Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 38: Giận dỗi ngọt ngào

Bình mình dần lên cao, những chú chim sải cánh chao lượn trên bầu trời như đón chào một buổi sáng mùa thu tuyệt đẹp, những làn gió mát nhẹ lùa qua những tán cây xào xạc, mang theo cả hương thơm ngọt ngào của hoa cỏ, vậy là bắt đầu một ngày mới nắng đẹp. Từ sáng sớm mợ Ngọc đã ngồi trên chiếc ghế mây trong sân vườn, nàng ngước mắt lên ngắm nhìn bầu trời xanh thẳm, lắng nghe tiếng chim hót líu lo trong vườn. Bất chợt, một giọng nói trong trẻo cất lên từ phía sau, kèm theo là nụ cười rạng rỡ như nắng mai.

"Người yêu dấu của Cẩm Hà ơi, hôm nay em với chị cùng nhau đi mua sắm nhé? Sau đó chúng ta có thể đi dạo trên bờ sông và ngắm nhìn hoàng hôn. Đẹp lắm, mình đi nha chị?" Thanh Hoa nhẹ nhàng ngỏ ý, đôi mắt long lanh phản chiếu ánh mặt trời.

Nàng khẽ lắc đầu từ chối. "Ta không muốn đi đâu, em cứ đi một mình đi."

Nhưng em dễ gì bỏ cuộc, em bước đến gần, nắm lấy tay nàng, giọng nói pha chút dỗi hờn. " Người yêu không đi với em, em sẽ buồn lắm. Nếu chị không đi, em sẽ... sẽ ngồi đây giận chị cả ngày đấy."

Nàng khẽ bật cười trước sự đáng yêu của em, ánh mắt nàng dịu dàng nhưng vẫn thoáng chút lưỡng lự. Cuối cùng, không thể cưỡng lại sự nài nỉ, nàng đành gật đầu, "Em thật là… Được rồi, ta sẽ đi với em, nhưng em không sợ ta sẽ mua thật nhiều thứ sao? Ta không có tiền đâu, ta sẽ tiêu hết tiền của em đó."

Thanh Hoa cười rạng rỡ, ánh mắt sáng bừng lên sự hạnh phúc. "Hưm... để em nghĩ xem nào. Dù sao bây giờ em cũng là của người yêu rồi. Cho nên chị có quyền định đoạt tất cả."

Lời nói của em khiến mợ Ngọc đỏ mặt, vội đứng dậy, bước vào phòng thay quần áo để giấu đi sự ngượng ngùng. Em nhìn theo, nụ cười mãn nguyện hiện rõ trên môi.
....

Cả hai đi đến khu mua sắm sầm uất nhất Gia Định, càng đi vào sâu thì mợ Ngọc càng không khỏi ngỡ ngàng trước sự xa hoa, trù phú của nơi đây. Các cửa hàng san sát, bày biện những món đồ xa xỉ, lộng lẫy. Thanh Hoa dịu dàng nắm tay mợ, dẫn nàng đi thăm thú khắp nơi.

"Chúng ta vào cửa hàng quần áo này nhé, em muốn mua một ít đồ." Thanh Hoa khẽ gợi ý, ánh mắt đong đầy háo hức.

Nàng gật đầu đồng ý. Ngay khi bước vào, hai người đã được người bán hàng niềm nở tiếp đón.

"Chào hai quý cô xinh đẹp. Mời hai người vào xem những mẫu mới nhất của chúng tôi," người bán hàng ân cần chào hỏi, đôi mắt sắc sảo lướt qua bộ trang phục của cả hai, đánh giá một lượt.

Thanh Hoa cười đáp lại, "Chúng tôi chỉ đi dạo thôi, nhưng thấy đồ đẹp quá, không ghé vào xem thì tiếc lắm."

"Vâng, cửa hàng chúng tôi vừa nhập về một loạt mẫu mới từ Pháp, chắc chắn hai quý cô sẽ thích cho mà xem." Người bán hàng nhanh nhẹn giới thiệu, đồng thời mời cả hai ngồi xuống.

Em không ngừng hỏi ý kiến nàng khi người bán hàng lần lượt giới thiệu từng mẫu quần áo. "Chị thấy bộ này thế nào? Màu sắc hay kiểu dáng có hợp không?"

Mợ Ngọc nhìn những bộ váy áo lộng lẫy, rồi gật đầu, "Đẹp lắm, hợp với em lắm."

Thanh Hoa chỉ cười ẩn ý. Sau đó, em quay sang người bán hàng và nói, "Cái nào cô Ngọc đây thấy đẹp thì cô cứ lựa theo kích cỡ của chị ấy mà lấy hết. Cả mấy cái áo dài đang thịnh hành nữa. À mà... còn khăn lụa với túi xách, mẫu nào đẹp thì cứ gói lại cho tôi. "

Mợ Ngọc bất ngờ, vội nắm tay Thanh Hoa để ngăn lại, "Em đừng đùa nữa, ta không cần nhiều đến vậy đâu. Dám lừa ta... Em hư lắm đa!"

Thấy vậy em cười càng sâu hơn. "Em muốn mua cho chị mà, nhiêu đấy cũng không đáng là bao. Người ta đóng gói rồi mà không nhận thì kỳ lắm. Nào, Tú Ngọc của em... không giận em nhé."

Người bán hàng nghe vậy cũng phụ họa, "Cô Ngọc cứ yên tâm, những món này rất hợp với cô. Cô kia cũng khéo chọn lắm, chắc chắn những trang phục này cô sẽ thích."

Mợ Ngọc thở dài, không giấu được nét giận dỗi trong ánh mắt, "Ta giận em rồi."

Thanh Hoa lại cười tươi hơn, ánh mắt lấp lánh. "Được, được, Tú Ngọc giận em rồi đa, thế là em lại có cớ dỗ dành chị nữa rồi."

Mợ Ngọc cố giữ vẻ nghiêm nghị, "Không được cười nữa." Nhưng khóe môi nàng cũng đã thấp thoáng nụ cười, sự giận dỗi chỉ là cái cớ cho lòng ngọt ngào đang dâng lên.

Em ngoan ngoãn không nói thêm lời nào, đưa địa chỉ giao hàng cho người bán rồi tiếp tục cùng nàng đi tiếp. Suốt đường đi, mợ Ngọc vẫn giận, nhưng em cứ kè kè bên cạnh, bày trò dỗ dành.

"Nàng tiên kia ơi... đừng giận nữa nhé. Kẻ phàm nhân này biết lỗi rồi."

"Hỡi ông Bụt ở trên cao ơi, nếu người thương con... mà cho con một điều ước. Thì hãy làm người yêu của Cẩm Hà con hết giận đi ạ."

"Bụt với tiên cũng không giúp được mình rồi! Cẩm Hà buồn quá đi!"

Khi thấy nàng vẫn còn giận dỗi, em giả vờ ôm ngực, giọng nói có phần thê lương. "Ôi đau quá..."

Mợ Ngọc dừng lại, lo lắng hỏi, "Em có sao không? Đau ở đâu? Mình đi khám nhé."

Thấy nàng quan tâm, em như đạt được ý đồ tiếp tục diễn sâu hơn, hai tay ôm ngực khẽ than, "Em đau lòng lắm… suốt đường đi mà người yêu không để ý đến em. Em buồn lắm cơ. Đừng giận em nữa nhé... chị không vui, em cũng không vui."

Mợ Ngọc thở dài, nhẹ nhàng đánh vào vai em. "Cho em đau chết luôn, dám lừa ta."

Nàng giận em, bước đi cũng nhanh hơn, để lại em đứng cười hạnh phúc. Vừa lúc đó, tiếng chuông xe kem vang lên, thế là em nhanh chóng tấp vào mua hai cây kem.

Nàng đi xa một quãng mà không thấy em đuổi theo, bèn ngoảnh lại. Thấy ai kia tay cầm hai cây kem, mặt mũi ngốc nghếch chạy lại, nàng bất giác mỉm cười, cơn giận cứ thế mà tan đi. Em đưa cây kem cho nàng, còn không quên giới thiệu. "Thứ này gọi là kem, ngon lắm, người yêu thử xem."

Nàng nhận lấy, đưa lên môi nếm thử vị mát lạnh, lòng cảm thấy vui vẻ hơn hẳn. Nhìn thấy nàng vui, em cũng thấy lòng vui hơn.

Sau khi ăn xong kem, em dẫn nàng đến một cửa hàng trang sức nổi tiếng gần đó. Bên trong cửa hàng, ánh đèn lấp lánh phản chiếu qua những viên đá quý, tạo nên một khung cảnh rực rỡ và sang trọng.

Người bán hàng là một cô gái trẻ với nụ cười chuyên nghiệp, nhanh chóng tiến lại gần, cúi đầu chào. "Chào hai cô, hôm nay hai vị muốn tìm kiếm món trang sức gì ạ?"

Mợ Ngọc hơi lắc đầu, ánh mắt lơ đãng nhìn quanh.

Thanh Hoa cười nhẹ, bước tới gần một quầy trưng bày trang sức với đủ loại vòng cổ, nhẫn, bông tai được làm từ những viên đá quý lấp lánh. "Chị xem thử những món này đi, biết đâu lại tìm thấy món mình thích."

Người bán hàng nhanh nhẹn lấy ra một bộ vòng cổ với đá sapphire sáng rực, đặt trước mặt mợ Ngọc. "Cô xem, bộ này mới về, thiết kế độc đáo và rất sang trọng."

Mợ Ngọc nhìn lướt qua, nhẹ nhàng lắc đầu." Không, ta không thích."

Thanh Hoa liếc nhìn mợ Ngọc, nụ cười  hiện lên trên môi. "Thế cái này thì sao, chị?" Làm sao em không biết mợ đang nghĩ gì.

Người bán hàng tiếp tục giới thiệu một đôi bông tai bằng vàng, đính lên những viên ngọc trai nhỏ xinh, long lanh dưới ánh đèn. "Đôi bông tai này phù hợp với làn da trắng ngần của cô lắm ạ."

Mợ Ngọc vẫn không mảy may thay đổi sắc mặt, nhẹ nhàng đáp, "Không hợp với ta lắm."

Thanh Hoa mỉm cười, cảm nhận được sự bướng bỉnh trong lời nói của nàng. "Cô Ngọc hôm nay khó chiều thật đấy. Em hỏi gì chị cũng chê không đẹp."

Đột nhiên, Thanh Hoa dừng lại trước một quầy nhỏ ở góc cửa hàng. Trên quầy trưng bày một chiếc trâm cài tóc bằng ngọc bích, màu xanh thẫm của ngọc bích tinh khiết càng làm nổi bật lên vẻ đẹp tinh tế của nó. Ánh sáng từ chiếc trâm như tỏa ra, chiếu rọi khiến em không thể rời mắt.

"Chị Ngọc," Thanh Hoa khẽ gọi, giọng trầm ấm. "Chị thử nhìn chiếc trâm này xem. Em nghĩ nó sẽ rất hợp với chị."

Mợ Ngọc tiến lại gần, ánh mắt khẽ lướt qua chiếc trâm, dường như thích lắm, nhưng vẫn khẽ từ chối. "Ừ, cây trâm này đẹp thì đẹp thiệt nhưng ngặt nổi ta đã có nhiều rồi, ta không cần thêm trâm đâu."

Em không nói gì, chỉ gật đầu. Và quay sang người bán hàng, hạ giọng thì thầm: "Cô giúp tôi gói riêng chiếc trâm này và những món trang sức trước đó, cứ gửi hết về địa chỉ này. Tôi sẽ thanh toán đầy đủ. Nhưng không được để cô kia biết đó."

Người bán hàng vui mừng ra mặt, gật đầu đồng ý ngay. "Vâng, cô yên tâm. Chúng tôi sẽ chuẩn bị ngay lập tức."

Khi hai người rời khỏi cửa hàng, người bán hàng vẫn đứng ở cửa, nở nụ cười tươi tắn chào họ. "Chúc hai cô một ngày vui vẻ, hẹn gặp lại!"

Mợ Ngọc nhìn thoáng qua người bán hàng, cảm thấy có gì đó kỳ lạ, nhưng nàng cũng không để tâm nhiều. "Sao họ lại vui như vậy nhỉ?"

Thanh Hoa nhún vai, cười nhẹ. "Chắc là họ hài lòng vì hôm nay mình đến cửa hàng thôi."

Trên đường về, Thanh Hoa cứ luôn miệng kể về những câu chuyện hài hước, cố gắng làm nàng vui. Mợ Ngọc vẫn giữ vẻ lạnh lùng, nhưng ánh mắt nàng đã dịu dàng hơn nhiều, thỉnh thoảng khẽ cười trước sự dí dỏm của em. 
....

Ánh nắng chiều buông xuống, phản chiếu những tia sáng dịu dàng trên mặt nước sông lấp lánh. Thanh Hoa và mợ Ngọc bước đi chậm rãi, tay trong tay dọc theo con đường nhỏ ven bờ sông. Khung cảnh tĩnh lặng, chỉ có tiếng gió thổi qua những hàng cây và tiếng sóng vỗ nhẹ vào bờ, tạo nên một không gian yên bình và lãng mạn.

Em ngại ngùng khẽ muốn nắm lấy tay nàng... một chút ngại ngùng dâng lên khiến em thả lỏng cái nắm tay, đôi chút lại nắm thật chặt, cảm nhận được sự mềm mại và ấm áp từ đôi tay nàng. Em quay sang nhìn nàng, ánh mắt ngập tràn vui sướng, em khẽ nói:

"Người yêu ơi, em luôn thích những buổi chiều như thế này. Thích đi dạo cùng chị, thích cùng chị ngắm nhìn mọi thứ xinh đẹp trên đời."

Mợ Ngọc ngước nhìn Thanh Hoa, ánh mắt ánh lên chút nghịch ngợm. "Thật không... hay em chỉ nói khéo cho ta vui."

Thanh Hoa khẽ lắc đầu, ánh mắt trở nên nghiêm túc hơn. "Em không đùa đâu, người yêu ạ. Mỗi khoảnh khắc bên chị, em đều trân trọng. Chị như làn gió mát lành, thổi qua cuộc đời em, làm cuộc sống của em trở nên tươi sáng hơn."

Mợ Ngọc hơi cúi đầu, gương mặt thoáng qua chút thẹn thùng. "Đừng nói lời hoa mĩ như thế. Ta... không nghĩ mình đặc biệt như vậy đâu."

Em cười khúc khích, tay còn lại khẽ vuốt lên mái tóc nàng. " Người yêu không biết đấy thôi. Mỗi khi chị cười, cả thế giới dường như sáng bừng lên. Chị lúc nào cũng đẹp, kể cả khi..."

Nàng ngước lên nhìn em, chờ đợi câu nói tiếp theo.

"Kể cả khi người yêu giận em... em cũng thấy chị thật xinh." Nói rồi, em nhẹ xoa đầu nàng, ánh mắt đầy trìu mến. Hành động nhỏ ấy lại khiến má nàng hồng hồng, nàng quay mặt đi, che giấu nụ cười trên môi.

"Không được xoa đầu ta... em... em hư." Giọng nàng như dỗi hờn.

"Nhưng mà người thương của em đáng yêu quá... nên em kiềm lòng không đậu, mà lại lỡ làm người thương giận rồi. Nên em là trẻ hư... thế sau này người yêu cứ dạy dỗ em, em luôn sẵn lòng ạ."

"Sau này em mà làm ta buồn ta sẽ đánh em thật đau."

"Được, được. Người yêu cứ dưỡng sức đánh em... còn em sẽ đi chặt roi và nằm sẵn trên giường để chị phạt nhé."

Em nhìn nàng bằng ánh mắt nuông chiều. Khẽ siết chặt cái nắm tay hơn, em dẫn nàng qua những con đường nhỏ rợp bóng cây, nơi ánh nắng len lỏi qua từng kẽ lá, tạo nên những đốm sáng lung linh trên con đường. Họ đi bên nhau, thỉnh thoảng lại trao đổi những câu chuyện nhỏ nhặt, nhưng mỗi lời nói, mỗi cái nhìn đều chứa đựng tình cảm chân thành và sâu sắc.

"Em có bao giờ nghĩ đến tương lai không, Cẩm Hà?" Mợ Ngọc bất chợt hỏi, đôi mắt nàng mơ màng nhìn về phía dòng sông.

"Em có, nhưng tương lai với em không phải là điều gì quá xa vời. Chỉ cần mỗi ngày được ở bên chị, cùng chị đi dạo như thế này, em đã thấy đủ rồi."

Mợ Ngọc dừng bước, quay sang nhìn em, ánh mắt nàng lấp lánh cảm xúc. "Em thật sự cảm thấy vậy sao? Không cần gì hơn nữa?"

Thanh Hoa khẽ mỉm cười, tay em siết chặt tay nàng, như muốn truyền thêm sự ấm áp và tin tưởng. "Chỉ cần chị ở bên, mỗi ngày đều là một tương lai tươi đẹp với em."

Nàng cảm thấy trái tim mình rung động mạnh mẽ trước những lời nói của em. Nàng nhìn em, ánh mắt chứa đựng sự trân trọng và biết ơn. "Ta... cũng cảm thấy như vậy, Cẩm Hà à. Ở bên em, ta cũng cảm nhận được sự bình yên."

Cả hai lại tiếp tục bước đi, nhưng lúc này, không cần lời nói nào thêm nữa. Họ chỉ cần cảm nhận sự hiện diện của nhau, trong không gian yên bình và lãng mạn này. Mỗi bước chân của họ như hòa cùng nhịp đập trái tim, đưa họ đi qua những con đường nhỏ, nơi những cảm xúc sâu kín dần được mở ra, khiến họ càng thêm gắn bó và yêu thương nhau hơn.

Chiều dần buông, ánh nắng cuối cùng tan dần vào bóng tối, nhưng sự ấm áp và ngọt ngào giữa họ vẫn mãi lan tỏa, như ánh sáng vĩnh cửu trong lòng mỗi người.
......











Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com