Chương 43: Thiệt giả lẫn lộn
Buổi chiều hôm ấy, bầu trời Gia Định trở nên u ám, những đám mây xám xịt như báo trước một cơn giông lớn sắp ập đến. Bà Hai đứng bên cửa sổ phòng khách, ánh mắt đăm chiêu nhìn ra ngoài. Trái tim bà đập liên hồi, nỗi lo sợ dâng tràn như cơn sóng lớn. Bà biết rằng quyết định cho cậu Hai và ông Thiện gặp nhau sẽ đưa tất cả vào vòng xoáy nghiệt ngã, nhưng bà không còn lựa chọn nào khác. Những gì xảy ra trong những ngày qua đã đẩy bà đến bờ vực không còn đường lui.
Khi ông Thiện bước vào phòng, không khí trở nên nặng nề hơn. Cậu Hai ngồi trên ghế, ánh mắt sắc lạnh nhìn người đàn ông lạ mặt. Ông Thiện chậm rãi tiến tới, đôi mắt lóe lên tia khó đoán. Bà Hai ngồi xuống, giữa cậu Hai và ông Thiện, như một người trung gian cố gắng kiểm soát tình hình.
"Ngồi xuống đi," bà Hai nói, giọng nói run rẩy nhưng kiên quyết. "Chúng ta cần nói chuyện."
Cậu Hai liếc nhìn bà Hai, sự khó hiểu hiện rõ trong ánh mắt. Nhưng cậu không lên tiếng, chỉ im lặng chờ đợi. Ông Thiện ngồi xuống, khoanh tay trước ngực, khuôn mặt không biểu lộ chút cảm xúc nào.
"Cậu Hai," bà Hai bắt đầu, giọng nói nghẹn ngào. "Con cần biết một sự thật... Ông Thiện, người đang ngồi trước mặt con, không phải là một người xa lạ."
Cậu Hai nhíu mày, sự nghi ngờ dấy lên trong lòng. "Má nói gì lạ vậy? Ông ta là ai?"
Bà Hai hít một hơi thật sâu, cố gắng kiềm chế sự xúc động. "Ông Thiện... là người mà ta từng yêu thương. Và... là cha ruột của con."
Những lời nói ấy như một tia sét đánh ngang tai, cậu Hai ngồi bất động, trái tim như ngừng đập. Mọi thứ xung quanh dường như tan biến, chỉ còn lại một khoảng không đen tối. Cậu nhìn chằm chằm vào bà Hai, rồi quay sang ông Thiện, ánh mắt đầy sự phẫn nộ.
"Đùa phải không?" Cậu Hai nghiến răng, giọng nói đầy căm hận. "Má đang nói gì mà kì khôi vậy đa? Ông ta không thể nào là cha của con!"
Ông Thiện, lúc này vẫn ngồi im lặng, chỉ nhếch môi cười, một nụ cười đầy mỉa mai. "Con trai à, sự thật là như vậy. Má con đã lừa dối con suốt bao nhiêu năm qua. Và đã luôn che giấu sự thật, rằng con không phải là con ruột của Hội đồng Mừng."
Cậu Hai bật đứng dậy, hai tay siết chặt thành nắm đấm. "Câm miệng!" Cậu gào lên. "Ông không có quyền lên tiếng ở đây!"
"Con ơi, bình tĩnh lại!" Bà Hai kêu lên, nước mắt rơi xuống từ khóe mắt. "Má đã sai, má biết điều đó. Nhưng mọi thứ má làm đều là vì con, vì muốn con có một cuộc sống tốt đẹp."
"Bình tĩnh ư? Làm sao con có thể bình tĩnh khi biết rằng cả đời mình đã bị dối lừa?" Cậu Hai gầm lên, bước về phía ông Thiện, ánh mắt anh đỏ rực vì giận dữ. "Ông đến đây để làm gì? Để phá hủy cuộc đời tôi sao?"
Ông Thiện nhún vai, giọng nói lạnh lùng. "Ta đến để đòi lại những gì thuộc về ta. Cậu Hai, con nên biết rằng không có gì là miễn phí trên đời. Nếu con không biết điều, ta sẽ công khai mọi chuyện, và không chỉ vậy... ta sẽ kể cho mọi người nghe về cuộc thảm sát nhà họ Trần."
Cậu Hai nghe thấy những lời đó, cơn giận bùng nổ. Cậu lao đến, nắm lấy cổ áo ông Thiện, đẩy ông ta sát vào tường. "Ông nói gì? Ông nghĩ mình có thể đe dọa tôi sao? Tôi sẽ giết ông ngay tại đây!"
"Không!" Bà Hai hét lên, chạy đến ôm lấy cậu Hai, kéo cậu ra khỏi ông Thiện. "Đừng, con ơi! Đừng để sự giận dữ khiến con mất kiểm soát!"
Ông Thiện vẫn giữ vẻ mặt dưỡng dư, không hề nao núng trước cơn thịnh nộ của cậu Hai. "Con có thể giết ta, nhưng điều đó sẽ không thay đổi được sự thật. Ta đã chuẩn bị mọi thứ, nếu có chuyện gì xảy ra với ta, sự thật về con và cuộc thảm sát nhà họ Trần sẽ được công bố."
Cậu Hai đẩy mạnh ông Thiện ra, đôi mắt đỏ ngầu vì căm hận. "Được, ông muốn gì? Nói đi!"
Ông Thiện chỉnh lại áo, nhếch môi cười. "Ta chỉ muốn con phải nghe theo ta, làm những gì ta nói. Nếu con ngoan ngoãn, ta sẽ để mọi thứ yên ổn. Nhưng nếu con chống lại... ta sẽ phá hủy cuộc đời con."
Cậu Hai đứng lặng, đôi tay run rẩy vì giận dữ. Bà Hai nhìn con trai, trái tim bà tan nát khi thấy con mình bị đẩy vào tình thế tuyệt vọng như vậy.
"Con đừng nghe ông ta," bà Hai nói nhỏ, giọng nói run run. "Má sẽ tìm cách giải quyết mọi chuyện. Con không cần phải hy sinh cuộc đời mình vì những lời đe dọa này."
Nhưng cậu Hai không trả lời, cậu quay lưng bỏ đi, bước chân nặng nề, trái tim cậu bị xé nát bởi những xúc cảm hỗn độn.
---
Cậu Hai rời khỏi ngôi nhà mà lòng tràn đầy uất hận và thất vọng. Cậu lái xe đến chỗ của Mộng Điệp, để tìm thấy sự giải thoát tạm thời khỏi những áp lực cuộc sống. Nhưng lần này, cậu đến không chỉ để trốn tránh, mà còn để giải tỏa cơn giận đang bùng cháy trong lòng.
Mộng Điệp mở cửa, vẻ mặt tươi cười như thường lệ, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của cậu Hai, nụ cười trên môi cô ta nhanh chóng tắt lịm.
"Có chuyện gì vậy, anh yêu?" Mộng Điệp hỏi, giọng nói đầy sự quan tâm nhưng ẩn chứa một chút hả dạ.
"Đừng hỏi," cậu Hai nói ngắn gọn, bước vào trong, tay run rẩy vì giận dữ. "Anh cần thứ gì đó... mạnh hơn."
Mộng Điệp nhận ra điều gì đang xảy ra, cô ta không nói gì thêm, chỉ nhẹ nhàng dẫn cậu Hai vào phòng khách. Cô ta mang ra một chiếc hộp gỗ nhỏ, bên trong là những ống thuốc phiện được chuẩn bị kỹ lưỡng.
"Anh yêu muốn bao nhiêu?" Mộng Điệp hỏi, ánh mắt dường như thấu hiểu mọi việc.
"Tất cả," cậu Hai nói, giọng nói đầy sự mệt mỏi và tuyệt vọng. "Anh cần quên đi... quên hết tất cả."
Mộng Điệp nhìn cậu Hai với vẻ thông cảm, nhưng thực chất trong lòng cô ta đang nở một nụ cười đắc thắng. Cô ta lấy ra một ống thuốc phiện với liều lượng cao hơn bình thường, nhẹ nhàng đưa cho cậu Hai. "Đây, thứ này sẽ giúp anh quên đi mọi thứ."
Cậu Hai không nói gì, chỉ nhận lấy ống thuốc từ tay Mộng Điệp,và nhanh chóng sử dụng nó mà không cần suy nghĩ. Cơn đau đớn và giận dữ trong lòng cậu dần bị xua tan, thay vào đó là cảm giác phê pha và mơ màng. Cậu ngã người ra ghế, mắt nhắm lại, đầu óc trôi dần vào trạng thái vô thức.
Mộng Điệp ngồi bên cạnh, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của cậu Hai, giọng nói của cô ta dịu dàng như mật ngọt. "Anh yêu đừng lo lắng. Tất cả mọi thứ rồi sẽ ổn thôi. Anh chỉ cần tin tưởng em và ở bên cạnh em."
Cậu Hai mơ hồ nghe thấy những lời nói ấy, nhưng cậu không còn đủ tỉnh táo để suy nghĩ. Cậu chỉ muốn trốn thoát khỏi thực tại, trốn thoát khỏi những gì vừa xảy ra. Và thuốc phiện chính là con đường để cậu có thể giải tỏa mọi phiền lo.
Mộng Điệp tiếp tục nói, giọng nói dịu dàng nhưng ẩn chứa sự thâm hiểm. "Anh yêu biết không, chỉ cần anh luôn bên cạnh em, mọi thứ sẽ tốt đẹp hơn. Em sẽ giúp anh quên đi tất cả những gì khiến anh phiền muộn."
Cậu Hai chìm vào cơn mê man, mọi thứ xung quanh dần trở nên mờ ảo và xa lạ. Cậu cảm nhận được sự mát lạnh của bàn tay Mộng Điệp vuốt ve mái tóc mình, nhưng tâm trí cậu đã không còn tỉnh táo để đáp lại. Những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu dần tan biến, thay vào đó là một sự thả lỏng hoàn toàn, một cảm giác đê mê khoái lạc chưa từng có.
Mộng Điệp vẫn ngồi đó, đôi mắt lóe lên ánh nhìn toan tính. Cô ta biết cậu Hai đang dần rơi vào vòng xoáy của chính mình và cô ta sẽ là người dẫn lối trong mê cung ấy. Sự đổ vỡ trong lòng cậu Hai sẽ là cơ hội để cô ta nắm quyền kiểm soát, từng bước đưa anh vào vòng tay của mình.
"Em sẽ luôn ở bên anh," Mộng Điệp thì thầm, như một lời hứa ngọt ngào nhưng đầy nguy hiểm. "Chỉ cần anh tin tưởng em, em sẽ không bao giờ để anh phải đối mặt với những nỗi đau ấy một mình."
Cậu Hai không đáp lại, chỉ nằm yên, đôi mắt nhắm nghiền, hoàn toàn mất đi sự tỉnh táo. Mộng Điệp mỉm cười, nhẹ nhàng đứng dậy và rời khỏi phòng, để lại cậu Hai trong trạng thái mê man.
---
Khi cậu Hai tỉnh lại, trời đã chuyển sang tối. Ánh đèn vàng nhạt từ chiếc đèn bàn tỏa ra một thứ ánh sáng mờ ảo, khiến không gian trong phòng càng trở nên tĩnh lặng và lạnh lẽo. Cậu Hai chớp mắt, cố gắng lấy lại sự tỉnh táo, nhưng đầu anh vẫn nặng nề và mơ hồ. Cậu ngồi dậy, cảm thấy cổ họng khô khốc và hơi thở khó khăn.
Cảnh tượng vừa xảy ra giữa cậu và ông Thiện, cùng những lời nói đầy đe dọa của ông ta, bất chợt ùa về như một cơn sóng dữ. Cơn giận trong lòng cậu Hai lại trỗi dậy, nhưng lần này nó đi kèm với sự bất lực và đau đớn.
Mộng Điệp xuất hiện bên cửa, trên tay là một ly nước. Cô ta tiến lại gần, ngồi xuống cạnh cậu Hai, đưa ly nước cho anh. "Anh yêu vẫn ổn chứ?" Cô ta hỏi, giọng nói dịu dàng như một liều thuốc an thần.
Cậu Hai đón lấy ly nước, uống một ngụm lớn, cố gắng làm dịu đi cơn khát và sự khô rát trong cổ họng. "Anh không biết phải làm gì nữa," cậu nói, giọng nói lạc đi vì mệt mỏi. "Mọi thứ đều rối tung lên, anh không còn biết điều gì là thật, điều gì là giả dối."
Mộng Điệp đặt tay lên vai cậu Hai, đôi mắt chân thành nhìn thẳng vào đôi mắt cậu. "Anh yêu không cần phải đối mặt với điều này một mình. Em sẽ ở bên anh mà, sẽ giúp anh vượt qua mọi khó khăn. Hãy để em làm chỗ dựa tinh thần cho anh."
Cậu Hai nhìn vào đôi mắt Mộng Điệp, thấy trong đó có sự chân thành và niềm an ủi mà cậu khao khát lúc này. Nhưng cậu cũng biết rằng đó chỉ là một sự an ủi tạm thời, một sự trốn tránh khỏi hiện thực đau đớn. Nhưng giờ đây, khi không còn ai khác để tin tưởng, cậu lựa chọn tin vào Mộng Điệp.
"Được rồi," cậu Hai nói, giọng khàn khàn. "Hãy giúp anh quên đi tất cả. Anh không muốn nghĩ về những điều tồi tệ nữa."
Mộng Điệp mỉm cười, một nụ cười đầy bí ẩn. Cô ta đứng dậy, kéo cậu Hai lên và dẫn cậu về phía chiếc ghế dài trong góc phòng. "Ngồi xuống đây và hãy thư giãn đi. Em sẽ giúp anh quên đi mọi phiền muộn."
Cậu Hai ngồi xuống, ánh mắt vẫn còn chút ngờ vực, nhưng sự mệt mỏi trong tâm trí đã chiếm ưu thế. Mộng Điệp lại mang ra hộp thuốc phiện, lần này là một liều lượng lớn hơn nữa, đủ để đưa cậu Hai vào trạng thái quên lãng hoàn toàn.
Cậu Hai nhận lấy, không chút do dự. Cậu muốn quên đi tất cả: sự thật về nguồn gốc của mình, sự phản bội từ từ bà Hai, cuộc cãi vả của cậu và mợ Ngọc và cả những áp lực công việc đè nặng lên vai. Khiến cậu muốn trốn tránh, muốn chìm vào cơn mê mãi mãi.
---
Cậu Hai ngồi dựa lưng vào ghế, cảm giác như mọi thứ xung quanh đang dần biến mất. Cậu thấy mình đang rơi vào một khoảng không vô tận, không còn gì để níu giữ. Những âm thanh xung quanh dần trở nên xa xăm và cuối cùng chỉ còn lại sự tĩnh lặng tuyệt đối.
Mộng Điệp ngồi bên cạnh, nhìn cậu Hai lại chìm dần vào cơn mê. Cô ta biết rằng từ giờ trở đi, cậu sẽ ngày càng lệ thuộc vào thứ thuốc nguy hiểm kia. Và điều đó sẽ giúp cô ta nắm quyền kiểm soát toàn bộ thế cuộc, từng bước chiếm lấy tất cả.
---
Trong khi đó, bà Hai ở lại trong căn phòng lớn, nơi mà những ký ức đau buồn vừa diễn ra. Bà ngồi lặng im, đôi tay run rẩy ôm lấy mặt, nước mắt tuôn rơi không ngừng. Trái tim bà như bị xé nát bởi sự thật vừa được phơi bày. Bà biết rằng từ giờ, không gì có thể trở lại như trước được nữa.
Nhưng bà cũng biết rằng, dù có đau đớn thế nào, bà phải bảo vệ con trai mình. Bà đã để lộ một phần sự thật, nhưng còn nhiều điều mà bà vẫn giữ kín trong lòng, những bí mật mà bà biết nếu bị phơi bày sẽ hủy hoại cả gia đình này.
Cậu Hai đã biết mình không phải là con ruột của Hội đồng Mừng, nhưng điều gì sẽ xảy ra nếu cậu biết toàn bộ sự thật về cuộc thảm sát nhà họ Trần? Bà Hai không dám nghĩ đến điều đó, nhưng bà biết rằng ông Thiện sẽ không dừng lại ở đây. Ông ta sẽ còn tiếp tục đe dọa, tiếp tục đẩy bà vào góc tường.
Bà Hai ngồi trong bóng tối, trái tim bà bị giằng xé giữa nỗi sợ hãi và sự lo lắng cho con trai mình. Bà biết rằng trận chiến này mới chỉ bắt đầu, và bà phải chuẩn bị tinh thần đối mặt với những thử thách khắc nghiệt hơn nữa.
Mà dù có chuyện gì xảy ra, bà sẽ không để ai phá hủy gia đình này. Bà sẽ bảo vệ cậu Hai, dù có phải hy sinh bản thân mình để làm điều đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com