Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 46: Sống cho bản thân

Không khí trong căn phòng ngột ngạt đến mức khó thở. Bên ngoài, tiếng mưa rơi lộp độp trên mái nhà như gõ nhịp cho cơn bão lòng đang cuộn trào trong tâm hồn mợ Ngọc. Ngồi bên khung cửa sổ, ánh mắt mợ đăm chiêu nhìn ra ngoài, nhưng trong lòng ngổn ngang không yên. Những suy nghĩ về cuộc hôn nhân đầy bi kịch, về tình yêu dành cho Thanh Hoa, về những tháng ngày bất hạnh cứ bủa vây lấy mợ.

Mợ biết, mợ không thể tiếp tục như thế này nữa. Cậu Hai đã thay đổi, đã trở thành một người xa lạ mà mợ không còn nhận ra. Mợ cũng chẳng còn tình cảm gì với cậu, chỉ còn lại những vết thương không thể lành. Và tình yêu dành cho Thanh Hoa – người đã mang lại ánh sáng mới cho cuộc đời mợ, ngày càng trở nên rõ ràng. Mợ không muốn cứ mãi day dưa trong mối quan hệ tay ba không rõ ràng này nữa.

Cuối cùng, mợ quyết định sẽ nói chuyện với cậu, sẽ giải bày rõ tâm tư của mình, dù biết rằng điều này có thể sẽ khiến cậu tức giận. Nếu cậu không chấp nhận cũng chẳng sao, ít nhất nàng đã dũng cảm chạy theo tình yêu.
---

Buổi chiều hôm đó, không khí trong căn phòng trở nên căng thẳng ngay từ khoảnh khắc đầu tiên khi cậu Hai bước vào. Cậu không còn rũ rượi, uể oải như những ngày trước, nhưng ánh mắt vẫn đầy vẻ mệt mỏi và cơn tức giận bị kìm nén. Mợ Ngọc đã chuẩn bị tinh thần, nhưng vẫn không tránh khỏi cảm giác lo lắng.

"Cậu, em có chuyện muốn nói," mợ bắt đầu, giọng nói nhẹ nhàng và rành mạch.

Cậu Hai nhìn mợ, đôi mắt hẹp lại. "Nói đi, có chuyện gì?" Cậu hỏi, giọng không mấy quan tâm.

Mợ Ngọc nuốt nước bọt, trái tim đập mạnh. "Em muốn hòa ly."

Câu nói của mợ vang lên trong không gian, như một quả bom nổ tung, phá vỡ sự yên lặng đầy căng thẳng. Cậu Hai đứng chết trân, ánh mắt dần chuyển từ ngạc nhiên sang tức giận. "Mợ nói cái gì?" Giọng cậu lạnh lùng và đanh thép, như thể không tin vào những gì mình vừa nghe.

Mợ Ngọc cố giữ vững ánh mắt, dù lòng mợ đã run rẩy. "Em không thể tiếp tục sống như thế này nữa. Chúng ta đã không còn hạnh phúc và em cũng không còn tình cảm với cậu. Em muốn kết thúc."

Cậu Hai đột nhiên bật cười, một tiếng cười lạnh lẽo, đầy mỉa mai. "Mợ nghĩ mợ là ai mà dám đòi hòa ly với tôi? Mợ nghĩ mợ có quyền quyết định điều đó sao?" Cậu gằn giọng, đôi mắt đỏ ngầu vì tức giận.

Mợ Ngọc nhìn thẳng vào cậu, ánh mắt đầy kiên quyết. "Em không thể sống tiếp trong sự dối trá này nữa. Cậu cũng không còn yêu em. Em xin cậu hãy để em đi."

Câu nói cuối cùng như giọt nước tràn ly, cậu Hai lao tới, tát mạnh vào mặt mợ. Cái tát đau đớn khiến mợ loạng choạng, nhưng mợ vẫn giữ vững tư thế, không lùi bước.

"Mợ nghĩ mợ có thể rời khỏi tôi dễ dàng như thế sao?" Cậu gầm lên, đôi mắt đỏ ngầu vì tức giận. "Mợ muốn hòa ly? Được, tôi sẽ cho mợ thấy cái giá của sự phản bội!"

Cậu túm lấy mợ, kéo mạnh về phía phòng ngủ, bất chấp mợ vùng vẫy phản kháng. Cậu đẩy mợ vào phòng rồi đóng sầm cánh cửa lại. Tiếng đinh được đóng chát chúa vang lên, mỗi nhát là mỗi lần mợ rơi vào tuyệt vọng. Mợ đập cửa, van nài trong vô vọng, nhưng đáp lại chỉ là sự im lặng đáng sợ.

"Cậu, xin cậu hãy mở cửa!" Mợ hét lên, giọng đầy nỗi đau và sợ hãi. "Em không thể sống như thế này nữa, xin cậu hãy để em đi!"

Nhưng tiếng đinh đóng vào cánh cửa là câu trả lời duy nhất mợ nhận được. Cậu đã khóa chặt mợ lại, giam cầm mợ trong căn phòng tối tăm, lạnh lẽo. Như một con chim bị giam trong lồng.

---

Đêm xuống, căn nhà chìm vào sự tĩnh lặng đáng sợ. Mợ Ngọc ngồi co ro trong góc phòng, nước mắt đã khô cạn, chỉ còn lại nỗi đau và tuyệt vọng. Tiếng bước chân nặng nề của cậu Hai vang lên ngoài cửa, rồi cánh cửa mở ra. Cậu bước vào, ánh mắt đầy giận dữ và bất lực.

"Mợ Ngọc, tôi đã suy nghĩ kỹ rồi," cậu nói, giọng đầy lạnh lẽo. "Mợ không được phép rời khỏi tôi. Tôi sẽ không để mợ tự do và mợ sẽ phải sống với tôi cho đến hết đời."

Cậu tiến lại gần hơn, bàn tay thô bạo bắt đầu đụng chạm, mò mẫm lên cơ thể. Mợ giật mình, cố gắng đẩy cậu ra, nhưng cậu quá mạnh.

"Đừng... đừng làm vậy!" Mợ hét lên, cố gắng lùi lại. Nhưng cậu không dừng lại, sự tức giận và ham muốn đang chiếm lấy cậu.

Trong khoảnh khắc tuyệt vọng, mợ nhìn thấy con dao gọt hoa quả trên bàn. Mợ chộp lấy nó, kề lên cổ tay mình, đôi mắt đầy kiên quyết và thách thức.

"Nếu cậu còn tiến lại, em sẽ tự kết liễu đời mình!" Mợ gằn giọng, đôi tay run rẩy nhưng ánh mắt không hề nao núng.

Cậu Hai đứng sững lại, ánh mắt đầy hoảng sợ. "Ngọc, đừng làm điều dại dột. Bỏ dao xuống đi."

Nhưng mợ Ngọc không nhúc nhích, lưỡi dao kề sát vào mạch máu ở tay, một vệt máu nhỏ bắt đầu chảy ra. "Nếu cậu tiến thêm một bước, em sẽ tự tử. Em thà chết còn hơn sống tiếp trong sự đau khổ này."

Cậu Hai lùi lại, đôi mắt ngập tràn lo lắng và hoảng sợ. "Ngọc, tôi xin mợ. Đừng làm vậy, tôi sẽ không đụng vào mợ nữa. Bỏ dao xuống đi."

Nhưng mợ Ngọc vẫn giữ lưỡi dao chặt trong tay, đôi mắt lạnh lùng nhìn cậu. "Em muốn hòa ly, cậu Hai em không muốn đau khổ vì cậu nữa. Đó là quyết định cuối cùng của em. Nếu cậu không đồng ý, em sẽ tự kết liễu đời mình."

Cậu Hai đứng im, không nói gì, rồi bất chợt quay lưng, bước ra khỏi phòng. Cậu đóng sầm cửa lại, và mợ Ngọc nghe thấy tiếng khóa cửa vang lên, giam cầm mợ một lần nữa.

Mợ ngã khuỵu xuống sàn, con dao rơi khỏi tay. Mợ khóc nấc lên, từng giọt nước mắt cay đắng rơi xuống nền nhà lạnh lẽo. Mợ biết rằng mình đã mất hết hy vọng, rằng con đường phía trước chỉ còn lại sự tuyệt vọng và đau khổ. Dù biết hành động này chẳng mấy khôn ngoan, nhưng nếu chờ mãi... mợ sẽ không còn dũng cảm nữa mất... 

---

Ngày hôm sau, ánh sáng mờ ảo lọt qua khung cửa sổ, nhưng đối với mợ Ngọc, tất cả dường như đều là một màu u ám. Mợ không còn sức lực để phản kháng, không còn nước mắt để khóc. Mợ chỉ ngồi lặng lẽ, chờ đợi điều gì đó mà chính mợ cũng không biết.

Cánh cửa phòng mở ra, một người hầu bước vào, mang theo một khay đồ ăn. "Thưa mợ, cậu dặn tôi đem cơm nước lên cho mợ." Người hầu nói, giọng run rẩy vì sợ hãi.

Mợ không nói gì, chỉ nhìn trừng trừng vào khoảng không trước mặt. Người hầu đặt khay xuống rồi nhanh chóng rời khỏi phòng, đóng cửa lại.

Mợ Ngọc ngồi im lặng, trong lòng trống rỗng, chỉ còn lại một cảm giác đau đớn và tuyệt vọng không thể diễn tả thành lời.
---

Nhiều ngày trôi qua, căn phòng của mợ Ngọc trở nên tù túng, ngột ngạt như một ngục tù. Bên ngoài, tiếng đời vẫn nhộn nhịp, nhưng đối với mợ, mọi thứ đã trở nên vô nghĩa. Mợ chỉ có thể ngồi lặng lẽ trong căn phòng, lắng nghe tiếng bước chân cậu Hai mỗi khi cậu đi qua, tâm trí luôn bị thắt chặt bởi sự sợ hãi và nỗi đau.

Mỗi ngày, người hầu đều mang cơm nước đến cho mợ, nhưng mợ chẳng buồn động đến. Mọi thứ giờ đây đều trở nên vô nghĩa. Mợ đã đánh mất tự do, đã đánh mất hy vọng, và hơn hết, mợ đã đánh mất bản thân mình.

Một buổi chiều, trong khi mợ Ngọc đang ngồi bên cửa sổ, đôi mắt đăm chiêu nhìn ra khoảng trời xám xịt, thì cánh cửa phòng bỗng mở ra. Cậu Hai bước vào, ánh mắt đầy vẻ mệt mỏi nhưng vẫn ánh lên vẻ quyết đoán.

“Mợ đã suy nghĩ lại chưa?” Cậu hỏi, giọng lạnh lùng và cứng rắn.

Mợ Ngọc không nhìn cậu, chỉ lặng lẽ đáp lại, giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy kiên định: “Em không thay đổi ý định. Em vẫn muốn hòa ly.”

Nghe những lời đó, cậu Hai như bị đẩy đến giới hạn cuối cùng của sự kiềm chế. Cậu lao tới, túm lấy vai mợ, lắc mạnh: “Ngọc, mợ có biết mợ đang nói gì không? Mợ nghĩ có thể dễ dàng thoát khỏi tôi như thế sao?”

Mợ Ngọc quay lại, ánh mắt không còn sự sợ hãi, mà là một sự bình thản đến đau lòng: “Cậu giữ em lại có ích gì? Cậu đã không còn yêu em và em cũng không thể tiếp tục sống trong một cuộc hôn nhân đầy đau khổ này nữa. Hòa ly với em đi, rồi quang minh chính đại rước cô tình nhân ngọt ngào của cậu vào dinh. Không tốt hơn sao?”

Cậu Hai siết chặt vai mợ, đôi mắt rực lửa giận: “Mợ không được phép rời khỏi tôi, Ngọc. Mợ là vợ tôi, và tôi sẽ không để mợ đi đâu cả. Mợ có chết cũng chết dưới danh nghĩa vợ tôi, làm ma cũng là ma nhà họ Trần.”

Mợ Ngọc bật cười, một tiếng cười cay đắng và chua xót: “Cậu nghĩ rằng việc giam cầm em sẽ làm em thay đổi sao? Không, cậu chỉ làm cho em càng thêm căm ghét cậu mà thôi.

Cậu Hai tiến tới, hai tay định ôm mợ, nhưng mợ lại ngồi qua một bên kéo dãn khoảng cách. Cậu thấy vậy càng giận hơn, cậu tán mạnh vào má, giật tóc mợ để mợ đối diện với mình.

"Mợ là mợ Hai nhà Hội đồng cao quý mà lại muốn hòa ly. Mợ xem... bên ngoài có bao nhiêu người mong ước được như mợ. Thế mà mợ không trọn đạo làm vợ mà muốn làm điều thiên hạ chê cười này sao? Mợ muốn làm nhục mặt mũi tôi sao."

"Thế thì cậu kiếm mấy cô đó về làm vợ đi, đừng nói những lời vô sĩ và thiếu suy nghĩ này với em. Nhìn cậu một lần là một lần em cảm thấy ghê tởm, cậu ăn nằm hết cô này tới cô khác, con rơi đầy ngoài kia mà vẫn giả bộ chính nhân quân tử, người chồng mẫu mực... đạo làm vợ sao, cậu chẳng xứng.”

Câu nói như lưỡi dao đâm sâu vào lòng cậu Hai, khiến cậu không kiềm chế được cơn thịnh nộ.

"Tôi biết tôi ăn nằm với người khác sau lưng mợ là không phải, nhưng mợ nghĩ xem, ai như tôi mà không năm thê bảy thiếp. Tôi chỉ ăn ngoài đường rồi thôi. Mợ lại nhỏ nhen oán thán chuyện này mà muốn hòa ly sao."

"Không... bởi vì em không còn yêu cậu. Em yêu người khác và hòa ly là cách để em xứng đáng với tình yêu thương của người kia."

Cậu đẩy mợ ngã xuống giường, rồi thô bạo kéo tay mợ giữ chặt. Ánh mắt cậu lộ rõ sự điên cuồng, như thể cậu đã mất hết lý trí.

“Mợ muốn ly hôn với tôi sao? Mợ nghĩ tôi sẽ để mợ đi dễ dàng như thế ư?” Cậu thì thầm, giọng nói trầm thấp và nguy hiểm.

Mợ Ngọc nhìn cậu, ánh mắt không còn chút hy vọng. Mợ biết, cậu Hai đã bị sự ghen tuông và lòng kiêu hãnh che mờ lý trí. Và mợ, trong khoảnh khắc đó, nhận ra rằng chỉ có cái chết mới có thể giải thoát mợ khỏi sự đau khổ này.

Nhưng trước khi cậu Hai có thể làm bất cứ điều gì, mợ Ngọc đã nhanh tay chộp lấy con dao gọt hoa quả mợ lén dấu dưới gối. Mợ đưa lưỡi dao lên cổ mình, giọng nói run rẩy nhưng đầy kiên quyết: “Đừng ép em, nếu không, em sẽ kết liễu đời mình ngay tại đây.”

Cậu Hai sững lại, đôi mắt trừng trừng nhìn mợ. Lưỡi dao sắc bén kề sát làn da mợ, dòng máu chảy ra, nhỏ xuống nền nhà. Cậu cảm thấy sự lạnh lẽo của cái chết đang bao trùm lấy mợ và điều đó khiến cậu lần đầu tiên cảm nhận được nỗi sợ hãi thực sự.

“Ngọc… Bỏ dao xuống, chúng ta có thể nói chuyện, mợ định lấy cái chết dọa tôi thêm bao nhiêu lần nữa. ” Cậu hét lên, giọng nói giờ đây đầy lo lắng.

Nhưng mợ Ngọc không lùi bước. “Em không thể sống như thế này nữa. Em thà chết còn hơn phải chịu đựng thêm một giây phút nào nữa.”

Cậu Hai lùi lại một bước, nỗi lo sợ tràn ngập trong ánh mắt. Cậu biết rằng, nếu cậu tiếp tục ép buộc mợ, mợ sẽ không ngần ngại mà tự kết liễu đời mình. Cuối cùng, cậu bất lực buông tay, quay lưng bước ra khỏi phòng, đóng sầm cánh cửa lại.

"Mẹ kiếp lũ người hầu vô dụng. Cả con dao cũng không quản được...."

Nhưng cậu không còn nhốt mợ như trước nữa. Cánh cửa không còn bị khóa, như một dấu hiệu của sự đầu hàng. Cậu đã mất người vợ mà cậu từng yêu thương và giờ đây cậu chỉ còn là một cái bóng mờ nhạt trong ký ức của mợ.

Mợ Ngọc nhìn cậu đi khuất, đôi mắt ngấn lệ nhưng trong lòng mợ không hề thấy nhẹ nhõm. Khi cậu Hai rời khỏi phòng, mợ Ngọc ngã khuỵu xuống sàn nhà, con dao rơi khỏi tay. Mợ khóc, tiếng khóc nghẹn ngào day dứt. Mợ biết rằng mình đã thắng, nhưng chiến thắng đó lại mang theo một nỗi đau khôn cùng.

Mợ không biết tương lai sẽ ra sao, nhưng mợ biết rằng mình không thể tiếp tục sống trong sự dối trá và đau khổ nữa. Mợ đã chọn con đường khó khăn nhất, nhưng cũng là con đường duy nhất để mợ có thể tìm lại chính mình.

Đêm đó, mợ Ngọc ngồi một mình trong căn phòng, lòng mợ trống rỗng. Những giọt nước mắt cuối cùng rơi xuống, như những giọt sương buồn đọng trên lá, lặng lẽ nhưng đầy nặng nề. Mợ biết, một ngày chưa nhận được tờ giấy hòa ly là một ngày mợ vẫn là vợ cậu. Từ bao giờ mà ngay cả quyền yêu ai, không yêu ai mà cũng do cậu quyết định. Từ bao giờ mà mợ không có tiếng nói trong cuộc hôn nhân này, ừ thì... phụ nữ thời này có cũng như không thôi. Sống chẳng khác gì con bù nhìn...





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com