16. thổ lộ
Thoáng cái cũng tới mùng 8, chuyến đi Huế của Phương và Vy cũng đã tới, vì thích sự chill với niềm đam mê chụp hình sống ảo nên Vy đòi đi xe lửa, kiếp nạn đầu tiên của cả hai là delay gần 1 tiếng.
"Mắc cái giống ôn gì tàu lửa mà delay lâu như máy bay vậy trời", Vy ngồi cằn nhằn mà không dám cho nàng nghe thấy.
Nàng thấy vậy cũng đem sách ra kể cho Vy nghe mấy cái nội dung hay hay, không biết vì sao dạo gần đây Vy cũng ham đọc sách dữ lắm, chắc do crush thích sách nên cũng thích theo.
Không hổ danh lớp phó học tập chuyên văn ha, cách biểu đạt qua lời nói cũng thu hút người nghe nữa, nhờ có mấy lời nói ấy mà khiến Vy không quan tâm việc chờ đợi lâu nữa.
Cả hai cũng đã lên tàu ổn định, Vy mua vé cho phòng 4 giường riêng tư trên tàu, tất nhiên tiền vé Vy sẽ trả, mặc dù cho người kia đòi bao hết nhưng Vy rất ngại.
Vy cũng đem mấy món bánh tự làm cho nàng ăn, nàng thầm nghĩ sao con người này đảm đang lại còn dịu dàng tới như vậy, bề ngoài ngầu lòi bao nhiêu thì bên trong ngược lại bấy nhiêu.
Mà đâu ai là hoàn hảo, cũng làm hư tùm lum mới có ngày thành công thui, Vy cũng đã tập làm này làm kia, chứ trước kia toàn ăn với ngủ.
"Phương tạo kiểu đi tớ chụp cho", Vy cầm chiếc máy ảnh mượn của chị Khanh.
Vì nàng cũng làm thêm mấy cái job người mẫu ảnh nên việc tạo kiểu hết sức chuyên nghiệp, tự nhiên rất nhanh đã được rất nhiều tấm.
"Đây nè đẹp hong", Vy chìa máy ra cho nàng xem.
"Đẹp quá chừng, Vy có khiếu chụp ảnh quá", Vy cũng cười hì hì xí hổ.
"Nè Phương biết trên đời này có hai thứ không nên bỏ lỡ hong", Vy ngồi trên giường ngó sang nàng.
"Là gì á", nàng biết cái câu này hồi coi phim mắt biếc rồi, mà giả bộ hong biết để người kia nói.
"Đó là chuyến tàu cuối cùng và người thật lòng yêu thương mình nhất", Vy cũng nói vu vơ chứ hong nghĩ ngợi gì nhiều.
"À....ừm", nàng cũng nhìn Vy mà cười thầm, chắc định tỏ tình hay gì đây nè.
"Hai em gái có ăn gì không nè", anh trai phục vụ trên tàu đẩy xe bán đồ ăn qua phòng các nàng.
"Dạ cho em bịt bắp rang bơ đi anh", Vy lại mua rồi đưa tiền.
Nhờ anh trai khi nãy mà cả hai đỡ ngại ngùng hơn lúc nãy, Vy đưa bịt bắp cho nàng ý bảo ăn bắp đi hong cần gấp nói lời yêu.
Nàng ngồi một hồi thì cơn say tàu tới, mắc ói xĩu ngang chạy đi ra nhà vệ sinh ói một phen, Vy cũng hấp tấp chạy theo, xong đỡ nàng vào phòng lấy thuốc cho uống.
"Chắc đi lần đầu phải hong, bởi vậy Vy có mang theo mà Vy không bị say gì hết", ẻm được cái khỏe re hay đi du lịch xa nên quen rồi.
"Tính ra tới Huế cũng xa lắm đó, có gì ngủ đi cho khỏe", Vy vừa nói vừa lấy dầu xoa hai bên thái dương cho nàng.
---------------------
Tới ga Huế, nhìn nàng như mới vừa sống dậy, mặt bơ phờ nhưng đã nhanh chóng tươi tắn trở lại, nàng đặt xe rồi cả hai cùng về homestay.
"Chỗ này ông chủ là bạn của mẹ Phương, đặc biệt ở chỗ chú này với chồng chú là chủ của homestay luôn á, hai người sống với nhau cũng mấy chục năm hơn, hạnh phúc lắm", Phương ngồi trên xe cười nói vui vẻ dữ lắm.
"Wao đã quá vậy"
Homestay được thiết kế rất cổ kính như kiểu thời xưa ấy, tông màu nâu và vàng, có mấy cái lồng đèn trang trí khắp sân vườn, còn nuôi mấy chú mèo thấy cưng dữ lắm.
"Á....mấy bé mèo dễ thương quá", Vy chạy lại vuốt ve, nựng cái mặt cưng cưng của tụi nó, con nào con nấy ú nu.
Nàng nhìn theo vẻ đáng yêu của Vy mà không nhịn được cười.
"Con tới rồi hả vào đi chú dẫn lên phòng nè", chú Khoa và chú Tuấn tiến lại chào hai đứa rồi phụ xách đồ cho bọn trẻ.
"Dạ con chào hai chú", cả hai đều đồng thanh rồi nhìn nhau cười.
Ở đây hai người đàn ông cũng đã nhìn thấu tâm tư hai đứa, nhìn hai đứa cũng đẹp đôi dữ à.
Cả hai lên phòng để đồ đạc xong xuôi thì cũng đi tắm cho sạch sẽ, nàng tắm xong trước nên xuống nói chuyện với hai chú.
"Bé Phương về nước lâu chưa con, tưởng bây ở nước ngoài cái không nhớ tiếng Việt luôn ấy chứ", chú Khoa đẩy gọng mắt kính mà nói.
"Dạ còn nhỏ là mẹ đã nói tiếng Việt để con nhớ rồi á"
"Lớn quá trời xinh gái nữa chứ chắc khối anh theo"
"Không những trai mà còn gái nữa anh ha", chú Tuấn cũng muốn trêu.
Nàng như hoài nghi mà nhìn hai chú, hong dám cười luôn mà mặt cũng đỏ lên.
"Có đâu chú, con đang sợ ế đây này"
"Con bé đi chung con tên gì á"
"Tên Vy á chú, bạn cùng lớp kiêm luôn hàng xóm của con"
"Có tình ý gì với con bé không đó, thấy con bé có vẻ quan tâm con không như bạn bình thường"
"Chắc không đâu, con xem Vy như bạn tốt mà thui", nàng đành nói vậy để cho hai ông chú này đừng khịa nữa, để như vậy cả hai cũng thoải mái hơn.
Vy từ trên lầu cũng đi xuống, sắp tới chỗ nàng thì nghe được đoạn chỉ xem mình là bạn tốt mà biến sắc, thì ra đó giờ cậu ấy chỉ xem mình là bạn thôi sao.
"Ủa Vy sao cháu đứng im re bất động vậy, ra ăn trái cây với chú nè", chú Tuấn đang đi vào bếp thì thấy Vy mặt cúi xuống.
"Dạ con đang no chú ơi, mà chú có cho thuê xe máy hả chú"
"Tại người quen nên chú cho mượn xe luôn á, con muốn đi đâu cũng được, chú đổ đầy xăng rồi"
"Mà có chuyện gì á, chú thấy sắc mặt con không tốt"
"Dạ con không sao, con đi chơi nha chú"
Vy đi ra chào hai chú rồi nắm tay nàng đi, trên đường Vy cũng không nói năng gì, người kia cũng không chịu được mà lên tiếng trước.
"Không biết đường mà chạy vậy rồi lạc sao", nàng chọt vào lưng người kia vài cái.
"Mốt tìm người yêu mà đi du lịch chung, đừng rủ bạn tốt này làm chi", Vy nói với giọng giận dỗi.
"Có cũng mừng", thì ra là ai kia đang ghen, chắc nãy nghe thấy nên mặt buồn so.
Vy dừng xe vào ven đường kế bên dòng sông, chỗ này cũng hơi vắng người qua lại, vì đang còn mùng là còn tết, nhưng mấy quán xá cũng đã tấp tập mở bán.
Trước mặt cả hai là sông Hương thơ mộng, cả hai đi gửi xe rồi cùng nhau tản bộ, từ chiếc loa ở ven đường phát lên ca khúc Phượng hồng, từng lời bài hát như nói lên nỗi lòng của cả hai người.
" Những chiếc giỏ xe chở đầy hoa phượng
Em chở mùa hè của tôi đi đâu...
Chùm phượng vĩ em cầm là tuổi tôi mười tám
Thuở chẳng ai hay thầm lặng mối tình đầu
Mối tình đầu của tôi....... "
Lúc này Vy mới quay sang hỏi nàng :"Phương có mối tình đầu chưa".
Nàng cũng bất ngờ về câu hỏi này:"Chưa có".
"Tuy tớ không muốn nói về người yêu cũ đâu nhưng tớ đã từng bị tổn thương về tâm lí", Vy nói bình thản nhìn về phía trước.
"Nói là còn yêu không thì là không, đó là mối tình đầu của tớ, nhưng rồi thì sao? Người ta gái thẳng quen vì được tớ chăm sóc chiều chuộng, cậu ta có bạn trai rồi nhưng lừa dối tớ, khi biết được sự thật chỉ không ngờ bản thân là trà xanh, từ đó tớ sợ người khác yêu tớ vì cái này cái kia chứ không vì tớ là chính tớ.....", Vy lúc này cũng không còn vẻ hồn nhiên, lạc quan như thường ngày.
Thì ra người luôn tỏ ra vui vẻ là mình ổn lại suy nghĩ nhiều đến vậy, dù có kể ra sự thật nhưng cậu ấy vẫn không nói người yêu cũ tệ tới mức nào, chắc là sự tử tế cuối cùng dành cho người mình từng yêu.
"Tớ sẽ không nói đạo lí vì cậu hiểu ai nói đạo lí thì hay bị nói sống như .....", nàng bình thản mà thốt lên.
Vy cũng quay qua nhìn rồi bất giác cười khà khà.
"Ủa đang là câu chuyện buồn mà nhỉ , có gì đó sai sai bây ơi!", nàng cũng cười lại chứ biết sao giờ.
"Học đâu ra mấy câu đó vậy, ai dạy"
"Chị Trâm Anh đó, chỉ còn gửi mấy cái clip của cô Cẩm Lan gì đó, coi cũng vui dữ lắm"
"Chỉ dạy hư Phương rồi đó, haha"
"À...ừm có chuyện này không biết nên nói không", nàng ngại ngùng di di cái bàn chân dưới đất.
Nàng hít sâu thở ra một hơi, ngẩng đầu hôn lên môi Vy một cái chụt. Nụ hôn đầu đời của Phương nên có chút vụn về.
Vy lúc này vừa hoang mang, ngỡ ngàng và bật ngửa.
"Thiệt ra tớ không coi cậu là bạn từ cái hôm mình ngủ chung ở nhà Linh rồi, tớ biết cảm xúc con tim mình rất rõ", nàng nắm lấy tay Vy đặt lên ngực mình, để Vy cảm nhận được nhịp tim đang đập nhanh.
"Tớ thích cậu, vì cậu là chính mình, đừng gồng phải trở nên mạnh mẽ, vì tớ và cậu đều là con gái", nàng mỉm cười thật tươi.
Vy ôm nàng thật chặt, nước mắt cũng rơi ra từ khi nào, lần đầu có người nói câu này với mình, cảm giác cô đơn cũng đã được sưởi ấm.
"Vậy Phương làm người yêu tớ nha", Vy lúc này cũng buông nàng ra rồi lau đi nước mắt nàng.
"Dạ cô gái này là của Vy", nàng nũng nịu, dựa đầu vào vai Vy rồi khoát tay bước đi trên đường.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com