Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

48. Mùi cỏ cháy

Con Nho đi phía sau lưng nàng, nó cảm giác mợ út của nó đang cố gắng kìm nén cảm xúc. Bóng lưng người đờn bà hiu quạnh lủi thủi bước từng bước trên con đường đất. Nó nghĩ nếu như cô út ở đây thì mợ sẽ không còn buồn nữa, thay vào đó mợ út sẽ cười nhiều như vừa mới ngày hôm qua. Một anh thanh niên chạy vội vã, quần áo lôi thôi, quần óng ngắn óng cao đang chạy về hướng nàng. Thấy nàng cậu ta khẩn trương chỉ về phía nhà nàng mà gấp gáp thông báo.

"Mợ út, nhà của mợ cháy.....cháy lớn......mau theo tui đi mợ"

Mặt mài anh ta sợ hãi, mồ hôi đổ đầm đìa chạy lại về phía nhà nàng. Con Nho với nàng mặt mài biến sắc, vội vã chạy theo phía sau cậu thanh niên ấy. Vừa tới nơi đã thấy mọi người bu đen bu đỏ, xách nước để dập lửa. Nàng đứng khựng lại rồi quơ tay chen vào đám đông chạy thẳng vào nhà.

Con Nho thấy vậy thì cuốn cuồn chạy theo, hên sao nó quơ trúng cánh tay nàng lôi nàng ra. Thanh cửa bị cháy đen thui, rớt xuống đất kế bên cạnh hai người. Con Nho nó đen mặt, thở hồng hộc mà nhìn nàng.

"Mợ dô đó mần chi, chết cháy đó mợ"

"Còn cha má không được, chị phải dô trỏng"

Mọi người thấy nàng tinh thần đang hổn loạn thì cũng chạy ù vô cản lại, nàng từ lẩm bẩm trong miệng rồi gào thét trong bất lực.

"Cha.......má..........hức.....hức"

Con Nho chứng kiến mợ út nó gào khóc trong vô vọng mà nó cũng khóc theo. Nó biết mợ út nó đã kìm chế rất nhiều kể từ lúc thả đèn hoa đăng, nó hận cô hai Trân gì đó hồi sáng gây khó dễ mợ út, sao cùng là con người mà có thể tàn ác tới vậy.

Nó chạy lại ôm sát rạt mợ khóc thảm thiết, nàng vẫn kích động, nước mắt cứ thế tuôn trào không ngăn được. Nàng vùng vẫy khỏi đám người đang cố ngăn cản nhưng vẫn không thành. Sức con gái như nàng quả thật không thể thoát khỏi, nàng vẫn gào thét trong vô vọng.

"Thả tôi ra, tôi phải vào trong cứu cha má tôi........là ai đốt nhà tôi........tôi thề chính tay tôi sẽ giết chết hết bọn chúng........"

"Mợ ơi......lửa cháy to lắm......hong cứu kịp đâu mợ", con Nho vẫn ôm chặt nàng mà khóc tức tưởi.

Một người trong đám đông hấp tấp chạy ra quỳ gối trước mặt nàng, tay chân hắn đan vào nhau run rẩy mà quỳ lạy nàng, trên miệng liên tục mấp máy.

"Xin lỗi, mợ tha con......con cũng chỉ bị ép......giờ con thấy hối hận lắm rồi"

Nàng ngẩng mặt lên nhìn hắn, ánh mắt nàng sắt lẹm, rừng rực hận thù. Lấy tay lau đi nước mắt rồi đứng dậy, tát vào mặt hắn một cú đau điếng, lấy ra cây súng mà cô cho nàng để phòng thân khi cô không có ở bên cạnh. Bình thường nàng rất sợ cầm vào cây súng, đặc biệt là giết người nào đó. Nhưng bây giờ thì khác, đã chạm tới giới hạn của nàng rồi.

Cây súng vươn tới thái dương của hắn, con Nho thấy mà còn kinh sợ, mợ út hiền lành ngày nào đã biến mất thật rồi sao. Hắn quỳ lạy dập đầu lia địa mong sự tha thứ của nàng, tới nỗi cả cái trán đã ứa máu tươi.

"Mày nói cho tao nghe, là ai sai mày đốt nhà tao hả. Nói....."

Từng lời nói đanh thép, đay nghiến khiến hắn cũng lạnh cả sóng lưng, hai bàn tay chấp vào nhau cầu xin nàng.

"Dạ mợ......là........"

"Là ai......."

Nàng tát vào mặt hắn cái nữa rồi quát lớn, khiến mọi người xung quanh cũng khiếp sợ theo.

"Dạ.....là.....cô hai Trân"

~Đoàng đoàng~

Hắn ta gục xuống, trên thái dương viên đạn cũng đã xuyên qua, máu tươi úa ra ướt đẫm vùng cỏ xanh. Gương mặt của nàng lạnh tanh, trên người cũng đã dính máu của hắn, con Nho vội chạy lại đưa khăn cho nàng lau. Nhưng người bắn hắn ta không phải nàng mà là một người khác và người đó cũng vừa tự bắn bản thân mình. Nàng ngỡ ngàng nhìn vào cái xác bất động đó, hắn ta đã chết thì cũng chẳng đổi lại được sinh mạng của cha má nàng. Nàng ngã quỵ xuống trước nhà dập đầu mà khóc nức nở. Rồi nàng như kẻ vô hồn mà chạy đi lấy nước dập lửa.

Ngọn lửa cũng giảm dần để lại đống tro tàn, khói đen mù mịt cả vùng trời, mùi cỏ cháy sộc lên tới mũi, mọi người ai nấy trên tay cầm cây đèn măng-xông soi vào sự tan thương của cả gia trang. Thầy Năm trên tay ẩm đứa bé đang tiến tới cạnh nàng, thầy đặt tay lên vai nàng trấn tĩnh.

"Vẫn còn sống"

Thầy nói với giọng nhỏ nhẹ nhưng đủ để nàng nghe thấy, nàng vừa nghe thì ngước lên nhìn thầy mà mở to mắt. Thầy gật đầu rồi kêu con Nho đỡ nàng về nhà thầy. Nho nó nhanh tay nhanh chân đỡ nàng, nàng đã ngầm hiểu ra điều gì đó nên phối hợp ăn ý với thầy.

"Mọi người về nghỉ ngơi, sớm mơi con dâu của ông hội đồng sẽ lo hậu sự sau"

Bà con cô bác cũng gật đầu rồi nhà ai người nấy về, có người lại an ủi nàng, số nàng đã khổ từ nhỏ cho tới lớn, vừa được hạnh phúc không bao lâu thì lại khổ tiếp.

Nàng đòi ẩm con bé Thúy Anh, con bé dễ thương thật cho dù má nó là chị Liễu thì nàng vẫn thương con bé như con ruột, con bé đâu có tội lỗi gì đâu mà ghét bỏ nó.

"Nhìn con bé giống mợ út sao á đa"

"Ủa giống lắm hở đa"

"Dạ....mà nãy mợ làm con sợ điếng người luôn á"

"Trời đất, đứng trước cái cảnh đó hỏi sao chị bình tĩnh được"

"Thầy đã tính trước vụ này sẽ xảy ra, hên là thầy xử lí kịp", thầy Năm vuốt bộ râu mà thở dài.

Con Nho vẫn không hiểu gì nên cứ lẽo đẽo theo sau, nó gãi đầu mà cái đầu muốn rối nuồi. Nãy giờ mặt mài nó cũng mồ hôi mồ kê chảy ra, hôi rình nó không dám bế con bé, chứ nhìn thấy cưng dữ lắm.

"Oe....oe...."

"Bé Anh của má ngoan, dìa má cho con ngủ nghen"

Nó nghe nàng dỗ dành thì cũng nín dứt, đôi mắt lim dim nhắm kịt lại, con Nho nó thán phục mợ dữ lắm, nó cứ nhìn em bé riết rồi mỉm cười.

Tới nhà cũng đã nửa đêm, nhà thầy Năm cũng đơn sơ, mộc mạc. Nàng thấy Linh chạy ra mừng rỡ, phía sau còn có cha má nàng, vì bất ngờ nên nàng tưởng là đang mơ thì giọng má cất lên.

"Bây có mần sao hong, cha má vẫn ổn mà đa"

"Là......cha má thật hả"

"Trời đất, đứng sờ sờ đây nè"

Nàng vội vàng đưa bé Anh cho thầy ẫm, gật đầu hạnh phúc rồi chạy thật nhanh về phía cha má, ôm cha má rồi bật khóc thật to.

"Ái chà, chuyện kể ra dài dòng, ngày mơi thầy với cha má con lên Sài Gòn trước, còn bây ở lại làm cái hậu sự giả, coi như chuyện này chấm dứt rồi con lên Sài Gòn ở với cha má con nghen"

"Dạ thầy...."

"Rồi còn việc học dở dang của bây nữa"

"Dạ......", nàng thở phào nhẹ nhõm rồi khoát tay má vào trong nhà.

Vừa vào trong đã thấy tấm hình trắng đen của nàng và Hân, đôi mắt lại rưng rưng lần nữa. Nàng sẽ cố gắng sống thật tốt để chờ đợi ngày cô trở về. Dù không nói ra thành lời nhưng ánh mắt nói lên tất cả nỗi lòng suy tư.

"Thôi khuya rồi bây dô buồng ngủ đi", thầy Năm chỉ cái buồng trước mặt.

"Dạ....thầy", nàng gật đầu chào mọi người rồi đi đến cầm bức hình của cô và nàng ôm vào lòng.

Lòng thầm nghĩ tạ ơn trời Phật phù hộ cha má vẫn ở đây và bức hình vẫn còn nguyên vẹn. Nếu không thì nàng cũng không biết mình có thể làm ra những chuyện gì nữa.

Từng bước mệt nhoài đi vào trong buồng ngủ, cả ngày hôm nay nàng đã quá mệt mỏi rồi, không còn tí sức lực nào nữa. Nằm xuống cái giường là nhắm nghiền mắt ngủ sâu.

----------
Lion trên tay cầm điếu xì gà phì phèo khói thuốc, đang nằm trên giường âu yếm hai Trân. Cô ta cười to chạm vào tấm ngực trần của hắn, cuối cùng cũng đã thành công khi phóng hỏa nhà hội đồng Phan. Con đờn bà ấy không thương mình cũng được, nhưng phải đau khổ nếu như làm mình nhục nhã, ê hề với tụi lính tây khi sáng.

"Em yêu vui là được"

Hắn hôn lên trán nhẹ nhàng, vuốt ve tấm lưng mảnh khảnh của hai Trân.

"Ấy chà, em vẫn còn tức lắm á đa"

"Vậy em còn muốn làm gì bọn nó cứ thoải mái"

"Thôi, làm nhiêu đó đủ hả dạ em rồi đó đa, bây giờ là anh phải tìm con Hân cho bằng được, chả phải nó đang nắm giữ kế hoạch của quân anh hay sao"

"Em cần gì lo, cuộc khởi nghĩa vẫn sẽ diễn ra, vũ khí bên anh thì sao tụi An Nam đánh lại"

"Đúng rồi, nhưng mà nếu có gặp cô gái kia thì anh vẫn phải chừa ra cho em"

"Không hiểu nổi con gái mấy người, thôi ngủ ngày mai anh còn phải đi công việc"

"Ừm anh ngủ", hai Trân dúi đầu vào người hắn nở nụ cười lạnh nhạt, cũng chỉ là lợi dụng chứ cũng đâu muốn thèm thuồng cái ngữ này.

~~Cốc cốc cốc~~

Hai Trân bực bội buông người Lion ra rồi nói vọng ra bên ngoài.

"Tối rồi mà ai còn gõ cửa nữa"

"Dạ cô hai Trân, con có chuyện muốn nói"

Hai Trân mệt mỏi ngồi dậy mặc lại cái áo yếm rồi mở cửa bước ra, dựa vào tường nhìn con Sò đang run rẩy.

"Có việc gì"

"Dạ anh Giáp với cha ảnh mất rồi cô"

"Là ai làm......."

Trân ngỡ ngàng khẩn trương nhìn con Sò mà trừng mắt, nó khiếp sợ nhưng vẫn thốt ra vài câu.

"Là tự sát......."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com