Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 14: Rời Đi

Sau khi thay xong quần áo, Thanh Vân lái xe đưa cả hai rời khỏi khu chung cư, Khả Hân ban đầu tính mua bữa sáng xung quanh cho gần, nhưng bây giờ đã gần giờ trưa hơn nữa lại là mùa hè, đồ để lâu ngoài trời nóng hay bị ôi thiu, ăn vào không tốt cho dạ dày. Thanh Vân lái xe đến phố ăn vặt, hai người đi dạo một lát rồi ăn luôn bữa trưa luôn.

Thanh Vân vẫn là phong cách ăn mặc dịu dàng, đoan trang như trước, váy liền thân dài qua đầu gối màu trắng nhìn sạch sẽ, bên ngoài khoác áo mỏng, tóc búi sau đầu, gọng kính vàng. Gương mặt trang điểm nhẹ, gọn gàng sạch sẽ như thiếu nữ đôi mươi nhưng phong thái thì lại quá già dặn.

Khả Hân mặc quần bò với áo ngắn cộc tay xanh da trời ôm dáng cùng giày thể thao màu trắng. Tóc buộc đuôi ngựa năng động, gương mặt cũng qua trang điểm nhẹ, đương nhiên là Thanh Vân muốn cô cùng trang điểm, đôi mắt nâu sáng của Khả Hân là dễ nhìn nhất, trông lúc nào cũng sáng lấp lánh, có ánh nắng chiếu vào càng thêm đẹp.

Hai cô gái xinh đẹp có phong cách ăn mặc gọn gàng đi cùng nhau, lôi kéo không ít ánh mắt người qua đường.

Cả hai đi qua đi lại rất nhiều nơi, ban đầu là cùng nhau ngó vào, sau đó thở dài rời đi, Khả Hân không nhìn thấy gì nhưng cô biết rằng những nơi đó có nhiều 'người' hơn bình thường.

Mọi người xung quanh nhìn hai cô gái xinh xắn đứng trước cửa quán một lúc rồi lại rời đi, đi qua quán nào là đều như thế, đâm ra khiến nhiều người tò mò. Ngồi bên trong quán không được, cả hai đành phải mua hai cái bánh pate ăn cho qua bữa sáng.

Thanh Vân ngồi xụi lơ trên ghế nhựa rồi thở dài, buổi sáng hôm nay không có nắng gắt nhưng vẫn nắng. Cô ngồi thu mình vào bóng râm, đến cả một sợi tóc cũng không để nó dính nắng. Khả Hân nhìn hành động khúm núm của em mà buồn cười, cô nói.

- Sao vậy?

Thanh Vân nhìn mặt trời chói chang bên ngoài rồi thở dài.

- Hôm nay ra đường không xem dự báo thời tiết rồi. Trời ơi, ghét nhất là cái mùa này.

Khả Hân cũng phải công nhận, không phải ai cũng thích mùa hè, hỏi ra thì mới biết Thanh Vân cơ địa da nhạy cảm, làn da em ấy rất trắng và mềm mại nhưng đồng thời cũng có rất nhiều bất lợi, ven máu chìm nên tiêm truyền đều đau hơn so với bình thường, da dễ để lại sẹo xấu và vết sẹo hay bị đau nhức châm chích, ánh nắng chiếu vào cũng đủ để gây kích ứng cả người ngứa ngáy, đó là lý do làn da của em đều trông xanh xao bệnh tật, bởi vì thời gian dài không tiếp xúc với ánh nắng mặt trời.

Hai người ban đầu ngồi trên ghế nhựa được kê bên vỉa hè, thấy Thanh Vân cố gắng núp bên những tán cây che bóng, Khả Hân bèn kêu Thanh Vân đứng dậy, rồi chạy đến một quán nước đối diện, tại vì ở đó có ô che. Vừa đến nơi, Khả Hân nghe thấy tiếng thở dài thoả mãn của em, cô gọi hai ly cà phê đá, cô nghĩ rằng bữa sáng không nên uống lạnh, bèn chạy quay lại bảo chị chủ quán đừng bỏ đá, lúc này cô mới hỏi Thanh Vân.

- Nếu không thích mùa hè vậy Vân thích mùa nào?

- Mùa đông, đặc biệt phải lạnh một tí.

Đúng là mùa đông cũng tốt nhưng lại quá lạnh, Khả Hân thì thích mùa thu, dẫm lên lá khô là thú vui hằng ngày của Khả Hân, em nói.

- Mùa đông là mùa thời trang nha. Quần áo phối hằng ngày phải gọi là đa dạng kiểu dáng.

Mùa đông thì ai cũng phải mặc áo tay dài, có thể che đi rất nhiều khuyết điểm.

Khả Hân bật cười, lý do chính là đây.

Thanh Vân chống cằm nhìn lúm đồng tiền của Khả Hân, chị ấy cười lên nhìn rất đẹp! Đôi mắt cong cong, hai lúm đồng tiền như ẩn như hiện bên má, Thanh Vân cũng dần bị chị ấy ảnh hưởng mà cười theo, trong lòng cảm thán.

Hai người vừa ăn pate vừa nói chuyện, rất nhanh đồ uống được đưa lên, chủ quán đưa lên hai cốc cà phê nhưng một ly không đá, ly còn lại thì RẤT NHIỀU ĐÁ!!! Khả Hân xụ mặt xuống, cô đã dặn nhiều lần rồi mà! Là không đá, Khả Hân lên tiếng nói.

- Chị ơi! Nãy em bảo là hai ly cà phê không đá mà chị!

- À vậy sao! Chị nhầm, vậy để chị pha ly khác!

Chị chủ quán lên tiếng, nói đoạn thì định xoay người đi.

- Dạ thôi không cần đâu ạ! Hân không uống được thì đẩy qua đây cho em.

Bất thình lình Thanh Vân lên tiếng, chị chủ quán thấy vậy thì quay đi làm việc.

Khả Hân kinh ngạc nhìn em, buổi sáng uống cà phê đá không đau bụng sao?

- Vân chắc chứ! Đau bụng bây giờ, hay để chị uống ly đá cho.

Còn chưa nói xong thì Thanh Vân vô cùng tự nhiên đưa tay qua lấy ly đá rồi thản nhiên uống một ngụm lớn.

- Không sao, em thích uống cà phê đá vào buổi sáng lắm! Không ngờ chị lại biết.

Thanh Vân quay đầu nhìn Khả Hân cười vui vẻ, biểu cảm như không có gì, như để chứng minh cho lời nói vừa rồi, Thanh Vân đưa cốc lên uống thêm ngụm nữa.

Đến khi hai người họ ăn xong, ly cà phê đá kia Thanh Vân vẫn chẳng uống thêm được mấy ngụm, Khả Hân bĩu môi lên tiếng.

- Em không uống được đồ lạnh phải không? Sao mà ngoa thế không biết! Có bị đau bụng không?

Khả Hân đứng lên trả tiền rồi kéo em về, trên đường đi vừa lải nhải, Thanh Vân nhìn Khả Hân bị giọng bà cụ non của chị làm cho cười, chị Thư cũng hay làm ra cái dáng ấy.

Thực chất cô không uống được là do đau dạ dày, sức ăn của cô cũng không quá nhiều, Thanh Vân biết dạ dày mình yếu, vì vậy trong ăn uống cũng kiêng kém nhiều. Lúc đó bọn cô chỉ ăn một cái bánh, chạy qua chạy lại làm mỗi ly cà phê sẽ mất thời gian, lại không thể cùng đi dạo với Khả Hân được, cũng không muốn để Khả Hân đau bụng nên mới gượng uống hai ngụm, cô lại cho đây là lần dịu dàng hiếm hoi của mình.

- Được rồi, em sai, em xin lỗi. Em đi uống miếng nước ấm rồi quay lại ngay! Chị đợi em một tí nhé?

Khả Hân gật đầu, cô xoay người chạy đi mua nước cho Thanh Vân. Lúc này, Thanh Vân lấy ra trong túi một viên thuốc, cô mua đại một trai nước gần đó, cô nhét viên thuốc vào miệng rồi ngửa cổ uống, sau đó cô đem chai nước bỏ vào túi, từ xa có tiếng bước chân, Khả Hân quay lại, trên tay cầm một cái cốc thủy tinh còn đang nghi ngút khói, Thanh Vân hỏi.

- Chị lấy đâu ra cốc vậy?

- Chị mượn được, ở quán nước bên kia, cái chú đó tốt ghê, chú ấy không lấy tiền nước luôn, Vân uống đi!

Thanh Vân nói cảm ơn rồi uống hết cốc nước, Khả Hân lại 'lạch bạch' chạy đi trả cốc, sau đó cả hai cùng đi dạo xung quanh, phố ăn vặt có rất nhiều gian hàng bày bán, các tòa nhà cao thấp liền kề nhau nên rất nhiều bóng mát nên có lẽ Thanh Vân không cảm thấy quá khó chịu. Cả hai nói chuyện vui vẻ cho đến khi nhìn đằng trước có một xe kem, cô liền quay qua hỏi.

- Chị ngồi đây đợi em một lát, chị thích vị gì?

- Hay để chị đi cùng em?

- Thôi, một người là được. Chị thích vị gì?

- Vani.

Thanh Vân làm dấu tay ok rồi đi đến xe kem.

Khả Hân khoanh tay nhìn Thanh Vân đang nói chuyện với bác bán kem, không biết nói cái gì, tự nhiên em ấy đưa một cây kem cho đứa trẻ rồi xoa đầu nó.

Bỗng dưng có người đến gần Thanh Vân, hắn nhìn ngó xung quanh như thể sợ bị ai phát hiện. Tay hắn nhét vào trong túi xách của Thanh Vân như muốn móc thứ gì đó, khoảng cách gần như vậy lẽ nào cô không phát hiện ra. Đơn nhiên là không rồi!

Thanh Vân tính quay qua lý luận một trận ai dè Khả Hân đã đứng sau lưng cô lúc nào không hay. Tay phải chị nắm lấy quai hàm của hắn rồi đẩy ra sau, tay còn lại thì nắm cổ tay hắn kéo về phía trước. Động tác dứt khoát làm gã kia ngã lăn ra đất, tay ôm lấy hàm kêu rên.

- Giữa nơi công cộng mà dám móc túi à! Có muốn lên đồn không!

Khả Hân trừng mắt nhìn hắn, âm thanh lớn thu hút sự chú ý của mọi người.

Thanh Vân nhìn Khả Hân hung tợn quát tháo gã kia, cô không đành lòng nhìn tiếp nữa, liền báo bảo vệ xách hắn đi. Xong xuôi mọi chuyện, Thanh Vân khoanh tay, ánh nhìn Khả Hân đầy tò mò.

- Krav Maga?

Khả Hân giật mình nhìn Thanh Vân, cô gãi gãi mặt ngượng ngùng.

Krav Maga là môn võ của người Israel. Bao gồm các kỹ thuật trong bộ môn boxing, aikido, vật, karate và judo. Các bài tập là tập trung giúp người tập phòng thủ trước các tình huống nguy hiểm. Trong đó nó đặc biệt đề cao sự hiệu quả và tốc độ của nghệ thuật phản đòn. Triết lý của môn võ là vô hiệu hóa mối nguy hiểm càng nhanh càng tốt nên dù đối phương như nào cũng phải ra đòn hiểm và dứt khoát.

Vì thế, nó luôn chú trọng đặt ra các tình huống giả định cụ thể trong thực tế và thường giải quyết các mối nguy hiểm này ở cấp độ sử dụng vũ lực quân sự.

Có thể chiến đấu trong mọi tình huống, tự vệ với tay không, đặc biệt, có khả năng chống được dao, súng và cả lựu đạn...Đặc trưng của bộ môn này là tận dụng mọi phần trên cơ thể của ta và của địch. Không ngoại trừ những đòn hiểm nhất có thể gây chấn thương hoặc tử vong như móc mắt, tấn công vào hạ bộ,.. Nhưng nói chung, đây là võ tự vệ khá nguy hiểm.

Mặc dù Khả Hân chọn học Krav Maga nhưng cô vẫn rất lo ngại có thể vô tình khiến ai đó bị thương hoặc tử vong, trong trường hợp thật sự nguy hiểm cô mới dám ra tay còn không thì chỉ là hù dọa hoặc bỏ chạy.

- Em cũng biết à?

Khả Hân không ngờ em lại biết về Krav Maga. Thanh Vân mỉm cười, xem ra cô phải nhìn chị ấy với con mắt khác rồi.

Cô nhìn đôi bàn tay Khả Hân một lúc, ngón tay thon dài của con gái nhưng các đường gân nổi lên dày đặc, các khớp ngón tay cứng cáp, Thanh Vân tự hỏi chị ấy có thể đấm vỡ được bao nhiêu mái ngói.

- Chị học được bao lâu rồi?

- Tính đến năm nay cũng gần 6 năm. Ban đầu chỉ là học để tự vệ thôi, kiên trì lắm mới đến tận bây giờ.

Thanh Vân xoa xoa bàn tay của Khả Hân, cô nở một nụ cười tinh quái nhưng Khả Hân lại không chú ý đến.

- Haha với trình độ này thì lấy mạng người ta dễ như chơi. Mà sao lúc chị gặp bà ta lại run cầm cập thế?

- Ma chứ có phải người đâu em. Họ không có xương.

Khả Hân cạn lời đáp.

- Hahaha, chị nói cũng đúng.

Đây là lần thứ hai Khả Hân thấy em cười vui vẻ đến vậy. Thanh Vân vỗ vỗ vai chị, cô hớn hở trêu đùa.

- Lần sau có gặp ma thì cứ chơi tay đôi luôn nha chị.

- Người và ma khác nhau mà em!

Nghe em nói Khả Hân cũng phải bật cười, ma chứ có phải người đâu, ma chết sẵn rồi! Với cả... còn lần sau nữa à?

- Hôm nay em đúng là được mở mang tầm mắt. Xem ra phải nhìn chị với con mắt khác rồi.

Khả Hân nhảy dựng, cô nhăn mày chỉ vào chính mình.

- Vậy trước giờ em nhìn chị với con mắt nào?

Thanh Vân xoa cằm, làm bộ suy nghĩ sâu xa, cuối cùng ném một câu làm Khả Hân mặt mày cau có.

- Biết chị nhát như cáy!

Không đợi Khả Hân phản ứng, Thanh Vân xoay người, nhàn nhã thưởng thức cảnh đẹp xung quanh. Khả Hân bất đắc dĩ cô vọt lên vài bước rồi đi bên cạnh Thanh Vân, cô hỏi.

- Nhưng mà sao em biết nó là Krav Maga. Hay là em đã từng học?

Thanh Vân lắc đầu, đôi mắt khép hờ liếc mắt với Khả Hân, môi hồng câu lên một nụ cười mỉm. Gương mặt của em lúc này rất giống biểu cảm lần đầu tiên hai người gặp nhau, nhưng lúc trước Khả Hân là cảm thấy sợ, còn bây giờ nhìn lại thấy cứ có cảm giác là lạ, Khả Hân tim đập rộn ràng, ngơ ngác nhìn Thanh Vân.

- Em không học võ tự vệ, em chỉ biết cầm mấy thứ sắc nhọn để hù người ta thôi.

Thanh Vân đã từng có một khoảng thời gian sinh sống ở nước ngoài, nơi đó không thể nói là an ninh quá tốt, hầu hết phụ nữ khi ra đường đều mang theo thứ gì đó để phòng thân, các buổi tiệc tùng vào cuối tuần tại nhà riêng chỉ là cái cớ để ăn chơi, những hành vi ngoài vòng pháp luật cũng xảy ra từ các buổi tiệc như này.

Là phụ nữ càng phải biết cách bảo vệ bản thân mình, thế nên dù cô có mang một vài thứ nguy hiểm theo thì chỉ cần nói mình cầm đi để tự vệ thôi, còn việc có dùng nó để tự vệ hay không thì cô chưa chắc.

- Giờ em mới nhớ ra điều này. Chị ghê gớm như vậy, sao lần đầu gặp lại sợ em vậy?

Khả Hân nhíu mày suy tư, cô im lặng hồi lâu cuối cùng mới nói ra được đáp án.

- Vì em là con gái chị không thể ra tay được.

Khả Hân cười hì hì với Thanh Vân.

- Hừ, điêu.

Khả Hân nói không sai, cô học võ là để tự vệ mặc dù Krav Maga rất ghê gớm nhưng nếu thực sự phải đối đầu với người có vũ khí thì Khả Hân vẫn sợ. Môn võ này toàn ra đòn hiểm, lỡ tay một chút là chết người, Khả Hân lại không có can đảm giết người, nếu được thì cô vẫn lựa chọn chạy thoát, đặc biệt là lúc đó cô cảm nhận được sự nguy hiểm vô hình đến từ em, là cái kiểu u ám toát ra làm mọi người đều ái ngại tiếp xúc gần, cô cũng chỉ là người bình thường.

Khả Hân chỉ nghĩ nếu em ấy thực sự đâm tên kia thì làm sao? Hắn quấy rồi em trước! Em ấy chỉ là tự vệ thôi, hắn làm chuyện thất đức như vậy thì ăn miếng trả miếng là chuyện đương nhiên rồi, nếu là cô thì cô chắc chắn sẽ đánh hắn lệch quai hàm, nhưng em vẫn là phụ nữ, nếu hắn ta vùng lên hại em thì sao? Đó là lý do Khả Hân xuống xe. Nhưng sự thật là em làm hắn khóc lóc gọi mẹ, hoàn toàn không cần cô giúp đỡ, chính ra cô lại là người giúp hắn, nghĩ lại vẫn thấy buồn cười.

- Phải làm thế hắn mới biết sợ, để sau này không làm vậy nữa, đừng tưởng cứ là phụ nữ chân yếu tay mềm thì thích làm gì với người ta thì làm.

Cả hai đều kể lại ấn tượng lúc mới gặp, Khả Hân biết rằng Thanh Vân rất mạnh mẽ, là một người có tính độc lập dường như em chả cần ai giúp mình cả, phải tiếp xúc rồi mới biết Thanh Vân là người rất dễ gần.

Nhưng lúc còn ở chung cư, Thanh Vân thực sự rất biết ơn chị, thời gian càng về trưa thì càng nóng, tránh cho việc Thanh Vân tan chảy, Khả Hân dẫn người về lại chung cư. Đi được nửa đường, cô nói muốn đi siêu thị.

- Chị nhìn thử xem quả nào ngon hơn?

Khả Hân đẩy giỏ hàng đến gần Thanh Vân, nhìn em ấy nghiêm túc săm soi hai quả cà chua mà phì cười, đắn đo một hồi vẫn là mua cả hai. Cô cùng Thanh Vân đi dạo quanh khu thực phẩm, đồ ăn mua không nhiều, Thanh Vân chỉ nán lại vài ngày, đồ ăn hai người mua chỉ đủ cho mấy bữa.

Rồi lại nhìn Thanh Vân đang cố nhớ xem gia vị còn thiếu ở nhà miệng lẩm bẩm cái này cái kia, Khả Hân cảm thấy hai người như này không tệ, giống như gia đình vậy. Khả Hân giật mình, cô ngượng ngùng xua tan cái ý nghĩ kỳ lạ kia đi. Thi thoảng liếc nhìn Thanh Vân, cuối cùng là ngẩn người trong hoang mang.

- Hân, Hân! Sao lại ngẩn người rồi.

Thanh Vân huơ huơ tay trước mặt Khả Hân, em thở dài khoanh tay nhìn.

- À...Em nói gì cơ?

Thanh Vân cáu kỉnh véo má Khả Hân giọng nói bất đắc dĩ.

- Mệt không? Muốn về chứ?

Khả Hân để mặc cho em véo má mình, không đau nhưng thân thiết quá rồi, ngẫm lại thì tại sao cô lại để em làm thế nhỉ. Trong phút chốc, mặt Khả Hân đỏ bừng.

- Thôi mình về, như này là đủ rồi.

Thanh Vân nắm tay cô rời đi, Khả Hân cúi mặt xuống không thấy rõ biểu cảm.

Về đến nhà, Thanh Vân lao vào phòng ngủ thay đồ với tốc độ chóng mặt. Em trở ra với váy ngủ màu đen tối qua, sau đó đeo tạp dề lên, thắt xong nơ bướm sau lưng, cô hướng Khả Hân hỏi.

- Chị ăn gì?

Nếu nhìn đằng sau thì đỡ, nhưng em vừa quay người lại thì máu trong người như sôi sục vậy, sao nhìn em giống như không mặc đồ vậy! Váy ngủ hai dây vừa vặn theo kiểu dáng của tạp dề mà che dây đi, để ý thì sẽ thấy chân váy nhưng phần trên nó vẫn...

Khả Hân ôm trái tim, chắc chắn là bị con Ngọc đầu độc rồi, nên nhìn cái gì cũng nghĩ bậy được.

- Em...em biết làm món gì?

- Món gì cũng làm được.

Thanh Vân ưỡn ngực, cô hất cằm khoe khoang.

Khả Hân nhìn Thanh Vân ưỡn ngực ra liền ho khù khụ, mặt còn muốn đỏ hơn nữa.

Tự nhiên mặt nóng quá trời luôn.

- Vậy để chị giúp em, tay em thế này đừng nên đụng nước.

Nói rồi Khả Hân xắn tay áo lên bắt đầu rửa rau, gọt vỏ cà chua rồi cắt thịt tẩm ướp sẵn gia vị cho em, Thanh Vân chỉ bắt tay vào nấu nữa là xong. Làm việc xong xuôi Khả Hân đi vào nhà tắm để rửa tay.

Cô bước ra ngoài phòng tắm, Thanh Vân đã khoác lại lớp áo choàng lụa màu đen bên ngoài, Khả Hân thầm thở phào, Thanh Vân nghe thấy tiếng động, cũng chỉ thò mỗi đầu ra nhìn, rồi mỉm cười.

- Cơm em nấu sắp xong rồi, chị đợi tí nha.

Khả Hân gật đầu, thi thoảng vẫn liếc nhìn bóng lưng bận rộn của Thanh Vân qua cửa kính. Ánh sáng nhu hòa chiếu lên một nửa gương mặt của Thanh Vân, nhìn em ấy tháo vát xử lý xong xuôi mọi chuyện bếp núc, bất chợt Khả Hân chợt nghĩ nếu ai cưới được em ấy chắc phúc ba đời tổ tiên để lại, Khả Hân gượng cười.

- Xong rồi đây, chị Hân giúp em một tay với.

Thanh Vân tháo tạp dề ra, hai tay, hai đĩa, bưng đồ ăn ra bàn.

- Ơi chị đây.

Khả Hân nhanh chóng mang hết đĩa đồ ăn.

Món ăn trên bàn rất đa dạng, Thanh Vân đúng là biết làm nhiều món thật, Khả Hân thắc mắc hỏi, em liền trả lời.

- Em từng có thời gian xuất ngoại, những cái này chỉ là kỹ năng cơ bản thôi, sang bên ấy tự nấu ăn sẽ tốt hơn là ăn đồ ăn ngoài nhiều đấy.

Khả Hân gật đầu, cũng không nói tiếp gì nữa lát sau Thanh Vân nói.

- Vậy nhà của chị... bây giờ đã ở lại được chưa?

- Em chưa hỏi cô ấy, nếu không chị có thể ở lại đây mấy ngày, dù sao nhà cửa cũng không có đồ vật quý giá gì.

- Thôi thôi, sống chung nhiều cái bất tiện lắm, nếu không thì chị có thể ở nhà bạn trong lúc chờ đợi cũng được.

- Không phải sống chung, ngày mai em sẽ phải đi vắng mấy ngày, nhưng nếu chị muốn ở với bạn vậy cũng được.

Khả Hân khựng người, nghe tin em rời đi tự nhiên cô cảm thấy buồn buồn, nhưng rất nhanh cô đã điều chỉnh lại cảm xúc, Khả Hân lo lắng hỏi.

- Tay em như thế nhớ cẩn thận nhé.

Nhắc mới nhớ, ngón tay của Thanh Vân bị trầy xước, nhìn ngón tay mình một lát sau đó cười mỉm.

- Được rồi, được rồi, em nhớ lời chị Hân rồi ạ. Từ giờ đến lúc đó chỉ cần chăm bôi thuốc là được.

Sau bữa trưa, Thanh Vân nhắn tin hỏi Dương thì cô ấy đã xử lý xong xuôi, tuy nhiên cô ấy vẫn khuyên Khả Hân nên thanh tẩy lại căn phòng, Thanh Vân chỉ đơn giản là tốt bụng nhắc nhở Khả Hân biết tin, Khả Hân mỉm cười gật đầu cảm ơn em ấy.

Thanh Vân đã giúp đỡ thì giúp đến cùng, cô đưa Khả Hân quay về, trên đường còn giải thích quy trình thanh tẩy lại căn nhà cần làm những gì, Khả Hân đều rất chăm chú lắng nghe, cả hai chào tạm biệt nhau rồi mỗi người một hướng, Khả Hân mang tinh thần rầu rĩ mà về nhà, trước khi đi, Thanh Vân kéo tay chị lại rồi nói.

- Khi nào em trở về em có một buổi biểu diễn tại phòng trà bình thường thôi ạ, đến lúc đó chị có muốn đến xem không ạ?

Khả Hân nghe xong, bầu trời âm u phút chốc thành trời xanh quang đãng. Em ấy mời mình đến xem em biểu diễn sao! Cô còn được gặp lại em sao!

- Có chứ chị rất mong chờ đấy, có gì tí em nhắn chị thời gian, địa điểm nhé.

- Chỉ là một buổi diễn nho nhỏ thôi chị đừng có kỳ vọng cao quá nhé. Chị về cẩn thận tí nữa em sẽ gửi tin nhắn cho chị ha.

Xe vừa đến nơi, Thanh Vân đi cùng Khả Hân xuống tận dưới chung cư, thấy cô ngồi lên xe rồi Thanh Vân vẫy tay chào tạm biệt rồi cô mới quay người đi lên lầu.

Xe vừa đi khuất dạng, Khả Hân lục túi quần trong bộ quần áo cũ, sau đó cô thở phào nhẹ nhõm. May quá, chưa mất. Cô tung tăng nhảy nhót về căn chung cư, còn một tuần nữa mới đến nhưng Khả Hân lại vui vẻ không thôi.

Chiều hôm đó, Khả Hân chạy ngang chạy dọc 'dọn dẹp' lại cả phòng, mùi hương kinh khủng mấy ngày trước gần như là đã biến mất, nhưng vẫn có thể ngửi được, trước khi đi thì cô có nhận được hai lá bùa, Khả Hân đi đến căn phòng 64 đối diện rồi dán bùa lên trên cánh cửa, cô lấy một con dao gọt hoa quả cầm tay nhét vào khe cửa, xong xuôi hết mọi thứ mới yên tâm trở về.

Khả Hân vui vẻ báo cáo lại cho Thanh Vân, người kia trả lời lại rất nhanh, gửi cho cô một hình dán mặt cười.

- Chị làm tốt lắm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com