Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 22: Oán Niệm (5)

Gần nửa đêm, Quốc Cường mới về đến nhà. Không hiểu sao hôm nay ông lại đen đủi đến thế, đi cầu thang thì bị vấp, ra ngoài lại quên mang văn kiện, bây giờ về nhà cũng bị kẹt xe, ông ta thở dài đầy mệt mỏi, cố lết thân hình tiều tụy của mình về thư phòng.

Khi ông Cường mở cửa phòng ra, căn phòng tối đen như mực, vợ ông bỏ đi cùng con gái, cuộc sống sau khi ly dị có hơi cô đơn nhưng thoải mái hơn trước nhiều, tay ông lần mò trong bóng đêm, cố gắng tìm công tắc điện. Bỗng từ đằng sau 'tạch' một tiếng, ánh đèn bàn làm việc đã sáng trưng, ông Cường hoảng hốt quay lại rồi ông sững sờ trong giây lát.

Một cô gái xinh đẹp đeo gọng kính vàng đang ngồi trên ghế làm việc của ông, tay chống cằm, ánh mắt khép hờ nhìn tờ giấy, đôi môi đỏ tươi cười nhẹ, cả người cô ấy mặc một bộ đồ đen, dưới ánh đèn vàng ấm áp lại vô cùng bi ẩn thấp thoáng chút cảm giác kỳ dị đến sởn gai ốc, ánh sáng xanh từ màn hình vi tính chiếu thẳng vào mặt cô ấy, Thanh Vân nhìn ông Cường rồi chậm rãi nói.

- Lý Quốc Cường, năm nay 53 tuổi, ông được chẩn đoán mắc bệnh tim. Ồ! Còn có bệnh lý nền nữa. Lần sau nhớ để hồ sơ bệnh án ở nơi kín đáo hơn.

Thanh Vân nhìn qua một lượt từng bức ảnh ở một file kín, Thanh Vân không nhịn được mà một phát xóa hết ảnh, cô không thể khởi tố gã đàn ông, đó là một cuộc chiến lâu dài, cô còn có thể bị cáo buộc đột nhập vào nhà riêng và bị khởi tố ngược lại.

Ông Cường sửng sốt trong giây lát, nhưng rất nhanh đã nhận ra tình hình trước mắt, ông cau mày, muốn tiến lên giật tờ giấy nhưng bỗng cả người ông mất thăng bằng, ông Cường bị vật ngã xuống sàn, một cảm giác lạnh lẽo sượt qua cổ, bên tai vang lên một giọng nói lạnh lùng của phụ nữ.

- Cấm cử động.

Duyên dí sát con dao vào cổ ông Cường, vật sắc bén này là Thanh Vân yêu cầu cô mang theo, cô không biết 'bọn họ' tính làm gì, phòng hờ trường hợp ông ta phát điên muốn gây án thì họ có thể phòng thân.

Ông cảm thấy tình hình không ổn lắm, trên trán xuất hiện từng giọt mồ hôi lạnh, ông Cường bị đè dí trên sàn, chỉ có thể nặng nề hỏi cô gái đang ngồi trên ghế kia.

- Mấy... mấy cô là ai? Mấy cô muốn gì? Tôi với cô không thù không oán!

Thanh Vân đặt tờ giấy xuống, cô đứng dậy đi về phía ông, cho đến khi Lý Quốc Cường thấy rõ gương mặt cô, lúc này Thanh Vân mới nói.

- Tôi với ông không thù không oán. Nhưng họ thì có.

- Họ là ai?

Thanh Vân chỉ về khoảng trống đối diện, ông Cường nhìn vào khoảng trống rồi cười chế giễu cô, tưởng gì, hóa ra là một con ả điên điên dở dở, ông Cường không thể thấy nhưng Thanh Vân thì khác, cô biết nơi đó là vị trí của 4 người phụ nữ đang trợn mắt nhìn ông, bọn họ đều mang một vẻ mặt dữ tợn, như thể ngay ngay giây sau sẽ lao vào xé xác ông ta bất cứ lúc nào.

Số 4 là con số tương đối đen đủi, gã ta trùng hợp gây tội với tận 4 người, thật là xui xẻo làm sao.

- Chuyện cá nhân của ông với họ, tôi sẽ không nhúng tay vào. Bây giờ phiền ông, đi theo tôi đến nơi này một chuyến.

- Khoan đã!

Ông Cường cố dãy dụa khỏi tay Duyên nhưng không thể, ông như bị ghim chặt xuống sàn vậy, vì không còn cách nào khác, ông cao giọng ra điều kiện với Thanh Vân.

- Người thuê cô trả bao nhiêu tiền. Tôi trả gấp đôi họ! Tôi có tiền! Vậy nên cô thả tôi ra được không?

Thanh Vân ôm bụng cười ngặt nghẽo, Duyên hừ lạnh, ông Cường bị thái độ của bọn họ hù dọa đến hoảng loạn. Như thể chứng thực suy nghĩ của ông, Thanh Vân ngừng cười, cô nhẹ giọng đáp.

- Trông tôi có giống kẻ thiếu tiền không?

Thanh Vân ngồi xuống trước mặt ông Cường, buộc một tấm vải đen lên mắt ông rồi thì thầm bên tai.

- Ngủ đi, ông sẽ thấy họ sớm thôi.

Rồi bất chợt phía gáy truyền đến cảm giác giác đau đớn, lý trí dần mất đi, ông Cường gục đầu nằm thẳng ra sàn.
_______

Ông Cường mơ màng tỉnh dậy, sau gáy là một trận đau ê ẩm, mắt ông có chút ướt nhưng đó không phải điều đáng quan tâm, bên tai vang lên một bài hát nhạc rock âu mỹ, bài hát không hay chút nào, ông Cường phải lắc đầu nhiều lần mới nhìn rõ xung quanh, nhận ra rằng đây là phòng ngủ của ông.

Thanh Vân ngồi ở đầu giường, cô nhìn tivi đang chiếu hình ảnh của một người đàn ông đang biểu diễn trên sân khấu, cảm nhận được cử động nhẹ sau lưng, Thanh Vân quay đầu cười mỉm với ông Cường, cô dịu dàng nói.

- Tỉnh rồi sao? Ông thấy bài hát này hay không?

Ông Cường nhăn mày nhìn Thanh Vân, ông ta cố vùng dậy muốn lao đến chỗ cô, nhưng không hiểu sao ông không thể cử động được, cả người nặng nề như thể bị ai đó đè lên vậy, nhưng rõ ràng người kia chưa từng đụng vào người ông, trên người cũng không có dây trói.

- Con mẹ chúng mày. Rốt cuộc chúng mày muốn gì!

Thanh Vân không trả lời ông mà chỉ lặp lại câu hỏi trên như máy móc.

- Ông thấy bài hát này hay không?

Ông Cường nhìn màn hình đang chiếu hình ảnh của một tên đàn ông người Tây có mái tóc dài rối bời và cởi trần, nhạc thì nghe như đấm vào lỗ tai, hát cũng chẳng hay, ông Cường gằn giọng nói.

- Tao không có thời gian với bọn mày, có thôi đi không! Muốn tao báo công an phường đến à!

Nghe vậy thì Thanh Vân vỗ tay, cô tắt đoạn video đi, xoay người nhìn hắn, ông Cường nhăn mày khó hiểu, ông ta nhìn Thanh Vân với ánh mắt cảnh giác, cô vẫn nhìn ông ta một lúc rồi nói.

- Sau tất cả những gì ông đã làm mà ông vẫn có thể ăn ngon ngủ kỹ mỗi ngày, thật bất công làm sao.

Thanh Vân mỉm cười với ông Cường, thái độ từ nãy tới giờ của Thanh Vân đều rất nhẹ nhàng, nụ cười vô cùng hiền lành nhưng đem lại cảm giác rùng rợn, gương mặt của ông ta trắng bệch, ông trợn mắt nhìn Thanh Vân, cả người đổ mồ hôi lạnh.

- Liên, Chi, Hạnh, Ngọc. Ông còn nhớ họ không?

Ông Cường run lẩy bẩy. Không hiểu sao nhưng ông cảm thấy người con gái này rất đáng sợ và căn phòng trở nên lạnh lẽo thấu xương, cả người ông run cầm cập, một loại áp bức vô hình làm ông thấy khó thở, tim đập như trống rền, ông khó khăn mở miệng, giọng nói thều thào.

- Cô...cô muốn gì.

- Tôi không muốn gì ở ông cả nhưng...họ muốn".

- Rốt cuộc họ là ai! Cô đang nói gì vậy!

Thanh Vân quay đầu nhìn đồng hồ điểm 12 giờ đêm, cô thấp giọng nói.

- Đã đến giờ rồi. Việc của tôi đến đây là xong.

Ông Cường nhổm người dậy nhưng không vô ích, ông quay đầu nhìn sang bên cạnh, sắc mặt thoáng chốc trắng bệnh lại, một gương mặt quen thuộc đang nằm bên cạnh! Ánh mắt của người đó cứ mở to mắt trợn trừng nhìn ông, trong lòng ông Cường hoảng hốt, đang định hét lên thì bất thình lình, từng hình ảnh của những người phụ nữ dần dần xuất hiện.

Bốn người phụ nữ mang vẻ ngoài kinh dị, trừng mắt với ông, trên người nồng nặc mùi tử khí, mái tóc bay phấp phới mặc dù trong phòng không có gió, có người cổ thì dài hơn bình thường, cái đầu xiêu xiêu vẹo vẹo, có người thì đầu dẹp lép, nhãn cầu như muốn rơi khỏi khuôn mắt, cô gái kia thì bị phân hủy cả hàm, cả người bốc mùi thịt thối, bọn họ đều có làn da thâm đen của xác chết, nhìn ông rồi cùng nhe răng cười lớn, những tiếng cười chói tai như tiếng dao, dĩa cọ vào đĩa sứ vậy.

- Các cô đều đã chết rồi, không thể làm quá biết không. Nghiệp thức của mấy người quá nặng, đừng vì hận thù nhất thời mà liên lụy đến người vô tội, nhân quả là nợ, không thể vì hận thù mà để lỡ cả đời.

Ông Cường ngã xuống giường, ông ta sợ hãi lùi về sau, miệng gào thét kêu la, điều khiển tivi bị ấn nhẹ, trên màn hình hiện lên video âm nhạc âu mỹ hiện đại, ông ta hoảng hốt quỳ xuống liên tục đập đầu xuống đất, tay còn chấp vào lạy.

- Không...không...cứ... cứu tôi! Cứu tôi, tôi xin lỗi, xin các người tha cho tôi...xin các người! Aaa...

Thanh Vân nhẹ nhàng đóng cửa lại rồi dựa vào tường lắng tai nghe âm thanh bên trong. Tiếng la hét thảm thiết của ông Cường vang lên, hòa vào giai điệu nhẹ nhàng của bài hát, nghe không ăn nhập với nhau gì cả, cửa bị đập dồn dập cùng lời kêu cứu vô vọng của ông Cường. Thanh Vân cảm thấy một trận ghê tởm dâng lên, cô tự nhủ bản thân phải quên đi, nhưng ngay cả khi biết được hắn ta đang phải trả giá thì cô vẫn không thấy dễ chịu, bên trong truyền đến một trận ồn ào cùng xô xát, cô có thể nghe thấy hắn đang giãy giụa trong tuyệt vọng.

Đợi một lúc, Thanh Vân mở cửa, ông Cường như tìm được hy vọng, ông khóc lóc chạy về phía Thanh Vân cầu xin sự cứu giúp, bỗng chân của ông bị giữ chặt, đám người đó cười man rợ rồi lôi ông về phía bóng đêm vô tận kia, cánh cửa bị một lực vô hình đóng sầm trước Thanh Vân, 'cạch' một tiếng, khóa cửa vặn chặt.

Duyên đứng bên cạnh cũng thấy rùng mình, phương pháp tra tấn mới của Thanh Vân đúng là đáng sợ.

- Ông ta... sẽ chết sao?

- Không đâu, nhưng ông ta sẽ ước giá như mình có thể chết được.

Lúc mới đến, cô còn tưởng mình sẽ phải lén lút lẩn vào như một tên trộm, nhưng Thanh Vân giỏi hơn những gì cô đoán. Mọi cánh cửa gần như là tự mở cho bọn họ, cả hai đi vào một cách dễ dàng nhưng cửa tự mở đúng là hơi rợn người.

Khoảng nửa tiếng sau, tiếng hét ngưng bặt, bản nhạc vẫn còn vang lên nhưng không còn động tĩnh gì nữa. Cánh cửa tự động mở ra, Duyên lùi một bước còn Thanh Vân cất bước tiến vào phòng. Đồ vật xung quanh rơi vỡ xuống sàn, chăn gối thì bị ném lung tung, trên tường còn xuất hiện vài ba vết móng tay cào mạnh rồi trải dài thành đường máu, Thanh Vân gọi Duyên vào.

- Vào đi.

Cô cùng Duyên kiểm tra hơi thở thì thấy ông ta vẫn còn thở, chỉ là rất yếu ớt, cả hai cùng khiêng ông ta lên giường rồi đắp chăn tử tế cho ông. Xong xuôi mọi chuyện mới rời đi.

Trên xe, Duyên không bắt chuyện gì với Thanh Vân bầu không khí gượng gạo vô cùng. Lúc gần đến nhà của Duyên, lúc này Thanh Vân mới hỏi.

- Có chuyện gì muốn nói với tôi sao?

- Lúc chiều nay cô đã đi đâu, cô... nhìn thấy gì à?

Thanh Vân dừng xe bên vỉa hè, cô xoay người nhìn Duyên.

- Tôi nhìn thấy một chút chuyện khi đó của cô ấy, tôi đã bị nghiệp thức của cô ấy làm cho rối loạn, nên đối với Hân...

Duyên im lặng rất lâu, Thanh Vân cũng không nói tiếp, cả hai đều ăn ý không tiếp tục nhắc lại nữa.

- Có bao giờ cô nghĩ đến việc bản thân sẽ xuống địa ngục không?

Thanh Vân lắc đầu, cô khoanh tay nhìn ra ngoài cửa sổ rồi nói.

- Bản thân tôi không tin thiên đàng và địa ngục có thật. Nó chỉ trói buộc đạo đức con người phải theo một chân lý 'phù hợp'. Nhưng nếu phải so sánh, vậy cuộc sống bây giờ của tôi chính là địa ngục dành riêng cho tôi.

Duyên không đáp lại nhưng đúng là cô không nghĩ tới khả năng này.

- Tôi tin có luật nhân quả. Gieo gió thì gặt bão, tôi chỉ giúp họ đòi lại sự công bằng và trong sạch thôi. Để họ có thể sớm siêu thoát mà không còn lưu luyến trần gian.

Ngay từ đầu là vì mâu thuẫn cá nhân của bọn họ nên một người dưng như cô mới bị kéo theo, người thiệt thòi nhất phải là cô mới đúng, vậy nên việc gì cô phải thấy tội lỗi chứ, Duyên gật đầu, cô bật cười rồi vỗ vỗ vai Thanh Vân.

- Nghe cô nói vậy tôi cũng an tâm hơn rồi. Đừng để trong lòng, tôi hiểu tính cô mà.

Thanh Vân cũng mỉm cười, cô bật chìa khóa rồi tiếp tục lái xe.

- Cô thường xuyên phải giúp bọn họ sao? Ý tôi là làm mấy chuyện tâm linh như này ý.

- Không đâu, đây là lần đầu tiên tôi làm vậy. Cô tưởng tôi là loại nhiều chuyện như thế hả?

Duyên liếc nhìn Thanh Vân cười hì hì.

- Cô có biết lúc đó cô như nào không?

Thanh Vân lắc đầu không đáp, Duyên phì cười nói.

- Tôi nhìn cô giống Belle Gunness*

Thanh Vân đanh mặt nhìn Duyên nhưng vẫn bật cười trước trò đùa của cô ấy.

*Belle Gunness được mệnh danh là "kẻ đồ sát đàn ông".

Khi gần đến cửa nhà của Duyên, cô ấy không xuống xe luôn mà rất nghiêm túc nhìn vào mắt cô rồi nói.

- Có lẽ đối với cô thì 'sống' là địa ngục, nhưng được làm bạn với cô là điều vui vẻ nhất trong cuộc đời của tôi, có lẽ phải rất lâu sau tôi mới có thể gặp một người như cô, vậy nên nếu có gì đó không vui thì cô có thể nói cho tôi, tôi không giúp được, nhưng tôi sẽ ủng hộ cô với tư cách một người bạn. Tôi lên nhà trước, về cẩn thận nhé.

Thanh Vân đến cuối cùng vẫn không nói gì mà chỉ nhìn theo bóng lưng của Duyên, một lúc lâu sau đó cô mới khởi động máy rời đi, Thanh Vân lại lái xe đến một nơi khác.

Gần 1 giờ sáng nhưng căn nhà kia vẫn còn ánh đèn, đám tang ảm đạm chỉ mang hai màu đen trắng, Thanh Vân đậu xe bên lề đường, cô bước vào cổng rồi ấn chuông cửa nhà. Một người đàn ông bước ra, nhìn thấy Thanh Vân, ông ấy có chút bất ngờ, nhưng vẫn rất nhanh chóng mời cô vào.

- Không cần đâu ạ, cháu đến thắp cho em ấy một nén nhang.

Thanh Vân nhét phong bì vào hộp kính, nhận lấy cây nhang mà bố cô gái đưa, rồi cắm vào lư hương, vái ba lần mới quay qua nói với người đàn ông.

- Em ấy cười lên rất đẹp. Tương lai sẽ sáng lạn.

Người đàn ông nghẹn ngào lau nước mắt, ông nhìn tấm di ảnh của người thiếu nữ đang cười rạng rỡ kia mà thêm chạnh lòng, cuộc sống quá bất công. Đứa con của ông sau này rất có tương lai, ông từng mơ ngày con mình được mặc áo cưới, sau đó ông sẽ trao con gái của mình cho người đàn ông của đời nó, hai đứa sẽ có cuộc sống hạnh phúc, con cháu đầy nhà, khi về hưu thì còn có người làm bạn. Nhưng tiếc thay, kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.

- Bác muốn cảm ơn cháu. Vì đã đưa con gái bác về.

Thanh Vân lắc đầu, cô không đưa con gái họ về, là cô ấy tự tìm đường về, cô vỗ vai an ủi người đàn ông kia rồi mới chào tạm biệt.

Đến ngày giỗ của cô gái ấy, những người thân yêu quý, họ sẽ nhớ về hình bóng ấy mà bật khóc trong tim, những kẻ căm ghét oán hận, họ sẽ nhìn vào cái chết của cô cười hả hê.

Vậy cô ấy nên đến thiên đàng hay địa ngục đây?

Thanh Vân đi một hồi không điểm dừng, đến khi nhận ra thì cô đã ở bên dưới chung cư của Khả Hân! Thanh Vân xoa thái dương rồi thở dài, cô tính rời đi nhưng cuối cùng lại mở cửa xe ra rồi tiến về phía cầu thang. Tầng 3 chung cư, nhà của Khả Hân đối diện nhà 64, Thanh Vân nhìn sang bên cạnh, cảm giác u ám kia đã không còn. Nhìn một hồi, Thanh Vân nhấc máy lên gọi cho Khả Hân.

- Alo chị đây, có việc gì sao em?

- Hân à... vừa nãy em có đến lễ tang của cô gái ấy...

Khả Hân vốn vừa mới tắm gội xong, giờ cô đang ngồi gần cửa sổ sấy tóc, nghe em bảo vậy cô chỉ biết im lặng, bình thường cô rất giỏi an ủi người khác nhưng ngay lúc này cô lại chẳng thể nói gì. Không thấy Khả Hân trả lời em lại nói tiếp.

- Bố mẹ cô ấy đã nói cảm ơn em vì đã đưa con gái hai bác ấy về. Đây là lần đầu tiên có người cảm ơn em thay vì ghê sợ em... Có lẽ năng lực này thực ra cũng không quá xấu phải không chị?

- Có phải, em không liên lụy đến mọi người, đúng không?

Khả Hân im lặng nghe em nói hết lúc này cô mới nhẹ nhàng lên tiếng.

- Em chưa bao giờ liên lụy ai hết, em lương thiện, em dũng cảm hơn thế nhiều. Rõ ràng là nguy hiểm nhưng em vẫn lựa chọn đưa cô ấy quay về với gia đình của mình.

- Vân à, em đáng quý hơn em tưởng nhiều.

Cũng không rõ là bao lâu, cô chỉ biết là mình đã nhìn vào cánh cửa ấy rất lâu. Như có thể nhìn được hình bóng người ấy ngay trước mắt vậy, Thanh Vân tựa trán vào cửa thì thầm nhỏ nhẹ như đang nói cho người bên trong nghe nhưng lại sợ đánh thức người ấy.

- Ngủ ngon.

_________

Vì sợ Thanh Vân để tâm nên Khả Hân có hẹn cuối tuần cùng nhau đi chơi, cô lấy cớ là có vé do bạn tặng nhưng nhiều hơn là cô muốn đưa em ra ngoài giải tỏa, bởi Thanh Vân là một người khá khép kín lại không có quá nhiều bạn để chia sẻ, bản thân em cũng sẽ cần được giãi bày tâm sự, Khả Hân muốn tranh thủ cơ hội này để giúp em được giải tỏa phần nào.

Khả Hân cũng có rủ thêm cả Duyên và đám Thu và cô có hỏi ý kiến em về việc rủ thêm bạn của mình, Thanh Vân vui vẻ nói em rất muốn được làm quen với bạn của cô, sau đó cô nhanh chóng chốt địa điểm và thời gian gặp mặt, xong xuôi tất cả cô mới lên giường ngủ sớm để chuẩn bị cho ngày đi chơi ngày mai.

Sáng nay Khả Hân chỉ mặc một chiếc áo phông đơn giản màu đỏ, phối với quần thun ống rộng màu kem và đôi giày Adidas màu đỏ cùng tone, do sợ trời nắng nên cô có đội thêm một cái mũ lưỡi trai màu đỏ, sửa soạn chỉnh chu Khả Hân mới ra khỏi nhà, cô đến sớm hơn nên đứng ngoài đợi Thanh Vân với đám Ngọc đến.

Đợi không lâu cô thấy Thanh Vân sóng vai đi cùng với Duyên từ bãi đỗ xe qua, Thanh Vân buộc tóc đuôi ngựa, cô mặc váy trắng có tay áo dài qua đầu gối một chút, tay đeo đồng hồ màu đen, gương mặt trang điểm nhẹ, hai má hồng lên vì hơi nóng, thấy Khả Hân, em khẽ cười chào hỏi.

Vừa thấy em, Khả Hân nhanh chóng mở chai nước lạnh đưa cho em uống và rồi cô có mời Duyên một chai khác nhưng cô ấy từ chối do không khát, khoảng 5 phút sau cuối cùng nhóm Thu đã đến.

Ngày hôm nay Thu và Ngọc mặc đồ đôi với nhau, hai đứa này rất hay mua đồ đôi với nhau dù chỉ là bạn của nhau, cả hai đều mặc áo phông hồng với quần đùi cộc đen giống y hệt nhau khác mỗi cái là Ngọc mặc quần đùi giả váy màu đen. Còn Nhung có thông báo sẽ đến muộn do tắc đường, cô ấy nói bản thân sẽ đến sau, thấy mọi người cuối cùng cũng đã đến, Khả Hân nhanh chóng giới thiệu một lượt với nhau để làm quen, Ngọc vô cùng phấn khích khi nhìn thấy Thanh Vân, cô hào hứng kể chuyện cho em nghe.

- Hôm ấy chị tự hỏi tại sao Hân không mời em qua dùng bữa chung hóa ra hôm ấy mới là lúc cả hai mới làm quen thôi sao.

- Vâng ạ, lúc ấy em với chị Hân chưa thân lắm ạ.

- Vậy sao, vậy em có thể kết bạn với chị được không chốc nữa lạc nhau còn có số liên hệ nhé, hôm nay em cứ chơi thoải mái vào con Hân nó săn vé lâu lắm đấy.

- E... hèm... tao là được bạn cho vé chứ săn gì ở đây.

Khả Hân lên tiếng cắt ngang lời Ngọc rồi đánh lạc hướng Thanh Vân qua chỗ chơi xe điện gần đây.

- Bạn gì cho vé trời, rõ ràng là nó săn vé mà.

- Ngọc này, đừng nói nữa, mày muốn chơi cái gì.

Thu vội lên tiếng nói trước khi Ngọc khiến Khả Hân lộ chuyện cô ấy cố ý sắp xếp buổi đi chơi này cho Thanh Vân biết, Thu nắm tay Ngọc dắt qua mua kem cho cô ấy trước khi cô ấy kịp nói gì đó bất ổn.

Duyên chán nản đi phía sau, cô liếc mắt thấy có một bóng dáng quen thuộc, thấy vậy cô bước nhanh đến chỗ người đó. Cô gái ấy mặc áo Baby Tee đen ôm người, bên dưới cô ấy mặc quần váy màu trắng hoa nhí và một đôi giày thể thao thoải mái, cô ấy đang lấy điện thoại ra định gọi ai đó thì thấy Duyên lại gần.

- Chào cô.

Nghe thấy tiếng Duyên, Nhung hơi nhíu mày lại cô cao giọng đáp

- Sao lại gặp cô nữa rồi.

- Tôi đến công viên để chơi chứ sao.

Duyên nhún vai trêu chọc, Nhung mặc dù hơi bực bội nhưng cô cũng ngó lơ rồi lấy điện thoại gọi cho Khả Hân, nhưng rồi cô thấy Khả Hân đang chạy lại gần, Khả Hân nhanh chóng giới thiệu Thanh Vân và Duyên nhưng có vẻ như Nhung đã biết Duyên từ trước rồi thì phải.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com