Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 9: Số Nhà 64 (1)

Bằng một sự thần kỳ nào đó mà sau khi cất bùa bình an của Thanh Vân vào ví mà sắc mặt Khả Hân dần trở nên tốt hơn, cơ thể cô cũng bớt mỏi nhức hơn. Gần đây công việc bị dồn vào rất nhiều, Khả Hân đi sớm về muộn, tăng ca không biết giờ giấc khiến Ngọc nhìn mà phát sợ. Hôm nay cũng thế, cô thân phụ nữ mà suốt ngày đi một mình vào tối muộn, cũng may là biết võ phòng thân nếu không chắc cho tiền cô cũng không dám đi một mình. Con đường về nhà không một bóng người qua lại mà Khả Hân lại kiệt sức, đành chấp nhận tiêu tiền gọi một xe taxi đưa về.

Khả Hân bây giờ vẫn còn ở chung cư bình thường, chỗ này hơi cũ một tí nhưng bù lại là tiền phòng rẻ, nghe nói trước đây là xây dựng từ thời bao cấp, dành cho nhân viên công chức nhà nước, về sau mới để người dân dọn vào ở. Bức tường màu vàng theo năm tháng đã xỉn màu, chỉ còn màu đen rêu, cầu thang vừa nhỏ lại còn ẩm ướt, ánh đèn huỳnh quang yếu ớt ở hành lang không đủ để chiếu sáng, lại còn chập chờn liên tục.

Đêm hôm khuya vắng, Khả Hân nhìn chung cư rất quen thuộc với mình mà nổi hết cả da gà, chẳng hiểu sao lại có cảm giác có ai đang nhìn mình chằm chằm, cô lắc đầu quên đi rồi chạy một mạch lên tầng.

Lúc đang tra chìa khóa vào ổ, Khả Hân nghe thấy tiếng bản lề cũ kĩ vang lên tiếng 'két' thật dài từ sau lưng, âm thanh vọng lại rõ ràng trong hành lang tối không bóng người, Khả Hân giật mình, cô nuốt nước bọt một cái, quay đầu nhìn về nơi phát ra âm thanh, nhưng không có gì ở đó hết, không có cánh cửa nào được mở ra, nhưng rõ ràng nơi phát ra âm thanh chính là căn nhà đối diện số 64.

Nơi đó, ánh đèn huỳnh quang không chiếu tới được, căn nhà nằm sau trong góc khuất và được bao trùm bởi bóng tối. Một trận cơn gió lạnh thổi đến sau gáy, Khả Hân vội đi vào nhà rồi đóng cửa lại.

- Hú hồn!

Khả Hân nghĩ là do bản thân đang tưởng tượng, căn nhà 64 đó lâu rồi không có người ở.

Sáng hôm sau, vì tăng ca quá muộn nên cô gọi điện xin quản lý cho mình đến muộn một hai phút, tỉnh lại đã là 8h sáng, Khả Hân bắt đầu vệ sinh cá nhân rồi chuẩn bị đi làm. Cô ngồi trước thềm xỏ giày rồi mở cửa ra ngoài.

Cửa vừa được mở he hé, lại có một làn gió lạnh thổi thẳng mặt Khả Hân, cô từ từ ngẩng đầu lên nhìn, căn nhà 64 không người lạnh lẽo âm u chính là nơi phát ra, bây giờ là buổi sáng nhưng chỗ đó vẫn tối om om, trước cửa còn có xác chuột chết đang trong giai đoạn phân hủy, mùi thối rữa của xác chết xộc thẳng vào mũi Khả Hân, cô nhìn xác con chuột to lù lù chết lăn lóc ở đối diện mà sợ đến mức ngã ngửa ra sau. Phải mất mấy bước chân mới đến được nơi đó, nhưng cô cảm nhận được sự hiện diện của căn phòng kia ngay sát bên mình.

Khả Hân chạy một mạch về phía cầu thang không dám ngoảnh đầu lại, vừa xuống đến nơi, cô thở phào nhẹ nhõm.
_______

Mấy ngày sau, những sự việc kỳ lạ không hay xảy ra nữa, không khí lạnh lẽo tỏa ra từ căn nhà cũng mất hút.

Nhưng mà gần đây tối nào Khả Hân cũng gặp ác mộng, trong mơ cô thấy mình bị một đám trẻ con đuổi theo rất nhiều lần, ngày nào cũng tỉnh dậy lúc nửa đêm, có nhiều hôm còn nghe thấy tiếng cửa nhà bị đập ầm ầm nhưng mở cửa ra lại chả có ai cả. Sáng dậy Khả Hân mở ví ra kiểm tra cái bùa bình an nhưng mà điều bất ngờ là chiếc bùa đã không còn nguyên vẹn nữa, khúc trầm hương thành bột mịn và không còn hương thơm như xưa nữa. Cô khá lo lắng cô sợ là do ví tiền của cô nghiền nát lá bùa, Khả Hân áy náy vô cùng do đây là món quà đầu tiên mà Thanh Vân tặng, thấy vậy Khả Hân đành lấy túi bùa ra rồi đặt trên bàn đầu giường như vậy sẽ tránh túi bùa bị hỏng hóc.

Dù vậy Khả Hân vẫn nhắn tin xin lỗi Thanh Vân vì đã không bảo quản món quà của cô thật tốt, Khả Hân cũng mong muốn đền bù cho Thanh Vân một món quà đàng hoàng coi như xin lỗi em.

- Xin lỗi em do chị không biết nên túi mới bị thành như này.

Sau đó cô có gửi hình ảnh bên trong túi bùa chỉ còn bột trầm hương còn có kèm theo một ít tro. Thanh Vân khá bất ngờ khi chưa được bao lâu mà bên trong túi bùa đã thành ra như này, cô vốn tưởng sau ngày hôm đó, đáng lẽ Khả Hân phải hết gặp những linh hồn rồi cơ chứ.

'Rốt cuộc chị đã dính phải thứ gì vậy chứ'.

Thanh Vân thầm nghĩ.

- Không sao đâu, em còn nhiều lắm dạo này chị cảm thấy thế nào có gặp cái gì kì lạ như lần trước hay không?

- Thực ra thì cũng có dạo này chị hay mơ thấy bị trẻ con trêu đuổi.

'Là vong nhi sao?'

Thanh Vân âm thầm nẩy lên một suy đoán.

- Có vẻ mấy nay chị không được ngủ ngon rồi, chị có muốn gặp nhau không? Có lẽ em có thể giúp chị đấy.

- Giúp chị sao? Nếu được thì cuối tuần này bọn mình có thể gặp mặt. Chị cảm ơn trước nhé.

Thấy thời gian không còn sớm nữa nên cả hai đều chúc nhau ngủ ngon rồi tắt điện thoại, Thanh Vân do dự muốn gọi điện cho Dương nhưng rồi thôi, cô thở dài, ngay lập tức đặt vé để trở lại nước, công việc ở đây cũng đã bàn giao gần hết cho anh Nam. Cô không muốn người bạn mới quen này xảy ra chuyện gì bất trắc, cũng phải nói rằng số của chị ấy cũng hơi đen đủi, xưa nay ngoài chính mình ra thì Thanh Vân chưa từng gặp ai năm lần bảy lượt bị người âm đeo bám như chị ấy.

Khả Hân nhìn lên tầng 3 chung cư, tự nhiên cô lại không muốn vào, phải đợi suốt 10 phút mới dám đi tiếp. Rút kinh nghiệm từ mấy lần trước, Khả Hân từ đầu đến cuối đều không nhìn về phía căn nhà đó. Vừa bước vào nhà, cô thấy đôi dép lê của mình bị thiếu một cái.

- Sao lại thiếu một cái thế nhỉ? Ném đâu rồi ta?

Khả Hân cúi người tìm kiếm xung quanh, mãi cũng không tìm ra cái còn lại.

Đang lúc Khả Hân còn đang tìm dép, cánh cửa sau lưng cô chầm chậm mở ra, Khả Hân khựng người lạ, tim cô hẫng mất một nhịp, Khả Hân hoang mang tột độ. Sau khi vào nhà, rõ ràng cô đã khóa trái cửa rồi mà!

Khả Hân từ từ xoay người, cô thấy cái dép bị thiếu đang lù lù ở phía căn nhà 64 kia. Khả Hân đóng cửa lại, lần này Khả Hân đảm bảo mình đã khóa kỹ cửa rồi mới bật đèn sáng trưng. Cô dụi mắt mấy lần, sau đó nhìn về phía kệ để giày dép. Có mất cái nào đâu? Thế sao khi nãy lại nhìn ra là thiếu một cái! Khả Hân tát mấy cái vào mặt cho tỉnh táo, miệng còn lẩm bẩm.

- Ôi mẹ ơi nghĩ vớ nghĩ vẩn.

Tắm rửa một hồi, Khả Hân nằm bẹp trên giường, cả người thấy thoải mái hơn hẳn.
_______

Một tuần sau đó, ngày cuối tuần Khả Hân muốn nằm dài ở nhà nghỉ ngơi, chỉ là gần đây nhà của cô luôn có một mùi hôi kinh khủng, ban đầu cô tưởng là do đường nước thải có vấn đề nên gọi thợ sửa đến kiểm tra, nhưng dù kiểm tra nhiều lần thì vẫn không phát hiện ra nguyên nhân gây mùi. Đỉnh điểm là khi vào buổi tối, lúc đang tắm rửa hoặc vệ sinh cá nhân thì mùi hương đó càng trở nên nồng hơn, đến mức Khả Hân nhiều lần nôn mửa, cho dù cô đã thử nhiều biện pháp xông phòng, xịt thơm, nói chung là tất cả mọi cách khử mùi nhưng đều không đỡ hơn.

Hôm nay là cuối tuần nên Khả Hân muốn tìm cách khử mùi hoặc tìm ra nguyên nhân, nếu cứ tiếp tục như này, e rằng cô phải chuyển ra khỏi chỗ ở hiện tại. Tin nhắn rủ đi ra ngoài của Thanh Vân vào khoảng 9 giờ sáng, Khả Hân tuy có chút mệt mỏi nhưng cô nghĩ lại, ở nhà thì bị mùi thối làm cho chết ngất, chẳng thà ra ngoài cho thoải mái.

Hai người hẹn gặp nhau là vào buổi chiều, vì là ngày nghỉ, đêm qua không gặp ác mộng nên khi Khả Hân tỉnh dậy đã đến buổi trưa, Khả Hân vệ sinh xong rồi ăn qua loa bữa trưa, rất nhanh đã gần 1 giờ chiều, chọn quần áo cùng chỉnh sửa tóc tai đã tốn cả tiếng đồng hồ. Lúc vội vã ra cửa, Khả Hân tự nhiên nhìn về phía căn nhà 64 rồi mới chạy vội xuống tầng.

- Cứ lên xe đi.

Khả Hân nhận được tin nhắn không đầu không đuôi của Thanh Vân, cô lấy làm lạ.

Ở trước cửa chung cư cũ kỹ tự nhiên xuất hiện thêm một chiếc Mercedes - Benz màu đen đậu sừng sững ngay bên kia đường.

- Chào Vân, em đợi chị có...

Lời còn chưa nói, đã nhìn thấy Thanh Vân gục đầu vào vô lăng thở hổn hển như cá mắc cạn.

- Nóng thế chứ lị!!

Thanh Vân như gằn từng chữ trong kẽ răng, vẫn như cũ gục đầu vào vô lăng.

Khả Hân im lặng ngồi nhìn Thanh Vân đang ủ rũ, điều hòa trong xe bật vù vù, cô ngồi một lúc cũng thấy lạnh nhưng em còn kêu nóng. Làn da trắng nhợt nhạt chuyển thành trắng hồng hào. Một lúc sau, em mới ngồi thẳng người như không có việc gì, Thanh Vân quay đầu nhìn chị rồi mỉm cười.

- Vân ổn không? Hay thôi mình không đi nữa nhé?

Khả Hân lên tiếng hỏi thăm.

- Không, em ổn! Mình đi chứ.

Thanh Vân tỏ vẻ mình không sao.

Khả Hân thấy em có vẻ không sao thật cũng thoáng yên tâm, cô cũng ngỏ ý muốn lái xe thay cho Thanh Vân nhưng bị em ấy từ chối.

Nhìn vậy nhưng Khả Hân cũng không khá hơn là bao, trông chị tiều tụy nhiều lắm, bị thiếu ngủ nên vậy chăng? Thanh Vân đưa tay ra chạm vào má của chị, mềm và nhẵn nhụi như da em bé thế này chứng tỏ vẫn còn ổn chán. Ngón tay Thanh Vân chuyển qua xoa quầng thâm của Khả Hân, cô thả nhẹ giọng hỏi han.

- Sao lại bị như vậy rồi?

Hành động bất ngờ của Thanh Vân làm cô không kịp trở tay. Tay của em ấy lạnh lắm, da thịt mịn màng, ngón tay mảnh khảnh xinh đẹp, móng tay được cắt tỉa gọn gàng.

Đôi mắt Thanh Vân xa xăm vời vợi, phảng phất một nỗi buồn không tên, chưa bao giờ Khả Hân phát hiện ra điều này, hôm nay là lần đầu tiên cô để ý đến đôi mắt ấy. Ngày thường bị cặp kính che mất hình ảnh chân thực của đôi mắt nhưng lúc này lại hiện lên rõ ràng, Khả Hân nhận ra em có một nốt ruồi ở đuôi mắt phải.

Giọng nói ấy sao thật dịu dàng, Khả Hân như bị sự quan tâm của người kia nhấn chìm, ngón tay đang xoa quầng thâm của cô rất nhẹ nhàng vuốt ve an ủi. Từ ánh mắt và giọng nói đều thể hiện sự lo lắng em dành cho cô.

- Không...không sao đâu, chắc là do mấy ngày nay chị không ngủ được thôi. Nhưng hôm qua chị ngủ ngon lắm...

Khả Hân lắp bắp nói không tròn chữ, nhưng cô không hề tránh đi bàn tay đang đặt trên má.

- Thế à.

Thanh Vân bỏ tay xuống, Khả Hân đột nhiên thấy hơi hụt hẫng rồi lại tự hỏi tại sao mình lại cảm thấy như vậy?

Thanh Vân vẫn chăm chú nhìn, ánh mắt lỡ nhìn về phía sau Khả Hân. Ở dưới chân cầu thang có bóng dáng gầy gò, ốm yếu của một người phụ nữ, gương mặt nhiều nếp nhăn đến nỗi không nhìn rõ ngũ quan, người đàn bà đó cứ nhìn chằm chằm Khả Hân qua cửa kính. Thanh Vân trở nên hoảng hốt, linh cảm xấu là thật!

- Thôi mình đi.

Thanh Vân đeo kính lên rồi lái xe rời đi.
_______

Mái tóc buộc đuôi ngựa đơn giản, ánh nắng ấm áp từ ngoài cửa kính chiếu vào làm mái tóc của Khả Hân ánh lên màu nâu hạt dẻ, làn da trắng trẻo hồng hào, sống mũi dọc dừa, khóe môi cười, răng thẳng đều trắng tinh, hàng mi cong dài nhiễm màu nắng, đồng tử nâu sáng lấp lánh, so với ánh nắng ngoài kia, đôi mắt Khả Hân còn muốn sáng hơn, gương mặt thanh tú tỏa ra hào quang ấm áp như vầng thái dương.

Thanh Vân thừa nhận, chị Khả Hân đúng là có một đôi mắt rất đẹp.

- Chị nhuộm tóc màu gì vậy?

Thanh Vân hiếu kỳ hỏi, cô cũng muốn được nhuộm màu này. Khả Hân ngây ra một chút cô đáp lại em bằng giọng nói dịu dàng cùng một nụ cười thật tươi.

- Là bẩm sinh, màu tóc với đồng tử của chị nhạt hơn đôi chút so với mọi người, nhiều người hay để ý mới hỏi chị câu đó.

- Vậy sao... em rất thích, rất đẹp.

Thanh Vân nhẹ giọng đáp, không biết là nói với Khả Hân hay nói chính bản thân mình nữa.

Cả hai cùng nhau đi ăn tối ở một chỗ ăn mới nào đó, đồ ăn ở đó có chút đắt nhưng được cái cũng ngon, Thanh Vân dẫn cô đi dạo xung quanh siêu thị để mua bù một số vật dụng, Khả Hân đắn đo rất lâu ở gian hàng trưng bày sản phẩm xông phòng, thật ra mùi tử khí có thể nhìn thấy rõ quanh quẩn bên người Khả Hân, muốn làm lơ cũng không được, Thanh Vân chỉ lặng lẽ quan sát chị ấy.

Cuối tuần luôn đông đúc người qua kẻ lại, nhưng không khí nhộn nhịp này có thể giúp Khả Hân thả lỏng sau nhiều ngày không được nghỉ ngơi tốt. Thanh Vân vẫn luôn quan sát sắc mặt của chị ấy, rõ ràng là đang rất vui vẻ nhưng không giấu nổi sự mỏi mệt cùng luồng khói đen quẩn quanh.

Thật sự có chút đáng thương.

Thanh Vân không bắt chị ấy phải đi chơi cùng mình, chưa tới 9 giờ tối đã đưa người kia trở về, Khả Hân khách sáo muốn mời cô lên ngồi chơi một chút, Thanh Vân ngay lập tức đồng ý.

Cầu thang ở tòa chung cư cũ vừa hẹp mà các bậc lại ngắn, đèn hành lang cũng không có, phải vừa đi vừa soi đèn thì may ra mới đi được.

- Bình thường chị đi làm có xa không?

- Cũng có chút chút, nhưng ở đây thì rẻ hơn những nơi khác, phí dịch vụ nhà trọ khác quá cao, ở đây thì không cần phải trả.

- Ồ, vậy là chị đang muốn tiết kiệm tiền mua nhà sao?

Khả Hân mỉm cười gật đầu, cô vẫn luôn muốn mua một căn nhà chung cư để ổn định, nếu sau này bố mẹ nghỉ làm ruộng thì cô sẽ đón cả hai lên ở cùng, nhưng với điều kiện là phải có nhà đã.

Thanh Vân không nói nữa, cô đang cố gắng nhìn xem nơi phát ra âm khí là ở đâu. Ngay khi ánh đèn chiếu lướt qua căn nhà 64 thì Thanh Vân khựng cả người lại, gương mặt cô trở nên nghiêm túc đến đáng sợ, chỉ là bây giờ đang quá tối nên Khả Hân không nhìn được.

Cô ấy nhìn thấy Thanh Vân nhìn về phía căn nhà đối diện bỏ hoang đã lâu, Khả Hân chợt có linh cảm không tốt nhưng vẫn phải tỏ ra điềm tĩnh.

- Vân ơi? Bên này mới là nhà chị, căn bên đó bỏ hoang lâu lắm rồi, giờ vẫn không ai ở.

- Vậy sao? Em chợt nhớ ra mình còn công chuyện gấp chưa xử lý, xin lỗi chị, e là em không thể làm khách rồi. Hẹn chị khi khác ha?

- À ừ, em về cẩn thận nhé, đến nhà rồi thì nhắn chị.

Thanh Vân mỉm cười vẫy tay chào tạm biệt, ngay khi vừa quay đi thì nụ cười ngay lập tức biến mất, ánh mắt cô vẫn dán chặt vào căn phòng kia, cô xoay người đi xuống cầu thang, đồng thời gọi vào số điện thoại của Dương.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com