Chapter 47: chạm trán
Trúc xong việc về tới nhà, ăn uống xong đã tối
Chi trong lúc Trúc tắm cô trải giường ,hạ màn xuống sẵn rồi nằm vào phía trong trước
Sau khi tắm xong trúc đi lại bàn ngồi uống nước và suy nghĩ tính chuyện bỏ chốn nên không nghe chi nói gì
Chi: mình có nghe em nói không?
Trúc: ờ, em nói gì?
Chi vén màn ra: khuya rồi mình đi ngủ thôi
Trúc để ly nước xuống bàn đi lên giường vừa nằm xuống thì chi ôm lấy người ngay tức khắc
« hôm nay mình có khó chịu không?»
Trúc quả thật rất mệt mỏi nên vừa nằm xuống là chìm vào giấc ngủ, chi không thấy cô trả lời nên ngước lên nhìn thì cô đã ngủ rồi
Nên chòm người dậy hôn lên trán cô: xem ra hôm nay mình rất mệt rồi
Chi cuối xuống nhìn thật kỷ gương mặt mệt mỏi đầy ưu phiền của Trúc mà xót xa , khẽ vuốt nhẹ lên má rồi trúc mà cười
Trúc trở mình ôm lấy cô : tôi thương em lắm, chi à
Chi: nói mớ sao?
Đến gần sáng chi ngủ mơ thấy lại cái cảnh bị cưỡng bức nên quơ quào nói mớ không ngừng
« sĩ , tôi xin anh tha cho tôi đi, đừng mà...xin anh...đừng mà..»
Rồi giật mình bật dậy cả người đều toát mồ hôi hột
Trúc: em không sao chứ?
Chi vội quay qua ôm lấy người cô cứng ngắt
« Không sao, không sao em chỉ nằm mơ gặp ác mộng thôi...»
Trúc đẩy người cô ra nhìn: để tôi đi lấy nước cho em
Chi ngay lập tức giữ tay cô lại: em không khát...mình đừng đi...em sợ lắm...(khóc)
Trúc: được rồi, em mau nằm xuống đi...
Chi nằm xuống nhưng cứ ôm lấy người Trúc rất chặt
« sao này dù có xảy ra chuyện gì đi nữa em xin mình đừng bỏ em một mình có được không? »
Trúc nghiên người qua hôn lên trán cô rồi nhắm mắt lại không nói thêm lời nào nữa
Sáng hôm sau chi là người thức dậy sớm hơn , cô chuẩn bị đồ ăn cho trúc xong hết cả
Trúc thức dậy vén màn ra nhìn Chi đang lây hoay làm mà thấy vui trong lòng,
Cô đi nhẹ lại gần và ôm lấy người Chi từ sau lưng
« vợ tôi giỏi quá»
Chi : mình rửa mặt đi...nhanh lên
Trúc : ừ ,được rồi
Ăn xong chi lấy thêm cái áo tay dài mặc vào cho Trúc
Trúc: chiều xong việc tôi sẽ về nhà thăm má, em đừng đợi cơm
Chi: má bệnh có nặng không? Hay mình cho em đi thăm bà với
Trúc: không tiện đâu
Chi: có gì mà không tiện ?dù sao bà cũng là má chồng em, phận dâu con đã không thể ở cạnh chăm sóc là có tội rồi đa
Trúc: em nói vậy phận làm con như tôi thì chẳng phải không thể tha thứ được rồi..
Chi luồng tay qua hông ôm lấy người cô : do hoàn cảnh thôi chứ mình đâu muốn
Trúc: tôi muốn đưa má đi cùng em thấy được không?
Chi: dạ được, em nghe mình hết nhưng mình tính nhanh lên em thật không muốn ở đây nữa...
Trúc : được tôi sẽ tìm cách em nhẫn nại một chút...chiều nay tôi sẽ về nhà trước trời tối thì mình sẽ đi thăm má
Chi buông cô ra: dạ, vậy mình đi đi cẩn thận một chút...
Trúc: em muốn ăn gì thì gửi chị cát mua biết không?
Chi: em không còn nhỏ nữa , đi mua đồ gần đây thôi không lạc đâu
Trúc: tôi không sợ em lạc chỉ sợ gặp người nhà của em
Chi: em biết rồi, mình đi đi
Trúc cuối xuống đặt lên môi cô một nụ hôn rồi cười tươi như hoa
« thương em, vợ của tôi »
Chi: mình đi đi cẩn thận nha
Mức và lam mướn phòng trọ rồi đi lang thang khắp nơi tìm Chi , Mực đang lái xe chở lam đi vòng vòng khắp nơi quan sát
Mực : không biết cô út nhà mình chốn đâu mà tìm hoài không ra?
Lam: hai ngày rồi muốn dở cái sài gòn lên luôn rồi mà không thấy
Lam bỗng nhiên la lên quay qua ôm lấy Mực : có ma ....có ma ...
Mực buộc thắng gấp: trời ơi, cô bị gì vậy hả?
Lam sợ tới run cả người : có ma...tôi vừa gặp cậu Trúc...ở phía sau kìa
Mực lặp tức quay lại nhìn dáo giác xung quanh một hồi cũng thấy Trúc đang đứng mua gì đó mà tim đập mạnh
« là cậu Trúc...cậu trúc thật hả trời..Lam....em mau nhìn đi ...nhanh lên...xem tôi có bị hoa mắt không nhanh lên...»
Lam : phải là cậu ấy...hồn ma của cậu ấy kìa
Mực: bây giờ là ban ngày ma đâu ra
Lam: nói vậy cậu còn sống phải không?
Mực : mau ...mau xuống đi...đưa cậu về thôi còn ngồi đó
Cả hai bước xuống vừa chạy lại chỗ trúc đang đứng vừa kêu lớn, Trúc nghe thấy biết là hai người họ nên cũng rất mừng định đi lại
Thì từ ba phía đối diện cũng có rất nhiều người đi gấp tiến lại gần, cô nhìn họ là biết có vấn nên ngay lập tức quay đầu bỏ chạy
Mực gọi với: cậu Trúc....đừng chạy mà....
Lam: cậu bị gì vậy sao gặp chúng ta là bỏ chạy
Phía sau cả đám người chạy như đời tới để đuổi theo Trúc , chúng đụng trúng lam làm cô bé nhào xuống đất kêu đau in ỏi
« á đau...cái đồ cà chớn ...chạy đi kiếm ông nội bây hả mà chạy dữ vậy? »
Mực: em có sao không? (Nhìn theo hướng những tên rượt đuổi)
Lam: không thấy sao còn hỏi , đỡ đứng dậy đi...
Mực: hình như bọ họ đang đuổi theo cậu Trúc...không được...em trở vào xe đi tôi phải chạy theo xem sao
Lam chưa kịp đứng dậy là mực đã chạy mất tiêu , cô đành đi lại xe trước
Trúc tuy rành đường ngõ nơi đây nhưng trước khi bao vây truy đuổi của nhiều người, cô chạy gần đuối sức
Chạy vòng vòng quanh co qua mấy con phố mà chúng vẫn bám sát theo sau, sĩ cũng nhanh chóng đuổi theo và xém tí nữa hắn đã bắt được cô,
nếu không nhờ cô nhanh trí băng qua xe hàng...sau đó liên tiếp bị đụng va phải mấy người đi bộ và buôn bán trên phố làm đỗ ngã khắp nơi
Sĩ: ba thằng mày chạy theo hướng đó nhanh lên....còn hai thằng mày thì chạy bọc vào con hẻm đó...những tên còn lại thì đuổi theo cho tao
Bọn chúng liền chia ra bao vây chặn ngõ trúc, Mực chạy theo sau hết hơi đứng thở hổn hểnh nhưng anh cũng kịp nhìn thấy Sĩ dẫn theo người truy bắt Trúc rất quyết liệt
« là sĩ sao, anh ta đang làm cái quái quỷ gì vậy? Chết mất thôi»
Trúc thật sự đã bị chặn khắp nơi cô bỏ chạy vào con hẻm cắt đuôi được vài tên nhưng không qua mắt được Sĩ,
Hắn chạy đuổi theo sau lưng khoảng giờ này chỉ còn vài thước
« đứng lại có nghe không? Mày còn chạy nữa là tao bắn chết tại chỗ...»
Trúc buộc phải dừng lại đứa hai tay lên đầu, cả người ướt đẫm mồ hôi thở rất mạnh vì phải chạy nảy giờ
Sĩ chỉ súng nhắm vào người cô , trúc quay người lại nhìn hắn
« tôi với anh không thù không oán hà tất gì anh đuổi cùng diệt tận như thế này chứ...»
Sĩ nhìn từ đầu tới chân cô một lượt rồi cười nhếch miệng
« cũng được cái mã đó đa thảo nào lừa gạt được tất cả mọi người »
Trúc đi lùi lại: anh nói vậy có ý gì?
Sĩ đi tới: chi đâu, mau đưa cô ấy ra đây
Trúc: chi không có đi chung với tôi mà anh là gì mà dám lớn tiếng với tôi..có biết tôi là ai không?
Sĩ ngay lập tức dùng bán súng đánh mạnh vào trán làm cô ngã ngay xuống đất mà cảm thấy choáng
« là ai tao cũng mặc kệ , thằng sĩ này trước giờ chả biết sợ ai hết (cười)...»
Trúc nghe tên hắn liền nhớ đến cái tên mà đêm qua chi luôn miệng van xin
« mày là sĩ phải không? »
Trúc đứng dậy túm lấy người hắn giằn co quyết liệt
« nói tên súc sanh như mày đã làm gì Chi rồi hả?»
Sĩ cười khoái trá nham nhở : mày muốn biết hả? Thì làm chuyện mày không thể thỏa mãn cho cô ấy trên giường đó ...có cần tao kể lại cho nghe không ( cười hả hê) sướng lắm đa...
Trúc như điên lên đấm thẳng vào mũi hắn một cái đổ máu rồi cuối lao tới đánh tiếp cây súng văng ra xa nhưng lại ở gần chỗ hắn đứng
Trúc cố chạy lại nhưng không thể nhanh bằng hắn
Sĩ bắn một phát vào người cô nhưng chỉ trúng cánh tay trái
« mày chỉ đàn bà làm sao nhanh bằng đàn ông tụi tao...(tát vào mặt cô ngã vào vách tường)...mày nên biết chỉ có đàn ông mới làm cho tụi đàn bà như Chi cảm thấy sung sướng mà tình nguyện lên giường với tao thôi (cười nham nhở)
Trúc mặc dù đang bị thương rất đau nhưng cố đẩy hắn ra
« đồ cận bả , có phải mày đã cưỡng bức chi có phải không hả?»
Sĩ dùng tay bóp chặt lấy cổ cô mày cười điên cuồng : sao em ấy nói vậy hả? Mày tinh không? Để tao nói cho mà nghe mày bị em ấy lừa rồi
Cổ bị xiết chặt nên cô không thể nào thở nổi cố đưa hai lên giữ tay hắn lại
Sĩ: là em ấy bảo mày chết rồi, mà em ấy còn quá trẻ, tuổi xuân mơn mởn thế kia không thể để phí một thời khắc nào được nên mới tìm đến tao để hưởng thụ khoái lạc (cười)
Thấy trúc gần như không chịu nổi nữa hắn buông tay ra rồi đứng dậy trong khi trúc đang ho sặc sụa dưới đất
Sĩ: em ấy vẫn chưa hưởng khoái lạc bao lâu thì mày như hồn ma quay về phá tan hết (nắm chặt lấy đầu cô) bây giờ thì tốt rồi ... Để tao vạch trần con người thật mày ra thì cả tao và Chi không cần phải lén lúc nữa
Mực chạy đuổi theo vừa tới nơi thì thấy Sĩ đang nắm lấy đầu cô mà xiết chặt vô cùng đau đớn
Nên anh cằm cây gỗ bên gốc tường đi lại đánh tới tấp vào người và đầu làm hắn bị thương tích không nhẹ
« cậu ba mau có sao không? Mau chạy đi..»
Sĩ lo đỡ đòn nên trúc cố đứng dậy chạy đi
Mực: thằng khốn mày có biết cậu ấy là con rễ của ông không mà dám đánh hả
Sĩ nhanh chóng bắt và giữ chặt cây gỗ đá mạnh vào bụng làm anh ôm bụng ngã xuống đất
Sĩ: tốt nhất là mày câm cái mồm (lấy súng chỉ vào đầu )
Nói xong hắn định chạy đuổi theo thì bị mực ôm lấy người đẩy mạnh vào tường
Sĩ dùng tay đánh mạnh liên tiếp xuống lưng và xô mạnh người anh va vào tường
Sĩ: đồ ngu ,chán sống rồi phải không?
Hắn chỉ súng xuống đùi mực và bắn một phát làm anh la hét vì đau đớn
Sĩ ngay lập tức đuổi theo Trúc, Mực cố gắng lê cái chân đau trở lại tim Lam
Lam: trời đất ơi, chân anh bị gì vậy hả?
Mực: làm ơn đừng đụng vào đau lắm, mau đưa tôi tới gặp doctor đi nhanh lên
Lam: ờ, cẩn thận từ từ thôi
Lúc này chi đang bưng chén thuốc mới nấu để lên bàn thì bất cẩn làm nó rơi xuống đất , cô vội cuối xuống nhặt thì bị miễn cắt trúng tay đau buốt
Tim cô cũng tự nhiên đập mạnh nên có linh cảm không mai , nên lo lắng thấp thỏm không biết có chuyện gì không?
Chị cát mang trái xài sống qua thì thấy Chi đang ngồi thất thần tay bị đứt mà không băng lại
« em bị làm sao vậy đa? Tay chảy máu rồi kià»
Chi giật mình: dạ, ờ em không sao
Cát: sao vậy chồng vừa đi làm là nhớ rồi sao?
Chi: dạ không phải
Cát: chị mang qua cho em trái xoài sống khi nào thèm chua thì ăn
Chi: chị ơi, không hiểu sao em cảm thấy lo lắm..
Cát: đàn bà man thai thường hay lo lắng nghĩ ngợi lung tung lắm đa...chị có thai cũng vậy...đó là chuyện bình thường...không sao đâu
Chi: nhưng em...
Cát: ta nói bởi vậy khi mà đàn bà mang thai khổ lắm đa, những lúc như vậy rất cần có một người đàn ông người chồng bên cạnh để an ủi vỗ về chiều chuộng...cho bớt cô đơn trống trải...nhưng mà không thể trách họ được ..nếu họ không đi làm thì lấy gì mà sống...
Chi nghe chị cát nói mà đỡ lo hơn , tay sờ lên bụng mà cảm thấy cô và đứa bé đang là gánh nặng trên vai trúc
Cát: thôi chị về nhà lo cơm nước cho tụi nhỏ...em cũng nghỉ ngơi đi
Chi: dạ em cảm ơn chị
Trúc vẫn bị Sĩ đuổi theo phía sau ,tới cửa hiệu tạp hóa thì cô bị dì năm kéo vào núp
Sĩ chạy đuổi theo phía trước và gặp lại bọn đàn em
Sĩ: mẹ nó, lại để nó chạy thoát nữa rồi
- giờ sao đại ca
Sĩ: cho thêm người đi sâu vào những khu ổ chuột cho tao...nó chắc đang chốn trong đó
- dạ , đi thôi tụi bây
Trúc được dì năm kè đi: cậu có sao không?
Trúc: không sao chỉ ngoài gia thôi
Dì năm: cậu theo tôi về nhà ...để băng bó cằm máu
Trúc: tôi không sao (choáng)
Dì năm: cậu mau đi theo tôi nhanh lên
Để tránh tai mắt của sĩ bà phải đi đánh lừa hết bọn theo dõi để Trúc lẻn vào cửa sau
Bà ba vừa nhìn thấy cô là chạy ngay lại đỡ : trúc con bị gì thế này
Trúc: con không sao...má đừng nói lớn
Bà ba vội để cô ngồi lên ghế rồi đi lấy thuốc và giải băng
« con chịu đau một chút...( tay run)»
Trúc: má để con tự làm
Bà ba khóc: chẳng lẽ ta không thể chăm sóc cho con của mình hay sao hả
Trúc nhìn bà mà khóc theo : má con xin lỗi
Dì năm trở vào nhà: bà để tôi làm cho
Bà ba sờ vết thương trên trán làm cô cảm thấy đau nên nét đầu ra
Bà ba: có phải sĩ đuổi bắt con không?
Trúc: sao má biết?
Dì năm: chỉ có hắn là người muốn cậu chết nhất
Trúc: hai người biết lý do tại sao hắn làm vậy với con có phải không?
Bà ba :hắn muốn làm con rể nhà ông bá
Trúc : đúng là đồ khốn mà, con nhất định sẽ bắt hắn trả giá
Bà ba: con có cái gì để đấu với hắn , hơn nữa thân phận của con đã bị hắn phát hiện rồi , sớm muộn gì thì cả nhà ông bá cũng biết Khi đó con sẽ rất thảm có biết không? (Khóc)
Dì năm: cậu nghe bà đi tạm thời ở lại đây...chỗ nguy hiểm nhất cũng lời nơi an toàn nhất
Trúc: không được còn chi thì tính sao? Con đã hứa là sẽ không bỏ lại em ấy dù trong bất cứ hoàn cảnh nào
Bà ba: chi là con gái của họ, chắc chắn là không có bị gì hết...Nên con hãy lo cho mình trước đi
Trúc: không , con phải về đây
Dì năm ghì người cô lại ghế: cậu nghỉ một chút đi chiều tối hả đi...bên ngoài có tai mắt của sĩ
Trúc nghe bà nói có lý nên đành ở lại nằm nghỉ , bà ba ngồi kế bên đưa thuốc đúc cháo làm cô cảm động mà khóc rồi ôm chặt lấy người bà
« con thương má nhiều lắm...»
Bà ba cũng khóc theo: má cũng vậy, con ngoan sau này má sẽ bù đắp cho con
Trúc: khi mang thai con chắc má chịu rất nhiều vất vả có phải không?
Bà ba: má xin lỗi (Khóc)
Mực sau khi băng bó vết thương xong anh lái xe chở về nhà ông bá để cho cả nhà biết những gì anh vừa trải qua
Vừa thấy mực được lam dìu vào nhà là ông bá vội đi ra
« bây về màn chi hả...?»
Phi: chẳng phải hai đứa đang ở cùng cô Út ở đà lạt sao? Cô đâu rồi?
Lam: dạ, con không biết
Phi: gì? Có biết đang nói gì không? Chi đâu rồi hả?
Lành dìu bà Phụng đi ra : sao hai đứa không ở cạnh chi mà về làm chi hả, mau đi chăm sóc cho cô đi
Mực đi cà nhấc trước mặt ông : con nghĩ mình không nên giấu cậu Phi nữa
Phi: giấu gì?
Lành: đừng nói lung tung
Lam: không phải đâu, hôm nay chính mắt con thấy cậu Trúc đó bà
Ông bá: thằng Trúc chết rồi đừng nói tàu lau...tao nện cho một trận bây giờ
Lành: em nói thật không?
Mực: dạ thật, ông ơi cậu Trúc vẫn còn sống chính mắt con nhìn thấy
Phi: ăn nói hàm hồ người chết thì có thể sống sao?
Lam: là thật, lúc đầu con còn tưởng là gặp ma nữa sợ muốn chết luôn
Bà Phụng: nếu nó còn sống sao không về nhà, nó không biết chi lo lắng lắm hay sao?
Mực: con nghĩ cậu cũng muốn về lắm nhưng bị sĩ cản đã dậy hắn dường như còn muốn giết cậu Trúc nữa
Phi: căm miệng lại, chuyện hoang tưởng vậy mà cũng dám nói
Mực: là thật, sĩ đánh và bắn súng vào người cậu cũng mai con tới kịp giải nguy nếu không đã bị hắn bắn chết rồi
Lành xót ruột : vậy cậu ba có sao không? Có bị gì không?
Phi: em làm gì mà lo dữ đa...
Mực: ông ơi những gì con nói là thật không tin thì gọi sĩ về đối chức ...
Lam: dạ phải, chân của mực là do hắn bắn đấy ạ
Bà Phụng : sao nó dám, thằng Trúc là cháu rễ của ta mà hắn ....( choáng )
Lành vội đỡ bà: nội , nội không sao chứ? Mau gọi doctor đi
Phi nhanh chóng đưa bà vào phòng,
Ông bá: phi con ngay lập tức kêu sĩ về hỏi chuyện đi..ta không thể đợi nữa ...điên mất thôi...
Phi gọi lính: lập tức bắt sĩ về cho tôi, nếu anh ta trái lệnh xử tử tại chỗ
- dạ
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com