Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

25☆


Cậu hai nhà họ Nguyễn - Nguyễn Quang Anh là người song tính

Thú vị hay, bí mật ‘nhỏ’ này chỉ có duy nhất vài người biết, ông bà Nguyễn, cậu Quang Anh và ngoại lệ Hoàng Đức Duy - cậu út họ Hoàng, cái họ vang danh giàu nhất huyện này, và cũng có quyền hành không kém cạnh gì đống gia sản chất đống trong kho của họ.

“ Thưa cậu, ông Nguyễn có lời mời cậu xuống ăn sáng ạ” Thằng hầu khép nép sau cánh của phòng, khẽ gọi vào trong người đang sửa soạn trước gương. Nói không ngoa, cậu hai nhà này sở hữu làn da trắng sữa của mẹ, mái tóc dài bóng mượt lúc nào cũng được búi gọn gàng bằng chiếc trâm vàng cao quý, thân hình cậu thon gọn, bằng một cách nào đó lại chẳng đô con, góc cạnh như các thiếu gia khác mà mang một nét đẹp mềm mại duyên dáng như thiếu nữ.

Cũng chính vì vậy, ông Nguyễn coi Quang Anh như tiểu thư trong nhà, hết mực yêu chiều nhưng cũng giáo dục vô cùng hà khắc. Cậu không được ra ngoài sau 9 giờ tối mà không có người bảo hộ, chế độ ăn uống, sinh hoạt cũng do một tay ông lên cho cậu cả. Tiếng lành đồn xa, trong cái giới thượng lưu nói một hiểu mười, em chính là báu vật cao cả, là viên kim cương sáng, vượt xa mấy cô tiểu thư õng ẹo ngoài kia.

“ Ngươi xuống trước đi, ta xong ngay đây” Chỉ khoảng 5 phút sau, em nhỏ đã có mặt dưới bàn ăn của gia đình, lễ phép chào bà chào ba rồi ngồi xuống bắt đầu dùng bữa.

“ Quang Anh này”

“ Dạ?” Quang Anh nuốt nốt miếng súp cua, lấy khăn lau sơ miệng rồi mới trả lời khiến ông Nguyễn hài lòng, liền mỉm cười xoa nhẹ đầu em.

“ Lát con cùng ta sang bên nhà ông Hoàng mần chuyện làm ăn, tiện..”

“ Ta cũng muốn mai cho con với cậu út nhà đó, không biết ý con thế nào?”

Ông Nguyễn ngập ngừng, liếc qua biểu cảm trên mặt ‘tiểu thư’ nhà mình. Vốn từ nhỏ đã được chiều thành quen, sống trong nhung lụa bao bọc, ông sợ rằng em sẽ không hiểu được thế giới ngoài kia phức tạp như nào mà cố thoát ra khỏi vỏ bọc ấy.

Quang Anh như chú thỏ nhỏ ngúng ngẩy vui chơi giữa bầy sói mà không biết sợ, cũng chỉ vì có bảo kê chống lưng quá lớn, ai bảo những con sói đầu đàn ranh ma nhất lại là chống lưng của thỏ, vậy thì, mấy chú sói hoang làm gì có cửa?

“ Dạ được ạ, ba yên tâm”

Em cười nhẹ, sao em lại không biết xung quanh thèm khát bản thân mình như nào cơ chứ? Vừa hay, em và cậu Hoàng cũng có ý với nhau, đã chấm chọn đối phương từ bữa tiệc kín dành cho các phú hộ hôm trước.

Tuy đơn giản chỉ là một cái chạm mắt, một cái gật đầu, một cái mỉm cười xinh xắn.

(...)

“ Phụ thân cho gọi con là có chuyện gì vậy ạ?” Cậu út từ trong phòng sách bước ra, theo sau là cô hầu gái tay cầm khay bê sách bút cho nó. Đứng trước mặt ông Hoàng, Duy chỉ cung kính gọi một tiếng hỏi nhỏ, tay nâng kính lên ý chỉ cậu còn kha khá việc phải làm, mong ông nhanh chóng một chút.

Trái lại với vẻ bận rộn của con trai cưng, ông Hoàng nhàn nhã thưởng trả, hướng tay ra hiệu cho nó ngồi xuống cái ghế gỗ đối diện.

Ghế đơn được làm bằng gỗ Huỳnh Đàn quý hiếm, giá trị khéo bằng cả đời làm thuê của nông nô ngoài kia, thậm chí, mấy nhà địa chủ dư giả lắm có khi mới mạnh tay chi được một chiếc mà coi như bảo vật ngàn đời. Ấy vậy tại biệt phủ của họ Hoàng này, phòng khách lớn để vừa vặn một bộ bàn ghế gồm hai ghế đơn và một ghế dài được điêu khắc cẩn thận. 

Rồng vàng chạy xuyên suốt hai chiếc ghế đơn màu gỗ sẫm, phượng hoàng tung cánh được khảm xà cừ lấp lánh ánh xanh ánh trắng dưới cái nắng sớm, gió thu nhè nhẹ thổi qua lớp rèm của mỏng, quấn quanh ly trà nóng trên tay chàng thanh niên rồi bay vèo vào bếp ghé chơi với người hầu đang tất bật tay năm tay mười.

Một ngày trời thu đẹp, cao và xanh biếc hoà cùng mây trắng nắng vàng y như trong bức tranh của đám trẻ làng thường khoe với nhau.

“ Đẹp như này, thật phù hợp để tổ chức họp chuyện làm ăn, tiện kém dâu cho con chứ nhỉ?”

Đức Duy nhướng mày nhìn cha, hạ giọng dò hỏi.

“ Vậy, cha có hướng đến mỹ nhân nào không?”

“ Cậu hai nhà họ Nguyễn?”

“ Cậu?”

Nó hơi sốc, vẫn tự trấn an rằng chắc phụ thân lớn tuổi rồi nên nói lắp, nhưng ngẫm lại thì..cậu hai nhà Nguyễn? Phải chăng là mỹ nhân Nguyễn Quang Anh nổi tiếng? Bạch nguyệt quang của biết bao nhiêu trai tráng thiếu gia trong huyện, Duy cũng nghe phong phanh về sự cao quý và đặc biệt của cậu. Nhưng nói thật, lần đầu gặp, nó thắc mắc vô cùng tận về việc tại sao một họ lớn như vậy lại để tiểu thư đi mầm chuyện với cha chứ chẳng phải cậu cả hay cậu út. Giờ thì nó hiểu rồi, ‘tiểu thư’ nhà này có vẻ khá ngoại lệ.

Hay nói cách khác, tiểu thư này là một cậu trai mềm mỏng và vô cùng kiều diễm.

“ Cha nghĩ là con đã từng gặp rồi đó” Ông Hoàng nhếch mép cười, dõi theo gương mặt hết chuyển từ xanh sang đỏ, từ cau mày cho tới thích thú ngại ngùng của cậu quý tử, ngầm hiểu rằng cỗ cưới năm nay không lớn nhất làng thì cũng nhất huyện. Ai quá giang ngang qua cũng phải lác mắt trầm trồ.

“ Àaa, chiều nay con sang hỏi cưới luôn liệu có bị dồn dập quá không nhỉ, thưa cha?” Nó cười toe toé, biết bản thân tóm gọn thỏ xinh trong tay thì liền vui sướng không thể tả nổi, thiếu điều muốn đem hết cả gia sản sang hỏi luôn cho lẹ.

“ Nói trước thế, chú ý tác phong lễ nghi vào, lui đi” 

Tặc lưỡi, ông Hoàng phẩy tay cho qua, ngồi thêm một lúc rồi cũng vào thư phòng để quay số điện cho ông bạn già chí cốt cách đó hai con ngõ.

“ Dạ con xin phépp”

Và sau đó, mặc kệ sổ sách còn chất đống đợi chờ, cậu chủ nhỏ đánh xe ra tiệm may quất thẳng một bộ áo dài xanh lam sẫm với cái mấn cùng màu tôn lên nước da rám nắng khỏe khoắn của trai tráng tuổi 18.

Dạo thêm một lúc, đôi hài trắng tinh tế và chuỗi vòng ngọc trai được bọc vào hộp nhung là món quà gặp mặt cho mỹ nhân nào đó.

(...)

“C-cậu út ạ?” Thằng Tý, cái thằng khéo tay và đam mê công việc bếp núc xém bị dọa chết khi được cậu Duy hỏi rằng cậu giúp gì được nó.

Mắt thằng nhóc mở to, miệng lắp ba lắp bắp, tay chân quơ cào muốn đẩy cậu chủ ra khỏi bếp trước khi ông Hoàng xuống.

“ Cho cậu giúp mày đii” 

“ Huhu cậu ơi, con làm gì sai thì con xin lỗi, cậu đừng vậy mà, ông thấy ông đánh con chết cậu ơi”

Thằng Tý sợ hãi, thiếu điều quỳ lạy người cao quý trước mắt, tim nó đập trật cả nhịp, không phải vì nhân sắc tuyệt phẩm kia mà là vì cái roi đang đợi nó trên nhà.

“ Cho cậu phụ mày một tẹoo, không thì chỉ cậu cách làm bánh đi, xong cậu cho mày tiền, bảo kê cả ông luôn”

Lần đầu trong đời Đức Duy đi năn nỉ người ta một cái gì, đã thế lại còn là ở đợ, nhưng mà nó cũng hiểu cho thằng Tý, tại vì cái roi trên kia đánh đau như nào thì nghịch tử như nó lại chả rõ quá.

“ Nhanh không tao chém bây giờ ơ?” 

Thấy mãi thằng nhóc không chịu nhúc nhích, cứ lấm la lấm lét nhìn nó, Duy cau mày quát nhẹ, thằng Tý giật mình rồi bỏ rổ rau lại đó, lật đật chạy đi kiếm trứng kiếm bột, nhờ chị Đào lặt nốt giùm mớ rau xong mới kéo cậu út ra một gian bếp bên ngoài.

“ Đây ạ, bây giờ cậu-”

(...)

Một chốc sau, khi trời cũng đã về chiều, mặt trời lon ton dần xuống núi, sắc trời giờ đây mang một màu tím hồng lãng mạn. Tia nắng vàng chiếc nhẹ qua tán lá, phủ lên hai thân ảnh đang tất bật bên bếp lò, cốt bánh bông lan xốp mịn, lớp kem trắng ngọt nhẹ hòa quyện trông sang xịn, phớt chút hồng do chính tay Hoàng Đức Duy trang trí.

Cất bánh lên bàn, nó lau tay, ngắm nghía thành quả rồi thưởng năm đồng vàng cho thằng Tý như đã hứa, đứng thêm một lúc nhìn nó cảm ơn ríu rít rồi thỏa mãn lên tắm rửa chuẩn bị đi gặp vại tương lơ.


..continue..


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com