Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

14. Bí mật

Người ta thường hay nói, khi một điều gì đó quá hoàn hảo, nó thường che giấu một cơn giông đang đến rất gần.

Đơn giản hơn nó có nghĩa là bình yên trước cơn bão

Vài ngày sau buổi tối nơi căn hộ của Draco, Harry thấy mình cười nhiều hơn, ngủ sâu hơn và cả những nụ hôn cũng kéo dài hơn trước. Anh đã quen với việc có một người pha trà sáng, đọc báo cùng anh, trêu chọc anh về đống hồ sơ vứt lung tung trong túi áo choàng, rồi thì thầm “yêu em” mỗi khi ra khỏi cửa.

Draco Malfoy thay đổi. Không còn mang vẻ cợt nhả và kín kẽ như ngày đầu nữa. Draco giờ đây dịu dàng và thẳng thắn, đôi khi ngốc nghếch đến mức Harry phải bật cười – như cái lần gã bối rối cắm nhầm cây thìa vào ấm nước rồi đứng chửi rủa trong ba phút. Thế nhưng, trong ánh mắt sáng rực kia, vẫn luôn ẩn giấu một điều gì đó mà Draco chưa từng kể.

Và Harry biết.

Buổi sáng hôm ấy, anh gặp Hermione ở Bộ, khi đang chuẩn bị lên tầng ba họp cùng nhóm điều tra. Cô kéo anh sang một bên, nhìn thẳng vào mắt anh.

“Harry, tớ nghĩ cậu cần xem cái này.”

Trên tay cô là một tập hồ sơ mỏng. Dòng chữ “Tài liệu mật – Vụ án Malfoy” in nghiêng góc trái khiến tim anh đập lệch một nhịp.

“Cậu lấy từ đâu?”

“Tớ không ăn cắp gì cả,” Hermione thì thào. “Tớ xin phép được truy cập khi tên của Malfoy xuất hiện lại trong hệ thống theo dõi nhân sự của các gia tộc cũ. Có liên quan đến một vụ buôn bán thông tin về Lời Nguyền vào năm ngoái.”

Harry mở tập hồ sơ ra, tay run nhẹ. Trong đó là danh sách các tài liệu bị rò rỉ từ Phòng Phân Tích Hệ Gen, và một bản ghi chú ngắn với dòng chữ: Lucius Malfoy – tình nghi số 1. Dưới đó, bằng bút mực đỏ: Draco Malfoy – người thừa kế trực tiếp.

“Đừng nói gì với cậu ta,” Hermione nói nhanh. “Tớ biết cậu yêu Draco. Nhưng đây là thứ cậu cần chuẩn bị tinh thần.”

Harry gật đầu. Nhưng suốt buổi họp hôm ấy, tâm trí anh không thể tập trung được

---

Draco nhận ra Harry im lặng hơn khi họ gặp lại vào chiều tối. Gã không hỏi nhiều, chỉ ôm eo anh , thơm lên trán rồi nói:

“Chúng ta đi ăn tối nhé? Nhà hàng nhỏ anh mới phát hiện trong một con hẻm gần khu Muggle.”

“Được,” Harry đáp khẽ, nắm lấy tay Draco, nhưng đôi mắt thì không giấu nổi sự trầm ngâm.

Suốt bữa ăn, Harry cố cười. Cố giả vờ mọi chuyện vẫn ổn. Nhưng ánh mắt Draco sắc sảo hơn anh tưởng. Khi họ bước ra khỏi nhà hàng, gã đột ngột kéo anh lại, đứng đối diện giữa làn gió lạnh đầu xuân.

“Em đang giấu anh điều gì phải không?”

Harry im lặng. Gió lùa qua mái tóc rối, mắt anh hơi ửng đỏ.

“Là về cha anh?” Draco hỏi tiếp, giọng khàn khàn. “Là về vụ án cũ?”

“Em… em không biết phải hỏi anh như thế nào,” Harry nói, “vì em không muốn mất anh.”

Draco nắm lấy tay anh, siết nhẹ.

“Anh biết em đã đọc hồ sơ.”

Harry gật đầu.

“Cha anh… đã phạm rất nhiều sai lầm. Nhưng điều tồi tệ nhất là ông ấy từng hợp tác với một nhóm muốn kiểm soát Lời Nguyền để thao túng hôn nhân và sinh sản của cả thế giới phù thủy. Anh không nằm trong kế hoạch đó. Anh đã rời khỏi gia tộc trước khi ông ấy thực hiện bước cuối cùng.”

“Một bước cuối cùng nào?” Harry thì thầm.

“Giết mẹ anh,” Draco nghẹn lời. “Vì bà phản đối.”

Tim Harry như bị ai bóp nghẹt. Anh nhìn người đàn ông trước mặt, người vẫn luôn cứng rắn như thể cả thế giới không thể khiến gã gục ngã – đang rướn vai lên để giấu một nỗi đau mà chỉ người từng mất mát thực sự mới hiểu được.

“Cha không chết do tự tử. Ông ta bị chính lời nguyền phản lại, khi cố gắng thao túng chuỗi gen của một thế hệ phù thủy mới. Mẹ anh dùng sinh mạng của mình để phá vỡ mối liên kết cuối cùng của ông ta với hệ thống dữ liệu Lời Nguyền . Bà… đã cứu rất nhiều người.”

Harry không nói gì. Anh chỉ ôm lấy Draco.

Gã siết chặt lấy anh, lần đầu để mặc cho mình run rẩy như một đứa trẻ không biết phải làm gì với bóng tối còn vương lại sau lưng.

---

Tối hôm đó, trong căn hộ nhỏ của Harry, cả hai không làm tình. Họ chỉ nằm bên nhau, đan tay và thì thầm.

“Anh không cần mạnh mẽ với em,” Harry nói, hôn lên vai gã.

“Và em không cần gồng mình để giữ anh lại,” Draco đáp, xoay người lại đối mặt, môi lướt qua trán anh. “Anh vẫn ở đây. Chỉ cần em không buông tay.”

Harry nhìn sâu vào mắt gã.

“Không bao giờ.”

Một lời khẳng định chắc nịch

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com