Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chương 1

Chương 1: Khúc Mở Màn Trên Tuyết Trắng

– Vết Nứt Đầu Tiên Của Băng Giá
Nagano – một tỉnh thành tựa như nàng thơ ẩn mình giữa vòng tay hùng vĩ của dãy Alps Nhật Bản. Đông về, nàng khoác lên mình tấm áo cưới trắng tinh khôi dệt từ tuyết đầu mùa, phủ kín từng mái nhà cổ kính, từng con đường quanh co và cả những rặng thông già cỗi. Gió đông buốt giá lùa qua những cành cây trụi lá, mang theo tiếng thì thầm của núi rừng, len lỏi vào từng ngõ nhỏ, tạo nên một bản tình ca u sầu, réo rắt, như lời tự sự của một bí mật chưa ai thấu.

Không gian tĩnh mịch, chỉ có tiếng gió rít qua kẽ lá và tiếng tuyết rơi khẽ khàng, như thể thời gian cũng phải ngừng lại để lắng nghe.

Trên con đường duy nhất dẫn về sở cảnh sát tỉnh, một bóng hình cao lớn bước đi trong im lặng, tựa như hòa vào khung cảnh đơn độc. Chiếc áo khoác dạ màu tro xám phất phơ theo từng đợt gió, in hằn dấu vết của những hạt tuyết li ti. Mái tóc đen nhánh hơi rối bởi gió núi, lòa xòa trên vầng trán cao. Lông mày sắc như lưỡi kiếm, ánh mắt trầm lặng nhưng sáng quắc, xuyên thấu qua cặp kính gọng mỏng, tựa như có thể nhìn thấu mọi ngóc ngách tâm hồn. Đó là Morofushi Takaaki – người mà giới cảnh sát Nagano và cả những ai từng tiếp xúc với anh đều kính nể gọi là “Khổng Minh của Nagano”. Một thiên tài chiến lược gia với bộ óc sắc bén, luôn cẩn trọng trong từng bước đi, điềm tĩnh đến mức khiến người khác phải e dè, thậm chí là đôi chút xa cách. Anh là hiện thân của sự logic và lý trí, một bức tường thành vững chãi trong mọi vụ án.

Nhưng hôm nay, bức tường thành ấy lại hiện lên một vết nứt rất nhỏ. Ánh mắt anh, vốn dĩ luôn giữ một vẻ bất động, nay lại ẩn chứa một chút bận tâm, một thoáng gợn sóng khó nhận ra. Sự bận tâm ấy không đến từ một vụ án thông thường, mà từ một hồ sơ đặc biệt vừa được chuyển lên từ Tokyo sáng nay.
Đó là hồ sơ về một vụ án mạng chưa có lời giải, nhưng điều khiến Morofushi chú ý hơn cả là một chi tiết rợn người: nạn nhân bị che mắt bởi một chiếc mặt nạ độc nhãn – hình ảnh quen thuộc, ám ảnh, gợi nhớ đến những gì từng liên quan đến tổ chức kỳ quái mà chính Furuya Rei, một cộng sự cũ của anh, từng chạm trán ở Kyoto năm ngoái. Vụ án không chỉ dừng lại ở đó. Cùng lúc, Phòng Điều Tra Trung Ương đã cử một điều tra viên cấp cao lên phối hợp, một động thái hiếm khi xảy ra đối với một vụ án tưởng chừng như chỉ là án mạng đơn thuần.

Tên cô ấy là Shirai Aoi – nữ điều tra viên trẻ tuổi đến từ Tokyo, người có tiếng là nhạy bén, khả năng phân tích sắc sảo, nhưng lại dễ gần và hòa đồng một cách bất ngờ, khác hẳn với hình ảnh khô khan thường thấy ở những điều tra viên kỳ cựu. Morofushi chưa từng gặp cô. Tuy nhiên, trong sâu thẳm lòng anh, một trực giác mạnh mẽ đã lên tiếng – trực giác của một người đã trải qua vô vàn vụ án phức tạp: vụ án này... không hề đơn giản, và sự xuất hiện của Aoi chắc chắn không chỉ là ngẫu nhiên.

Tại Phòng Họp Chiến Lược – Cảnh Sát Tỉnh Nagano
Không khí trong căn phòng họp lạnh lẽo càng thêm phần căng thẳng dưới ánh đèn huỳnh quang trắng xóa. Bên ngoài, tuyết vẫn rơi không ngớt, như muốn nhấn chìm mọi âm thanh, mọi lo lắng. Giọng nói của Yui Uehara, nữ cảnh sát tài năng và cũng là cộng sự thân thiết của Morofushi, vang lên, phá vỡ sự tĩnh lặng:

“Chúng tôi vừa nhận được thông tin khẩn cấp từ cảnh sát Tokyo. Họ đã truy dấu được hoạt động của một nhánh tổ chức nhỏ có liên hệ chặt chẽ với kẻ từng đeo mặt nạ độc nhãn xuất hiện trong vụ tấn công ở Kyoto năm ngoái.” Yui dừng lại, ánh mắt lo lắng lướt qua Morofushi, người vẫn đang im lặng lắng nghe với vẻ mặt không cảm xúc. “Điều lạ là… mọi manh mối đều ngưng tại Nagano. Và điều đáng lo ngại hơn, hôm qua, nạn nhân đầu tiên đã được tìm thấy – trong một ngôi đền bỏ hoang ở vùng ngoại ô.”

Đúng lúc đó, cánh cửa phòng họp khẽ mở, và một bóng hình thanh thoát bước vào. Shirai Aoi. Mái tóc nâu nhạt được thắt gọn gàng sau gáy, để lộ gương mặt thanh tú nhưng đầy kiên nghị. Cô khoác bộ vest đen đơn giản nhưng vừa vặn, tôn lên vóc dáng mảnh mai và sự chuyên nghiệp. Ánh mắt cô sáng, kiên định, toát lên vẻ thông minh sắc sảo, nhưng lại mang một nét thân thiện hiếm thấy ở những người cùng cấp bậc. Cô đưa mắt nhìn quanh căn phòng, lướt qua từng gương mặt cảnh sát đang ngồi đó, rồi dừng lại. Ánh mắt cô giao nhau với ánh nhìn thâm trầm của Morofushi.

Một giây. Chỉ một giây thôi. Nhưng trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, giữa hai con người xa lạ, một luồng điện vô hình dường như đã chạy qua. Ánh mắt trầm tĩnh của Morofushi như một dòng sông sâu, ẩn chứa vô vàn bí mật, còn ánh mắt của Aoi lại như tia nắng đầu tiên xuyên qua lớp sương mù, vừa trong trẻo vừa mạnh mẽ.

Aoi bước lại gần, từng bước chân vững chãi nhưng nhẹ nhàng. Cô chìa tay ra, một nụ cười nhẹ nở trên môi, phá tan đi chút căng thẳng ban đầu:

“Tôi là Shirai Aoi. Rất hân hạnh được phối hợp cùng sở cảnh sát Nagano.”

Morofushi nhẹ nhàng nắm lấy tay cô. Cái bắt tay rất chuẩn mực, không quá chặt cũng không quá lỏng, nhưng ánh mắt anh không rời khỏi gương mặt cô dù chỉ thoáng chốc. Anh cảm nhận được sự ấm áp từ bàn tay cô, một sự đối lập thú vị với cái lạnh giá đang bao trùm bên ngoài.

“Morofushi Takaaki. Rất mong cô không ngại tuyết lạnh của vùng này.” Giọng anh trầm ấm, mang theo chút phong thái điềm đạm thường thấy.

Aoi cười nhẹ, một nụ cười hòa nhã nhưng ẩn chứa một sự dè chừng kín đáo – bản năng của một điều tra viên giàu kinh nghiệm, không bao giờ dễ dàng bộc lộ cảm xúc thật. Cô cảm nhận được sự sắc sảo trong ánh mắt anh, một loại trí tuệ khác biệt so với những người cô từng cộng tác.

Đêm Đầu Tiên – Ngôi Đền Bị Bỏ Hoang
Đêm xuống, sự lạnh giá của Nagano càng trở nên tê tái. Cả đội tiến hành điều tra hiện trường vụ án trong đêm. Ánh đèn pin của cảnh sát chập chờn chiếu rọi vào ngôi đền bỏ hoang, tạo nên những bóng đổ kỳ dị. Gió thổi qua những bức tượng đá mòn vẹt, mang theo tiếng rít rờn rợn. Tuyết vẫn lặng lẽ phủ lên những tàn tích đổ nát của ngôi đền, tạo nên một vẻ đẹp hoang tàn đến ám ảnh.
Dưới nền đất băng giá, giữa lớp tuyết trắng xóa, một thi thể bị chôn nửa trong tuyết, hai mắt bị che bởi chiếc mặt nạ độc nhãn ghê rợn. Cảnh tượng ấy không chỉ gây sốc mà còn gợi lên một cảm giác bất an sâu sắc.

Morofushi cúi xuống, dùng găng tay cẩn thận gạt lớp tuyết phủ trên thi thể. Ánh mắt anh tập trung cao độ, quan sát từng chi tiết nhỏ nhất.

“Giống như một nghi lễ.” Anh nói, giọng điềm tĩnh, nhưng ẩn chứa sự suy tư.

Aoi đứng ngay sau anh, mắt cô dõi theo từng cử chỉ của vị cảnh sát trưởng. Cô không chỉ nhìn thi thể, mà còn quét mắt khắp không gian xung quanh, tìm kiếm những dấu vết vô hình mà người khác có thể bỏ qua.

“Nhưng nghi lễ này… dành để gửi đi một thông điệp. Không phải che giấu tội ác.” Lời nói của Aoi vang lên, dứt khoát và đầy tự tin. Cô không hề nhìn Morofushi khi nói, mà tập trung vào những dấu vết quanh hiện trường, như thể đang nói chuyện với chính mình. Nhưng lời nói ấy… lại khiến Morofushi khẽ nhướng mày. Sắc bén hơn cả những báo cáo chi tiết nhất từ Tokyo mà anh từng đọc. Cô gái này không chỉ có lý trí sắc sảo, mà còn có một trực giác nhạy bén đến kinh ngạc.

Bỗng nhiên, một tiếng động lạ vang lên từ sâu trong ngôi đền hoang vắng, phá vỡ sự tĩnh lặng đến rợn người. Đó là một âm thanh khô khốc, như tiếng bước chân vội vã, hay tiếng một vật gì đó bị đổ. Takaaki lập tức đứng thẳng dậy, đôi mắt anh lóe lên vẻ cảnh giác cao độ. Anh nhanh như cắt, đưa tay chắn ngang trước mặt Aoi, kéo cô lùi lại phía sau lưng mình. Tay anh siết chặt khẩu súng ngắn giấu trong áo khoác.

“Lùi lại.” Giọng anh trầm khàn, mang theo sự ra lệnh không thể kháng cự.

Aoi thoáng ngạc nhiên trước hành động đột ngột của anh, nhưng cô vẫn tuân theo ngay lập tức. Cô lùi lại một bước, đôi mắt cảnh giác dõi theo từng động thái của Morofushi. Anh tiến lên một bước, ánh mắt không rời khỏi bóng tối đang động đậy nơi hành lang cũ kỹ của ngôi đền.

Chợt, một luồng sáng bạc lóe lên trong bóng tối, và một con dao sắc lẹm bay ra từ bên trong, lao thẳng về phía họ với tốc độ kinh hoàng.
Anh nghiêng người, động tác nhanh đến khó tin. Thay vì tránh né hoàn toàn, anh dùng khuỷu tay chắn lấy đường đi của con dao. Âm thanh “choang” của kim loại vang lên chói tai. Cơ thể anh xoay một vòng hoàn hảo, dùng lực quán tính đạp văng vật thể lạ ra ngoài nền tuyết trắng. Aoi bất giác chồm tới theo phản xạ, nhưng anh đã quay lại, chắn hẳn trước cô, dùng chính cơ thể mình làm lá chắn.

“Cẩn thận. Kẻ nào đó vẫn còn quanh đây.” Giọng anh trầm ổn, nhưng ánh mắt kiên quyết.

Cả đội cảnh sát lập tức tỏa ra bao vây ngôi đền. Đèn pin chiếu khắp nơi, tìm kiếm bóng dáng kẻ tấn công. Nhưng kẻ đó, dường như đã tính toán trước mọi đường lui, đã rút lui trong bóng tối một cách thần tốc, biến mất không dấu vết.

Aoi nhìn sang Morofushi. Áo khoác dạ của anh bị cắt một đường dài, sắc lẹm ở cánh tay trái, máu đã bắt đầu rịn ra, thấm qua lớp vải màu tro. Nhưng anh chẳng hề kêu đau, gương mặt vẫn bình thản, dường như vết thương không ảnh hưởng đến anh chút nào.

“Sao anh chắn cho tôi?” Cô hỏi, giọng nửa nghi ngờ, nửa bối rối. Cô chưa từng gặp một cộng sự nào lại hành động bản năng như vậy, không một chút do dự.

Anh nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm nhưng bình thản đến lạ thường. Gió tuyết vẫn thổi mạnh, làm rối tung mái tóc đen của anh.

“Vì tôi là người dẫn đường trong vùng này. Tôi chịu trách nhiệm.” Anh trả lời, giọng trầm ấm. “Và… tôi không để người cộng sự đầu tiên từ Tokyo bị thương dưới vùng tuyết của tôi.”

Aoi im lặng. Lần đầu tiên trong sự nghiệp điều tra, cô không phản ứng lại bằng lý trí, bằng những suy luận logic thường thấy. Cô chỉ đứng yên, để mặc một cảm giác gì đó rất lạ lẫm, rất ấm áp thoáng qua trong lồng ngực. Một cảm giác không thể định nghĩa, nhưng lại khiến cô hoàn toàn mất cảnh giác trong một khoảnh khắc hiếm hoi.

Aoi cúi xuống nhặt lấy con dao vừa bay sượt qua người Morofushi. Lưỡi dao thép lạnh, chuôi bọc vải đen sờn cũ, không có dấu vân tay. Một loại vũ khí thủ công – không bán ngoài thị trường. Cô lật con dao lại, cau mày:

“Tự chế. Có thể là sản phẩm của dân leo núi hoặc ai đó quen sống trong rừng. Kẻ này không chỉ có kỹ năng ám sát, mà còn hiểu rất rõ địa hình địa phương.”

Morofushi liếc qua, trầm ngâm.

“Hắn không muốn giết, chỉ muốn cảnh cáo. Nếu hắn thực sự muốn lấy mạng ta… hắn đã không dùng dao ném theo hướng lộ diện.”

Một sĩ quan trẻ tiến đến, thở dốc:

“Không tìm thấy gì, thưa ngài! Không dấu chân, không vật chứng. Có thể hắn đã chuẩn bị đường thoát từ trước!”

Morofushi không đáp. Anh bước đến mép bậc thềm của ngôi đền, nơi tuyết phủ chỉ còn lác đác dấu chân người. Gió mạnh thổi qua, làm rung chuyển cánh cửa gỗ mục nát, phát ra tiếng kẽo kẹt như than khóc. Anh cúi xuống, dùng tay vạch một khoảng tuyết mỏng – và phát hiện ra dưới lớp băng là một dấu vẽ mờ nhạt.

Một hình tròn. Bên trong là ký hiệu chữ “Mộc” được khắc bằng dao – cùng một kiểu với thứ được phát hiện trên nạn nhân.

Aoi bước tới. Cô lặng lẽ nhìn Morofushi, rồi gật đầu. Không cần nói thêm.

23:48 – Đồn cảnh sát tỉnh Nagano

Cả đội trở về trong im lặng. Trên màn hình lớn trong phòng điều tra, các dữ kiện hiện ra: nạn nhân, vị trí thi thể, hung khí, hình vẽ, chiếc mặt nạ độc nhãn… và con dao vừa được thu thập. Từng chi tiết, từng mảnh ghép như đang khiêu khích, đòi hỏi sự giải mã.

Aoi khoanh tay đứng trước bảng dữ liệu, đầu cúi xuống. Cô lẩm bẩm:

“Tên này không để lại dấu vết. Nhưng lại để lại thông điệp. Hắn không muốn trốn. Hắn muốn được nhìn thấy. Vụ án này… không phải ngẫu nhiên. Mà là mở màn.”

Morofushi không rời mắt khỏi dòng chữ “MỘC” trên màn hình. Một khởi đầu. Một cảnh báo.

Anh thở ra một làn hơi mờ trong căn phòng lạnh buốt.

“Chúng ta không đối đầu với một kẻ giết người. Mà là với một kế hoạch.”

“Và điều tệ nhất là… kế hoạch ấy vừa mới bắt đầu.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com