CHƯƠNG 3: LÝ DO
Quả cầu lửa khuất dạng sau đám mây mù, thật khó có thể xác định được là nó đã lặn hay chưa. Sau chặng bay dài - cứ mãi đuổi theo mặt trời về hướng tây nên người ta có cảm giác như mặt trời chẳng hề di chuyển - chẳng còn rõ phương hướng đâu cả; giống như có thể điều khiển được thời gian vậy. Rồi dần dần, những tòa cao ốc đầu tiên xuất hiện, thay thế cho những cánh rừng bạt ngàn xanh um; lòng tôi bỗng trỗi dậy một cảm giác nao nao khó tả, vậy là chúng tôi sắp về đến nhà rồi.
"Em ít nói quá đấy." Edward lên tiếng nhận xét. "Chuyến bay làm cho em bị mệt hả?"
"Không, em không sao."
"Em có buồn khi phải rời đi không?"
"Em thấy than thản hơn là buồn."
Edward nhướng một bên mày, quay sang nhìn tôi. Tôi hiểu rằng bảo anh chú ý lái xe là vô ích, thậm chí - dù khó chấp nhận - là không cần thiết.
"Ở một số mặt, mẹ em... nhạy bén hơn bố em nhiều. Vậy nên lúc nào em cũng phải dè chừng."
Edward bật cười. "Suy nghĩ của mẹ em thú vị lắm. Giống trẻ con, nhưng lại rất sâu sắc. Mẹ em cảm nhận về cuộc sống khác với mọi người."
Sâu sắc. Một nhận xét rất hay về mẹ tôi - nhất là khi mẹ trổ tài quan sát. Trong cuộc sống thường ngày của mình, mẹ tỏ rõ là một người yếu đuối, rụt rè đến độ mẹ chẳng dám để tâm gì nhiều đến mọi thứ xung quanh. Ấy vậy mà cuối tuần rồi, tôi có cảm tưởng như chưa lần nào mẹ rời mắt khỏi tôi cả.
Dượng Phil đang trong mùa bận rộn - đội bóng chày của trường trung học, mà dượng đang nhận lãnh vai trò làm huấn luyện viên, đang thi đấu những trận quyết định, vì thế quý bà Renée chỉ ở bên Edward và tôi - một dịp để đôi mắt của bà thỏa sức thể hiện bản lĩnh. Tiếp theo sau những cái ôm, những tiếng kêu thét đầy vui mừng, là những ánh nhìn của bà Renée. Ban đầu, đôi mắt xanh trong veo của bà mở rộng, bối rối, nhưng sau đó là đầy ắp sự quan tâm.
Sáng hôm nay, hai mẹ con tôi đi dạo trên biển. Mẹ muốn chỉ cho tôi xem tất cả những cảnh đẹp xung quanh ngôi nhà mới của mẹ và dượng; mẹ vẫn hy vọng (tôi chắc mẩm như thế), rằng vầng dương rực rỡ trên cao sẽ hấp dẫn được tôi, sẽ dẫn đường đưa lối cho tôi rời xa thị trấn Forks. Vả lại, mẹ cũng muốn nói chuyện riêng với cô con gái, gì chứ điều này thì chẳng có gì khó khăn. Edward đã bịa ra một lý do khá hợp lý là phải viết gấp một bài luận, vì lẽ đó, anh sẽ phải giam mình ở trong nhà.
Bất giác, tôi nhớ lại cuộc nói chuyện ấy...
Mẹ và tôi thong thả dạo bước trên vỉa hè, cố gắng đi trong những bóng cọ lác đác đây đó. Mặc dù hãy còn sớm nhưng thời tiết đã khá oi nồng. Không khí mang đầy hơi ẩm, nên chỉ mỗi việc hít vào, thở ra cũng đủ khiến cho hai lá phổi của tôi phải làm việc cật lực rồi.
"Bella này?" Mẹ tôi lên tiếng, ánh mắt dõi ra xa, qua bên kia bờ cát trắng, nơi những con sóng đang miên man vỗ vào bờ.
"Sao vậy mẹ?"
Mẹ thở dài, không đón nhận cái nhìn của tôi. "Mẹ lo lắm..."
"Có chuyện gì thế?" Tôi hỏi, nỗi lo ngay tức khắc dâng lên: "Con có thể giúp gì được không?"
"Không phải chuyện của mẹ." Mẹ tôi lắc đầu, nói tiếp: "Mẹ lo cho con... và Edward."
Cuối cùng, khi nói đến tên anh, mẹ mới đưa mắt sang nhìn tôi, gương mặt đong đầy những khắc khoải.
"Ồ." Tôi lầm bầm, mắt chuyển hướng sang hai du khách vừa chạy bộ ngang qua chỗ chúng tôi, người họ đầm đìa mồ hôi.
"Hai đứa nghiêm túc hơn mẹ tưởng." Mẹ tôi tiếp tục nói.
Tôi cau mày, cố gắng tái hiện lại trong đầu những gì đã diễn ra trong hai ngày qua. Đúng rồi, Edward và tôi hầu như không có những cử chỉ thân mật với nhau - ít nhất là trước mặt mẹ. Không biết quý bà Renée có sắp sửa giảng giải tôi về chuyện trách nhiệm này nọ không đây. Nếu có, chắc chắn tôi sẽ không thấy bận tâm nhiều về chuyện đó như đã từng với ngài cảnh sát trưởng. Bà Renée chẳng đỏ mặt, lúng túng, hay bối rối gì đâu. Chẳng phải ròng rã suốt mười năm trời, chính tôi đã từng là khán giả trung thành với những bài thuyết giảng của bà đó sao.
"Cái cách hai đứa ở bên nhau ấy... lạ lắm." Mẹ thầm thì, vầng trán nhíu lại, còn đôi mắt thì đau đáu những âu lo. "Cái cách nó nhìn con... lúc nào cũng tỏ ra canh chừng. Cơ hồ như nó sẵn sàng lao ra phía trước để đỡ đạn hay đỡ gì đấy cho con vậy."
Tôi phá ra cười khanh khách, dù rằng vẫn chưa có can đảm nhìn đáp lại mẹ. "Thế thì có gì không tốt đâu?"
"Không phải." Quý bà Renée đăm chiêu suy nghĩ, cố gắng tìm kiếm những từ ngữ thích hợp để diễn đạt: "Chỉ là không giống ai cả. Với con, nó vừa nồng nhiệt cảm xúc... nhưng cũng lại vừa cẩn trọng. Mẹ có cảm giác như mẹ chẳng hiểu gì về mối quan hệ của hai đứa. Hình như có một bí mật nào đó mà mẹ đã bỏ lỡ."
"Chắc tại mẹ hay suy nghĩ nhiều quá đó thôi, mẹ ạ." Tôi vội đáp, cố gắng giữ cho giọng nói của mình thật tự nhiên. Nhưng bụng thì rõ ràng là đang sôi lên. Không rõ quý bà Renée đã trông thấy những gì rồi. Năng lực quan sát của bà từ xưa tới nay, theo tôi biết, vẫn luôn luôn có thể đâm xuyên qua được những hành động vờ vịt nhằm che đậy sự thực, vẫn chọc thủng được các vỏ bọc "tối tân" để nhận biết được thực, hư. Trước đây, điều này chẳng phải là chuyện gì to tát. Chưa hề có bí mật nào mà tôi không thể kể với mẹ, cho đến bây giờ.
"Mà không chỉ có nó đâu." Mẹ phát âm rành rọt từng tiếng một. "Ước gì con có thể thấy được hình ảnh của mình lúc ở bên nó."
"Ý mẹ là sao?"
"Cái cách con di chuyển ấy, nhất nhất cứ hướng theo nó mà chẳng để ý đến gì khác. Khi nó cử động, dù chỉ một chút thôi, là y như rằng con đổi ngay tư thế cùng lúc đó. Hệt như là nam châm... hay là lực hấp dẫn. Con chẳng khác gì một cái... vệ tinh, hay là gì đấy đại loại. Mẹ chưa từng thấy điều gì giống như thế."
Nói đến đây, quý bà Renée bặm môi lại và cúi nhìn xuống đất.
"Mẹ đừng nói với con rằng..." Tôi trêu chọc và cố nở một nụ cười: "... Dạo này mẹ đang đọc truyện trinh thám phải không? Hay là truyện khoa học giả tưởng?"
Gương mặt của quý bà thoáng ửng hồng. "Cái đó thì có liên quan gì đến chuyện này đâu."
"Có quyển nào hay không ạ?"
"Ờ, có một quyển hay lắm... nhưng mà chẳng dính dáng gì ở đây cả. Chúng ta đang nói về con mà."
"Mẹ chuyển qua tiểu thuyết lãng mạn đi, mẹ. Mẹ biết mẹ dễ bị hoảng sợ đến thế nào mà."
Thế là ngay tắp lự, hai bên khóe môi của quý bà chợt nhếch lên: "Mẹ lại làm quá lên rồi, đúng không?"
Trong tích tắc ấy, tôi không dám lên tiếng trả lời mẹ. Mẹ dễ xuôi theo ý kiến của người khác quá. Đôi khi đây là chuyện tốt, vì không phải lúc nào ý kiến của mẹ cũng đúng, cũng hay. Nhưng lần này, lòng tôi không khỏi day dứt bởi lẽ đã qua mặt mẹ, nói dối mẹ, trong khi sự thật là mẹ đã nhìn nhận đúng.
Mẹ ngước mắt lên, và tôi vội vã kiềm chế cảm xúc của mình.
"Không phải làm quá đâu - chỉ vì mẹ là mẹ thôi."
Mẹ tôi vui vẻ phá ra cười khanh khách, rồi dang tay chỉ về phía bãi cát trắng phau, phẳng lì, trải dài đến tận mặt nước xanh lơ.
"Và tất cả những điều này không đủ để kéo con quay lại với người mẹ hay làm quá, dễ hoảng sợ này của con hay sao?"
Tôi đưa tay lên quệt trán rồi vờ xới xới lại mái tóc.
"Con đã quen với cái nóng, cái ẩm rồi." Mẹ kết tội
"Mẹ cũng đã từng gắn bó với những cơn mưa đấy thôi." Tôi tìm cách tránh né.
Mẹ cười, huých khuỷu tay vào tay tôi, rồi dịu dàng khoác tay tôi, cả hai mẹ con cùng trở lại chỗ chiếc xe của mẹ.
Ngoài những nỗi lo lắng dành cho tôi ra, trông mẹ rất hạnh phúc và mãn nguyện. Mẹ vẫn thường nhìn dượng Phil bằng ánh mắt chứa chan tình cảm, thiết tha, và như vậy thì tôi cũng khuây khỏa được phần nào. Vậy là cuộc sống của mẹ luôn đủ đầy, ấm êm. Có lẽ hiện giờ, mẹ cũng chẳng nhớ tôi nhiều lắm...
Ngón tay lạnh giá của Edward khẽ lướt lên má tôi. Giật mình, tôi ngẩng mặt lên, chớp chớp mắt, trở về với thực tại. Anh cúi xuống, đặt nụ hôn lên trán tôi.
"Chúng mình về đến nhà rồi, Công chúa ngủ trong rừng ạ. Dậy thôi."
Chúng tôi đang dừng trước nhà của ngài cảnh sát trưởng. Đèn hàng hiên đã bật, chiếc xe tuần tra của cảnh sát đã đậu từ đời nào ở lối dẫn đi vào nhà. Tôi ngó nghiêng, chiếc màn ở cửa sổ phòng khách được vén quá nửa, đèn trong nhà rọi hắt ra, để lại trên bãi cỏ âm u một vệt sáng màu vàng.
Tôi thở dài. Không còn nghi ngờ gì nữa, ngài cảnh sát trưởng đang chờ đợi giây phút được vồ lấy tôi đây.
Hẳn Edward cũng có cùng suy nghĩ như thế, bởi lẽ anh nghiêm người lại, đôi mắt trở nên xa xăm khi bước ra ngoài mở cửa xe cho tôi.
"Tình hình tệ lắm không?" Tôi cất tiếng hỏi.
"Bố em sẽ không làm khó đâu." Edward đoan chắc với tôi, giọng nói không có lấy một chút nào dấu vết của sự bông đùa. "Bố đang nhớ em."
Ngay lập tức, đôi mắt tôi sa sầm xuống, trĩu nặng những nghi ngờ. Nếu vậy, thì cớ sao Edward lại phải căng thẳng như đang sắp sẵn khiên, giáp để chuẩn bị ra trận như thế kia?
Hành lý của tôi rất nhỏ, nhưng anh vẫn giành mang vào trong nhà. Ngài cảnh sát trưởng giữ cửa mở cho chúng tôi.
"Mừng con gái trở về nhà!" Ngài cảnh sát trưởng reo vui ầm ĩ, có vẻ rất thật tâm. "Jacksonville thế nào rồi?"
"Dạ ẩm lắm. Lại còn đầy côn trùng nữa."
"Thế Renée không có ý định gửi con vào Đại học Florida à?"
"Mẹ ép con dữ lắm. Nhưng con thà uống nước còn hơn là hít nước."
Một cách miễn cưỡng, ngài cảnh sát trưởng đưa mắt sang Edward. "Cậu đi chơi vui không?"
"Dạ vui." Edward trả lời một cách hòa nhã. "Cô Renée rất hiếu khách."
"Thế thì... ừm, tốt. Mừng là cậu thấy vui." Ngài cảnh sát trưởng rời mắt khỏi Edward rồi bất ngờ ôm chầm lấy tôi.
"Ấn tượng đấy." Tôi thì thào vào tai ngài.
Ngài cảnh sát trưởng bật cười khùng khục. "Bố nhớ con lắm, Bells. Đồ ăn ở đây chẳng ra gì khi con đi vắng."
"Con sẽ bắt tay vào nấu ngay." Tôi nói sau khi vừa được bố buông ra.
"Con gọi cho Jacob trước nhé? Từ hồi sáu giờ sáng tới giờ, cứ năm phút đồng hồ là nó lại gọi điện làm phiền bố. Bố có hứa với nó là bố sẽ bảo con gọi cho nó ngay khi con về đến nhà."
Không dám nhìn Edward, nhưng tôi hoàn toàn có thể cảm nhận được sự im lìm, xa vắng nơi anh. Thì ra đây chính là điều đã khiến cho anh căng thẳng.
"Jacob muốn nói chuyện với con ư?"
"Theo bố thì khẩn cấp lắm đấy. Nó không chịu kể với bố là chuyện gì... chỉ bảo rằng rất quan trọng, thế thôi."
Chuông điện thoại chợt réo vang, âm thanh buốt óc, nghe hối thúc một cách kỳ lạ.
"Lại là nó đấy, bố dám cược cả tháng lương sắp tới luôn." Ngài cảnh sát trưởng lầm bầm.
"Để con nghe cho." Nói xong, tôi hối hả chạy vào bếp.
Edward cũng nhanh chóng bước theo tôi, còn bố thì thong thả bước vào phòng khách.
Chuông vẫn reo, tôi nhấc máy, khẽ xoay người để đối diện với bức tường. "Alô?"
"Chị đã trở lại." Jacob lên tiếng.
Ở đầu dây bên kia là giọng nói khàn khàn quen thuộc, bao nhiêu nhức nhối trong lòng tôi bấy lâu nay chợt vỡ oà. Đầu óc tôi tức thì trở nên váng vất, quay cuồng với hàng ngàn ký ức rời rạc, nhưng mau chóng chắp nối, lồng ghép vào nhau - một bờ đá ngổn ngang những củi rề, những xác cây gãy đổ; một gara được dựng từ những tấm bạt, giữa um tùm cây; mấy lon soda ấm áp đựng trong túi giấy; một căn phòng bé tẹo có kê một chiếc ghế sofa nhỏ nhắn, hai chỗ ngồi, đã bạc màu theo tháng năm. Một đôi mắt đen sâu thẳm biết cười, một cánh tay nóng hổi như đang bị sốt ôm gọn lấy tôi, những chiếc răng trắng sáng tương phản với làn da sậm màu, và một gương mặt với nụ cười rộng mở chẳng khác nào một chiếc chìa khóa dùng để mở cánh cửa bí mật của trái tim, nơi chỉ có những tâm hồn đồng điệu mới được phép bước vào.
Cõi lòng tôi bồng bềnh như người lữ khách tha hương chợt nhớ về quê cũ, tâm hồn tôi chợt dâng lên một khát khao được tìm về chốn xưa, bên người đã cho mình mượn tạm bờ vai để nương náu giữa đêm trường bơ vơ, lạc lõng nhất cuộc đời.
Cuối cùng thì tôi cũng lên tiếng, cố gắng xua đuổi nỗi nghẹn ngào bất ngờ dâng lên trong cổ họng: "Ừ."
"Sao chị không gọi cho em?" Jacob gặng hỏi.
Cơn giận dữ lẩn quất trong câu hỏi kia ngay tắp lự làm cho tôi giật nảy mình, người tôi cứng lại. "Bởi vì chị chỉ mới vừa về tới nhà được đúng bốn giây, thì cuộc gọi của em ngắt lời bố chị lúc bố chị đang cho chị hay rằng có em gọi đến."
"Ồ. Xin lỗi."
"Được rồi. Tại sao em lại quấy rối bố chị vậy?"
"Em cần nói chuyện với chị."
"Ừưư, chị nhận ra được phần đó mà. Cứ nói đi."
Im lặng một lúc.
"Ngày mai, chị có đi học không?"
Tôi không khỏi cau mày, không thể hiểu được vì sao người bạn nhỏ lại hỏi một câu trên trời dưới đất như thế. "Tất nhiên là có rồi. Sao lại không chứ nhỉ?"
"Ai mà biết. Chỉ là tò mò thôi."
Lại im lặng.
"Thế thì em muốn nói gì, hả Jake?"
Tiếng nói ở đầu dây bên kia ngập ngừng trong giây lát: "Thật ra thì cũng chẳng có gì cả. Chỉ vì em... em muốn nghe lại giọng của chị, vậy thôi."
"Ừưư, chị biết rồi. Chị rất vui vì em đã gọi điện thoại cho chị, Jake ạ. Chị... chị..." Và tôi không biết phải nói sao nữa cả. Thực lòng, tôi muốn thét lên rằng tôi đang chuẩn bị xuống La Push. Nhưng tôi không thể thốt ra được.
"Em phải đi đây." Cậu bạn đột ngột lên tiếng.
"Hả?"
"Em sẽ sớm nói chuyện lại với chị, được chứ?"
"Nhưng mà Jake à..."
Song, cậu ta đã cúp máy. Bên tai tôi chỉ còn lại một tiếng "títtt" dài, cùng một nỗi ngỡ ngàng.
"Ngắn gọn quá." Tôi lầm bầm.
"Mọi chuyện ổn chứ?" Edward lên tiếng hỏi, giọng nói thật nhỏ nhẹ và đầy những cảnh giác.
Một cách chậm rãi, tôi quay lại để đối diện với anh. Gương mặt anh thật bình lặng - rất khó dò được tâm tư.
"Em không biết. Em tự hỏi cậu ấy đang nói về chuyện gì." Chắc chắc chẳng bao giờ Jacob lại đi quấy rầy ngài cảnh sát trưởng chỉ để hỏi xem tôi có đến trường hay không. Và nếu cậu ta muốn nghe giọng nói của tôi, thì tại sao lại vội vội vàng vàng gác máy như vậy?
"Phán đoán của em có lẽ là tốt hơn anh." Edward trả lời, khóe môi hơi gượng nở một nụ cười.
"Ưmmm." Tôi ậm ừ. Anh nói đúng. Tôi hiểu tường tận về Jake. Với ai chứ với tôi thì không thể nói rằng, cái lý do lý trấu ấy của cậu ta đã hoàn thành tốt vai trò là chiếc khiên che chắn, kỹ đến độ tôi không thể nào nhận ra được nội tình sự vụ.
Tôi tha hồ để cho tâm trí của mình trôi xa, trôi xa - lang thang xuống tận một vùng đất nằm cách thị trấn nhỏ tôi đang ở khoảng mười lăm dặm, nơi có những người da đỏ sinh sống, vùng đất La Push - trong khi đó, tay tôi bắt đầu lục lọi các ngăn trong tủ lạnh, thu gom vài thứ thực phẩm để chuẩn bị làm bữa tối cho bố. Edward đang đứng tựa người bên thành kệ bếp. Tôi lờ mờ cảm nhận được là anh đang quan sát mọi động thái diễn ra trên gương mặt tôi, nhưng tôi chẳng còn hơi sức đâu mà lo ngại về nỗi anh đã trông thấy gì nữa, lòng tôi hiện đang rối như tơ vò.
Chuyện đi học hình như là mắt xích quan trọng nhất. Chẳng phải Jake đã hỏi tôi chuyện đi học đi hành đó sao. Hẳn người bạn nhỏ quan tâm đến một câu trả lời khác, chứ không thì chẳng lý gì cậu ta lại ráo riết gọi điện thoại cho ngài cảnh sát trưởng đến như thế được.
Tuy nhiên, tại sao bảng điểm chuyên cần của tôi lại quan trọng với cậu ấy cơ chứ?
Tôi cần phải tìm ra nguyên nhân khả dĩ hợp lý nhất. Giả như ngày mai tôi không đến trường, thế thì sao, có gì hệ trọng không? Tôi bắt đầu thử đặt mình vào cương vị của Jacob. Ngài cảnh sát trưởng cứ tiếc rẻ chuyện tôi mất trắng một ngày học, nhất là đang trong giai đoạn chuẩn bị bế giảng như thế này, nhưng sau một hồi uốn ba tấc lưỡi giải thích này nọ, tôi đã thuyết phục được ngài tin rằng chỉ có mỗi một ngày thứ sáu không đến trường thôi thì chuyện học hành của tôi chẳng bị ảnh hưởng gì hết. Hẳn Jake sẽ không quan tâm đến chuyện đó đâu.
Não bộ của tôi ngay lập tức lên tiếng, phản đối cái giả thiết quá hời hợt, đơn giản đó. Có lẽ tôi đã bỏ sót một vài dữ kiện quan trọng nào đấy.
Ba ngày... vì cớ gì mà đột nhiên ba ngày tôi vắng mặt lại khiến Jacob vẫn luôn từ chối trả lời điện thoại, cũng như mọi dấu hiệu liên lạc từ phía tôi, thay đổi, tại sao cậu ta lại trở nên quan tâm đến tôi thái quá như vậy? Ba ngày có thể thay đổi được gì nơi người ta?
Tôi đứng chết trân ngay giữa bếp. Gói thịt băm viên đông đá từ từ thoát ra khỏi những ngón tay đang tê cứng của tôi. Một tích tắc dài như trăm năm trôi qua, vậy mà tôi vẫn chưa nghe thấy tiếng "bịch" - tiếng gói thịt rơi xuống sàn nhà.
Thì ra là Edward đã chộp được nó và đặt lên kệ bếp. Tôi chỉ vừa kịp nhận thức được điều đó thì đôi tay của anh đã dịu dàng siết quanh người tôi, cùng lúc với đôi môi mềm mại phả một làn hơi dịu mát bên tai tôi.
"Có chuyện gì vậy em?"
Tôi lắc đầu, cơ thể vẫn còn bàng hoàng đôi chút.
Ba ngày... khoảng thời gian vừa đủ để làm thay đổi mọi thứ.
Chẳng phải tôi vừa nghĩ đến chuyện đại học là bất khả thi sao? Làm sao tôi có thể an tâm ở gần con người sau ba ngày biến đổi đau đớn, hòng thoát khỏi quy luật sinh tử vốn tự nhiên của vạn vật, cho một mục đích duy nhất là sống đời bên Edward đây? Sự biến đổi đó sẽ khiến tôi trở thành một kẻ suốt đời mang cái gông khát máu của chính mình, vĩnh viễn không có ngày mãn hạn...
Bố tôi đã kể với ông Billy rằng tôi đi du lịch ba ngày chăng? Ông Billy đã nghi ngờ? Và Jacob muốn biết tôi có còn là một con người theo đúng nghĩa hay không? Cậu ta chỉ muốn kiểm tra rằng bản giao ước của người sói vẫn chưa bị phá vỡ - rằng người nhà Cullen vẫn không dám cắn một ai... cắn, chứ không phải giết...?
Nhưng liệu cậu ta có thực sự nghĩ rằng tôi sẽ dám cả gan quay về nhà, ngay cả khi đã không còn là chính mình nữa không?
Edward khẽ lay tôi. "Bella?" Anh lại lên tiếng, lần này là hoàn toàn lo lắng.
"Em nghĩ... em nghĩ rằng cậu ấy đang kiểm tra." Tôi lầm bầm. "Kiểm tra cho chắc. Rằng... em có còn là một con người đúng nghĩa hay không đấy."
Cả thân người Edward đột nhiên đông cứng lại, tôi nhận ra một tiếng rít nho nhỏ vang lên bên tai mình.
"Chúng mình phải đi thôi." Tôi thì thào. "Đó là chuyện trước mắt. Để không phải vi phạm giao ước. Chúng mình sẽ không có đường quay về đâu."
Vòng tay anh quanh người tôi khẽ siết vào thêm. "Anh biết mà."
"E hèm." Ngài cảnh sát trưởng hắng giọng thật lớn sau lưng chúng tôi.
Giật nảy mình, tôi lúng túng gỡ tay Edward, gương mặt hốt nhiên nóng bừng. Edward lại tựa lưng vào kệ bếp, đôi mắt anh trở nên se sắt. Tôi nhận ra trong đó những lo lắng, kể cả những bực bội chất chứa trong lòng.
"Nếu con không muốn nấu ăn, bố kêu người ta đem pizza tới cũng được." Ngài cảnh sát trưởng nói bóng gió.
"Không đâu, thật ra, con đang chuẩn bị nấu đây rồi."
"Ok." Ngài cảnh sát trưởng trả lời, tay không quên khoanh lại trước ngực... và lần này có thêm động tác tựa hẳn người vào khung cửa.
Tôi thở dài, bắt tay vào việc, cố gắng phớt lờ ngài cảnh sát trưởng... à không, bây giờ đã chuyển thành ngài thanh tra rồi.
"Nếu anh nhờ em một chuyện, em có làm giúp anh không?" Edward chợt hỏi, giọng nói du dương có phần gượng gạo.
Chúng tôi đã sắp tới trường. Mới vừa rồi, Edward còn vô cùng thoải mái và nói cười hồn nhiên, tự dưng bây giờ đôi tay anh lại ghì chặt lấy cái vô lăng, các khớp ngón tay đang cố gắng duỗi thẳng ra để không phải phá hỏng vật đang được nắm giữ.
Tôi chú mục vào cái dáng vẻ bất an của anh - đôi mắt của anh trở nên diệu vợi, cơ hồ như anh đang lắng nghe một tiếng nói nào đó ở xa xăm lắm vậy.
Các mạch đập trong cơ thể tôi cũng tăng nhịp tuần hoàn theo nỗi căng thẳng toát ra từ anh, song tôi vẫn trả lời một cách cẩn trọng: "Cái đó còn tùy."
Chúng tôi bon xe vào bãi đậu xe của trường.
"Anh cũng sợ rằng em sẽ nói như thế."
"Vậy chứ anh muốn em phải làm gì, Edward?"
"Anh muốn em ở yên trong xe." Vừa nói, anh vừa cho xe tấp vào chỗ đậu quen thuộc và tắt máy. "Anh muốn em đợi ở đây cho đến khi anh quay trở lại đón em."
"Nhưng... tại sao?"
Ngay thời khắc tôi vừa thốt ra xong câu hỏi đó, tôi đã nhìn thấy được nguyên nhân. Tôi đã nhìn thấy con người ấy. Dáng vẻ của cậu ta thật khó có thể lọt ra khỏi nhãn giới của tất thảy mọi người xung quanh - một kẻ cao ngất ngưỡng so với đám học sinh cùng trang lứa - cho dẫu là cậu ta chẳng cần phải đứng dựa vào chiếc xe máy đen bóng đang đậu sai quy định trên vỉa hè.
"Ồ."
Gương mặt của Jacob thật điềm tĩnh, có phần lạnh giá. Cậu ta vẫn hay dùng gương mặt này để che giấu cảm xúc, và cũng để kiềm chế bản thân mình. Đặc điểm này khiến cậu ta trông rất giống Sam, người lớn tuổi nhất trong nhóm bạn của cậu, con sói đầu đàn của đội sói Quileute. Nhưng Jacob chưa bao giờ có được phong thái điềm đạm như Sam cả.
Tôi đã quên mất gương mặt này từng làm cho mình khó chịu đến thế nào. Dù rằng tôi đã biết khá rõ về Sam từ trước khi gia đình Cullen quay trở về - đủ để có thể có được cảm xúc quý mến anh ta - nhưng tôi vẫn chẳng thể nào rũ bỏ được nỗi ác cảm khi Jacob cứ hay sao chép thái độ của Sam như thế. Đó là một gương mặt của người xa lạ. Khi Jacob đeo gương mặt này, cậu ta không còn là Jacob của tôi nữa.
"Phán đoán của em tối hôm qua là sai rồi." Edward lầm bầm. "Cậu ta hỏi em có đi học không là vì biết rằng anh luôn ở bên em. Cậu ta muốn tìm chỗ an toàn để nói chuyện với anh. Một nơi có nhiều người qua lại."
Vậy ra hôm qua, tôi đã hiểu sai ý định của Jacob. Tôi đã bỏ sót dữ kiện, đúng là như vậy, chính là dữ kiện tại sao Jacob lại muốn nói chuyện với Edward.
"Em sẽ không đợi trong xe đâu." Tôi kết luận.
Trong giọng nói của Edward có thoáng đôi chút rền rĩ: "Biết ngay mà. Thôi, giải quyết cho xong chuyện này đi."
Gương mặt của Jacob đanh lại khi trông thấy chúng tôi, tay trong tay, đi về phía cậu.
Tôi cũng nhận ra những gương mặt khác nữa - những gương mặt... trong lớp tôi. Ai nấy đều tròn xoe mắt khi trông thấy một cậu chàng cao hai mét mốt, hình thể thì lực lưỡng; khó có thể tin được rằng đó là cơ thể của một kẻ mới chỉ mười sáu tuổi rưỡi. Tôi thấy rõ những đôi mắt ấy dán dính vào chiếc áo thun đen ngắn tay ôm vừa khít lấy thân hình người mặc - dù rằng lúc này chẳng phải là mùa mát mẻ gì - thêm vào đó là chiếc quần jean rách rưới, dính đầy những vệt dầu mỡ và chiếc xe máy màu đen, bóng loáng mà chủ nhân của nó đang đứng tựa vào. Mặc dù vậy, nhưng những đôi mắt hiếu kỳ ấy cũng không dám nấn ná lâu trên gương mặt của kẻ lạ - thái độ của kẻ ấy có ẩn chứa một thông điệp gì đó thì phải, bởi lẽ người nào người nấy chỉ mới thoáng nhìn thôi, ngay sau đó, đã phải vội vã quay đi. Và thêm một điều khác thường nữa, đó là ai ai cũng giữ khoảng cách khá xa với Jacob, cậu ta nghiễm nhiên trở thành tâm của một vòng tròn lớn mà tuyệt không có ai dám xâm phạm vào.
Trong giây phút ấy, tôi ngỡ ngàng phát hiện ra rằng Jacob trông rất dữ tợn - một kẻ đáng gờm trong đôi mắt của các học trò tỉnh lẻ. Điều này quả là lạ kì.
Edward bất chợt dừng chân, cách Jacob độ vài mét, vẻ mặt thấy rõ là đang phải chịu đựng vì đã buộc lòng để cho tôi đứng gần một người sói như thế này. Một cách khéo léo, anh hơi đưa tay ra phía sau, nhẹ nhàng đẩy tôi đứng nép vào sau lưng anh.
"Cậu chỉ cần gọi điện cho chúng tôi là được rồi." Edward lên tiếng bằng một giọng nói rất đanh và lạnh lùng.
"Tiếc quá..." Jacob trả lời, gương mặt ẩn hiện thái độ khinh thị: "... điện thoại của tôi không lưu số của bất kì con đỉa nào."
"Cậu cũng có thể liên lạc cho tôi ở nhà của Bella mà."
Quai hàm của Jacob giãn ra một chút, nhưng đôi lông mày của cậu ta vẫn nhíu sát vào nhau. Cậu nhỏ không trả lời.
"Chỗ này không tiện, Jacob ạ. Cậu và tôi nói chuyện sau được không?"
"Ừ ừ, cứ thế đi. Tan học tôi sẽ ghé qua hầm mộ của anh." Jacob khụt khịt mũi. "Sao không phải là bây giờ?"
Edward nhìn quanh, dừng mắt một thoáng trước những người ở gần nhất. Vài người ngập ngừng nơi vỉa hè, đôi mắt lộ rõ vẻ thích thú, trông chờ. Cơ hồ như họ đang mong đợi một trận ẩu đả nảy lửa, biết đâu như vậy sẽ khiến cho ngày thứ hai đầu tuần bớt uể oải hơn. Tôi trông thấy Tyler Crowley thúc tay vào Austin Marks, rồi cả hai cùng dừng lại, đôi chân ngay tức khắc quên luôn việc phải sải bước đến lớp.
"Tôi biết cậu đến đây để nói gì." Edward nhắc khéo Jacob bằng một giọng nhỏ đến nỗi phải căng tai ra lắm, tôi mới có thể nghe thấy được. "Thông điệp đã tới nơi. Coi như chúng tôi đã được cảnh báo."
Vừa nói, Edward vừa đưa mắt nhìn xuống tôi, rất nhanh, nhưng cũng đủ để tôi kịp nhận ra nỗi lo lắng hằn lên trong đôi mắt ấy.
"Cảnh báo ư?" Tôi hỏi một cách thẳng thừng. "Hai người đang nói đến chuyện gì vậy?"
"Anh chưa cho chị ấy biết ư?" Jacob bật hỏi, đôi mắt mở rộng ngỡ ngàng. "Sao nào, anh sợ chị ấy sẽ đứng về phía bọn tôi sao?"
"Làm ơn thôi đi, Jacob." Edward vẫn lấy giọng điềm tĩnh đáp lại.
"Tại sao?" Jacob thách thức.
Tôi chau mày, hoang mang. "Có chuyện gì mà em lại không biết vậy? Edward?"
Nhưng Edward chỉ hằm hè nhìn Jacob, làm như không nghe thấy tiếng tôi hỏi.
"Jake?"
Jacob nhướng mày lên, nhìn tôi. "Hắn không kể với chị rằng hồi đêm thứ bảy, ông... anh của hắn đã dám vượt qua ranh giới à?" Cậu ta hỏi ngược lại tôi, lối nói đã nghiêng hẳn sang phần chế nhạo. Sau đó, cậu lại đưa mắt sang Edward: "Paul hoàn toàn đúng khi..."
"Đó là vùng đất không người kia mà!" Edward rít lên.
"Không phải!"
Jacob đã nộ khí xung thiên thực sự. Đôi tay cậu ta run run. Nhưng rồi cậu ta khẽ lắc đầu, cố gắng hít vào và thở ra thật sâu, hai lần.
"Emmett và Paul ư?" Tôi thều thào. Trong nhóm bạn của kẻ đang đứng đối diện với chúng tôi, Paul là người dễ bị kích động nhất. Chính cậu ta là người đã mất tự chủ vào ngày hôm ấy, ở trong rừng... Hình ảnh con sói xám nhe nanh, giương vuốt bất giác hiện về thật sống động trong tâm trí tôi. "Có chuyện gì vậy? Họ đánh nhau hả?" Giọng nói của tôi càng về sau càng cất cao vì hoảng loạn. "Tại sao? Paul có bị thương không?"
"Không có ai đánh ai cả." Edward trả lời chỉ với một mình tôi, giọng nói thật nhỏ nhưng cũng thật bình tĩnh. "Không ai bị thương. Đừng căng thẳng."
Jacob nãy giờ vẫn găm mắt vào chúng tôi, đôi mắt lấp loáng những ngờ vực. "Anh không kể cho chị ấy nghe một tí gì, có đúng như vậy không? Đó là lý do anh đưa chị ấy đi? Để chị ấy không biết rằng...?"
"Cút xéo ngay." Edward nạt ngang, gương mặt hốt nhiên ngùn ngụt lửa hận... rất hận. Trong giây phút ấy, anh thật sự trở về nguyên dạng... là một ma cà rồng chính hiệu. Đôi mắt rực lửa của anh xoáy thẳng vào Jacob, chĩa vào cậu ta những tia nhìn hằn học, khinh ghét.
Jacob nhướng mày lên, nhưng gương mặt vẫn không hề thay đổi thái độ. "Vì sao anh lại không kể với chị ấy?"
Im lặng. Cả hai cứ tiếp tục đứng đối mặt với nhau như thế, mặc cho thời gian lặng lẽ trôi qua. Càng lúc, đám học sinh trong trường tụ tập càng đông hơn, đứng tập trung về phía sau Tyler và Austin. Tôi trông thấy Mike đứng bên cạnh Ben - Mike gác tay lên vai Ben, có vẻ như đang bắt ép người bạn này phải cùng đứng xem với mình.
Trong bầu không khí im lặng đến đông cứng, biết bao điều chợt xuất hiện đánh động tiềm thức nơi tôi.
Edward đang không muốn cho tôi biết một điều gì đó.
Đó lại là điều mà Jacob không hề muốn giấu tôi.
Ấy là điều đã khiến cho nhà Cullen và người sói từng phải chạm mặt nhau ở trong rừng, ở một khoảng cách rất gần, rất nguy hiểm.
Đó là điều mà Edward cứ khăng khăng bắt tôi phải bay dọc hết chiều dài của đất nước.
Và đó cũng chính là điều mà Alice đã tiên thị vào tuần trước - điều mà Edward đã nói dối tôi.
Đó là điều tôi vẫn đang chờ đợi - một điều mà tôi biết sẽ lại xảy ra, một điều mà tôi vẫn âm thầm cầu nguyện cho nó đừng bao giờ đến. Và phải chăng, điều đó sẽ không bao giờ kết thúc?
Hộc, hộc, hộc, hộc... những tiếng thở dốc, gấp gáp chợt vang đều đều bên tai tôi, tuôn ra, rót vào ào ạt qua hai bờ môi tôi; biết, nhưng tôi không làm sao ngăn lại được. Dường như cả ngôi trường đang nghiêng ngả, dường như đang có động đất... Không, không phải, chính tôi mới là kẻ đang bị rúng động.
"Cô ta quay lại tìm em." Cuối cùng tôi cũng lắp bắp được vài tiếng.
Victoria sẽ chẳng bao giờ từ bỏ ý định săn lùng tôi, cho tới khi tôi chết. Cô ta vẫn sử dụng lại kế cũ của mình - vừa nhử vừa chạy, vừa nhử vừa chạy - cho đến lúc tìm được lỗ hổng ở hàng rào, hay nói cách khác, những người bảo vệ tôi.
Nhưng có lẽ tôi sẽ gặp may. Có lẽ nhà Volturi sẽ viếng thăm tôi trước - ít ra thì họ cũng sẽ xuống tay nhanh hơn, tôi không phải ngắc ngoải gì.
Edward giữ chặt lấy tôi, đứng hơi chếch người để vẫn chắn giữa tôi và Jacob. Anh xoa lấy xoa để gương mặt tôi, ân cần và lo lắng. "Không sao." Anh thì thào với tôi: "Không sao đâu. Anh sẽ không bao giờ để cho con người đó đến gần được em, sẽ ổn cả thôi."
Và rồi anh lừ mắt nhìn Jacob. "Thế này đủ để trả lời câu hỏi của cậu chưa, hả đồ chó lai?"
"Anh không nghĩ rằng Bella có quyền được biết hay sao?" Jacob vặn lại. "Đây là cuộc sống của chị ấy mà."
Edward vẫn giữ cho giọng nói của mình thật nhỏ, nhỏ đến mức Tyler đang mon men nhích lên trước một chút, cũng không sao thu được vào tai một từ nào. "Tại sao cô ấy lại phải sợ, khi mà cô ấy chẳng bao giờ gặp nguy hiểm chứ?"
"Sợ còn hơn là bị lừa dối."
Tôi rất muốn lấy lại can đảm, nhưng không hiểu sao đôi mắt của tôi lại mọng đầy những nước. Đằng sau mi mắt mình - tôi có thể trông thấy rõ gương mặt của Victoria, thấy rõ đôi môi của cô ta đang bành sang hai bên để lộ ra những chiếc răng sáng lóe, thấy rõ cả đôi mắt đỏ thẫm bập bùng một mối thù máu đối với tôi; con người đó muốn Edward chịu trách nhiệm cho cái chết của James, người yêu của cô ta. Và cô ta sẽ không dừng lại cho tới khi nào người yêu của anh cũng phải rời bỏ anh, mãi mãi.
Edward mơn nhẹ mấy đầu ngón tay lên má tôi, cố lau khô những giọt nước mắt.
"Cậu cho rằng khiến cô ấy sợ thì tốt hơn là bảo vệ cô ấy sao?" Anh lầm bầm.
"Chị ấy gan lì hơn anh tưởng nhiều." Jacob chỉnh lại. "Chị ấy đã từng phải chịu đựng nỗi đau khổ còn gấp bội thế nữa kia."
Vừa nói dứt câu, thái độ của Jacob bỗng thay đổi, cậu ta nhìn chằm chặp vào Edward bằng một đôi mắt dò xét, trêu ngươi. Đôi mắt của cậu se lại như đang cố động não, tìm hướng giải cho một bài toán cực khó.
Và tôi cảm nhận được một cách rất rõ ràng rằng Edward đang co rúm người lại. Ngay tức khắc, tôi ngước mắt nhìn anh, gương mặt anh đang quặn lại một cách đau khổ, tựa hồ như đang phải chịu đựng một sự tra tấn nào đó. Trong giây phút đáng sợ ấy, tôi bỗng nhớ lại buổi chiều ở Ý, trong một căn phòng khủng khiếp của cái tháp nhà Volturi, nơi Jane đã tra tấn Edward bằng năng lực đặc biệt của mình, thiêu đốt anh chỉ bằng chính ý nghĩ của cô ta...
Ký ức kinh hoàng đó bất chợt bứt tôi thoát khỏi nỗi kích động, đẩy mọi thứ trở về đúng vị trí ban đầu của nó. Bởi một lẽ là tôi thà để cho Victoria hành hạ mình chết đi sống lại hàng trăm lần, còn hơn phải chịu đựng cái cảnh Edward bị dày vò theo phương cách ấy.
"Vui thật đấy." Jacob buông lời châm chọc, phá ra cười khi trông thấy vẻ mặt khổ sở của Edward.
Edward nhăn nhó, nhưng vẫn nỗ lực điều tiết cảm xúc của mình. Tuy nhiên, dù có cố gắng đến đâu, anh vẫn không sao giấu được những khổ đau đang đong đầy trong ánh mắt.
Tôi đưa mắt sang người bạn thân nhất của mình, thảng thốt... Sự khổ sở của Edward... nụ cười khinh bỉ của Jacob.
"Em làm gì anh ấy vậy?" Tôi hỏi gặng.
"Không có gì đâu, Bella." Edward nói với tôi bằng một giọng điềm tĩnh: "Jacob có trí nhớ tốt lắm, chỉ vậy thôi."
Jacob lại toét miệng ra cười, Edward lại tiếp tục bị giày vò.
"Dừng lại ngay đi! Bất kể em đang làm trò gì đi nữa."
"Được thôi, nếu chị muốn vậy." Jacob nhún vai. "Nếu hắn ta không thích những gì em nhớ lại, thì đó là tại hắn thôi."
Tôi nghiêm mặt với cậu ta, còn cậu ta thì chỉ đáp lại bằng một nụ cười tinh quái - hệt như một đứa trẻ bị người lớn bắt quả tang làm một việc mà nó biết rằng không nên làm, nhưng nó cũng biết là người lớn kia sẽ không phạt nó.
"Thầy hiệu trưởng đang trên đến đường đây để giải tán những người tụ tập trong sân đấy." Edward thì thào với tôi. "Mình đi đến lớp Quốc văn đi, Bella, không thì em sẽ gặp rắc rối mất."
"Hắn ta bảo bọc quá mức, phải không?" Jacob lên tiếng, nhưng chỉ là để nói với mỗi một mình tôi thôi. "Cuộc sống mà, không có chút xíu rắc rối thì sao vui được. Để em đoán xem, chị không được phép có niềm vui, đúng không nào?"
Edward quắc mắt, đôi môi của anh giần giật, những chiếc răng cũng lấp ló xuất hiện.
"Im đi, Jake." Tôi cứng giọng.
Nhưng Jacob vẫn phá ra cười sằng sặc. "Thế thì đúng là không được phép rồi. Này, nếu chị thích có cuộc sống trở lại, cứ đến tìm em nhé. Em vẫn để chiếc xe máy của chị trong gara nhà em."
Thông tin mới này đã thu hút được sự quan tâm nơi tôi. "Không phải em đã bán nó rồi sao. Em hứa với bố chị là em sẽ bán nó mà." Nếu tôi không ra mặt năn nỉ thay Jake - rằng cậu đã bỏ biết bao mồ hôi công sức trong mấy tuần liền vào cả hai chiếc xe máy đó, nên cậu xứng đáng được đền đáp - thì chắc chắn ngài cảnh sát trưởng đã ném chiếc xe vào thùng đựng đồ phế thải rồi. Và rất có khả năng ngài sẽ cho cái thùng ấy một mồi lửa lắm.
"Ờ phải rồi. Nghe như thể em sẽ làm chuyện đó vậy. Nó là của chị, không phải của em. Dù sao đi nữa, em vẫn sẽ giữ nó ở đó cho tới khi nào chị muốn lấy lại."
Tiếp theo lời nói đó là một nụ cười thoáng hiện, còn chưa thành hình rõ rệt, của người bạn nhỏ.
"Jake..."
Cậu bạn đưa người ra trước, gương mặt trở nên thiết tha, những thái độ mỉa mai, chế nhạo từ nãy đến giờ từ từ tan biến. "Trước đây em đã xử sự sai, chị biết mà, về việc không thể làm bạn ấy. Nhưng có lẽ hai chị em mình sẽ xoay sở được, trên lãnh địa của em. Đến gặp em nhé."
Edward vẫn đang ở bên cạnh tôi, đôi tay che chở của anh vẫn còn ôm lấy tôi, nhưng anh thật im lìm, bất động, giống hệt như một pho tượng. Tôi trộm nhìn tảng đá ấy - thật bình lặng, đầy kiên nhẫn.
"Chị... ơ... không biết điều đó, Jake à."
Jacob đã hoàn toàn đánh rơi vẻ ngoài khó gần. Có lẽ cậu ta đã quên mất sự hiện diện của Edward, hay ít ra là đã quyết định để mình buông trôi theo cảm xúc. "Ngày nào em cũng nhớ chị, Bella. Không có chị, mọi thứ không còn như trước nữa."
"Chị biết, và chị xin lỗi, Jake, chị chỉ..."
Người bạn nhỏ của tôi lắc đầu rồi thở dài. "Em biết mà. Điều đó không quan trọng, phải không? Em cũng nghĩ là mình sẽ tồn tại được, hay sao đó. Giờ thì ai mà cần có bạn đâu." Cậu ta hơi nhăn mặt lại, cố tạo cho mình một vẻ mặt phớt đời và làm ra vẻ hiên ngang, hòng che giấu nỗi buồn đau thật sự.
Những khổ sở của Jacob bấy lâu nay vẫn luôn đánh động bản tính che chở nơi tôi. Dù rằng về mặt lý mà nói thì điều này cũng chưa hẳn là đúng lắm - Jacob không cần bất cứ một sự che chở vật lý nào từ phía tôi cả. Nhưng tay tôi, đang bị kẹp chặt dưới cánh tay của Edward, cứ những muốn vươn về phía cậu, để ôm lấy cái thắt lưng to, ấm áp của người bạn nhỏ, với một lời chấp thuận trong câm lặng và một sự an ủi, vỗ về.
Đôi tay che chắn của Edward nghiễm nhiên đã trở thành sự kìm kẹp.
"Được rồi, về lớp hết đi." Một giọng nói nghiêm khắc bất ngờ vang lên phía sau Iưng chúng tôi. "Trò Crowley, di chuyển nhanh."
"Về trường đi, Jake." Tôi thầm thì, hốt hoảng khi nhận ra giọng nói của thầy hiệu trưởng. Jacob học ở trường Quileute, nhưng cậu ta vẫn có thể bị dính vào rắc rối nếu gây mất trật tự ở trường khác hoặc những gì đại loại như vậy.
Edward buông phắt tôi ra, chỉ nắm mỗi bàn tay tôi và kéo hẳn ra phía sau lưng anh.
Thầy Greene cuối cùng cũng len vào được giữa vòng tròn đầy khán giả, đôi mày của thầy trĩu xuống hai con mắt ti hí, trông chúng giống như những đám mây... báo bão.
"Tôi nói thật đấy." Giọng nói của thầy cất lên sang sảng, nhuốm màu đe dọa: "Trò nào còn ở đây khi tôi quay người lại, chuẩn bị chịu phạt cấm túc đi."
Nhưng khán giả đã tản đi trước khi thầy hiệu trưởng kịp hoàn tất câu nói của mình.
"A, trò Cullen. Bộ ở đây có chuyện gì sao?"
"Dạ không có chuyện gì cả, thưa thầy Greene. Chúng em đang trên đường đến lớp thôi."
"Tốt lắm. Nhưng hình như tôi không nhận ra người bạn này của trò." Thầy Greene chuyển cặp mắt hình viên đạn sang Jacob. "Cậu là học sinh mới ư?"
Đôi mắt của thầy bắt đầu quan sát Jacob, âm thầm đánh giá cậu nhóc cao kều, và tôi dám chắc thầy đã có cùng nhận định với tất cả mọi người khác: tên này không đụng vào được đâu. Một kẻ đầu sừng đầu bướu đấy.
"Không." Jacob trả lời, trên đôi môi dày thoáng nở một nụ cười tự mãn.
"Thế thì tôi mời cậu hãy ra khỏi trường ngay lập tức, chàng trai trẻ ạ, trước khi tôi gọi cảnh sát."
Ngay sau câu nói đó, Jacob toét miệng cười làm ra dáng ta đây, rất trẻ con. Không còn nghi ngờ gì nữa, cậu ta đang mường tượng ra cái cảnh ngài cảnh sát trưởng sẽ thân chinh đến bắt mình đây mà. Nhưng trong nụ cười thật tươi ấy... sao vẫn ẩn hiện những đắng cay, những nhạo báng; làm sao tôi có thể yên tâm cho được. Đây không phải là nụ cười mà tôi hằng trông đợi được nhìn thấy từ bao lâu nay.
"Vâng, thưa thầy." Jacob trả lời theo kiểu nhà binh, rồi leo lên xe, đạp máy. Tiếng máy nổ giòn, bánh xe rít lên, chà mạnh xuống mặt đường khi cậu ngoặt gấp xe lại. Và chỉ trong vài giây ngắn ngủi, Jacob biến mất dạng.
Thầy Greene nghiến răng lại khi chứng kiến pha hành động ấy.
"Trò Cullen, tôi mong trò hãy nói lại với người bạn của trò là đừng có đặt chân đến cái trường này nữa."
"Thưa thầy Greene, cậu ấy không phải là bạn của em, nhưng em sẽ truyền đạt lại ạ."
Thầy hiệu trưởng bặm môi lại. Bảng đánh giá hạnh kiểm cũng như thành tích học tập quá xuất sắc của Edward, rõ ràng là bằng chứng khá tin cậy để thầy Greene thẩm định chuyện này. "Tôi hiểu rồi. Nếu trò có lo lắng về bất kỳ rắc rối nào, tôi sẽ rất vui lòng được..."
"Dạ không lo gì cả, thưa thầy Greene. Sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu ạ."
"Tôi cũng hy vọng như vậy. Chà, xong rồi. Về lớp đi. Cả trò nữa, trò Swan."
Edward gật đầu, sau đó, nhanh chóng kéo tôi đi thẳng tới tòa nhà học Quốc văn.
"Em còn đủ tinh thần để vào lớp không?" Anh thì thào với tôi khi cả hai đứa đã đi xa khỏi thầy hiệu trưởng.
"Đủ." Tôi cũng thì thào đáp lại, nhưng không biết đó có phải là một lời nói dối hay không nữa.
Dù cho tôi có ổn hay là không thì cũng chẳng phải là điều đáng quan tâm bậc nhất vào lúc này. Tôi muốn nói chuyện với Edward ngay lập tức, và lớp Quốc văn không phải là nơi lý tưởng cho cuộc chuyện trò.
Nhưng thầy Greene đang ở ngay sau lưng chúng tôi, làm gì còn có sự lựa chọn nào khác.
Chúng tôi hối hả bước vào lớp, nhanh chân tìm đến chỗ ngồi của mình, giờ học đã bắt đầu được ít phút rồi. Thầy Berty đang ngâm một bài thơ của thi sĩ Frost. Thầy phớt lờ sự xuất hiện của chúng tôi, nhịp ngâm vẫn trầm bổng, liên tục.
Tôi xé đại một tờ giấy trong vở, bắt đầu cắm cúi viết; chữ viết của tôi vốn đã chẳng đẹp đẽ gì, giờ lại thêm bị kích động, nên các nét chữ càng được thể nguệch ngoạc hơn.
Có chuyện gì vậy? Kể cho em biết tất cả đi. Và làm ơn dẹp cái kiểu bảo vệ em theo cách đó.
Tôi nhét tờ giấy vào tay Edward. Anh thở dài, nhưng cũng bắt đầu viết hồi âm cho tôi. Anh viết nhanh hơn tôi, dù rằng viết dài đến cả đoạn, với nét chữ không thể chê vào đâu được; xong, anh chuyển tờ giấy lại cho tôi.
Alice đã trông thấy Victoria quay trở lại. Anh đưa em ra khỏi thị trấn đơn thuần chỉ là để đề phòng mà thôi - con người đó không được có bất kỳ một cơ hội nào ở gần em. Emmett và Jasper suýt chút nữa là đã bắt được cô ta rồi, nhưng dường như biệt tài của Victoria là đào thoát thì phải. Cô ta lỉnh ngay xuống ranh giới của người Quileute, như thể đã thuộc nằm lòng địa hình này. Khả năng tiên thị của Alice trong phút chốc trở nên hoàn toàn vô hiệu trước những gì liên quan đến người Quileute. Công bằng mà nói, người Quileute có lẽ cũng bắt được cô ta rồi, nếu như bọn anh không đường đột xuất hiện trên đường truy đuổi của họ. Con quái xám bự kia cho rằng Emmett xâm phạm lãnh địa của họ, nên đã tự vệ. Lẽ dĩ nhiên Rosalie cũng phản ứng lại, tất thảy mọi người đều ngừng cuộc săn đuổi để bảo vệ người thân của mình. Bố anh và Jasper đã phải làm dịu tình hình, trước khi mọi thứ bị đẩy lên đến đỉnh điểm và không còn có thể cứu vãn được nữa. Nhưng đến khi ấy thì Victoria đã cao chạy xa bay. Và thế là hết.
Tôi chau mày khi đọc những dòng thông tin ấy. Vậy là ai cũng dính líu vào chuyện này - Emmett, Jasper, Alice, Rosalie và bác sĩ Carlisle. Có lẽ là cả bà Esme nữa, dù rằng anh không đề cập đến bà. Như thế thì Paul và những thanh thiếu niên Quileute còn lại, những người cùng hội cùng thuyền với cậu ta... Ngòi nổ của một cuộc chiến chỉ suýt một chút nữa thôi là bén lửa, một bên là gia đình tương lai của tôi, một bên là những người bạn cũ của tôi, họ đã thoát khỏi cơn lốc xoáy của sự tàn sát đẫm máu chỉ trong gang tấc. Bất cứ ai cũng đều có khả năng bị thương. Bất giác tôi nghĩ đến những người sói còn non trẻ, họ dễ gặp nguy hiểm nhất, nhưng còn người bạn nhỏ bé của tôi - Alice phải chống chọi với một trong những con sói khổng lồ...
Tôi rùng mình.
Một cách cẩn trọng, tôi tẩy hết toàn bộ câu trả lời, sau đó, viết đè lên hàng kẻ trên cùng:
Charlie thì sao? Cô ta có thể bám theo bố em.
Nhưng trước khi tôi kịp viết xong thì bên cạnh tôi, Edward đang lắc đầu, rõ ràng là đang cố tình phủ nhận mọi nguy hiểm mà có thể ngài cảnh sát trưởng sẽ gặp phải. Anh đưa tay ra đón tờ giấy, nhưng tôi lờ đi, cứ cắm cúi viết tiếp:
Anh đâu thể nào biết được là người phụ nữ ấy không nghĩ tới điều đó, bởi vì lúc đó anh đâu có ở đây. Đi Florida rõ ràng là một cách giải quyết hời hợt.
Anh giằng lấy tờ giấy bên dưới tay tôi.
Anh thì không định để em đến đó một mình. Với mệnh số của em dám đến cái hộp đen cũng chẳng còn lắm.
Đây không phải là điều tôi muốn đề cập đến; tôi không hề nghĩ tới chuyện đi đứng mà không có anh. Tôi chỉ muốn chúng tôi cùng ở đây, bên nhau. Nhưng câu trả lời của anh khiến tôi bị lạc hướng và cảm thấy tự ái đôi chút. Làm như hễ cứ tôi có mặt trên máy bay nào là máy bay đó sẽ bị rơi vậy. Buồn cười thật.
Vậy cứ cho là vận rủi của em làm máy bay rơi đi. Thì chính xác anh sẽ làm gì trong trường hợp đó?
Tại sao máy bay lại rơi?
Giờ thì anh đang cố nhịn cười.
Vì phi công nào phi công nấy đều say như hũ chìm.
Có gì khó đâu. Anh sẽ lái máy bay.
Tất nhiên là thế rồi. Tôi bặm môi lại và viết tiếp.
Máy móc hư luôn, chiếc máy bay cứ thế lao đầu xuống đất.
Anh sẽ chờ cho tới khi máy bay rơi gần tới đất rồi ôm chặt lấy em, đạp vách, phóng vút ra ngoài. Rồi anh sẽ đưa em quay lại nơi xảy ra vụ tai nạn, chúng mình sẽ bước từng bước loạng choạng, giống như là hai hành khách may mắn sống sót - may mắn nhất trong lịch sử các vụ rớt máy bay.
Tôi mở tròn mắt nhìn anh, không còn biết phải nói sao nữa.
"Sao?" Anh thì thào.
Tôi lắc đầu vì hãi hùng. "Không có gì." Tôi nhăn nhó, nói.
Rồi tôi lại lấy gôm xóa sạch mẩu đối thoại lạc đề đó, tiếp tục viết:
Lần sau nhớ phải nói cho em biết.
Tôi biết rồi sẽ có lần sau. Đề tài này sẽ còn tiếp tục cho đến khi hoặc tôi, hoặc anh, vẫy cờ trắng mới thôi.
Edward nhìn chăm chú vào mắt tôi, dễ có đến cả một lúc lâu. Tôi không rõ gương mặt mình lúc này đang biểu lộ trạng thái nào - có lẽ là lạnh băng, bởi lẽ tôi chẳng cảm nhận được một chút máu nào đã chảy lại về má. Mi mắt của tôi hãy còn ươn ướt.
Anh thở dài và gật đầu một cách cương quyết.
Cảm ơn.
Tôi chỉ vừa kịp viết tới đó, tờ giấy bỗng mất dạng dưới tay tôi. Ngạc nhiên, tôi ngước mắt lên và lại được dịp sững sờ thêm lần nữa; thầy Berty đang bước đến bên bàn của tôi.
"Có phải em muốn chia sẻ điều gì ở đó đúng không, Cullen?"
Edward ngẩng mặt lên - một vẻ mặt vô cùng ngây thơ - tay đưa ra một xấp tài liệu trên cùng có một tờ giấy. "Ghi chép của em ấy ạ?" Anh hỏi lại một cách lễ độ, trong giọng nói có lẩn quất ít nhiều bối rối.
Thầy Berty lướt mắt trên tờ giấy - tất nhiên đây chính là một bản ghi chép, không sót lấy một lời giảng nào của thầy - rồi bỏ đi, đôi lông mày nhíu vào nhau, rất sát.
Đến giờ học sau, giờ Giải tích - giờ học duy nhất tôi không cùng học với Edward - tôi mới nghe được vài lời xầm xì bàn tán.
"Tôi dám cá cho thằng nhóc da đỏ cao kều đó." Một người nào đó nói
Giật thót mình, tôi liếc trộm về phía vừa phát ra câu nói ấy. Tyler, Mike, Austin và Ben đang chụm đầu vào nhau, cuộc tranh luận đang đi đến hồi rôm rả.
"Ừ." Mike thì thào: "Các cậu có thấy tướng tá của thằng nhóc Jacob đó không? Tôi nghĩ là nó có thể cho Cullen đo đất." Trong giọng nói của Mike có ẩn chứa vẻ hài lòng.
"Tôi không nghĩ thế." Ben phản bác: "Edward không đơn giản đâu. Cậu ấy lúc nào cũng... phong độ. Tôi tin là cậu ấy hoàn toàn có thể lo liệu được cho bản thân."
"Tôi cũng có cùng suy nghĩ với Ben." Tyler gật gù tán thành. "Với lại, nếu một khi cậu nhóc kia có đụng đến Edward, thì các cậu đều biết mà, mấy ông anh của cậu ta đâu có chịu khoanh tay đứng nhìn."
"Gần đây, các cậu đã xuống La Push chưa?" Mike tiếp tục lên tiếng. "Mới cách đây hai tuần thôi, Lauren và tôi có ra biển, tin tôi đi, đám bạn của Jacob cũng to cỡ nó đó."
"Hờ." Tới lượt Tyler nói tiếp. "Tiếc quá hen, chẳng có pha quyền cước nào hết. Chắc tụi mình chẳng bao giờ biết được kết quả đâu."
"Tôi thì không cho rằng mọi chuyện chỉ dừng lại ở đó." Austin nhận định. "Có lẽ tụi mình sẽ lại sớm được chứng kiến thôi."
Mike toét miệng ra cười thật tươi: "Có ai muốn cược không?"
"Cược mười cho Jacob." Austin trả lời liền tắp lự.
"Mười đô cho Cullen." Tyler đáp trả.
"Mười đô cho Edward." Ben vào hùa.
"Jacob." Mike quả quyết.
"Mà này, các cậu có hiểu chuyện gì không?" Austin thắc mắc. "Nó có thể ảnh hưởng đến tỉ lệ thắng thua đấy."
"Tôi có thể đoán được đó." Mike trả lời rồi chiếu ánh mắt ngay sang tôi, cùng một lượt với Ben và Tyler.
Căn cứ vào những gì diễn ra từ nãy đến giờ, tôi có thể khẳng định rằng không một ai trong số bốn người bọn họ nhận ra rằng tôi đã nghe, đã biết được hết nội dung cuộc trò chuyện của họ, dù rằng khoảng cách giữa tôi và bốn anh bạn ấy không quá xa. Và rồi nhanh như cắt, cả bộ tứ ấy lại đồng loạt quay mặt đi, họ chúi mắt vào những giấy tờ, tập vở đang để ở trên bàn.
"Tôi vẫn cược cho Jacob đấy." Mike lầm bầm.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com