Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 4: TỰ NHIÊN

Cả một tuần trời ơi đất hỡi.

Tôi biết, về cơ bản, chẳng có điều gì thay đổi hết. Ừm, vậy Victoria vẫn không đầu hàng, nhưng mà trong thâm tâm, có lúc nào tôi đã từng nghĩ rằng người phụ nữ đó sẽ đầu hàng không? Sự xuất hiện trở lại của cô ta thực chất chỉ là củng cố thêm cho cái điều tôi đã biết từ trước mà thôi. Bởi vậy, chẳng có việc gì phải sợ cả.

Nhưng xét cho cùng, từ xưa tới nay, bao giờ nói không hoảng sợ trên mặt lý thuyết mà chẳng dễ hơn làm.

Ngày tốt nghiệp chỉ còn cách vài tuần nữa. Tôi tự hỏi liệu có phải là khôn ngoan hay không khi mà lúc nào cũng phải tỏ ra là một đứa dễ bảo, ngoan, hiền; chỉ biết quanh đi quẩn lại hết ở trường, đến cửa hàng, rồi về nhà; không tham gia bất kì một hoạt động nào khác; và cứ cam chịu như thế mà chờ đợi tai họa giáng xuống. Làm người sao thật khốn đốn - lúc nào cũng phải có rắc rối mới chịu. Một kẻ như tôi không nên làm người mới phải. Làm người mà có số phận may mắn như tôi đây, rất cần được cất bớt cái gánh nặng những rắc rối vượt quá sức chịu đựng này.

Nhưng nào có ai chịu nghe ý kiến tôi.

Bác sĩ Carlisle thì bảo: "Chúng ta có tới bảy người, Bella ạ. Với lại, có Alice ở bên cạnh, bác không nghĩ rằng Victoria sẽ có hành động nào khiến chúng ta bị bất ngờ. Để đảm bảo về phía Charlie, bác nghĩ chúng ta nên kiên trì thực hiện kế hoạch cũ."

Bà Esme cũng lên tiếng: "Bọn bác sẽ không bao giờ để cho cháu xảy ra chuyện gì đâu, bé cưng ạ. Cháu thấy điều đó rồi mà. Nên không có gì phải lo lắng cả." Nói xong, bà hôn lên trán tôi.

Emmett cũng góp lời: "Anh rất vui vì Edward đã không xuống tay với em. Có em ở đây, mọi thứ trở nên thú vị hơn rất nhiều."

Sau câu nói đó, anh ta được lãnh ngay một cái nhìn muốn nổ cả đom đóm mắt từ phía Rosalie quét qua.

Còn Alice thì trố mắt ra nhìn tôi, rồi lên tiếng: "Mình cảm thấy bị khinh thường đấy. Bạn đâu có thật sự bận tâm về chuyện này đâu, phải không nào?"

"Nếu không có gì nghiêm trọng, vậy tại sao anh Edward lại lôi mình đến Florida?" Tôi hỏi gặng.

"Bạn vẫn chưa nhận ra sao, Bella? Edward vốn hay trầm trọng hóa những chuyện bé như cái móng tay mà lại."

Trong lúc đó, Jasper chỉ lẳng lặng phát huy cái năng lực lạ kì của mình - anh ta có khả năng quyết định bầu không khí của cảm xúc - để đánh tan lớp mây mù căng thẳng, hoảng loạn đang chờn vờn trong tôi. Thế là tôi bỗng chốc trở nên yên dạ, cứ mặc nhiên để cho mọi người thay phiên nhau an ủi, vỗ về; và cứ thế, cứ thế... những lời năn nỉ đến tuyệt vọng của tôi dần dà bốc hơi thành mây khói.

Nhưng lẽ tất nhiên, ngay khi tôi và Edward vừa bước chân ra khỏi căn phòng ấy là sự bình tĩnh cũng theo gió bay đi mất.

Cả tập thể đã cùng xúm lại hành động một cách sôi nổi, ai cũng mong cho tôi quên đi chuyện một ma cà rồng bấn loạn về tinh thần đang truy bắt tôi, mong mỏi được là kẻ đưa tôi về thế giới bên kia. Và cứ làm việc tôi cần phải làm thôi.

Tôi đã thử cố gắng. Đáng ngạc nhiên thay, còn có những thứ để nghĩ khác cũng căng thẳng chẳng kém việc tôi nằm trong danh sách các loài có nguy cơ tuyệt chủng...

Và bởi vì chính câu trả lời của Edward mới là điều gây bực bội nhất trong những thứ đó.

"Đó là chuyện giữa em và bố anh." Anh đã nói như vậy. "Tất nhiên, em cũng hiểu rằng anh rất sẵn lòng được thực hiện điều đó bất cứ khi nào em muốn. Em đã biết rõ điều kiện của anh rồi đấy." Và tiếp theo câu nói ấy là một nụ cười quyến rũ chết người của anh.

Ôi trời. Tôi thuộc nằm lòng cái điều kiện ấy rồi. Edward đã hứa rằng tự anh sẽ biến đổi tôi bất kỳ lúc nào tôi muốn... miễn là tôi chấp nhận kết hôn với anh trước.

Thảng hoặc, trong lòng tôi lại dậy nên một nghi vấn rằng có khi nào anh giả vờ là không thể đọc được suy nghĩ của tôi không. Chứ vì cớ gì mà khi không, anh lại nảy ra được cái điều kiện tôi khó lòng chấp nhận như vậy chứ? Điều kiện duy nhất ấy khiến cho tôi phải chùn chân.

Nói tóm lại là một tuần tệ hại. Và hôm nay là cái ngày tệ hại nhất.

Tệ hại là vì Edward phải đi vắng. Alice đã tiên thị từ trước rồi, cuối tuần này, sẽ chẳng có chuyện gì xảy ra cả, thế là tôi cứ một hai buộc anh phải đi săn cùng với các anh em của mình. Tôi rất hiểu cái gu của anh, tôi rất hiểu rằng anh chán ngán ra sao nếu như phải săn những con thú hiền, ở không xa thị trấn là mấy.

"Đi săn vui vẻ nhé." Tôi đã chúc anh như vậy. "Nhớ đem vài con sư tử núi về cho em."

Tôi sẽ không bao giờ thừa nhận với anh rằng tôi phải khổ sở ra sao khi vắng anh - rằng những cơn ác mộng về sự ruồng rẫy, bỏ rơi đã tìm đến tôi như thế nào. Một khi anh biết được điều đó, anh sẽ đau khổ xiết bao, anh sẽ sợ phải xa tôi, cho dẫu là vì những lý do vô cùng thiết yếu. Sự thể cũng giống hệt như những ngày đầu tiên, khi anh từ Ý trở về. Đôi mắt màu hoàng ngọc của anh đã chuyển sang màu đen, vậy mà anh vẫn cắn răng chịu đựng cơn khát, chịu đựng một cách quá mức cần thiết. Cho nên, cứ mỗi khi Emmett và Jasper muốn đi săn là tôi lại cố làm mặt thản nhiên và gần như là đá anh ra khỏi cửa.

Nhưng hình như anh cũng nhìn ra được màn kịch ấy. Không nhiều lắm đâu. Sáng nay, tôi nhận được một mẩu giấy ở dưới gối:

Anh sẽ sớm trở về, để em không kịp có thời gian mà nhớ anh. Chăm sóc trái tim của anh nhé - anh đã để nó ở lại bên em rồi đấy.

Vì vậy, lúc này đây, tôi đang phải chịu cảnh vật vờ với một ngày thứ bảy dài lê thê và tẻ nhạt, may mà buổi sáng còn có ca trực bán hàng ở cửa hàng Olympic - nhà Newton - nên tôi cũng vơi được phần nào nỗi buồn chán. À, còn phải kể đến lời động viên "ôi thật an ủi" của Alice nữa chứ:

"Mình đi săn ở gần nhà. Mình chỉ đi khoảng mười lăm phút thôi, để đề phòng bạn cần đến mình. Mình sẽ để mắt canh chừng mọi thứ."

Tạm dịch: đừng có làm điều gì ngớ ngẩn trong lúc Edward không có mặt ở đây đấy nhé.

Chắc chắn Alice có thừa khả năng phá chiếc xe tải của tôi giống như Edward hôm nào.

Thôi, tôi nên nhìn đến mặt sáng sủa hơn của sự việc mới được. Xem nào, sau khi làm việc xong, tôi sẽ giúp Angela viết thư thông báo, để đỡ phải lo nghĩ vẩn vơ. Ở nhà, ngài cảnh sát trưởng đang vô cùng yêu đời, vì Edward tạm thời không lui tới tìm cô con gái rượu của ngài nữa; vậy nên tôi cứ an tâm tận hưởng bầu không khí thoải mái lâu lắm mới có được này. Rồi nếu như lỡ mà tôi có lên cơn yếu bóng vía, thì Alice cũng sẵn sàng ở bên tôi suốt đêm, chỉ cần tôi ngỏ lời với cô bạn là được ngay. Và ngày mai, Edward sẽ trở về. Tôi sẽ sống sót.

Không cần phải đi làm sớm làm gì, lố bịch lắm, nghĩ vậy nên tôi cứ thong thả thưởng thức bữa sáng, chậm rãi múc từng muỗng, từng muỗng bánh Cheerio trộn với sữa đưa lên miệng. Xong bữa, sau khi rửa đĩa, xếp dọn đâu vào đấy, tôi chỉnh lại mấy miếng nam châm trên tủ lạnh cho ngay hàng thẳng lối. Hình như tôi đang mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế thì phải.

Hai miếng nam châm cuối cùng - hai miếng màu đen, tròn trĩnh, mà tôi thích nhất - lại không tuân theo sự sắp đặt của tôi; lúc bình thường, chúng có thể giữ được một lúc những mười tờ giấy trên bề mặt của cái tủ lạnh mà chẳng hề tỏ ra chật vật hay khó khăn gì. Thế mà lúc này đây, các cực của chúng cứ đẩy nhau hoài; mỗi khi tôi để miếng này vào hàng là miếng kia lại xộc xệch ngay lập tức.

Vì một lí do nào đó chăng - có lẽ chứng hưng cảm sắp phát tác - điều này làm cho tôi phát cáu thật sự. Tại sao chúng không thể sống hòa hợp với nhau được nhỉ? Ngu ngốc kèm theo một chút ương bướng, tôi cứ đẩy miếng nam châm này vào miếng nam châm kia, cương quyết bắt chúng phải phục tùng. Thật ra thì tôi có thế lật ngược một miếng, nhưng như thế có khác nào đầu hàng. Cuối cùng, bực bội với chính bản thân mình nhiều hơn là bực bội với mấy miếng nam châm, tôi tháo cả hai miếng xuống khỏi tủ lạnh, mỗi tay cầm một miếng, ra sức ép chúng vào với nhau. Cũng phải dùng đến một ít sức - từ tính của hai miếng nam châm này khá mạnh nên đẩy nhau khá dữ - tôi đã ép được chúng hít vào nhau.

"Thấy chưa..." Tôi nói lớn... với hai vật vô tri vô giác, chắc chắn đây không phải là dấu hiệu tốt: "... có gì là ghê gớm đâu, phải không?"

Tôi đứng nghệt ra đó trong tích tắc, thấy mình chẳng khác nào một kẻ ngớ ngẩn; đúng, không thể nào không thừa nhận rằng tôi đang cố sức chống lại các nguyên lý khoa học. Thở dài, tôi đặt hai miếng nam châm trở lại tủ lạnh, miếng này cách miếng kia cỡ chừng ba mươi centimet.

"Không cần cứng nhắc như vậy đâu." Tôi lầm bầm.

Trời hãy còn sớm quá, nhưng tôi quyết định tốt hơn hết là nên ra khỏi nhà, trước khi mấy đồ vật vô tri kia bắt đầu cất tiếng trả lời.

Khi tôi đến nhà Newton, Mike đang quét dọn các lối đi, còn mẹ của anh chàng thì đang hí hoáy sắp xếp lại mấy vật dụng ở chỗ quầy thu tiền. Cả hai mẹ con họ đang tranh cãi giữa chừng, chẳng ai hay biết gì đến sự xuất hiện của tôi.

"Nhưng Tyler chỉ đi được có lúc đó thôi." Mike phàn nàn: "Mẹ đã nói là sau khi tốt nghiệp..."

"Con phải đợi thêm một thời gian nữa." Bà Newton nạt ngang. "Con và Tyler có thể nghĩ ra được thứ khác để làm mà. Cả hai đứa không được tới Seattle chừng nào mà cảnh sát còn chưa kết thúc những cuộc điều tra gì gì ấy ở đó. Mẹ biết bà Beth Crowley cũng đã nói với Tyler những điều như vậy rồi, vì vậy đừng có cư xử như thể mẹ là người có lỗi... Ồ, chào buổi sáng, Bella." Bà niềm nở khi trông thấy tôi, giọng nói đang bực bội trong thoáng chốc bỗng trở nên hòa nhã hẳn. "Cháu đến sớm quá vậy."

Trước đây, tôi chưa bao giờ nghĩ là có ngày mình lại hỏi xin bà Karen Newton một chân phụ việc trong cửa hàng chuyên bán những vật dụng phục vụ cho các môn thể thao ngoài trời của gia đình bà. Mái tóc nhuộm highlight màu vàng nhạt của bà dợn sóng, lúc nào cũng để xõa sau gáy, trông thật tao nhã, các móng tay được chăm sóc láng bóng, các móng chân cũng được tỉa tót vô cùng cẩn thận - phô ra bên dưới chiếc quai da của đôi giày cao gót, trông chẳng giống với bất kì đôi giày leo núi nào trong một hàng dài giày được bày bán trong cửa hàng nhà Newton.

"Hôm nay đường vắng ấy ạ." Tôi nói đùa trong lúc đưa tay xuống dưới quầy tính tiền, chộp lấy chiếc áo khoác ngoài màu da phản quang, rất lòe loẹt. Tôi lấy làm lạ là bà Newton cũng để tâm đến những chuyện ở Seattle giống như ngài cảnh sát trưởng nhà tôi. Tôi cứ đinh ninh chỉ có ngài là chú ý đến mấy cái chuyện đó thôi.

"Ờ, ưm..." Bà Newton ngập ngừng một lát, tay nghịch xấp tờ rơi đang thu gom dở ở máy tính tiền.

Đang xỏ dở dang một tay vào chiếc áo khoác, tôi dừng ngay lại. Hơn ai hết, tôi hiểu cái nhìn đó.

Khi tôi thông báo với nhà Newton rằng hè này, tôi sẽ không làm việc ở đây nữa - như vậy có nghĩa là tôi dứt áo ra đi vào cái thời điểm họ bận rộn nhất - nhà Newton đã bắt đầu đào tạo Katie Marshall để thay thế tôi. Họ thật sự không đủ khả năng trả tiền công cho cả hai chúng tôi cùng một lúc, nhất là khi hôm nay lại có vẻ như là một ngày ế ẩm...

"Bác đang tính gọi cho cháu." Bà Newton phân trần. "Bác nghĩ hôm nay không có quá nhiều việc ấy. Mike và bác có thể tự thu xếp được. Bác xin lỗi vì cháu phải dậy sớm và cất công đến đây..."

Nếu là ngày thường, có lẽ tôi đã mừng rơn với diễn biến này. Thế mà hôm nay... tôi lại không cảm thấy thích thú lắm.

"Vâng." Tôi thở dài, đôi vai chùng xuống. Tôi biết phải làm gì bây giờ?

"Như vậy đâu có được mẹ." Mike lên tiếng. "Nếu Bella muốn làm việc..."

"Dạ không sao đâu, bác Newton. Thật đấy, Mike. Mình cũng đang học thi, với lại có cả mớ thứ còn phải lo nữa..." Kì thực, tôi không muốn trở thành nguyên nhân xung đột của họ, nhất là khi cả hai mẹ con họ đang không vừa lòng về nhau như thế này.

"Cảm ơn, Bella. Mike, con chưa quét hàng số bốn kìa. Ờ Bella, cháu giúp bác vứt mớ giấy này vào thùng rác trên đường đi ra nhé? Bác bảo với cô gái mang chúng đến đây là bác sẽ để ở quầy tính tiền, nhưng mà bác thật sự không có chỗ."

"Dạ, để cháu." Tôi cởi chiếc áo khoác, rồi ôm lấy mớ tờ rơi, bước chân ra ngoài màn mưa mù mịt.

Thùng rác nằm ở bên hông nhà Newton, chỗ chúng tôi - những nhân viên - hay đậu xe khi đến làm. Tôi lê bước, bâng quơ đá chân vào mấy viên sỏi. Tới nơi, một cách tự nhiên, tôi vung tay, chuẩn bị ném xấp giấy vàng nhạt vào thùng thì... tôi phải khựng ngay lại. Một hàng tiêu đề khổ chữ phóng to, in đậm, vừa đập vào mắt tôi. Trong đó có một từ đặc biệt thu hút sự chú ý của tôi.

Giữ chặt xấp giấy bằng cả hai tay, tôi nhìn không chớp mắt vào tấm hình nằm bên dưới dòng chữ lớn, cổ họng chợt thắt lại:

HÃY CỨU LẤY LOÀI SÓI Ở OLYMPIC

Bên dưới cái tít ấy là bức hình một con sói đang ngước đầu sủa trăng, phía sau nó là một cây linh sam đại thụ. Bức họa quá chi tiết, quá sống động, gieo vào lòng người xem một cảm xúc bứt rứt; sự cô độc của con sói... sao xót xa, bi thương... Có vẻ như nó đang tru lên những tiếng kêu thống khổ.

Vẫn giữ chặt xấp tờ rơi trong tay, tôi vụt chạy về phía chiếc xe tải.

Mười lăm phút - tôi chỉ có chừng ấy thời gian thôi. Nhưng như vậy có lẽ cũng đủ rồi. Từ đây đến La Push chỉ mất có mười lăm phút, qua được cái ranh giới oan nghiệt kia, chắc chắn cũng chỉ mất thêm có vài phút nữa, và thế là vào đến thị trấn.

Chiếc xe tải của tôi lại được dịp gầm vang.

Alice không thể thấy tôi làm chuyện này được, bởi lẽ tôi đã không hề suy tính từ trước. Một quyết định bộc phát - đúng rồi, đây chính là chìa khóa! Miễn là tôi đủ nhanh, tôi hoàn toàn có khả năng tận dụng được sơ hở này.

Một cách nôn nóng, tôi quăng bừa mớ tờ rơi xuống ghế ngồi phía bên cạnh, xấp giấy bị xáo tung - hàng trăm lời kêu cứu, hàng trăm con sói xám nổi rõ mồn một trên nền giấy vàng.

Tôi lao xe hết tốc lực ra con đường quốc lộ loang loáng nước, điều chỉnh tốc độ của cần gạt nước lên mức cao và phớt lờ tiếng kêu gào phản đối của cái động cơ cổ lỗ sĩ. Tuy nhiên, tôi chỉ có thể chạy tối đa năm mươi lăm dặm một giờ mà thôi, tôi cầu trời là sẽ kịp.

Thú thật là tôi chẳng biết chính xác cái ranh giới ấy nằm ở vị trí nào, nhưng khi cho xe chạy ngang qua những ngôi nhà đầu tiên ở La Push, tôi đã vững dạ hơn. Chỗ này hẳn là nằm ngoài phạm vi Alice được phép đi theo rồi.

Chắc chắn vào chiều nay, khi đến nhà Angela, tôi sẽ gọi cho cô bạn nhỏ bé ấy, tôi sẽ khai báo hết mọi chuyện với cô, để cô bạn biết rằng tôi vẫn vô sự. Rằng không có lý do gì để cô bạn phải lo lắng cả, và rằng cô bạn không cần phải giận tôi - bởi khi Edward quay trở về, lửa giận trong anh cũng đủ để thiêu cháy cả hai người rồi.

Chiếc xe tải cứ thế lao đi ầm ầm trên đường, đồng nghĩa với việc chiếc xe la ó, kêu khóc um sùm khắp làng trên xóm dưới để phản đối tôi, nhưng cuối cùng thì nó cũng dừng lại ở một căn nhà có nước sơn màu đỏ đã xỉn. Nhìn lại cái nơi nhỏ bé đã từng là chốn bình an của mình, cổ họng tôi không khỏi nghèn nghẹn. Đã lâu lắm rồi, tôi không còn đặt chân đến đây.

Nhưng trước khi tôi kịp tắt máy, Jacob đã xuất hiện ở ngưỡng cửa - gương mặt của cậu se lại vì sửng sốt.

Chiếc xe tải đột ngột thôi gào khóc, cả không gian hốt nhiên im lặng đến não nề, tôi nghe thấy tiếng thở hổn hển của kẻ đang đứng phỗng ngay trước nhà.

"Bella?"

"Này Jake!"

"Bella!" Jacob cũng hét lên đáp lại, nụ cười tôi hằng mong đợi lại trở về y nguyên trên gương mặt người bạn nhỏ của tôi, tươi roi rói, chẳng khác nào mặt trời đã xua tan được đám mây mù ảm đạm. Và cũng chẳng khác gì với ngày xưa, những chiếc răng trắng bóng vẫn tương phản rõ rệt với nước da màu nâu đỏ. "Em thật không thể tin được!"

Vừa dứt lời, cậu chạy ào ra chiếc xe tải và gần như là lôi bật tôi ra khỏi ghế ngồi, thế rồi hai đứa - một cao, một thấp - nhảy cẫng lên như những đứa trẻ.

"Làm sao mà chị đến đây được?"

"Chị lẻn đi!"

"Tuyệt quá!"

"Chào Bella!" Ông Billy đã lăn xe ra tới ngưỡng cửa, để xem vì cớ gì mà khi không nhà ông lại bị chấn động như có động đất thế này.

"Bác Bil..."

Hự. Hơi thở của tôi chợt thắt lại lưng chừng - Jacob ôm chặt lấy tôi, nhấc tôi lên khỏi mặt đất và cứ thế quay tròn, tôi không làm sao mà thở được nữa.

"Oa, được gặp lại chị ở đây thích quá!"

"Không... thở... nổi." Tôi hổn hển.

Cậu bật cười và hạ tôi xuống.

"Mừng trở về, Bella." Cậu cười toe toét. Nghe cái cách cậu thốt ra những từ ấy, cứ như là đang được chào mừng về nhà vậy.

Chúng tôi lại sóng bước bên nhau, lòng hân hoan đến mức không thể ngồi yên mà nói chuyện trong nhà. Jacob bước những bước thênh thênh, có phần nhún nhảy chân sáo, nên đôi lần, tôi phải nhắc nhở cho cậu bạn nhớ rằng chân tôi không dài tới ba mét.

Đi bên Jacob, tôi có cảm giác như mình đã trở thành một con người khác, một bản thể đã từng thành hình trong tôi khi ở bên cạnh cậu. Tâm hồn của tôi có phần trẻ trung hơn, còn lý trí thì có vẻ như đã trở nên thờ ơ với trách nhiệm. Tôi thoắt cái trở về nguyên dạng là một kẻ, thi thoảng, chẳng vì lý do nào tốt đẹp, vẫn liều mình làm trò rồ dại.

Chúng tôi cười nói luôn miệng, vồ vập hỏi han nhau: dạo này sống ra sao, quậy phá được những gì; rằng đã bao lâu rồi tôi không đến, và rằng điều gì đã dẫn đường cho tôi đến đây. Đến khi nghe tôi ngượng ngùng thú nhận về xấp tờ rơi có hình con sói, tiếng cười khằng khặc của cậu bạn vang vọng muốn rung chuyển cả ngàn cây.

Nhưng rồi lúc dạo bước qua lối cửa sau của cửa hàng tạp hóa, dạt đám cây um tùm để bước sang một khu vực khác, cách xa bãi biển First, những chuyện khó khăn hơn cuối cùng cũng được đề cập đến. Quả tình, tôi không muốn nói đến những nguyên nhân đứng sau cuộc chia cắt dài ngày, giữa tôi và người bạn nhỏ, ngay sau khi mới gặp lại nhau như thế này; chưa chi, gương mặt của cậu bạn ấy đã trở nên se sắt, trở lại với chiếc mặt nạ bi thương như dạo nào.

"Rốt cuộc chuyện là thế nào vậy?" Jacob hỏi tôi, trong lúc như tiện chân, cậu đá luôn vào một khúc cây mục nằm chắn giữa đường, hình như là có hơi dùng... quá sức thì phải. Nạn nhân của cú đá ấy bay qua nền cát, rồi lăn lóc cóc trên bờ đá. "Em muốn nói rằng, lần cuối cùng, tụi mình còn gặp nhau ấy... ừm, ngày trước, chị biết đấy..." Người bạn nhỏ lắp bắp. Cậu hít vào một hơi thật sâu, thở ra, rồi lại hít vào. "Điều em muốn hỏi là... phải chăng mọi thứ đã trở lại như xưa, như hồi trước, trước cái hồi hắn bỏ rơi chị ấy? Chị đã tha thứ tất cả cho hắn rồi hả?"

Tới lượt tôi hít vào một hơi thật sâu, đáp: "Không có lỗi gì để cần phải tha thứ cả."

Tôi không muốn nhắc lại vấn đề này, những bội phản, những định kiến, quy kết; nhưng tôi hiểu, nếu tôi không nói cho ra lẽ, tôi sẽ chẳng thể nào chuyển sang được chuyện khác.

Jacob nhăn mặt lại như thể vừa nếm phải chanh. "Em ước gì đêm ấy, anh Sam có thể chụp được khoảnh khắc tìm thấy chị; mới tháng chín năm ngoái thôi chứ có lâu la gì. Tấm hình đó sẽ là vật chứng số một."

"Không có ai đáng trách ở đây."

"Có lẽ phải tìm ra người đáng trách đấy."

"Nếu em biết được lý do vì sao anh ấy bỏ rơi chị, em sẽ không ghét anh ấy đâu."

Người bạn nhỏ hậm hực nhìn tôi trong mấy giây đồng hồ. "Được rồi." Cậu xẵng giọng nói một cách ngoa ngoắt: "Làm em bất ngờ đi."

Tôi hứng trọn thái độ thù địch nơi cậu - vết thương lòng lại bị khơi đau; tôi đã từng đau vì sự căm phẫn như thế này của cậu. Nỗi đau ấy khiến tôi nhớ lại một buổi chiều ảm đạm, đã trở thành một quá khứ xa xăm rồi, khi người bạn nhỏ xát muối vào lòng tôi bằng những lời lẽ phũ phàng, rằng chúng tôi không thể làm bạn được - dưới sự chỉ đạo của Sam. Trong một tích tắc ngắn ngủi, tôi cố gắng lấy lại bình tĩnh.

"Mùa thu năm ngoái, anh Edward rời xa chị là vì anh ấy nghĩ rằng chị không nên đi lại với ma cà rồng. Anh ấy cho rằng nếu anh ấy bỏ đi thì chị sẽ được sống tốt hơn."

Jacob giật mình khi tiếp nhận thông tin đó. Cậu ta suy ngẫm cả phút đồng hồ; nhưng cho dẫu có điều gì sắp được cậu nói ra, giờ đây đều trở nên vô nghĩa. Tôi cảm thấy vui vì người bạn nhỏ không biết được nguyên nhân đứng sau quyết định ra đi của Edward. Tôi hoàn toàn có thể phán đoán được người bạn nhỏ sẽ nghĩ gì một khi biết rằng Jasper đã ra sức tấn công tôi.

"Nhưng hắn đã quay lại mà, chẳng phải như thế sao?" Jacob lẩm bẩm. "Quá tệ là hắn không thể trung thành với quyết định đó."

"Nếu em còn nhớ, thì chính chị đã đưa anh ấy trở về."

Jacob nhìn xoáy vào tôi trong một lúc, nhưng cả thân người của cậu bạn đã dịu xuống. Gương mặt của cậu ta giãn ra, giọng nói trở nên bình tĩnh, điềm đạm hơn:

"Ừ nhỉ. Vậy là em vẫn chưa nắm được toàn bộ câu chuyện. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Tôi bặm môi lại, ngập ngừng.

"Bí mật hả?" Lần này, giọng nói của người bạn nhỏ lại đượm chua cay. "Chị không được phép kể với em đúng không?"

"Không phải thế." Tôi nạt ngang: "Mà là vì chuyện rất dài."

Jacob mỉm cười, một nụ cười khinh khỉnh, và chuyển hướng đi về phía biển, hy vọng tôi cũng sẽ bước theo.

Bầu không khí xung quanh Jacob sẽ không còn ấm áp, tươi vui nữa, một khi cậu cứ giữ lối hành xử cộc cằn như vậy. Như một phản ứng tự nhiên, tôi bỗng bước tụt lại, không biết mình có nên quay bước và bỏ về hay không. Về nhà ư, về đến nhà thì sẽ phải giáp mặt với Alice... Tôi đoán là tôi không có gì phải gấp gáp cả.

Jacob bước đến bên một khúc cây to có hình dáng rất quen thuộc với hình ảnh một cây gỗ vốn có trong tiềm thức của tôi - một xác cây nguyên vẹn, từ rễ đến ngọn, bị thứ nước muối mặn chát ăn vào tận bên trong, làm trơ ra phần lõi trắng muốt, lún sâu vào trong cát; về một mặt nào đó thì đây chính là cái thân cây của riêng chúng tôi.

Jacob ngồi xuống chiếc ghế dài của thiên nhiên, không quên vỗ tay nhè nhẹ xuống chỗ trống bên cạnh.

"Em không ngán những câu chuyện dài đâu. Có pha hành động nào không?"

Tôi trố mắt ra nhìn, nhưng vẫn nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh người bạn nhỏ. "Có đấy." Tôi thật thà nhìn nhận.

"Nếu không có mấy màn đánh đấm thì chẳng có gì đáng sợ đâu."

"Đáng sợ nha!" Tôi trả lời một cách cáu kỉnh. "Em có thể chỉ ngồi yên lắng nghe không, hay em muốn ngắt lời chị bằng những lời thô lỗ để phỉ báng bạn bè của chị?"

Cậu bạn vờ làm động tác như đang khóa miệng mình lại rồi tung cái chìa khóa vô hình đó ra sau lưng. Tôi cố gắng nín cười, nhưng... bất thành.

"Chị sẽ bắt đầu từ chỗ em đến nhà chị nhé." Tôi bắt đầu cất lời, đồng thời cũng tập trung sắp xếp lại những ký ức của mình.

Jacob giơ tay lên - ra hiệu... xin được phát biểu ý kiến.

"Cứ nói đi."

"Đồng ý." Người bạn nhỏ trả lời: "Lúc đó em chẳng hiểu mô tê gì hết."

"Ừ, chậc, chuyện cũng rắc rối lắm, nên chú ý nhé. Em biết Alice có khả năng tiên thị mà, phải không?"

Trả lời cho câu hỏi đó của tôi là cái nhìn cau có của cậu bạn - người sói không thích huyền thoại về những năng lực siêu nhiên của ma cà rồng là có thật - liền theo đó là gương mặt bí xị của cậu ta khi nghe bản báo cáo của tôi về chuyến chạy đua bão táp đến Ý để giải cứu Edward.

Song, muốn gì thì gì, tôi vẫn cứ trung thành với định hướng là kể ít chừng nào tốt chừng nấy - phải lược bỏ đi những chi tiết không cần thiết. Trong lúc tường trình, tôi cố gắng ghi nhận phản ứng của Jacob, nhưng trên gương mặt của cậu ta, tôi chỉ đọc được mỗi một vẻ khó hiểu khi nghe tôi giải thích rằng Alice đã trông thấy Edward lên kế hoạch tự tử ra sao khi biết tin tôi chết. Đôi lúc, cậu ta lại tỏ ra trầm ngâm, suy tư đến độ tôi cũng không rõ là cậu ta có đang lắng nghe hay không nữa. Chỉ có đúng một lần duy nhất Jacob ngắt lời tôi:

"Con đỉa biết bói toán đó không thể nhìn thấy được bọn em à?" Người bạn nhỏ hỏi lại, gương mặt vừa cực độ những khinh ghét, lại vừa nồng nhiệt những hân hoan. "Thật không? Quá đỉnh!"

Hai hàm răng của tôi nghiến chặt vào nhau... Chúng tôi ngồi yên trong im lặng; cậu chốc chốc lại liếc nhìn tôi, tỏ vẻ háo hức, chờ đợi tôi tiếp lời. Chỉ đến khi tôi lườm cậu ta một cái, cậu mới nhận ra lỗi của mình.

"Úi!" Cậu giật mình. "Xin lỗi nhé." Rồi bặm môi lại thật chặt.

Thái độ của cậu bộc lộ rõ hơn khi tôi đề cập đến nhà Volturi. Quai hàm của cậu cứng lại, hai cánh mũi phập phồng, còn đôi tay thì bắt đầu nổi da gà. Tôi không dám đi sâu vào chi tiết. Tôi chỉ kể với cậu ấy rằng Edward đã thuyết phục để chúng tôi thoát khỏi rắc rối, chứ tuyệt nhiên không đả động gì đến lời hứa của chúng tôi hay như chuyến viếng thăm không định rõ ngày của họ. Jacob không đáng phải chịu đựng những cơn ác mộng của tôi.

"Vậy là em đã biết hết chuyện rồi đó." Tôi kết luận. "Tới lượt em. Cuối tuần rồi, khi chị đi thăm mẹ chị, có chuyện gì xảy ra vậy?" Chắc chắn Jacob sẽ tiết lộ cho tôi nhiều thông tin hơn Edward. Cậu ấy không lo tôi sẽ bị hoảng sợ.

Jacob đổ người về phía trước, trở nên sôi nổi hẳn: "Chuyện là tối hôm thứ bảy, như thường lệ, Embry, Quil và em đi tuần, đến khi nhận ra chẳng có gì khác lạ cả, thì... đùng!" Người bạn nhỏ vung tay ra, minh họa một vụ nổ. "Một dấu vết... còn mới nguyên, chưa tới mười lăm phút. Anh Sam muốn tụi em chờ chỉ thị của ảnh, nhưng em không biết là chị đã rời khỏi thị trấn rồi, em cũng không biết là bọn hút máu của chị có còn để mắt canh chừng cho chị hay không. Vậy nên bọn em phóng hết tốc lực, đuổi theo ả, nhưng trước khi bọn em bắt được kẻ mưu mô đó, thì ả đã băng qua bên kia ranh giới. Chẳng còn cách nào khác, bọn em tản dọc theo đường biên, mong ả băng qua bên này trở lại. Để em kể cho chị nghe, lúc đó muốn phát điên." Cậu lắc đầu, mái tóc trên đầu rối bù - mái tóc bắt đầu được cắt ngắn từ khi cậu ấy chính thức gia nhập vào đội người sói ngày nào giờ đây đã dài ra, che hết cả mắt. "Tụi em đã đi quá lố về phía nam. Nhà Cullen khi ấy cũng đuổi bắt ả, chèn ép ả dọc theo ranh giới, nhưng ở trước tụi em vài dặm về phía bắc. Nếu bọn em mà nghĩ ra, biết đứng canh ở đâu đó thì hẳn đã tạo thành một cuộc mai phục hoàn hảo rồi."

Cậu bạn lại lắc đầu, nhăn nhó. "Đó là lúc xảy ra nguy hiểm. Thì ra nhóm của Sam đã chạy đua với ả trước cả bọn em, thế rồi thoắt một cái, ả chọn chạy ngay trên đường biên; ở lãnh địa bên kia, cả lũ ma cà rồng cũng đuổi theo sát nút. Gã to con, tên gì ấy nhỉ..."

"Emmett."

"Ừ, hắn đó. Hắn thình lình nhào tới tấn công ả đầu đỏ, nhưng ả quá nhanh! Ả thoát hiểm ngay trong đường tơ kẽ tóc, gã to con bắt hụt ả, và suýt một chút nữa là đã tông thẳng vào Paul rồi. Còn Paul... ừm, chị biết tính Paul rồi đó."

"Ừưư."

"Thế là cậu ta mất tập trung. Không thể trách cậu ta được... con đỉa to xác đó cắt ngang đường chạy của cậu ta. Hắn đã phóng qua... Này, đừng có nhìn em bằng ánh mắt đó. Thằng ma cà rồng đó đã xâm phạm vào lãnh địa của bọn em mà."

Tôi cố sức không thể hiện bất kì một thái độ trên nào gương mặt, để cậu bạn kể nốt câu chuyện. Dẫu biết rằng kết quả của vụ xung đột đó đã được dàn xếp một cách ổn thỏa, nhưng sao tôi vẫn không khỏi mất hết cả hồn vía, hai tay nắm vào nhau thật chặt, những cái móng tay bấu thành vết trong lòng bàn tay tôi.

"Dù sao thì Paul cũng đã ra tay hụt. Cái tên to xác ấy đã lao về phần đất phía bên gã, gần như ngay tức khắc. Nhưng mà sau đó, cái kẻ... ơ, à, tóc vàng..." Người bạn nhỏ chợt ấp úng, vừa ngỡ ngàng vì mê mẩn, nhưng cũng lại vừa tỏ ý khinh ghét khi tìm ngôn từ để nói về người chị của Edward, trông cậu ta lúc này mới ngố làm sao.

"Rosalie."

"Gì cũng được. Cô ta bắt đầu nổi cơn tam bành, vậy nên anh Sam và em phải bỏ dở cuộc truy đuổi để yểm trợ Paul. Thế rồi thủ lĩnh của bọn chúng và tên tóc vàng còn lại..."

"Bác sĩ Carlisle và Jasper."

Cậu ta lập tức quay sang ném cho tôi một cái nhìn bực tức: "Chị biết em chẳng thèm quan tâm mà. Nhưng thôi được rồi, Carlisle nói chuyện với Sam, cố gắng làm dịu tình hình. Thế mà thật kì cục chưa từng thấy, khi khổng khi không, tự dưng ai nấy đều bỗng trở nên bình tĩnh hết trơn. Thì ra là vì cái gã mà có lần chị kể với em, chính hắn đã làm cho đầu óc của tụi em đảo lộn tùng phèo. Nhưng dẫu có biết rằng chính hắn đã ra tay, tụi em cũng không thể không bình tĩnh trở lại."

"Ừ, chị hiểu cảm giác đó."

"Thật là tức chưa từng thấy. Chỉ có điều là về sau chị mới cảm nhận được cái cục tức đó thôi." Cậu lắc đầu một cách hậm hực. "Cuối cùng, anh Sam và tên ma cà rồng đầu đàn ấy đều nhất trí rằng vấn đề về ả Victoria là quan trọng hơn, nên tất thảy mọi người lại tiếp tục cuộc truy đuổi. Carlisle nhanh chóng rút qua bên kia ranh giới, để tụi em không bị loạn mùi, thế nhưng ả đầu đỏ đã kịp lao vút lên mấy vách đá ở mạn bắc, thuộc về lãnh địa của người Makah rồi, đến đây thì ranh giới trở nên song song với bờ biển. Kẻ thủ đoạn ấy đã phóng ngay xuống biển để thoát thân. Gã to con và tên điềm tĩnh xin phép được vượt qua ranh giới để bám theo ả, nhưng lẽ tất nhiên là tụi em không cho phép."

"Hay lắm. Ý chị là em hành xử thật ngốc, nhưng chị mừng vì điều đó. Emmett rất bộp chộp. Thể nào anh ấy cũng sẽ bị thương."

Jacob khụt khịt mũi. "Vậy là tên ma cà rồng theo đuổi chị kể rằng tụi em vô cớ tấn công và nhóm của hắn hoàn toàn vô tội..."

"Không." Tôi ngắt lời: "Edward cũng kể với chị câu chuyện tương tự, chỉ có điều không kể chi tiết mà thôi."

"Hừm!" Tôi nghe Jacob lầm bầm, rồi cậu ta cúi xuống, chọn lấy một hòn đá giữa muôn ngàn viên cuội dưới chân chúng tôi. Và bằng một động tác chẳng hề tỏ ra gắng sức, cậu ta ném tung hòn đá ra ngoài khơi xa; viên cuội văng ra khỏi bờ dễ có đến cả trăm mét. "Ừ, em đoán thể nào ả ta cũng sẽ quay trở lại cho mà xem. Bọn em quyết sẽ lại truy đuổi ả."

Tôi rùng mình, dĩ nhiên cô ta sẽ quay lại, tôi không hề có một chút mảy may nghi ngờ về điều này. Nhưng liệu Edward có báo cho tôi hay không? Tôi không chắc. Vì thế, cách tốt nhất là tôi luôn để mắt đến Alice, tìm kiếm xem dấu hiệu nào khả dĩ cho thấy trò chơi ú tim lại sắp sửa khai mào...

Nhưng có vẻ như Jacob không nhận ra thái độ nơi tôi. Cậu ta cứ chú mục vào những con sóng biển, gương mặt trĩu nặng ưu tư, đôi môi đầy đặn mím lại.

"Em đang nghĩ gì vậy?" Một lúc lâu sau, tôi mới lên tiếng hỏi kẻ đang ngồi bên cạnh mình.

"Em đang nghĩ đến chuyện chị vừa kể. Rằng bà thầy bói đã trông thấy chị lao đầu ra khỏi vách đá, đã đinh ninh rằng chị tìm đến cái chết, và mọi chuyện từ đó bị đẩy đi quá xa... Chị đã nghĩ đến điều này chưa, giả như khi ấy chị đợi em như mình đã giao kèo, thì cái con đ... à, Alice sẽ không trông thấy chị làm trò dại dột đó? Mọi chuyện sẽ không có gì đổi thay. Giờ này, tụi mình lại ở trong gara của em, giống như mọi ngày thứ bảy khác. Thị trấn Forks sẽ không còn ma cà rồng nữa, chị và em..." Cậu ngừng lời, tư lự.

Cách nói của cậu ta làm cho người khác phải chưng hửng, như thế có khác nào bảo rằng thị trấn Forks mà không có ma cà rồng thì mới là diễm phúc. Trái tim tôi chợt đập loạn nhịp trước bức tranh vô hồn mà kẻ ngồi kế cận mình vừa mới phác họa nên.

"Dù thế nào đi nữa, Edward cũng sẽ quay về thôi."

"Chị có chắc không?" Cậu ấy hỏi vặn, bắt đầu lối nói khó chịu khi nghe thấy tôi nhắc đến cái tên Edward.

"Việc xa nhau... nó có kết cục không hề ổn với chị và anh ấy."

Cậu bạn hậm hực thấy rõ, cậu ta mở miệng, toan nói ra một điều gì đó - một điều phản ánh rất thực nỗi căm hận đang chất chứa trong lòng - nhưng rồi cậu ta kìm lại được. Cậu hít vào một hơi thật sâu, sau đó lên tiếng, giọng nói có phần mềm mỏng hơn.

"Chị có biết là anh Sam tức chị lắm không?"

"Chị á?" Tôi ngỡ ngàng trong đúng một tích tắc. "Ồ. Chị hiểu rồi. Nếu chị không hiện hữu ở cái thị trấn này thì họ cũng sẽ không sống ở đây."

"Không. Không phải như thế."

"Thế lý do của anh ta là gì?"

Jacob cúi xuống nhặt một viên đá khác. Cậu ta hí hoáy sấp lật, sấp lật nó giữa các ngón tay; đôi mắt như bị hút hồn vào trò chơi đó, khe khẽ trả lời:

"Khi anh Sam tìm thấy... chị đang ở trong tình trạng như thế nào, anh ấy và mọi người đã nghe bố em kể lại rằng chú Charlie đã lo lắng cho chị ra sao, khi mà chị chẳng hề có lấy một chút hy vọng sống, và rồi chị lao đầu ra khỏi vách đá..."

Phải lắng nghe những lời ấy, tôi không khỏi nhăn mặt lại. Vậy ra chẳng ai chịu để cho tôi quên đi.

Jacob nhướng mắt lên, đón tìm ánh mắt của tôi. "Anh ấy nghĩ chị là người hơn ai hết, có đủ lý do để căm ghét nhà Cullen, giống như anh ấy. Sam có cảm giác như bị... phản bội, khi chị lại dễ dàng để họ quay lại với cuộc sống của mình, cứ như họ chưa từng làm chị tổn thương vậy."

Tôi không hề tin dù chỉ một giây rằng Sam là người duy nhất cảm thấy như vậy. Và cái giọng điệu gay gắt của tôi lúc này là dành cho cả hai người họ.

"Em nói Sam cứ việc..."

"Nhìn kìa..." Jacob bất chợt ngắt lời tôi, theo hướng chỉ tay của người bạn nhỏ, tôi bất chợt nhận ra trên cao, một con đại bàng đang lao thẳng xuống những ngọn sóng. Ở phút cuối cùng sắp chạm được mặt biển, vua của các loài chim có hơi chùn lại, như để phán đoán, rồi nhanh như cắt, các móng vuốt của nó cắm thẳng xuống nước. Sau đó, nó vỗ cánh bay đi, đôi cánh phải gồng mình chống lại sức nặng của con cá lớn mà nó vừa tóm được.

"Chị sẽ thấy điều đó ở khắp mọi nơi." Jacob lên tiếng, giọng nói nghe mơ hồ, xa xăm. "Đó mới chính là cách tự nhiên vận hành - kẻ đi săn và con mồi, vòng tuần hoàn bất tận giữa sự sống và cái chết."

Tôi không hiểu vì sao người thiếu niên đang ngồi bên cạnh mình lại chuyển hướng sang chuyện tự nhiên; có lẽ cậu ta đang muốn đổi đề tài chăng. Đúng lúc tôi nghĩ đến đó thì cậu quay sang nhìn tôi, ánh mắt chứa đựng sự hài hước cay độc.

"Tuy nhiên, chị sẽ không trông thấy một con cá cố gắng trao nụ hôn cho con đại bàng đâu. Chắc chắn là không bao giờ." Đôi môi của cậu hé nở một nụ cười nhạo báng.

Tôi cũng toét miệng ra cười đáp lại, song trong giọng nói vẫn còn đầy những men chua. "Có lẽ con cá vẫn đang tìm cách. Thật khó mà biết được loài cá nghĩ gì. Mà em thấy không, đại bàng nhìn cũng đẹp mã lắm chứ bộ."

"Đây là cái mà chuyện này quy về sao?" Giọng nói của người bạn nhỏ bỗng thoắt trở nên gay gắt. "Vấn đề là ở vẻ ngoài đó hả?"

"Đừng có linh tinh, Jacob."

"Hay là vì tiền?" Cậu ta vẫn khăng khăng.

"Tuyệt vời." Tôi lầm bầm và đứng bật dậy: "Chị rất lấy làm hãnh diện vì đã được em chiếu cố, nghĩ nhiều đến chị như thế." Nói rồi, tôi quay gót, bước đi thẳng một mạch.

"Này, đừng có giận dỗi thế." Cậu ấy bắt kịp tôi ngay tức khắc, cậu túm lấy cổ tay tôi xoay người tôi lại. "Em hỏi thật đấy! Em muốn hiểu chuyện này, nhưng rốt cuộc, trong đầu em chỉ toàn những điều mông lung."

Đôi lông mày của kẻ đối diện với tôi nhíu lại, mối căm tức hiển hiện rõ nét trên gương mặt, và đôi mắt đen của cậu, đôi mắt đen lay láy nặng trĩu những u sầu.

"Chị yêu anh ấy. Không phải vì anh ấy quá điển trai hay bởi vì anh ấy có nhiều tiền!" Tôi gằn từng tiếng một với Jacob. "Trong thâm tâm, chị cũng đã từng mong muốn anh ấy không có cả hai thứ đó. Điều đó sẽ giúp rút ngắn chênh lệch giữa bọn chị chỉ một chút thôi... bởi lẽ anh ấy vẫn là người nhân hậu, vị tha, xuất sắc và tử tế nhất mà chị từng gặp. Và tất nhiên là chị yêu anh ấy. Điều đó khó hiểu ở chỗ nào kia chứ?"

"Vẫn thật sự không thể hiểu nổi."

"Thế thì khai sáng cho chị đi, Jacob." Tôi cứ để mặc cho giọng điệu chế nhạo ấy tuôn trào ra khỏi đôi môi, không hề có ý muốn ghìm nén lại: "Đâu là lý dó xác đáng để yêu một người? Vì hiển nhiên là cách yêu của chị đang có vấn đề."

"Em nghĩ vùng đất tốt nhất để ươm mầm tình yêu là vùng đất ta đã hoàn toàn thông thuộc, vùng đất sống của đồng loại. Hạt giống được trồng ở nơi ấy nhất định sẽ cho trái ngọt."

"Chà, thế thì tệ thật!" Tôi quát lên: "Chị nghĩ là mình phải dính với Mike Newton rồi."

Jacob nao núng thấy rõ, cậu ta bặm môi ngay lại. Và tôi hiểu rằng những lời lẽ của mình đã làm tổn thương đến cậu, nhưng lửa nộ trong tôi đang bốc cháy cao quá, ngọn lửa đã thiêu cháy toàn bộ lòng trắc ẩn vốn có trong tôi. Cậu bạn lập tức buông ngay tay tôi ra, khoanh hai tay lại trước ngực, ánh nhìn của người thiếu niên cũng tức khắc rời khỏi tôi, từ từ chuyển hướng ra biển.

"Em là con người." Cậu ta lầm bầm, phải khó khăn lắm tôi mới có thể nghe được những lời ấy.

"Em đâu có người được như Mike." Tôi vẫn tiếp tục buông ra những lời tàn nhẫn: "Thế nào, em còn nghĩ đó là lý do quan trọng nhất không?"

"Hai chuyện khác nhau mà." Jacob vẫn không rời mắt khỏi những con sóng xám xịt. "Em không hề chọn cuộc đời này cho mình."

Tôi cất lên một tiếng cười khan. "Thế em nghĩ Edward tự làm như vậy ư? Anh ấy cũng chẳng biết chuyện gì đang xảy đến với bản thân mình hơn em là bao đâu. Anh ấy không hề chủ động muốn việc này."

Jacob thoáng tư lự, cậu ta khẽ gật đầu, nhưng tất cả những động thái ấy chỉ diễn ra trong chớp nhoáng.

"Em biết không, Jacob, em bảo thủ và ngoan cố quá mức... sao không xét đến việc chính em cũng là người sói đi."

"Chuyện đâu có giống nhau." Jacob lặp lại, hằm hè nhìn tôi.

"Chị chẳng thấy chỗ nào khác cả. Em nên đồng cảm với nhà Cullen dù chỉ một chút thôi. Kì thực, em không thể hình dung nổi là họ tốt đến mức nào đâu... tốt đẹp từ tận đáy lòng đấy, Jacob ạ."

Cậu ấy nhíu hẳn đôi lông mày lại. "Bọn chúng không nên có mặt trên cõi đời này. Sự tồn tại của chúng là trái với lẽ tự nhiên."

Tôi nhìn cậu ấy trân trối, một bên mày khẽ nhướng lên vì ngỡ ngàng. Một lúc sau, kẻ đối diện với tôi mới nhận ra điều ấy:

"Sao?"

"Nhắc đến chuyện trái tự nhiên..." Tôi đáp lời một cách nhẹ nhàng.

"Bella..." Cậu lại lên tiếng, giọng nói thật nhỏ và khác lạ. Trầm lắng hơn. Tôi chợt nhận ra rằng cậu thiếu niên đang ở trước mắt tôi đây có phong thái của một người lớn tuổi hơn tôi rất nhiều, cậu giống như một người cha hay một người thầy giáo: "... bản chất những thứ em đang có được sinh ra cùng với em. Chính dòng máu đã, đang và sẽ chảy trong người em đây quyết định em là ai, gia đình em là những người như thế nào, và là đặc trưng giống nòi của bộ tộc em... Đó chính là lý do vì sao tụi em vẫn còn bám trụ ở mảnh đất này."

"Ngoài vấn đề đó ra..." Cậu chú mục vào tôi, đôi mắt đen lay láy sâu hun hút: "... em vẫn là một con người thực thụ."

Nhẹ nhàng cầm lấy tay tôi, cậu ta áp nó vào lồng ngực âm ẩm nóng của mình. Dù rằng cách qua lớp áo vải thun, song, tôi vẫn cảm nhận được thật rõ ràng trong lòng bàn tay mình là một quả tim đang đập, những nhịp đập rất mạnh và rất khỏe.

"Người bình thường không thể có những cú phóng xe máy trời thần như em đâu."

Nghe tôi nhận định, người thiếu niên niên mỉm cười, một nụ cười gượng gạo, yếu ớt. "Người bình thường luôn tránh xa bọn quái vật, Bella ạ. Em cũng không nhận mình bình thường. Chỉ vế con người thôi."

Giận Jacob quả là một điều rất khó thực hiện. Tôi bắt đầu mỉm cười và rụt tay về.

"Đối với chị, trông em quả thật rất người." Tôi nhìn nhận. "Vào tại thời điểm này."

"Em luôn cảm thấy mình là một con người." Cậu ấy nhìn vượt qua tôi, gương mặt trở nên xa vắng. Vành môi dưới của cậu đang run rẩy, cậu đang phải cắn môi thật chặt để kìm nó lại.

"Ôi, Jake." Tôi thì thào, nắm vội lấy tay cậu bạn nhỏ.

Đây chính là lý do vì sao tôi lại có mặt ở chốn này. Lý do vì sao tôi sẵn sàng chấp nhận tất cả những gì đang chờ đợi mình khi quay về. Bởi lẽ, đằng sau tất cả những oán hận, những lời châm chọc, mỉa mai đầy ác ý của Jacob là cả một tâm hồn đang bị tổn thương sâu sắc. Ánh mắt của người thiếu niên lúc này đã nói lên được tất cả những điều đó. Đầu óc tôi rối bời, tôi chưa tìm ra cách nào khả dĩ giúp đỡ được người bạn của mình, nhưng tôi biết rằng mình sẽ phải hết sức cố gắng. Không chỉ bởi vì cậu là ân nhân của tôi, mà trên hết, chỉ nỗi đau của cậu thôi cũng đủ khiến cho tôi xót xa, tê tái cả cõi lòng. Tới giờ, Jacob đã gắn bó với tôi quá sâu sắc, không một thứ gì trên đời này có thể thay đổi được điều ấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: #langman