CHƯƠNG 6: THỤY SĨ
Trên đường lái xe về nhà, tôi không mảy may chú ý đến việc đường sá sũng nước đang nhờ nhờ phản chiếu ánh mặt trời. Đầu óc tôi quanh đi quẩn lại chỉ toàn nghĩ đến mớ thông tin mà Jacob vừa tiết lộ, cố gắng chọn lọc ra để nghiền ngẫm. Hiện thời, trong lòng tôi đang cực kỳ thanh thản, cho dẫu trên vai mình là cả một gánh nặng trần ai. Hôm nay, tôi đã được trông thấy Jacob tươi cười, các bí mật cũng đã được bật mí... tuy điều đó chẳng giải quyết được gì, nhưng chí ít thì cũng cải thiện tình hình. Càng ngẫm nghĩ, tôi lại càng nhận thấy việc mình trốn đi như thế này là đúng. Jacob đang cần tôi. Trong trạng thái tư lự, tôi nheo mắt ngó dáo dác vào ánh nắng gay gắt, không thấy có dấu hiệu nào bất thường.
Nó xuất hiện từ hư không. Tôi đưa mắt về phía kính chiếu hậu một giây trước, không có gì ngoài con đường quốc lộ sáng sủa. Nhưng chỉ một giây sau, kính chiếu hậu của tôi bỗng lóe sáng, một chiếc xe Volvo màu bạc lấp lánh ánh mặt trời đang bám theo xe tôi.
"Ôi, khỉ thật." Tôi buột miệng rên rỉ.
Tôi không biết có nên tấp xe vào lề đường hay không. Con người nhát gan trong tôi lên tiếng phản đối, tôi không dám đối diện với anh vào lúc này. Kỳ thực tôi cũng đã tính đến bước này rồi... tôi sẽ biến ngài cảnh sát trưởng thành tấm bia đỡ đạn cho mình. Ít ra nhờ thế, anh sẽ hạ giọng xuống.
Chiếc Volvo bám sát nút với xe tôi. Còn tôi cứ thản nhiên chắm chúi vào con đường trước mặt.
Như vậy đấy, hèn nhát toàn tập, tôi lái xe thẳng một mạch đến nhà Angela, không lần nào có được chút can đảm, dù chỉ là tí xíu thôi, để đón nhận ánh nhìn sắc lẻm, như đang muốn xuyên thủng cả gương chiếu hậu.
Anh cứ bám theo tôi cho đến lúc tôi thắng xe trước gia đình Weber. Nhưng anh vẫn không dừng lại, mà tôi cũng chẳng dám nhìn theo khi chiếc xe sang trọng, sáng bóng ấy phóng lướt qua. Và ngay khi anh vừa khuất dạng, tôi chạy vọt lên đoạn đường bê tông ngắn dẫn đến cửa nhà Angela.
Kịch, Ben ra mở cổng trước khi tôi kịp gõ cửa xong, làm như anh chàng đã phục sẵn ở phía sau cửa từ hồi nào vậy.
"Chào Bella!" Anh bạn lên tiếng, ngạc nhiên.
"Chào Ben. Ơ, Angela có nhà không?" Tôi không biết Angela có quên kế hoạch của chúng tôi không nữa, nghĩ đến đó, tôi co rúm người lại, hoảng hốt trước cái ý nghĩ phải lủi thủi quay về nhà sớm.
"Có chứ." Ben trả lời, cùng lúc với tiếng gọi rất to của Angela: "Bella!" Và cô bạn xuất hiện ngay đầu cầu thang.
Brừmmm, ngoài đường chợt vang lên tiếng xe, nhanh như cắt, Ben ngó nghiêng qua người tôi; tiếng xe này thì tôi không sợ - động cơ của nó kêu bình bịch vài tiếng, kèm theo tiếng nổ ngược khá to rồi dừng hẳn. Không hề có tiếng rì rì nào giống với tiếng động cơ của chiếc Volvo cả. Hẳn đây là người mà Ben đang chờ đợi.
"Austin đến rồi." Ben lên tiếng khi Angela đến đứng bên cạnh mình.
Tin tin..., một tràng còi cất lên làm rộn vang cả con đường.
"Gặp em sau nhé." Ben chào tạm biệt. "Chưa xa mà nhớ em rồi."
Nói xong, cậu chàng ôm chầm lấy cổ cô bạn gái, kéo xuống cho vừa tầm với chiều cao khiêm tốn của mình và hôn Angela thật sâu. Tin tin..., ngoài đường, Austin lại bấm còi giục giã.
"Tạm biệt Ang! Yêu em!" Ben gào to khi quáng quàng lao ngang qua tôi.
Angela run rẩy vì xúc động, gương mặt ửng hồng, nhưng rồi cô cũng lấy lại được bình tĩnh, vẫy vẫy tay cho đến lúc Ben và Austin khuất dạng. Sau đó, cô bạn quay sang tôi, nở một nụ cười thật rộng, thấp thoáng chút ủ dột.
"Cảm ơn bồ vì đã giúp, Bella ạ." Angela lên tiếng: "Từ tận đáy lòng. Không chỉ vì bồ đến cứu mình khỏi bị rụng tay, mà còn cứu mình khỏi hai tiếng đồng hồ chịu đựng bộ phim võ thuật lồng tiếng dở tệ và cốt truyện không đầu không cuối nữa." Cô bạn thở phào nhẹ nhõm.
"Rất vui được giúp đỡ." Bất giác tôi cảm thấy vơi bớt được ít nhiều nỗi âu lo, hơi thở đã có thể vào ra cơ thể một cách đều đặn, dễ dàng hơn. Nơi đây mang lại cảm giác thật giản dị. Những chuyện thường ngày của Angela lại khiến tôi an lòng theo một cách kỳ lạ. Thật tuyệt vời biết bao khi biết rằng ở đâu đó dưới vòm trời này, cuộc sống vẫn diễn ra theo cách bình thường.
Tôi theo chân Angela lên lầu, bước vào phòng của cô bạn. Vừa đi, cô bạn vừa lấy chân dạt mấy cái đồ chơi để lấy lối. Cả nhà im ắng một cách khác thường.
"Người nhà của bồ đâu?"
"Bố mẹ mình đưa hai đứa em sinh đôi đến dự một bữa tiệc sinh nhật ở Port Angeles. Mình thật không dám tin là bồ sẽ đến giúp mình. Ngay đến Ben còn giả vờ bị viêm gân nữa mà." Nói đến đây, cô bạn nhăn mặt, lè lưỡi.
"Mình không thấy phiền đâu." Tôi trả lời và bước vào phòng Angela, đó cũng là lúc tôi nhìn thấy hàng núi phong bì đang chờ.
"Ồ!" Tôi há hốc miệng ra. Angela quay sang tôi, vẻ áy náy hiện rõ trong ánh mắt. Giờ thì tôi đã hiểu vì sao cô bạn lại lảng tránh chuyện này, và cớ sao Ben lại tìm cách thoái thác.
"Vậy mà mình đã nghĩ rằng bồ chỉ đang thổi phồng thôi." Tôi thú nhận.
"Mình cũng mong như vậy lắm. Bồ có thực sự muốn làm chuyện này không?"
"Cứ để mình làm. Mình có cả ngày hôm nay mà."
Thế là chúng tôi ngồi vào bàn, Angela lấy ra một nửa số thư và đặt quyển sổ ghi địa chỉ vào giữa hai đứa. Không gian kể từ lúc ấy chìm vào im lặng, khi chúng tôi toàn tâm toàn ý ghi ghi, chép chép, âm thanh còn sót lại chỉ là thứ tiếng sột soạt của ngòi bút di chuyển trên mặt giấy mà thôi.
"Tối nay, Edward làm gì vậy?" Một lúc lâu sau, cô bạn cất tiếng hỏi.
Đang viết ngon trớn, tôi dừng lại, ngòi bút đứng yên trên giấy. "Cuối tuần, Emmett sẽ về nhà. Hình như mọi người lại khoác ba lô lên vai."
"Bồ nói giống như là không chắc lắm vậy."
Tôi chỉ nhún vai.
"Bồ may là Edward còn có anh em để cùng đi dã ngoại, cắm trại này nọ. Chứ Ben mà không chơi với Austin thì mình cũng chẳng biết sao luôn."
"Ừưư, gì chứ mấy hoạt động vui chơi ngoài trời là mình chịu. Và không có cách nào để mình bắt kịp họ."
Angela phá ra cười khanh khách: "Mình thì thích ở trong nhà hơn."
Dứt lời, cô bạn của tôi lại tập trung vào công việc. Tôi viết được thêm bốn địa chỉ mới. Ở bên cạnh Angela, chẳng bao giờ tôi dè dặt hay áp lực vì phải lấp đầy khoảng lặng bằng những câu chuyện phiếm vô nghĩa. Cũng giống như ngài cảnh sát trưởng nhà tôi, cô bạn rất ưa sự cô tịch.
Nhưng, cũng giống như ngài cảnh sát trưởng, đôi khi cô bạn rất tinh ý.
"Có chuyện gì phải không?" Bây giờ thì giọng nói của cô chẳng hơn gì một lời thì thầm. "Trông bồ có vẻ... lo lắng."
Tôi mỉm cười bẽn lẽn: "Thấy rõ vậy hả?"
"Không rõ lắm."
Có lẽ cô bạn nói dối để tôi được thoải mái, tự nhiên hơn.
"Nếu bồ ngại thì không cần kể cho mình nghe cũng được." Cô bạn trấn an tôi. "Và mình sẽ lắng nghe nếu như bồ thấy nói ra nhẹ lòng hơn."
Tôi những tính trả lời là cảm ơn, nhưng thôi chưa cần đâu. Bởi dẫu sao thì tôi cũng có quá nhiều bí mật cần phải giữ. Tôi không thể hé lộ những khó khăn của mình cho bất kì ai là con người thực thụ được. Đó là điều tối kị.
Tuy nhiên, không rõ vì sao trong lòng tôi lại trỗi dậy cái mong muốn ấy, một mong muốn vô cùng mãnh liệt. Tôi muốn được trải nỗi lòng riêng với một cô bạn là con người đúng nghĩa. Tôi muốn được than vãn đôi chút giống như mọi cô thiếu nữ khác. Tôi muốn những khó khăn của mình trở nên đơn giản. Thật tốt biết bao nếu có một người nào đó không thuộc về phe ma cà rồng hay phe người sói để mình có thể tâm sự mọi điều; một người nào đó không có thành kiến.
"Mình sẽ chú tâm vào công việc hơn." Angela lại lên tiếng rồi khẽ mỉm cười, mắt nhìn xuống một địa chỉ còn ghi dở dang.
"Không." Tôi bắt đầu mở lời. "Bồ nói đúng. Mình đang rất lo. Vì... vì Edward."
"Có chuyện không ổn ư?"
Trò chuyện với Angela thật dễ chịu. Khi cô bạn hỏi một câu đại loại như thế này, tôi dám chắc cô bạn không thuộc tuýp người tò mò hay hóng chuyện, giống như Jessica. Cô chỉ quan tâm vì thấy tôi buồn, thế thôi.
"Ò, anh ấy đang giận mình."
"Thật không ngờ." Cô bạn góp lời. "Anh ấy giận chuyện gì vậy?"
Tôi buông ra một tiếng thở dài: "Bồ còn nhớ Jacob Black không?"
"À." Cô bạn sực tỉnh.
"Ừmmm."
"Anh ấy ghen."
"Không, không phải ghen..." Lẽ ra tới đó rồi thì tôi nên ngừng mới phải. Chuyện này chẳng có cách nào giải thích cho đúng được. Nhưng mà tôi vẫn muốn nói tiếp. Bấy lâu nay, tôi không nhận ra rằng mình thèm được tâm sự với một người bạn là con người bình thường biết bao. "Mình nghĩ hình như Edward cho rằng Jacob là... một ảnh hưởng xấu. Kiểu như... một mối hiểm nguy vậy. Bồ cũng biết là mấy tháng trước, mình đã gặp cơ man nào là rắc rối... Và tất cả đều lố bịch."
Nhưng thật ngạc nhiên làm sao khi Angela lại chậm rãi lắc đầu.
"Sao thế?" Tôi hỏi.
"Bella, mình đã từng trông thấy Jacob Black nhìn bồ ra sao. Mình dám cược rằng nguyên nhân chủ yếu là do ghen đấy."
"Với Jacob thì không phải vậy đâu."
"Có lẽ đối với bồ thì như vậy. Nhưng mà Jacob thì..."
Tôi cau mày. "Jacob biết rõ tình cảm của mình. Mình đã nói hết với cậu ấy rồi mà."
"Edward chỉ là một người bình thường thôi, Bella. Anh ấy cũng sẽ có phản ứng như những tên con trai khác."
Giờ thì tôi nhăn nhó. Tôi không còn biết phải trả lời ra sao nữa.
Cô bạn vỗ nhẹ vào tay tôi: "Anh chàng sẽ vượt qua được thôi."
"Mình cũng mong như vậy. Jake hiện thời đang trong giai đoạn khó khăn. Cậu ấy cần mình."
"Bồ và Jacob thân nhau lắm, phải không?"
"Giống như gia đình ấy." Tôi thừa nhận.
"Nhưng mà Edward không thích cậu ấy... Vậy là khó khăn rồi. Không rõ nếu là Ben thì anh ấy sẽ xử lý thế nào nhỉ?" Cô bạn mơ màng.
Tôi nhoẻn miệng cười. "Chắc cũng như mấy tên con trai khác."
Cô bạn toét miệng cười thật tươi. "Chắc vậy."
Rồi cô bạn đổi đề tài. Bởi đơn giản một điều Angela không phải là người tọc mạch, và có vẻ như cô cũng dự cảm được rằng tôi sẽ không - không thể - tiếp tục kể nốt câu chuyện ba người này nữa.
"Hôm qua, mình đã nhận được giấy chia phòng kí túc xá rồi. Y như rằng là tòa nhà xa khuôn viên trường nhất."
"Thế Ben đã biết chỗ ở của cậu ấy chưa?"
"Tòa nhà gần khuôn viên trường nhất. Anh ấy thật may mắn. Còn bồ? Bồ đã quyết định gửi gắm cái sự học vào đâu chưa?"
Tôi cúi gằm mặt xuống, chú mục vào nét chữ cua bò của mình. Trong một tích tắc, tôi bị cái ý niệm rằng Angela và Ben sẽ vào Đại học Washington làm cho lơ đãng. Chỉ còn vài tháng nữa thôi, hai người bạn ấy sẽ khăn gói lên đường đi Seattle. Liệu lúc đó đã an toàn chưa? Kẻ mới bước vào cuộc đời khát máu kia liệu đã di dời đến nơi khác? Liệu có một thành phố khác, một nơi chốn mới sẽ bị xáo trộn, băn khoăn trước những cái tít ghê gớm chẳng khác gì tựa đề của phim kinh dị?
Và trong những cái tít ấy, có cái nào sẽ là tội lỗi của tôi không?
Tôi ra sức tống khứ cái viễn cảnh đáng sợ ấy khỏi đầu và trả lời câu hỏi của cô bạn muộn một nhịp: "Chắc là Alaska. Trường nằm ở Juneau."
Và tôi hoàn toàn nhận ra vẻ ngỡ ngàng lẫn trong giọng của cô bạn: "Alaska? Ồ, thật hả? Ý mình là tuyệt vời. Mình cứ tưởng là bồ sẽ chọn một nơi nào đó... ấm áp hơn."
Tôi cười khì, mắt vẫn đăm đăm vào cái bì thư. "Ừm, Forks đã làm mình thay đổi nhận thức."
"Còn Edward thì sao?"
Mặc dù nghe đến tên anh, bụng tôi bỗng sôi lên từng chặp, nhưng tôi vẫn ngẩng mặt lên, cười với cô bạn. "Alaska cũng không đến nỗi quá lạnh với Edward."
Cô bạn cũng cười đáp lại tôi: "Tất nhiên là thế rồi." Nhưng cũng liền ngay sau đó, cô buông ra một tiếng thở dài thườn thượt. "Nơi đó xa lắm. Bồ sẽ không thể về thăm nhà thường xuyên được. Mình sẽ nhớ bồ lắm. Bồ viết email cho mình nhé?"
Một nỗi buồn sâu thẳm chợt ùa vào xâm chiếm lấy hồn tôi; có lẽ tôi đã sai lầm vì càng lúc càng thân thiết hơn với Angela. Nhưng chẳng phải sẽ buồn hơn nếu như tôi đánh mất cả những cơ hội cuối cùng được gần gũi bạn bè như thế này? Tôi rũ bỏ những suy nghĩ không vui để có thể đáp lại cô bạn một cách hóm hỉnh.
"Nếu sau ngày hôm nay mình còn có thể đánh máy được." Tôi hất cằm về phía chồng phong bì mà mình đã viết xong địa chỉ.
Chúng tôi cùng phá ra cười; thế là từ lúc ấy cho đến khi hoàn tất cái bì thư cuối cùng, cả hai đứa đều trò chuyện vui vẻ về lớp học, về các bài tập, chuyên đề - tất cả những gì tôi phải làm là chỉ cần không bận tâm đến việc chia xa. Dù sao thì hôm nay, tôi cũng có quá nhiều chuyện cấp bách hơn để Io rồi.
Xong đâu vào đấy, tôi còn tình nguyện ở lại giúp cô bạn dán tem. Tôi sợ phải đi về.
"Tay của bồ sao rồi?" Cô bạn hỏi.
Tôi làm động tác co vào, giãn ra các ngón tay. "Rồi mình sẽ dùng nó lại ngon lành thôi... vào một ngày nào đó."
Rầm, dưới nhà chợt có tiếng đóng cửa khá mạnh, cả hai chúng tôi cùng ngẩng đầu lên một lượt.
"Ang?" Đó là tiếng gọi của Ben.
Tôi cố nặn ra một nụ cười, nhưng đôi môi thì cứ run rẩy mãi không thôi. "Chắc đã đến lúc mình phải khăn gói ra đi rồi."
"Bồ không phải về ngay đâu. Dám anh ấy sẽ kể... từng li từng tí về bộ phim cho mình nghe lắm."
"Nhưng chắc giờ này, bố mình cũng đang thắc mắc không biết mình đang la cà ở cái xó xỉnh nào."
"Cảm ơn vì bồ đã đến giúp mình nghen."
"Mình cũng chơi rất vui. Tụi mình nên có những hoạt động như thế này. Chỉ có mấy đứa con gái với nhau thôi cũng hay ra trò chứ bộ."
"Nhất trí nè."
Cộc cộc, cô bạn tôi vừa nói dứt câu, nơi cánh cửa phòng đã có tiếng gõ nhè nhẹ.
"Vào đi, Ben." Angela trả lời.
Tôi đứng bật dậy, làm động tác duỗi người.
"A, Bella! Cậu vẫn còn... thở được." Ben lên tiếng chào tôi một cách mau mắn, rồi hối hả tiến đến ngồi vào chỗ của tôi, bên cạnh Angela. Anh chàng liếc nhìn "tác phẩm" của chúng tôi. "Giỏi ghê. Tiếc là không còn gì để phụ nữa, nếu không thì mình đã..." Anh bạn ngập ngừng, để ý nghĩ tan biến vào hư vô, rồi bất chợt anh chàng reo lên đầy phấn khích: "Ang, anh không thể tin được là em lại bỏ lỡ phim này! Tuyệt vời lắm. Cảnh chiến đấu cuối cùng trong phim... dựng cảnh hành động phải nói là trên cả tuyệt vời luôn! Anh chàng đó... trời ơi, em cần phải đi coi mới biết được anh đang nói về cái gì..."
Angela đảo mắt, nhìn sang tôi.
"Hẹn gặp lại bồ ở trường nhé." Tôi lên tiếng kèm theo một nụ cười e dè.
Cô bạn của tôi thở dài, đáp: "Hẹn gặp lại bồ."
Trên đường bước ra chỗ chiếc xe tải, lòng dạ tôi cứ nhấp nhỏm không yên, nhưng đường sá hoàn toàn vắng tanh vắng ngắt. Trong lúc lái xe về nhà, tôi cứ liên tục để ý đến tất cả các kính chiếu hậu, tuy nhiên không thấy bóng dáng một chiếc xe màu bạc nào cả.
Chiếc xe hơi của anh cũng không có ở trước nhà, mặc dù điều đó chẳng có ý nghĩa gì.
"Bella hả?" Ngài cảnh sát trưởng cất giọng khi tôi mở cửa trước.
"Con nè bố."
Tôi tìm thấy bố tôi đang ngồi ngay ngắn trong phòng khách, trước cái tivi.
"Hôm nay của con thế nào?"
"Dạ vui lắm." Tôi trả lời. Có lẽ tôi nên kể hết với bố - vì thể nào bố cũng biết từ ông Billy. Nếu được nghe chính miệng tôi kể ra, chắc bố sẽ vui lắm. "Hôm nay, họ không cần con làm việc, nên con xuống La Push."
Đáp lại cái tin động trời đó, gương mặt của ngài cảnh sát trưởng vẫn bình thản như không. Vậy là ông Billy đã nhanh chân hơn rồi.
"Jacob sao rồi?" Ngài hỏi tiếp, cố giữ cho giọng nói của mình thật tự nhiên.
"Dạ ổn." Tôi đáp ngay mà không suy nghĩ.
"Rồi con đến nhà Weber hả?"
"Vâng. Hai đứa con viết hết thư thông báo của bạn ấy luôn ạ."
"Giỏi lắm." Ngài cảnh sát trưởng nở một nụ cười thật rộng. Ngài chú tâm vào câu chuyện một cách kỳ lạ, mặc dù là đang có trận đấu. "Bố rất mừng vì hôm nay con đã dành thời gian cho bạn bè."
"Con cũng vậy nữa."
Nói xong, tôi bỏ vào bếp, mong tìm được một việc gì đó để làm. Nhưng không may cho tôi, ngài cảnh sát trưởng đã dọn dẹp đâu vào đấy bữa trưa của mình. Tôi đứng bần thần mất vài phút, chú mục vào một đốm nắng nằm đơn côi dưới thềm. Nhưng tôi biết mình không thể cứ trốn tránh mãi được.
"Con đi học bài đây." Tôi thông báo một cách rầu rĩ khi bước đến chân cầu thang.
"Gặp con sau." Ngài cảnh sát trưởng đáp với theo.
Nếu con còn sống sót - tôi tự nhủ.
Một cách cẩn trọng, tôi đóng cánh cửa phòng riêng lại, trước khi đủ dũng khí nhìn thẳng vào phòng.
Lẽ dĩ nhiên là anh đang hiện diện ở chốn này. Anh đang đứng áp lưng vào tường, trong bóng râm, bên cạnh ô cửa sổ để mở, và đối diện với tôi. Vẻ mặt anh đanh lại và dáng người thì cứng đờ. Anh lầm lầm nhìn tôi, không thốt lên bất cứ lời nào.
Như bị xui khiến, tôi co rúm người lại, đón chờ một tràng quát tháo; nhưng điều ấy không hề xảy ra. Anh vẫn lẳng lặng trừng mắt nhìn tôi, có lẽ là giận quá không nói thành lời.
"Anh." Cuối cùng tôi đánh bạo, lên tiếng.
Gương mặt đang đối diện với tôi kia ắt hẳn là được chạm từ đá. Tôi đã nhẩm đếm trong đầu đến một trăm, thế mà vẻ cau có ấy vẫn không hề suy suyển.
"Ơ... thì, em vẫn còn sống mà." Tôi lại bạo dạn cất giọng thêm lần nữa.
Một tiếng gầm ghè nho nhỏ thoát ra từ lồng ngực của anh, nhưng thái độ anh dành cho tôi thì vẫn y nguyên như cũ.
"Không có gì nguy hiểm cả." Tôi nói kèm theo một cái nhún vai.
Lần này, tôi dứt lời thì ở anh đã có cử động. Anh nhắm nghiền mắt lại, đưa tay phải lên bóp hờ lấy sống mũi.
"Bella." Anh thì thào: "Hôm nay, có một lúc nào đó em nghĩ rằng chỉ thiếu một chút nữa thôi là anh đã vượt qua ranh giới, phá bỏ giao ước để đi tìm em không? Em có biết điều đó nghĩa là gì không?"
Tôi thở hổn hển, đôi mắt của kẻ đối diện với tôi cũng vừa mở bừng ra. Chúng lạnh lẽo và sắc lẹm như bóng đêm.
"Anh không được làm như thế!" Tôi nói rất lớn, trong lòng những muốn hét lên cho hả, nhưng tôi đã cố điều chỉnh lại âm lượng để không một lời nào lọt vào tai ngài cảnh sát trưởng ở dưới nhà. "Edward, họ sẽ lấy cớ đó để gây chiến đấy. Họ rất hứng thú với điều đó. Anh không bao giờ được phép phá vỡ luật lệ."
"Có lẽ họ không phải chỉ mỗi họ thích đánh nhau đâu."
"Đừng có mà khơi mào." Tôi gắt lên. "Anh tạo ra bản giao ước kia mà... anh phải tuân thủ nó chứ."
"Nếu cậu ta làm tổn hại đến em..."
"Đủ rồi!" Tôi ngắt ngang lời anh. "Không có gì phải lo cả. Jacob không hề nguy hiểm."
"Bella." Anh nhướng mắt. "Em mà biết cái gì là nguy hiểm hay không chứ."
"Em biết mình không cần phải lo lắng về Jake. Và anh cũng vậy."
Anh nghiến chặt hai hàm răng vào nhau, đôi bàn tay siết lại thành nắm đấm, lưng vẫn áp vào tường. Tôi ghét cái khoảng cách giữa chúng tôi xiết bao.
Hít vào một hơi thật đầy, tôi băng băng tiến lại phía cửa sổ. Và cho đến lúc tôi vòng tay ôm lấy anh, anh vẫn không hề có một cử động. Cạnh làn hơi ấm sắp tàn của ánh mặt trời về chiều lọt vào cửa sổ, làn da của anh trở nên lạnh lẽo một cách bất thường. Anh là đá, lạnh băng, hệt như thái độ hiện tại của anh vậy.
"Em xin lỗi vì đã khiến anh lo lắng." Tôi nói lí nhí.
Anh thở dài, thân người dịu xuống đôi chút. Vòng tay anh nhẹ nhàng siết lại ở nơi thắt lưng của tôi.
"Dùng từ lo lắng thì chưa lột tả hết được đâu." Anh thầm thì: "Ngày hôm nay quá dài."
"Đáng lẽ anh không biết chuyện này mới đúng." Tôi thắc mắc: "Em nhớ là anh phải đi săn lâu hơn thế kia mà."
Tôi ngẩng mặt nhìn anh, nhìn vào đôi mắt hãy còn đong đầy nỗi e dè. Thảng thốt, tôi đã không nhận ra trong lúc căng thẳng; nhưng chúng tối đen, quầng thâm dưới mắt anh cũng chuyển sang màu tím sẫm. Tôi cau mày phản đối.
"Khi Alice không còn trông thấy em nữa là anh bỏ về ngay." Anh giải thích.
"Anh không nên làm như vậy. Bây giờ, anh lại phải đi nữa rồi." Đôi lông mày của tôi lại nhíu vào nhau sát hơn.
"Anh chịu được."
"Thật là nực cười. Em biết bạn ấy không thể trông thấy em đi cùng Jacob, nhưng đáng lẽ anh phải biết..."
"Nhưng anh không biết." Anh nói xen vào lời tôi: "Và em không thể mong đợi anh sẽ để em..."
"Ồ, vâng, em có thể chứ." Tôi ngắt ngang lời anh: "Đó chính xác là điều em mong đợi..."
"Chuyện này sẽ không bao giờ xảy ra nữa đâu."
"Đúng vậy! Bởi vì lần sau, anh sẽ không phản ứng thái quá như vậy nữa."
"Bởi vì làm gì có lần sau."
"Em hiểu khi anh phải đi vắng, cho dù em không hề thích thú gì chuyện đó..."
"Đâu có giống nhau. Anh đâu có thử liều cái mạng của mình."
"Em cũng thế thôi."
"Người sói chính là hơi thở của rủi ro."
"Em không nghĩ vậy."
"Anh sẽ không thương lượng về chuyện này đâu, Bella ạ."
"Em cũng không."
Đôi bàn tay của anh siết lại thành nắm đấm. Tôi hoàn toàn có thể cảm nhận được sự gồ ghề của chúng ngay đằng sau tấm lưng của mình.
Những ngôn từ thoát ra sau đó không hề có lấy một chút suy nghĩ. "Chuyện này thực sự chỉ là vì sự an toàn của em thôi sao?
"Ý em là sao?" Anh hỏi xẵng.
"Anh không..." Suy nghĩ của Angela lúc này có vẻ như ngớ ngẩn quá. Nói hết suy nghĩ của mình hốt nhiên lại trở nên khó khăn đối với tôi. "Ý em là, anh đủ hiểu em để không ghen tuông vớ vẩn, phải không?"
Anh nhướng một bên mày lên: "Anh ghen?"
"Nói thật đi."
"Chắc chắn rồi... chẳng có gì buồn cười ở đây cả."
Tôi chau mày, ngờ vực. "Hay là... vì một điều khác? Ma cà rồng và người sói lúc nào cũng phải là kẻ thù của nhau mới được? Hay là do tính hiếu thắng có sẵn trong máu của phái mạnh..."
Đôi mắt của kẻ đối diện rực sáng. "Tất cả chỉ vì em thôi. Điều anh quan tâm chỉ duy nhất là sự an toàn của em."
Ngọn hắc hỏa phừng phực cháy trong đôi mắt kia đã thiêu đốt hết toàn bộ nỗi hoài nghi trong lòng người.
"Được rồi..." Tôi thở dài: "... em tin. Nhưng em mong anh hiểu cho một điều - khi có chuyện dẫn đến xung đột, đối đầu, thù địch vô lối là em đứng ngoài. Em sẽ là quốc gia trung lập. Em đại diện cho Thụy Sĩ. Em sẽ không dính dáng đến các cuộc tranh chấp lãnh thổ giữa các nhân vật huyền thoại. Jacob là gia đình. Còn anh là... không chính xác là tình yêu của cuộc đời em, bởi lẽ em ao ước được yêu anh lâu dài hơn như thế. Tình yêu của sự tồn tại nơi em. Em không bận tâm ai là người sói và ai là ma cà rồng. Giả như Angela có biến thành phù thủy đi chăng nữa, bạn ấy cũng có thể nhập hội luôn."
Anh lặng lẽ ngắm nhìn tôi, đôi mắt sa sầm.
"Thụy Sĩ." Tôi lặp lại để nhấn mạnh ý chính.
Anh cau mày nhìn tôi, thở dài. "Bella..." Anh ngập ngừng lên tiếng, nhưng rồi dừng ngay lại, mũi nhăn nhăn tỏ ý ghê tởm.
"Chuyện gì nữa đây?"
"Ừm... đừng giận nhé, nhưng em bốc mùi như mùi chó ấy." Anh bảo tôi.
Nói dứt câu, anh mỉm cười một cách ranh mãnh, vậy là sóng gió đã lặn. Hay chí ít cũng là lúc này.
Edward lại phải chuẩn bị lên đường vì đã để lỡ mất một buổi đi săn, điều đó có nghĩa là anh sẽ rời đi vào tối thứ sáu cùng Jasper, Emmett và bác sĩ Carlisle, rong ruổi xuống tận phía bắc California để lùng sư tử núi, giải quyết vụ dự trữ thực phẩm.
Cả hai chúng tôi vẫn chưa đi đến thỏa thuận về vấn đề người sói, nhưng tôi không hề có cảm giác tội lỗi khi điện thoại cho Jake - tranh thủ cơ hội trong lúc Edward lái chiếc Volvo về nhà, rồi trèo lại vào phòng tôi qua ngả cửa sổ - để cậu bạn nhỏ biết rằng thứ bảy, tôi sẽ lại xuống thăm cậu. Lần này thì tôi không ra đi trong tâm thế chạy trốn, lén lút nữa. Edward đã biết cảm xúc của tôi rồi. Giả như anh có lại phá xe tôi, thì tôi sẽ nhờ Jacob đến đón. Thị trấn Forks từ nay đã trở thành vùng trung lập, giống như Thụy Sĩ - giống như tôi.
Thế nên thứ năm, khi tôi tan làm; chẳng phải Edward mà chính là Alice đang chờ tôi trong chiếc xe Volvo, ban đầu tôi không hề nghi ngờ. Cửa xe bên ghế phụ đã mở sẵn chờ tôi, một bài hát mà tôi chẳng biết tên đang dập bass làm cánh cửa hơi rung lên.
"Này Alice." Tôi hét to, cố át tiếng nhạc rền rĩ và ngồi vào xe hơi. "Anh bạn đâu?"
Cô bạn của tôi đang mải mê ca theo bài hát, tông giọng của cô cao hơn giai điệu khoảng quãng tám, cứ len lỏi, đan xen vào bài hát, tạo nên một sự phối âm vừa hài hòa, mà cũng thật lắt léo. Cô bạn gật đầu với tôi, miệng vẫn không ngừng hoạt động, câu hỏi của tôi bị bỏ lửng.
Tôi đóng sầm cửa lại rồi bịt chặt hai tai. Cô bạn mỉm cười, với tay vặn nhỏ âm lượng cho đến lúc nó chẳng hơn gì là khúc nhạc nền. Xong, cô bạn mở khóa và lên ga gần như cùng một lúc.
"Có chuyện gì vậy?" Tôi hỏi, trong dạ bắt đầu bồn chồn không yên. "Edward đâu rồi?"
Cô bạn của tôi nhún vai: "Mọi người đã khởi hành sớm."
"Ò." Tôi cố sức làm dịu nỗi chán chường vô lý. Nếu anh đi sớm, thì có nghĩa anh sẽ quay về sớm thôi, tôi tự nhủ với chính mình.
"Đám con trai đi rồi, chúng ta sẽ tổ chức tiệc ngủ thôi!" Cô bạn thông báo bằng giọng nói ngân nga, trầm bổng.
"Tiệc ngủ á?" Tôi hỏi lại, nỗi nghi hoặc dần dần thành hình.
"Bạn không thấy phấn khích sao?" Cô bạn líu lo hỏi.
Tôi nhìn thẳng vào ánh mắt đầy sức sống của cô trong một khoảnh khắc dài.
"Bạn đang bắt cóc mình đấy à?"
Cô ấy phá ra cười ngặt nghẽo, cái đầu gật lia gật lịa: "Cho tới thứ bảy. Mẹ mình đã xin phép chú Charlie rồi; bạn sẽ ở với mình hai đêm, và ngày mai, mình sẽ đưa đón bạn ở trường."
Quay mặt ra phía cửa sổ, tôi nghiến răng lại rất chặt.
"Xin lỗi." Alice thỏ thẻ, nhưng chất giọng chẳng có một chút gì gọi là hối lỗi cả. "Anh ấy đã hối lộ mình."
"Bằng cách nào?" Tiếng tôi rít lên the thé.
"Chiếc Porsche. Y chang chiếc mà mình đã trộm ở Ý luôn." Cô bạn thở phào hạnh phúc. "Mình không được lái nó quanh Forks, nhưng nếu bạn muốn, tụi mình có thể xem thử nó chạy từ đây đến Los Angeles mất bao lâu... Mình cược là mình sẽ đưa bạn về đến nhà trước nửa đêm đấy."
Tôi hít vào một hơi thật sâu. "Mình nghĩ là mình sẽ không đi đâu hết." Tôi thở dài, cố đàn áp cơn rùng mình đang có nguy cơ bùng phát ra ngoài.
Chúng tôi chạy xe như xé gió, lúc nào cũng quá nhanh, quá hối hả trên đường. Alice đánh cua khá rộng vào gara, tôi nhanh nhẹn lia mắt qua những chiếc xe. Chiếc jeep to đùng của Emmett này, chiếc mui trần đỏ chót của Rosalie này, và ở giữa hai chiếc xe ấy là chiếc Porsche vàng chanh mới cáu.
Alice bước ra khỏi xe một cách yêu kiều, lộng lẫy; cô bạn tiến lại chỗ quà đút lót, dịu dàng vuốt ve nó. "Đẹp quá phải không?"
"Đẹp đến phô trương luôn." Tôi càu nhàu, vẻ mặt hồ nghi. "Anh ấy mua tặng bạn thứ đó chỉ để bắt mình làm con tin hai ngày thôi sao?"
Alice nhăn mặt, le lưỡi.
Trong một tích tắc ngắn ngủi, tôi bỗng chợt hiểu ra cớ sự, và không thể không há hốc miệng vì quá đỗi kinh hoàng. "Vậy là trong những lúc anh ấy đi vắng, phải không?"
Cô bạn lẳng lặng gật đầu.
Còn tôi thì đóng sầm cánh cửa xe, hậm hực tiến đến cánh cửa ra vào. Kẻ bán đứng bạn bè lanh lẹ nhảy múa bước theo bên cạnh, vẫn không tỏ ra một chút ăn năn, hối lỗi nào.
"Alice, bạn không thấy việc này hơi bị kiểm soát thái quá sao? Còn có vẻ điên rồ nữa ấy?"
"Không hẳn." Cô bạn chun mũi lại. "Hình như bạn không hiểu một người sói trẻ thì có thể gây ra tai họa như thế nào. Nhất là mình không thể trông thấy họ. Anh Edward không có cách gì biết được là bạn có an toàn hay không. Nên bạn đừng coi thường."
Giọng nói của tôi như được rưới chanh, tức thì trở nên ngoa ngoắt: "Phải, vì tiệc ngủ ma cà rồng thì mới là đỉnh cao của hành vi có ý thức an toàn."
Alice bật cười. "Mình sẽ làm móng chân cho bạn, và mọi thứ linh tinh khác nữa." Cô bạn hứa hẹn.
Kì thực thì mọi chuyện chẳng có gì tệ hại cả, ngoại trừ cái sự thật rằng tôi đang bị buộc phải làm trái với điều mong muốn của mình. Bà Esme xách về cho tôi mấy món ăn Ý - ngon tuyệt cú mèo, tất cả đều mua từ Port Angeles - còn Alice thì đã chuẩn bị sẵn từ trước mấy bộ phim thuộc gu của tôi. Ngay cả Rosalie cũng có mặt ở đó, nhưng tĩnh lặng ở phía sau. Alice cứ khăng khăng đòi làm móng chân cho tôi, điều đó khiến tôi chột dạ, tự hỏi phải chăng cô bạn đang làm theo một danh sách - liệt kê một lô một lốc những việc vụn vặt mà cô ấy góp nhặt được trong mấy bộ phim hài dở tệ.
"Bạn thích thức tới chừng nào?" Alice cất tiếng hỏi sau khi các móng chân của tôi đã loang lổ màu đỏ như máu. Lòng nhiệt thành của cô bạn vẫn còn y nguyên, chẳng chịu sứt mẻ đi lấy một miếng, mặc cho vẻ mặt của tôi có khó coi đến mức nào.
"Mình không muốn thức. Sáng mai tụi mình phải đi học mà."
Cô bạn trề môi, tiu nghỉu.
"Thế rốt cuộc mình sẽ ngủ ở đâu?" Tôi nhắm chừng chiếc ghế sofa. Hơi ngắn một chút. "Bạn không thể canh chừng mình ở nhà mình được ư?"
"Như vậy thì đâu còn là một buổi tiệc ngủ đúng nghĩa nữa?" Alice lắc đầu, tỏ rõ là đang rất bực. "Bạn sẽ ngủ trong phòng của anh Edward."
Tôi buông ra một tiếng thở dài. Chiếc ghế sofa bọc da đen tuyền của anh dài hơn chiếc ghế này. Còn tấm thảm vàng ươm trong phòng anh thì dày đến nỗi không thể cảm nhận được nổi độ cứng của nền nhà.
"Ít ra thì cũng phải cho mình về nhà lấy vài món chứ?"
Dường như cô bạn chỉ chờ câu nói đó để được toét cái miệng ra cười thật rạng rỡ. "Mọi thứ đã được lo liệu đâu vào đó rồi."
"Mình có được mượn điện thoại của bạn không?"
"Chú Charlie biết bạn ở đây rồi mà."
"Mình không định gọi cho bố." Tôi cau mày: "Chắc là mình có vài dự định cần phải hủy."
"Ồ." Cô bạn ngây mặt, suy nghĩ một thoáng. "Mình không biết nữa."
"Alice!" Tôi rền rĩ sầu thảm. "Đi mà!"
"Thôi được rồi, được rồi." Cô bạn đầu hàng gần như liền tức khắc, lướt nhanh ra khỏi phòng. Chưa đầy nửa giây sau, cô ấy đã xuất hiện trở lại, chiếc điện thoại di động lăm lăm trong tay. "Anh ấy đâu có nói cụ thể là khoản nào bị cấm..." Cô bạn lầm bầm một mình, chìa chiếc điện thoại ra cho tôi.
Tôi bấm ngay số điện thoại nhà Jacob, lòng thầm cầu mong cho cậu bạn chưa đi chạy nhảy cùng những người bạn của mình. Và may mắn đã mỉm cười với tôi, Jacob nhấc máy.
"Alô?"
"A Jake, chị đây." Alice dõi mắt nhìn tôi, một đôi mắt vô cảm, chỉ trong tích tắc, rồi cô bạn quay đi, tiến đến chỗ chiếc sofa ngồi vào giữa Rosalie và bà Esme.
"Chào chị Bella." Jacob trả lời, đột nhiên tỏ ra dè dặt. "Có chuyện gì sao?"
"Không có gì vui hết. Rốt cuộc là thứ bảy này chị không đến chỗ em được."
Chiếc điện thoại im lìm trong cả phút đồng hồ. "Tên ký sinh đáng ghét." Cuối cùng, người thiếu niên cũng lẩm bẩm được vài tiếng. "Em tưởng là hắn đi rồi chứ. Hắn đi mà chị cũng không được có cuộc sống riêng sao? Hay hắn nhốt chị vào trong quan tài rồi?"
Tôi phá ra cười nắc nẻ.
"Em chẳng thấy có chỗ nào đáng cười cả."
"Chị chỉ cười vì em nói gần trúng thôi." Tôi trả lời. "Nhưng thứ bảy là anh ấy về đến đây rồi, nên không sao đâu."
"Thế hắn có đang toan tính tổ chức chè chén ở Forks không đấy?" Jacob hỏi một cách cay độc.
"Không." Tôi cố kìm không để giọng mình trở nên cáu kỉnh. Tôi cũng bực bội chẳng kém gì cậu ta đâu. "Anh ấy đi sớm rồi."
"Ồ. Ra vậy, vậy xuống đây bây giờ đi." Cậu nhỏ nói với giọng điệu hào hứng tột độ. "Cũng chưa khuya lắm. Không thì em đánh xe lên nhà chú Charlie cũng được."
"Chị cũng ước được như vậy. Hiện thời chị không có ở nhà." Tôi gắt gỏng. "Chị kiểu như đang bị giam lỏng vậy."
Đầu dây bên kia im bặt như đang thấm dần cớ sợ, rồi sau đó là những tiếng làu bàu. "Để tụi em tới đưa chị đi." Người thiếu niên lên tiếng một cách thẳng thừng, tự dưng chuyển đại từ sang dạng số nhiều.
Một cơn ớn lạnh chợt xuất hiện, trượt dọc theo sống lưng của tôi, song, tôi vẫn giả vờ trả lời như không có chuyện gì và cố làm ra vẻ chòng ghẹo: "Hấp dẫn đấy. Chị vừa bị tra tấn xong - Alice đã sơn móng chân cho chị."
"Em nói thật đó."
"Thôi đi ông tướng. Mọi người chỉ cố gắng bảo vệ cho chị được an toàn thôi."
Người bạn nhỏ của tôi lại lầm bầm trong họng.
"Chị biết nó hơi ngớ ngẩn, nhưng họ làm điều đó bằng cả trái tim chân thành."
"Trái tim cơ đấy!" Cậu buông lời nhạo báng.
"Xin lỗi em về vụ thứ bảy." Tôi ngậm ngùi. "Bây giờ chị phải đi ngủ." - trên ghế sofa, tôi tự chỉnh lại trong đầu: "Nhưng chị sẽ sớm gọi lại cho em thôi."
"Chị có chắc là người ta sẽ cho phép chị không?" Giọng nói của cậu bạn run rẩy, tràn đầy những tổn thương.
"Không chắc." Tôi thở dài. "Ngủ ngon nha, Jake."
"Hẹn gặp lại."
Alice đột ngột xuất hiện bên cạnh tôi, cô bạn chìa tay ra chờ chiếc điện thoại, nhưng tôi đang bấm số. Và cô bạn của tôi đã đọc được chúng.
"Mình không nghĩ là giờ này anh ấy mang theo điện thoại đâu." Cô bạn nhắc nhở.
"Mình sẽ để lại lời nhắn."
Điện thoại đổ chuông bốn lần, sau đó là một tiếng bíp. Không có lời thoại chào đón nào cả.
"Anh tiêu đời rồi." Tôi bắt đầu nhả từng chữ: "Tiêu cực mạnh luôn đó. Ngay cả mấy con gấu xám Bắc Mỹ hung hăng cũng chỉ như con mèo thôi, nếu so với thứ đang chờ đợi anh ở nhà."
Tôi gập điện thoại cái cạch, đặt nó vào bàn tay vẫn còn đang đưa ra của cô bạn. "Xong rồi."
Cô bạn cười toét miệng. "Trò bắt cóc con tin này vui thật."
"Mình đi ngủ đây." Tôi thông báo và hướng chân về phía cầu thang. Alice cũng lẽo đẽo đi theo.
"Alice à..." Tôi thở dài: "... mình sẽ không trốn đi đâu. Mình mà có ý định đó là bạn biết liền, mình chỉ cần rục rịch một chút thôi là bạn sẽ bắt được mình lại ngay, dễ như bỡn ấy mà."
"Mình định chỉ cho bạn biết các vật dụng của bạn để ở đâu thôi." Cô bạn giải thích một cách tự nhiên.
Phòng riêng của Edward nằm trên tầng ba, ở cuối lối đi, và thật khó lòng mà nhận nhầm phòng, dẫu là ngôi nhà quá to và không thân thuộc lắm đối với tôi. Ấy vậy mà khi đưa tay bật công tắc đèn, tôi đã phải khựng lại, bối rối. Liệu tôi có vào sai phòng không ấy nhỉ?
Bên cạnh tôi, Alice bật cười khúc khích.
Vẫn là căn phòng đó, tôi nhận định một cách nhanh chóng; duy chỉ có đồ đạc trong phòng là được sắp xếp lại mà thôi. Chiếc sofa được kéo về phần tường phía bắc, còn dàn âm thanh thì được kê sát với dãy kệ đựng kín mít những đĩa CD - để nhường chỗ cho một cái giường đồ sộ, đang nằm chình ình ngay giữa phòng.
Tấm kính phía nam thay cho tường phản chiếu lại hình ảnh của gian phòng, đóng vai trò như một tấm gương, làm cho cảnh tượng đó trở nên khủng khiếp nhân đôi.
Tất cả đều hợp rơ với nhau. Tấm khăn phủ giường cũng có màu vàng, nhạt hơn màu của mấy bức tường; khung giường sơn đen, làm bằng kim loại, được rèn họa tiết một cách cầu kì. Những bông hoa hồng chạm trổ tinh xảo quấn lấy những thân cột, vươn cao, vươn cao, tạo thành một tấm mái rợp hoa, lá. Cuối giường là bộ đồ ngủ của tôi đã được sắp xếp ngay ngắn cẩn thận, còn túi đựng vật dụng cá nhân của tôi thì nằm ngay bên cạnh.
"Cái quái thì thế này?" Tôi lắp ba lắp bắp hỏi.
"Bạn thật sự không nghĩ rằng anh ấy chịu để cho bạn ngủ trên sofa đấy chứ?
Tôi lầm bầm thêm vài từ vô nghĩa nữa rồi xăm xăm bước vào phòng, chộp lấy mớ đồ đạc.
"Mình sẽ để bạn một mình." Alice bật cười. "Hẹn gặp lại bạn sáng mai nhé."
Thế là tôi lật đật đi đánh răng, thay quần áo; xong xuôi, tôi cắp lấy chiếc gối lông vũ và kéo lê chiếc mền màu vàng ở trên giường ra sofa. Tôi biết mình đang làm trò ngu ngốc, nhưng thây kệ. Chiếc Porsche đút lót này, cái giường cỡ voi ma mút nằm chễm chệ trong một căn nhà chẳng có ai biết ngủ - thật dễ khiến cho người ta tức không biết để đâu cho hết. Sau khi tắt đèn, tôi cuộn mình trên chiếc ghế dài, tự hỏi lòng rằng đang bực bội đến thế này thì liệu có chợp mắt được nổi hay không.
Trong bóng tối muôn trùng, tấm kính cuối phòng không còn là một tấm gương đen đúa, một căn phòng ảo thứ hai nữa. Bên ngoài cửa sổ, ánh trăng bàng bạc khắp cõi trời, những áng mây nhờ đó mà ngời sáng. Và khi mắt đã quen thuộc với bóng tối, tôi có thể thấy ánh sáng dịu nhẹ hắt lên ngọn cây, đồng thời phản chiếu lấp lánh trên một phần nhỏ của dòng sông. Cứ như vậy, tôi dõi mắt trông xa, chờ đợi cho hai mi mắt mình nặng trĩu.
Cộc cộc cộc... nơi cửa phòng chợt có tiếng gõ nhè nhẹ.
"Sao nữa vậy, Alice?" Tôi hỏi như rít lên. Tôi giữ thế đề phòng, trong đầu tưởng tượng ra vẻ mặt thích thú của cô bạn khi phát hiện cái giường bất đắc dĩ của tôi.
"Là chị đây." Giọng nói êm dịu của Rosalie vang lên khe khẽ, cánh cửa mở hé chỉ vừa đủ để ánh trăng lướt hờ lên gương mặt kiều diễm của kẻ mới đến. "Chị vào được không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com