Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1060: Lời đồn nổi lên bốn phía

Chương 1060: Lời đồn nổi lên bốn phía ( hai chương hợp nhất 4000 chữ )

Tác giả: Phong Hành Thủy Vân Gian
Editor: Kiến Nguyệt

Trong trận chiến đầu, Quảng Thành Cung bất ngờ tiến đánh ở vị trí cửa ải quá hẹp, hai bên đều là vách núi đen sì. Nơi này được xưng là “Tước Cốt ải”, ý là người muốn đi qua nơi này đều sẽ bị nhai sạch xương cốt, có thể thấy được địa hình hiểm ác, thật sự có thể giúp phe thủ ải “Một người đã đủ giữ quan ải, vạn người không thể khai thông”.

Thủ lĩnh đối phương chọn nơi này dưới tình huống bình thường thật sự là lựa chọn cực sáng suốt. Chỉ là người tính không bằng trời tính, lúc này trong đội ngũ Ẩn Lưu lại có hậu duệ Huyền Vũ. Nhân lúc Quảng Thành Cung lợi dụng cửa ải ngăn quân địch ở ngoài sơn môn, chuẩn bị lợi dụng lạch trời tiêu hao binh lực địch nhân, Trầm Hạ lại rút ra Sơn Hà Trận.

Dường như chỉ trong nháy mắt, núi sông chuyển mình, vách cao hợp với đất bằng, hai sườn huyền nhai lấy tốc độ mắt thường có thể thấy hạ thấp xuống, mà khe hẹp ở giữa lại thong thả nâng lên, không bao lâu nữa chỗ cửa ải tự nhiên biến thành đường lớn bằng phẳng!

Tuy rằng không khoa trương đến mức biến ra một mảnh bình nguyên nhưng cửa ải rộng chừng 30 trượng (100 mét), rốt cuộc đã không thể ngăn được yêu quân bưu hãn!

Một trận đánh khiến Quảng Thành Cung đầu óc choáng váng, còn chưa kịp phản ứng, chiến đấu đã kết thúc.

Bảy ngày sau, trận chiến thứ hai cơ bản cũng lấy phương thức tương tự kết thúc. Cuối cùng Quảng Thành Cung rốt cuộc ý thức được, liên quân Ẩn, Phụng có cao nhân tọa trấn, có thể tùy ý thay đổi địa hình trợ giúp quân đội lấy được thắng lợi. Tình báo thám tử của bọn họ cũng không phải ăn chay, rất nhanh liền dò ra sau khi Vân Mộng Trạch đóng cửa, hậu duệ Huyền Vũ đã đầu nhập vào lực lượng Ẩn Lưu.

Đang lúc Quảng Thành Cung muốn coi đây là lý do trách cứ liên quân Ẩn, Phụng, lại phát hiện sự thật khiến người 'đau trứng'! Đám người Trường Thiên, Lang Gia giới hạn trong Nam Thiệm Bộ Châu đại lục minh ước, có thể quan chiến, có thể chỉ huy, lại không thể tự mình vào bàn động thủ, nhưng mà Trầm Hạ lại không chịu  hạn chế như vậy, lý do rất đơn giản —— hắn hiện tại chỉ là tu vi Độ Kiếp tiền kỳ đại viên mãn. Căn bản còn chưa độ kiếp, đương nhiên ở trong phạm vi người có thể tham chiến!

Nhưng mà hắn huyết mạch thuần khiết, có thể sử dụng Thần Khí Sơn Hà Trận mẫu thân truyền tự, hắn cũng có thể dẫn động thuật “Sơn xuyên biến hình” cảnh giới này của hắn vốn không có khả năng thực hiện! Đối mặt sự tồn tại giống như bug, phương diện này Quảng Thành Cung cũng chỉ có thể than thở mình vận khí thật sự không tốt. Đương nhiên sau mỗi lần Trầm Hạ vượt cấp sử dụng Sơn Hà Trận, đều phải tĩnh dưỡng một đoạn thời gian rất dài, chuyện này thuộc về bí mật tối cao bên trong liên quân. Người biết được tuyệt đối không vượt qua năm người. Quảng Thành Cung tự nhiên không biết được tin tức này, cho nên những chặng tiếp theo đường xá dễ đi lại hơn rất nhiều.

Nếu trong quân địch có kẻ biến thái như vậy, Quảng Thành Cung cũng sẽ không lại tùy ý bố trí người. Rốt cuộc người tu tiên cũng đều là tiếc mệnh, ai vui vẻ đi chịu chết chứ?

Trong khoảng thời gian này cho dù có bao nhiêu vội vã, Mỗi ngày Trường Thiên đều sẽ dành ra một canh giờ giảng giải cách sử dụng Ất Mộc chi lực cho Ninh Tiểu Nhàn. Nghe xong vài ngày sau, nàng mới biết được mình ngày đó khi động thủ cùng Địch Trí Viễn, vận dụng Ất Mộc chi lực có bao nhiêu sơ sài. Nếu thay đổi thành hiện tại, nàng ít nhất có bảy, tám loại biện pháp càng tốt hơn có thể né tránh lão mà không bị thương.

Như vậy hiện tại vấn đề lại tới nữa. Ất Mộc chi lực là lực lượng vượt xa quá cảnh giới trước mắt của nàng, tuy rằng nàng thuần phục nó nhưng lại không thể luôn vận dụng hoàn mỹ. Con ưng kiêu ngạo đã cúi mình xưng thần với nàng lại không tâm phục. Cho nên thần thông khi nàng dùng Ất Mộc chi lực phát ra hữu hạn, hơn nữa đa phần lấy thủ ngự là chủ, công kích ít. Đây cũng là kỳ vọng của Trường Thiên. Rốt cuộc đại địch chân chính giai đoạn tiếp theo của nàng là thiên kiếp, tự nhiên hắn hy vọng phương thức nàng chống đỡ nhiều hơn. Có thể chống lại được lôi kiếp, lúc này mới có mệnh sống sót.

Hiện tại lại giống như về tới quãng thời gian đi về phía tây, hắn đối công khóa của nàng yêu cầu luôn luôn nghiêm khắc vô cùng, phát hiện nàng hơi chậm trễ, lập tức liền biến thành Bao Công mặt đen. Mấu chốt ở một ngày kia sau khi khai huân tại Mạc gia tư thục, ban đêm hắn lại thường tới cầu hoan, nhĩ tấn tư ma, nùng tình thiết thiết, Ninh Tiểu Nhàn vốn cảm thấy người này đã tâm thần phân liệt, nếu không có thể nào đối nàng ban ngày lãnh khốc nghiêm khắc, ban đêm triền miên vô cùng?

Sau khi Nàng thuần phục Ất Mộc chi lực, cỗ lực lượng này ngày thường dựa vào thói quen từ lâu, vẫn là tụ lại tại huyệt giữa đáy chậu, lúc hai người triền miên đến cuối cùng mới lộ mặt. Chính là lúc tại phòng tư thục kia hai người hội hợp, tăng trưởng Ất Mộc chi lực ngược lại ít hơn.

Tình huống cổ quái như vậy, đừng nói là nàng, đến Trường Thiên cũng không nghĩ ra nguyên nhân trong đó, đến tận khi trở về doanh trướng hắn lại quấn lấy nàng vài lần, hai người lúc này mới phát hiện, tuy rằng mỗi lần tiếp xúc sinh tinh tú chi lực ít đi, chính là số lượng lại từ mỗi ngày một lần nâng lên thành ba lần. Nói cách khác, mỗi ngày lần thứ ba hoan hảo, Ất Mộc chi lực trong cơ thể mỗi người đều sẽ ra giao hội, như vậy tính xuống dưới, tổng lượng tinh lực đạt được vẫn là so trước kia gia tăng không chỉ gấp đôi.

Nghe kết luận khoa trương tới cực điểm như thế, lại nhìn thấy biểu tình Trường Thiên đối với nàng như sói xám nhìn chằm chằm cô bé quàng khăn đỏ, nàng chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, cơ hồ muốn ngất đi. Nam nhân khác nàng không hiểu được, ứng phó một vị trước mắt này cũng tuyệt đối là  việc việc cực kỳ nặng nhọc, đây là ông trời rốt cuộc lộ ra tướng mạo vốn có, định đem nàng trực tiếp chơi hỏng sao?

Điều duy nhất đáng vui mừng chính là trong khoảng thời gian này hành quân nhiệm vụ gấp gáp, yêu quân giống nhau liên tục di chuyển ba, bốn ngày mới có thể nghỉ ngơi một đêm.

Trừ bỏ nghiên tập thần thông, thời gian ban ngày nàng cũng không lãng phí. Hai tràng đại chiến nghiêm trọng khảo nghiệm trình độ binh đoàn hậu cần, dù là Ẩn Lưu hay là Phụng Thiên Phủ, chiến hậu công tác đều nặng nề trầm nhũng. Từ sự kiện Cự Linh Thần pháo bị trộm lần trước, Trường Thiên thường xuyên thả ra thần niệm nhìn quét toàn quân, bảo đảm phân thân Âm Cửu U không chỗ nào che giấu. Nàng liền xuống tay chỉnh đốn Hỏa Công Doanh, lại tham khảo ưu thế nhãn hiệu lâu đời của quân đoàn hậu cần Phụng Thiên Phủ như vậy, do đó sửa chữa một phần quy củ Ẩn Lưu, kỳ vọng sử chi càng hợp lý, mà trải qua hai lần đại chiến kiểm nghiệm, Hỏa Công Doanh quả nhiên giống như đủ máy móc, vận hành tương đương thông thuận.

Lúc này Liên quân cách nơi dừng chân là Quảng Thành Cung càng thêm gần, này cũng có nghĩa năng lực Quảng Thành Cung quản khống đối với khu vực này càng mạnh. Cho nên Ẩn Lưu lại đi qua thành thị, khi dừng lại dựng chợ trao đổi, thành thị không chịu cùng nó buôn bán, xưng là Quảng Thành Cung hạ nghiêm lệnh. Ninh Tiểu Nhàn lập tức hiểu, Quảng Thành Cung cũng thăm dò phương thức Ẩn Lưu “Lấy thương dưỡng chiến”, đánh giặc thứ cần tiêu nhiều nhất là tiền, bọn họ sao có thể để Ẩn Lưu lợi dụng trên lãnh địa mình kiếm tiền để bổ sung cho chiến tranh?

Đối với loại quản chế này, Trường Thiên khống chế Ẩn Lưu thực dứt khoát về phía sở kinh thành thị đưa xuống hai lựa chọn: Hoặc là như cũ đến chợ trao đổi bên trong làm buôn bán, hoặc là toàn thành bị giết, lấy gia sản mạng người tới, trong hai chọn một?

Đây giống như hỏi ngươi muốn ăn thịt kho tàu hay là muốn nuốt Hạc Đỉnh Hồng, chọn giữa kiếm tiền và bỏ mạng, kẻ ngốc đều biết lựa chọn như thế nào. Còn lệnh cấm của Quảng Thành Cung, cút mịa nó đi, có thể sống lâu thêm một khắc là một khắc. Quảng Thành Cung ngươi có bản lĩnh thì đánh đuổi liên quân Ẩn, Phụng, sau đó lại đến tìm phàm nhân chúng ta đen đủi đi!

Cho nên chợ trao đổi sinh ý rất nhanh lại khôi phục rực rỡ, mệnh lệnh Quảng Thành Cung trở thành thùng rỗng kêu to.

Chính là như vậy trôi qua vài ngày sau, Mịch La sắc mặt ngưng trọng đem một phần tình báo mang vào lều lớn giữa quân. Lấy tu vi và hàm dưỡng của hắn, việc có thể khiến hắn coi trọng như vậy cũng lập tức làm mọi người ngồi thẳng thân mình.

Việc này quả nhiên rất nghiêm trọng: Lời đồn nổi lên bốn phía Nam Thiệm Bộ Châu là Ẩn, Phụng liên quân rốt cuộc hung tính quá độ, bắt đầu tàn sát dân trong thành!

Hơn nữa đồn đãi này còn không phải tin đồn vô căn cứ. Bởi vì ngay trên lộ tuyến phía sau liên quân đi qua có tới mười tòa thành trấn bị đồ diệt, không lưu lại một người sống. Phàm nhân tử trạng rất thảm, khiến người dựng tóc gáy!

Nhận được tin tức này, sắc mặt Trường Thiên lập tức trầm xuống, lập tức phái thám tử trở lại theo đường cũ tra xét.

Rất nhanh thám tử từ phía sau truyền quay lại tin báo.

Không may, tin tức lại là thiên chân vạn xác. Nếu nói lời đồn đãi có sai sót thì chỉ có hai nơi:

Một, mười thành thị cũng không phải đều là nơi liên quân đi qua. Trong đó chỉ có bốn thành là Ẩn Lưu và Phụng Thiên Phủ đại quân chân chính từng đóng quân. Sáu thành khác bất quá là nằm trren tuyến đường quân đội đi qua mà thôi, bọn họ lưu lại nấn ná cũng không có. Chính là Nam Thiệm Bộ Châu quá mức rộng lớn, thủ đoạn truyền tin lại cực lạc hậu, ngoại trừ Ẩn Lưu và Phụng Thiên Phủ, người khác ai có thể biết bọn họ dừng lại ở mấy cái thành thị, lại có nào mấy thành đến bước vào một bước còn chưa từng?

Hai, thành không phải Liên quân đồ diệt. Người cũng không phải Liên quân giết, chuyện này rõ ràng là vu oan giá họa. Hơn nữa đến Ninh Tiểu Nhàn cũng có thể đoán được. Động thủ hẳn là không phải môn hạ tu sĩ Quảng Thành Cung, đại phái nhân tộc tự xưng là chính nghĩa trên vạn năm, sẽ không làm ra hành vi tàn ác tùy ý tàn sát phàm nhân. Phải biết rằng, người tu tiên tuy rằng không đem tánh mạng phàm nhân để vào mắt, nhưng nhiều ít còn cố kỵ Thiên Đạo, hơn nữa thành thị phàm nhân là cơ sở hạ tầng cung cấp hỗ trợ tu hành cho tiên tông kiến trúc thượng tầng, cho nên đồ diệt thành thị, phạm vi rất lớn chính là cắt ích lợi bản thân, bởi vậy đại quy mô tàn sát như thế phóng mắt trong lịch sử vẫn là tương đối hiếm thấy.

Chính là quy tắc này đặt trên người Ẩn Lưu lại không thích hợp! Qua đi mấy năm, Ẩn Lưu nam chinh bắc chiến, đối ngoại thực hành thủ đoạn trấn áp tàn khốc, tiên tông không đầu hàng một mực chó gà không tha, khi đồ phái, việc tàn sát dân trong thành nhiều lần có phát sinh, xem như kẻ tái phạm có tiền sự chồng chất, cho nên lần này đồn đãi vừa nổi lên, đa số mọi người đều tin tưởng!

Lần này, lời đồn đãi cũng đã trải qua thiết kế tỉ mỉ, hầu như toàn bộ trung bộ Nam Thiệm Bộ Châu mấy chục khu vực đồng thời tản ra, cho nên gần ba ngày sau, mười cọc thảm án liền truyền khắp toàn bộ Trung Bộ, đừng nói tu tiên giới, dù là ở thành thị phàm nhân cũng là đầu đường cuối ngõ nhiệt nghị đề tài, những thành đó rõ ràng là thành thị trên lộ tuyến liên quân Ẩn, Phụng đi tới, lập tức liền cảm thấy trời đất u ám, tận thế buông xuống.

Như vậy khiến người giận sôi hành kính, lập tức kích đến hơn mười gia tiên tông tuyên bố gia nhập trận doanh Quảng Thành Cung cũng hướng tới Ba nhà liên quân Ẩn, Phụng tuyên chiến! Đương nhiên nguyên nhân lớn nhất trong đó là sự kiện tàn sát dân trong thành làm bọn hắn tự nhận là thấy rõ bộ mặt tàn bạo của liên quân Ba nhà, nếu Quảng Thành Cung ngã xuống, như vậy tiếp theo đón đỡ trực diện dao mổ của tam quân chính là bọn họ! Đạo lý dễ hiểu như môi hở răng lạnh, bọn họ vẫn hiểu rõ.

Cố tình đối mặt chỉ trích như vậy, Ẩn Lưu lại biện giải như thế nào cũng vô lực. Liền tính họ bắt được thủ phạm, dư luận cũng sẽ không có một chút dấu hiệu bát loạn phản chính (chuyển loạn thành chính, chuyển sai thành đúng), mỗi người đều nói Ẩn Lưu bắt người chịu tội thay tới gánh trách nhiệm cho mình phạm phải ngập trời ác hành, cho rằng thế là có thể giấu được người thiên hạ, thật nghĩ đôi mắt mọi người đều lấy bùn dán lên à?

Nhưng phàm là người đều có ý kiến chủ quan của mình, cho nên Ẩn Lưu đơn giản trầm mặc. Một chiêu này của đối phương rất cao minh, ép Liên Quân Ẩn, Phụng phải nuốt cục nghẹn này, lại kiếm tới cho mình mười mấy minh hữu. Mấy tiên tông đó tuy rằng đơn thể thế lực đều không bằng Quảng Thành Cung, nhưng mà tích cát thành tháp, kiến đông nói không chừng là có thể gặm chết con voi là Liên Quân Ẩn, Phụng?

Đạo lý lượng thay đổi sẽ khiến cho chất thay đổi Ninh Tiểu Nhàn vẫn hiểu. Cho nên nàng  nhanh chóng tìm được một người cẩn thận dò hỏi, lại gọi Đồ Tẫn lại đây, bàn bạc vài câu, theo sau đưa hắn vào Thần Ma Ngục.

Lúc này Địch Trí Viễn đã thành tù nhân trong Thần Ma Ngục. Lấy tâm tính lão, gặp được Đồ Tẫn đều nhịn không được run lên. Người này tâm tính âm ngoan tàn nhẫn, ủ đoạn hành hình đa dạng chồng chất, thật sự là ngục quan đáng sợ đến cực điểm.

Đồ Tẫn đi đến trước mặt lão khoanh tay mà đứng: “Nữ chủ nhân nhà ta bảo ta tiến vào hỏi mấy vấn đề, nếu ngươi trả lời tốt thì không phải lại chịu khổ.”

Lời hắn hỏi ra sau đó, nhưng thật ra làm Địch Trí Viễn ngạc nhiên một hồi lâu, thẳng đến khi trên mặt Đồ Tẫn lộ ra vẻ không kiên nhẫn, lão mới nhớ tới tình trạng mình hiện nay, lại nghĩ tới người trước mắt này có đủ loại thủ đoạn đáng sợ, không khỏi rùng mình.

Trái lo phải nghĩ, cuối cùng lão vẫn mở miệng nói. Lọt vào nơi cổ quái này, chân chính trời cao không đường, xuống đất không cửa, một thân thần thông dùng không ra, còn thường xuyên bị rút linh lực, lão cũng bắt đầu nản lòng thoái chí. Dù sao sớm muộn gì Đồ Tẫn cũng có thể được thứ hắn muốn biết, không bằng hiện tại nói ra còn có thể miễn nếm chút khổ sở.

Rốt cuộc trong lòng lão cũng không cam lòng, nhìn Đồ Tẫn xoay người rời đi, đột nhiên oán hận nói: “Các ngươi đối đãi với tiên nhân như vậy, không sợ ngày nào đó bị trời phạt?”

Đồ Tẫn đứng lại bước chân quay đầu nhìn hắn, lộ ra một hàm răng trắng, cười đến thật âm trầm: “Ngươi cũng quá để mắt chính mình! Ba vạn năm trước, ngươi ở giữa những tù phạm chỗ này còn không chen vào thứ hạng trên!” Dừng một chút lại nói, “Ngươi nếu còn làm chút chuyện tốt, nữ chủ nhân mềm lòng, nói không chừng sẽ để ngươi ở chỗ này ngốc thoải mái hơn.”

Sau khi hội nghị trong quân trướng hôm nay sau khi chấm dứt, Mịch La nghe được sau lưng truyền đến một tiếng gọi nhu hòa: “Phủ Chủ xin dừng bước.”

Hắn lập tức dừng lại bước chân, quay đầu đối mặt thân ảnh kiều tiếu. Đoạn thời gian gần đây, Thần Quân đem nàng giữ dưới cánh chim coi chừng chặt chẽ, hắn hiếm khi có thể tới gần nàng. Hai người chỉ cần một chỗ vượt qua 90 tức, Hám Thiên Thần Quân nhất định sẽ từ trong một góc nào đó thò mặt ra, đem cơ hội âu yếm của hắn hoàn toàn cắt đứt. Hắn buồn bực, chân thân Hám Thiên Thần Quân không phải một con rắn sao, sao lại có thể hóa thân thành gà mái, muốn bảo vệ gà con từ dưới mí mắt hồ ly hắn?

Thế nhưng nàng thật ra càng thêm có vẻ quang thải chiếu nhân. (quanh người như có ánh sáng rực rỡ)

Mịch La hiểu ý nàng, đến khi các tướng lĩnh đã đi hết, nhìn nàng nói: “Tiểu Nhàn cô nương chủ động lên tiếng, hiếm thấy.” Nàng mỗi khi đến quân trướng hội nghị, đều là mặc không lên tiếng kia một đám người, như là chỉ dẫn theo lỗ tai đến đây.

Hắn vừa quay lại, mắt đỏ liền thẳng nhìn chằm chằm nàng, mắt cũng không nháy mắt, hoàn toàn không cố kỵ. Trường Thiên ở bên ho khan một tiếng, Ninh Tiểu Nhàn thở dài nói: “Thời cuộc không ổn, sao có thể lại giả câm vờ điếc?” Nàng vẫn luôn cho rằng, hành quân đánh giặc là việc của nam nhân, trong chuyện này nàng không phải không thích, chỉ là —không liên quan.
_______
Chương này khá dài. Lâu lắm rồi mình mới ra chương, xin lỗi mọi người vì sự chậm trễ này!😅

______
Đừng quên ủng hộ tui nha!😁
Follow tui để nhận thông báo truyện mới nè!!💞

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com