Revolution_AU - Tập 1: Những Bí Ẩn Đằng Sau Cánh Cửa
---Tasha Ridgewell(Tamie)---
Tôi ngồi trên chiếc ghế cứng nhắc trong phòng chờ, chân đung đưa không ngừng trong không khí, nhưng tâm trí thì như bị nhốt trong màn sương dày đặc. Tom bảo đây chỉ là buổi kiểm tra định kỳ, nhưng không hiểu sao tôi lại cảm thấy mình như đang bị giam cầm giữa những bức tường lạnh lẽo của cái nơi này. Có lẽ đó chỉ là cảm giác, nhưng nó không biến mất kể từ lần đầu tiên tôi đặt chân vào căn phòng này.
Tôi nhìn qua cánh cửa kính mờ mờ bên cạnh. Đằng sau nó là phòng thí nghiệm của Edd—người mà tôi từng coi là anh hùng, một người luôn vui vẻ, đáng tin cậy. Nhưng giờ đây, mỗi khi thấy Edd, một cơn ớn lạnh lại chạy dọc sống lưng tôi. Đôi khi anh ấy mỉm cười, đôi khi lặng lẽ lướt qua mà không nói một lời. Và những lúc anh bật ra những tràng cười kỳ quặc... tôi không chắc đó có còn là Edd nữa không...
Chuyện gì đã xảy ra với anh ấy?
Tôi thở dài, mắt nhìn lên trần nhà. Tom chưa bao giờ giải thích rõ cho tôi những điều đang xảy ra, chỉ bảo tôi tin tưởng vào anh ấy. Nhưng càng ngày, càng có nhiều câu hỏi xuất hiện mà tôi không thể tìm ra câu trả lời.
Tiếng cửa mở đánh thức tôi khỏi dòng suy nghĩ, và tôi thấy Tom bước vào. Anh vẫn như mọi khi—lạnh lùng, lặng lẽ. Tom có vẻ mệt mỏi, như thể anh đang gánh cả thế giới trên vai.
"Tới lượt em rồi," anh nói, giọng trầm và khô khốc.
Tôi đứng dậy, không muốn hỏi thêm bất kỳ điều gì. Những câu trả lời của Tom, dù có được hay không, cũng không giúp tôi giải tỏa nỗi bất an trong lòng. Tôi chỉ biết làm theo lời anh, như bao lần khác.
---
Cảm giác lạ lẫm cứ dâng lên trong lòng tôi khi bước vào căn phòng trắng xóa với hàng loạt thiết bị y tế hiện đại. Những máy móc kim loại sáng loáng với ánh đèn mờ nhạt không khiến tôi an tâm chút nào. Một người phụ nữ mặc áo blouse trắng tiến đến gần, cẩn thận kiểm tra và ghi lại từng thông số từ cơ thể tôi.
"Em ổn chứ, Tasha?'' Người phụ nữ hỏi, giọng nhẹ nhàng nhưng có gì đó không thật. Tôi nhìn vào đôi mắt của bà ta, nhưng ánh nhìn ấy trống rỗng như một cỗ máy.
"Em... không sao," tôi trả lời, nhưng thực tế thì chẳng ổn chút nào. Tôi cảm thấy như mình đang chìm dần vào một không gian mà bản thân không kiểm soát được. Từng thiết bị quét qua cơ thể tôi như đang tìm kiếm thứ gì đó mà tôi không thể hiểu nổi.
Có điều gì đó rất sai ở đây.
---
Sau khi khám xong, tôi trở lại phòng chờ, đầu óc vẫn nặng nề. Matt lướt qua tôi, không nói gì, đôi mắt của anh ẩn sau cái khẩu trang khí gas che đi nửa mặt. Tôi đã từng trò chuyện nhiều với anh ta, nhưng từ khi xảy ra vụ tai nạn đó, anh dường như không còn là Matt tôi biết nữa. Cảm giác như tất cả những ai từng quen đều biến mất hoặc thay đổi theo những cách mà tôi không thể nhận ra.
Còn Tom... Tôi nhìn sang anh. Anh ấy đứng dựa vào tường, tay đút túi áo, mắt nhìn xa xăm. Chúng tôi không còn những cuộc trò chuyện vui vẻ như trước, mà chỉ còn là sự im lặng khó chịu. Tôi không biết Tom đang nghĩ gì, nhưng tôi biết chắc một điều: anh ấy không còn là Tom mà tôi từng biết.
"Anh có bao giờ nghĩ rằng chúng ta đang làm điều gì đó sai trái không?" Tôi lên tiếng, phá vỡ không khí căng thẳng. Mặc dù biết câu hỏi này sẽ chẳng mang lại câu trả lời thỏa đáng, tôi vẫn hy vọng có được chút ánh sáng nào đó.
Tom không nhìn tôi, chỉ đáp lại bằng một câu nói cụt lủn, "Anh không biết nữa, Tamie. Chúng ta chỉ đang cố sống sót."
Lời nói của anh ấy làm tôi rùng mình. Tôi cảm nhận được bóng tối đang bao phủ chúng tôi, ngày càng dày đặc, nhưng không ai nói rõ ra điều đó.
---
Đêm đó, tôi ngồi trong phòng mình, nhìn qua cửa sổ vào bầu trời đêm đầy sao. Có điều gì đó không ổn. Cả ngày hôm nay, cảm giác mơ hồ này cứ bám lấy tôi, không buông tha. Từ những cuộc kiểm tra sức khỏe đến cách Tom và những người khác hành xử, tất cả đều dường như quá... lạnh lẽo.
Tôi quay người lại, nhìn chằm chằm vào cánh cửa. Bên ngoài đó là cả một thế giới mà tôi chưa thể hiểu hết. Những bí mật, những câu hỏi chưa có lời giải đáp. Và tôi, giữa tất cả những điều này, là ai? Tại sao tôi lại ở đây, tại sao tôi phải trải qua những cuộc khám kỳ quái đó? Tất cả như một mớ hỗn độn mà tôi không thể giải mã.
Tôi không thể ngừng suy nghĩ về những điều mà Tom giấu diếm, về những cuộc thí nghiệm, về **Tord**—người mà tôi chỉ nghe nói đến qua những câu chuyện mập mờ. Có lẽ, tất cả đều liên quan đến nhau theo cách mà tôi chưa thể nhìn ra.
Bóng tối trong căn phòng kéo dài, như cái cách mà sự hoang mang trong lòng tôi ngày càng lớn.
"Chúng ta sẽ còn sống sót được bao lâu?" Tôi tự hỏi, nhưng không có câu trả lời nào vang lên giữa không gian tĩnh lặng đó.
---
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com