Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 178: Không tín nhiệm. (Lẳng lặng lui tới)

Sở Từ nhìn Khấu Tĩnh đứng ở trước mặt mình rũ đầu có vẻ có chút cô đơn, cảm thấy mình giống như có chút không biết nói gì.

"A, Tây Giang tỉnh chúng ta lần này tỷ thí thế nào?" Hắn tìm một cái đề tài chen vào.

"Tạm được." Khấu Tĩnh nói, y nâng đầu lên, nhìn chăm chú vào Sở Từ. Sở Từ có chút bức rức dời đi ánh mắt.

"Tạm được...... Tạm được là tốt." Sở Từ nghĩ, theo tính cách của Khấu Tĩnh, tạm được ý tứ tất nhiên chính là thực tốt, nhưng mà bộ dáng người ta hoàn toàn không giống như là muốn nói đến cái này đề tài này.

"Đúng rồi, ngươi ở quân doanh mấy ngày này, có phát sinh qua chuyện cổ quái gì hay không?" Sở Từ nhớ tới mục đích khác hôm nay chính mình tới đây.

Khấu Tĩnh trầm tư một chút, sau đó lắc lắc đầu: "Hoài Cẩn, ngươi vì sao hỏi như vậy, có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?"

"Chính là, ngày đó ta sẽ từ trên cây rơi xuống, không phải bởi vì ngoài ý muốn, mà là có người ám toán ta, cố ý muốn cho ta rớt xuống thân cây."

Sở Từ nhắc tới chuyện ngày đó rớt xuống thân cây, sau đó lại trầm mặc. Nếu không có phát sinh chuyện ngày đó, cảnh tượng như vậy căn bản là sẽ không xuất hiện.

Khấu Tĩnh sắc mặt ngưng trọng: "Ngươi nhưng có hoài nghi đối tượng nào? Ta nhớ rõ, ngày đó lúc ban đầu ở khu vực săn bắn chỉ có ba người ta cùng Tần Chiêu Hứa Kiều Nam cùng với vài tên binh lính dưới trướng Dương chỉ huy sứ. Ngươi còn nhớ rõ ngươi lúc ấy đứng như thế nào, viên đá lại từ hướng nào tới?"

Lúc ấy bởi vì phía trước còn có một con hổ, cho nên Khấu Tĩnh điều chỉnh một chút vị trí đứng của mọi người, để tránh bọn lính phân tán quá xa, bị lão hổ thấy sơ hở công kích. Y hiện tại mơ hồ còn có thể nhớ tới mấy chục người này lúc ấy là đứng như thế nào.

Sở Từ nghĩ nghĩ, đỡ cột cờ đứng bên cạnh, bày ra tư thế ngày đó.

"Ngươi bị ám toán vị trí nào?" Khấu Tĩnh lại hỏi.

Sở Từ sờ sờ đầu gối chân trái chính mình, ý bảo hắn bị thương vị trí ở chỗ này.

Khấu Tĩnh nhặt mấy viên đá bày ở trên mặt đất, phác thảo vị trí đứng ngay lúc đó, mỗi vị trí đứng, đều phải hướng tới chỗ Sở Từ bắn ra một viên đá đi qua. Y chỉ phong mạnh mẽ, đá truyền đến tiếng xé gió, rồi sau đó bụp đến một tiếng đập ở cột cờ bên cạnh Sở Từ, để lại một dấu vết thật sâu.

Bởi vì cái chân kia của Sở Từ cũng không phải đối diện phía dưới, cho nên có mấy chỗ căn bản không có khả năng ném trúng đầu gối, y liền loại đi mấy người này.

Có thể bắn ra tới vị trí đó có sáu người, Khấu Tĩnh cùng hai người Tần Hứa chiếm một chỗ, còn dư lại ba vị trí. Có một người cách Khấu Tĩnh khoảng cách rất gần, nếu đá muốn từ bên cạnh Khấu Tĩnh bắn ra, y khẳng định là có thể nghe được tiếng vang, người này cũng có thể loại trừ.

Như vậy, chỉ còn dư lại hai người.

"Thế nào, tìm ra người có hiềm nghi sao?" Sở Từ thấy y uốn gối ngồi xổm dưới đất, nhìn chằm chằm hai viên đá không nói một câu.

"Tìm được rồi, hai người này một người tên Thiệu Ba, một người tên Vương Hải, là thân binh Dương Sách, tuy chức quan thấp kém, nhưng quyền lực lại không nhỏ."

"Dương Sách Chỉ Huy Sứ? Ta cùng y trước nay không có gây thù oán gì, thân binh của y vì sao phải hãm hại ta? Hay là nói, một trong hai người này có một người bị thu mua. Như vậy, rốt cuộc là ai muốn hại ta chứ?" Sở Từ lâm vào trầm, muốn nói thật sự đắc tội người nào thì cũng không có khả năng, hắn căn bản là không quen biết bọn họ.

"Cái này tra một chút liền biết, những ngày tới ta sẽ nghiêm mật chú ý hành vi hai người bọn họ." Khấu Tĩnh nói, lúc ấy có bao nhiêu nguy hiểm y đã không dám nghĩ lại, nếu quả thật là trong hai người kia có một người, như vậy người đó nên chết.

"Đa tạ Mặc Chi huynh."

"...... Không tạ."

Nói xong chuyện đứng đắn, không khí giữa hai người lại trở nên rất quái dị. Chuyện kia nghẹn ở cổ họng lại không ai nói ra, Sở Từ vài lần muốn nói, lại đều nuốt trở vào.

Hắn nhịn không được tưởng tượng một chút quá trình trước đây cùng Khấu Tĩnh ở chung, phát hiện đa phần đều là mình nói không ngừng, Khấu Tĩnh luôn là nhẹ nhàng phụ họa, y là người biết lắng nghe người khác, cái loại bộ dáng nghiêm túc lắng nghe này, sẽ làm người khác rất muốn nói chuyện.

"Ngươi có cảm thấy hay không——"

"A Tĩnh, lại đây một chút!"

Lời Khấu Tĩnh sắp hỏi ra miệng đột nhiên bị người đánh gãy, y rốt cuộc không nhấc nổi dũng khí hỏi. Khấu Tĩnh trong lòng nghĩ có thể kéo dài một ngày thì một ngày, sau đó nói với Sở Từ tiếng xin lỗi, sau đó đi về phía người nọ phát ra tiếng.

Sở Từ trong lòng còn nghi vấn, quay đầu nhìn qua bên kia. Chỉ thấy trên gương mặt thanh tuấn người nọ khảm một đôi mắt đào hoa, thời điểm nhìn người khác phảng phất ẩn đưa tình. Người này rốt cuộc là ai vậy? Vì sao dùng loại thân mật miệng lưỡi này gọi Khấu Tĩnh? Trên người y không mặc khôi giáp cùng quan phục, mặc chính là một thân áo dài gấm vóc quang hoa lưu chuyển , thoạt nhìn có lẽ là thư sinh phú quý nhân gia nào đó.

Sở Từ trong lòng đối với người này có chút không thích, bởi vì người nọ rõ ràng thấy hắn cùng Khấu Tĩnh đang nói chuyện, lại chẳng phân biệt thứ tự đến trước đến sau, cũng không lại đây chào hỏi một tiếng, cứ vậy trực tiếp mở miệng gọi người đi, thật sự không có lễ phép. Hơn nữa, một thư sinh ăn mặc thành dáng vẻ kia, một chút bộ dáng cần kiệm tiết kiệm cũng không có! Thời điểm cười đôi mắt thế nhưng cong lên, quá làm ra vẻ, người bình thường ai có thể cười thành như vậy?

Sở Từ khắc nghiệt ở trong lòng bắt bẻ nhất cử nhất động người này, hắn hiếm khi không thích một người như vậy. Sở Từ cảm thấy, nhất định là bởi vì thư sinh này quá làm người chán ghét!

Khấu Tĩnh cùng người nọ đứng ở nơi xa nói nói mấy câu, sau đó khó xử mà nhìn thoáng qua Sở Từ bên này, Sở Từ ngay lập tức hiểu ý, đại khái là người nọ muốn đổi chỗ khác nói chuyện. Hắn xa xa nhìn Khấu Tĩnh phất phất tay, tỏ vẻ bảo y cứ trực tiếp đi, không cần cố kỵ mình. Khấu Tĩnh cũng hiểu được, nhìn Sở Từ chắp tay, sau đó mang theo người kia đi đến quân doanh.

Sau khi Khấu Tĩnh xoay người, gương mặt tươi cười của Sở Từ trong nháy mắt suy sụp xuống.

Cho dù là ai chuyện mới nói tới một nửa bị người chen ngang đều sẽ thực không vui! Sở Từ nói như vậy với chính mình.

"Sở Tư nghiệp, vẻ mặt ngài sao lại không cao hứng a? Ngài đang nhìn cái gì vậy?" Chúc Phong tay cầm quyển đánh dấu, đi ngang qua nơi này, thấy Sở Tư nghiệp của bọn họ mặt hung dữ đứng ở bên cột cờ, liền hỏi một tiếng.

Sở Từ trừng mắt liếc nhìn y một cái, từ trong lỗ mũi hừ một tiếng: "Ta thật cao hứng!"

Chúc Phong không hiểu ra sao, cao hứng là cái dạng này sao? Nhưng mặc kệ như thế nào, y vẫn rất giảng nghĩa khí: "Sở Tư nghiệp, ai làm ngươi không vui? Ngươi nói cho ta một tiếng, ta lập tức kêu mấy cái huynh đệ đi đánh người đó một trận!"

"Ai nói ta thật sự không vui? Ta rất vui! Sau khi ngươi xem xong viết xong cảm nghĩ chưa sao còn ở đây lắc lư? Còn có thể cả ngày đánh đánh giết giết! Còn không mau đi xem thi đấu, đến lúc đó cảm nghĩ sau khi xem của ngươi ta chú trọng kiểm tra!"

Chúc Phong cảm thấy bản thân thực oan ức, muốn vỗ cái mông ngựa không vỗ tới không nói, thế nhưng còn nhắc tới chuyện tác nghiệp này, y trêu ai chọc ai a?

Sau khi nhìn theo Chúc Phong rời khỏi, Sở Từ hít sâu mấy hơi, ở trên mặt kéo một nụ cười, hướng tới trại nuôi ngựa bên kia đi đến.

Lúc này thi đấu đã kết thúc, Tần Chiêu dựa vào một tay xuất thần nhập hóa chính mình một mình bắn được mười hai con thỏ, làm mọi người trong sân so ra kém hơn rất nhiều.

Hứa Kiều Nam tuy rằng một con cũng không có bắn được, nhưng mà thù hận lại kéo rất ổn, ai bảo y luôn cưỡi ngựa chạy tới chạy lui, làm con thỏ trong sân bị đuổi chạy loạn khắp nơi, loại hành vi hại người mà chẳng ích ta này, bị những người khác nhất trí khinh bỉ, thằng nhãi này lại đắc ý dào dạt mà đem bốn chữ binh bất yếm trá treo ở bên miệng, dáng vẻ đắc ý, bộ dáng thật là có chút giống Hứa phu tử, đều làm bực người như vậy.

"Thế thúc, mấy ngày nay ngươi đã đi đâu vậy? Cũng không tới xem chúng ta luận võ."

"Mấy ngày nay ta có chuyện quan trọng trong người, cho nên không thể tiến đến."

"Ồ, chuyện đó xong xuôi rồi? Trận buổi chiều kia quan trọng nhất, ngươi cũng không thể lại đi!"

"Yên tâm đi, ta không đi nữa rồi, nhất định lưu lại xem xong. Buổi chiều so cái gì?"

"Chúng ta tham gia quân ngũ, quan trọng nhất đương nhiên là bày binh bố trận, mỗi bên một trưởng quan thêm 50 binh lính lại thêm một người mưu sĩ, cùng nhau tới đoạt doanh!" Hứa Kiều Nam nóng lòng muốn thử, Tần Chiêu cũng là vẻ mặt hưng phấn.

Mưu sĩ? Sở Từ đột nhiên nhớ tới, lúc trước Khấu Tĩnh tựa hồ đã nhắc đến với hắn chuyện này.

—— So với chính mình, ta càng tín nhiệm ngươi hơn.

Nhưng mà hôm nay y vì sao không đề cập tới chứ? Là đã không còn tín nhiệm sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com