Chiến dịch ly hôn (Divorce Campaign)_Chapter 1.2
CHAPTER 1
/Part 2/
"Tỉnh rồi?" Tiểu Hắc đã bị ông chủ của mình hành cho mệt mỏi đến mất đi cả tính cách, bình tĩnh như thể đã làm trợ lý chuyên nghiệp trong hai mươi năm.
Lâm Ngạn Tuấn mơ mơ màng màng hỏi: "Trần Lập Nông đâu?"
"Cậu ta ở phòng khác. Oánh tỷ nói không thể để hai người ở cùng nhau." Tiểu Hắc đỡ y ngồi dậy, mới đem nước ấm đưa qua.
Lâm Ngạn Tuấn uống vài ngụm nước đỡ khát và tiếp tục hỏi: "Cậu ta ổn chứ?"
"Cũng không phải vấn đề lớn, bác sĩ nói rằng trên người cậu ta bị thương, hơn nữa tinh thần trạng thái quá kém, sân khấu tiêu tốn rất nhiều năng lượng, vậy nên bị ngất", Tiểu Hắc lo giải thích, hoàn toàn không phát hiện rằng Lâm Ngạn Tuấn đã thay đổi sắc mặt. "Hai người sao lại hợp nhau đến vậy, cậu ta mới vừa được đưa xuống, anh liền xỉu."
Lâm Ngạn Tuấn không nói một lời lại nằm xuống giường bệnh chuẩn bị tiếp tục đóng vai bệnh nhân. Đột nhiên y cảm thấy hơi ngứa ở tai trái. Y vừa đưa tay ra liền bị Tiểu Hắc ngăn lại: "Ồ! Không thể đụng vào, không thể đụng vào, mới vừa làm phẫu thuật xong, bên trong còn nhét băng gạc."
"Hả?" Lâm Ngạn Tuấn nhìn hắn với vẻ hoài nghi, "Phẫu thuật xong trong một thời gian ngắn vậy sao?"
"Sao lại ngắn? Đã hai ngày rồi!"
"Hai ngày?!"
"Đúng vậy," Tiểu Hắc thấp giọng nói. "Tốt hơn hết anh nên giả vờ chưa tỉnh, bằng không Oánh tỷ lại đây mắng chết anh đấy."
"Lại có chuyện gì xảy ra?"
Tiểu Hắc trộm trợn trắng mắt, người này làm chuyện trái với lương tâm như thế còn tỏ ra như mình ngây thơ vô tội lắm. Hắn trả lời: "Bắt công ty đội cái nồi huấn luyện quá độ kia còn chưa tính, hai người các anh ngày hôm qua ở trên sân khấu trưng ra cái thái độ đó... Fan cùng truyền thông đều xào điên rồi, nội bộ bất hòa, tách nhóm solo, giải tán, cái gì cũng có, mới hai ngày thôi mà lên bảy cái hot search, còn có người phân tích nói hai người té xỉu là để thị uy công ty."
Lâm Ngạn Tuấn trên đầu khói đen nghi ngút.
"Có người thậm chí bắt đầu đào mồ, so sánh hành động của anh cùng Trần Lập Nông hồi trước, nói các anh bán hủ xào cp, xào không nổi nữa bắt đầu nháo đòi solo, một đám cùng nhau điều tra trinh thám. Hai ngày nay công ty đã phát mấy cái công văn thanh minh vẫn không thể ngăn chặn dư luận. Bây giờ Oánh tỷ và Giám đốc Lý đều muốn bóp chết hai người. "
Lâm Ngạn Tuấn bình tĩnh nói: "Vậy đi, sau này hai người họ có hỏi thì nói tôi chưa tỉnh."
"..." Tiểu Hắc cạn lời. Có vẻ như sếp của hắn chẳng sợ bất cứ điều gì. "Tại sao anh cứ khăng khăng lên biểu diễn? Rõ ràng có thể hủy bỏ mà."
"Các fan đều tới", Lâm Ngạn Tuấn điều chỉnh tư thế xoay người nằm. "Bọn họ đã canh thật lâu mới mua được vé, nếu không thể lên sân khấu, hoặc là trong nhóm thiếu người, bọn họ chắc chắn sẽ rất buồn."
"Vậy các anh trên sân khấu té xỉu chẳng phải là càng làm cho bọn họ đau buồn..."
"Điều đó ai mà đoán trước được. Cậu nghĩ tôi muốn ngất xỉu chắc!" Lâm Ngạn Tuấn bị Tiểu Hắc phiền đến nỗi đau hết cả đầu, y không hiểu được chính mình lúc trước tại sao lại tuyển cái tên thiểu năng trí tuệ này làm trợ lý.
Đột nhiên, tiếng bước chân lạch cạch truyền đến, Lâm Ngạn Tuấn nhanh chóng xoay người nhắm mắt giả vờ hôn mê. Tiểu Hắc bất lực nhìn Oánh tỷ đang lao đến từ phía cửa, nói lắp, "Oánh, Oánh, Oánh tỷ?"
Oánh tỷ nổi giận đùng đùng: "Còn chưa tỉnh? Trần Lập Nông đã tỉnh rồi."
Tiểu Hắc nuốt nước bọt: "Vậy... anh ấy có ổn không?" Ý ngầm là, bị chị mắng đến vậy vẫn còn sống ổn chứ?
Oánh tỷ: "Thật sự giỏi lắm, gây chuyện lớn như vậy, debut nhiều năm như vậy không học được kĩ năng làm việc gì cả sao? Trên sân khấu có bao nhiêu cảm xúc đều dám để lộ ra như vậy, biết hôm nay đồn thành cái gì chưa, đồn hai người bọn họ tình địch đánh nhau, vì tình đánh nhau bị thương, cái gì mà tai tiếng bạn gái bị phơi bày, lịch sử trò chuyện thật đến nỗi xém nữa chị đây cũng tin."
"Phụt." Lâm Ngạn Tuấn rốt cuộc nhịn không được cười lên tiếng.
Oánh tỷ lúc ấy tức giận đến mức muốn lôi y ra khỏi giường: "Còn dám cười?!"
Lâm Ngạn Tuấn quay lại nhìn Oánh tỷ, lấy lòng nói: "Tôi biết mình sai rồi, đừng tức giận."
"Không tức giận? Được, tôi có thể không tức giận, vậy tiền xã giao cậu trả đi, tiền mua bản thảo cậu trả đi, đem đống hổ lốn do mình gây ra xử lý sao cho thích đáng, tôi có thể không tức giận."
"Rất đơn giản. Tôi sẽ rời khỏi nhóm." Giọng nói của Trần Lập Nông đột nhiên phát ra từ cánh cửa.
Lâm Ngạn Tuấn cùng Oánh tỷ đều sửng sốt, phòng bệnh im lặng như tờ trong vài giây.
Trần Lập Nông mỉm cười và đi vào phòng ngồi lên một chiếc giường khác. Hắn cũng mặc một bộ đồ bệnh nhân và khuôn mặt hơi tái nhợt: "Tôi rời nhóm, liền thông báo chúng tôi xác thật bất hòa, còn mấy thứ scandal bạn gái, hay công ty ức hiếp, đều là giả, chỉ là tôi cùng Lâm Ngạn Tuấn bất hòa mới đánh nhau mà thôi."
Oánh tỷ: "Cậu còn không sợ chuyện này chưa đủ lớn sao?"
Trần Lập Nông nói một cách thờ ơ: "Không phải nó đã lớn rồi sao? Không bằng làm nên một cái gì đó lớn hơn và che đậy bí mật thực sự mãi mãi."
Lâm Ngạn Tuấn không nói một lời, chỉ nhìn chằm chằm Trần Lập Nông.
Oánh tỷ nhìn Trần Lập Nông rồi lại nhìn Lâm Ngạn Tuấn, cuối cùng cố gắng hít vào thật sâu. Rốt cuộc nỗ lực đem cục tức nhịn xuống, ném ra một câu, "Được rồi, hai cậu cho tôi an phận nghỉ ngơi mấy ngày," liền đi ngay, Tiểu Hắc phát hiện không khí có gì đó sai sai, cũng lén chuồn khỏi phòng bệnh, nhưng cũng không dám đi quá xa, trộm núp ở cửa nghe tiếng, sợ hai bệnh nhân toàn thân sặc mùi thuốc súng lại đè nhau ra đánh một trận.
Không khí thực nồng nặc mùi, cả mùi cồn lẫn mùi thuốc súng.
Vẫn là Lâm Ngạn Tuấn mở miệng trước: "Cậu muốn như thế nào?"
Trần Lập Nông: "Rút khỏi nhóm, còn có thể như thế nào."
Lâm Ngạn Tuấn nghiến răng: "Cậu không cần tiền đồ, nhưng tôi còn muốn."
Trần Lập Nông cười: "Tiền đồ của anh tự mình lo đi, liên quan gì tới tôi?"
Lâm Ngạn Tuấn: "Trần Lập Nông!" Y ngồi dậy khỏi giường. Mặc dù mới vừa tỉnh không lâu, nhưng bị Trần Lập Nông chọc giận đến nháy mắt tinh thần hồi phục đầy đủ.
Trần Lập Nông "Ừ hử" một tiếng, không nói thêm gì.
Lâm Ngạn Tuấn nổi giận đùng đùng mà xuống giường, đi đến trước mặt Trần Lập Nông túm chặt cổ áo hắn, gằn giọng: "Cậu, mẹ nó, đừng có nói kiểu đó về sự nghiệp của tôi."
Trần Lập Nông cười mỉa một tiếng, mở tay y ra: "Anh còn có thể lấy hôn nhân ra đùa giỡn, đừng có ngang ngược cho rằng chỉ mình anh mới có quyền?"
Nghe xong lời này Lâm Ngạn Tuấn càng giận sôi máu, y một tay đem Trần Lập Nông đẩy ngã trên giường, hung tợn mà nói: "Hôn là cậu cầu, ly hôn là thương lượng tốt rồi, tại sao hiện tại đổ hết lên đầu tôi?"
Trần Lập Nông nắm lấy vạt áo trước của Lâm Ngạn Tuấn và kéo y ra trước mặt mình: "Là ai thiếu kiên nhẫn mỗi ngày đều ám chỉ việc kết hôn, là ai nói ra hai chữ 'ly hôn' trước? Lâm Ngạn Tuấn, cho dù hiện nay xé rách mặt nhau, cũng không thể quá vô tâm như vậy."
"Rốt cuộc là ai vô tâm?!"
Tiểu Hắc ở góc tường nghe được ba hồn bảy vía thất kinh, không biết có nên đi vào ngăn cản hay không, không ngăn sợ hai người lại đánh nhau, ngăn cản thì lại giống như quấy rầy bọn họ giải quyết vấn đề với nhau. Ai da, chờ nghe thêm một chút vậy.
Trần Lập Nông kéo mạnh bộ đồ bệnh nhân của Lâm Ngạn Tuấn, dùng ngón tay chọc chọc vào chỗ tim y, đôi mắt đầy thù hận: "Lâm Ngạn Tuấn, bốn năm, bốn năm nay chúng ta đã trải qua những gì, nếu anh còn có chút lương tâm nào, có thể chỉ rõ cho tôi không?"
"Làm sao tôi không nhớ được", Lâm Ngạn Tuấn cầm tay hắn bẻ ra, "Rõ ràng như thế, không thích hợp chính là không thích hợp, ly hôn còn cần nói gì nữa?"
"Anh tự nghe những lời mình nói ra đi, không thích hợp chính là không thích hợp, rồi ly hôn," Trần Lập Nông cười lớn nói, "Còn có ý muốn ở lại nhóm sao, bị ép bán cp như vậy, còn muốn chịu đựng ghê tởm bán hủ cho người ta xem sao?"
"Ghê tởm?" Lâm Ngạn Tuấn nheo mắt.
Trần Lập Nông gằn từng chữ: "Ghê tởm đến cực điểm."
Lâm Ngạn Tuấn đột nhiên giơ tay lên nện xuống gối đầu Trần Lập Nông, mang theo một trận gió thanh bên tai hắn. "Trần Lập Nông, cậu dám nói ra lời này."
Lâm Ngạn Tuấn đột nhiên kéo áo của Trần Lập Nông, cúi xuống và cắn môi dưới, dùng sức cắn môi người kia suýt nữa là tóe máu. Trần Lập Nông giơ tay túm lấy tóc Lâm Ngạn Tuấn, dùng sức đem người quay cuồng kia quăng ngã ở trên giường, rồi nhanh chóng xoay người ngồi dậy. Lâm Ngạn Tuấn bị đau đến xoa xoa cái ót, cảm thấy tóc trên đầu thiếu chút nữa bị giật ra hết. Trần Lập Nông ngồi dậy mà không nói lời nào, tay trái dùng sức bóp chặt hàm dưới đối phương, trong mắt lộ ra vẻ hung hăng: "Đừng có ra vẻ."
Lâm Ngạn Tuấn kinh ngạc nói: "Đây vẫn còn trong bệnh viện!" Y cố gắng đẩy người kia đi, nhưng Trần Lập Nông chụp lấy cổ tay y và mạnh mẽ ấn sang bên tai. Lâm Ngạn Tuấn biết rõ ở sức lực y tuyệt đối đánh không lại Trần Lập Nông, đây cũng là lý do bốn năm nay y chưa từng thành công thượng vị đối phương. Vào giờ phút này y có chút tuyệt vọng mà khẩn cầu nói: "Cả tôi và cậu đều bị thương, đừng làm mọi thứ trở nên tệ hơn."
"Bây giờ anh biết điều rồi nhỉ." Khuôn mặt của Trần Lập Nông không có chút biểu cảm nào. Có lẽ việc Lâm Ngạn Tuấn vừa rồi vô cớ gây rối đã khiến sự kiên nhẫn của hắn tiêu tan hết. Hắn thô lỗ xé chiếc áo bệnh nhân mỏng manh, hoàn toàn không màng đến Lâm Ngạn Tuấn đã nhận thua. Lâm Ngạn Tuấn khóc không ra nước mắt, y không nghĩ ở trong phòng bệnh tràn ngập mùi nước sát trùng này làm ra việc như vậy, càng không dám kêu ra tiếng để người khác nghe thấy, nhưng mà y cũng thực hiểu rõ mình trốn không thoát, người này sẽ không tha cho y đâu. Cái cảm giác khủng hoảng như vậy đã được dưỡng thành từ lâu.
Cơ thể đau nhức vẫn chưa khỏi hẳn khiến Trần Lập Nông thậm chí còn trở nên cáu kỉnh hơn. Hắn thành thạo lột sạch sẽ quần áo của Lâm Ngạn Tuấn, không chút đạo lý mà ức hiếp đi lên. Trước kia từng nghe người ta nói, đàn ông ở trên giường và dưới giường tính cách hoàn toàn trái ngược, dưới giường càng ôn nhu hiền hoà, lên giường lại càng ngang ngược vô lý, Trần Lập Nông là một ví dụ.
"Cởi ra!" Trần Lập Nông kéo tay Lâm Ngạn Tuấn đặt ở hạ bộ mình, cách một lớp quần áo Lâm Ngạn Tuấn cũng có thể cảm giác được cái kia một khối phồng lên cao ngất, trong lòng y run lên, nhất quyết không chịu nghe lời.
Lâm Ngạn Tuấn còn chưa kịp nói ra lời cự tuyệt, liền bị ép đâm vào hướng cự vật kia, Trần Lập Nông không rảnh cùng y vùng vẫy, ngang ngược mà kéo tay y xuống dưới để ở lưng quần mình, Lâm Ngạn Tuấn cảm thấy da mu bàn tay của mình sắp bị cọ rách, đành phải miễn cưỡng nghe theo, ngoan ngoãn cởi bỏ lớp quần áo bệnh nhân trói buộc dục vọng mạnh mẽ của người kia.
Chỉ còn mỗi quần lót, y buộc phải nắm chặt lấy dương vật nóng bỏng, lửa nóng dục vọng khiến Lâm Ngạn Tuấn có chút phát run. Trần Lập Nông nheo nheo mắt, gương mặt hắn đã bắt đầu đỏ lên, Lâm Ngạn Tuấn biết rõ cổ nhiệt này không thể thu hồi được.
Cũng được, cùng lắm coi như làm lần cuối trước khi chia tay. Lâm Ngạn Tuấn nghĩ thông suốt cũng liền thoải mái hơn rất nhiều, thuần thục mà cởi quần lót người kia, nắm chặt lấy dương vật liền khiêu khích mà đùa bỡn. Trần Lập Nông cúi người hôn lên mí mắt y, rồi di chuyển xuống dưới ở trong miệng dùng đầu lưỡi không ngừng làm loạn thưởng thức hương vị độc đáo. Lâm Ngạn Tuấn để yên cho hắn một lúc liền sẽ lén dùng móng tay cào cho hắn vài cái, móng tay y cắt đến sát, nhưng chính cái kiểu cào không đau nhưng lại ngứa khiêu khích khiến tâm trí Trần Lập Nông càng thêm không yên.
Trần Lập Nông không chút lưu tình nắm lấy ót Lâm Ngạn Tuấn, dùng sức gặm cắn yết hầu. "Ưm." Lâm Ngạn Tuấn nhíu mày ngửa đầu, càng đem chỗ yếu ớt phơi bày trước mắt đối phương. Nơi nhạy cảm nhất bị kích thích, y theo phản xạ gập cong đầu gối, tay cũng bắt đầu không phương hướng mà cào loạn, cuối cùng vẫn lựa chọn ôm chặt eo đối phương để đạt được cảm giác an toàn ngắn ngủi.
Trần Lập Nông càng gặm cắn càng là trầm mê, từ cổ gặm đến xương quai xanh, lại mút đến đầu ngực. Hai hạt đậu đỏ tươi bị đùa bỡn không ngừng mà đứng thẳng lên, càng đứng thẳng lại càng bị hắn xoa nắn siết chặt. Lâm Ngạn Tuấn từ lâu đã nổi lên phản ứng, y bất lực mà ôm chặt Trần Lập Nông, đôi tay ở sau lưng cọ xát lên xuống, nôn nóng không thôi
Y nhìn mặt Trần Lập Nông mà có chút hoảng, người này so với y nhỏ hơn đến 5 tuổi, đến nay thoạt nhìn vẫn thấy mặt non nớt, cười rộ lên hai mắt sẽ cong cong như trăng non. Mấy năm trước còn đi theo sau y ngọt ngào mà gọi "Ca ca", nhưng vừa lên giường liền biến thành ác mộng, cái sự ngây ngô non nớt kia vào giờ phút này đã bị thái độ hung hăng nuốt chửng.
"Đừng, ah——," Y không dám hét quá to, cứ khàn khàn kêu khóc như vậy càng làm Trần Lập Nông khó có thể tự khống chế. Trần Lập Nông dùng sức cắn một cái, đầu ngực dường như giật nảy lên, Lâm Ngạn Tuấn hít mạnh một hơi, hai chân run rẩy không ngừng.
Trần Lập Nông ngẩng đầu, hài hước mà nhìn mặt y. Hắn thực sự yêu thích khuôn mặt này, từ khi mới gặp đến giờ, đã yêu thật nhiều năm. Ánh mắt Lâm Ngạn Tuấn mê ly một chút, bị hắn gắt gao nhìn như vậy cũng chằm chằm nhìn lại đến nỗi mất bình tĩnh. Hai tay y nắm chặt vai Trần Lập Nông, ngẩng đầu lên hôn người kia. Trần Lập Nông dùng tay trái đỡ lấy gáy y, vong tình mà cắn lên môi. Hắn thật sự rất thích đôi môi Lâm Ngạn Tuấn, đặc biệt là cái cảm giác như miếng jelly bị răng nhai tới nhai lui.
"Huh, huh." Lâm Ngạn Tuấn chủ động nâng eo, bồng bột dùng thân dưới của mình cọ mạnh vào Trần Lập Nông. Trần Lập Nông bị y cọ đến thiếu chút nữa liền phải đưa tay trái túm lấy tóc đối phương, Lâm Ngạn Tuấn cảm thấy da đầu muốn phát đau.
"Hai tháng không có làm, thèm đến như vậy?" Trần Lập Nông hạ giọng, dựa sát vào tai trái y mà nói.
Tai trái của Lâm Ngạn Tuấn bị nhồi một quả bóng bông, thật sự nghe không rõ, nhưng mà nhìn thấy nụ cười sắc bén của Trần Lập Nông, cũng đã hiểu nửa phần. Y khó dằn nổi mà lần nữa nhào lên cắn lấy vành tai Trần Lập Nông, hành vi làm nũng này trong mắt Trần Lập Nông rõ ràng là đang nói "Đừng nói nhảm nữa, nhanh lên làm đi".
Trần Lập Nông đặt y trở lại giường, những ngón tay nhẹ nhàng vuốt xuống dọc theo núm vú, một đường đi xuống, đến vị trí cái kia nóng bỏng, sau đó nắm lấy nó.
"Hmm–" Lâm Ngạn Tuấn duỗi thẳng eo, bụng mềm phập phồng kịch liệt ám chỉ y lúc này đang rất hưng phấn.
Trần Lập Nông dùng tay phải đang quấn băng gạc bóp chặt eo y, vừa mềm vừa mỏng, có vẻ so với hai tháng trước đã gầy đi rất nhiều. Lâm Ngạn Tuấn bị nắm đến vị trí hai ngày trước mới vừa bị đối phương đánh, đau đến rên hừ hừ, Trần Lập Nông buông tay ra mới phát hiện người y đầy vết bầm, sau đó lộ ra vẻ nghi hoặc ngắn ngủi.
Lâm Ngạn Tuấn tức giận nói: "Còn không phải do cậu đánh."
Trần Lập Nông cười mỉa, cúi đầu nhìn chính mình cũng đầy thương tích, trả lời: "Anh cũng đâu kém."
Lâm Ngạn Tuấn dường như để trả thù liền đánh eo hắn một cái, "Bốp ——" Trần Lập Nông nháy mắt thay đổi sắc mặt, liền chụp mông y cho một cái tát, âm vang sắc nét, cách hàng trăm dặm có thể nghe thấy.
Tiểu Hắc: !!!!!!
Tiểu Bạch: Cậu điên rồi! Đừng đi vào!!! Đây không phải tiếng bạt tai, cậu nghe không hiểu sao?!
Tiểu Hắc: ...
"Chết đi... " Lâm Ngạn Tuấn cảm thấy thẹn đến huyết lệ sắp chảy tới nơi, giờ phút này lại chỉ có thể dùng răng cắn mạnh vào bờ vai của hắn. Trần Lập Nông đau đến nhe răng, cười nói: "Chờ tôi đâm anh trước."
Trần Lập Nông một tay xoay Lâm Ngạn Tuấn lại, cúi xuống dán lên hạ thể người kia. Dương vật của hắn chạm vào cửa huyệt của Lâm Ngạn Tuấn, ở cửa động khiêu khích mà cọ xát. Trần Lập Nông một bên cọ một bên sờ soạng trên tủ đầu giường lấy cây son dưỡng môi, thành thạo bôi lên các ngón tay trái. Lâm Ngạn Tuấn khó khăn quay đầu lại, do hít thở không thông mà bắt đầu hổn hển, Trần Lập Nông lại lần nữa túm tóc ép y ngẩng đầu lên, cắn lên đôi môi, Lâm Ngạn Tuấn cảm thấy bản thân ngủ cùng hắn vài lần nữa có lẽ tóc sẽ bị giật trụi sạch mất.
Cái lỗ nhỏ phía sau bị ép buộc phải mở ra, Lâm Ngạn Tuấn khẽ rên rỉ, âm thanh chưa kịp thoát ra nghẹn lại chỗ cổ họng, lại bị nghiền nát giữa môi và răng của người kia. Cái cảm giác vi diệu này trong nháy mắt làm y hồn bay phách lạc.
Chất son dưỡng sền sệt trơn trượt, hiệu quả cũng không tệ lắm, sau một hồi chuẩn bị Trần Lập Nông đã chạm đến ngón tay thứ ba. Ngón áp út vừa mới vào, Lâm Ngạn Tuấn liền ngửa đầu thở nhẹ, y bất lực mà cắn môi dưới, trong mắt mông lung một mảng. Trần Lập Nông nhìn thấy đôi mắt xinh đẹp đong đầy nước mắt kia trong lòng liền bốc hỏa, thậm chí cảm thấy phía dưới lại to thêm một vòng.
Ba ngón tay hoàn toàn đi vào, Trần Lập Nông ở bên trong người kia càn quấy, nhanh chậm không ngừng. "Ưm, a ——" Lâm Ngạn Tuấn nhíu mày nhắm chặt mắt lại, một giọt nước mắt chảy ra từ khóe mắt, Trần Lập Nông lại chạm môi lên mí mắt, liếm giọt nước mắt chua xót và nuốt xuống.
Lâm Ngạn Tuấn giống như vớ được một chiếc phao cứu sinh trong bóng tối, những ngón tay của y chạm nhẹ lên khuôn mặt Trần Lập Nông, khoảnh khắc y cảm nhận được khuôn mặt người kia liền nhẹ nhõm mà thở dài một hơi. Lúc này, ngón tay bên trong đột nhiên rời khỏi cơ thể, theo sau là một côn thịt khổng lồ, không chút lưu tình mà đâm thẳng vào thân thể y.
"A ——" Lâm Ngạn Tuấn thống khổ mà kêu lên, tuy rằng đã nỗ lực đè thấp giọng nói, nhưng nghe qua vẫn thấy tê tâm liệt phế.
Cái kia đầu tiên là đưa phần đầu vào trước, liên tiếp lại dùng sức đẩy vào rất nhiều lần, Lâm Ngạn Tuấn gắt gao nắm lấy khăn trải giường, đầu ngón tay bắt đầu trở nên trắng bệch, đau đến môi mất sắc. "Ưm, ưm, a ——", rốt cuộc lần đẩy vào mãnh liệt cuối cùng, cự vật hoàn toàn đi vào bên trong y.
Trần Lập Nông nắm lấy eo và nâng y lên một chút, sau đó lại lần nữa phát lực hung hăng đâm vào. Hai chân Lâm Ngạn Tuấn nhũn ra, đầu ngón tay nắm chặt, bị đâm cho đầu váng mắt hoa, chỉ có thể vùi đầu vào gối rên rỉ. "Ưm." Trần Lập Nông cúi đầu và thở hổn hển bên tai Lâm Ngạn Tuấn, hơi nóng tỏa ra đập vào má, nóng bỏng đến đốt cháy trái tim y.
Quá quen thuộc với cơ thể của người kia, Trần Lập Nông quen cửa quen nẻo mà ở đường đi hẹp hòi bên trong tùy ý làm bậy. Mỗi lần rút ra lại đẩy vào mạnh mẽ hơn lần trước. Cổ họng của Lâm Ngạn Tuấn khô khốc, y chỉ có thể nửa quay đầu lại mà nhìn. Trần Lập Nông vừa thấy đôi mắt tràn đầy mật ý, liền càng nóng nảy mà đẩy nhanh động tác, tiếng đánh trên da bạch bạch hòa với âm thanh sền sệt kích động của hỗn hợp chất lỏng rung động đến thẹn.
"Nhanh một chút." Lâm Ngạn Tuấn sắp khóc đến nơi.
Trần Lập Nông cười, bẻ miệng y cắn xé một hồi, hạ thân tăng tốc gấp đôi, Lâm Ngạn Tuấn bị đâm cho đầu óc lộn xộn, nước bọt theo khóe miệng mà chảy, Trần Lập Nông vẫn không chịu buông miệng y ra.
"Lần nữa, sâu thêm một chút..." Y cầu xin.
Trần Lập Nông nhếch khóe miệng chơi xấu nói: "Không."
Lâm Ngạn Tuấn rốt cuộc cũng khóc, nước mắt cầm không được bắt đầu chảy ra, dính ướt nửa cái gối đầu, y chỉ còn có thể miễn cưỡng sử dụng tay trái cố sức mà bắt lấy đầu ngón tay Trần Lập Nông, đau khổ năn nỉ: "Cầu xin cậu, sâu một chút, tôi muốn."
"Muốn đến mức nào?"
"Rất muốn... Cực kì muốn."
"Anh muốn gì? Ưm?" Trần Lập Nông nheo mắt nhìn y.
"Muốn," Lâm Ngạn Tuấn cảm thấy xấu hổ mà do dự một chút, "Muốn cậu, chơi tôi thật mạnh."
Trần Lập Nông dường như rất thỏa mãn với câu trả lời này. Y thực sự dùng sức và chạm vào điểm đó. Lâm Ngạn Tuấn ngửa đầu lên, vô thức phát ra tiếng rên rỉ trong cổ họng, âm thanh kỳ dị như là cao su cọ xát mà sinh ra. Trần Lập Nông nắm cổ y, cắn vào phần thịt mềm sau gáy, mút lấy mút để khắc lên một dấu hôn đỏ tươi.
"Không, không cần..." Lâm Ngạn Tuấn khóc lóc cầu xin hắn, nhưng mà vô dụng, Trần Lập Nông một lần lại một lần cố ý không chạm đến cái điểm nóng bên trong kia, bên trên môi răng hoạt động để lại vết dâu tây đỏ tươi khắp bốn phía cổ y.
Lâm Ngạn Tuấn hối hận đến muốn chết, y biết rõ người này hung bạo như thế, đáng lẽ không nên trêu chọc hắn. Y vừa khóc vừa nức nở cầu xin: "Không, Trần Lập Nông, dừng lại."
Trần Lập Nông đang đùa bỡn đột nhiên dừng lại, sau đó mạnh mẽ bẻ mặt y quay lại hỏi: "Dừng lại? Hửm?"
Cự vật kia dừng lại ở trong cơ thể lại càng bành trướng, Lâm Ngạn Tuấn ngứa đến cả người khó chịu, giờ phút này dục hỏa muốn thiêu chết y, y quả thực muốn giết chính mình, thật không có tiền đồ.
Trần Lập Nông dùng ngón tay cái cọ xát qua lại môi dưới Lâm Ngạn Tuấn, thấp giọng hỏi: "Có muốn bắn không?"
Lâm Ngạn Tuấn vội vàng lắc đầu, hoảng sợ mà mở to hai mắt nhìn, đôi mắt đẫm lệ bị ánh sáng chiếu vào giờ phút này lấp lánh không ngừng. Trần Lập Nông nghiền ngẫm đôi môi y, ra lệnh nói: "Vậy gọi đi."
"Trần Lập Nông ..."
"Không đúng."
"Nông ..."
"Không đúng. Cơ hội cuối cùng."
Lâm Ngạn Tuấn nuốt nước bọt, giờ phút này đang ở cơ dưới còn ngại ngùng gì, đành phải nhắm hai mắt lại thỏa hiệp nói, "Ông xã".
"Hừ," Trần Lập Nông khẽ cười một tiếng, nghe không ra cảm xúc gì, hắn đột nhiên lại lần nữa dùng sức đâm vào, vẫn là chính xác mà chạm ở điểm kia một chút.
Lâm Ngạn Tuấn khổ không nói nổi, y cảm giác được phía dưới mình đã sắp không xong rồi, nhưng y thật sự không muốn bị làm đến bắn, quá mất mặt. Nhưng bất đắc dĩ sức lực của Trần Lập Nông lại dẻo dai như thế, liên tục va chạm mạnh mẽ, liên tục đánh vào những điểm quan trọng nhất, Lâm Ngạn Tuấn thậm chí cảm thấy phần thân dưới của mình bắt đầu đau nhói, cự vật kia ở bên trong y hoàn toàn không có ý muốn phóng thích.
"Gọi nữa đi." Trần Lập Nông giữ cổ họng y.
"... Ông xã."
Lâm Ngạn Tuấn đã hoàn toàn chịu đựng không nổi, y hiện tại toàn bộ cơ thể đều dựa vào hai tay Trần Lập Nông nâng đỡ, bằng không đã sớm mềm thành một bãi bùn, hai chân năng lực chống đỡ cơ bản cũng không có, y không nghĩ rằng người này nhịn hai tháng lại có thể bùng nổ đến mức độ này. Lâm Ngạn Tuấn không biết đã qua bao lâu, bởi vì y bị làm đến thần trí hoàn toàn mụ mị, trước mắt bắt đầu trở nên mơ hồ, cảm thấy như thể đã bị Trần Lập Nông làm suốt cho đến tối.
Thời điểm Trần Lập Nông cuối cùng cũng bắn ra, toàn bộ thân mình Lâm Ngạn Tuấn ngã xuống dưới, cơ thể chạm vào khăn trải giường, tiếp xúc với một dòng chất lỏng ấm —— y thật sự bị làm tới bắn.
Lâm Ngạn Tuấn không muốn đối mặt hiện thực mà đem mặt vùi vào gối, toàn thân run rẩy không ngừng. Y bây giờ trong đầu tràn đầy thù hận. Người này thật sự, thật sự quá đáng, tuy rằng không thể không thừa nhận năng lực của hắn vừa mạnh mẽ vừa dai sức, nhưng y thật sự chịu không nổi. Chỉ cần tưởng tượng đến cảnh Trần Lập Nông ở dưới giường nhìn thấy ai đều trưng ra bộ dáng tươi cười ôn nhu, Lâm Ngạn Tuấn liền hận không thể nhào lên xé nát gương mặt đó.
Trần Lập Nông thỏa mãn mà kết thúc công việc, sờ vào hạ thể Lâm Ngạn Tuấn một mảnh dính ướt càng đắc ý mà nhếch khóe miệng. Hắn tự mình rửa sạch tiểu huyệt Lâm Ngạn Tuấn, mặc lại quần áo vào cho người kia, sau đó bế người đặt lên một chiếc giường sạch sẽ khác.
Lâm Ngạn Tuấn che mặt, không biết có phải hay không vẫn còn khóc, nhưng rõ ràng là không muốn nhìn vào mặt hắn, Trần Lập Nông duỗi tay vỗ lên sườn má, lại thưởng thức chạm lên phần cổ đầy dấu hôn đỏ, hài lòng mà mỉm cười.
"Trần Lập Nông," Thanh âm rầu rĩ của Lâm Ngạn Tuấn thoát từ khe hở ngón tay vang lên, "Đây là lần cuối, mẹ kiếp, cậu đừng bao giờ chạm vào tôi nữa."
End Chapter 1.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com