Chương 12
Khi bữa tiệc kết thúc đã gần mười hai giờ đêm, đồng hồ sinh học của Thẩm Diễm rất đúng giờ vang lên. Y ngồi ở ghế sau xe, có chút buồn ngủ, đầu cứ lắc qua lắc lại, mơ mơ màng màng.
Phương Dĩ Tả lái xe, thỉnh thoảng liếc nhìn Thẩm Diễm qua gương chiếu hậu. Đèn đường ngoài cửa sổ vụt qua để lại một chút ánh sáng ấm áp vàng nhạt trên khuôn mặt y, viên ngọc trai ngoan ngoãn kề sát vào làn da y, lúc này khí thế đáng sợ vốn có của Thẩm Diễm đã thu lại, ngay cả khuôn mặt cũng trở nên hiền hòa hơn, giống như hoa súng trong ao vào đêm hè nhẹ nhàng rung rinh theo gió, khiến lòng người rung động.
Dưới ánh đèn, hàng mi dài và dày tạo nên một hàng bóng nhỏ.
Trong lòng Phương Dĩ Tả khẽ rung động, có chút muốn chạm vào má y.
Nhưng hắn kìm lại, chỉ đưa tay vuốt ve viên khuy măng sét ngọc trai. Hắn chợt nhớ lại câu nói "yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên" mà Vạn Thanh Việt đã nói với Thẩm Diễm, cảm thấy buồn cười. Cũng chỉ là thấy sắc nổi lòng tham mà thôi.
Tựa như chính hắn, không biết từ khi nào mà hắn đối với Thẩm Diễm lại luôn trong tình trạng --- dục vọng ám ảnh.
Khi về đến nhà, Phương Dĩ Tả như thường lệ phục vụ Thẩm Diễm uống thuốc. Thẩm Diễm ngồi trên ghế sofa, vỗ vỗ đầu để xua tan cơn buồn ngủ, nhìn Phương Dĩ Tả thành thạo lấy lượng thuốc mỗi tối từ hộp thuốc, rót nước ấm, sau đó lấy một phần bánh tráng miệng từ tủ lạnh.
Thẩm Diễm nhận lấy thuốc và nước, cho vào miệng, rồi đột nhiên nhớ ra điều gì đó, lúng búng nói: "Tối nay ăn bánh nhiều quá rồi... Trong tủ lạnh còn một ít thạch đá chưa bỏ đường đỏ* phải không? Tôi muốn ăn cái đó."
Phương Dĩ Tả nghe theo rồi đi lấy. Thẩm Diễm dùng lưỡi đẩy hai lần, nhổ viên thuốc đã tan một ít ra, rút một tờ khăn giấy. Khi Phương Dĩ Tả quay lại thì thấy đang Thẩm Diễm cau mày dùng khăn giấy chà lung tung trên môi. Y phàn nàn: "Đắng quá, đắng hơn cả thuốc trước kia nữa."
Giọng Phương Dĩ Tả mang theo sự bất đắc dĩ hiếm có, "Cậu chủ, tối nay lượng đồ ngọt của ngài quá liều rồi."
Thẩm Diễm nhét viên thạch vào miệng, không nói gì.
Y không biết viên thuốc mà Phương Dĩ Tả thêm vào là loại nào, tất cả đều là những viên thuốc dẹt màu trắng mà y thì không phân biệt nổi, vì thế quyết định bỏ luôn tất cả thuốc uống tối nay.
Sau khi xong xuôi việc uống thuốc, trong lòng Thẩm Diễm tràn ngập cảm giác tội lỗi không hiểu từ đâu tới, y nhanh chóng lên lầu tắm rửa rồi đi ngủ.
Cho đến khi mặc xong đồ ngủ và nằm trên giường, y vẫn còn đang tự an ủi bản thân. Chỉ là bỏ qua một lần thuốc thôi, sẽ không ảnh hưởng gì đến cơ thể đâu.
Cậu chủ nhỏ chợt nhận ra, mình quý mạng sống hơn mình nghĩ nhiều.
Đèn tắt, Thẩm Diễm mơ mơ màng màng nhưng không dám ngủ say. Nếu tối nay không có chuyện gì xảy ra thì ngày khác y sẽ hỏi rõ chuyện này với Phương Dĩ Tả. Còn nếu tối nay...
Thẩm Diễm không thể đưa ra giả thiết.
Thật ra, y cũng không biết Phương Dĩ Tả muốn làm gì.
Gần một giờ sáng, khi Thẩm Diễm đã mơ màng bước vào giấc ngủ, đột nhiên dường như nghe thấy tiếng cửa mở, lòng cảnh giác dâng lên, y không dám nhúc nhích, thử phân biệt xem người đến là ai qua tiếng bước chân.
Phương Dĩ Tả dừng lại bên giường Thẩm Diễm, vẫn như thường lệ ngồi xuống bên cạnh y. Đêm nay lòng hắn vậy mà đặc biệt yên tĩnh, chỉ muốn chạm nhẹ vào cậu chủ của mình, không mang theo chút tình dục nào.
Hắn mong rằng Thẩm Diễm có thể bình an, khỏe mạnh mà sống một cuộc đời suôn sẻ. Câu nói đùa "Sống đến 30 tuổi là tốt lắm rồi" của Thẩm Diễm tối nay khiến hắn có chút lo sợ, rất cần một chút cảm giác thực thể để có thể giải tỏa nỗi lo lắng này.
Hắn xoa nắn bàn tay đang rũ xuống một bên của Thẩm Diễm, nhẹ nhàng ấn hai lần vào lòng bàn tay mềm mại của y. Thẩm Diễm thì cố gắng giữ hơi thở đều đặn, không dám cử động.
Y cảm thấy rất kỳ lạ.
Phương Dĩ Tả đang làm gì thế? Còn chưa cai sữa à? Nửa đêm không ngủ mà đến đây nắn ngón tay mình làm gì?
Thẩm Diễm nhắm mắt, đột nhiên nhận thấy Phương Dĩ Tả có thêm hành động khác, rồi y cảm thấy có người khẽ hôn lên trán mình. Hơi thở nóng hổi và hương Absinthe không thể khống chế của Phương Dĩ Tả phả trực tiếp vào mặt y. Thẩm Diễm ngơ ngác nghĩ, có lẽ hắn chỉ đang lo lắng cho sức khỏe của mình mà thôi, dù sao hắn cũng là người gần gũi nhất bên cạnh mình, một nụ hôn chúc ngủ ngon cũng chẳng có vấn đề gì hết.
Tuy nhiên, đôi môi của Phương Dĩ Tả tiếp tục trượt xuống, cuối cùng ngậm lấy môi dưới của Thẩm Diễm rồi nhẹ nhàng mút một cái. Lúc này, Thẩm Diễm nhắm mắt nhưng đầu óc đã bùng lên hệt như núi lửa, cố hết sức kiểm soát cơ thể của mình, vẫn giữ tư thế ngủ say.
Một lúc sau, Phương Dĩ Tả như là đã nhìn đủ rồi, giúp y chỉnh lại tóc mái trước trán rồi đóng cửa rời đi.
Thẩm Diễm đột nhiên mở mắt ra, đôi mắt y sáng rực trong bóng tối. Y vốn tự hào về sự điềm tĩnh của mình nhưng giờ đây đầu óc y lại đang rối tung hết cả lên, không thể tin nổi một chút nào. Từ bao giờ mà Phương Dĩ Tả lại có những suy nghĩ này đối với mình?
Hắn cho mình uống thuốc để điều trị chứng ngủ nông chỉ là để tiện cho việc mỗi đêm đến đây quấy rối mình?
Thẩm Diễm dựa vào giường, bực bội đến mức gần như muốn đập phá đồ đạc. Phương Dĩ Tả thật đúng là một tên khốn kiếp. Lúc trước hắn làm sao có thể vừa massage cho mình vừa mặt không đổi, không nổi sắc tâm mà nói hắn bị lãnh cảm?
Cậu chủ nhỏ gần như bỏ qua rất nhiều cảm xúc đáng để suy ngẫm thêm. Chẳng hạn như hiện giờ y lại cảm thấy chuyện này càng nhiều quá đáng hơn là tức giận.
Nhưng đúng thật sau chuyện tối nay thì sự nghi ngờ của Thẩm Diễm đối với Phương Dĩ Tả đã hoàn toàn tan biến. Hắn không phản bội y mà chỉ là có mong muốn khác.
Nhưng dường như điều này lại càng khiến y đau đầu hơn.
Thẩm Diễm suy nghĩ rất lâu mà vẫn chưa tìm ra cách giải quyết, Chuyện này không giống bất kỳ vấn đề nào y từng gặp phải. Phương Dĩ Tả đối với y rất quan trọng, y sẽ không vì cảm xúc cá nhân mà đưa hắn rời khỏi mình.
Một lát sau, Thẩm Diễm vò đầu, nghiến răng nghiến lợi bật ra một chữ.
"Đệch."
Nếu Phương Dĩ Tả dám có lần sau, y sẽ thẳng tay tát vào mặt cả hai.
Thẩm Diễm nằm trở lại giường, dùng sức hơi mạnh nêm cơ thể nảy lên một chút trên đệm. Y đưa tay xoa môi, định làm như không có chuyện gì xảy ra mà tiếp tục ngủ.
Vừa nhắm mắt, bỗng nhiên y nhớ lại vết đỏ nhỏ mà mình nhìn thấy trong gương khi giơ tay lên ngày hôm đó.
Có lẽ không phải là muỗi cắn.
Thẩm Diễm có chú bực mình. Y biết rõ rằng thẳng tay cắt đứt suy nghĩ của Phương Dĩ Tả mới là cách làm đúng nhất, và theo hiểu biết của y về Phương Dĩ Tả thì chắc chắn hắn sẽ không có chút oán giận nào vì điều đó.
Họ luôn phân biệt rất rõ giữa tình cảm cá nhân và công việc.
Chỉ là y cảm thấy việc từ chối thẳng thừng như thế có vẻ không được lịch sự lắm, và có lẽ Phương Dĩ Tả cũng sẽ... hơi buồn?
Thẩm Diễm nằm thẳng trên giường, bất giác bắt đầu tự kiểm điểm bản thân.
Nhưng những hành động của Phương Dĩ Tả đúng là của một kẻ biến thái, sao y lại phải cần lo lắng không biết kẻ biến thái có buồn hay không?
Thẩm Diễm nhắm mắt lại. Cổ họng như là nuốt trúng một cái xương cá, không thể nuốt trôi cũng không thể nhổ ra, khiến y khó chịu vô cùng.
*****
*Thạch đá (Bingfen) là một loại thạch giải nhiệt mùa hè của Trung Quốc, thường ăn chung với nước đường đỏ
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com