Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 13

Dù chuyện cá nhân có chút phiền phức nhưng không ảnh hưởng đến việc Thẩm Diễm xử lý các công việc khác. Sau vài ngày xoay xở, cuối cùng chuyện của sòng bạc cũng giải quyết xong. Vào ngày khai trương, Thẩm Diễm tổ chức một bữa tiệc nhỏ để cảm ơn, mời vài người chủ chốt đến dự.

Y dẫn theo hai trợ lý để cản rượu cho mình, Phương Dĩ Tả cũng có mặt. Sau vài vòng rượu, mọi người trên bàn đã say đến mức lảo đảo, chỉ có mấy người chủ chốt vẫn cười tươi, ngồi vững như bàn thạch.

Dĩ nhiên, chẳng ai dám ép rượu họ.

Vì là mối quan hệ mới khó khăn lắm mới thiết lập được, Thẩm Diễm đương nhiên không thể chỉ nhờ vả họ một lần này. Y hơi nâng cằm lên, trợ lý đứng bên cạnh liền đưa chiếc hộp gỗ nặng trĩu đang giữ trong tay ra. Mở ra, bên trong có ba hộp gỗ tử đàn và mỗi hộp đều chứa sáu thỏi vàng, hiển nhiên là chuẩn bị riêng cho ba người này.

Thấy trên mặt họ nở nụ cười, Thẩm Diễm mới chầm chậm nói: "Lần này may mắn có được sự giúp đỡ của các vị tiền bối. Tôi biết chuyện này với các vị vốn là chẳng đáng để nhắc đến, nhưng các vị đã ra mặt giúp đỡ đã là một vinh hạnh lớn đối với tôi. Nay tôi có chút quà mọn, mong các vị vui lòng nhận cho."

Người đứng đầu là Ôn Hoa Thụy dùng ngón tay búng nhẹ vào thỏi vàng, cười nói: "Chủ tịch Thẩm, cậu khéo léo hơn ông nội mình nhiều."

"Đừng cứ khách sáo gọi là tiền bối mãi, nâng ly chúc rượu, đổi miệng gọi tôi là chú Ôn chẳng phải thân thiết hơn sao?"

Câu nói nghe có vẻ thân mật nhưng thực ra là đang ép Thẩm Diễm phải uống rượu. Thẩm Diễm mỉm cười nhưng lại cố đẩy ra: "Thân thể tôi thực sự không uống được rượu, từ nhỏ đến giờ không ngày nào là ngừng uống thuốc, đến cả vị rượu như thế nào tôi cũng không biết. Nếu bây giờ uống một chén, e rằng say rồi sẽ mất mặt."

Ôn Hoa Thụy chỉ vào chiếc ly nhỏ bên cạnh, "Người lớn như cậu mà không biết uống rượu thì không được rồi, nhấp một ngụm thôi."

Ông ta chỉ vào người bên cạnh Thẩm Diễm, "Để anh ta uống thay cậu ba ly."

Thẩm Diễm sửng sốt, rũ mắt nhìn Phương Dĩ Tả bên cạnh, biểu cảm có chút phức tạp. Rõ ràng là Ôn Hoa Thụy đang làm khó họ. Trên bàn đàm phán có thể bất khả chiến bại nhưng trên bàn rượu lại khó tránh khỏi bị lép vế. Thẩm Diễm không quan tâm đến thể diện của mình, song y ghét bị người khác uy hiếp.

Y còn chưa kịp nói gì thì Phương Dĩ Tả đã đứng dậy, hơi cúi người: "Ngài Ôn, cậu chủ nhà tôi thật sự không thể uống rượu, để tôi uống thay ngài ấy sáu ly, không biết ý ông thế nào?"

Ôn Hoa Thụy kiêu căng liếc hắn một cái, "Vậy thì uống đi."

Phương Dĩ Tả vô cảm nâng ly rượu lên. Đây là rượu trắng nồng độ cao, tuy là rượu ngon nhưng không gây say nhiều, dù vậy thì uống một mạch sáu ly cũng đủ khiến dạ dày bỏng rát. Thẩm Diễm biết đây là phong cách nhất quán của Phương Dĩ Tả, bất kể lúc nào hắn đều cố hết sức để bảo vệ y. Thế nhưng từ khi biết được tâm tư thật của Phương Dĩ Tả đối với mình, Thẩm Diễm không khỏi suy nghĩ nhiều.

Cuối cùng, Thẩm Diễm vẫn không tránh khỏi phải uống một ly rượu trắng. Trong lòng đầy bực bội, y cắn chặt miệng ly, uống một ngụm rồi gọi tiếng "Chú Ôn."

Sau khi tiệc rượu kết thúc, y vào nhà vệ sinh, choáng váng mà rửa mặt bằng nước lạnh.

Nhưng việc sòng bạc cuối cùng cũng đã xong, gánh nặng trên vai Thẩm Diễm thật sự nhẹ đi không ít. Nhà họ Thẩm từ thời kỳ đỉnh cao rồi suy tàn, cho đến nay đã dần khởi sắc trở lại, xem như sau nhiều biến cố đã đứng vững được một lần nữa.

Thẩm Diễm nhìn sang Phương Dĩ Tả đang đứng bên cạnh, vươn tay muốn nhờ hắn đỡ mình.

Y loạng choạng suýt ngã vào lòng Phương Dĩ Tả.

Phương Dĩ Tả nửa ôm lấy eo y, đỡ y lên xe, bất đắc dĩ nói: "Cậu chủ, tối nay ngài vốn dĩ không cần phải uống rượu."

Thẩm Diễm lẩm bẩm: "Việc gì cũng phải để anh chắn trước mặt tôi, tôi có phải là kẻ vô dụng đâu."

Phương Dĩ Tả đáp: "Nhưng đó vốn dĩ là trách nhiệm của tôi."

Thẩm Diễm không nói gì nữa. Y có thể giả vờ say để mơ màng nói thêm vài câu với Phương Dĩ Tả, nhưng nghĩ lại thì thấy không cần thiết, bèn quay đầu, vờ như đã ngủ.

Phương Dĩ Tả khẽ thở dài, hôm nay hắn uống rượu nên không thể lái xe, liền gọi một tài xế để lái thay. Vừa mở cửa ghế phụ, Thẩm Diễm lại lên tiếng.

"Ngồi cạnh tôi."

Cậu chủ nhỏ đã quen ra lệnh, muốn dựa vào vai hắn để ngủ, lúc này lại chọn bỏ qua tâm tư thật sự của Phương Dĩ Tả đối với mình.

Phương Dĩ Tả cứng người, để mặc Thẩm Diễm dựa vào. Hắn bỗng nhớ lại một số chuyện khi Thẩm Diễm bước vào thời kỳ phân hóa.

Lúc ấy Thẩm Diễm không được coi trọng trong nhà họ Thẩm, đến khi bước vào thời lì phân hóa thì bị nhốt trong phòng không cho ra ngoài. Họ chỉ để lại một lượng lớn thuốc ức chế và thuốc hạ sốt liều cao. Khi đó Thích Cảnh Vân còn trẻ, chưa đủ khả năng làm bác sĩ riêng cho y vậy nên mỗi ngày chỉ có thể tìm cớ đến được mười phút rồi rời đi. Tính ra, người có thể ở bên cạnh y suốt khoảng thời gian đó chỉ có một mình Phương Dĩ Tả.

Trong khoảng thời gian đó hắn trở nên cực kỳ nóng nảy và máu lạnh, cách xử lý mọi việc cũng cực kì cứng rắn. Lúc đó, Thẩm gia còn có dính líu đến thế giới ngầm, cách thẩm vấn của hắn tàn nhẫn  khiến cho ai ai cũng sợ hãi, đến mức về sau những người trong tầng hầm chỉ mới ngửi thấy mùi Absinthe từ người hắn là đã không nhịn được mà run rẩy.

Phương Dĩ Tả đang lo lắng, mỗi giây mỗi phút đều đang lo lắng rằng Thẩm Diễm sẽ phân hóa thành một Omega. Mọi người đều nghĩ rằng cậu chủ nhỏ yếu ớt, bệnh tật này sẽ trở thành một Omega sau đó sớm muộn gì cũng sẽ bị đưa đi liên hôn. Và lượng lớn thuốc ức chế đó có thể giúp y vượt qua cơn nóng của kỳ động dục trong kỳ phân hóa.

Hắn vừa lo lắng cho thân thể của Thẩm Diễm, vừa thống hận chính mình lúc đó chưa có đủ năng lực để bảo vệ y. Nếu Thẩm Diễm phải kết hôn, ít nhất y cũng nên được chọn người mình thích chứ không phải tùy tiện bị đưa đi vì mục đích thương mại.

Hắn cần dùng những cảm xúc khác để đè nén nỗi lo lắng và đau khổ này.

Phương Dĩ Tả không được phép vào phòng Thẩm Diễm, chỉ có thể leo cửa sổ vào, nhưng hầu hết thời gian Thẩm Diễm đều chìm trong mê man. Y bị sốt, người nóng hầm hập, đẫm mồ hôi như vừa mới được vớt ra từ nước, môi không còn một giọt máu.

Phương Dĩ Tả biết rằng đây là chuyện ai cũng phải trải qua trong kỳ phân hóa, dù cho có bác sĩ thì cũng chẳng làm được gì nhiều.

Nhưng điều đó không thể khiến hắn không xót ruột.

Đôi khi Thẩm Diễm sẽ tỉnh dậy, thấy Phương Dĩ Tả đang lau mồ hôi cho mình, sau đó vươn tay lấy một viên kẹo trái cây từ túi hắn nhét vào miệng.

"Hôm nay tôi cũng không dùng thuốc ức chế."

Trên khuôn mặt y nở một nụ cười gian xảo, đó là niềm vui vì đã không để đám người nhà họ Thẩm đạt được mục đích. Giữa mày Phương Dĩ Tả hơi giãn ra, lần nữa cho khăn lông vào nước, vắt khô rồi lau mặt cho y.

Kỳ phân hóa của người thường kéo dài từ 7 đến 10 ngày, nhưng Thẩm Diễm lại kéo dài đến tận ngày thứ 15 mới kết thúc. Trong suốt khoảng thời gian đó, đêm nào Phương Dĩ Tả cũng leo cửa sổ vào chăm sóc y, bất chợt giống như là hai người yêu nhau đang yêu đương vụng trộm sau lưng bố mẹ.

Cho đến tận ngày kết thúc, Thẩm Diễm vẫn không hề dùng một ống thuốc ức chế nào.

Y phân hóa thành một Beta.

Ngoại trừ y, Phương Dĩ Tả và những người hóng chuyện thì những người khác trong nhà họ Thẩm đều cực kỳ bất mãn.

Nhưng may mắn là không lâu sau, những người bất mãn đó đã hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này.

Thẩm Diễm cần phải khiến cho bản thân trở nên mạnh mẽ hơn, và Phương Dĩ Tả được như mong muốn mà trở thành thanh kiếm sắc bén nhất trong tay y.

Phương Dĩ Tả chỉnh lại tư thế để Thẩm Diễm có thể dựa vào thoải mái hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com