Chương 15
Warning: Có tình tiết xâm hại tình dục, thụ không biết người chạm vào mình là công.
Thẩm Diễm không nhớ rõ mình mất ý thức từ lúc nào.
Khi ở bên Phương Dĩ Tả, y hầu như không có bất kỳ sự đề phòng nào, theo phản xạ tự nhiên mà giao phó mọi thứ của mình cho Phương Dĩ Tả, và Phương Dĩ Tả cũng thật sự làm rất tốt, ít nhất là trước đây chưa từng mắc sai lầm nào.
Đôi mắt Thẩm Diễm bị che bằng một tấm vải lụa màu đen. Y thử cử động hai lần, tay chân đều bị trói chặt, nhưng không đau. Đây không phải dây thừng thô ráp mà là cảm giác mềm mại của vải. Thẩm Diễm thở dài một hơi, đầu óc vẫn còn chút mơ màng, ký ức cuối cùng là một hương thơm ngọt ngào còn sót lại.
Sẽ là ai?
Y chỉ là đi ra nhà vệ sinh trong lúc đang ăn thôi mà.
Người mà Thẩm Diễm có thể nghĩ tới chỉ có Vạn Thanh Việt, nhưng đối phương dường như cũng không đến mức phải làm ra chuyện này. Tác dụng của thuốc mê chưa hoàn toàn biến mất khiến cho tư duy của Thẩm Diễm không được nhạy bén như bình thường. Y mơ hồ nghe thấy tiếng giày da giẫm trên sàn gỗ phát ra những âm thanh "Cọt kẹt cọt kẹt."
Có người đến.
Thẩm Diễm theo bản năng muốn mở miệng nói chuyện, nhưng sau đó bất chợt nhận ra hình như có thứ gì đó đang nhét trong miệng mình. Y dùng lưỡi đẩy hai cái, đó là một quả bóng miệng* gần như lấp đầy cả khoang miệng y.
*Bóng bịt miệng dùng trong BDSM
Thẩm Diễm đã từng thấy thứ này, câu lạc bộ của y có cung cấp những món đồ chơi nhỏ tương tự.
Nhưng cảm giác bị dùng thứ này trên người mình thật sự không dễ chịu chút nào.
Phương Dĩ Tả dừng lại cách Thẩm Diễm một bước, chăm chú quan sát y. Khi đôi mắt của Thẩm Diễm bị che khuất, người ta lại càng chú ý đến chiếc mũi cao thẳng và đôi môi đỏ mọng của y, ngũ quan của cậu chủ nhỏ cực kì tinh tế.
Thẩm Diễm bị tước đoạt hầu hết các giác quan, chỉ có thể dựa vào thính giác để phán đoán hành động tiếp theo của người trước mặt. Y nhìn thẳng về phía trước, cố gắng kiềm chế ý muốn được nói chuyện.
Y biết rõ âm thanh gì sẽ phát ra khi miệng bị nhét thứ này.
Phương Dĩ Tả dường như đang suy nghĩ xem nên làm gì tiếp theo. Như mong muốn của hắn, những dục vọng bị kìm nén bấy lâu nay cuối cùng đã được hắn tự tay thực hiện. Ngay lúc ngửi thấy mùi đàn hương trên người Thẩm Diễm, sợi lý trí của hắn đã đứt đôi. Sợi dây đó đột nhiên quấn chặt vào máu thịt hắn, nỗi đau này quá quen thuộc, là nỗi lo được lo mất chưa xuất hiện trong thời gian dài.
Hắn không thể chịu đựng được việc Thẩm Diễm bị nhiễm bất kỳ mùi hương nào của người khác. Hắn không rộng lượng đến mức đó, cũng không thể tự giữ bình tĩnh. Phương Dĩ Tả như một con sói đã đói bụng rất rất lâu, lang thang đơn độc trong rừng cuối cùng tìm thấy một miếng mồi ngon. Vừa muốn từ từ thưởng thức, nhưng lại vừa muốn xé nó ra và nuốt chửng ngay lập tức. Bất giác hắn lộ ra bản chất hoang dã hung ác của mình, như hổ rình mồi mà vây quanh món ngon mỹ vị kia tính toán hồi lâu, cuối cùng bất ngờ xé toạc áo sơ mi của Thẩm Diễm.
Những chiếc cúc áo bật tung, lăn xa trên sàn nhà. Cả người Thẩm Diễm sững sờ, đầu óc còn mơ màng lập tức tỉnh táo hơn một phần. Y vẫn mặc bộ vest từ lúc sáng, giờ đây chiếc áo khoác vẫn còn nguyên nhưng áo sơ mi bên trong đã bị xé nát. Y không cần nghĩ cũng biết hiện tại mình đang ở trong tư thế nào trước mặt người khác.
Tiếng thở nặng nề vang lên bên tai y, Thẩm Diễm nghiêng đầu, mơ màng phát ra một tiếng "Ưm." Bàn tay to lớn nóng bỏng của người đàn ông mơn trớn ngực y, rồi dừng lại ở eo và bụng. Thẩm Diễm hơi run run, eo của y rất nhạy cảm, ngay cả chính y cũng hiếm khi chạm vào, giờ đây bị người ta bóp lấy xoa nắn, nửa thân dưới mềm mại đến mức gần như mất hết sức lực.
Thẩm Diễm không nhìn thấy gì và cũng không thể nói chuyện, chỉ có thể cố hết sức duy trì sự tỉnh táo. Y không ngửi thấy hương pheromone trên người người đàn ông này. Nếu người này là Vạn Thanh Việt thì gã sẽ không im lặng như thế này, phong cách của Vạn Thanh Việt có lẽ sẽ muốn y chứng kiến mọi thứ xảy ra.
Người này bắt cóc y, không đòi tiền, cũng không đàm phán, chẳng lẽ thật sự chỉ vì...
"Ưm..." Thẩm Diễm rên khẽ, nhíu mày. Sau gáy y bị người đó cắn một cách thô bạo, giống hành động đánh dấu, nhưng không có pheromone được rót vào. Thẩm Diễm đau đớn, người đàn ông dường như cảm thấy đau lòng, vội vàng buông ra phần da đó, dùng lưỡi nhẹ nhàng liếm láp, như là đang an ủi.
Thẩm Diễm không thể cử động, chỉ có thể dụi đầu vào cổ hắn, tỏ ra ngoan ngoãn. Chóp mũi y chạm vào miếng dán ngăn pheromone sau gáy của người này.
Phương Dĩ Tả đã kìm nén dục vọng quá lâu. Khi nó được giải tỏa, hắn thế nhưng không biết phải bắt đầu từ đâu. Cậu chủ nhỏ mà hắn đã nâng niu trong lòng bàn tay bấy lâu nay, chỉ cần cau mày một chút đã có thể khiến những hành động thô bạo của hắn chững lại hơn phân nửa. Phương Dĩ Tả nhìn đôi môi bị quả bóng miệng ép đỏ của Thẩm Diễm, mềm lòng, tháo nó ra cho y.
Quả bóng miệng ướt đẫm nước miếng lăn trên sàn. Miệng Thẩm Diễm bị căng lâu nên không thể ngậm lại ngay lập tức, nước miếng rơi xuống cằm chảy thành dòng. Y ho khan hai tiếng, chưa kịp nói câu nào đã bị người kia chặn miệng. Người này không có chút kỹ thuật hôn nào, chỉ biết ngậm lấy lưỡi y mà mút mát như thể đang thưởng thức một món tráng miệng ngon lành nào đó. Thẩm Diễm ngẩng đầu, toàn thân bị trói chặt trên ghế, không thể phản kháng. Khi y chuẩn bị cắn người kia thì cằm lại bị nắm chặt, chỉ có thể há miệng mặc cho lưỡi người đàn ông xâm chiếm mọi kẽ hở trong miệng mình.
Lưỡi Thẩm Diễm tê dại, vòm miệng ngứa ngáy, thế mà lại thấy cảm giác này có chút thoải mái. Y ấp úng vươn đầu lưỡi đẩy ra, muốn đẩy người kia ra ngoài, nhưng cuối cùng lại bị hắn cuốn lấy, lưỡi bị ngậm lấy từ từ nhấm nháp. Thẩm Diễm không phải chưa từng hôn ai, trước đây y từng hẹn hò với vài người hợp ý, nhưng chỉ là chạm môi rồi dừng lại chứ không giống bây giờ, như là muốn nuốt chửng y ngay lập tức.
Hồi lâu sau, Thẩm Diễm gần như không thể thở nổi, cố gắng tránh né. Phương Dĩ Tả nắm lấy cằm y, thấy hai má Thẩm Diễm đỏ bừng, liền dừng lại. Cậu chủ nhỏ vẫn hơi há miệng thở dốc, đầu lưỡi đỏ hồng nơi lộ ra ngoài, trông như vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo.
Phương Dĩ Tả chưa đã thèm mà đưa tay kẹp lưỡi Thẩm Diễm. Thẩm Diễm há miệng đón lấy tay hắn, sau đó bất ngờ cắn mạnh, mạnh tới mức khiến ngón trỏ và giữa của Phương Dĩ Tả chảy máu.
Thẩm Diễm nhổ một ngụm máu loãng, kiềm chế ham muốn hỗn loạn đang dâng lên trong cơ thể mình, tàn nhẫn nói: "Thả tôi ra."
Phương Dĩ Tả đã cứng từ lâu, quần tây căng phồng lên thành một đùm lớn. Lúc này nghe giọng điệu ra lệnh quen thuộc của Thẩm Diễm, dục vọng trong lòng hắn càng thêm khó loại bỏ, bàn tay vốn đang vuốt ve thắt lưng Thẩm Diễm dần dần đi xuống, cởi cúc quần của y.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com