Chương 17
Thích Cảnh Vân đã pha chế xong thuốc, rồi đặt một chiếc gối nhỏ mềm dưới cổ tay của Thẩm Diễm để tránh việc y cử động lung tung trong lúc ngủ rồi đè vào kim truyền. Sau khi hoàn thành mọi việc một cách gọn gàng, anh bảo trợ lý của mình đi sắc thuốc cho Thẩm Diễm. Khi anh vừa quay đầu lại, quản gia vẫn theo sát anh từng bước, thỉnh thoảng ngó nhìn Thẩm Diễm đang nằm trên giường, còn Phương Dĩ Tả thì đứng im lặng một bên, trông có vẻ hơi bất an, vô thức nắm chặt tay đến mức vết thương lại một lần nữa rách ra mà hắn không hề nhận ra.
Quản gia nhíu mày, lo lắng về tình trạng của Thẩm Diễm, nhỏ giọng hỏi: "Bác sĩ Thích, cậu chủ nhà tôi sao lại đột nhiên sốt cao như vậy?"
Ông cũng được xem là người đã chứng kiến quá trình trưởng thành của Thẩm Diễm, chỉ cần cậu chủ nhỏ có chút vấn đề gì về sức khỏe là ông lo lắng đến mức mất ăn mất ngủ, sợ rằng thân thể khó khăn lắm mới chăm tốt sẽ lại bị hủy hoại.
Thích Cảnh Vân nói: "Không có gì nghiêm trọng đâu, cậu ấy bị cảm lạnh, chỉ là sốt nhẹ thôi, ngủ một giấc là sẽ ổn."
"Thân thể của chủ tịch Thẩm vốn không tốt, phải chú ý nhiều hơn, dạo này đừng để cậu ấy ra ngoài, tránh gió, thuốc Bắc điều trị thì phải uống đúng giờ, không thể chỉ vì cậu ấy nói đắng mà mềm lòng chiều theo."
Quản gia gật đầu liên tục rồi vội vàng xuống lầu. Khi đi ngang qua Phương Dĩ Tả, ông lại giật mình một lần nữa, nói: "Tay cậu sao lại như vậy? Đừng chỉ lo cho cậu chủ mà quên mất bản thân..."
Ông lẩm bẩm một hồi rồi kéo Thích Cảnh Vân qua xử lý vết thương cho Phương Dĩ Tả, vỗ vỗ ngực mình để trấn an, sau đó mới xuống lầu canh chừng nồi thuốc.
Thực ra cả nhà họ Thẩm không ai biết đã xảy ra chuyện gì, thậm chí họ còn không hề hay biết việc cậu chủ bị bắt cóc. Họ chỉ nghĩ rằng Thẩm Diễm hôm nay về muộn hơn mọi hôm vài tiếng, và như thường lệ được Phương Dĩ Tả đưa về. Điều duy nhất khiến họ hoảng sợ là Thẩm Diễm vừa ngủ không lâu thì bắt đầu phát sốt, lúc này mới phải gọi Thích Cảnh Vân đến vào giữa đêm.
Thích Cảnh Vân lấy tăm bông và cồn y tế ra, kéo tay Phương Dĩ Tả lại để làm sạch vết thương, anh nhìn hắn với vẻ kỳ lạ: "Anh làm sao vậy? Rất hiếm khi thấy anh mất tập trung."
Đôi mắt của Phương Dĩ Tả đỏ ngầu, giọng hắn khàn khàn, lắc đầu nói: "Không có gì."
Thích Cảnh Vân chỉ cho rằng hắn đang lo lắng cho Thẩm Diễm, nhẹ nhàng an ủi vài câu: "Cậu ấy sẽ không sao đâu, anh luôn chăm sóc cậu ấy rất tốt, đừng quá áy náy."
Ba người họ khá quen thuộc với nhau, Thích Cảnh Vân đã chứng kiến không ít lần Phương Dĩ Tả chiều chuộng luôn và cẩn thận bảo vệ Thẩm Diễm. Quá trình trưởng thành của Thẩm Diễm có thể nói là khỏe mạnh hoạt bát, Thích Cảnh Vân không dám nhận mình là một bác sĩ tận tụy, nhưng Phương Dĩ Tả thì đã gần như trở thành một nửa bác sĩ rồi.
"Hiện tại cậu chủ chỉ cần được chăm sóc tốt, nhà họ Thẩm cũng đủ khả năng nuôi dưỡng, cậu ấy sống đến sáu mươi tuổi là không thành vấn đề, anh đừng lo lắng." Thích Cảnh Vân lau sạch vết máu trên tay Phương Dĩ Tả, dần lộ ra vết thương ban đầu. Anh có chút ngạc nhiên mà thốt lên tiếng "Hử"
"Tay cậu? Bị ai cắn thành ra như vậy? Thích Cảnh Vân gọi điện nhờ trợ thủ đi phòng khám lấy vắc xin lại đây, Miệng cắn không nhẹ, da thịt đều bị lòi ra, anh không thấy đau à?"
Phương Dĩ Tả chậm chạp không đáp lời, hồi lâu sau mới thấp giọng nói: "Không sao, không đau."
"Vất vả cho bác sĩ Thích quá, khuya rồi còn phải đến đây. Phòng ngủ cho khách bên cạnh đã chuẩn bị sẵn cho anh rồi, ở đây nghỉ một đêm đi."
Thích Cảnh Vân gật đầu, băng bó xong vết thương cho hắn, cũng không khuyên hắn đi ngủ: "Nếu anh thật sự không yên tâm thì cứ ở lại đây trông chừng đi."
Trong phòng rất nhanh chỉ còn lại hắn và Thẩm Diễm. Rèm cửa được kéo kín, che chắn gió và ánh trăng từ bên ngoài, trong phòng chỉ còn lại ánh sáng mờ mờ từ chiếc đèn tường. Phương Dĩ Tả không dám đến quá gần Thẩm Diễm, chỉ đứng từ xa nhìn y.
Hắn đã làm sai.
Sợi dây lý trí đã được nối lại, nhưng vết máu hằn trên tim hắn sẽ không bao giờ phai mờ. Phương Dĩ Tả không hối hận vì những gì mình đã làm tối nay, tình yêu mê muội của hắn dành cho Thẩm Diễm khiến hắn biết rằng sẽ có một ngày như vậy xảy ra, nhưng hắn căm ghét bản thân vì đã không chăm sóc tốt cho Thẩm Diễm.
Thẩm Diễm bị sốt là do hành động của hắn tối nay.
Lẽ ra hắn phải cẩn thận hơn, ít nhất không nên làm rách quần áo của Thẩm Diễm khiến y bị lạnh. Cảm giác ngọt ngào từ việc tiếp xúc thân thể của Thẩm Diễm bất giác ùa đến, xen lẫn với sự mất tập trung và đau đớn hiện tại, Phương Dĩ Tả nhận ra rằng không lúc nào mà hắn không trong trạng thái mâu thuẫn.
Có lẽ lúc này nên có ai đó nói với hắn rằng, tình yêu bình thường sẽ không khiến người ta cảm thấy đau đớn và tuyệt vọng. Quá trình yêu đương thông thường là từ quen biết, tiếp xúc rồi dần dần thân thiết, sau đó mối quan hệ mới tiến xa hơn đến mức chân thành với nhau, chứ không phải là sự chiếm hữu và bạo lực trong nhận thức của hắn.
Nhưng chắc có lẽ hắn cũng sẽ không nghe.
Lâm Khải Văn đã từng nói hắn là một người hoàn toàn theo chủ nghĩa cá nhân. Chỉ ngoại trừ việc liên quan đến Thẩm Diễm hắn mới có chút do dự, còn những lúc khác thì hắn luôn lý trí cân nhắc mọi việc mà không để tình cảm cá nhân xen vào, là một đối tác lý tưởng, nhưng trong đời sống cá nhân thì hoàn toàn không thể trở thành bạn bè.
Giờ phút này Phương Dĩ Tả rất mong Thẩm Diễm tỉnh dậy, cho dù y có trừng phạt hắn thế nào đi chăng nữa, chỉ cần hắn có thể nghe lại giọng nói của Thẩm Diễm, xác nhận rằng y hoàn toàn khỏe mạnh là đủ.
Bóng dáng hắn hoàn toàn chìm trong bóng tối, tựa như một con dã thú bảo vệ lãnh thổ của mình. Đôi mắt sắc lạnh như chim ưng giờ đây lại tràn ngập lo lắng và sợ hãi. Trong căn phòng yên tĩnh, một tiếng thở dài khẽ vang lên, Phương Dĩ Tả im lặng nhìn Thẩm Diễm đang ngủ say, cuối cùng cũng dần dần bình tĩnh lại.
Thẩm Diễm đang bị sốt nhẹ, ngủ rất say, nhưng liên tục mơ. Nội dung giấc mơ cũng thật kỳ lạ, sau chuyện tối nay, y không hiểu sao lại cảm thấy có chút ngọt ngào. Trong giấc mơ, y cảm thấy như đang trải qua một giấc mộng xuân chân thực, bàn tay người đàn ông vuốt ve eo y, khiến da thịt đỏ ửng và nóng ran, rồi lưu luyến tại nơi sống lưng của y, nơi đi qua đều để lại những dấu vết.
Trong mơ, Thẩm Diễm vẫn không thể nhìn rõ mặt người đàn ông, nhưng càng ngày càng cảm thấy người này quen thuộc, như thể sắp gọi ra tên của gã. Y hít sâu thở hổn hển, đột ngột tỉnh giấc.
Thích Cảnh Vân đang ngồi bên cạnh y, thấy y tỉnh lại liền đưa nhiệt kế vào miệng: "Ngậm lấy."
Thẩm Diễm còn chút ngơ ngác, ngoan ngoãn ngậm lấy nhiệt kế, tóc mái trước trán đã ướt đẫm mồ hôi, Thích Cảnh Vân thay miếng dán hạ sốt cho y, rồi lấy khăn lau nhẹ vài cái. Thấy mặt y vẫn đỏ bừng, anh liền đưa tay chạm vào trán y: "Có vẻ đã hạ sốt rồi, sao mặt vẫn còn đỏ thế này..."
Đôi mắt của Thẩm Diễm không phải là đôi mắt hạnh tiêu chuẩn, đuôi mắt hơi xếch lên, lúc này lại mở to tròn, giọng nói không rõ ràng: "Hơi khát."
Y vừa tỉnh ngủ, cả người mềm nhũn không còn chút khí thế, để mặc Thích Cảnh Vân làm gì thì làm.
Năm phút sau, Thích Cảnh Vân nhìn vào nhiệt kế, thở phào nhẹ nhõm: "Hạ sốt rồi."
Anh lấy một chiếc cốc có ống hút cho cậu chủ nhỏ uống nước. Thẩm Diễm tựa vào vai anh, hút hai ngụm nước, không hài lòng lầm bầm: "Sao cậu lại dùng miếng dán ngăn mùi nữa rồi?"
Mũi của Thẩm Diễm cọ vào sau cổ của Thích Cảnh Vân, khiến anh nhột nhột phải né tránh, cười nói: "Đừng có đụng lung tung."
Miếng dán ngăn mùi... Thẩm Diễm nheo mắt lại, vẫn dựa vào người Thích Cảnh Vân, hỏi bâng quơ: "Phương Dĩ Tả đâu?"
Thích Cảnh Vân mặc kệ cho y ôm, miếng dán ngăn mùi bị y cọ mở một góc, đáp: "Anh ấy đã canh chừng suốt đêm qua, mới vừa bị quản gia vừa thuyết phục đi nghỉ ngơi."
"Đêm qua hai người làm gì vậy? Sao mà cậu vừa về là phát sốt, Phương Dĩ Tả còn giống như vừa đánh nhau với ai xong."
Thẩm Diễm lảng tránh, hỏi ngược lại: "Trên người anh ấy có thương tích à?"
Thích Cảnh Vân ngừng lại một chút, nói: "Có, nhưng chỉ ở trên tay, có chút kỳ lạ, như thể bị ai đó cắn."
"Bị người ta cắn..." Thẩm Diễm không biểu lộ cảm xúc, lặp đi lặp lại một câu, toàn thân đột nhiên cảm thấy lạnh lẽo, nhưng rồi lại có chút nhẹ nhõm, "Hóa ra thật sự là anh."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com