Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 19

Thẩm Diễm ném con dao xuống, nhìn chằm chằm vào Phương Dĩ Tả một lúc, rồi đột nhiên bật cười ha hả. Nếu Phương Dĩ Tả chỉ im lặng chịu phạt mà không nói một lời, y mới cảm thấy kỳ lạ. Người này trước giờ đều cực đoan, thường ngày chỉ là dùng vẻ lạnh lùng để che giấu sự điên cuồng trong bản tính của mình. Bây giờ, khi hắn không còn che đậy trước mặt Thẩm Diễm, y mới cảm thấy như đã nắm bắt được con người thật của hắn, đồng thời cũng hoàn toàn kích thích khao khát chinh phục của y đối với Phương Dĩ Tả.

Thẩm Diễm nghiêng người tựa vào giường, liếc nhìn Phương Dĩ Tả, hờ hững nói: "Nếu đã tự nhận là mơ tưởng, thì tốt nhất là nên sớm dập tắt cái suy nghĩ không nên có này đi."

Y cũng chẳng quan tâm đến vết thương trên người Phương Dĩ Tả vẫn đang chảy máu, "Phương Dĩ Tả, tôi đã rất khoan dung với anh rồi, nếu là người khác thì hôm nay còn chẳng có cơ hội quỳ ở đây mà chịu phạt."

Khóe môi Phương Dĩ Tả khẽ nhếch lên một đường cong nhỏ. Hắn hiếm khi cười, kể từ lần trước khi Thẩm Diễm vô tình nói muốn thấy hắn cười, hắn đã nghiêm túc về nhà luyện cười trước gương một thời gian, khuôn mặt có thể hiện ra nụ cười chuẩn mực một cách máy móc, nhưng nụ cười hiện tại lại mang theo chút gian manh, khác hẳn với hình ảnh Phương Dĩ Tả nghiêm nghị, chuẩn mực trước đây.

Giọng hắn vẫn bình tĩnh như đang báo cáo công việc: "Mơ tưởng mười năm mà nói bỏ là bỏ được ngay, cậu chủ tin là tôi làm được sao?"

"Huống chi, cậu chủ cũng nói đã quá khoan dung với tôi. Nếu tôi không thử, làm sao biết ngài có thể khoan dung với tôi đến mức nào?"

Thẩm Diễm im lặng, nhìn hắn một lúc lâu, đột nhiên hỏi: "Tại sao anh lại nghĩ rằng bản thân thích tôi? Phương Dĩ Tả, anh có thể thử tiếp xúc với vài Omega khác, những người xinh đẹp, thơm tho, mềm mại như thế chẳng phải đáng yêu hơn sao?"

Phương Dĩ Tả đáp: "Trực giác."

"Ha." Thẩm Diễm cười khẩy: "Trực giác à? Chỉ có loài thú mới hành động dựa trên trực giác."

Phương Dĩ Tả cũng không phủ nhận, "Cậu chủ nghĩ thế cũng được."

Thẩm Diễm không buồn để ý đến hắn nữa, chuyển sang chủ đề khác: "Bắt đầu từ khi nào?"

Phương Dĩ Tả nhìn vào mắt Thẩm Diễm, "Tôi đã luôn ở bên ngài."

Ý hắn là,  Thẩm Diễm có lẽ là khởi nguồn dục vọng của hắn.

Thẩm Diễm tặc lưỡi, nhìn Phương Dĩ Tả vẫn đang quỳ dưới đất. Vì mất máu và vết thương không được xử lý nên môi của hắn tái nhợt. Thẩm Diễm không khỏi cảm thấy phiền lòng, hỏi qua hỏi lại mà vẫn cảm thấy như chưa nắm được điểm mấu chốt. Vấn đề này không thể giải quyết trong chốc lát. Y tự hỏi, nếu thực sự giết Phương Dĩ Tả, liệu mình có cảm thấy hài lòng không? Rồi y nhận ra sự không thể thay thế của Phương Dĩ Tả khiến ta không thể ra tay. Nếu thực sự làm, y mơ hồ cảm thấy mình sẽ hối hận.

Thẩm Diễm vô thức véo nhẹ hổ khẩu* của mình, ra lệnh cho Phương Dĩ Tả: "Ra ngoài đi."

*Kẽ giữa ngón tay cái và ngón trỏ

"Anh không sợ đau đúng không?" Thẩm Diễm nhìn vào vai của Phương Dĩ Tả, "Vậy thì không cần dùng những cách này để trừng phạt anh nữa."

"Anh bị thương thì hãy nghỉ ngơi cho tốt. Thời gian này, công việc ở công ty không cần anh lo lắng, cũng không cần theo sau tôi nữa. Trợ lý và thư ký sẽ lo liệu mọi việc họ nên làm."

Phương Dĩ Tả không phản đối, hắn đứng dậy, hơi cúi đầu: "Cậu chủ, cậu có thể tước hết mọi chức vụ của tôi ở công ty và câu lạc bộ, nhưng tôi không yên tâm khi giao chuyện cá nhân của ngài cho người khác."

Thẩm Diễm mỉm cười nhìn hắn: "Đúng vậy, tôi biết anh không yên tâm."

"Phương Dĩ Tả, anh không thật sự nghĩ rằng tôi không có cách xử lý anh chứ?"

Phương Dĩ Tả cúi đầu: "Cậu chủ... tôi rất xin lỗi vì đã làm cậu bị cảm lạnh và sốt tối qua."

Thẩm Diễm nói: "Phương Dĩ Tả, nếu biết điều, thì tốt nhất đừng nhắc lại chuyện tối qua nữa. Tôi có cảm nhận được sự thoải mái, nhưng không có nghĩa là tôi không tức giận. Còn nữa, cái áo sơ mi anh xé rách tối qua có giá một vạn năm* một cái, lương của anh dư sức trả cho nó. Cộng thêm khoản phạt, tháng này anh không có lương đâu."

*Xấp xỉ 52,658,120 VNĐ

"Bây giờ, ra ngoài đi, đừng để tôi phải nói lần thứ ba."

Phương Dĩ Tả nhìn sâu vào Thẩm Diễm một cái, rồi cũng nghe lời mà rời đi. Vết thương trên vai và tay hắn cần được xử lý cẩn thận, mất máu nhiều khiến hắn hơi chóng mặt, còn đau đớn chỉ là chuyện nhỏ. Phương Dĩ Tả không muốn tiếp tục đối đầu với Thẩm Diễm, dù biết rằng hắn lo lắng nhưng vẫn cố tình khiến hắn lo lắng, cậu chủ nhỏ đã nắm được điểm yếu của hắn, Phương Dĩ Tả không thể nào phản kháng.

Ánh mắt Thẩm Diễm phức tạp, khó mà nói rõ hiện giờ y đang có tâm trạng gì. Từ lúc biết được tâm tư của Phương Dĩ Tả dành cho mình, y dường như đang cố tình tránh né vấn đề này, thậm chí còn không muốn nói thẳng ra. Cho đến khi Phương Dĩ Tả có hành động quá đáng đêm qua, y mới không thể nhịn nổi mà ra tay trừng phạt hắn.

Nhưng sau khi phạt rồi thì sao?

Thẩm Diễm cầm lấy cốc uống thuốc, khép hờ mắt. Cơn sốt vừa hạ, y thực sự cần nghỉ ngơi. Nghĩ kỹ lại, có lẽ sự việc tối qua là do Phương Dĩ Tả bị kích thích khi y vô tình gặp Vạn Thanh Việt, nên mới hành động như vậy. Y thấp giọng chửi thề, cơn giận tự nhiên lại chuyển sang Vạn Thanh Việt.

Sau một buổi chiều nghỉ ngơi ở nhà, sắc mặt Thẩm Diễm đã khá hơn. Buổi tối, Y chuẩn bị ra ngoài đến câu lạc bộ một chuyến. Khi đi qua phòng của Phương Dĩ Tả, y không thoải mái mà liếc vào trong. Cửa không đóng, Phương Dĩ Tả đang quay lưng về phía y, có lẽ đang xử lý vết thương ở vai phải. Nửa thân trên hắn không mặc áo, để lộ cơ bắp rắn chắc ở lưng và cánh tay. Vết thương ở vai phải được quấn băng kỹ lưỡng. Thẩm Diễm liếc nhanh một cái rồi vội vã rời đi.

Nhà họ Thẩm kinh doanh khá nhiều địa điểm giải trí, và dần dần có ý định hợp nhất các hoạt động khác nhau. Ngành cờ bạc ở đây thuộc về vùng xám, ban đầu chỉ là các trò chơi bài đơn giản, sau đó, đấu quyền anh và đua ngựa ngầm dần trở nên nổi bật. Câu lạc bộ mà Thẩm Diễm vừa khai trương gần đây nằm ở ngoại ô, có ba tầng trên mặt đất và hai tầng ngầm, dịch vụ rất đa dạng nên làm ăn khá phát đạt. Nhưng trong giai đoạn khởi đầu, không thể tránh khỏi có người muốn gây chuyện. Thẩm Diễm đã dặn người dưới theo dõi sát sao, bản thân cũng thường xuyên ghé qua.

Trong sảnh chính tương đối yên tĩnh, người quản lý đi theo sau y, Thẩm Diễm thẳng tiến đến tầng ngầm thứ hai của sân đấu quyền anh. Cửa bên vừa mở, âm thanh ồn ào bên trong gần như làm người ta chóng mặt. Đây là nơi tích tụ sự tàn bạo và bạo lực, một nơi để giải tỏa những dục vọng không thể nói ra của con người. Những người ngồi quanh đấu trường vẫn mặc vest lịch sự, nhưng đôi mắt đã đỏ ngầu, rõ ràng là bị không khí trong sân lôi cuốn đến phấn khích.

Thẩm Diễm bình thản nhìn hai võ sĩ trên sàn đấu. Họ như hai con báo hoang dã điên cuồng lao vào nhau, động tác dữ dội, mỗi cú đấm gần như đều sượt qua thái dương của đối phương. Cả hai người đều đã bị thương, máu me lăn lóc trên sàn đấu. Thẩm Diễm cau mày, không quay đầu lại, ra lệnh cho người phía sau: "Phương Dĩ Tả---"

Trong không gian kín đầy những tiếng ồn ào và mùi pheromone mà miếng dán ngăn mùi cũng không che giấu nổi, giọng nói nhỏ của Thẩm Diễm nhanh chóng bị lấn át bởi tiếng ồn lớn hơn. Y ngẩn ra một chút, đột nhiên nhận ra người đi theo mình không phải là Phương Dĩ Tả.

Thẩm Diễm xoa xoa trán, ngay lúc đó bỗng thấy nhẹ nhõm vì tiếng nói của mình không bị ai nghe thấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com