Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 45. Để tôi cắn một miếng

Đôi mắt đối đầu đan xen trong không khí đẫm mùi gỗ tuyết tùng. Lệ Hằng luôn nở nụ cười nhạt trên môi.

Viên Nghị cảm thấy trong nụ cười này có chút khiêu khích.

Nói chính xác, không thể gọi là khiêu khích, cần phải nói rằng đây là một cảm giác áp bức vô hình phát ra từ cơ thể Lệ Hằng.

Nhưng cảm giác áp bức đó chỉ khiến Viên Nghị nổi loạn.

Viên Nghị hỏi: "Nếu tôi không mặc, không biết Lệ tướng quân sẽ làm gì?"

Lệ Hằng nói: "Vậy thì... Tôi chỉ có thể chờ đợi cơ hội để xem nó sau này. Chuyện về bạn của phu nhân, xem ra vẫn phải nể mặt mà đánh tiếng vậy."

Nói xong, hắn chuẩn bị treo váy trở lại trong tủ. Chỉ là không thể nếm được vị ngọt khi nó đã ở gần miệng, hắn không tránh khỏi cảm thấy hơi hối hận trong lòng, vì vậy hắn đã không di chuyển trong một thời gian dài.

Lúc này, Viên Nghị bất ngờ đi tới cầm lấy váy nói: "Vậy tôi hy vọng tướng quân không hối hận với quyết định này."

Nói xong, cậu cầm váy đi vào phòng tắm, sau khi tắm xong mới đi ra.

Một chút màu trắng tinh khiết, và ngay lập tức, căn phòng dường như hòa tan nhẹ nhàng với hương thơm của hoa thụy hương.

Tóc của Viên Nghị từ khi đến đây vẫn chưa được cắt gọn, lúc này nó đã dài sát vai, được buộc lên nhẹ nhàng.

Cậu không có một chút uy hiếp nào, cũng không có chút ngại ngùng nào. Nước da trắng nõn, đôi mắt vẫn lạnh lẽo.

Cậu đứng bên cạnh giường hỏi Lệ Hằng: "Đẹp không?"

Lệ Hằng xem đến nỗi toàn thân phát hỏa, thật sự có chút hối hận. Hắn hơi nheo mắt lại: "Em chính là dựa vào việc tôi không thể bắt nạt em nên mới làm vậy đúng không?"

Viên Nghị mỉm cười nhưng không lên tiếng.

Chiếc váy ngủ này còn có một cái túi, Viên Nghị đút hai tay vào túi, hài lòng nhìn Lệ Hằng ăn cơm, sau đó ngồi lên ghế tiếp tục học. Chưa kể, nó đúng là thoải mái.

Cậu thậm chí còn không nghĩ đến việc thay váy.

Lệ Hằng nhìn cái cổ thiên nga mảnh khảnh xinh đẹp của cậu, cánh tay và bắp chân trắng nõn, bụng dưới hơi nhô ra, hắn gắt gao hít vào: "Vợ à, em to gan lắm, em có biết sau này sẽ phải hoàn lại gấp đôi không?"

Viên Nghị nói: "Ồ, chuyện sau này để sau này nói đi."

Lệ Hằng nhìn thấy cậu khoanh chân, chân bỏ chân ra khỏi dép lê, hắn cảm thấy khí tức và máu của mình đang đánh nhau.

Nhưng hắn thật sự không thể làm gì được, cho nên chỉ có thể nghiến răng véo má Viên Nghị khi đi ngang qua, sau đó lại đi tắm với lòng căm hận.

Lần này mất một chút thời gian. Cho đến khi Viên Nghị kết thúc tiết học ngày hôm đó, Lệ Hằng vẫn không ra ngoài.

Nếu không phải bên trong không có tiếng nước chảy ra liên tục, Viên Nghị đã tự hỏi trong phòng tắm còn có một lối đi bí mật ra thế giới bên ngoài hay không.

Lệ Miễn nói: "Nghị ca, anh định ngủ à?"

Viên Nghị nằm trên giường: "Ừm, năm rưỡi sáng sớm mai em đánh thức ta dậy."

Nói xong, cậu bảo Lệ Miễn tắt đèn.

Các cửa sổ vẫn duy trì chủ đề bầu trời đầy sao, và mặc dù không có đèn, những đốm sao trên chúng chiếu vào phòng.

Trời không tối, nhưng cũng không sáng.

Khi Lệ Hằng đi ra khỏi phòng tắm, hắn nhìn thấy tình huống như vậy.

Viên Nghị cuộn mình trong tấm chăn bông màu xanh mềm mại, như quả cầu màu trắng tan chảy, giống như một viên ngọc rơi xuống biển sao.

Cậu luôn ngủ nghiêng, và ôm chăn bông trong tay, như thể cậu đang tìm kiếm một loại an toàn nào đó. Cậu cũng luôn ngủ thiếp đi trước khi có thể thư giãn hoàn toàn.

Lệ Hằng nhẹ nhàng đi tới, vuốt ve khuôn mặt đang ngủ say của Viên Nghị, hơi thở ấm áp của cậu nông cạn trên tay hắn.

Cuối cùng hắn cũng không nhịn được mà lại sờ sờ bụng dưới của Viên Nghị, nhưng đã không còn xuyên qua chăn bông nữa.

Chỉ có một lớp váy ngủ mỏng màu trắng, và nó rất chân thật khi chạm vào. Ở dưới bàn tay hắn là người hắn yêu thương, cũng như con cái của hắn. Cảm giác thỏa mãn giống như một dòng nước nóng khuấy động trong trái tim hắn.

Tuy nhiên, nếu hắn ở lại, hắn sợ rằng kỳ dịch cảm của hắn sẽ đến bất ngờ, điều này sẽ quá tệ.

Lệ Hằng gần như nửa cưỡng ép đứng thẳng người lên, lặng lẽ rời khỏi phòng ngủ.

Nhưng không bao lâu sau, hắn quay đầu lại, nhanh chóng đặt một nụ hôn lên trán Viên Nghị.

Không có do dự, như thể hắn sẽ không thể kiềm chế bản thân nếu hắn ở lại thêm nửa giây nữa.

Căn phòng trở nên yên tĩnh.

Bên ngoài cửa sổ dường như không có tiếng mưa rơi, Viên Nghị cảm thấy trong giấc mơ không hiểu sao lại lạc lõng. Cậu từ từ mở mắt ra, phát hiện bên giường trống rỗng.

Dường như không ai ngủ ở đó, và có ít mùi tuyết tùng hơn so với khi cậu thức dậy như những ngày thường.

Cậu gọi cho Lệ Miễn hỏi thời gian, được biết đã quá nửa đêm, vì thế hỏi: "Tướng quân có chuyện gì gấp phải rời đi sao?"

Lệ Miễn nói: "Đi rất vội, giống như đã có chuyện gì lớn xảy ra, em không biết đó là chuyện gì. Nhưng cuối cùng em đã có bằng chứng rồi! Nghị ca, em sẽ cho anh xem."

Lệ Miễn phát lại những gì nó nhìn thấy nửa giờ trước và chiếu nó lên tường. Viên Nghị thấy tối nay Lệ Hằng không đi ngủ. Nam nhân quả thật có chút vội vàng đi, nhưng lại vội vàng đến hôn cậu.

Lệ Miễn nói: "Anh nhìn xem Nghị ca, em đã nói chủ nhân là một tên biến thái mà! Quỷ háo sắc!"

Viên Nghị nhìn thấy bàn tay của "Tên biến thái" đặt trên bụng mình, chậm rãi chạm vào nó, ánh mắt không giấu được niềm vui và yên bình.

Có thực sự là một "Quỷ háo sắc" không?

Ngay cả khi có, hắn có lẽ sẽ là một con "Quỷ háo sắc" có kiên nhẫn.

Viên Nghị vô thức sờ sờ trán mình: "Ta sẽ ngủ tiếp, sáng mai thời gian thức dậy sẽ đổi thành sáu giờ."

Lệ Miễn nói: "Vâng" Qua một lúc sau: "Nghị ca, anh cười cái gì vậy?"

Viên Nghị nhắm mắt lại nói: "Em nhìn nhầm rồi, ta không cười."

Lệ Miễn: "..."

Không có sao? Rõ ràng vừa rồi nó thấy khóe miệng ai đó cong lên mà. Nó là một con robot, và không thể "Nhìn sai" được.

____

Buổi trưa ngày hôm sau, Viên Nghị đang cân nhắc xem nên làm thịt cừu thủ công hay đuôi bò hầm vào buổi tối. Lệ Hằng lần đầu tiên gửi tin nhắn cho cậu thông qua Lệ Miễn, nói rằng tối nay hắn có chút chuyện cho nên sẽ đến muộn.

Sau khi Viên Nghị đọc xong, cậu nhờ Lệ Miễn giúp trả lời câu “Đã biết” buổi tối quyết định ăn mì chua nóng với thịt và bánh hấp. Bánh thịt chứa đầy ớt xanh thái hạt lựu, cậu cũng ăn mỡ và nạc, sự kết hợp như vậy là ngon nhất.

Giáo sư Giản mỉm cười nói: "Cái này ăn đêm không được vì không thể để lâu. Để mẹ làm cái khác cho con nhé?"

Viên Nghị nghĩ nghĩ, đột nhiên nói tối nay không ăn nữa sẽ khiến bị nghi ngờ, vì thế nói: "Mẹ, trước đây mẹ làm cá viên nướng một lần, món đó rất ngon, mẹ có thể làm lại lần nữa không?"

Cậu nhớ rằng chỉ cần đưa toàn bộ cá tươi vào cabin chế biến của đầu bếp thông minh và cho nguyên liệu vào hộp nguyên liệu, sau đó nó sẽ tự chế biến cá viên. Làm cái đó tốn ít thời gian hơn và cậu thích ăn nó, nó cũng có thể để được bên ngoài vào ban đêm.

Giáo sư Giản nói: "Tất nhiên là được rồi, không thành vấn đề. Nhưng Tiểu Nghị à, con có biết không những thứ con thích ăn gần đây cũng là món ăn yêu thích của Lệ Hằng. Khẩu vị của các con thật giống nhau."

Viên Nghị nhìn biểu cảm của giáo sư Giản, hoạt bát, vui vẻ và rõ ràng...

Cậu đột nhiên hiểu ra.

Lúc trước khi giáo sư Giản nhắc đến Lệ Hằng, bà luôn có chút buồn bã, và bà hiếm khi chủ động đề cập đến nó. Nhưng hai lần nhắc đến Lệ Hằng vừa rồi không chỉ hoạt bát, mà giọng điệu cũng rất khác so với trước kia.

Viên Nghị trả lời với một nụ cười tương tự: "Có thể khẩu vị của hai đứa nhỏ giống với Lệ Hằng."

Giáo sư Giản gật đầu nói: "Chắc là vậy."

Hai người ngầm hiểu ý, sau bữa tối, giáo sư Giản đi nhổ cỏ trong sân. Viên Nghị sau khi học xong một ngày cũng muốn thư giãn, cho nên đi theo làm công việc đơn giản. Cậu thấy đèn của nhà bên cạnh chưa bật nên thản nhiên hỏi: "Mẹ, gần đây dì Phùng Lộ ra ngoài sao? Hình như con không thấy đèn nhà dì ấy sáng trong nhiều ngày rồi."

Giáo sư Giản nói: "Dì Phùng Lộ của con đang nghỉ phép và đã đi đón dì Tiểu Diệp con rồi."

Viên Nghị chuyển đến nhà họ Lệ được ba tháng, đây là lần đầu tiên cậu nghe thấy tên người này, vì vậy cậu tò mò hỏi: "Có phải là nửa kia của dì Phùng Lộ không?"

Giáo sư Giản nói: "Đúng vậy, dì ấy tên là Diệp Huệ Uyển, dì ấy cũng là một Omega như chúng ta. Tuy dì ấy đã kết hôn với dì Phùng Lộ con nhiều năm rồi nhưng họ chưa có con. Có thể là áp lực trong lòng hơi lớn cho nên thời gian trước sức khỏe của dì ấy không tốt. Dì Phùng Lộ con cũng bận rộn với công việc, vì vậy dì ấy đã gửi vợ mình về nhà bố mẹ đẻ vài tháng trước khi dì ấy bận. Hai bên tương đối xa, dì Phùng Lộ con có thể sẽ phải ở lại đó vài ngày mới trở về."

Viên Nghị gật đầu: "Vậy mẹ có biết lý do không có con là gì không? Vì hầu như tất cả các vấn đề vô sinh bây giờ có thể giải quyết được."

Giáo sư Giản nhổ cỏ nói: "Đó là điều khiến mọi người cảm thấy buồn. Ngay khi họ kiểm tra mọi thứ đều cho ra kết quả bình thường, nhưng cũng không mang thai được. Sau đó, thụ tinh nhân tạo cũng không được. Dì Tiểu Diệp con lúc nào cũng khóc vì chuyện này trong những năm đầu, cho nên đôi mắt của dì ấy không được tốt cho lắm, vì vậy dì ấy đã phải phẫu thuật hai lần. Bác sĩ cho biết có thể liên quan đến việc không phù hợp về mặt gen di truyền. Nhưng tình cảm của bọn họ rấtệ tốt, dì Phùng Lộ không cảm thấy không có con là chuyện lớn. Chỉ là có người từ khi sinh ra đã thích trẻ con, dì Tiểu Diệp của con lại là người như vậy."

Viên Nghị: "..."

Sáng sớm hôm sau sau khi dậy sớm, Viên Nghị nghe thấy tiếng nói chuyện trong sân. Cậu đang thay quần áo cho Lệ Miễn nghe thấy Diệp Huệ Uyển nói có mang theo quà từ quê lên, trò chuyện vài câu với giáo sư Giản.

Viên Nghị suy nghĩ một lúc rồi quyết định không ra ngoài để không khiến người ta cảm thấy khó chịu trong lòng.

Kết quả là giáo sư Giản lớn tiếng gọi cậu: "Tiểu Nghị, dì Tiêu Diệp của con mang đồ ăn tới cho con này."

Viên Nghị không còn cách nào khác đành phải đi xuống chào hỏi: "Chào dì Tiểu Diệp."

Diệp Huệ Uyển rất nhỏ nhắn, nhưng lại rất xinh đẹp, mái tóc màu hoa cà, giống như búp bê, bà cười rất dịu dàng: "Xin chào Tiểu Nghị, dì nghe dì Phùng Lộ con nói con đang mang thai nên dì mang cho con một ít pho mát thủ công làm ở nhà, không biết con có thích hay không."

Viên Nghị nhận lấy một cái hộp lớn, cảm thấy nặng: "Cảm ơn dì Tiểu Diệp, buổi sáng con có thể kẹp nó vào bánh sandwich."

Giáo sư Giản mỉm cười nói: "Tài nấu nướng của dì Tiểu Diệp con cũng rất tốt, lần sau con sẽ biết khi nào có cơ hội nếm thử."

Diệp Huệ Uyển nói: "Dì vừa nói với Phùng Lộ là muốn làm thịt nướng trong sân tối nay. Tiểu Nghị, cháu có thích ăn thịt nướng không? Nếu cháu thích chúng ta có thể cùng nhau làm. Nhiều người sẽ đông vui hơn. Dì có nguyên liệu và lò nướng, cho nên dì sẽ chuẩn bị chúng."

Viên Nghị nói: "Cháu thì như nào cũng được, nhưng như vậy sẽ không gây phiền phức cho dì đi?"

Diệp Huệ Uyển cười nói: "Không phiền phức, dì vui còn không kịp ấy chứ. Dì Phùng Lộ con lúc nào cũng bận rộn, giáo sư Giản cũng hay lên lớp nên không thấy mặt. Dì làm thiết kế và sản xuất thủ công mỹ nghệ, hay ở nhà vì vậy dì ước mình có thể quen biết thêm một vài người bạn. Vậy tối nay quyết định qua nhà dì ăn cơm rồi đấy nhé?"

Viên Nghị nói: "Được ạ, khi nào dì định chuẩn bị làm thì gọi điện cho cháu, cháu có thể đi qua giúp đỡ."

Diệp Huệ Uyển nói: "Được, vậy dì sẽ trở về trước."

Viên Nghị quay lại phòng bếp đặt pho mát, giáo sư Giản nói: "Dì Phùng Lộ là cấp dưới trực tiếp của ông ngoại con, cho nên thân thiết với bọn họ cũng không có gì là không tốt cả."

Viên Nghị gật đầu: "Con biết rồi mẹ."

Cậu chăm chú nhìn miếng bít tết mà mình định ướp.

Giáo sư Giản hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

Viên Nghị nói: "Không có, ban đầu định dùng nó làm bữa tối. Nhưng quên đi, con sẽ ướp nó trước.”

Buổi chiều, Viên Nghị trả lời một cuộc điện thoại do Quý Lan gọi tới. Quý Lan hưng phấn nói trong điện thoại: "Tiểu Nghị, phương pháp cậu nói thật sự rất hiệu quả! Mình nói với Bùi Xá rằng mình hơi sợ anh ta, thế là anh ta đã kể cho mình nghe rất nhiều câu chuyện của anh ta để cho mình hiểu thêm về anh ta rồi, đặc biệt là những câu chuyện anh ta đã chiến đấu, và sau đó còn nói với mình rằng anh ta sẽ cố gắng dịu dàng nhất có thể, bây giờ mình dường như không quá sợ anh ta như vậy nữa."

Viên Nghị cảm thấy có chút buồn cười. Có thể là phương pháp của cậu hoạt động tốt, hoặc nó cũng không hoàn toàn là công lao của cậu.

Ai kia ban đêm không trở lại, có lẽ có liên quan đến chuyện này.

Cậu nói với Quý Lan: "Chủ yếu là cậu có can đảm nói điều này để có được kết quả tốt. Vậy cậu nghĩ sao về người này?"

Quý Lan nói: "Mình cảm thấy chúng mình có thể thử sống hòa thuận xem. Trước đây, mình lo lắng chủ yếu khi nhìn thấy anh ta. Bây giờ mình không quá lo lắng nữa, mình đột nhiên cảm thấy rằng người này khá tốt. Trông rất cao to và uy vũ, nhưng trái tim anh ta lại rất dịu dàng. Cha mình cũng nói rằng người đàn ông này rất có năng lực."

Viên Nghị nói: "Vậy thì hòa hợp với nhau đi. Tìm một Alpha giỏi dù sao cũng không có chỗ không tốt."

Quý Lan cười hai tiếng: "Cậu mặc váy à? Nếu nó dễ mặc thì mình sẽ làm cho cậu thêm hai cái nữa."

Viên Nghị nghĩ nghĩ rồi nói: "Được"

Buổi tối Viên Nghị ăn rất nhiều thịt nướng, nhưng một lần khi ăn cơm, cậu đột nhiên phát hiện Diệp Huệ Uyển đang nhìn mình với ánh mắt ghen tị, điều này khiến cậu cảm thấy rất khó chịu khi trở về nhà.

Thật khó để nói chuyện về có duyên với con cái.

Nghĩ đến đây, cậu càng cảm thấy giữ hai đứa nhỏ ở lại cũng không dễ dàng gì, cho nên vô thức sờ sờ bụng mình.

Cậu hiếm khi làm điều này trước đây, bởi vì ban đầu cậu không cảm thấy gì cả. Nhưng bây giờ bụng cậu đã lộ ra rõ ràng, đôi khi cậu muốn chạm vào nó. Cảm giác thực sự tuyệt vời.

Lúc này Lệ Hằng mới đến. Bởi vì đến muộn, hắn lo lắng Viên Nghị đã ngủ cho nên giọng nói rất nhẹ nhàng. Viên Nghị có chút phân tâm, lúc hắn đi vào rồi mới có phản ứng lại.

Lệ Hằng nhìn thấy động tác của cậu cảm thấy tâm trạng cậu kém hơn trước, nhẹ giọng hỏi: "Có chuyện gì sao? Chỗ nào không thoải mái?"

Viên Nghị nói: "Không có. Hôm nay tôi đến nhà dì Phùng Lộ ăn thịt nướng."

Lệ Hằng nói rất chắc nịch: "Dì Tiểu Diệp đã về rồi đúng không?"

Viên Nghị gật đầu: "Buổi chiều Quý Lan gọi điện cho tôi. Cảm ơn anh."

Mặc dù cũng có thể là Lệ Hằng không làm gì cả, Quý Lan tự nói chuyện và khiến Bùi Xá nghe lời đề nghị của cậu ta, quyết định tìm hiểu thêm với Quý Lan thì cậu cảm thấy khả năng này không cao.

Lệ Hằng nói: "Cảm ơn cái gì? Cũng không thể để vợ tôi mặc váy không công được. Muộn rồi, mau nghỉ ngơi đi."

“Hôm nay anh không ăn khuya sao?”

"Không phải em đến nhà dì Tiểu Diệp ăn thịt nướng sao? Còn mang phầm về cho tôi?" Dù sao cậu cũng đến nhà người khác ăn cơm, mà người ngoài cũng không biết hắn đã trở lại.

"Nói thì nói vậy, nhưng ở nhà cũng không giống như không có gì để ăn." Viên Nghị nói: "Tôi có ướp thịt bò, dù sao trong nhà cũng có hệ thống thông gió và thoáng khí, cho nên chiên trong chảo rán nhỏ rồi thông gió cũng không thành vấn đề."

Viên Nghị chuẩn bị thịt bò và phở, cũng như một ít rau rửa sạch để xào.

Nhưng ngay khi kết nối nguồn điện, Lệ Hằng nói: "Đừng dùng điện, cho em xem cái này thú vị lắm."

Lệ Hằng lấy ra một đồng xu năng lượng, lật cái chảo rán nhỏ, dán vào một cái rãnh trên đó. Ngay khi hắn bật công tắc, nồi mì nhanh chóng nóng lên.

Viên Nghị đột nhiên cảm thấy mới mẻ. Cậu thường sử dụng loại cassober nhỏ có thể được sử dụng để gây nhiễu khí. Nhưng cậu thấy cái này tốt hơn. Cái cục nhỏ xíu như kia mà lại có hiệu quả lớn đến vậy.

"Cái này dùng được bao lâu?"

"Năm mươi năm không thành vấn đề."

"Bao lâu cơ?" Viên Nghị sửng sốt.

"Năm mươi năm. Nếu không sao em lại không nghĩ xem thứ này có giá trị như vậy?" Lệ Hằng nói: "Bây giờ hầu như tất cả các thế lực đều đang lấy năng lượng từ Tinh cầu Lam Keo."

"Tinh cầu Lam Keo không phải là rất nguy hiểm sao?" Viên Nghị đặt thịt bò và rau lên xào: "Nhưng trước đó tôi nghe mẹ nói anh có quan hệ tốt với Tinh cầu Lam Keo. Cho nên anh..."

"Giờ thì vẫn chưa đến mức đó. Nhưng bắt đầu từ ngày mai, tôi sẽ phải rời đi một thời gian, và có lẽ sẽ không thể quay lại trước khi em đi học lại được. Tôi sẽ để lại cho em pheromone đủ dùng trước khi tôi rời đi tối nay. Trong khoảng thời gian này bất kể em nghe thấy gì, em chỉ cần bảo vệ bản thân và con của chúng ta thật tốt là được."

"Được, tôi hiểu rồi."

"Lát nữa ăn xong tôi sẽ đi thư phòng. Lấy pheromone phải làm trong môi trường bí mật. Em phải kích thích tôi."

"Kích thích kiểu gì?"

"Để tôi cắn một miếng."

“???”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com