Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 48. Tướng quân trả thù

Điều này rất rõ ràng, Viên Nghị quyết định trở lại lớp thực nghiệm để học vì Tào Vũ Nhiên đến lớp số hai.

Nụ cười của Tào Vũ Nhiên gần như đóng băng trên mặt cùng với lời nói của Viên Nghị.

Nhưng nếu Viên Nghị giả vờ thêm vài ngày nữa sau đó lại nói như vậy thì y sẽ không quá sốc. Điều này rõ ràng như muốn nói trực tiếp là cậu không thích y, hoặc thậm chí ghét y trước mặt các bạn học trong lớp số hai. Mà lúc này, y không thể lập tức nói cũng sẽ theo trở lại lớp thực nghiệm được nữa, cho nên mới cảm thấy xấu hổ.

Tào Vũ Nhiên cúi đầu xuống, đôi mắt đỏ hoe, y không thể để nước mắt chảy ra.

Thấy vậy, sắc mặt La Khởi Chính trở nên khó coi: "Bạn học Viên nói vậy là có ý gì? Nếu cậu muốn học lớp song song, cậu có thể đến lớp song song, nếu cậu muốn đến lớp thực nghiệm, cậu có thể đến lớp thực nghiệm, sao cậu lại nói giống như viện y khoa của Đại học Tế Hoa này được nhà cậu mở vậy?"

Viên Nghị nói: "Đại tá La, khi nói lời này anh đang cố ý khiêu khích rồi. Tôi có nói là sẽ xin đơn chuyển, nếu đơn không được thông qua thì tất nhiên tôi vẫn phải ở trong lớp song song. Chỉ là không tiện ở lớp số hai nữa. Tôi rất thích thầy cô và các bạn học lớp số 2, mọi người đều rất nhiệt tình với tôi. Nhưng cả hai người cũng biết hoàn cảnh của tôi, một Omega như tôi một mình mang thai đã khó khăn rồi, tôi thường cảm thấy bất an và thiếu an toàn. Nếu tôi vẫn còn ở đây, tôi sẽ phải thỉnh thoảng thấy hai người thể hiện tình cảm, như này sẽ tàn nhẫn như thế nào, ngài nói xem?"

Tào Vũ Nhiên cắn môi, tốn rất nhiều công sức mới duy trì được nụ cười, y mạnh mẽ nói: "Rất xin lỗi cậu Viên Nghị, không ngờ cậu lại vì chuyện này. Nhưng đừng lo, hôm nay tôi tới lần đầu, tôi không cảm thấy thoải mái cho nên anh ấy mới đi cùng tôi để gửi quà giúp tôi, hơn nữa đồ cũng quá nhiều. Lần sau sẽ không như vậy nữa."

Viên Nghị cười nói: "Đừng, vậy thì đổi lại thành tôi là người có lỗi với cậu rồi. Vốn dĩ hai người rất tình cảm rất ngọt ngào, đây là chuyện tốt, đừng quan tâm tới tôi, đừng vì tôi ở đây mà hai người không đưa đón nhau nữa. Như này khiến mọi người thấy tôi lại nói tôi không nói đạo lý. Nói tôi đáng ghét đến mức nào. Quên đi, tốt nhất chúng ta vẫn nên tách ra, thật đấy."

Nguyễn Minh Minh lúc này mới xen vào: "Có một số người đúng là nhỏ mọn quá rồi đi? Nhìn thấy hai người ở bên nhau lại nói rằng họ thể hiện tình cảm, cho nên nếu cậu muốn nói thì cậu không thấy cha mẹ của Lệ tướng quân của cậu ân ái cũng vậy sao? Đúng là có bệnh."

Viên Nghị khịt mũi: "Xem ra ngay khi cậu vừa đến liền tặng đồ cũng có ích, đã có người vội vã leo lên kéo quan hệ nhanh như vậy."

Nguyễn Minh Minh tức giận đến mức ném cuốn sổ tay, đứng dậy lớn tiếng nói: "Ai kéo quan hệ! Viên Nghị, đừng dựa vào chính mình có thể mang thai đứa con của tướng quân Lệ Hằng mà nghĩ rằng mọi người đều phải chiều chuộng cậu nhường cậu! Tôi nói cho cậu biết, đây là trường học! Không phải là nhà cậu! Cậu còn nói cái gì mà để cho bạn học lấy đậu phụ và thạch đi tập khâu, cậu có lòng dạ như thế nào? Tôi chỉ thấy cậu đang làm lãng phí thời gian của mọi người, nếu mà có giỏi tự khâu một miếng đậu phụ cho tôi xem nào? Nếu không thể khâu thì dựa vào đâu lại chỉ cho mọi người cách này? Đừng thực sự nghĩ rằng mình rất giỏi rồi đi?"

Thực hành khâu với đậu phụ và thạch?

Các bạn học lúc đó không nghe Viên Nghị nói như vậy đều tỏ vẻ khó hiểu. Tào Vũ Nhiên lúc này mới nói: "Đậu phụ và thạch mềm như vậy, làm sao có thể khâu được? Nó không chỉ thắt chỉ một lần và phải đứt điểm. Viên Nghị, cậu thật sự có thể khâu đậu phụ và thạch sao?"

Nguyễn Minh Minh nói: "Cậu ta làm sao có thể làm được? Tôi nghĩ cái này chỉ là đánh lừa mọi người."

Viên Nghị nói: "Nếu tôi có thể, cậu có xin lỗi tôi trước mặt cả lớp không? Nếu cậu dám, tôi sẽ khâu một cái ngay hôm nay để cho cậu thấy ý nghĩa của hai từ ngoại lệ."

Nguyễn Minh Minh nói: "Được thôi, bất kể là đậu phụ hay thạch, chỉ cần cậu có thể khâu tốt, hôm nay tôi sẽ xin lỗi cậu!"

Viên Nghị nói: "Vậy cậu đi mua thạch cho tôi đi, đậu phụ cũng được. Ồ không, cậu không cần phải mua, trong túi đồ ăn nhẹ của bạn học nào đó chắc chắn sẽ có, không biết ai có thể cho tôi mượn một cái được không?"

Lúc này có người giơ tay lên nói: "Có, trong túi của mình có thạch... Mình không biết cái này có được không."

Học sinh lấy ra một cốc thạch, cao khoảng một ngón tay và rộng một ngón tay.

Một người khác nói: "Mình cũng có!"

Viên Nghị cười nói: "Được, mình lấy một cái là được rồi. Cảm ơn bạn học này, lát nữa mình sẽ mua trả lại cho cậu sau."

Bạn học vội vàng xua tay nói: "Không cần, không cần."

Đối với kim và chỉ khâu vết khâu, không thiếu chúng trong khoa y. Các học sinh cũng cầm nó trong tay để luyện tập, Viên Nghị nhanh chóng mượn nó.

Cậu ngồi trở lại chỗ ngồi, trước khi lớp học bắt đầu, mọi người đều đang quan sát.

Có người tò mò đến mức thậm chí còn rời khỏi vị trí của mình, trực tiếp đi đến bên cạnh Viên Nghị. Đó là thạch! Nó mềm mại như vậy, thực sự sẽ không bị gãy đường khi cho kim vào sao?

Rất nhiều người đều không dám thở mạnh thay cho Viên Nghị, nhất là khi thấy cậu sắp cho kim xuống, ngay cả Tào Vũ Nhiên, La Khởi Chính và Nguyễn Minh Minh cũng nín thở.

Ai biết được Viên Nghị lại bình tĩnh hơn những người khác. Trên người cậu thật sự không có một chút lo sợ. Cậu rất thong thả, như thể tất cả những gì cậu đang làm là may một cái túi, hoặc may một món đồ chơi bỏ túi cho một đứa trẻ con chơi.

Cậu thậm chí còn dùng kim để rạch cho thạch một "Đường dao" trước khi bắt đầu khâu lại.

Khâu từng mũi, bàn tay trắng nõn mảnh khảnh vô cùng vững vàng, khi nhanh nên nhanh, khi chậm nên chậm, nghiêm túc và kiên nhẫn, có thể thấy cậu không có một chút cảm giác hồi hộp nào.

Trong chốc lát, khe hở của thạch đã được cậu khâu lại, thậm chí còn được thắt nút hoàn hảo. Nó gần giống như một cú click chuột.

Học sinh lớp số 2: "..." Đây có còn là con người không?

La Khởi Chính, Tào Vũ Nhiên: "..."

Đột nhiên, có người trong đám người vỗ tay tán thưởng: "Đẹp! Sự khéo léo này thực sự tuyệt vời!"

Thế mà lại là giảng viên đến dạy bài.

Viên Nghị đứng dậy: "Xin lỗi cô giáo Hồ, em đã làm chậm giờ học của cô."

Cô giáo Hồ nói: "Không chậm không chậm. Coi như làm mẫu cho các bạn cũng tốt. Điều quan trọng nhất là đường khâu đúng vị trí, mũi khâu chắc chắn, tính thẩm mỹ cao. Vẻ đẹp đến từ đâu? Đương nhiêm là từ sự khéo léo của bàn tay điều khiển và độ chính xác của khả năng kiểm tra trực quan. Rất tốt. Còn đây là ai?"

Cô giáo Hồ nhìn La Khởi Chính Mặc quân phục, cao lớn, hào quang của Alpha rất mạnh. Hắn có cặp lông mày và đôi mắt hơi xám lại, có những nếp nhăn ở giữa lông mày, dường như đang không hài lòng với thế giới này.

Cho dù người này đang cười, hắn cũng có cảm giác kỳ lạ dò xét người ta, cũng không tốt lắm.

Tào Vũ Nhiên như vậy một hồi, tựa hồ không biết mình đã bối rối bao nhiêu lần. Trên mặt y lộ ra vẻ khó chịu, y liền giới thiệu với giáo viên: "Xin lỗi cô Hồ, đây là chồng em La Khởi Chính, anh ấy là sư đoàn trưởng của sư đoàn KingKong, vì lo lắng em sẽ không thích nghi cho nên đã đưa em đến."

La Khởi Chính nói: "Xin chào cô giáo Hồ."

Cô giáo Hồ nói: "Hóa ra là La sư trưởng, hân hạnh."

La Khởi Chính cũng nói: "Cũng rất hân hạnh, tôi xin lỗi vì đã làm chậm trễ thời gian lên lớp của cô. Có điều là bây giờ đã đưa người đến trường học an toàn, tôi cũng cảm thấy yên tâm rồi. Vũ Nhiên bây giờ không tiện, sau này nhờ mọi người quan tâm em ấy nhiều hơn."

Cô giáo Hồ cười nói: "Được"

La Khởi Chính nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Tào Vũ Nhiên: "Vậy thì chú ý an toàn của bản thân một chút, nếu có chuyện thì gọi điện cho tôi."

Tào Vũ Nhiên gật đầu, tìm một chỗ để ngồi.

La Khởi Chính trầm ngâm liếc nhìn Viên Nghị rồi rời đi.

Viên Nghị không thể rời đi, vì vậy cậu ngồi trở lại vị trí của mình.

Cậu tập trung cao độ trong lớp và không bị ảnh hưởng bởi những gì đã xảy ra trước đó, nhưng một số bạn cùng lớp vẫn ấn tượng sâu sắc với khả năng của cậu, đúng là một đôi tay vàng! Tương lai mà cầm dao mổ có phải là sẽ còn tốt hơn như này không?

Sau giờ học, Viên Nghị liếc nhìn ghi chép của mình rồi bỏ vào balo, có lẽ cần phải xem lại và dùng bút đánh dấu.

Phan Nhiên Không lúc này mới đi tới: "Viên Nghị, cậu giỏi quá. Cậu nói xem giữa thịt và trái cây cái nào tốt hơn? Mình đã quyết định rồi, sau khi trở về ngày hôm nay mình sẽ luyện tập!"

Viên Nghị nói: "Nếu không chú ý thì tốt nhất nên chú ý, dù sao bệnh nhân cũng không lấy vết thương cụ thể gửi cho bác sĩ. Sự đa dạng và kiên nhẫn mới là chìa khóa."

Quan Thất Châu thân thiết nói: "Thật ra thì căn bản là trí nhớ cơ bắp đúng không?"

Viên Nghị gật đầu: "Đúng vậy. Trên thực tế, nếu cậu có thể may thịt lại với nhau, cậu sẽ không gặp vấn đề gì khi đối phó với kỳ thi. Nhưng nếu cậu muốn đạt đến giới hạn, cậu phải thực hành."

Giống như nhiều người không thể cắt đậu phụ nhỏ như cọng tóc, nhưng một số người có thể làm được, và đó chắc chắn không phải là thành quả học tập của ngày một ngày hai.

Có người hỏi: "Viên Nghị, cậu thật sự quay lại lớp thực nghiệm sao?"

Viên Nghị nói: "Để xem giáo viên có chấp thuận hay không."

Cậu không nghĩ đó là vấn đề lớn, dù sao thì chủ nghiệm cũng đã nói trước đó. Lùi lại một bước, cho dù là vì nể mặt hiệu trưởng Lệ, nhà trường cũng sẽ không làm cậu khó xử, huống chi chuyện của Aminanka cậu cũng không yêu cầu nhà trường giải thích.

Chỉ là cậu không ngờ lại sớm như vậy. Cậu vốn cho rằng Tào Vũ Nhiên sẽ đến làm bạn học với cậu đến chín phần mười, bởi vì người này đã nhiều lần hỏi thăm Quý Lan tin tức về cậu, y hẳn là rất tò mò về chuyện của Lệ Hằng từ lâu, y sẽ không buông tha cơ hội như vậy.

Hơn nữa, Tào Vũ Nhiên cũng đang mang thai, nếu y theo dõi nghiên cứu từng bước thì áp lực trong lớp thực nghiệm thật sự rất lớn. Không giống cậu, ít nhiều cũng có ưu thế kinh nghiệm của kiếp trước, có thể nói là có thể xử lý.

Chỉ có thể nói, đại tá La thật sự rất quan tâm Tào Vũ Nhiên... Có lẽ hắn thực sự muốn biết nơi ở của Lệ Hằng.

Phan Nhiên Không nói: "Nếu cậu không rời đi thì tốt rồi, mình muốn hỏi cậu nhiều hơn về khâu. Mình nghĩ những ghi chú cậu vừa ghi cũng rất thú vị, tại sao cậu lại đánh dấu một vài điểm? Xin lỗi, mình chỉ tình cờ nhìn thấy nó. Còn có một hình vẽ nhỏ bên cạnh nó, có ý nghĩa gì đặc biệt không?"

Viên Nghị nói: "Điểm chấm rất thuận tiện cho việc xem xét, cũng không có gì đặc biệt. Không dễ để ghi nhớ các đoạn văn dài cùng một lúc, nhưng việc ghi nhớ một vài từ khóa và sau đó liên kết chúng sẽ dễ dàng hơn nhiều. Đối với mấy thứ này... Nó chỉ để thêm một chút không khí cho quá trình học tập của mình mà thôi, nó không có gì đáng nói."

Phan Nhiên Không: "..."

Một ít người sắc sảo vô thức liếc nhìn Tào Vũ Nhiên.

Nói sáng sớm đại tá La đến đưa đồ ăn, muốn bạn học chăm sóc Tào Vũ Nhiên nhiều hơn cũng không phải là không hiểu, dù sao Tào Vũ Nhiên quả thật đang mang thai, Omega trời sinh yếu ớt, điều này khá đáng lo ngại. Nhưng đó có phải là một sự trùng hợp ngẫu nhiên khi mọi người đều có thạch trong túi đồ ăn nhẹ của họ, hay có điều gì đó ẩn giấu bên trong?

Biết rằng Viên Nghị sẽ phải khâu đậu phụ và thạch vào ngày hôm nay luôn?

Tào Vũ Nhiên nhìn xuống nội dung mình đã ghi nhớ trong lớp, dường như không để ý đến những gì Viên Nghị đang nói. Nhưng những người chú ý đến y nhận thấy rằng những ngón tay của y cứ cuộn mép sách giáo khoa, như thể y rất khó chịu.

Há miệng mắc quai*. Dù sao cũng nhận đồ ăn và bút, bạn cùng bàn cũng nên quan tâm: "Tào Vũ Nhiên, cậu không sao chứ?"

*吃人嘴软,拿人手短 (Nhận được lợi ích từ người ta thì phải nể mặt người ta)

Tào Vũ Nhiên mỉm cười lắc đầu, giọng nói có chút khàn khàn: "Cảm ơn cậu đã quan tâm, tôi không sao."

Chỉ là y không ngờ rằng Viên Nghị ngày thường có vẻ lịch sự như vậy, lại thật sự khiến y không thể ngóc đầu lên được.

Y vẫn không hiểu rõ người này.

Nhưng Viên Nghị vẫn rời đi.

Viên Nghị đã nộp đơn cho bộ phận vào chiều hôm đó, và đơn đăng ký đã được phê duyệt trong vòng chưa đầy năm phút. Vì vậy, bắt đầu từ ngày hôm sau, cậu xuất hiện trong lớp học của lớp thực nghiệm lâm sàng năm thứ hai với chiếc balo trên lưng.

Trước khi đi, cậu đặc biệt quay trở lại lớp song song số 2 trả lại một túi thạch cho bạn học mà câu đã mượn: "Cảm ơn cậu đã cho mình mượn thạch lúc trước."

Người bạn cùng lớp nói: "Không cần không cần. Cậu mua nhiều như này quá khách khí rồi. Tại sao cậu không chia nó làm đôi? Mình thực sự xấu hổ về những gì đã xảy ra hôm đó, mình không nên nói rằng có thạch, trong trường hợp cậu không may khâu hỏng như vậy sẽ bị mất mặt. Mình thực sự xin lỗi."

Viên Nghị suy nghĩ một hồi, mỉm cười nói: "Không sao, cho dù cậu không nói thì người khác cũng sẽ nói. Cho mình một cốc thạch đi, coi như có quá có lại."

Bạn học sững sờ một lát, hiểu ý của Viên Nghị, vội vàng mở túi thạch ra chọn cho Viên Nghị và hỏi cậu thích ăn vị nào.

Viên Nghị nhận lấy, mở ra ngay tại chỗ ăn vài miếng: "Khiến cậu chê cười rồi, gần đây mình hay thèm ăn, lúc nào cũng đói."

Bạn học nói: "Đó là chuyện bình thường cậu đang mang thai mà. Tại sao cậu không ăn thêm hai cái nữa?"

Viên Nghị xua tay: "Không cần, cảm ơn, tạm biệt."

Bạn học gật đầu: "Tạm biệt."

Bạn học nhìn xuống gói thạch đã mở, sau đó nhìn bóng lưng Viên Nghị, lấy ra một cốc thạch để ăn, cảm thấy nó có vị lạ.

Thật đáng tiếc, so sánh ra thì cậu ta cho rằng Viên Nghị tốt hơn dễ hòa hợp và có năng lực hơn. Không giống như Tào Vũ Nhiên, trông rất dễ gần nhưng ngay khi đến gần, y lại khác xa rất nhiều, cứ như là sợ người khác sẽ không biết y đã kết hôn với chồng quân nhân. Viên Nghị rõ ràng có người bảo vệ bên mình, nhưng cậu sẽ không bao giờ để những người đó ảnh hưởng đến những học sinh khác, làm gì giống như chồng của Tào Vũ Nhiên, để người canh gác cổng tòa nhà dạy học ngay khi y đến, coi trường học chỗ bọn họ là nơi nào?

Còn không biết ngại mà hỏi Viên Nghị cho rằng trường học là do chính gia đình cậu ta mở hay sao, nói xem chính tên La đại tá này cho rằng trường học là do gia đình hắn mở mới đúng!

Nhiều người không coi thường hành vi đưa chồng đến tặng đồ ăn, bút của Tào Vũ Nhiên.

Nhưng phàm là người có ý sẽ biết. Ai mà không biết chồng của Viên Nghị đã ra đi? Cùng là mang thai, cũng gần như cùng tháng, cùng kết hôn với tướng quân nhưng Tào Vũ Nhiên có chồng yêu thương che trở, vừa nhờ mọi người chăm sóc nhiều hơn, vừa đưa đi học.

Có lẽ không có gì sai trong trường hợp này, mọi người đều có quyền lựa chọn cách sống của riêng mình. Chỉ là tính cách của một người có thể được nhìn thấy từ một thứ.

Ít nhất đánh giá từ sự việc khâu thạch, Tào Vũ Nhiên chắc chắn không phải là một người xứng đáng để kết bạn.

Cho nên từ hôm nay trở đi, rất nhiều người bí mật bắt đầu giữ khoảng cách an toàn với Tào Vũ Nhiên.

Về phần Viên Nghị, trước kia cậu không thích nói nhiều, có vẻ hơi không dễ gần. Nhưng những người trong lớp thực nghiệm đã ở bên cậu trong một thời gian dài, và tất cả họ đều biết cậu như nào. Cậu chỉ là không thích nói nhiều, không phải là cậu không hòa hợp. Nếu bất cứ ai thực sự yêu cầu cậu giúp đỡ về điều gì, cậu sẽ không bao giờ bỏ qua nếu có thể giúp được.

So sánh như vậy, những người trong lớp thực nghiệm cảm thấy Tào Vũ Nhiên biến mất, Viên Nghị đến đây cũng không phải là chuyện xấu.

Chỉ có Quý Lan là tràn đầy phẫn nộ khi đến gặp Viên Nghị: "Nếu mà nói thì cậu nên xé nát miệng cậu ta! Đồ tiện nhân! Ăn cắp bản nháp thiết kế của mình rồi tự làm quần áo mặc! Đúng là tức c.h.ết mình rồi! May mà cậu tin mình không thì mình sẽ trở thành người bị kẹt ở giữa."

Viên Nghị nói: "Vậy thì cậu cũng đừng tới tìm cậu ta lý luận nữa."

Quý Lan hỏi: "Tại sao? Mình có sao lưu bản thiết kế gốc cho các thiết kế của mình. Đó là bản gốc của mình, cho nên cậu ta sẽ không thể đổi trắng thay đen được đi?"

Viên Nghị nói: "Cậu không cho cậu ta xem bản thảo của cậu, nhưng cậu ta lại có quần áo giống như vậy, không có khả năng khác nào khác ngoài việc ăn trộm. Nhưng mình không nghĩ cậu ta có khả năng như vậy, vì vậy chủ yếu là chồng cậu ta. Bởi vì La Khởi Chính có thể làm được, nhất định sẽ có chuẩn bị sẵn. Cậu đi tìm Tào Vũ Nhiên, La Khởi Chính cũng có thể đặt nồi lên đầu cậu."

Quý Lan tức giận khi nghe thấy điều đó, cậu ta rất gấp, cậu ta không thể chờ đợi để trực tiếp bắt Tào Vũ Nhiên và lột bộ đồ ra vào lúc này: "Vậy thì mình chỉ có thể nuốt cực tức này sao?"

Viên Nghị nói: "Hắn ta chỉ là không muốn cậu ở bên cạnh Bùi Xá. Đây không phải là một chuyện tốt cho hắn khi hai người đến với nhau. Hắn muốn khiêu khích chúng ta, cũng muốn cậu tránh xa Bùi Xá cho nên hắn mới làm như vậy."

Quý Lan chán nản nói: "Nhưng như vậy thì quần áo mình làm cho cậu là uổng công sao."

Viên Nghị nói: "Sao có thể chứ? Cậu là một nhà thiết kế thời trang hàng đầu trong tương lai, cậu vẫn có thể tiếp tục làm được mà."

Quý Lan biến chán nản thành vui sướng, mỉm cười nói: "Đúng là cậu biết nói chuyện. Được rồi, nhà thiết kế đại tài Quý gia đây sẽ đổi mẫu thiết kế cho cậu. Lần này mình không sử dụng các thiết bị điện tử để vẽ nữa, mình sẽ đổi nó trực tiếp trên quần áo của cậu."

Vì vậy, sau giờ học hôm đó, Quý Lan đã đi cùng Viên Nghị để lấy hai bộ quần áo do cậu ta thiết kế.

Mà không lâu sau khi cậu nhận lấy, Lệ Hằng cũng đã biết chuyện này. Chính là Bùi Xá nói cho hắn biết.

Bùi Xá năm lớn ba dày, cao bằng Lệ Hằng nhưng to lớn hơn Lệ Hằng rất nhiều, hắn ta ngồi đó như một ngọn đồi. Hắn cầm một ly rượu mạnh giọng thô bạo nhưng ngữ điệu nhẹ nhàng.

"Tôi đoán trong thời gian này bọn họ vừa mới tách ra. Cậu nhóc kia bị tức đến đỏ người rồi."

"Mới lúc đầu không phải cậu thấy cậu ta quá nhỏ sao?"

"Đúng là vậy. Nhưng sau một thời gian tìm hiểu thì thấy cậu nhóc này rất thú vị. Và rất chân thành, giống như một mặt trời nhỏ. Điều hiếm hoi nhất là cậu nhóc rất chính trực và nghĩa khí. Có lẽ những người làm quân nhân như chúng ta sẽ luôn bị ấn tượng bởi hai điểm này."

"Cũng không biết là ai vừa mới ban đầu nghe thấy kết quả phù hợp gen phối ngẫu lại là một sinh viên đại học liền chê."

"Có lỗi rồi, là tôi không tìm hiểu kỹ." Bùi Xá mỉm cười nói: "Tôi không ngờ em ấy lại dễ thương như vậy. Viên Nghị hình như không phải kiểu người này?"

"Ừm, Viên Nghị nhà tôi... Tôi chỉ có thể nói trừ vẻ ngoài của em ấy rằng em ấy vẫn còn rất trẻ và không đủ năng lực trong hành vi của mình. Nhưng em ấy trưởng thành và trí tuệ hơn." Lệ Hằng nghĩ đến Viên Nghị, vô thức sờ sờ gói thịt bò khô nhỏ trong túi.

Khi hắn rời khỏi nhà đã mang theo một túi lớn, khối lượng cũng không nhẹ, nhưng sau khi về, tất cả đều bị anh em cấp dưới chia nhau ăn hết. Hắn để lại hai gói và chỉ ăn một gói, gói còn lại khi nào nhớ cậu liền sờ sờ.

Người không biết lại nghĩ rằng hắn đang chạm vào một điếu thuốc hoặc một khẩu súng, ai biết rằng hắn đang chạm vào tình yêu của vợ mình cơ chứ?

Bùi Xá nói: "Quả thật, khi nghe Tiểu Lan nhà tôi nói, tôi có thể cảm nhận được là Viên Nghị nghĩ sâu xa hơn."

Lệ Hằng hỏi: "Vậy Tiểu Lan của cậu có nói gì không, Tào Vũ Nhiên mặc một bộ quần áo do cậu ta thiết kế hay là cả hai?"

Bùi Xá nói: "Có nói, tạm thời là mặc một bộ. Set quần ngắn tay và yếm vừa phải mặc vào ban ngày. Tiểu Lan nói rằng ban đầu dự định làm cho Viên Nghị sau khi khai giảng, vừa mới làm xong liền bị Tào Vũ Nhiên mặc trước. Em ấy còn hỏi tôi hay là để Viên Nghị nhanh chóng mặc cái bộ còn lại mà Tào Vũ Nhiên chưa mặc mặc đến trường luôn. Tôi nói với em ấy nếu mặc mà bị trùng nhau như vậy sẽ rất ngại, liền bảo em ấy đừng nói với cậu ta. Sao vậy?"

Lệ Hằng đứng dậy, nhìn thanh năng lượng trên bức tường đối diện, lấy ra một cái rồi chơi: "Bạn thân của vợ tôi tặng em ấy quần áo do chính tay thiết kế, em ấy rất vui khi nhận được, nhưng em ấy không thể mặc ra ngoài, người làm chồng này cứ ngồi yên như vậy cũng không tốt. Biển quảng cáo khẩu hiệu thịt lừa nướng Thất Phúc có phải là nên thay mới rồi không?"

Bùi Xá: "Hả?"

Sao lại nói đến chuyện thay đổi khẩu hiệu biển quảng cáo thịt lừa nướng rồi?

Bùi Xá không khỏi mơ hồ.

Buổi tối, Quý Lan trực tiếp đem quần áo Viên Nghị mang về bỏ vào hộp thuốc nhuộm. Đều là tất cả thuốc nhuộm tự nhiên và nó lành mạnh. Cậu ta đã thay đổi màu sắc, nhuộm, sấy khô, thay đổi các phụ kiện và thêm một số yếu tố thiết kế mới trên đó.

Ban đầu, nó trông giống như một phong cách tinh tế hơn, nhưng sau khi làm lại, nó trông hơi dễ thương. Cậu ta thiết kế hai con hổ nhỏ, vẽ chúng bằng bút và giấy, sau đó thêu chúng trên hai chiếc quần bằng máy. Và khi nhìn kỹ hơn vào con hổ nhỏ thì có một chữ “Viên”

Lần này xem xem ai dám trộm nữa!

Hai ngày sau, Viên Nghị đến trường trong bộ jumpsuit có một không hai.

Mặc bộ jumpsuit trên người, cậu rất thích thiết kế ban đầu, bây giờ cậu nghĩ cái này cũng rất tốt, con hổ nhỏ trông rất dễ thương.

Tâm trạng cậu rất tốt, nhưng không ngờ lại có người đợi cậu ở cửa tòa nhà dạy học.

Tào Vũ Nhiên mặc thiết kế thứ hai của Quý Lan, cũng là jumpsuit. Màu xanh nhạt và trông tươi mới. Y vốn đã nhỏ người hơn Viên Nghị, nhưng lúc này khi đứng đối diện Viên Nghị, y giống như đã làm sai điều gì đó, trông y rất yếu ớt, giống như Viên Nghị đã bắt nạt y.

Ngay trước khi lớp học buổi sáng bắt đầu, nhiều giáo viên và học sinh đang bước vào tòa nhà giảng dạy, họ thấy hai người nên cũng ngó xem.

Tào Vũ Nhiên túm lấy Viên Nghị, cúi đầu nói: "Viên Nghị, tôi xin lỗi. Trước đó tôi thực sự đã không nghĩ tới chuyện này, sau khi suy nghĩ lại tôi thấy mình vẫn phải đến xin lỗi."

Viên Nghị không vui khi thấy y mặc bộ quần áo đó, nhưng vì một lý do nào đó cậu hơi tức giận, vì vậy sau một lúc cậu nói: "Không cần, cậu không làm gì sai. Sự thay đổi lớp học của tôi chỉ là vấn đề năng lực tinh thần kém của riêng tôi, không phải vấn đề của cậu. Vì vậy, cậu không cần phải xin lỗi, nó sẽ gây áp lực rất lớn cho tôi. Tôi còn đang mang thai, chồng tôi không ở bên, không giống như cậu, vẫn còn có người yêu thương chiều chuộng. Vì vậy đừng làm phiền tôi, tránh xa tôi và chúng ta sẽ ổn thôi, thật đấy, cảm ơn."

Viên Nghị đi qua gỡ tay Tào Vũ Nhiên.

Tào Vũ Nhiên không buông tay, y không biết một người gầy gò như vậy lấy đâu ra sức lực nhiều như thế. Một lúc sau, người nam nhân đột nhiên ngẩng đầu nhìn lên: "Tại sao cậu lại ghét tôi? Trước kia tôi mời cậu ăn cậu cũng không như vậy."

Viên Nghị nói: "Hai người kết hôn còn có thể ly hôn được, không phải là người này thích người kia, người kia phải thích lại, về chuyện này không phải cậu hiểu rõ nó hơn ai hết sao?"

Nói xong, cậu không nhìn lại, để lại Tào Vũ Nhiên đứng tại chỗ với vẻ mặt trống rỗng.

Lúc này không biết là ai đột nhiên hô lên: "Ê, nhìn kìa!"

Âm thanh lớn đến nỗi mọi người vô thức nhìn lên để xem có gì trên đó. Sau đó, họ thấy một nhóm robot dọn dẹp đường phố bay cách đó không xa...

Với sự phát triển cao của khoa học công nghệ, đường phố hiện nay tràn ngập năng lượng ánh sáng robot dọn dẹp đường phố phục vụ. Bao gồm cả trong khuôn viên trường.

Tất cả đều trông giống như con người, chiều cao trung bình, hơi mũm mĩm, khuôn mặt tròn, mỉm cười và thoạt nhìn rất dễ gần, không cảm thấy bất kỳ sự hung hăng nào cả.

Nhưng nó không có gì đặc biệt, dù sao mọi người đã thấy nó trước đây, và đó là một sự xuất hiện thường xuyên. Điều mới là hôm nay những robot này đều mặc quần áo mới. Lúc trước chúng mặc quần yếm màu cam, nhưng hôm nay chúng đã đổi sang màu xanh da trời.

Chúng mặc bộ jumpsuit và có vẻ... Nó gần giống hệt như cái bộ mà Tào Vũ Nhiên đang mặc.

Hầu hết là bởi vì robot dọn dẹp có in số XXXX của robot dọn dẹp ở khu vực XX được in ở mặt sau. Cho nên phần tay áo có chút khác biệt nhưng chúng không đáng kể.

Dù sao, phần phía trước về cơ bản là giống nhau.

Nhìn đám người bàn luận, nhìn người máy, sau đó nhìn Tào Vũ Nhiên: "..."

Có chút khó xử.

Tào Vũ Nhiên quả thực xấu hổ. Nhưng ngoài sự bối rối, còn có nhiều nỗi đau hơn. Mặt y chuyển sang màu xanh và đỏ, đỏ và xanh, giống như mở một cửa hàng nhuộm.

Một người bạn cùng lớp nghi ngờ hỏi: "Tào Vũ Nhiên, mấy bộ quần áo đó là do cậu tặng sao?"

Nụ cười của Tào Vũ Nhiên còn xấu hơn cả khóc, y đỏ mắt nói: "Không có."

Nói xong, y vội vàng đi vào tòa nhà dạy học.

Những người khác thấy thời gian đã gần đến, bọn họ cũng tăng nhanh tốc độ rồi đi vào.

Viên Nghị không rời đi. Nhưng cậu cũng không nhìn vào những robot dọn dẹp.

Tất cả những gì cậu nhìn thấy là ai đó đã thay đổi nội dung của bảng quảng cáo bên trong viện y khoa.

Thịt lừa nướng Thất Phúc, da mỏng thịt dày, nguyên liệu tươi ngon, cắn một miếng đầy ắp chân thành, đối với tình yêu của bạn chỉ tăng không giảm.

Hãy đến mua thịt lừa Thất Phúc, chúng tôi đảm bảo với bạn rằng hạng phúc chỉ cách nhau bằng một miếng cắn.

Viên Nghị: "..........."

Một người bạn học đột nhiên nghe thấy cậu khịt mũi hỏi: "Viên Nghị, cậu đang cười cái gì vậy?"

Viên Nghị thu hồi ánh mắt, giọng điệu thoải mái đến mức không để ý: "Không có gì, chỉ là mình đột nhiên muốn ăn thịt lừa kia."

Bạn học ngạc nhiên: "Sắp lên lớp rồi, cậu còn chưa ăn sáng sao?"

Viên Nghị vừa nói vừa đi lên bậc thềm: "Ăn rồi nhưng vẫn còn đói."

Dù sao thì cũng cách một “miếng cắn”

Khốn nạn, này là nhắc nhở ai đấy?!

Cậu chột dạ liền vô thức chạm vào môi mình, đột nhiên nhớ ra rằng lần đầu tiên ai kia hôn mình, dường như nó bắt đầu bằng việc cắn cậu.

Máy truyền tin rung lên. Viên Nghị cúi đầu xuống khi xung quanh không có ai, trong tin nhắn chỉ có một câu:

Vợ tôi không thể mặc, người khác cũng đừng hòng mặc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com