Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 62. Con trai anh bất mãn với anh

Những người bên ngoài tùy tiện nói thì thôi đi, vẫn có thể giải thích là tin đồn sai lệch được, nhưng người trong hoàng gia nói thì nó lại khác.

Đại hoàng tử hận gia tộc mẫu phi của tứ hoàng tử đến nỗi nghiến răng nghiến lợi. Nhưng bây giờ hắn đã mất đi sự giúp đỡ của Lệ Hằng và Giản Kình Xuyên, hắn không thể động vào nhiều người được nữa.

Hắn không còn cách nào khác đành phải đi tới chỗ giam tứ hoàng tử, hỏi hắn rốt cuộc là nghĩ như nào: "Tứ đệ, ngươi quyết tâm đi theo con đường của nhị ca ngươi sao?"

Tứ hoàng tử bị nhốt mấy ngày nhưng sắc thái không giảm chút nào, mặt vẫn có huyết sắc, cười nói: "Đại ca, ngươi nói cái gì mà theo không theo? Ngươi và nhị ca đều không phải là anh trai ruột của ta sao?"

Đại hoàng tử lẩm bẩm trong lòng khi nhìn thấy bộ dạng của hắn như này. Theo lý mà nói, một người bộp chộp khi bị nhốt lâu như vậy không nên có dáng vẻ như này. Sao có thể không thất vọng chút nào? Nhưng tứ đệ hắn thực sự trông giống như hắn tưởng tượng, thậm chí còn không mất một sợi tóc nào.

Đại hoàng tử ra hiệu cho người đưa em trai mình ra ngoài ngồi xuống nói chuyện: "Đã đến lúc này rồi đừng giả vờ nữa. Nói cho ta biết, ngươi liên lạc với các thúc bá của ngươi như nào?"

Tứ hoàng tử nhìn móng tay cắt gọn của mình, mỉm cười giống như hai người bọn họ trong phòng họp lúc trước, trong mắt có chút khinh thường nhạo báng: "Trên đời này làm sao có thể có bức tường nào mà không thấm nước? Chuyện giữa ngươi và nhị ca đã gây ra một cơn bão trên Tinh đô."

Lông mày đại hoàng tử cau lại: "Ngươi tung tin đồn này?"

Hắn vẫn luôn mặc định là do Lệ Hằng làm. Những người bên dưới không thể tìm thấy nguồn gốc cụ thể sau khi kiểm tra xung quanh, Lúc này, ngoại trừ Lệ Hằng, hắn nghĩ sẽ không ai vó thể làm điều này.

Tứ hoàng tử mỉm cười nói: "Ngươi thật sự cho rằng là ta sao?"

Đại hoàng tử nhìn tứ hoàng tử: "Hoặc là ngươi hoặc là Lệ Hằng."

Tứ hoàng tử thở dài: "Ngươi thật sự không hiểu ta, cũng không hiểu hắn. Thật đáng tiếc, ta còn tưởng rằng ngươi sẽ hạ mình xuống cho hắn một bậc thang đi xuống, như vậy nhị ca ta sẽ bị đánh bại, ta sẽ tránh được rất nhiều phiền toái. Nhưng ta không ngờ ngươi vẫn còn rất tự cao, nghĩ rằng mọi người phải vây đến xung quanh ngươi. Bây giờ ngươi cảm thấy sao? Có phải cảm thấy càng ngày càng ít người giúp đỡ mình, có hoảng sợ chút nào không?"

Một người đã hành động không não trong một thời gian dài đột nhiên quay lại mỉa mai chính mình, đại hoàng tử không thể mô tả tâm trạng của mình vào lúc này là như nào.

"Cho nên ngươi và nhị hoàng tử thật ra không có cùng chiến tuyến, mà ngươi chỉ là giả vờ ngoan ngoãn mà thôi." Đại hoàng tử nói chắc nịch: "Hôm đó ngươi nói những lời như vậy chỉ để cho đế quân nhốt ngươi lại, xem ta đánh nhau với nhị hoàng tử."

"Đúng vậy. Ai có thể nghĩ rằng ngươi sẽ đặt mình vào vị trí thua cuộc nhanh như vậy chứ, cái này khiến ta cũng hơi bất ngờ đấy. Ồ đúng rồi, phụ quân vẫn còn sống chứ?"

"Hừ, nếu ông ta không còn nữa thì giờ này ngươi nên phải gọi ta là đế quân."

"Vậy thì ta cảm thấy tiếc cho ngươi. Đại hoàng huynh, đôi khi nếu ngươi muốn có được thứ gì đó, ngươi không thể mềm lòng dù chỉ một chút. Ngươi thua trong cái xấu, nhưng ngươi không biết liệu mình có hoàn toàn xấu không. Nếu lần này ngươi đủ quyết tâm, ngươi đã triệt để giải quyết đế quân, nhân tiện mượn tay của các huynh đệ giết luôn ta, sau đó mời Lệ Hằng trở về Tinh đô, như vậy địa vị đế quân của ngươi đã được bảo đảm rồi. Thật đáng tiếc, thật đáng tiếc, cơ hội tốt như vậy mà ngươi lại tạo thành như này."

"..." Khóe miệng đại hoàng tử giật giật: "Vậy cũng không phải ngươi hay Lệ Hằng tung tin đồn? Là lão nhị?"

"Làm sao có thể?" Tứ hoàng tử nhìn hắn bằng ánh mắt bất lực: "Chính là người mà chúng ta gặp trong điện ngày hôm đó."

Đã nhìn thấy trong điện ngày hôm đó...

Có rất nhiều người.

Sau khi phân tích động cơ, đại hoàng tử do dự đoán: "Viên Nghị?"

Tứ hoàng tử mỉm cười, không nói là đúng hay không, đứng dậy nói: "Vốn dĩ ta nghĩ lại chờ thêm, nhưng bây giờ thật sự không thể chờ được nữa rồi. Nếu ta biết cậu ta là một người thú vị như vậy, ta không nên để cậu ta bị đuổi ra khỏi điện ngay từ đầu."

Đại hoàng tử hơi nheo mắt: "Ngươi định đi đâu?"

Tứ hoàng tử quay đầu lại: "Sao nào? Sợ ta sẽ ra ngoài xác nhận chuyện của ngươi với nhị ca sao?"

Đại hoàng tử tức giận nói: "Ta có liên quan gì đến hắn! Ngươi bớt nói linh tinh!"

Tứ hoàng tử nói: "Nếu đã không có chuyện như vậy thì ngươi kích động cái gì? Yên tâm, ta sẽ không chạy tới chỗ hắn lật đảo ngươi. Nhưng đại hoàng huynh à, tốt hơn hết ngươi nên kiềm chế sự nóng nảy hấp tấp của mình. Lúc đế quân còn tỉnh táo ngươi giả vờ hay lắm, nhưng bây giờ ông ấy không thể tỉnh lại nữa ngươi càng phải giả vờ tốt hơn, nếu không sẽ không thể đấu lại nhị hoàng huynh đâu. À đúng rồi, đế quân thật sự không thể tỉnh lại sao?"

Rõ ràng câu cuối cùng này được hỏi với một nụ cười, nhưng không biết tại sao đại hoàng tử đột nhiên cảm thấy một cơn ớn lạnh trong lòng.

Hắn đã từng tự hỏi liệu có sai không khi thả người em trai này ra, nhưng nếu hắn không thả người ra, những người đó không thể nói giải quyết là giải quyết được.

Nghĩ đến đây, hắn không khỏi thầm oán hận Lệ Hằng. Viên Nghị có thể thành công bước ra khỏi hoành cung lẽ ra Lệ Hằng nên biết ơn hắn, chủ động quay lại giúp hắn ngồi lên ngai vàng, thay vì chờ hắn chủ động giao bậc thang.

Không có sự phân biệt giữa bề trên và bề dưới, hắn đã không đặt vị trí của mình ngay từ đầu, đương nhiên hắn không thể tin tưởng một người như vậy.

Đại hoàng tử nhìn bóng lưng của tứ hoàng tử đi ra, hít sâu một hơi, chậm rãi đi theo.

Bắt đầu từ ngày hôm sau, không ai trong gia đình mẫu phi của tứ hoàng tử buộc tội đại hoàng tử có mối quan hệ không đúng đắn với nhị hoàng tử trên mạng nữa. Nhưng không ai bận tâm làm rõ điều này.

Thoạt nhìn đại hoàng tử có vẻ lo lắng, nhưng ngay sau đó hắn cũng không vội, bởi vì sau khi tứ hoàng tử đi ra, hắn cũng không yêu cầu đi trước mặt mọi người, hắn vẫn ở trong cung, thậm chí còn không cho ai biết mình đã được thả ra, ngoại trừ một vài người chú có quan hệ tốt, bao gồm cả nhị hoàng tử.

Không lâu sau, một tin tức khác nổ ra trên mạng, nói rằng đế quân đã bất tỉnh vì bị đầu độc, chất độc được gọi là "Sảng Mộng", đó là một chất độc mà chỉ Brutaiman mới có thể có, và chỉ có Brutaiman mới có thể có thuốc giải.

Các nhân viên y tế trong hoàng cung đã xác nhận rằng chỉ cần có thuốc giải, họ có thể cứu đế quân. Vì chỉ Lệ Hằng chỉ trung thành với đế quân nên hắn phải tìm cách lấy thuốc giải và sau đó vào hoàng cung để thể hiện lòng trung thành của mình.

Tuy nhiên, Lệ Hằng đã không đồng ý ngay từ đầu, cho nên Hội đồng hoàng gia mới tức giận đình chỉ mọi hoạt động của hắn.

Sau đó đại hoàng tử nhân cơ hội đưa ra một thông báo mới, chỉ cần Lệ Hằng có thể mang thuốc giải đến Tinh đô cứu mạng đế quân, hắn như vậy mới chứng minh được mình tuyệt đối trung thành với đế quốc, khôi phục lại vị trí chính thức, đồng thời thăng cấp cho hắn lên trung tướng.

Có một sự náo động trên mạng. Hạm đội Chân Nguyên của Lệ Hằng đang chiến đấu với quân Trùng tộc ở Galich, bây giờ đại hoàng tử nói điều này, thì Sirius cần phải làm việc cho hắn.

Cho nên Sirius sẽ vẫn trung thành với đế quốc, hay họ sẽ thực sự đào tẩu?

Trung tâm chỉ huy tàu Chân Nguyên.

Đông Lang nói: "Con đường này không giống như đại hoàng tử nghĩ ra."

Lệ Hằng vừa chạm khắc đá của thai nhi tháng thứ năm vừa nói: "Tứ hoàng tử cuối cùng cũng đi ra rồi."

Hắn thậm chí còn không thay đổi biểu cảm, như thể hắn đã mong đợi điều này từ lâu: "Quả nhiên là vợ ta."

Xích Xà hỏi: "Ý ngài là gì? Phu nhân cũng liệu được chuyện này?"

Lệ Hằng nhẹ nhàng quét sạch vôi trên đá chạm khắc: "Trận chiến giữa đại hoàng tử và nhị hoàng tử đã được bày ra từ sớm. Trong một thời gian dài như vậy, chúng ta cũng có một số phán đoán về động thái của hai người họ. Chỉ có điều vị tứ hoàng tử này chưa từng lộ ra bộ mặt thật của hắn. Miễn là hắn ta giả vờ một ngày, chúng ta ở trong ánh sáng cả ngày, hắn ở trong bóng tối cả ngày, đó không phải là một chuyện tốt."

Đông Lang nói: "Khi phu nhân ép hắn, ngài ấy cũng cho hắn cơ hội để 'come out'."

Lệ Hằng nói: "Đúng vậy. Đến lúc này, nếu hắn không ra mặt lần nữa đợi đến sau này nếu hắn ra mặt, đại hoàng tử đã ở vị trí an toàn rồi, sẽ không liên quan gì đến hắn. Thật đáng tiếc khi đại hoàng tử của chúng ta đã thực sự làm hắn thất vọng. Hắn vốn định muốn đại hoàng tử ngồi trên ngai vàng, sau đó hắn sẽ tìm cách thoát khỏi đại hoàng tử và ngồi vào vị trí đó một cách hợp lý, nhưng cho dù bây giờ hắn nhìn thế nào, cách này cũng sẽ không hiệu quả. Có một người tên là Phương Phổ bên cạnh đại hoàng tử, người này không ngốc, nhưng hắn vẫn còn thiếu chút nữa mới có thể giúp đại hoàng tử thành công."

Nếu Phương Phổ có thể hướng dẫn đại hoàng tử hiểu, lần này chắc chắn sẽ là một tình huống khác.

Xích Xà nói: "Chỉ là có chút phiền phức. Nếu ngài không quay trở lại, chắn chắn chúng ta sẽ bị gán tội đào tẩu."

Bây giờ rất nhiều người tin tưởng cho rằng không phải bọn họ không muốn trở về, mà là đại hoàng tử không cho bọn họ cơ hội trở về. Nhưng bây giờ đại hoàng tử đã ra mặt nói, không phải vì hắn không muốn bọn họ trở về, mà là vì muốn bọn họ trở về mang theo thuốc giải cứu đế quân. Nếu hắn không quay trở lại, không phải là hắn sẽ tự tát vào mặt mình sao?

Lệ Hằng nói: "Huyền Ưng, kết nối đến Tiên Sơn, xem phu nhân đang làm gì."

Viên Nghị đã chú ý đến dư luận trên mạng và đương nhiên cậu biết phản ứng của đối phương. Chỉ là Lệ Hằng đang ở Galich, không biết khi nào Lệ Hằng chỉ đạo trận chiến, khi nào nghỉ ngơi, cho nên bình thường cậu không chủ động liên lạc.

Cậu vẫn học mỗi ngày, bởi vì có Lệ Miễn và Phi Lang đang nhìn chằm chằm vào cậu, họ sẽ nói với cậu ngay khi có bất cứ điều gì.

Lệ Miễn nói: "Nghị ca, chủ nhân yêu cầu gọi điện ba chiều."

Viên Nghị nói: "Em càng ngày càng lớn gan rồi. Chủ nhân em gọi cho ta vậy mà không ghe đầu tiên."

Lệ Miễn cười nói: "Bây giờ chủ nhân đầu tiên của em là anh, không phải ngài ấy."

Viên Nghị chọc chọc mái tóc xoăn nhỏ của nó, sau đó nhìn thấy hình ba chiều của Lệ Hằng, vì vậy cậu hỏi: "Anh đã xem tin tức trên mạng chưa?"

Lệ Hằng nói: "Xem rồi, tôi đang gặp rắc rối, vợ à em mau nghĩ cách để tôi xem có thể quay lại bịt miệng bọn họ lại hay không đi."

Bụng của Viên Nghị lúc này đã rất lớn rồi, khó có thể ngồi thẳng trên ghế, rất dễ mệt mỏi. Nhưng cậu vẫn di chuyển đều đặn mỗi ngày, hái rau trong vườn. Các loại rau được Hạ Viêm Võ trồng, cậu chỉ chịu trách nhiệm hái và ăn chúng trong hầu hết thời gian.

Trước đây, cậu thường đi làm mỗi ngày bận rộn đến mức chân không chạm đất, cậu không có thời gian để thư giãn như thế này. Bây giờ cậu đang sống tất cả những ngày mà cậu chưa sống trước đây.

Cậu bỏ một nắm lá tía tô vào giỏ bay của máy:  "Không phải anh đã nghĩ ra rồi sao? Anh còn muốn em nghĩ cái gì nữa?"

Hình ảnh Lệ Hằng đi theo bên cạnh: "Tôi đã nghĩ ra một cách, nhưng nếu ý tưởng của em tốt hơn thì sao? Đây không phải là tôi muốn nghe về quan điểm đa diện sao? Cẩn thận chút."

Có một bể chứa nước bên cạnh, Viên Nghị đang đi ngang qua. Lệ Hằng theo vô thức đỡ cậu.

Viên Nghị đi qua hồ bơi ngồi xuống một chiếc ghế gỗ bên cạnh khu vườn. Lúc này, Ovanta mở ra trận tuyết đầu tiên, những con chim vẫn đang hót bên cạnh cậu.

Cậu gảy đậu nói: "Nếu em không nhầm thì anh đã có thuốc giải cho Sảng Mộng trong tay rồi đúng không?"

"Sao lại đoán vậy?"

"Anh vẫn luôn nhìn xa, nếu đế quân thật sự c.h.ết rồi ngược lại còn tốt, nếu ông ta không c.h.ết, sớm muộn gì chuyện này cũng sẽ bị lợi dụng. Cứu mạng ông ta là một công lao lớn. Anh có thể không cần cứu ông ta, nhưng với tính cách của anh, anh sẽ không thất bại trong việc nắm giữ cơ hội này. Chắc hẳn là khi anh tìm ra cách giải của Aminanka thì anh cũng đã tìm ra liệu có bất kỳ mối nguy hiểm tiềm ẩn nào khác không, đúng không?"

"Đúng là không có ai hiểu tôi hơn phu nhân tôi rồi. Tôi có thuốc giải độc, nhưng tôi thực sự không muốn quay trở lại. Tất nhiên, tôi cũng có thể giả vờ rằng tôi không nghe thấy nó, tôi không trả lời, họ không thể làm bất cứ điều gì về tôi."

"Vấn đề là giành được trái tim và ý trí của người dân." Viên Nghị nói: "Cho dù anh có đưa thuốc giải của Sảng Mộng, làm sao anh biết bọn họ không còn độc dược khác? Nếu đế quân không tỉnh lại thì vấn đề này sẽ ở trên đầu anh, con đường quay lại sẽ không dễ dàng nữa. Trên thực tế, điều quan trọng nhất là bản thân đế quân có muốn tỉnh hay không."

"Tất nhiên ông ta muốn tỉnh rồi. Nhưng ông ta sẽ không bao giờ muốn tôi tiếp tục làm vị trí lớn."

"Gelich thế nào rồi?"

Sau khi chiến đấu vài ngày, đội quân là binh lính robot được phái đi đều được sửa chữa nhanh chóng sau khi bị hư hại, vì vậy Viên Nghị không nghe thấy khái niệm thương vong, cảm thấy trận chiến này không nặng nề như cậu nghĩ lúc đầu, nó dễ dàng hơn rất nhiều.

Nhưng cậu vẫn hỏi tiến độ như nào.

Lệ Hằng nói: "Tiến bộ tổng thể có thể coi là hài lòng. Bây giờ Sirius bị mắc kẹt trong quân Brutaiman, không thể vượt qua, đội quân của Gelich cũng vậy. Lần này dùng binh sĩ máy, rõ ràng là dễ dàng hơn trước rất nhiều. Chỉ là tiêu tiền như nước thôi vợ à."

Viên Nghị hỏi: "Vậy anh còn có thể nuôi được em và các con nữa không? Hay là em nên tái hôn?"

Lệ Hằng lập tức tiến lên một bước lớn đối mặt với Viên Nghị, động tác chọc chọc vào mặt Viên Nghị: "Đông Lang bọn họ đang ở phía sau, em có thể giữ cho tôi chút thể diện không?"

Viên Nghị mỉm cười nói: "Được rồi, vậy chúng ta trở lại vấn đề đi. Chủ ý của em là hãy quay trở lại, nhưng không phải để anh quay trở lại."

"Em có ý gì?"

"Nếu đại hoàng tử nói họ muốn anh quay trở lại cứu đế quân để thể hiện lòng trung thành của mình, điều quan trọng nhất là cứu đế quân tỉnh dậy. Nhưng nếu anh không quay lại, anh vẫn sẽ bị nói, vì vậy em sẽ quay về thay cho anh."

"Không được!" Lệ Hằng từ chối không chút do dự: "Nghĩ cũng không được nghĩ, trừ phi tôi c.h.ết, không, cho dù tôi có c.h.ết, tôi cũng sẽ không để em trở về một mình."

"Vội cái gì? Em vẫn chưa nói hết câu. Vả lại, ai nói em trở về một mình? Anh nghe em nói, em học y, em có cách riêng để xác định xem đế quân có thể tỉnh dậy bằng y học hay không. Và anh cũng sẽ cần một lý do để trở lại hoàng cung trong tương lai." Viên Nghị chọc chọc tay Lệ Hằng, cậu không thể chạm vào nó,
nhưng Lệ Hằng ở phía bên kia rất xúc giác, hiệu quả đạt được thông qua dẫn truyền vi mạch.

"Lệ Hằng, nghĩ lại đi."

"Nghĩ cái gì mà nghĩ? Nếu đó là cách duy nhất để chống trả thì tôi thà không quay trở lại. Em không được nghĩ như vậy nữa, nếu em và con có mệnh hệ gì vậy tôi vất vả lâu như vậy còn nghĩa gì nữa?"

"Nhưng chỉ có phương pháp này mới có thể đi được xa nhất."

"Cho dù có xa đến đâu, cái này cũng không thể thương lượng. Nếu em dám nghĩ lại suy nghĩ này, tôi sẽ để cho người theo dõi em 24/24, không cho phép em rời khỏi Tiên Sơn nửa bước."

"Anh dữ như vậy làm gì, vậy thì chỉ còn một cách khác."

Nếu đã không thể cứu đế quân sống, chỉ có thể để đế quân c.h.ết.

Đối với loại suy nghĩ này Viên Nghị không thích cho lắm, kiếp trước cậu đã cứu vô số người, chưa từng hãm hại ai. Nhưng bây giờ dưới thân phận này, không phải cậu muốn hại người, mà là người khác không muốn buông tha cho bọn họ.

Lệ Hằng nói: "Người của Bùi Xá sắp đến Estaya, Viêm Võ sẽ đến Tinh đô."

Viên Nghị nói: "Như vậy quá chậm, quá dễ nhận ra, anh phải nhanh chóng hành động. Xem liệu có bất kỳ người nào khác thích hợp không, tốt nhất là những người có mối liên quan nào đó với tứ hoàng tử."

Lệ Hằng hỏi: "Sao lại không phải là có liên quan đến nhị hoàng tử?"

Viên Nghị nói: "Bởi vì chúng ta phải cho nhị hoàng tử một cơ hội tiến vào hoàng cung, chứ không phải để cho tứ hoàng tử có cơ hội tranh đấu với nhị hoàng tử."

Cậu không tin nhiều năm như vậy, lão gia tử hay Lệ Hằng không bố trí ai khác bên cạnh đế quân. Ngoại trừ Mortin, hẳn là có nhân tài, cho nên đây không phải là chuyện tuyệt đối không thể.

Cậu nói thêm: "Đúng rồi, chúng ta phải chú ý đến việc phân biệt danh tính thực sự của đế quân. Chúng ta có thể nghĩ đến điều này, tứ hoàng tử có lẽ sẽ có chuẩn bị. Có lẽ hắn đã giấu đế quân thật ở một nơi khác."

Lệ Hằng nhìn cậu ở đầu bên kia, vừa vuốt ve bụng vừa giúp hắn quyết định: "Mang thai hai đứa không khiến em thoải mái chút nào đúng không?"

Viên Nghị hỏi: "Ai khiến anh gọi cho em trước?"

Lệ Hằng biết mình sai, phất phất tay về phía sau, sau khi mọi người đi ra ngoài, hắn ngồi xổm xuống nhẹ nhàng sờ sờ bụng Viên Nghị, đang định nói gì đó để làm hài lòng Viên Nghị, nhưng lại có cảm giác bị đá nhẹ truyền vào tay hắn.

Như thể một bàn chân nhỏ nhẹ nhàng chạm vào lòng bàn tay hắn.

Hắn sững sờ, nhưng lại thấy Viên Nghị cười nói: "Xem đi, con trai anh đang bất mãn với anh."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com