Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 7. Hai bé con

Sốt cao liên tục khiến cả người trở nên uể oải. Cơn khát như thể thoát ra khỏi cơ thể giống như độ ẩm. Nhưng đây không phải là điều khó khăn nhất, điều khó khăn nhất là có một cảm giác trống rỗng phức tạp trong cơ thể.

Hoảng loạn, bất lực, lo lắng, biết mình đang làm gì, nhưng bạn vẫn không thể không có đủ loại suy nghĩ về tương lai, như thể tất cả các chuẩn bị tâm lý được thực hiện trước khi nhập viện đã bị đánh bại hoàn toàn.

Cậu muốn ai đó ôm mình, muốn ngủ, muốn giải tỏa tâm trí khỏi sự lo lắng và rắc rối.

Bác sĩ cho biết, đây là đặc điểm trong kỳ phát tình của Omega và là lý do tại sao khi đến kỳ phát tình Omega cần được Alpha trấn an. Nhưng Lệ Hằng đã hy sinh, tất cả những gì cậu có thể dựa vào là chất ức chế.

Và chất ức chế không có nghĩa là nó có thể dùng. Để tăng xác suất trứng được thụ tinh sẽ cấy vào khoang sinh dục, cậu phải chờ chấp nhận. Không được sử dụng thuốc ức chế cho đến khi cấy ghép thành công và kết quả được xác định.

Viên Nghị phát hiện ra sự tra tấn này thậm chí còn tàn khốc hơn cả việc trực ban cấp cứu bệnh nhân nhiều đêm liên tiếp. Vào ca đêm, khi cậu mệt mỏi có thể nghỉ ngơi mà bây giờ muốn ngủ cũng không được, cơ thể và tâm trí vẫn vô cùng căng thẳng hoảng loạn. Đó là điều cậu không thích nhất khi cảm nhận được nó.

Viên Nghị nhìn các nhân viên y tế ra vào phòng nghiên cứu khoa học với đôi mắt đỏ hoe.

Bác sĩ phụ trách ca phẫu thuật chính của cậu họ Lạc, cô ấy trông nhỏ nhắn, giống như người dì thân thiết vậy.

Viên Nghị nói với cô: "Bác sĩ Lạc, bây giờ cháu có ý kiến, cô có thể nghe không?"

Lạc Mẫn nâng gọng kính: "Được chứ Tiểu Nghị, cháu nói cho cô biết cháu có ý kiến gì nào?"

Viên Nghị nói: "Khi cháu ký thỏa thuận, cháu đã nói chỉ cần một đứa, không cần nhiều hơn. Bây giờ cháu hối hận rồi, cháu có thể muốn thêm một đứa nữa không? Cháu đã phải chịu khổ lớn như vậy, cháu cảm thấy mình như này bị lỗ nặng rồi..."

Những gì ban đầu cậu nghĩ là có một đứa con và nuôi dạy nó thật tốt. Cho con của mình có được tình yêu mà cậu không có được khi còn nhỏ.

Nhưng bây giờ nghĩ lại, trên đời này cậu đã không còn bất kỳ người thân nào, hiệu trưởng Lệ và giáo sư Giản sẽ là những người thân duy nhất cậu có trong tương lai, cộng với đứa con, họ chỉ là một gia đình bốn người. Người lớn rõ ràng sẽ bận rộn, chỉ có một mình đứa bé có lẽ nó sẽ cảm thấy cô đơn. Cậu không muốn con mình giống mình.

Thêm một đứa nữa, ít nhất sẽ có nhiều bạn đồng hành.

Ánh mắt Lạc Mẫn lóe lên niềm vui lớn: "Nếu cháu có thể nghĩ như vậy, đương nhiên chúng ta sẵn sàng hợp tác rồi. Thực ra ngay từ đầu, chúng ta thảo luận với hiệu trưởng Lệ và giáo sư Giản muốn họ thuyết phục cháu có thể để cháu mang thai thêm không. Nhưng họ đều nói phải tôn trọng y kiến của cháu, hiệu trưởng Lệ không cho phép chúng ta can thiệp quá nhiều vào suy nghĩ của cháu, vì vậy chúng ta cũng không tiện thuyết phục cháu. Nếu như cháu có thể, chúng ta vẫn hy vọng cháu có thể có thêm con. Sức mạnh của Lệ tướng quân đối với Alpha rất quan trọng đối với quân đội chúng ta, đó là trong khả năng độc đáo trên chiến trường."

Viên Nghị cau mày: "Nhưng như cháu đã nói, không ai có thể ép buộc nghề nghiệp mà con cháu sẽ chọn để phát triển trong tương lai. Chúng có thể cung cấp một chút huyết thanh, và phần còn lại là tùy thuộc vào mọi người. Cháu biết có loại huyết thanh đặc biệt này, một số Alpha khác cũng làm như vậy."

Lạc Mẫn nói: "Đúng vậy, nhưng về mặt tình cảm, chúng ta vẫn hy vọng đứa trẻ có thể gia nhập quân đội. Tuy nhiên, điều này không phải là tuyệt đối. Ngay cả khi nó không gia nhập quân đội trong tương lai, nó cũng có thể phục vụ đất nước. Cháu chắc chắn muốn hai đứa?"

Viên Nghị gật đầu: "Cấy ghép hai cái đi, nếu giữ được hai đứa thì hai đứa. Nếu chỉ còn lại một đứa thì một đứa. Dựa trên dữ liệu lúc trước, có khả năng cao khi cấy trứng thụ tinh không?"

Cậu biết bệnh viện đã chuẩn bị tổng cộng ba quả trứng được thụ tinh, nhưng quá mạo hiểm và nguy hiểm khi mang cả ba quả trứng cùng một lúc. Tỉ lệ mang thai hai sẽ dễ chấp nhận hơn, cậu cũng không biết liệu nó có thể thành công ngay lần đầu tiên hay không.

Lạc Mẫn nghi ngờ nhìn Viên Nghị, cười nói: "Rất cao. Trừ khi có vấn đề với chính hiến pháp của người nhận thì tỉ lệ thành công có thể đạt hơn 99%. Nhưng Tiểu Nghị, tại sao cháu lại bình tĩnh khi nói chuyện này như vậy? Giống như một chuyên gia đang làm đánh giá."

Một sinh viên đại học mười chín tuổi lại còn là một Omega, khi nói đến hôn nhân, sinh con, những vấn đề này, không phải nên có chút ngại ngùng hay nhút nhát sao? Tại sao lại không có loại chuyện này trên người thằng bé vậy?

Ngay cả khi nói chuyện với cô, thỉnh thoảng cô có thể thấy rằng cậu có thứ gì đó trên người, và chỉ có một loại người cấp cao mới có quyết đoán mạnh mẽ như vậy.

Viên Nghị truyền gần hết chai nước: "Có thể hai ngày qua cháu đã đọc quá nhiều thông tin sinh sản nên cảm thấy bình thường đi."

Ngay cả phát tình cũng không giống như một Omega. Có Omega nào không khóc khi bị dày vò? Không đè nén, không thể không muốn tìm Alpha, tuyệt vọng lúc này có thể tra tấn mọi người điên cuồng. Cô cũng là Omega và cô biết nó có thể khó khăn như thế nào. Nhưng Viên Nghị thậm chí còn không rơi một giọt nước mắt, chỉ có lớp mồ hôi nhễ nhại đang thấm qua lớp quần áo.

Lạc Mẫn cảm thấy hình như mình đã hiểu được lý do tại sao giáo sư Giản lại nhanh chóng đồng ý để Viên Nghị thụ thai con cháu của nhà họ Lệ rồi. Đúng là không phải người một nhà thì không vào một cửa mà.

Ba ngày sau, ca phẫu thuật thực hiện thành công. Viên Nghị đã thay đổi từ một người thành ba người. Có hai sinh linh nhỏ bé bước vào cư trú trong cơ thể cậu.

Trong thời gian này, giáo sư Giản sẽ đến thăm cậu mỗi ngày và mang đến cho cậu nhiều bữa ăn bổ dưỡng và chất bổ sung khác nhau. Tuy nhiên, cậu không ăn nhiều, mới đầu cậu vẫn cảm nhận được trái tim lo lắng của giáo sư Giản.

Cậu ở lại khu nghiên cứu khoa học đặc biệt thêm bốn ngày nữa, hoàn toàn vượt qua kỳ phát tình và được chuyển về nhà nghỉ ngơi sau khi chắc chắn rằng không có vấn đề gì.

Vào ngày cậu xuất viện, hiệu trưởng Lệ và giáo sư Giản đã đến đón. Điều này không làm cậu ngạc nhiên, chỉ là Phương Tinh cũng ở đó.

"Đứa bé này, sao cháu không nói một lời nào với gia đình việc thay đổi số điện thoại liên lạc vậy? Chúng ta đã lo lắng biết bao nhiêu. Ta phải tìm giáo sư Giản để hỏi, mà cô ấy lại bận rộn cả ngày, sau này cháu đừng làm như vậy nữa."

"Mợ tìm cháu có chuyện gì không?" Viên Nghị đứng ở cửa đặc khu nghiên cứu hỏi. Hai ngày qua cậu không ăn nhiều, cũng không thể nào ngủ ngon, cả người trông hốc hác hơn rất nhiều.

"Còn có thể có chuyện gì được chứ. Hai ngày qua cháu đã phẫu thuật, cậu và mợ rất lo lắng. Cháu sao rồi? Cơ thể vẫn có thể chịu đựng được chứ?"

"Nếu cháu nói không chịu được, mợ sẽ đón cháu về chứ?"

"Thằng bé này nói vậy là có ý gì?" Phương Tinh ngượng ngùng nhìn Lệ Thành Bình và Giản Ngọc Như: "Bác sĩ và y tá ở đây đều là những người chuyên nghiệp nhất, sự chăm sóc cháu nhận được ở đây chắc chắn là tốt nhất. Hiệu trưởng Lệ và giáo sư Giản đều rất thương cháu, sao còn cần mợ đón về làm gì?"

"Mợ biết như vậy rồi còn hỏi làm gì?" Viên Nghị chế giễu không chút nao núng, quay đầu nhìn về phía Giản Ngọc Như nhàng nói: "Giáo sư Giản, cháu muốn về nhà nghỉ ngơi, nếu dì và hiệu trưởng Lệ bận thì cháu có thể tự về một mình."

"Dì không bận, bây giờ không có gì quan trọng bằng cháu hết." Giản Ngọc Như cũng không vì Viên Nghị đối với Phương Tinh mà thay đổi biến hóa, mỉm cười nói: "Sáng nay hiệu trưởng Lệ đã mua rất nhiều đồ ăn, để đầu bếp nấu cho cháu món cháu muốn ăn khi cháu trở về. Bà Phương cũng đi cùng đi?"

"Tôi không đi đâu." Trong lòng Phương Tinh tức nghẹn, nhưng bà không thể công kích, sắc mặt xấu xí, ổn định nói: "Nếu Tiểu Nghị vẫn có thể chặn họng tôi bằng lời nói, xem ra tinh thần của nó rất tốt. Lại nói nó cũng cần phải nghỉ ngơi sau khi phẫu thuật. Tôi sẽ đến gặp nó sau khi ổn định hơn vậy."

"Không sao."

"Mợ, bây giờ cháu sống rất tốt, vì vậy cậu và mợ không cần phải lo lắng đâu. Không có việc gì cũng đừng liên hệ cháu. Cháu còn phải đi học, thời gian sẽ rất eo hẹp."

"Bây giờ cháu đang mang thai còn học hành gì nữa? Chú ý thời gian mà dưỡng thai mới là chuyện nên làm. Ta còn đang tự hỏi xem có cần đi lên trường học nộp đơn xin tạm dừng việc học của cháu hay không đây, không biết hiệu trưởng Lệ và giáo sư Giản có ý kiến gì không?"

Phương Tinh nhìn Lệ Thành Bình và Giản Ngọc Như, giống như đều đang nghĩ cho Viên Nghị: "Hiệu trưởng Lệ, giáo sư Giản, không ít người cũng chú ý đến ca phẫu thuật của Tiểu Nghị lần này, trong trường có rất nhiều người, bọn nhỏ đi học cũng không tránh khỏi gây gổ đánh nhau, như này thì không an toàn cho lắm. Hai người xem xem có nên để Tiểu Nghị nghỉ học hay không, để nó ở nhà sau khi sinh con xong thì lại đi học sau."

Giáo sư Giản nói: "Về vấn đề này, hiệu trưởng Lệ và tôi tôn trọng ý kiến của Tiểu Nghị và làm theo mong muốn của thằng bé. Thằng bé chỉ xin nghỉ trong thời gian này và đợi cho đến khi kỳ nghỉ kết thúc mới đưa ra quyết định dựa trên tình trạng thể chất của nó."

"Tiểu Nghị, cháu xem như này có được không?"

"Không thành vấn đề."

Viên Nghị không cần suy nghĩ cũng biết ý tứ của Phương Tinh là gì. Chẳng lẽ đã biết bối cảnh gia đình của Bạch Vạn Triết rất tốt, cho nên mới biết đến việc tạo thêm cơ hội cho Chu Tinh Nhiễm? Bà ta hẳn đã biết cậu từng đi học và đã gặp Bạch Vạn Triết.

Phương Tinh quả thật có ý định mai mối con trai với Bạch Vạn Triết.

Mặc dù nhà họ Bạch không nổi bật như nhà họ Giản, nhưng gia đình ông nội của Bạch Vạn Triết đã kinh doanh qua nhiều thế hệ và đã tích lũy đủ tài sản. Bạch Vạn Triết rất được gia đình ông ngoại yêu thích, nếu gả cho gia đình như vậy, ít nhất sau này con bà sẽ sống một cuộc sống rất giàu có. Bà luôn nghe nói Bạch Vạn Triết thích Viên Nghị, nhưng bà không biết họ đã bí mật ở bên nhau bao lâu, bây giờ Viên Nghị có thể coi là đã kết hôn, vậy tại sao lại không nắm bắt cơ hội này?

Bà ước rằng Viên Nghị sẽ không bao giờ xuất hiện trong khuôn viên trường. Bà nghe con trai nói lúc trước Viên Nghị đã lên trường xin nghỉ phép. Bạch Vạn Triết vội vã chạy đến gặp Viên Nghị càng sớm càng tốt, có thể thấy rằng cậu ta vẫn không phá vỡ suy nghĩ của mình về Viên Nghị.

Bà phải tìm cách sửa chữa loại chuyện này.

Nó cũng khiến bà chán nản. Rõ ràng, Viên Nghị và con trai bà đều lớn lên cùng nhau từ nhỏ, về cơ bản chúng nó học cùng một trường, con trai bà đến lớp học phụ đạo sau giờ học nhiều hơn Viên Nghị. Kết quả là con trai bà cũng học nghệ thuật tốt, mà Viên Nghị cũng học tốt.

Điều ghê gớm nhất là Viên Nghị chưa bao giờ tham gia các lớp học thêm sau giờ học, không có sự hướng dẫn của giáo viên chuyên nghiệp, nhưng nó lại giỏi hơn con bà. Ngay cả giáo viên cũng nói rằng Viên Nghị rất nhạy cảm với việc kết hợp điều chỉnh phối màu.

Phương Tinh âm thầm kìm nén hơi thở chán nản của mình, bình tĩnh nói: "Nếu cháu không sao, vậy thì cứ làm theo như vậy đi. Nhưng vì cháu có kế hoạch tiếp tục học, cháu phải chú ý. Hiệu trưởng Lệ và giáo sư Giản đều là những tên tuổi nổi tiếng trong ngành giáo dục cho nên bây giờ cháu phải chăm chỉ hơn khi đã gả vào nhà họ Lệ, không được làm họ xấu hổ."

Viên Nghị mỉm cười, rời khỏi khu nghiên cứu khoa học đặc biệt mà không hề trả lời câu hỏi.

Phương Tinh siết chặt nắm đấm sau lưng, suýt chút nữa để móng tay chọc vào da thịt mình. Bà rít lên đau đớn nhìn Giản Ngọc Như cười nói: "Đứa nhỏ này khi còn nhỏ không có cha mẹ, tôi và cậu của nó thấy nó đáng thương, chúng tôi không dám kỷ luật nó quá khắt khe khiến nó tạo thành thói hư. Không có trên có dưới khiến hai vị xem trò cười rồi."

Giản Ngọc Như nói: "Này cũng không nghiêm trọng lắm. Có thể là hai ngày qua thằng bé quá mệt mỏi, Tiểu Nghị bình thường rất nhạy bén, không sao hết."

Phương Tinh gật đầu đồng ý. Mục đích của chuyến thăm đầu tiên của bà là để Viên Nghị nghỉ học và cố gắng hết sức để hoàn thành chuyện tốt của con trai mình, nhưng bà không nghĩ rằng mục tiêu lại không đạt được nên đã rất tức giận.

Nhưng khi nghĩ đến việc đứa cháu trai này đã kết hôn với Lệ Hành, cả cuộc đời nó sẽ bị hủy hoại, trái tim bà cũng cân bằng hơn nhiều. Bà không tin nhà họ Lệ sau này sẽ để Viên Nghị đi học và để nó kết hôn với người khác, như này Viên Nghị không phải là góa phụ suốt quãng đời còn lại sao? Cho dù địa vị của chồng nó có cao đến đâu thì cũng ích gì? Còn sống cưng chiều mình hay không mới là thực tế.

Còn về việc đình chỉ học, cho dù nó không muốn nghỉ, bà cũng có cách riêng khiến nó không thể đi học được!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com