Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 31: Không đập chết tên cặn bã thì tuyệt đối không bỏ qua

Màn đêm đã buông xuống, Vũ Văn Lan bước vào điện Cam Lộ, phát hiện Yến Xu vẫn đang ngồi trước bàn múa bút thành văn, chăm chú đến mức còn không biết là hắn đã đến.

Nhẫn Đông đành phải mở miệng nhắc nhở: "Chủ tử ơi, bệ hạ tới rồi ạ."

Lúc này Yến Xu mới ngẩng đầu nhìn hắn, nàng vội vàng đứng dậy hành lễ: "Thần thiếp tham kiến bệ hạ."

Nói xong lại nhìn ra ngoài cửa sổ, vẻ mặt kinh ngạc hỏi: "Ơ, mấy giờ rồi?"

"Đang giờ Tuất." Vũ Văn Lan trả lời nàng, hắn có chút ngạc nhiên: "Nàng viết tiểu thuyết chăm chú tới mức quên cả thời gian à?"

Yến Xu gật đầu, nói: "Vì thần thiếp muốn viết xong cho nhanh ấy ạ, cho nên quên để ý thời gian luôn."

"Hửm?" Vũ Văn Lan tò mò: "Lần này nàng viết về cái gì đấy?"

Dù sao cũng đã viết tới phần kết, Yến Xu cũng không cần giấu giếm, nàng hắng giọng nói: "Hôm nay thần thiếp viết về một kẻ ăn cháo đá bát xong bị báo ứng ạ."

Vũ Văn Lan đã ngồi xuống bên cạnh, tỏ vẻ chăm chú lắng nghe: "Nàng kể ta nghe thử xem."

Yến Xu bắt đầu kể: "Nhiều năm về trước, có một người thư sinh nọ, bởi vì hoàn cảnh gia đình khốn khó cho nên từ nhỏ hắn ta đã phải thắt lưng buộc bụng, cuộc sống lận đận khốn khó đủ bề. Cũng vì lẽ đó, hắn ta lập chí nỗ lực đọc sách, mong ngóng trong tương lai mình sẽ trở nên nổi bật hơn."

"Người thư sinh này cũng xem như giỏi giang, hắn ta đỗ một mạch từ thi huyện tới thi hương, kế đó còn chuẩn bị vào kinh tham gia kỳ thi mùa xuân. Trên đường vào kinh, hắn ta cũng gặp một vị thí sinh khác. Gia đình của người thí sinh này giàu có sung túc, tác phong hào phóng, cũng thích kết bạn bốn phương, nghe nói thư sinh này rất có tài hoa bèn ngỏ ý kết bạn đồng hành với hắn ta, suốt dọc đường không chỉ mời hắn ta ăn cơm mà còn ngồi chung thuyền đi chung xe, giúp hắn ta trả tiền lộ phí, tóm lại là vô cùng chu đáo."

"Nhưng lòng dạ của tên thư sinh này cực kỳ hẹp hòi, hắn ta nổi lên lòng ghen ghét, thế là nhân lúc người thư sinh nhà giàu sơ suất đã trộm sạch lộ phí của người ta rồi chạy mất."

Hửm?

Vũ Văn Lan không khỏi nhướng mày: "Sau đó thì sao?"

Nói thật, hắn nghe đến đây vẫn chưa đoán ra thân phận của người này, bởi thế không khỏi có chút hoài nghi, chẳng lẽ lần này là một câu chuyện hư cấu?

Nhưng theo lẽ thường thì loại người lấy oán trả ơn này hẳn là sẽ không có kết cục gì tốt đẹp đâu nhỉ?

Yến Xu tiếp tục: "Chờ khi kỳ thi kết thúc, không ngờ tên thư sinh này lại đỗ cao, còn người bị hắn ta trộm lộ phí thì lại bất hạnh thi rớt."

Vũ Văn Lan xuýt xoa một tiếng: "Chẳng lẽ người nọ không tố cáo hắn về tội trộm cắp sao?"

Yến Xu dùng ánh mắt nhìn kẻ chưa trải sự đời để nhìn hắn: "Thật ra tên thư sinh này đã có ý muốn trộm bạc ngay từ đầu rồi, cho nên hắn ta đã khai ra một cái tên giả, người bị hại có muốn đi tố cáo hắn ta thì cũng không tìm được người, hơn nữa càng không biết chuyện hắn ta đỗ cao."

Vũ Văn Lan nhíu mày: "Lòng dạ của kẻ này xảo quyệt đến vậy ư? Thế sau đó thì sao?"

Yến Xu nói: "Sau này kẻ đó thuận lợi lên làm quan, còn người thư sinh giàu có kia thì buồn bã trở về quê nhà, những lần thi lại sau đó, tên thư sinh gian trá lợi dụng thân phận âm thầm chơi xấu, làm người này liên tiếp thi trượt, còn hắn ta thì càng bò càng cao, về sau còn thành trọng thần trong triều."

Trọng thần trong triều?

Vũ Văn Lan sửng sốt, chẳng lẽ không phải là hư cấu?

Đối phương là quan viên trong triều ư?

Kẻ nào mà lại lòng lang dạ sói như thế, hơn nữa hắn còn chẳng hay biết gì?

Bởi vì không tiện hỏi rõ, hắn đành nói khéo: "Tiếp đó như thế nào?"

Chỉ nghe Yến Xu đáp: "Bởi vì nhiều lần thi trượt, người thư sinh nhà giàu kia cũng nản lòng thoái chí, quyết định đổi nghề làm buôn bán, cũng nhờ tính tình rộng rãi thích kết bạn của mình nên người này làm ăn rất tốt."

"Còn tên thư sinh nghèo khi trước bởi vì am hiểu dùng mưu kế và luồn cúi cho nên con đường làm quan ban đầu rất thuận lợi, có điều về sau hắn ta bắt đầu trầm mê chốn phong trần, cuối cùng mắc bệnh hoa liễu rồi chết."

Vũ Văn Lan: "..."

Kết cục này...

Đã hiểu, hắn biết là ai rồi.

Có điều... Hắn lấy làm lạ, vì sao nàng lại phải viết thêm một bộ truyện nữa cho Tạ Bồi?

Chẳng lẽ đây cũng là những chuyện mà Tạ Bồi trải qua khi trước?

Hắn thử hỏi: "Trẫm thấy người này hơi giống cái tên thương nhân thích ra vào lầu xanh hôm trước nhỉ."

Yến Xu gật đầu: "Vâng, đúng là có hơi giống, bệ hạ có thể hiểu thành đây là cuộc đời thứ hai của hắn ta, nói tóm lại cả hai đều thích hái hoa bắt bướm ạ."

【 Không cần nghi ngờ, chính là ông ta đó, chính là Thông chính sử Tây Nam Tạ Bồi của ngươi đó! Một kẻ lòng lang dạ sói nhất trong lịch sử luôn!!! 】

Vũ Văn Lan: "..."

Đúng là Tạ Bồi thật này.

Không ngờ khi còn trẻ ông ta đã làm ra chuyện thất đức như thế?

Hắn nghĩ nghĩ một lát lại nói: "Xem ra nhân phẩm của kẻ này không tốt lắm, kết cục lần này của hắn ta còn tàn nhẫn hơn so với lần trước nữa."

Yến Xu hừ lạnh: "Người xấu cần phải chịu quả báo chứ ạ, nếu không người trong thiên hạ rủ nhau đi làm chuyện xấu hết thì sao? Tóm lại mặc kệ trong hiện thực như thế nào, kẻ ác trong tiểu thuyết của thần thiếp đều phải có kết cục mà bọn họ đáng phải chịu."

【 Hừ, ta mà có vu oan cho ông ta thì ta gác bút không viết tiểu thuyết nữa! Dám đi cáo vua à? Ha hả, cho ngươi biết kết cục khi dám đấu với bà đây! 】

Vũ Văn Lan: "..."

Hắn biết ngay mà, thì ra là nàng đã biết chuyện xảy ra trong buổi chầu sáng nay, chứ khi không sao nàng lại viết cho Tạ Bồi chết thêm một lần nữa làm gì.

Hắn gật đầu nói: "Quyển tiểu thuyết này rất hay, Trẫm cảm thấy nên để cho thiên hạ truyền bá nó khắp bốn phương, khiến người đời hiểu được đạo lý kẻ ở ác thì sẽ gặp ác."

Hai mắt của Yến Xu sáng lên, vội gật đầu nói: "Thần thiếp cũng nghĩ như thế đấy ạ, chi bằng sáng mai bệ hạ mang nó đưa cho Trâu học sĩ đi, nhờ ông ấy đưa cho tiệm sách bảo họ mau chóng xuất bản."

Vũ Văn Lan nhướng mày: "Cần gì phải chờ sáng mai? Bây giờ cho người đi đưa là được ngay mà."

Nói xong lập tức ra lệnh cho Phú Hải: "Tìm người mang bản thảo của Nghi tần đến trong phủ của học sĩ viện Hàn Lâm đi."

Phú Hải bẩm vâng, lập tức ra ngoài tìm thị vệ.

Yến Xu: "???"

Sao người này còn gấp hơn cả nàng vậy nè?

Vũ Văn Lan chợt nhìn về phía nàng, hỏi: "À phải rồi, ban nãy nàng viết xong chưa?"

Yến Xu hoàn hồn, vội bảo: "Thưa chưa ạ, còn thiếu hai câu."

Nói xong lập tức lao đến trước bàn, xoạt xoạt mấy bút đã viết xong kết cục.

Cũng đúng, chuyện báo thù đương nhiên phải càng nhanh càng tốt rồi.

Mấy chuyện khác cứ gác qua một bên, chờ Phú Hải dẫn theo thị vệ tới, nàng đưa xấp bản thảo vừa khô nét mực sang.

Chậc chậc, giờ chỉ cần chờ phản ứng của tên Thông chính sử Tây Nam lòng lang dạ sói kia thôi.

Hóng ghê á.

Vũ Văn Lan: "..."

Nàng ấy... nghiện cãi nhau với ông ta rồi à?

~~

Một đêm trôi qua.

Sáng sớm ngày thứ hai, trong lúc Yến Xu đang từ tốn hưởng thụ bữa sáng thì hệ thống đến báo tin.

【 Đêm qua mấy tiệm sách in gấp tiểu thuyết mới của bà, sáng nay vừa tung hàng ra là đã bán hơn trăm quyển rồi đó. 】

Hơn trăm quyển luôn á hả?

Hai mắt của Yến Xu sáng ngời:【 Thì ra tiểu thuyết của tui bán chạy đến mức này luôn rồi sao? 】

Mới một buổi sáng đã bán ra hơn trăm quyển, để tính xem đợt này nàng sẽ hốt được bao nhiêu bạc đây...

Hệ thống:【 Ơ hay, bộ cái quan trọng nhất bây giờ là bạc hả bà kia? 】

Yến Xu:【... Ờ ha, thế tên Thông chính sử Tây Nam chó má kia đã đọc tiểu thuyết chưa? 】

Hệ thống:【Trên đường bãi triều về nhà ông ta có nhờ phu xe mua một quyển, bây giờ đang trốn trong nhà đọc á bà. 】

Chẹp chẹp, Yến Xu vô cùng muốn biết biểu tình của ông ta lúc này, đặc biệt là khi ông ta thấy cảnh "nhân vật chính" mắc bệnh hoa liễu rồi về chầu ông bà ấy.

Nàng cắn một miếng bánh nướng thịt bò, còn không quên nói với hệ thống:【 Chút nữa cậu nhớ livestream cho tui xem bộ dáng của ông ta sau khi đọc xong nha. 】

Hệ thống:【 Oke luôn bà. 】

Yến Xu vui vẻ hưởng thụ mỹ thực.

Ưm, nhân thịt bò này mọng nước ghê, cắn một miếng là nước thịt tươm ra ào ạt, bánh nướng thì ngoài giòn trong mềm, đúng là ngon bá chấy!

Mãi đến khi Yến Xu sắp sửa ăn sạch món bánh nướng thịt bò, hệ thống mới lên tiếng:【 Bà bà, ông ta đọc xong rồi nè, lão ta tức tới mức vứt luôn quyển sách vào lò than luôn, còn nổi trận lôi đình bảo là sẽ tìm mọi cách để bắt bà á. 】

Yến Xu nhướng mày:【 Gì, còn định bắt tui hả? Xem ra ông ta chưa thấy quan tài chưa đổ lệ ha. 】

Hay lắm, chờ nàng ăn thêm một chén cháo dưa vàng thì sẽ bắt tay vào viết tiếp, nhất định sẽ miêu tả chi tiết đến từng lỗ chân lông về cách mà ông ta "uýnh nhau trăm hiệp" với mấy cô gái phong trần đó.

À đâu, không thể dùng từ "uýnh nhau trăm hiệp" được, với bản lĩnh của ông ta thì chỉ nên dùng từ "uýnh nhau nửa hiệp" mới đúng.

Yến Xu nghĩ như thế, chờ ăn no bụng xong, nàng lập tức cầm bút lên chuẩn bị múa bút thành văn.

Ai biết vừa mới định viết, nàng lại nghe hệ thống "keng" một tiếng:【 Hoàng đế vừa mới ban hành hai chiếu lệnh á bà. 】

Yến Xu:【 Chiếu lệnh? Không phải mỗi ngày hoàng đế đều ban chiếu sao? Có gì đặc biệt đâu? 】

Hệ thống:【 Có chứ sao không, đây tui đọc cho bà nghe. Một, nghiêm cấm quan viên ra vào chốn phong trần. Hai, tra xét nghiêm khắc tác phong sinh hoạt của quan viên triều đình, chỉ cần là người từng có hành vi trộm cắp, cướp bóc, giam cầm, dù cho chuyện này xảy ra trước hay sau khi người này lên làm quan thì kẻ đó cũng sẽ bị cách chức và truy cứu trách nhiệm. 】

【 Bà ngẫm đi, bà cẩn thận suy ngẫm thử đi. 】

"..."

Yến Xu:【 Móa... Đừng nói là hắn lấy linh cảm từ tiểu thuyết của tui để ban hành chiếu lệnh này đó nha? 】

Nếu không thì sao mà trùng hợp dữ dội như vậy được, hơn nữa còn có tính ám chỉ cao đến thế?

Có điều nàng cũng hơi lo cho hoàng đế, bởi vì theo đống dưa mà nàng ăn được thì những đại thần trong triều hiện giờ, đặc biệt là lớp người có tuổi ấy, gần như không có ai là sạch sẽ cả.

Một khi ban hành chiếu lệnh này, chỉ sợ hắn sẽ tự bẻ gãy không ít "cánh tay" của mình.

Hệ thống:【 Bà nghĩ hoàng đế là kẻ ngốc chắc? Đám người lớn tuổi đó nếu không phải người của tiên hoàng thì cũng là người của Thái Hậu, hoàng đế nhân cơ hội này nhổ bỏ toàn bộ xong thay người của mình vào lại chả ngon quá còn gì? 】

Thì ra là thế.

Lúc này Yến Xu mới hiểu ra.

Ôi chao, hoàng đế vừa thông minh lại vừa tài giỏi, mặt mũi còn đẹp trai lai láng, nếu mà không bị bệnh đó thì tuyệt quá rồi.

Mà nói chung thì bây giờ nàng cũng không cần viết "trận đấu nửa hiệp" gì nữa, chỉ cần ngoan ngoãn chờ tớp dưa thôi.

Ái chà chà, có hai chiếu lệnh với tính ám chỉ cao như này, không biết vị Thông chính sử đại nhân kia có sợ tới mức tè ra quần hay không ha?

~~

Cung Càn Minh.

Trừ hai chiếu lệnh kia ra, Vũ Văn Lan còn ra lệnh tăng thêm nhân viên cho Đô Sát Viện cũng như bắt bộ Lại cải cách lại chế độ khảo sát của quan viên để đôn đốc và uốn nắn triệt để bầu không khí trong triều đình.

Bởi vì quá nhiều việc, cho nên cả buổi sáng của hắn đều trải qua trong bận rộn.

Mãi đến khi nắng chiều khuất cuối chân mây, trong điện đều đã lên đèn, Phú Hải mới ngỏ lời với quân vương: "Bệ hạ, đã đến giờ dùng cơm rồi ạ."

Vũ Văn Lan 'ừ' một tiếng, hỏi: "Hôm nay Nghi tần đã làm những gì?"

Phú Bảo vội tiến lên đáp: "Khởi bẩm bệ hạ, cả ngày hôm nay Nghi tần nương nương đều ở trong điện Cam Lộ, còn bảo phòng bếp đưa rất nhiều những món ăn vặt như hạt dưa và mứt hoa quả lên, có vẻ như tâm trạng rất tốt ạ."

Tâm trạng rất tốt?

Vũ Văn Lan nhướng mày.

Chẳng lẽ là vì biết Tạ Bồi sợ hãi khi nhìn thấy tiểu thuyết mới của nàng ấy?

Hắn bảo: "Dọn ngự thiện ở điện Cam Lộ đi, Trẫm sẽ qua đó dùng bữa."

Phú Hải vội bẩm vâng.

~~~

Lúc này trong điện Cam Lộ, Yến Xu đã gặm dưa hết nửa ngày, hiện tại đang chuẩn bị ăn cơm thì lại thấy Phú Hải tới, phía sau còn dẫn theo một hàng cung nhân dài ơi là dài, trong tay mỗi người đều bưng các loại chén đĩa và hộp đồ ăn.

Phú Hải cười tủm tỉm nói: "Tối nay bệ hạ muốn dùng bữa ở đây, xin nương nương chờ một chút ạ."

Í?

Yến Xu lập tức sáng mắt lên, lại sắp được ăn ké ngự thiện rồi sao?

Nàng vội đáp lời, sau đó đứng sang một bên chờ các cung nhân dọn thức ăn lên.

Chỉ trong chốc lát, các loại thức ăn muôn màu muôn vẻ tựa như những đóa hoa tươi thắm nở rộ trên khắp bàn.

Yến Xu đảo mắt nhìn qua một lần, chỉ thấy món chính hôm nay có thịt thăn xào dưa, bao tử heo cắt sợi xào cay, cá lát chiên sốt sữa, chân vịt sốt nấm hương, còn có gà bát bảo, cánh gà chiên muối tiêu, cá lát uyên ương, canh cá hồ tiêu, món ăn nhẹ thì gồm ba món là chim sẻ cuộn tơ vàng, bánh đậu hai màu, bánh cuốn như ý.

Thật ra đây đã là thực đơn được đơn giản hóa hơn rồi, nguyên liệu nấu ăn cũng bình dân hơn mấy thứ hải sâm, bào ngư, gân hươu, lưỡi sẻ của khi trước, nhưng nhờ trình độ của đầu bếp cung đình quá xuất sắc cho nên sắc hương vị của các món đều rất đủ đầy.

Các loại mùi hương xộc vào trong mũi Yến Xu khiến dạ dày của nàng sôi ùng ục, đây là lần đầu tiên mà nàng mong ngóng được nhìn thấy bóng dáng của hoàng đế đến vậy.

Cũng may không qua bao lâu, trong ánh mắt chờ đợi của nàng, Vũ Văn Lan đã xuất hiện.

Hai mắt Yến Xu sáng lấp lánh, vội dẫn người hành lễ: "Thần thiếp tham kiến bệ hạ."

【 Cuối cùng cũng tới rồi!!! Ngươi có biết người ta chờ ngươi cực khổ lắm hông!!! 】

Vũ Văn Lan nghe thế lập tức âm thầm nhướng mày ——

Xem hắn vừa nghe được cái gì này... Rốt cuộc nàng ấy cũng biết nhớ thương hắn rồi sao?

Thật đúng là hiếm có.

Nhưng mà câu tiếp theo của nàng lại cho hắn ăn nguyên một quả dưa bở thật lớn:【 Bớt nói nhảm và mau ngồi vào bàn giùm cái!!! Bằng không cánh gà chiên muối tiêu và chim sẻ cuộn tơ vàng nó hết giòn mất!!! 】

Vũ Văn Lan: "..."

À, ra là vẫn chỉ vì ăn.

Vũ Văn Lan đành phải nói một tiếng miễn lễ, sau đó đi đến cạnh bàn ăn.

Thật ra hắn còn muốn nói thêm vài câu, có điều lại sợ bị nàng ấy càm ràm trong lòng cho nên mới quyết định ăn trước.

Thấy hắn đã động đũa, Yến Xu cũng vội vàng gắp thức ăn.

Ui may quá, lớp da bên ngoài món cánh gà chiên muối tiêu vẫn còn giòn rụm, phần thịt bên trong lại đẫy đà mọng nước, không tồi chút nào.

Thịt thăn xào dưa và cá lát chiên sốt sữa đều tươi mới ngon miệng, chân vịt sốt nấm hương thì thơm nồng dài lâu, gà bát bảo nhồi đủ món ngon, canh cá cay thơm ứa nước bọt.

Đặc biệt là món bao tử heo cắt sợi xào cay này, nó rất bắt cơm, Yến Xu ăn một hơi hết nguyên một chén lúc nào không hay.

Thấy nàng nhàn nhã ăn đồ ngọt và húp canh cá, trong lòng còn than thở món bánh đậu hôm nay có vị ngọt thanh, Vũ Văn Lan nhịn không được hỏi: "Sao hôm nay khẩu vị của nàng tốt thế?"

Yến Xu cười hì hì đáp: "Bởi vì hôm nay thần thiếp vui ạ."

Vũ Văn Lan nhướng mày: "Vì sao lại vui? Có chuyện tốt gì à?"

Yến Xu thuận miệng nói: "Không hẳn ạ, chủ yếu là do viết tiểu thuyết trôi chảy quá nên thần thiếp thấy vui thôi. À phải rồi bệ hạ, ngài mau nếm thử món chim sẻ cuộn tơ vàng này đi, giòn rụm luôn á!"

Trong lòng lại nói:【 Còn phải hỏi sao? Đương nhiên là vì thấy đối thủ xui xẻo nên ta vui rồi, á há há! 】

【 Hôm nay sau khi nghe xong hai chiếu lệnh thì tên Thông chính sử Tây Nam chó má đó lập tức đứng ngồi không yên liền, quả thật không khác gì con kiến bò trên chảo nóng, lúc đi vệ sinh còn ngã một cú tê tái, hơn nữa suýt lọt mọe vào cái bô ha ha ha ha ha. 】

Nhớ lại chuyện này là Yến Xu cười muốn tắt thở luôn.

Vũ Văn Lan hơi run run khóe miệng.

Cái gì? Tạ Bồi suýt té vào cái bô á?

Hắn còn chưa nhận được tin báo mà nàng ấy đã biết rõ ràng như vậy rồi ư?

Có điều nghĩ tới hình ảnh đó thì đúng thật là... rất buồn cười.

Vũ Văn Lan gắp một con "chim sẻ" cuộn tơ vàng lên nếm thử.

Ừm, vỏ ngoài giòn xốp, bên trong có sốt táo đỏ chua chua ngọt ngọt, đúng là khá ngon miệng.

Có lẽ là bị nàng lây bệnh, giờ phút này hắn cũng không kìm được mà nhếch môi cười nhẹ.

Ăn tối xong, thấy thời gian còn sớm, hai người quyết định chơi cờ để tiêu cơm.

Đáng tiếc kỹ năng của Yến Xu quá kém, chơi ba ván thì thua hết ba ván, hơn nữa còn thua đến mức không còn một manh giáp nào.

Vũ Văn Lan thắng mãi cũng chán, đúng lúc này lại thấy Phú Hải tiến vào nói: "Bệ hạ, cẩm y vệ có việc muốn bẩm báo ạ."

Cẩm y vệ là cánh tay đắc lực của hoàng đế, thông thường những việc mà họ bẩm báo đều là chuyện không thể để người ngoài biết.

Yến Xu đảo tròng mắt, vội nói: "Thần thiếp đi tắm gội trước đây ạ, không quấy rầy bệ hạ nữa."

Má ơi đúng là ôm đùi cũng chẳng dễ dàng gì, với kỹ thuật đánh cờ như mèo mửa này của nàng mà còn phải ráng chơi nãy giờ để dỗ hoàng đế vui vẻ, mệt xỉu luôn á.

Vũ Văn Lan: "..."

Rõ ràng là hắn cũng bày mưu tính kế dữ lắm mới làm nàng ấy thua mà không quá mất mặt chứ bộ.

Thôi thôi, xem ra sau này cả hai không thể chơi trò này với nhau nữa rồi.

Hắn gật đầu: "Nàng đi đi." Sau đó đứng dậy đi ra điện ngoài.

Chờ thấy được hắn, cẩm y vệ lập tức bẩm báo: "Bẩm bệ hạ, hôm nay sau khi nhận được chiếu lệnh, Thông chính sử Tây Nam Tạ Bồi vô cùng kinh hãi, lúc chạng vạng bị té một lần khiến xương cùng bị thương, hiện giờ đang nằm liệt giường, chỉ sợ ngày mai không thể dậy tham gia buổi chầu được ạ."

Vũ Văn Lan nhướng mày, bị thương xương cùng?

Có vẻ như là bị té lúc đang đi vệ sinh thật.

Lại nghe cẩm y vệ nói tiếp: "Chúng thần đã lật xem từng hồ sơ về chuyện khoa cử hai mươi năm trước, phát hiện có một thí sinh đến từ Kính Dương, hẳn là người mà bệ hạ đề cập đến. Người này tên là Hồ Tử Ngang, quê nhà gần sát với Tạ Bồi cho nên khả năng cả hai đi chung đường là rất cao. Năm đó khi Tạ Bồi đỗ cao thì người này lại thi rớt, từ đó liên tục vào kinh sáu lần đều không đậu, cuối cùng người này quyết định đổi sang làm ăn buôn bán, hiện giờ đã mở được mấy tiệm vải lụa và tiệm trà ở Trường An, chuyện làm ăn cũng khá tốt."

Không ngờ lại có một người như thế thật...

Vũ Văn Lan nói: "Gọi người này tới kinh thành để đối chất với Tạ Bồi, nếu thực sự có việc năm đó thì giao cho bộ Lại và Đại Lý Tự điều tra."

—— Đã ban bố chiếu lệnh thì phải có hiệu quả, nếu không lôi ra được một ví dụ thực tế thì bọn họ sẽ không coi nó ra gì.

Cẩm y vệ bẩm vâng, sau đó lập tức lui ra.

~~

Cung Chung Túy.

Sau khi bị giáng cấp, hoàng đế nể mặt Thái Hậu cho nên vẫn để Chu phi ở lại đây, có điều tuy trang trí tráng lệ huy hoàng trong cung không bị thay đổi nhưng không khí đã không còn náo nhiệt như xưa.

Tối nay Chu phi phải đợi thật lâu mới thấy An tần dẫn cung nữ Liễu Địch bước vào cửa.

"Thần thiếp tham kiến nương nương." An tần không nhanh không chậm hành lễ.

Chu phi lạnh lùng nhìn nàng ta một cái, cười khẩy bảo: "Trước đây cho dù không có chuyện gì thì ngươi cũng tìm mọi lý do chạy tới chỗ của bổn cung, còn bây giờ, bổn cung muốn gặp ngươi một lần cũng khó khăn quá nhỉ? Đêm nay bổn cung đợi ngươi cả nửa canh giờ đấy!"

An tần nói: "Xin nương nương bớt giận, do hai ngày trước thần thiếp bị bệnh, sợ lây bệnh cho ngài nên mới không dám sang, ban nãy mới có ngự y đến bắt mạch cho thần thiếp nên mới chậm trễ chút thời gian thôi ạ."

Chu phi biết đối phương đã xem nhẹ chính mình, nàng ta không chút khách khí hừ một tiếng: "Đừng tưởng rằng Lệ tần vào lãnh cung, Ninh phi bị cấm túc thì ngươi trở thành một trong những người đứng đầu hậu cung, con ả Lý Yến Xu kia đã lên chức 'tần' rồi đấy, cùng cấp bậc với ngươi."

An tần đương nhiên nghe hiểu ý khích tướng trong lời nói của Chu phi, nàng ta chỉ tiếp tục cúi đầu nói: "Nương nương nói phải, với tốc độ này thì nói không chừng không qua bao lâu nữa là ả ta sẽ ngang hàng với nương nương đấy ạ."

"Ngươi..."

Chu phi tức giận đến mức không nói nên lời.

Nàng ta nén giận, cố ý cười bảo: "Vậy ngươi cứ trơ mắt ra nhìn con tiện nhân xuất thân từ nông thôn đó cùng ngồi cùng ăn với ngươi à, không khó chịu chút nào sao?"

An tần chỉ đáp: "Nhưng cũng đâu có biện pháp gì đâu ạ. Chẳng lẽ nương nương còn chưa nhận ra ư, bây giờ trong lòng của bệ hạ chỉ có một mình Nghi tần thôi, cho dù xảy ra chuyện gì thì nhất định sẽ bao che cho ả ta, những mưu kế tầm thường không làm nên trò trống gì đâu."

Đây là lời khuyên bảo thật lòng, nào biết Chu phi lại cố ý khích tướng nàng ta một lần nữa: "Không phải ngươi lắm mưu nhiều kế lắm à? Ngay cả Thái Hậu cũng phải nhìn ngươi với con mắt khác mà nhỉ, sao vậy, giờ ngươi cũng hết bản lĩnh rồi sao?"

An tần không màng đến, nàng ta chỉ nở nụ cười: "Nương nương quá khen ạ, thần thiếp cũng chỉ là hạng người tầm thường thôi. Hơn nữa từ sau nghi thức cúng tế hôm đó, ông nội của thần thiếp chỉ ru rú trong nhà không ra, thậm chí còn không tham gia buổi chầu, cho nên hiện giờ thần thiếp cũng không còn cách nào."

Ha hả, đúng là chỉ có hạng người ngu xuẩn như Chu phi mới muốn sai người khác thay mình ra tay vào hoàn cảnh như thế này thôi.

Chu phi bắt đầu bực bội, nàng ta hừ một tiếng: "Nếu ngày đó Thượng thư bộ Lễ không vội vã nhận tội thì cục diện hôm nay sẽ biến thành như thế này sao? Muốn trách thì phải trách ông ta thiếu kiên nhẫn đấy!"

An tần lại nói: "Cho dù ông nội của thần thiếp không nhận tội thì Thừa Ân Công cũng sẽ ngất xỉu trong nghi thức cúng tế thôi, cho nên bất kể như thế nào, tình cảnh hiện tại của nương nương cũng không thể đổ lỗi cho ông nội của thần thiếp được, không phải sao ạ?"

"Ngươi..."

Chu phi trợn tròn mắt, chuẩn bị giơ tay lên tát An tần.

Giỏi cho một con tiện nhân, bây giờ cũng dám cãi nàng chem chẻm cơ đấy!

Đúng lúc này, bên ngoài chợt truyền đến tiếng gõ mõ cầm canh.

"Trời hanh vật khô... Cẩn thận củi lửa..."

Không cần suy nghĩ, đúng là giọng của vị Vương chiêu nghi kia.

An tần cúi đầu nói: "Sắp tới giờ khóa cửa rồi, sáng mai thần thiếp còn phải đi thỉnh an Thái Hậu, thần thiếp không quấy rầy nương nương nữa."

Nói xong lập tức xoay người đi ra cửa điện.

~~

Tuy đã sắp đến tết Nguyên Tiêu nhưng dường như cảm giác rét buốt trong gió đêm chẳng giảm một chút nào.

Liễu Địch đi theo sau lưng chủ tử của mình, nhớ tới tình cảnh ban nãy, nàng ta không khỏi lo lắng nói: "Nương nương, Chu phi vốn là kẻ độc ác tàn nhẫn, lần này ngài không nể mặt nàng ta như thế liệu nàng ta có trả thù ngài không ạ?"

An tần cười khẩy: "Trả thù ta? Hiện giờ trong cung này còn ai chịu nghe lời của nàng ta đâu? Nàng ta sai khiến được ai sao? Ngay cả Thái Hậu cũng không muốn gặp nàng ta nữa kìa."

Nói cũng phải.

Trước đây người Thái Hậu coi trọng nhất chính là Chu phi, nhưng từ khi cha của nàng ta tự bêu xấu trong nghi thức cúng tế và nàng ta bị giáng chức thì Thái Hậu cũng không hề chịu gặp nàng ta nữa.

Cho dù ngẫu nhiên gặp nhau trong các buổi yến tiệc thì Thái Hậu cũng chẳng buồn liếc nàng ta một cái, ý ghét bỏ đã thể hiện ra vô cùng rõ ràng.

Mà chủ tử nhà mình thì ngược lại, gần đây Thái Hậu rất hay gọi chủ tử đến nói chuyện, có vẻ như rất coi trọng ngài ấy.

Lúc này Liễu Địch mới hơi yên tâm.

Hai người đi thêm vài bước, lúc này lại chợt thấy có hai người thị vệ mặc trang phục phi ngư sải bước đi vội ở cách đó không xa.

Liễu Địch sợ hết hồn: "Sao trong hậu cung lại có cẩm y vệ thế này?"

An tần nhìn về hướng mà ban nãy bọn họ đến, bảo: "Hướng đó chẳng phải là điện Cam Lộ sao, hẳn là họ đi tìm bệ hạ ấy mà."

Liễu Địch thở dài, nhỏ giọng bảo: "Cho dù Chu phi có thất thế thì bệ hạ cũng chỉ tới mỗi điện Cam Lộ, khi nào ngài ấy mới có thể để ý tới ngài đây ạ?"

An tần cười cười: "Rồi sẽ có cơ hội thôi."

Tuy ban nãy nàng ta có nói là những mưu kế tầm thường không làm gì được Lý Yến Xu, nhưng con người không có ai là hoàn mỹ cả.

Nàng ta không tin Lý Yến Xu sẽ không phạm sai lầm.

Con đường phía trước còn dài lắm, nàng ta sẽ chờ.

~~

Sau khi cẩm y vệ rời đi, Vũ Văn Lan một mình trở về trong điện, đầu óc không ngừng suy nghĩ.

Việc Tạ Bồi té ngã và chuyện xảy ra năm đó khi bọn họ đi thi... Tất cả lại lần nữa bị nàng ấy nói trúng.

Nếu tất cả các khả năng đưa ra đều không giải thích được, như vậy chỉ còn một đáp án duy nhất.

—— Hẳn là nàng ấy cũng giống mình rồi, cả hai đều có một loại bản lĩnh thần kỳ khác hẳn với người thường.

Chỉ là nó khác với thuật đọc tâm, thậm chí còn thần kỳ hơn nữa cơ.

Chậc, chả trách nàng ấy muốn viết tiểu thuyết, biết được nhiều chuyện như vậy mà phải giữ trong lòng suốt thì chắc là khó chịu lắm nhỉ, bởi vậy nàng ấy mới muốn viết ra cho nhẹ lòng.

Đương nhiên là hắn cũng khiếp sợ lắm, nhưng ngoài khiếp sợ ra thì hắn cũng có đôi phần cảm thán.

Cũng may là lòng dạ của nàng ấy vô cùng sạch sẽ, chứ nếu để kẻ ác có bản lĩnh này thì thật không biết phải làm sao nữa.

Nhưng chỉ để nàng ấy viết tiểu thuyết thôi thì có vẻ giống như là nhân tài mà không được trọng dụng ấy nhỉ?

Thử nghĩ đi, nếu một người con trai mà có được bản lĩnh như thế này thì hắn ta có thể tha hồ phát huy tài năng, nhất định sẽ tạo phúc cho xã tắc...

Bên tai chợt vang lên tiếng bước chân, Vũ Văn Lan ngẩng đầu nhìn sang, thì ra là Yến Xu vừa tắm gội xong ra tới.

Chỉ thấy hai mắt của nàng ấy sáng ngời, đôi gò má ửng hồng, môi mỏng đỏ tươi tựa như anh đào tháng năm.

Vũ Văn Lan đột nhiên có hơi khát nước, thế là hắn tạm gác những suy nghĩ ban nãy sang một bên.

—— Có một mỹ nhân như thế này ở bên cạnh, điều quan trọng nhất bây giờ là hắn phải nhanh khỏi bệnh đã.

Trong lúc hắn còn đang miên man suy nghĩ, Yến Xu đã bò lên trên giường.

Vũ Văn Lan thuận thế ôm nàng vào trong lòng ngực, dịu dàng hỏi: "Hôm nay nàng làm những gì rồi?"

Yến - hồn nhiên không biết đã xảy ra chuyện gì - Xu ngoan ngoãn nói thật: "Hôm nay thần thiếp không làm gì, chỉ ăn một ít đồ ăn vặt và chơi bài giấy với đám Nhẫn Đông thôi ạ."

Vũ Văn Lan nhướng mày: "Hôm nay nàng không viết tiểu thuyết à?"

Yến Xu nhoẻn miệng cười: "Hai ngày này thần thiếp có hơi mệt mỏi cho nên quyết định nghỉ một hôm để thư giãn ạ."

【 Hê hê, thật ra là do mình trầm mê ăn dưa quá nên làm gì còn rảnh lo chuyện khác! Nguyên ngày hôm nay chỉ cần xem cảnh lão già họ Tạ kia quắn đuýt lên như kiến bò chảo nóng là đã vui gần chớt rồi! 】

【 Thử nghĩ coi, giả sử có một ngày ông ta thấy cảnh tượng mình "đua xe" trên giường với mấy cô gái phong trần được miêu tả lại cực kỳ tỉ mỉ trong tiểu thuyết, nói không chừng ông ta xỉu ngay tại chỗ luôn quá. Á há há há nàng hóng cảnh đó ghê! 】

Vũ Văn Lan: "???"

Cái gì?

Miêu tả chi tiết cảnh trên giường á?

Sao ngay cả chuyện này mà nàng ấy cũng biết vậy nè?!!

Không được không được, xem ra năng lực đặc biệt này cũng không tốt cho lắm.

Thế là hắn mở miệng nói: "Nàng đừng ru rú trong điện cả ngày như thế, chờ trời ấm hơn thì nàng ra ngoài đi dạo nhiều một chút đi."

Yến Xu thầm nghĩ:【 Ngươi nói nghe dễ qua ha, phận làm bia đỡ đạn như ta mà đi cái gì, bên ngoài có bao nhiêu kẻ hận ta đấy biết hông! Lỡ đang đi bị ai lén lút đẩy xuống hồ hoặc là bôi mỡ lên mặt đất làm ta ngã chỏng gọng thì sao? Ui chao, sợ quá má ơi! 】

Vũ Văn Lan: "..."

Nàng lại suy nghĩ linh tinh cái gì nữa không biết...

Tuy trong đầu nghĩ như thế, nhưng ngoài miệng Yến Xu lại đáp: "Thưa, thần thiếp có hơi sợ lạnh, huống chi thời tiết bây giờ cũng chưa ấm hơn được bao nhiêu, nếu không cẩn thận nhiễm lạnh rồi đổ bệnh thì không hay đâu ạ."

Ai biết vừa dứt câu, Vũ Văn Lan lại đột nhiên nắm tay nàng rồi thủ thỉ: "Không cần sợ, nàng là người của Trẫm, Trẫm nhất định sẽ bảo vệ nàng cẩn thận."

Hắn vừa nói vừa mân mê bàn tay của nàng, từng ngón tay thuôn dài non mịn hệt như cọng hành non.

Đang đắm chìm trong cảm giác thư thái, hắn lại nghe nàng tấm tắc trong lòng:【 Nói nghe bùi tai dữ ha, rồi lỡ hôm nào ngươi không cần bia nữa chắc ngươi đá ta thẳng cẳng luôn quá. 】

Vũ Văn Lan: "..."

Nàng nghĩ như thế thật à?

Hắn nghiêm túc nhìn về phía nàng: "Trẫm không nói đùa đâu, chỉ cần đã nói ra thì Trẫm nhất định có thể làm được."

Nghe hắn nói như thế, nàng sửng sốt, sau đó cũng nghiêm túc nhìn về phía hắn.

Qua một lúc, nàng mới "á đù" hai tiếng ở trong lòng:【 Cha mạ ơi bộ dáng nghiêm túc của hắn đốn tim ghê á! 】

Vũ Văn Lan: "..."

Sao mỗi lần khen hắn là nàng cứ thêm hai chữ kia vào phía trước vậy?

Nhưng mà...

Cuối cùng nàng ấy cũng say mê hắn rồi.

Trái tim dâng lên cảm giác sung sướng làm Vũ Văn Lan muốn hôn nàng, nào biết vừa mới cúi đầu thì hắn lại nghe nàng nói:【 Chẹp chẹp, giả sử mình viết tiểu thuyết về hoàng để thì nó có "hot" được không nhỉ? 】

【 Kiểu như 'một người đàn ông hoàn mỹ ở mọi phương diện nhưng lại có khuyết tật trí mạng' ấy! Đề tài này chỉ mới nghĩ thôi mà đã có động lực viết rồi nè!】

Vũ Văn Lan: "???"

Mau, mau dừng tayyyyy!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com