Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 151 - 152

151

Hung tợn quay đầu lại, khóe môi vừa vặn bị đối phương bắt lấy. "Quân Ngân, ngươi đừng như vậy... Vô lại... Ân.... Buông...." Rõ ràng là dùng sức đẩy ra, nhưng thoạt nhìn vẫn như muốn chống còn mời, lúc bị Quân Ngân ép xuống dưới thân chậm rãi tiến vào, Lãnh Tử Diễm bi ai phát hiện mình đối với Quân Ngân hoàn toàn không có cách.

Mắng không được, trừng phạt cũng không được.

Chẳng lẽ đã định phải như vậy, bị Quân Ngân ăn suốt cả đời?

Bất quá hình bụng bầu chắc chắn không thể chụp!

Hình mà lại bị gửi cho Lăng Diệp, ngô... Hắn không thèm nhìn mặt Lăng Diệp nữa.

Lúc hừng đông, tay chân cùng ôm quấn nhau trong ổ chăn, chung quy cảm thấy vô cùng ấm áp, Lãnh Tử Diễm cẩn thận chạm vào bên mặt Quân Ngân, động tác nhẹ nhàng, sợ đánh thức đối phương. Mười ngón đan mười ngón, ngay cả hạ thân cũng gắt gao tương liên, chân đặt lên đùi đối phương, cố ý cọ nhẹ, Quân Ngân nhăn mày, giữa cánh mũi phát ra giọng mũi nhàn nhạt, Lãnh Tử Diễm vội vàng dời chân.

Hắn thích nhìn lén Quân Ngân vào sáng sớm.

Trên người Quân Ngân luôn có loại khí chất thanh nhã, làm hắn hết sức mê luyến, hận không thể dùng mũi ra sức ngửi ngửi, ngửi hết luồn khí tức kia.

"Ủi cái gì, y như cún!" Quân Ngân xoay mạnh người, nắm mũi hắn, nhẹ cười lên. "Hôm nay lại hôn trộm ta?"

Lãnh Tử Diễm bắt lấy tay Quân Ngân, nhìn y không chớp mắt, con ngươi tối đen không lãnh liệt như bình thường, ngược lại ướt đẫm long lanh như phủ sương mù. "Ngươi cùng Lăng Diệp giở trò sau lưng ta, ta hôn ngươi cũng không được?"

" Chuyện hôm qua còn so đo tới hôm nay." Quân Ngân nhăn mày lại. "Sao cứ giống như nữ nhân?"

" Ngươi!" Lãnh Tử Diễm cắn răng nói. "Lúc ấy ta mang hài tử của Dã Kê, ngươi cho là của Lăng Diệp, trực tiếp ném ta từ trong nhà ngươi ra ngoài đường, giấu ta khiến ta tưởng rằng ngươi chết, ta đi tìm ngươi, ngươi còn kêu ta nhảy sông. Chính ngươi nói xem, ai thích so đo như nữ nhân hơn..."

" Ta sai rồi, được chưa?"

"Chưa được!" Thù mới hận cũ dâng lên, Lãnh Tử Diễm oán giận đầy đầu. "Ở trong quán bar cũng không để ý tới ta, tưởng rằng ngươi dịch dung một cái ta sẽ không biết ngươi là Quân Ngân, nói cho ngươi hay, ngươi hóa thành tro ta cũng nhận ra!"

" Ta nhớ... Ngươi đuổi theo ta, lúc khẩu giao cho ta trong con hẻm, có người đi qua, thiếu chút nữa bị thấy...."

Lãnh Tử Diễm xoay mặt đi.

Quân Ngân xoa xoa tóc rối do hắn ngủ, đồng tử trong veo có chút ngẩn ngơ. "Có đôi khi ta hận không thể đem ngươi cắt nát..." Thấy Lãnh Tử Diễm kinh ngạc há to miệng, luồn ngón tay thâm nhập vào miệng hắn. "Nhưng rất nhiều khi..."

Câu nói kế tiếp, y vô pháp nói tiếp. Dù trong lòng một ngàn một vạn yêu thích, dù tâm tâm niệm niệm suy nghĩ phải sủng hắn bảo vệ hắn, dù đã quyết định, phải trải qua cả đời như vậy, mỗi sáng sớm nhìn gương mặt say ngủ của nhau, nhưng y biết, lời đường tiếng mật không thích hợp với y, cũng không thích hợp cho Lãnh Tử Diễm.

Tình yêu ba người tựa như đi trên dây thép, nếu làm dây thép càng kéo căng, càng căng càng mảnh, sớm hay muộn cũng sẽ gãy. Lãnh Tử Diễm đang cố gắng, thiếu gia quý tộc cao ngạo đến cả loại chuyện sinh hài tử cũng cố gắng thích ứng; Lăng Diệp đang cố gắng, cố gắng hạ tư thái, làm dịu quan hệ với tình địch của mình.

Như vậy mình thì sao?

Thế giới ba người chật hẹp, chen chúc đến khiến người ta thở không nổi, nhưng, hạnh phúc là chuyện rất nhỏ, cũng rất đơn giản.

Y chỉ muốn lẳng lặng nhìn như vậy, hắn chỉ cần biết rằng y vẫn giống như trước đây, toàn tâm toàn ý hướng về hắn, bảo vệ hắn, thế đã đủ.

Ngày trôi đi như nước chảy, hai người tranh thủ lúc rảnh rỗi, tình nồng ý mật, Lăng Diệp ở chiến trường xa xăm ghen tị tuyên bố lúc về phải làm người nào đó đến nửa tháng không xuống giường được.

Kết quả ngày thứ hai, căn cứ quân sự bị tên lửa đạn đạo tầm xa tập kích, cả người cháy rụi nhìn như than, da đen bóng một lớp, cặp mắt vẫn óng ánh lấp lánh, cao thấp chớp chớp, thoạt nhìn có mấy phần đáng thương. "Lãnh Tử Diễm... Ta bị nổ..." Cổ họng ách ách, vừa nói một câu, da nướng cháy trên môi lập tức rụng ra, nhân viên hộ lý khẩn trương đến giúp y cầm điện thoại bảo Tướng quân công tử ít nói một chút.

Lãnh Tử Diễm chạy đến ban công bên ngoài phòng ngủ tiếp điện thoại, Quân Ngân ở bên trong nghe thấy hắn thô bạo châm chọc một trận, gió hạ thổi qua, mơ hồ thổi tới một câu. "Họ Lăng kia... Ta hình như... Hơi nhớ ngươi...."

Lăng Diệp đại khái mở cờ trong bụng, lại thả ra mấy kiểu tu từ thiên hạ đều căm ghét, Lãnh thiếu gia lầm rầm cắt điện thoại, khi quay lại, mặt mày anh tuấn diện vô biểu tình, bên vành tai lại nổi lên màu đỏ khả nghi.

Chắc là đòi hắn hình bụng bầu.

Quân Ngân sờ sờ mũi, họ Lăng kia đích thực là kẻ không không đạt được mục đích thì không bỏ qua, mấy tháng nay mỗi ngày đều hình bụng bầu, hình bụng bầu, phiền chết đi được!

Xin nghỉ ở Quân bộ, nhưng chuyện Lãnh gia không thể tạm thời gác lại, Lãnh Thừa Phong đi đứng bất tiện, rất nhiều chuyện đều cần Lãnh Tử Diễm quan tâm, may mà vẫn có Quân Ngân giúp hắn lo liệu, nếu không hắn sớm đã bận đến sứt đầu mẻ trán.

Nhưng bận tới đâu đi nữa, mỗi ngày sáng 9 giờ, trưa 12 giờ, tối 8 giờ, Lãnh Tử Diễm nhất định sẽ thủ bên TV xem kênh quân sự "Theo sát chiến trường", chặt chẽ chú ý tình hình chiến đấu tiền tuyến.

" Không bằng ngươi mua chuộc một người bên cạnh Lăng Diệp?"

Lãnh Tử Diễm nhếch mày. "Chỉ là tùy tiện xem, không cần phiền toái như vậy."

Quân Ngân nhẹ khuấy cà phê trong ly, mí mắt treo lên. "Hắn da dày, tên lửa cũng nổ không chết, ngươi không cần phải lo lắng cái gì."

" Tên lửa đạn đạo lần trước là nổ căn cứ quân sự bên kia Thần Vũ, cũng không phải nổ nhằm vào Lăng Diệp." Lãnh Tử Diễm nhấp môi dưới. "Nổ ngay mặt sớm đã banh xác chết một trăm lần."

Nói, bực bội cầm lấy khăn trên bàn lau lau cổ, thời tiết nóng, hắn lại mang hài tử chín tháng, mồ hôi mỗi ngày chảy đến có thể tắm được, khổ không nói nổi.

" Quân Ngân, ta muốn uống nước đá."

" Không được!" Uống xuống mấy ngụm cà phê, để ly xuống, tiến lên vén y phục hắn lên, tỉ mỉ chà lau mồ hôi. "Từ Duệ chuẩn đoán tháng sau sinh, hài tử có thể sắp ra rồi, nhịn một chút nữa thôi, ân?"

Phần bụng cực đại thật sự phải dùng từ kinh khủng hình dung, Quân Ngân dù quen, nhưng tay vẫn sẽ bất giác run lên, nhất là lúc bất cẩn chạm tới Ti Nhiễm. Đứa trẻ kia hết sức nghịch ngợm, bắt đầu từ tháng thứ năm, mỗi thời mỗi khắc đều phải chứng minh mình tồn tại, một hồi đạp bên này, một hồi đạp bên kia, làm người ta phòng cũng phòng không được.

"Ta sắp xếp chuyện xong, cuối tuần cùng ngươi đến thú tộc chờ sinh."

" Sớm như vậy?" Lãnh Tử Diễm lắc đầu nói. "Ngươi cứ lo chuyện của ngươi, ta bảo Tạ thúc đi cùng ta, gọi thêm mấy người khác trong nhà...."

" Ta sẽ yên tâm để ngươi một mình sinh hài tử?"

Y ngẩng đầu liếc ngang hắn, liếc đến trong lòng Lãnh Tử Diễm ngứa ngáy, thật sự muốn thô bạo hôn mấy cái lên khuôn mặt xinh đẹp trắng nõn kia. "Cũng không cần, sớm như vậy..."

" Ngươi là nam nhân sinh con, hài tử này lại là nhân thú tạp giao, lỡ như có chuyện gì, bác sĩ nhân loại mít đặc với việc này, chỉ dựa vào một mình Từ Duệ, chỗ nào chắc chắn? Cứ đến thú tộc sớm một chút, chỗ đó có bệnh viện sản khoa chuyên nghiệp nhất." Dừng một chút. "Không chỉ là ta, Lăng Diệp cũng yêu cầu như thế."

Tuy tình cảm hy vọng Quân Ngân theo hắn đến thú tộc, nhưng lý trí không muốn như vậy.

Quân Ngân tình huống đặc thù, bình thường đều lấy thân phận "Quân Tây", sau khi vào ở Lãnh gia liền khiến khắp nơi dò hỏi. May mà Lãnh thiếu gia tiếng xấu lan xa, dò hỏi không có kết quả, các thế lực đó chỉ cho rằng Quân Tây là người mới Lãnh thiếu gia thu vào, chỉ sau lưng mắng to người nào đó không biết kiềm chế, vừa nghiêm mật giám thị thanh niên tài tuấn mới bốc ra này.

Nhưng giám thị thế nào cũng hảo hơn "Quân Ngân" trước kia rất nhiều, chính vì vậy, Quân Ngân mới có cơ hội hoạt động bí mật. Ngay cả Lãnh Tử Diễm cũng cực kỳ ngẫu nhiên mới phát hiện vị "Lão đại " thống nhất Hắc Phố năm trước kia là người của Quân Ngân, mà kinh hãi nhất chính là Quân Ngân lại cùng người này lén nuôi quân đội trong núi sâu cách Kinh đô một trăm ba mươi cây số.

Lãnh gia làm một vài nghiên cứu bí mật khác người, Quân Ngân.... Là trực tiếp nuôi tư quân.

Nên Quân Hi lúc ấy quyết tâm thay anh trai chịu chết, lấy việc này giảm bớt theo dõi của Quân bộ đối với Quân gia. Suy nghĩ tính kế, Lãnh Tử Diễm cũng không phải không dám nghĩ, lại càng không phải không nghĩ tới.

Tướng quân dẫn quân ra ngoài, binh lực quốc nội trống rỗng, với Quân Ngân mà nói, tuyệt đối là cơ hội ngàn năm một thuở, đi thú tộc ít nhất cần hơn một tháng, trong một tháng này, lỡ như tình thế quốc nội đột nhiên thay đổi...

Lãnh Tử Diễm lắc lắc đầu, trong đầu bốc ra một đống thô tục, đương nhiên đều là với Lăng Diệp. Ai kêu y làm to bụng hắn, người lại chạy mất?

Còn lấy mỹ danh cấp cho Quân Ngân cơ hội, phi!

" Thiếu gia, Lăng phu nhân tới chơi."

" Lăng phu nhân, Lăng phu nhân nào?"

" Lăng phu nhân Tướng quân phủ."

Lãnh Tử Diễm cắn mạnh môi một cái. "Quân Ngân, không gặp được không?"

" Được." Quân Ngân thản nhiên nói. "Bất quá --" Thanh âm kéo hơi dài chút. "Ti Nhiễm về sau chơi cùng tiểu hài tử thú tộc, có thể bị mắng là không có gia tộc.... Này...."

Nói cũng chưa xong, người đã đi mất!

Quân Ngân không nói gì gửi tin nhắn cho Lăng Diệp: Mẫu thân ngươi đến, người nào đó rất sốt ruột.

Đô đô đô đô --

Lăng Diệp: Mẫu thân ta? Coi đi, có tình hình khẩn cấp báo.

Quân Ngân: Ở Lãnh gia nàng có thể làm gì?


152

Lăng phu nhân quả thực không làm gì, như một phu nhân mỹ lệ tao nhã, dáng vẻ hào phóng ân cần thăm hỏi thân thể Lãnh Thừa Phong, quan tâm tình trạng Lãnh Tử Diễm như một người thân, cuối cùng, trước khi đi còn như mẹ chồng, sờ cổ tay Lãnh Tử Diễm. "Vòng tay ta đưa cho ngươi đâu?"

Hắn sao có thể mang cái thứ đó?

Lãnh Tử Diễm cúi đầu không nói lời nào, bộ dạng thành khẩn nhận sai.

" Bụng thế này có chút tranh khí." Lăng phu nhân tình ý sâu xa vỗ vỗ tay hắn. "Nếu sinh ra đứa trẻ không đủ ưu tú, ta sẽ suy nghĩ chuyện nạp phòng cho Lăng Diệp."

Lăng gia toàn bộ không phải thứ tốt, Lãnh Tử Diễm sớm đã có giác ngộ sâu sắc này, đêm đó, loại giác ngộ này lại sâu thêm mấy phần.

Từ công ty trở về, đầu tiên là xe bị bao vây, sau đó ác chiến một trận, bảo vệ ám minh từng người bị xử lý, lúc bị tóm, phản ứng đầu tiên của Lãnh Tử Diễm chính là Lăng phu nhân có bất mãn mãnh liệt với hắn, thậm chí không ngại trực tiếp xử hắn.

Vừa mới tỉnh lại, bên cạnh có người một cước đá vào hắn. "Chúng ta tổng cộng phái ba mươi người đi bắt ngươi, chết tám bị thương mười, trong tám người chết có sáu người trúng tử đạn từ tay ngươi, a, Lãnh thiếu gia, thuật bắn súng không tồi!"

" Mới có sáu?"

" Ngươi còn muốn thế nào nữa?" Đối với khiêu khích của Lãnh Tử Diễm, nam nhân giận không thể nén, muốn đạp nữa, nhưng bị người còn lại giữ chặt. "Lãnh thiếu gia mang hài tử, ngươi đừng đá thương hắn."

Huynh đệ bị Lãnh Tử Diễm tự tay bắn chết có giao tình không nhỏ với nam nhân kia, gân xanh trên trán gã lộ rõ ra, lại cố gắng đè nén xuống xúc động muốn tiếp tục tra tấn người dưới đất.

Toàn thân đều là mồ hôi lạnh, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, kẻ có mắt đều có thể nhìn ra tình trạng thân thể thiếu gia quý tộc này hết sức bất ổn.

Nam nhân lạnh lùng hừ một tiếng. "Trông chừng hắn, ta ra ngoài hóng gió."

Biết Lãnh Tử Diễm gặp chuyện không may, Lãnh Thừa Phong cùng Quân Ngân lập tức phái người cứu viện, nhưng vẫn chậm một bước, hiện trường ngoại trừ ô tô báo hỏng, thi thể cùng máu văng đầy đất, cảnh sát bận rộn khảo sát, đã không còn bóng dáng Lãnh Tử Diễm.

" Tìm." Quân Ngân cố gắng khống chế thanh âm run rẩy. "Sử dụng vệ tinh cũng phải tìm được cho ta!"

Thuộc hạ ở một đầu khác của điện thoại khổ tâm khuyên can hết lời. "Thiếu gia, bây giờ thế cục mẫn cảm, lỡ như bị phát hiện, tìm hiểu nguồn gốc tra được chuyện chúng ta làm..."

" Tìm!"

" Dạ.... Dạ, thiếu gia...."

Lãnh Thừa Phong đẩy xe lăn nhìn toàn bộ hiện trường, mặt bình tĩnh hỏi Lí Hoàn phía sau. "Ngươi nghĩ là ai?"

" Nếu là trước kia, ta tất nhiên nghĩ Tướng quân gây nên, nhưng bây giờ Tướng quân lún sâu trong cuộc chiến với Ngọc Hoàn, không thể bớt thời gian kiếm chuyện với một người thừa kế gia tộc. Nếu nói là bệ hạ...." Y hạ thấp giọng nói. "Bệ hạ cánh chim chưa vững, đúng là lúc cần sức mạnh các Đại gia tộc chúng ta, cho nên cũng không phải bệ hạ."

" Phái người chú ý Lăng phu nhân cùng Lăng Dã."

Lí Hoàn biến sắc, cúi đầu nhận lời.

Nếu không phải vì việc công mà là vì việc tư, vậy thiếu gia hắn....

Mắt bị bịt, không thể thấy, trong mũi lại có thể ngửi được mùi biển, trong tai cũng nghe thấy tiếng còi hơi tàu thuỷ, Lãnh Tử Diễm giật giật cổ tay bị trói chặt, lập tức có người quát chói tai. "An phận chút đi!"

Lông mày nhếch lên. "Đi đến đâu?"

"Chuyện không nên hỏi thì đừng hỏi."

Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, Lãnh Tử Diễm thay đổi một tư thế thoải mái, trong bụng vẫn từng đợt quặn đau, hại hắn phải gắt gao cắn môi mới có thể đè rên rỉ xuống, trong lòng yên lặng nhớ kỹ. "Ti Nhiễm, ngươi nháo nữa ta liền không sinh ngươi, để ngươi nghẹn chết ở trong."

Qua nửa giờ, đau đớn không giảm lại tăng, hai chân gắt gao co lại, bụng nhô ra ngoài, như cá sắp chết.

" Để bác sĩ Tô đánh thuốc giảm đau cho hắn."

Qua một chút, trong đau đớn đến đầu óc mù mịt cảm thấy có người cầm lấy tay hắn, một mũi tiêm không chút lưu tình đâm vào cổ tay.

Lãnh Tử Diễm nhẹ giọng hỏi. "Ngươi là thú tộc?"

Đối phương trầm lặng xuống. "Ta là bác sĩ thú tộc phụ trách sinh sản cho ngươi."

Lãnh Tử Diễm cười lạnh. "Sinh ở trên thuyền?"

" Ngươi tốt nhất cầu nguyện sau khi lên bờ mới muốn ra." Bác sĩ Tô đạm mạc nói. "Nếu ở trên thuyền, e rằng chỉ có nước ủy khuất ngươi sinh tự nhiên."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com