Chương 26
Chương 26: Mở cửa! Quét mại dâm!
Đại sư trả lời trong một giây: [Chặt cái gì cơ?]
Giang Nguyên khó hiểu: [Không phải chặt, tôi muốn cắt nhân duyên!]
Giang Nguyên tiếp tục nhắn: [Có một người vô cùng yêu tôi, nhưng tôi không muốn anh ấy...]
Giang Nguyên khựng lại!
Không thể dùng "anh ấy" được, nhỡ chuyện tìm đại sư bị lộ ra ngoài, Lục Viễn thấy hai chữ "anh ấy" kia, chắc chắn sự việc sẽ bại lộ mất.
Phải cẩn thận!
Giang Nguyên xóa từ "anh ấy" đổi thành "cô ấy": [Có một người vô cùng yêu tôi, nhưng tôi không muốn cô ấy tiếp tục yêu tôi, chỉ mong giữ được tình bạn trong sáng, đại sư có cách nào không?]
Thầy: [Chuyện này rất khó.]
Giang Nguyên liên tục gật đầu: [Đúng đúng, chuyện này quả thật rất khó, đại sư là hy vọng cuối cùng của tôi.]
Thầy: [Hầy, nói khó thì cũng khó, mà nói không khó thì cũng không khó, chỉ là...]
Giang Nguyên lập tức hỏi: [Chỉ là cái gì?]
Đại sư: [Cậu đã tìm tới tôi, vậy có lẽ cậu cũng đã tìm đến những chỗ khác trước đó rồi. Đã biết là khó, đương nhiên giá sẽ cao hơn một chút so với nơi khác.]
Giang Nguyên gật đầu: [Tôi hiểu, tiền nào của nấy, thầy cứ báo giá đi.]
[Một ngàn.] (*) = 3.433.501 VND
Nhìn đến mức giá, Giang Nguyên chần chờ: [Chỉ cần 1000? Có chắc làm được không đấy? Hay chọn cách nào cao cấp hơn xíu đi, cô ấy thực sự rất yêu tôi!]
Lần này đối phương im lặng rất lâu, sau đó nhắn đến một tin: [Được rồi, xem như cậu có thành ý, vậy năm ngàn đi.]
(*) 5000 tệ = 17.167.506 VND
GIang Nguyên không do dự chuyển khoản năm ngàn.
Cậu vẫn thấy thấp, nhưng đại sư đã báo giá như vậy thì chắc là có lý do!
Nửa giờ sau, đại sư gửi phương án qua:
1. Tìm 1 món đồ quý giá nhất của người kia.
2. Tìm chiếc túi màu vàng được sản xuất vào ngày 1 tháng 1.
3. Tìm 1 cây liễu 111 năm tuổi.
4. Vào lúc 1 giờ 11 phút sáng, theo hướng 1 giờ của cây liễu, đem đốt món đồ cất trong chiếc túi màu vàng.
5. Khi đốt hãy nhẩm "Đừng thích tôi" 1111 lần.
6. Sau khi làm phép xong, 24 giờ sau nhân duyên tự động bị chặt đứt.
Đại sư nói tiếp: [Phải nghiêm khắc tuân theo từng bước một mà tiến hành, sai một bước sẽ mất linh ngay.]
Giang Nguyên không hiểu nhưng vẫn cảm giác rất lợi hại. Dù sao cây liễu 111 tuổi chắc chắn rất linh!
Chỉ có điều thứ nhất làm cậu thấy sầu.
Thiêu hủy đồ vật mà Lục Viễn quý trọng... không tốt lắm. Nếu đổi lại là cậu, acc game mà bị khóa thì chắc cậu sẽ tức chết mất.
Giang Nguyên hỏi: [Đồ vật ở điều 1 không thể đổi thành cái khác sao?]
Thầy: [Không thể.]
Giang Nguyên buông di động, phiền muộn một hồi lâu, sau đó lại cầm lên mở giao diện Wechat tìm Lục Viễn.
Cậu chưa bao giờ nhắn riêng với Lục Viễn.
Giang Nguyên gõ rồi lại xóa, xóa rồi lại gõ, mãi mà vẫn không xong.
Đột nhiên một tin nhắn thình lình nhảy ra.
Lục Viễn: [Bọn tôi về đến nhà rồi.]
Giang Nguyên nghĩ ngợi một lát mới xác định Lục Viễn gửi tin nhắn cho mình trước, ý là về đến nhà rồi nên báo bình an?
Cậu bèn nhắn lại một câu: [Tôi đến bệnh viện từ lâu rồi!]
Lục Viễn đóng cửa phòng ngủ của Ôn Đinh Đinh, vừa gõ chữ vừa đi đến phòng bếp: [Ngủ ngon.]
Giang Nguyên nhìn hai chữ "ngủ ngon" mà rối rắm lúc lâu, cuối cùng vẫn nói: [Tôi có chuyện muốn hỏi anh.]
Lục Viễn: [Hỏi đi.]
Rõ ràng trong phòng bệnh chỉ có mình Giang Nguyên nhưng cậu vẫn đứng ngồi không yên, cậu dứt khoát xuống giường, đi đến bên cửa sổ.
Ngoài phòng bệnh là một con phố, buổi tối rất yên tĩnh, ngọn đèn màu cam hắt xuống đường tạo nên một màu sắc khá đẹp đẽ.
Giang Nguyên hít thật sâu mấy lần, ngón tay gõ bàn phím: [Tôi có một người bạn, bởi vì một nguyên nhân nào đó nên đã làm một chuyện không nên làm với bạn mình. Tôi rất thân với người bạn ấy, biết cậu ấy không còn cách nào khác nên mới phải làm chuyện đó! Anh cho rằng cậu ấy có lỗi với người bạn của mình không?]
Lục Viễn: [Có.]
Giang Nguyên mím chặt đôi môi sưng húp của mình, quả nhiên không nên làm chuyện xấu.
Một tin nhắn khác nhảy ra: [Nhưng nếu tôi là bạn của cậu ấy, tôi sẽ không trách cậu ấy.]
Giang Nguyên tức khắc hồi máu: [Vậy thì tôi sẽ làm!]
Lục Viễn nhìn câu trả lời của Giang Nguyên, ý cười trong đáy mắt không kìm được tràn ra ngoài.
"Anh đang cười gì vậy?" Ôn Đinh Đinh đi vệ sinh đêm đứng dựa bên cửa sổ dụi mắt hỏi.
Lục Viễn uống ngụm nước đá cuối cùng, mỉm cười nói: "Không có gì, anh đang nói chuyện với một bạn nhỏ."
Ngày hôm sau, khi xác nhận Lục Viễn đã đến phim trường, Giang Nguyên tức tốc trở về nhà.
Trước lạ sau quen, cậu chạy vọt vào phòng của Lục Viễn, lần này không tham quan mà nhanh chóng đi kiếm sợi dây chuyền phiên bản limited lần trước.
Chắc chắn đồ vật mà Lục Viễn quý trọng có liên quan đến cậu. Sợi dây chuyền kia được bán với số lượng giới hạn, hiện giờ không còn sản xuất, hiển nhiên đó là thứ mà Lục Viễn trân quý nhất.
Giang Nguyên đã nghĩ luôn cách bồi thường cho Lục Viễn.
Thiêu hủy cái này, về sau lại làm một cái y như đúc cho anh là được.
Đầu tiên cậu tìm trên ngăn kéo đầu giường, thường thì những thứ quý giá hay được cất ở đây.
Kết quả bên trong chỉ có mấy cuốn sách và một cái kính.
Giang Nguyên nhìn chằm chằm công thức toán học ở trên bìa, càng nhìn càng không hiểu, cậu buồn bực đóng ngăn kéo lại.
Không có trong ngăn kéo, chẳng lẽ ở trong két sắt?
Giang Nguyên buồn bực, cậu làm gì mở được két sát, trừ khi mật mã là ngày sinh nhật cậu.
Giang Nguyên giật mình, đúng vậy! Rất có khả năng là sinh nhật của cậu! Lục Viễn yêu cậu như vậy mà!
Lần này Giang Nguyên ưu tiên tìm nơi để két sắt trước.
Cậu lục tung cả căn phòng, ngoại trừ sách vở, máy chiếu và một bộ tai nghe thì chỉ còn một tủ đĩa Blu-ray.
Giang Nguyên ngồi trên ghế ôm cái bụng vẫn còn đang đau nhức, tì cằm xuống bàn, mở ngăn kéo ra.
Giây tiếp theo, Giang Nguyên bật dậy, vừa nhăn nhó mặt mày vì chạm vào vết thương vừa lôi sợi dây chuyền phiên bản limited ra khỏi ngăn kéo.
"Cái gì cơ?!" Giang Nguyên ngạc nhiên không thôi: "Đồ vật quý giá như vậy mà lại tiện tay để trong ngăn kéo."
Nhìn cái ghế, Giang Nguyên hiểu ra ngay.
Trong phòng trừ giường thì chỉ có ghế là thứ có thể ngồi được, nơi Lục Viễn ngồi nhiều nhất chính là trên chiếc ghế này.
Đồ vật quý báu tất nhiên phải đặt ở nơi bất cứ lúc nào cũng có thể với tới, tiện lấy ra thưởng thức.
Giang Nguyên tưởng tượng tới cảnh Lục Viễn nhìn ảnh chibi của cậu bằng ánh mắt dịu dàng thâm tình, không nhịn được xoa cánh tay nổi đầy da gà.
Giang Nguyên cẩn thận cất sợi dây chuyền rồi mau chóng chuồn đi.
Vừa đi ra ngoài, Giang Nguyên lập tức gọi điện cho Lý Bành Sinh: "Đã tìm được đủ đồ chưa?"
Lý Bành SInh trả lời: "Đã tìm thấy chiếc túi màu vàng được sản xuất ngày 1 tháng 1 và cây liễu 111 tuổi."
"Rất tốt." Giang Nguyên hỏi: "Địa chỉ ở đâu?"
Lý Bành Sinh báo địa chỉ, Giang Nguyên dặn cậu ta mang theo chiếc túi, bật lửa và chất đốt, hẹn gặp nhau ở gốc cây liễu.
Lúc này có người gọi đến, Giang Nguyên nhìn thoáng qua, thì ra là Lý Kế Hựu. Cậu bắt máy, chưa kịp nói gì thì đối phương đã lo lắng nói: "Cháu lập tức tắt nguồn máy rồi về nhà, ai tới cũng không được mở cửa, chú tới ngay bây giờ!"
Có chuyện khẩn cấp gì sao?
Giang Nguyên buồn bực tắt điện thoại, lại quay người về nhà.
Nửa giờ sau, Lục Viễn đi cùng với Lý Kế Hựu, anh vừa từ phim trường chạy về, trên người vẫn còn mặc đồng phục học sinh.
Giang Nguyên lật đật nhét sợi dây chuyền vào trong túi, chột dạ hỏi: "Sao anh lại quay về?"
Lục Viễn ngồi xuống đối diện: "Phim trường đầy phóng viên, hôm nay tạm dừng quay phim."
Giang Nguyên thấy lạ: "Tạ Niên có tin hot gì sao?"
Lý Kế Hựu đang uống nước, nghe xong liền phun ra: "Tạ Niên nào, chính là cháu đó."
"Cháu?"
Giang Nguyên mờ mịt, sau đó nhớ lại chuyện tối qua, cậu nhất thời thấp thỏm. Chuyện tìm đại sư đã bị bại lộ rồi sao?!
Tuy nhắm vào Lục Viễn, nhưng mà cậu đã lấp liếm là phụ nữ, chắc sẽ chống chế được nhỉ?
Giang Nguyên vừa định mở miệng, Lý Kế Hựu đã mở một video đưa cho cậu xem: "Cháu xem đi."
Giang Nguyên chẳng hiểu ra sao, đành phải cầm điện thoại xem.
Trong video, một phóng viên đi trên hành lang và giải thích: "Nơi tôi đang có mặt là bệnh viện số 9, hôm nay chúng tôi đến đây để thăm một bé gái mắc bệnh tim bẩm sinh. Cô bé đã nhập viện từ nhỏ, không thể đi chơi, không thể đi học, cũng không có bạn bè, chỗ dựa tinh thần duy nhất của cô bé chính là Giang Nguyên..."
Giang Nguyên chớp mắt, hóa ra không phải chuyện cậu tìm đại sư bị vạch trần!
Cậu thả lỏng, sau đó hỏi: "Khả Khả đã phẫu thuật chưa?"
Cùng lúc đó, Chung Nghĩa Tề cũng đang xem video.
Tiêu đề video là: "Cô bé tám tuổi bị bệnh tim bẩm sinh, vào giây phút cuối cùng trên bàn mổ vẫn không đợi được anh Giang Nguyên mà mình thích nhất!"
Video được đăng tải lúc 8 giờ sáng, chưa đến một tiếng, số lượt chia sẻ đã phá trăm vạn.
Trong video, phóng viên đuổi theo hỏi: "Viện trưởng Trương, ông có thể cho chúng tôi biết về tình hình hiện tại của Bạch Khả Khả không?
Viện trưởng xua tay, đi nhanh vào phòng làm việc: "Tôi không có gì để nói. Tâm trạng bệnh nhân vẫn ổn định. Sau này xin đừng phỏng vấn cô bé nữa. Đây là biện pháp tốt nhất để bảo vệ cô bé, xin cảm ơn."
Viện trưởng Trương đi rồi, phóng viên tiếp tục phỏng vấn một chuyên gia khác.
Giọng nói đã trải qua xử lý âm thanh nhưng vẫn có thể nghe ra được sự tức giận trong đó: "Không muốn đến thì đừng đến. May mà vì chúng tôi muốn cho bệnh nhân một sự bất ngờ nên đã không nói trước, nếu không chẳng chờ được Giang Nguyên tới, cô bé nhất định sẽ mang theo thất vọng bước lên bàn phẫu thuật. Đó là một chuyện vô cùng nguy hiểm."
"Người bệnh phẫu thuật rất thành công, hy vọng Giang Nguyên đừng tới nữa, đừng lấy người bệnh ra lăng xê!"
Các bình luận chỉ trích Giang Nguyên tràn ngập màn hình.
"Giang Nguyên thật quá đáng! Sao lại có thể đối xử với fan như vậy chứ?!"
"Người thích Giang Nguyên nhất định rất thất vọng, cũng đâu có ép cậu ta phải đi thăm cô bé, tự cậu ta chủ động đề xuất mà."
"Làm màu thôi mà. Các người thực sự tin rằng mấy ngôi sao kiếm tiền từng giây đó sẽ thật lòng quan tâm đến fan hâm mộ sao?"
"Quá thất vọng với Giang Nguyên."
"Cố lên nha em gái, đợi khỏe lên rồi thì hãy thích một người xứng đáng hơn."
"Giang Nguyên rác rưởi, cút khỏi giới giải trí đi."
Chỉ có lác đác vài bình luận tin tưởng Giang Nguyên, muốn chờ cậu giải thích.
Chung Nghĩa Tề cười ha hả, những nghẹn khuất trong thời gian này như được quét sạch.
Một người đàn ông bưng trà đến: "Anh, làm như vậy cũng không có tác dụng gì, chỉ cần phía Giang Nguyên công bố lịch trình, cư dân mạng đều sẽ biết Giang Nguyên không biết chuyện này..."
Rõ ràng đây là tên phóng viên trong video kia.
Chung Nghĩa Tề nhận trà: "Hiểu Quang, cậu chưa nghe qua câu "Đặt điều thì dễ, thanh minh thì khó" sao? Bây giờ Giang Nguyên có giải thích thì đa số cư dân mạng đều không quan tâm đến sự thật, họ sẽ chỉ nhớ đến vết nhơ này, đây sẽ là vụ khủng hoảng của M&M. Hơn nữa tôi không cần dựa vào tin này lật đổ được Giang Nguyên, chỉ cần bôi nhọ cậu ta đã đủ rồi."
Quách Hiểu Quang chợt hiểu ra, hắn giơ ngón tay cái lên: "Bội phục bội phục, vẫn là anh cao tay."
"Hừ." Chung Nghĩa Tề cười lạnh: "Tôi hao tổn tâm trí nâng đỡ Giang Nguyên nổi tiếng, cậu ta lại muốn đá tôi đi, vậy thì đừng trách sao phải trả giá. Đây mới chỉ là bắt đầu thôi."
Quách Hiểu Quang có chút lo lắng: "Anh, nếu M&M phát hiện ra thì sao?"
Chung Nghĩa Tề đã sớm có dự tính ở trong lòng: "Đừng lo lắng, bây giờ khẳng định bọn họ đang bận giải quyết chuyện này, tuyệt đối không ngờ đến chúng ta đứng sau bày trò."
Gã nhìn chằm chằm màn hình lấp đầy tiếng mắng chửi Giang Nguyên, tâm trạng rất tốt, đứng dậy nói: "Đi, anh đưa cậu đi mát xa."
Bên Giang Nguyên, thấy cậu nói ra tên Bạch Khả Khả, Lý Kế Hựu kinh ngạc nhìn cậu: "Cháu thật sự hứa mà không đi?"
Lục Viễn không có phản ứng gì.
Nhìn video, anh sớm đã biết lần trước Giang Nguyên mặc bộ đồ hoá trang con thỏ đi thăm Bạch Khả Khả.
Hiển nhiên có người lợi dụng bệnh tình của cô bé, mượn dư luận xã hội để bôi đen Giang Nguyên.
Người này biết Giang Nguyên hứa sẽ đi thăm Bạch Khả Khả, nhưng lại không biết cậu thực sự đã đi thăm rồi.
Không chờ Giang Nguyên mở miệng, Lục Viễn đã hỏi trước: "Cậu từng gặp tên phóng viên trong video chưa?"
Lý Kế Hựu nghe xong bèn ngẫm lại, ông dừng video ngay mặt Quách Hiểu Quang, đưa cho Giang Nguyên nhận diện: "Nguyên Nguyên, cháu nhìn thử xem."
Giang Nguyên không biết bọn họ đang nói gì, nhưng cậu vẫn nghe lời ngó qua, híp mắt nhìn kỹ người trên màn hình, sau đó lắc đầu: "Chưa ạ."
Cậu gãi mặt: "Cháu đã gặp Khả Khả rồi, hay cứ đăng Weibo giải thích với mọi người trước đã."
Lý Kế Hựu bị cậu chọc cười: "Nếu mọi chuyện đơn giản như vậy, phòng quan hệ công chúng của công ty đã đóng cửa từ lâu. Số lượt truy cập đã vượt quá 100 triệu, người thật sự nghe cháu giải thích chỉ tầm 10 triệu, 90 triệu còn lại đã sớm quan tâm những tin tức khác rồi."
Giang Nguyên vò đầu, Bạch Khả Khả phẫu thuật thành công đã khiến cậu thỏa mãn, về phần cậu sớm đã quen với viêc bị chửi bới trên mạng nên cũng không quan tâm lắm.
Lục Viễn không lên tiếng, anh xem đi xem lại video mấy lần, mơ hồ nhìn thấy một chiếc xe xuất hiện trước khi bắt đầu phỏng vấn vài giây.
Lục Viễn chụp màn hình lại, đứng dậy nói: "Cháu ra ngoài một chút."
"A Viễn nè..."
Lý Kế Hựu chưa kịp nói xong thì Lục Viễn đã đi mất, ông định bàn chuyện với Giang Nguyên thì một làn gió thổi qua: "Cháu cũng ra ngoài một chút!"
Bang!!!
Cửa đóng lại, Giang Nguyên cũng đi luôn.
Lý Kế Hựu: "..."
Có một cây liễu ở vùng ngoại thành.
Cây liễu mọc rũ xuống ven hồ, cành lá xanh như ngọc, vào mùa hè còn có người đến đây chụp ảnh.
Lúc Giang Nguyên đến thì Lý Bành Sinh đã ở đó rồi.
Lý Bành Sinh đã thoải mái hơn khi ở bên cạnh Giang Nguyên, cậu ta thấy khó hiểu hỏi: "Cậu cần những thứ này để làm gì?"
Giang Nguyên chớp mắt: "Không có gì, đốt vài thứ không quan trọng thôi."
Nói xong, cậu kêu Lý Bành Sinh về trước nhưng cậu ta lại không chịu đi. Nhất là khi nghe Giang Nguyên bảo sẽ ở đây đến rạng sáng, Lý Bành Sinh bèn dặn tài xế về trước, còn mình thì ở lại với Giang Nguyên.
Giang Nguyên lăn lộn cả buổi sáng, lúc này toàn thân mới được thả lỏng, cậu cuộn người lại, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Khi đồng hồ báo thức điểm một giờ, cậu mở bừng mắt, khung cảnh bên ngoài xe đã tối.
Lý Bành Sinh ngồi ở hàng ghế trước chơi di dộng, Giang Nguyên dặn cậu ta chờ trên xe, còn mình thì mở cửa xe đi xuống.
Xung quanh tối đen như mực, âm thanh lạ lặp đi lặp lại, thỉnh thoảng còn có tiếng động vật kêu. Giang Nguyên nắm chặt đèn pin, liên tục nuốt nước miếng.
Vì Lục Viễn, cậu đã hy sinh quá nhiều!
Có điều rất là đáng giá!
Giang Nguyên nghĩ như vậy bèn chiếu sáng đằng trước, cẩn thận đi về phía cây liễu.
Tới chỗ cây liễu, Giang Nguyên lấy ra sợi dây chuyền bỏ trong túi màu vàng, tìm một chỗ bằng phẳng để đốt, thêm vào chất dẫn cháy, tim đập như sấm, mở to mắt nhìn thời gian trên điện thoại đang nhích từng giây.
Vừa tới 1 giờ 11 phút, cậu lập tức châm lửa.
Một ngọn lửa bốc lên, nhanh chóng xua tan bóng tối xung quanh.
Hình ảnh ngọn lửa phản chiếu trong đáy mắt Giang Nguyên. Hiện tại cậu không hề sợ hãi, trái lại như thấy được tương lai tốt đẹp rằng Lục Viễn không còn thích cậu nữa.
Đốt đi! Tha hồ đốt! Đốt trụi tình yêu của Lục Viễn dành cho cậu!
Đôi mắt Giang Nguyên không hề chớp nhìn chằm chằm ngọn lửa, thành kính mặc niệm "Đừng thích tôi" đúng 1111 lần.
Mãi đến khi niệm xong, ngọn lửa cũng hoàn toàn tắt lụi, Giang Nguyên mới miệng lưỡi khô khốc trở về xe, tu ừng ực sữa bò vào miệng.
Lý Bành Sinh ngồi trên xe nhìn thấy cảnh Giang Nguyên đốt lửa rồi lẩm bẩm từ xa, tuy trong lòng rất nghi hoặc nhưng vẫn không hỏi, chỉ lái xe đưa Giang Nguyên về bệnh viện.
Giang Nguyên ngủ một buổi trưa cộng thêm nửa buổi tối nên cực kỳ tỉnh táo, cậu định lấy di động ra chơi game, nhưng bấm mãi không lên mới phát hiện điện thoại vẫn luôn trong tình trạng tắt máy.
Cậu khởi động máy, ngay lập tức vô số tin nhắn và cuộc gọi nhỡ ùn ùn kéo đến.
Lưu Tông Lương, Giang Dung, Kỷ Hạ, còn có rất nhiều dãy số lạ khác.
Tiếp theo tin nhắn Wechat của Lục Viễn bật ra: [Không ở bệnh viện mà đi đâu vậy?"]
Tin nhắn lúc 6 giờ chiều.
Giang Nguyên nhanh chóng trả lời: [Có việc phải đi ra ngoài.]
Trả lời xong, Giang Nguyên định thu hồi tin nhắn. Lục Viễn ngủ rồi không nhìn thấy thì thôi, chứ không anh lại hiểu lầm đêm hôm khuya khoắt mà cậu còn nhớ anh, muốn anh trả lời tin nhắn thì toi.
Ai ngờ Lục Viễn đã hồi âm: [Còn chưa ngủ?]
Giang Nguyên cố lấy lại mặt mũi: [Anh vẫn còn chưa ngủ?!]
Xuyên qua màn hình, Lục Viễn tưởng tượng giờ phút này Giang Nguyên đang phồng má thành bánh bao.
Anh không liên lạc được với Giang Nguyên, gọi cho Lý Bành Sinh mới biết cậu ra ngoại ô đốt cái gì đó.
Khóe miệng Lục Viễn hơi nhếch lên: [Phóng viên đến bệnh viện số 9 phỏng vấn tên là Quách Hiểu Quang, là đài truyền hình do Chung Nghĩa Tề giới thiệu.]
Giang Nguyên im thít hồi lâu: [Anh ra ngoài để điều tra chuyện này?]
Lục Viễn không ngờ phản ứng đầu tiên của Giang Nguyên lại như thế này, anh cười sâu xa: [Không chỉ vậy.]
Giang Nguyên chợt ngẩn ra.
Chỉ còn 24 giờ nữa bùa chú sẽ bắt đầu có hiệu lực, đến lúc đó Lục Viễn sẽ không còn đối xử tốt với cậu nữa đúng không?
Lục Viễn lại gửi một tin nhắn khác: [Ngủ đi, chuyện này để sáng mai giải quyết.]
Giang Nguyên xoa mũi, cậu chỉ một lòng làm phép, quên béng chuyện bản thân bị bôi đen.
Cậu hỏi: [Có phải Quách Hiểu Quang trả thù tôi vì tôi đã đuổi Chung Nghĩa Tề không?]
Lục Viễn im lặng một hồi mới trả lời: [Cậu mau ngủ đi.]
Sáng sớm hôm sau, M&M tổ chức một buổi họp báo, vì Giang Nguyên vẫn còn nằm trong bệnh viện nên Lưu Tông Nghĩa và Lý Kế Hựu đến tham dự.
Còn có Quách Hiểu Quang.
Quách Hiểu Quang cúi đầu, giải thích cặn kẽ âm mưu mà hắn và Chung Nghĩa Tề nhắm vào Giang Nguyên.
Buổi họp báo này lập tức lên hotsearch, nhưng hầu hết cư dân mạng đều không tin.
[Chuyện của quá khứ]: Chung Nghĩa Tề từng là người đại diện của Giang Nguyên, rõ ràng đây là chiêu trò che mắt công chúng!
[Nóng bỏng hơn cả mặt trời]: Tư bản ngạo mạn, cho rằng công chúng dễ lừa gạt thế ư?
[Bánh rán xì dầu]: Họp báo mà Giang Nguyên không xuất hiện thì còn gì gọi là họp báo?
[Mãn thuyền thanh mộng áp ngân hà]: Muốn nói gì đó nhưng không biết phải nói sao, dù sao cũng rất thất vọng với Giang Nguyên.
"Anh ơi, em làm như vậy có đúng không ạ?" Trong bệnh viện, Bạch Khả Khả lo lắng: "Đừng để bọn họ hiểu lầm anh Giang Nguyên!"
Lục Viễn cúi người nhẹ nhàng chỉ vào màn hình: "Bấm gửi để tải video lên."
Bạch Khả Khả đăng tải video theo hướng dẫn của Lục Viễn.
Đôi mắt cô bé hồng hồng, nói với Lục Viễn: "Anh ơi, anh Giang Nguyên rất tốt, anh phải giải thích cho bọn họ biết anh Giang Nguyên đã đến gặp em, còn múa hát cho em nghe, bảo bọn họ đừng mắng anh Giang Nguyên nữa."
Lục Viễn giơ ngón tay cái lên, nhẹ nhàng lau nước mắt cho Bạch Khả Khả, anh cười nói: "Có sự giúp đỡ của Khả Khả, bọn họ sẽ không mắng chửi nữa, đừng lo."
Lúc này Bạch Khả Khả mới nín khóc, mỉm cười: "Em thực sự đã giúp được anh Giang Nguyên sao?"
Lục Viễn đã xem video kéo dài bốn tiếng đồng hồ, gật đầu: "Phải."
...
"Thế giới bên ngoài cửa sổ, bầu trời rất xanh, mây rất trắng, có một chú chim bồ câu trắng bay ra khỏi cửa sổ, theo chiều gió bay lên bầu trời xanh..."
Chất giọng của chàng trai biến ảo khôn lường, hoàn toàn khác với giọng hát trong veo thời thiếu niên, nhưng cậu vẫn là thiếu niên lúc trước, ánh mắt sạch sẽ sáng ngời, nụ cười còn rực rỡ chói mắt hơn cả ánh nắng ngoài cửa sổ.
Kết thúc bài hát, chàng trai lại tiếp tục ở trong bộ trang phục thú bông cồng kềnh, dạo bước quanh căn phòng bệnh chật hẹp.
Cậu mang sân khấu đến trước mặt Bạch Khả Khả.
Cho dù khán giả chỉ có một người, nhưng toàn bộ màn trình diễn của Giang Nguyên không thua kém bất cứ buổi hòa nhạc có doanh thu hàng trăm triệu nào.
Cậu hát không ngừng nghỉ lấy một phút suốt bốn tiếng đồng hồ.
Cuối video là lời tự sự, giọng cô bé đầy dịu dàng và dũng cảm: "Anh Giang Nguyên, em đã lặng lẽ quay video này lại, anh đừng giận nhé, cảm ơn anh đã đến thăm em. Em không còn sợ đau, em sẽ dũng cảm như anh. Đợi khi em khỏi bệnh rồi, em sẽ cùng những bạn Zombie khác đến buổi hòa nhạc của anh."
Bạch Khả Khả vừa đăng video lên, toàn mạng nhất thời sôi trào.
Tuy vẫn có antifan cố ý chứng minh đây là video quay bổ sung, nhưng Weibo chính thức của M&M đã trực tiếp đăng hồ sơ nhập viện của Giang Nguyên với dòng chữ: "Trong bệnh viện, đừng làm phiền, hiện không nhảy được."
Antifan chỉ có thể câm miệng.
Các Zombie bị làn sóng này ngược tâm tới cực hạn, hotsearch "Đau lòng Nguyên Nguyên" treo suốt một ngày.
Họp báo kết thức, Lưu Tông Nghĩa dứt khoát đuổi việc Chung Nghĩa Tề, sau đó thuận nước đẩy thuyền thông báo cho cha của ông hiện là chủ tịch hội đồng quản trị – người đang đi nghỉ phép – trong công ty có người giở trò.
Không lâu sau, Lưu Tông Lương nhận được một cuộc gọi mắng mỏ từ chiều đến tối.
Câu cuối cùng của chủ tịch Lưu Tông là: "Ngay cả một người đại diện cũng quản không tốt, cổ đông làm sao dám giao công ty cho anh."
Lưu Tông Lương tức giận đến mức ném điện thoại, mặt mày xanh lét như thoa bột matcha, ra sức gọi vào số máy nội bộ: "Thông báo cho mọi người, lập tức phong sát Chung Nghĩa Tề!!!!"
Đồng thời Giang Nguyên liên hệ với đại sư: [Đại sư, đã qua 24 giờ rồi, không có hiệu nghiệm.]
Qua nửa tiếng đại sư mới trả lời: [Xem ra do đối phương quá yêu cậu.]
Giang Nguyên: [Đúng đúng đúng.]
Đại sư: [Loại nhân duyên có chấp niệm sâu nặng này làm phép bình thường đều vô dụng, bây giờ cậu đi lấy một sợi tóc của cô gái kia, tôi đích thân làm phép.]
Đại sư gửi tới một địa chỉ.
Giang Nguyên xuất viện, vội vàng trở về nhà, đi thẳng vào phòng tắm tìm tóc của Lục Viễn.
Chiếc lược sạch như mới.
Giang Nguyên lại đi lục thùng rác, quả nhiên có tóc, cậu hưng phấn bỏ tóc vào túi, vừa mới đóng gói xong, phía sau đã truyền đến giọng nói.
"Về rồi à?" Giọng của Lục Viễn vang lên.
Lưng Giang Nguyên cứng đờ, hốt hoảng nhét vào túi quần, đứng dậy nói: "Ừ, hôm nay quay phim xong sớm vậy?"
Lục Viễn liếc nhìn túi quần Giang Nguyên, sau đó nhanh chóng dời đi: "Hôm nay quay phim khá thuận lợi, tôi có thể kết thúc sớm."
"À à."
Giang Nguyên xoay người bỏ chạy.
Ánh mắt Lục Viễn hơi lóe lên.
Anh nghĩ đến chuyện tối qua, rốt cuộc Giang Nguyên đốt cái gì ở ngoại ô?
Giang Nguyên phóng như con ngựa hoang thoát cương, đeo kính râm và khẩu trang đến địa chỉ mà đại sư đã gửi.
Đến nơi mới phát hiện đó là một khu nhà trọ.
Không cần phải quẹt thẻ cũng có thể vào thang máy, Giang Nguyên lần theo bản đồ tìm phòng 608.
Leng keng.
Cánh cửa được mở bởi một người phụ nữ trạc bốn mươi.
Giang Nguyên lùi lại một bước, ngẩng đầu kiểm tra số phòng, đúng là phòng 608 rồi.
Người phụ nữ im lặng đánh giá bộ trang phục trên người Giang Nguyên, bèn hỏi: Người cắt duyên?"
Giang Nguyên sửng sốt: "Bà là đại sư?"
Người phụ nữ mở cửa: "Mời vào."
Giang Nguyên còn đang do dự thì người phụ nữ đột ngột kéo cậu vào nhà rồi đóng sầm cửa lại.
Giang Nguyên không phản ứng kịp, khẩu trang bị kéo xuống, gương mặt bên dưới cũng lộ ra.
Người phụ nữ: "..."
Giang Nguyên: "..."
Người phụ nữ phụt cười: "Trùm kín mít như vậy làm gì, tôi đâu có ăn thịt cậu."
Giang Nguyên ngốc đến mấy cũng cảm thấy không đúng, cậu xoay người muốn mở cửa, nhưng bà ta đã nhào tới giữ chặt quần áo của cậu lại: "Anh chàng đẹp trai này đừng có đi, không phải muốn cắt duyên sao, tôi giúp cậu."
Cậu luống cuống bảo vệ quần áo: "Tôi không cần bà giúp!"
Hai người sức lực ngang nhau lôi kéo qua lại, đột nhiên ngoài cửa truyền đến tiếng đập cửa vang dội, vài giọng nói đồng thời phát ra: "Mở cửa! Thanh tra!"
Giang Nguyên và người phụ nữ đồng loạt dừng lại.
Giang Nguyên không hiểu, quay đầu hỏi người phụ nữ: "Thanh tra là gì?"
Người phụ nữ buông cậu ra, thốt lên ba chữ: "Quét mại dâm."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com