Bánh kem hạt dẻ
Edit: Dừa
"Lật Tử! Lật Tử! Tan học cậu định đi đâu?" Bạn cùng phòng hỏi.
"Chắc chắn là đi ăn bánh ngọt rồi!" Một bạn cùng phòng khác đáp lời.
Ôn Lật là sinh viên năm hai của đại học A, học ngành thiết kế thời trang, ở chung phòng ký túc xá với hai người bạn khác.
"Ôn đại mỹ nữ của chúng ta chính là một kẻ yêu đồ ngọt như mạng sống! Cậu như thế cứ đi học một khóa làm bánh có phải hơn không." Lộ Tưởng đề nghị.
"Cậu cho rằng tớ không muốn à? Nhưng mà chuyện đấy là không thể, tớ là một đứa có đôi bàn tay tàn, học thế nào đi nữa cũng không xong." Ôn Lật nhụt chí đáp: "Được rồi, không nói chuyện với các cậu nữa, hôm qua tớ thấy ở đường Đông Phương có một tiệm bánh ngọt mới mở, tớ muốn đi ăn thử xem sao, tớ đi đây." Nói xong liền đi ra khỏi cổng trường.
Ôn Lật bắt xe buýt tới đường Đông Phương. Tiệm bánh mới mở ở đường này nằm trong một con hẻm nhỏ. Con hẻm rất yên tĩnh, đường đi rải đá xanh khiến người ta cảm thấy an tâm. Mặc dù cửa hàng trông rất vắng vẻ, nhưng mà bên trong cũng có không ít người. Tiệm bánh ngọt tên là Song Tử. Ôn Lật nghĩ chắc chủ cửa hàng là chòm sao Song Tử nên mới đặt tên tiệm bánh như vậy.
Tiệm bánh ngọt mới khai trương được ba ngày, vẫn còn đang hoàn thiện nốt một số chi tiết nhỏ. Từ trong tiệm phả ra hơi lạnh, Ôn Lật bước chân vào cửa tiệm liền có cảm giác như từ Địa Ngục bước tới Thiên Đường. Ôn Lật lấy số thứ tự ở quầy thu ngân, sau đó đứng xếp hàng. Cô đếm đếm hàng người còn mười hai người nữa sẽ tới lượt cô. Thừa dịp đứng chờ đến lượt mình, Ôn Lật đưa mắt quan sát trang trí trong tiệm bánh. Cô thấy toàn bộ cửa hàng đều trang trí theo màu sắc ấm áp, búp bê được sắp đặt tùy ý, những bồn hoa bừng bừng sức sống đặt trên bàn nhỏ, còn có một mặt tường trống để vẽ linh tinh. Trong tiệm có rất nhiều người xếp hàng, nhưng tất cả mọi người đều yên lặng, Ôn Lật lập tức nảy sinh thiện cảm với tiệm bánh này.
Cô lơ đãng nhìn thoáng qua, thì phát hiện phía sau bình phong trạm trổ hoa văn, thợ làm bánh là một người đàn ông! Nhìn thêm một chút, dáng dấp không hề tệ chút nào. Tay của anh ta rất đẹp, thon dài, tinh tế! Rất thích hợp để làm những công việc tỉ mỉ như thế này! Kẻ quanh năm suốt tháng đã ngắm qua không ít đôi tay như Ôn Lật chỉ cần nhìn một chút đã thích đôi tay này, không có nguyên nhân gì khác, bởi vì cô là một kẻ yêu tay phát cuồng.
Mặc dù người xếp hàng cũng không ít, nhưng động tác của thợ làm bánh vẫn rất nhanh, không mất nhiều thời gian đã tới lượt Ôn Lật. Ôn Lật đưa số thứ tự cho anh chàng thợ làm bánh đẹp trai kia, rồi cúi đầu xem thực đơn.
"Xin hỏi cô lấy bánh gì?" Người thợ làm bánh hỏi Ôn Lật. Ôn Lật ngẩng đầu lên, bắt gặp một khuôn mặt che kín chỉ còn lại đôi mắt. Nói như thế nào đây? Đây là một đôi mắt bình thường, điều đặc biệt là trông có vẻ sáng hơn người khác một chút mà thôi. "Dáng vẻ cũng không phải quá đẹp trai, chỉ là đôi mắt sáng hơn người khác thôi mà." Ôn Lật thầm nghĩ trong lòng.
"Xin hỏi cô lấy bánh gì?" Thợ làm bánh thấy Ôn Lật không nói lời nào, liền cao giọng hỏi lại lần nữa.
"A! Xin lỗi anh! Tôi không để ý! Tôi mua bánh kem hạt dẻ." Ôn Lật ngượng ngùng nói.
"Vâng, xin chờ một chút." Sau khi nói xong anh ta liền quay người đi làm bánh kem.
Khi anh ta hỏi Ôn Lật muốn mua bánh gì, cô đã chú ý đến bảng tên trên ngực anh ta viết Hạ Kỳ - thợ làm bánh.
Thì ra anh chàng đẹp trai này tên là Hạ Kỳ!
Ôn Lật yên lặng quan sát người thợ làm bánh này, phát hiện lúc anh ta làm bánh cực kỳ chăm chú, giống như đây không phải một miếng bánh kem, mà là một tác phẩm nghệ thuật. Ôn Lật cũng say mê nhìn anh chăm chú làm việc.
"Xong rồi." Giọng nói của Hạ Kỳ cắt ngang suy nghĩ của Ôn Lật.
"Cảm ơn anh. Nếu ăn ngon thì tôi lại đến." Ôn Lật cầm theo bánh kem rời đi, ra tới cửa mới biết bên ngoài trời đang mưa, thế là phải quay vào trong tiệm.
Ôn Lật cảm thấy nhàm chán nên ngồi ở khu nghỉ ngơi nghịch điện thoại.
"Đinh đinh ~" tiếng chuông gió treo ở cửa vang lên, cánh cửa bị đẩy ra, một người đàn ông tiến vào. Ôn Lật ngẩng đầu nhìn, vừa vặn chạm vào ánh mắt của người đó. "Yêu nghiệt!" Ôn Lật thấp giọng mắng một tiếng, sau đó nhanh chóng cúi đầu.
Người đàn ông kia đi thẳng tới quầy bánh, nói chuyện cùng với người thợ làm bánh vừa đi ra: "Hạ Kỳ, nữ sinh ngồi cạnh cửa sổ kia xinh không?"
"Ngụy Tử Lương, cậu thôi đi, cô gái kia nhìn là biết chưa tốt nghiệp đại học, đừng có trêu chọc người ta." Hạ Kỳ cau mày nói.
"Không tới thì không tới, làm gì hung ác vậy." Ngụy Tử Lương bĩu môi. "Đưa cốc trà sữa chắc cũng được chứ, Nhất Nhất, mang cho vị tiểu thư kia một cốc trà sữa." Ngụy Tử Lương sai phục vụ trong tiệm.
"Tiểu thư, đây là trà sữa chủ tiệm chúng tôi mời cô."
"Cảm ơn chủ tiệm của các anh." Ôn Lật khẽ nghiêng đầu, vừa lúc thấy Hạ Kỳ bỏ khẩu trang xuống, liền cười một cái với anh, anh cũng mỉm cười đáp lại cô, Ôn Lật bỗng dưng cảm thấy anh thật ấm áp. Trong chớp mắt, Ôn Lật giống như đột nhiên hiểu ra điều gì, nhưng lại không bắt được. Cô cau mày nhìn màn mưa ngoài cửa sổ.
"Rõ ràng là tớ đưa trà sữa cho cô ấy, sao cô ấy lại cười với cậu." Ngụy Tử Lương phàn nàn.
"Bởi vì nhìn cậu rất đáng sợ." Hạ Kỳ trở về bếp làm bánh.
"Cậu trông mới đáng sợ. Đợi đã, cậu đi đâu thế, tớ còn chưa nói xong!" Ngụy Tử Lương nhấc chân đuổi theo.
Edit: Dừa
Một ly trà sữa, một phần bánh kem, Ôn Lật ngồi ngẩn ngơ cả một buổi chiều.
Khoảng năm giờ chiều mưa tạnh, Ôn Lật rời khỏi tiệm bánh Song Tử, trở lại trường học. "Còn may là buổi chiều không có lớp." Ôn Lật lẩm bẩm, "Nếu không nhất định phải chết."
"Lật Tử, cậu về rồi à, làm bọn tớ sốt ruột muốn chết, bánh kem ăn hết một mình rồi đúng không!" A Giai nói to đến mức cả tầng lầu đều có thể nghe thấy. Ôn Lật vội vàng che miệng cô nàng lại nhưng vẫn không kịp.
"Mặc dù tớ thích ăn, nhưng tớ là một kẻ ăn vặt có liêm sỉ! Còn nữa, nói nhỏ một chút! Không thể vì tớ tên là hạt dẻ mà tớ lại ăn bánh hạt dẻ một mình được!" Ôn Lật giận dữ nói.
"Được rồi, Lật Tử trở về là tốt rồi, A Giai cậu bình tĩnh một chút." Lộ Tưởng ở bên cạnh hòa giải. "Đúng rồi, Lật Tử, chủ nhiệm bảo cậu khi nào trở về thì đi tìm bà ấy."
"Tìm bà ta? Tìm bà ta làm cái gì?" Vẻ mặt Ôn Lật không tình nguyện. Phải biết rằng bị chủ nhiệm chủ động tìm tới, chắc chắn không phải là chuyện tốt! Nhưng hiện tại cô không muốn đi thì cũng phải đi.
Ôn Lật lê bước chân nặng nề tới khu nhà hiệu bộ, tìm tới văn phòng chủ nhiệm.
"Báo cáo."
"Đi vào."
Chủ nhiệm của cô tên là Bao Ninh, đừng nhìn cái tên mềm mại như vậy nhưng con người lại hoàn toàn khác biệt, là một bà cô già chưa cưới chạm tới giai đoạn tiền mãn kinh! Ở lớp cô, các bạn học đặt biệt danh cho bà cô già này là "Bao Thanh Thiên", nghe nói bởi vì bà là một người thiết diện vô tư.
"Ôn Lật đúng không?"
"Vâng, chào chủ nhiệm, em là Ôn Lật."
"Tới đây, làm cái này." Chủ nhiệm xoay người đưa cho Ôn Lật một tấm bảng biểu, "Điền vào cái này cho tôi."
"Chủ nhiệm, đây là gì ạ?" Ôn Lật trưng ra vẻ mặt mờ mịt.
"Đây là phiếu báo danh, tham dự cuộc thi thiết kế sắp tới. Bởi vì em là người có thành tích xuất sắc nên khoa đề cử em tham gia, cố gắng cầm được một giải thưởng đem về." Bao Ninh mỉm cười giải thích.
Ôn Lật nhìn gương mặt mỉm cười của chủ nhiệm, cảm thấy lông tơ phía sau mình dựng đứng cả lên, cô nặn ra một nụ cười cứng ngắc. "Vâng, chủ nhiệm. Em sẽ... nhất định sẽ cố gắng, ha ha!"
"Được rồi, điền xong thì về thôi."
---
Bánh hạt dẻ:
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com