#3: Tiến vào trò chơi
Sớm hôm sau, bác sĩ Tần cho phép Tạ Minh Triết làm thủ tục xuất viện, Tạ Minh Triết liền đến công ty bảo hiểm thông báo, kết toán tiền thuốc men.
Hệ thống bảo hiểm y tế của thế giới này cực kỳ hoàn thiện, cũng may trước đó nguyên thân đã có bảo hiểm y tế, vừa lúc xảy ra sự cố ngoài ý muốn, liền đã trả xong toàn bộ chi phí chữa bệnh, tảng đá trong lòng Tạ Minh Triết cuối cùng cũng được buông xuống. Đúng là "tránh nợ nhẹ thân", tuy không có tiền tiết kiệm, nhưng cũng không ôm nợ bên ngoài, chỉ cần tự nuôi sống bản thân, áp lực cũng đã nhỏ đi rất nhiều.
Loay hoay hết cả buổi sáng cuối cùng cũng thuận lợi xuất viện, Tạ Minh Triết nói lời cảm ơn bác sĩ Tần, xoay người bước ra cửa bệnh viện.
Ánh sáng mặt trời bên ngoài có chút chói mắt, vừa thức giấc sau giấc ngủ một tháng bỗng nhiên đứng dưới ánh mặt trời, đầu Tạ Minh Triết đột nhiên choáng váng. Cậu ôm đầu hít sâu vài lần, thế giới trước mắt mới dần rõ ràng hơn.
Đủ mọi loại xe bay lướt qua, các tòa nhà cao tầng san sát nhau, thế giới tựa như bị bao quanh bởi một tầng máy móc lạnh băng.
Tạ Minh Triết đứng ở trên phố một lát, hoàn cảnh công nghệ cao xa lạ làm cậu thành thực cảm nhận được sự thật mình đã trọng sinh.
Tạm biệt năm 2018 sau Công Nguyên, xin chào Tinh Lịch năm 3001, trở thành một thiếu niên Tạ Minh Triết nghèo túng. Tuy rằng bắt đầu thật xui xẻo, nhưng không sao, bản thân cậu có hai phần ký ức, tin tưởng bản thân có đủ năng lực mà sống sót trong thế giới này.
Tạ Minh Triết thở sâu, trên mặt lộ ra nụ cười thoải mái, xoay người đi đến bên trạm xe bay công cộng gần đó -- có tay có chân có đầu óc, cậu không tin một người như mình có thể chết nghèo chết đói được!
Ngồi trên xe bay tới trạm cuối ở ngoại ô thành phố, Tạ Minh Triết căn cứ vào ký ức đi đến khu nhà ở nhàu nát phía trước. Đi lên lầu mười, quả nhiên thấy một người phụ nữ trung niên đang ở trước cửa chờ mình. Người phụ nữ trung niên dáng người mập mạp, lại đi trên một đôi giày cao gót rất nhỏ, vừa thấy Tạ Minh Triết, bà ta liền hung hăng trợn trắng mắt, mặt lạnh nói: "Cậu cuối cùng đã trở lại, tôi còn tưởng cậu muốn trốn tiền thuê mà cố tình trốn mất đấy!"
Tạ Minh Triết đem bệnh án của mình đưa cho bà ta, mặt đầy vẻ xin lỗi nói: "Dì Trương, cháu không có cố ý, tháng này cháu phải nằm viện."
Dì Trương không nhận tờ bệnh án, trắng mắt nhìn cậu: "Nằm viện? Cậu vậy mà dám lấy cớ, tính trốn tiền nhà hay gì?"
Giọng điệu bà ta mang ý vị trào phúng vô cùng rõ ràng, hiển nhiên là khinh thường tên tiểu tử nghèo nhà cậu. Tạ Minh Triết dứt khoát dùng di động quét mã chuyển khoản 800 đồng tiền thuê nhà cho đối phương, nói: "Thực xin lỗi vì đã kéo dài, gây phiền phức cho dì rồi." Mặc kệ đối phương tỏ thái độ gì, việc khất nợ tiền thuê nhà đích thực là mình sai.
Người phụ nữ trung niên nhận được chuyển khoản, liền nói: "Tiền nhà tháng này cậu tính thế nào?"
Nhớ tới tài khoản ngân hàng chỉ còn 200 đồng, Tạ Minh Triết vội nói: "Gần đây thật sự cháu đang gặp khó khăn, dì xem cho cháu khất tới khai giảng được không?" Chỉ cần có thể thư thả một tháng cậu nhất định có thể nghĩ ra biện pháp, nhưng với thái độ của dì Trương, bà ta hẳn là không dễ nói chuyện như thế.
"Chờ tới khai giảng?" Quả nhiên, dì Trương lập tức cất cao tiếng, khinh miệt liếc hắn một cái, "Hoặc là giao tiền ngay bây giờ, hoặc là lập tức dọn đi! Trả tiền thuê không nổi, thế cậu đi tới cơ sở từ thiện đi, đừng có mà ở đây nữa!"
"..." Tạ Minh Triết khẽ nhíu máy, loại người nói chuyện khắc nghiệt như thế này cậu cũng đã gặp nhiều, đặc biệt là Tạ Minh Triết của thế giới này, từ nhỏ đã gặp không ít ánh mắt như vậy. Cậu cũng không tính ăn nói khép nép đi cầu xin người khác, dứt khoát gật đầu nói, "Được, cháu sẽ dọn đi."
Còn tưởng rằng thiếu niên sẽ đi đến năn nỉ bà ta, kết quả là đối phương cứ thế dứt khoát rời đi, dì Trương nghi hoặc ngẩng đầu, bỗng đối diện với đôi mắt sáng ngời của thiếu niên.
Ánh mắt kia hoàn toàn khác nhau với thiếu niên uể oải bà ta thấy ban đầu, hoàn toàn tự tin và không thẹn với lương tâm, vô cùng thản nhiên.
Thấy bà ta ngẩng đầu, thiếu niên liền cong đôi mắt mỉm cười: "Không hẹn gặp lại, chúng ta hẳn sẽ không bao giờ gặp lại, cảm ơn dì trong thời gian trước đã chiếu cố cháu."
Vừa lễ phép lại bình tĩnh từ biệt, cứ thế mà đi, ngược lại làm dì Trương vừa buông lời khắc nghiệt vô cùng xấu hổ.
Nhìn bóng dáng mảnh khảnh đĩnh đạc xoay người rời đi của cậu, trong lòng dì Trương đột nhiên có cảm giác rất quái dị — như cảm thấy thiếu niên hiện giờ so với trước kia có tinh thần hơn rất nhiều, cười rộ lên cũng thêm vừa mắt, không giống như trước kia luôn ủ rũ cụp đuôi vừa nhìn đã làm cho người ta chán ghét. Đáng tiếc, lớn lên đẹp như vậy, bất quá cũng chỉ là một tên tiểu tử nghèo tứ cố vô thân, chẳng lẽ còn muốn đổi đời sao?
Dì Trương cố nén bực tức trong lòng, cau mày xoay người rời đi.
Tạ Minh Triết bước chân vào nhà.
Diện tích trong phòng rất nhỏ, trừ nhà vệ sinh, thêm chỗ để giường và tủ quần áo thì không còn chỗ đặt chân, hành lý của nguyên thân đặt dưới gầm giường. Tạ Minh Triết cúi người mở ra, chỉ có một chút quần áo, vật dụng hàng ngày, có có một chiếc máy tính đặc biệt cũ.
Cậu có toàn bộ ký ức của nguyên thân, cho nên khi nhìn thấy mấy thứ này cũng cảm thấy không ngoài ý muốn.
Sau khi thu thập xong hành lý, cậu ngồi ngay mép giường mở máy tính, tìm kiếm "Việc làm bán thời gian".
Đảo mắt nhanh qua các loại tin tức việc làm, ánh mắt cậu rất nhanh liền dừng lại trong một dòng tin lẫn trong một mớ chữ hỗn tạp: "Studio Niết Bàn kế bên Đại học Đế Đô cần tuyển dụng nhân viên bán thời gian, tuổi từ 18-25. Hỗ trợ phòng ký túc xá hai người, hiện còn trống một giường phòng nam, vậy nên chỉ tuyển nam. Bao ăn bao ở, lương tháng 3000 đồng."
Tuổi, giới tính cậu đều phù hợp, địa điểm lại còn ngay cạnh trường học cũng thuận tiện cho công việc, mà càng quan trọng hơn chính là cụm từ "bao ăn bao ở", trước mắt có thể giúp cậu vượt qua khốn cảnh này. Bất quá, phòng làm việc này làm cái gì? Tạ Minh Triết tò mò liền dứt khoát gửi một tin nhắn đi, lễ phép hỏi: "Xin hỏi công việc tại phòng làm việc là gì? Tôi muốn được ứng tuyển."
Đối phương rất mau trả lời: "Đây là phòng cày game thuê, nội dung chủ yếu là chữa trị và bồi dưỡng thẻ bài trong trò Cơn lốc Thẻ sao, yêu cầu phải có kinh nghiệm chơi Cơn lốc Thẻ sao ít nhất một năm trở lên, quen thuộc với các quy tắc của trò chơi."
Tạ Minh Triết: "..."
Đệt, lúc mấy người đăng quảng cáo sao không viết mấy yêu cầu này!
Tạ Minh Triết chưa từng chơi Cơn lốc Thẻ sao, nhưng cày game thuê là việc cậu rất quen thuộc, lúc trước khi đi học đại học, cậu từng tranh thủ thời gian rảnh cày thuê qua Liên Minh Huyền Thoại cùng Vương Giả Vinh Diệu, đưa tài khoản của khách hàng lên rank cao thủ. Thậm chí còn có câu lạc bộ tìm tới cậu, mời cậu làm tuyển thủ chuyên nghiệp, nhưng lúc ấy, cậu đang muốn sau khi tốt nghiệp tìm một nơi an ổn công tác, nên liền uyển chuyển từ chối đối phương.
Thế giới tương lai vậy mà cũng có cái nghề cày game thuê này?
Là nghề cũ, vậy làm cũng sẽ thuận tay hơn. Nghĩ đến đây, Tạ Minh Triết có chút kích động, nhanh chóng bình tĩnh lại, nói: "Tôi chưa từng chơi Cơn lốc Thẻ sao, nhưng tôi đã từng cày thuê cho một vài trò chơi khác cũng lâu rồi, với công việc rất quen thuộc, có thể cho tôi thử được không?"
Đối phương nghi học: "Trò chơi nào?"
Tạ Minh Triết nghĩ thầm Liên Minh Huyền Thoại, Vương Giả Vinh Diệu gì đấy hiển nhiên không tồn tại, cậu cũng không dám nói bậy, liền thuận miệng nói bừa: "Tôi chơi mấy trò không nổi lắm, nhưng tôi có kinh nghiệm vô cùng phong phú, với trò Cơn lốc Thẻ sao cũng có chút hiểu biết, bảo đảm trong hai ngày tôi sẽ học được."
Đối phương có chút do dự: "Cậu chưa từng chơi Cơn lốc Thẻ sao, vậy hẳn sẽ ảnh hưởng đến hiệu suất của bọn tôi!"
Tạ Minh Triết lập tức lui một bước: "Vậy tháng thứ nhất tôi sẽ thử việc, tiền lương chỉ cần một nửa, anh xem được không?"
Đối phương cũng kinh ngạc: "Ý cậu là, tiền lương 1500 cậu cũng chấp nhận?"
Tạ Minh Triết không chút do dự: "Được!"
Muỗi ít nhiều gì cũng là thịt, giá trị của tinh tệ của thế giới này cùng với nhân dân tệ của Trái Đất cũng không khác nhau lắm, với sinh viên sinh hoạt phí chỉ cần 1500 là đủ, ăn mặc cần kiệm một chút còn có thể để dành thêm. Nếu về sau chính thức được tuyển dụng, một tháng 3000, thế chẳng phải sẽ giàu to sao? Quan trọng là chỗ ở, phòng làm việc này ở gần trường học, còn bao ăn bao ở, nếu sắp xếp thời gian ổn thỏa, còn có thể vừa học vừa làm.
Tạ Minh Triết nhanh chóng hạ quyết tâm: "Tôi thử việc trước, anh có thể để lương của tôi là 1500, sau đó anh kiểm tra thấy ổn thì chính thức tuyển tôi."
Đối phương cũng thực mau trả lời: "Vậy cậu tới đi, chiều nay 2h30 nhé."
Tạ Minh Triết hai mắt sáng ngời: "Cảm ơn, tôi nhất định sẽ đến đúng giờ!"
Buổi chiều tới, Tạ Minh Triết mang theo hành lý đã thu thập đến nơi phỏng vấn.
Trong tưởng tượng của cậu, phòng cày game thuê cũng không khác gì với những "tiệm net đen", trong một phòng kín bày la liệt các loại máy tính đầy những thằng nhóc choi choi mặt mụn nhìn chằm chằm màn hình máy tính, biểu cảm vô tình gõ phím.
Nhưng tới nơi, cậu thực sự bị dọa —chỉ thấy trong đại sảnh bài một hàng mũ giáp chỉnh tề song song nhau cùng với một loạt ghế dựa xoay, ở giữa sảnh còn có một màn hình tinh thể lỏng siêu lớn, trên đó không ngừng nhảy ra những dãy dữ liệu mới.
Nhìn đâu cũng thấy đồ dùng công nghệ cao, Tạ Minh Triết còn tưởng rằng mình đang đi đến một trạm không gian trong phim khoa học viễn tưởng.
Một thanh niên tầm 27-28 tuổi ngậm điếu thuốc đi tới, đầu tóc hơi bù xù, áo sơ mi nhăn nhúm, cứ như là nhặt đại ở đâu để mặc, quầng thâm dưới mắt to xụ như kiểu hôm qua ngủ không được tốt lắm. Anh ta dùng ánh mắt như nhìn quái vật nhìn qua thiếu niên: "Cậu chính là tên nhóc chưa chơi Cơn lốc Thẻ sao bao giờ xin vào cày game thuê?"
Tạ Minh Triết mặt dày gật đầu: "Tôi chưa từng chơi Cơn lốc Thẻ sao, nhưng tôi cũng đã cày thuê các game khác, cơ sở trò chơi vẫn nắm vững, học sẽ rất nhanh." Cậu nỗ lực đẩy mạnh tiêu thụ.
Điệu cười của thanh niên tràn ra, như nghe phải chuyện gì buồn cười lắm.
Tạ Minh Triết cũng không ngại, thản nhiên đón nhận ánh mắt đối phương:"Anh cứ cho tôi thử trước, không được thì tôi đi, cho tôi một cơ hội được không?"
Ánh nhìn của thiếu niên thật thành khẩn, mà một chút cũng không luống cuống. Thanh niên đối với tên nhóc "có dũng khí" này dâng lên một tia hảo cảm, hướng cậu vẫy tay, nói:"Được, cậu lại đây. Thật ra chơi cũng cũng không khó, theo chơi mấy hôm liền biết."
Thanh niên một bên nói, một bên đưa Tạ Minh Triết đến phòng cách vách, đưa cho cậu một cái mũ giáp mới tinh: "Cậu đã từng cày thuê, vậy cũng biết quy củ chung, chính là mau chóng hoàn thành yêu cầu của khách hàng, vậy nên chính cậu phải thực quen thuộc trò chơi này."
Tạ Minh Triết nghiêm túc gật đầu: "Vâng."
Mũ giáp này thật tinh xảo, Tạ Minh Triết cẩn thận nghiên cứu một lát, xem như đã nắm rõ cách dùng mũ giáp, hỏi: "Đại ca, tên anh là gì?"
Thanh niên nhìn cậu có vẻ hiểu chuyện mà gọi đại ca, trong lòng thoải mái, thái độ cũng tốt hơn nhiều: "Tôi họ Trần, mọi người đều gọi là Trần ca, về sau cậu cũng gọi thế đi. Còn cậu? Tên gì?
"Tạ Minh Triết, anh kêu là... Tiểu Tạ là được." Nhũ danh của Tạ Minh Triết thật ra là "A Triết", mà ở kiếp trước phải là anh em thân thiết mới gọi như thế, còn vừa quen mà đã gọi "A Triết" thì có chút kì quái, vậy thì để anh ta gọi là 'Tiểu Tạ' đi.
"Tiểu Tạ, trước tiên cậu tạo một tài khoản trước rồi đi dạo một vòng trò chơi đi, trò này không phức tạp, chơi mấy tiếng liền rõ." Trần ca dặn dò nói, "Buổi tối 9 giờ, cậu nắm rõ luật rồi đến tìm tôi."
Tạ Minh Triết vâng một tiếng, nghiêm túc đeo mũ giáp lên.
Mang mũ giáp xong, không gian trước mắt rất nhanh xảy ra biến hóa, mấy dòng chữ bay bay trong không trung dần tụ về giao diện trò chơi — xem ra mũ giáp này có liên kết vào không gian thực tế ảo, với trình độ như vậy, thật dễ hiểu vì sao《 Cơn lốc Thẻ sao 》luôn giữ vị trí nhất bảng bao năm nay.
Tạ Minh Triết dùng tay chạm vào dòng chữ《 Cơn lốc Thẻ sao 》.
Bên tai vang lên âm thanh hệ thống trong vắt, nghe như giọng một cậu bé bảy tám tuổi:"Hoan nghênh bạn đến với thế giới Thẻ sao thần kì! Hệ thống đã quét qua danh tính của bạn. Vì đây là lần đầu tiên bạn đăng nhập, vui lòng tạo tài khoản dựa trên số chứng minh thư."
Tạ Minh Triết mau chóng dựa trên thông báo tạo tài khoản.
Âm thanh hệ thống lại vang lên: "Vui lòng nhập họ tên nhân vật, tạo dựng hình tượng của bạn tại thế giới Thẻ sao."
Hình ảnh trò chơi nhanh chóng tạo ra một nhân bản đối diện cậu, trông như cậu đang soi gương vậy. Tạ Minh Triết nhìn tạo hình của chính mình đang ở ngay trước mắt, kinh ngạc cùng cảm thán với kỹ thuật tiên tiến của thời đại này.
Cậu chắc chắn sẽ không dùng hình tượng chân thật trong trò chơi, vậy về sau gặp người quen cũng không phải là xấu hổ quá sao?
Tạ Minh Triết suy tư một lát, rồi điều chỉnh bề ngoài một chút — chiều cao giảm đi 10cm, cân nặng tăng 15kg, mặt phóng to ra một vòng, thêm vào một hàng râu — hoàn hảo, một ông chú béo tươi cười hiền lành, nhìn vào trông rất hàm hậu.
Đến phần ID trò chơi, Tạ Minh Triết vì muốn làm người khác cảm thấy quen thuộc, liền tiện tay nhập — Chú Béo.
Ngay lúc đó, cậu căn bản không nghĩ tới, cái tên này sẽ gây nên chấn động đến thế nào trong thế giới Thẻ sao.
Sau này lúc được phỏng vấn, Tạ Minh Triết đối diện với màn ảnh, cười đến là vô tội:"Cái tên chú Béo này, thật ra là tôi tùy tiện đặt, cũng không có ý nghĩa đặc biệt nào, sớm biết thế này, tôi đã lấy một cái tên dễ nghe, sẽ không đến mức bị người ta đuổi theo kêu 'Béo thần', 'Béo thần' đâu."
Các fan nhìn thấy "Chú Béo" vậy ra lại là một tiểu soái ca anh tuấn rạng rỡ như ánh mặt trời:"Anh là cái đồ lừa đảo! Trả lại chú Béo hiền từ đáng yêu cho bọn em!!"
Nhóm đối thủ 'ha ha' cười nhạo cậu, lén đặt cho cậu một biệt danh: Tạ Minh Triết đồ nhây nhưa.
Tên gọi tắt: Triết nhây.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com