Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 29: Phản kích

Thái Nghiên trong lòng khổ sở vô biên, cô nhìn Biện Bạch Hiền, giá như những thứ này đều là mộng ảo, cô vẫn như cũ là một Kim Thái Nghiên không buồn không lo, thậm chí chưa từng gặp qua anh!


Thái Nghiên nhíu chặt lông mày khiến Biện Bạch Hiền có chút không vui, cố nén trong lòng thương tiếc, anh trầm thấp giọng tà mị ở bên tai cô nói nhỏ:

"Cô yên tâm, nếu đã là giao dịch, tôi sẽ để tập đoàn Kim thị bình yên vô sự, thậm chí còn có thể khiến nó phát triển tốt hơn!"


Thái Nghiên chậm rãi nhắm nghiền hai mắt, nói:

"Anh yên tâm, tôi sẽ biểu hiện thật tốt!" 


Tâm đã đầy vết thương, cô dứt khoát lựa chọn dùng vỏ ngoài cứng rắn đem vết thương chồng chất ở trong lòng gói chặt lại, đêm tân hôn đã chịu vũ nhục như vậy, cô còn gì có thể sợ đây!


Biện Bạch Hiền thân thể ngẩn ra, nóng giận trong mắt càng thêm kịch liệt, theo bản năng nắm chặt tay, biểu hiện tốt? Được lắm! Anh chính là muốn cô biểu hiện tốt!


"Đến lúc đó đưa cái này cho anh ta!" 

Biện Bạch Hiền lấy ra một phong thư, nhét vào cổ áo Thái Nghiên, nhìn vào đôi môi kiều diễm của cô, ngón tay vuốt ve đôi môi xinh đẹp của cô, bá đạo nói:

"Nhớ, anh ta có thể đụng chạm thân thể của cô bất luận là nơi nào, nhưng nơi này không được!"


Thái Nghiên cảm giác được cả người toát ra một tia lạnh như băng, có gì khác nhau sao? Cô đột nhiên sinh ra ý niệm trả thù, mở hai mắt ra, đôi mắt trong sáng đầy vẻ quật cường:

"Không phải nói biểu hiện tốt sao? Nếu như anh ấy muốn... Tôi cuối cùng không thể không cho, không phải sao?"


Biện Bạch Hiền cứng đờ, lửa giận bộc phát. Anh đang muốn dạy dỗ lại người phụ nữ này, lại phát hiện, khi anh còn đang sững sờ, Thái Nghiên đã tránh thoát tay anh, người đã biến mất ở cửa phòng. Nhìn bóng lưng thẳng tắp của cô, trong lòng Biện Bạch Hiền chợt dâng lên một cảm giác vô lực trước nay chưa từng có.


Anh làm như vậy, rốt cuộc là đúng hay sai?


Một tay nâng trán, Biện Bạch Hiền không còn trấn định như thường thấy nữa, thân ảnh của Thái Nghiên và khuôn mặt ngây thơ của Tiểu Du cùng xuất hiện trước mắt, khống chế cả suy nghĩ của anh. 


"À, đúng rồi, tôi quên nói, khi nào Tổng giám đốc Biện sắp đặt xong giờ hẹn thì nói cho tôi biết!" 

Thái Nghiên đột nhiên dừng lại, giọng nói nhẹ nhõm thật giống như cô chỉ là nhận một cuộc hẹn bình thường, nhưng Biện Bạch Hiền trong lòng lại hơi run, giống như một giây kế tiếp, cả người cô sẽ biến mất.


Suốt đêm, Thái Nghiên cũng không trở về phòng chính của cô, bởi vì cô biết gian phòng của cô cùng phòng của Biện Bạch Hiền chỉ có một bức tường ngăn cách, hơn nữa còn có cửa thông nhau, cô không muốn ở quá gần anh, nhìn vào mắt anh sẽ làm lòng cô đau hơn.


Cô tùy ý tìm một phòng khách ngủ.


"Cô chủ đâu?" 

Biện Bạch Hiền ngồi trên bàn ăn, người giúp việc đưa bữa ăn sáng lên, Biện Bạch Hiền nhíu mày nhìn xuống, thường ngày đều là Thái Nghiên tự mình làm bữa sáng, tự mình đưa đến trước mặt anh, hôm nay không nhìn thấy cô, tựa hồ có chút không quen.


"Không biết ạ, từ sáng sớm đã không thấy cô chủ đâu."


Biện Bạch Hiền hồi tưởng lại tối hôm qua lúc Thái Nghiên rời khỏi phòng, trong lòng phiền muộn không dứt, nhất thời không muốn ăn, qua loa đứng dậy, phân phó quản gia chuẩn bị xe, đến công ty.


Mà anh không biết Thái Nghiên lúc này lại bị hành hạ như thế nào...


Khó chịu!


Thái Nghiên xưa nay chưa từng sốt cao như vậy, đầu tựa như một khối đá, nặng nề không chịu nổi.


Thái Nghiên dùng chăn bao lấy mình, trên người ra mồ hôi như tắm, không chịu nổi cảm giác đặc sánh trên người, cô chống lên thân thể đến phòng tắm một chút.


Lúc ra khỏi cửa phòng tắm, đã là vào buổi trưa.


"Cô chủ, mặt của cô thật là đỏ! Có phải ngã bệnh hay không?" 

Tiểu Thúy thấy Thái Nghiên, liền phát hiện trên mặt cô đỏ hồng không giống bình thường, rất nhiều lần cô muốn vào xem Thái Nghiên, cuối cùng cũng ngừng lại, một mực ở ngoài cửa chờ Thái Nghiên đi ra.


"Tôi không sao!" 

Thái Nghiên kéo ra vẻ tươi cười, rót cho mình một chén nước.


"Cô chủ, không được đâu! Để em xin quản gia bảo tài xế đưa cô đi bệnh viện!" 

Tiểu Thúy càng xem càng lo lắng, cô chủ rõ ràng là đang gắng gượng, ngay cả cô nhìn cũng cảm thấy đau lòng.


"Đừng... Tiểu Thúy, tôi lớn như vậy rồi, thân thể của mình tất nhiên hiểu rõ ràng, không cần phiền toái đâu!" 

Thái Nghiên ngăn cản Tiểu Thúy, nếu như kinh động quản gia, tất sẽ làm cho Biện Bạch Hiền biết, mà Biện Bạch Hiền biết, nói không chừng lại thêm một phen chê cười. Cô đã mệt mỏi rồi, không muốn thấy bộ mặt đó nữa.


"Cô chủ..." 

Tiểu Thúy thở dài, nhưng nhìn cô rõ ràng sốt cao, như vậy cũng không phải là biện pháp, nghĩ đến cái gì, Tiểu Thúy nắm tay Thái Nghiên:

"Cô chủ, cô chờ một chút, em có thuốc hạ sốt, lập tức đi lấy cho cô!"


Nói xong, liền chạy như bay ra nhà chính, Thái Nghiên nhìn theo bóng lưng Tiểu Thúy, trong lòng trồi lên một tia ấm áp, ít nhất trong căn biệt thự này, còn có một người chân chính quan tâm cô.


Lúc ăn cơm tối, quản gia tìm được Thái Nghiên, cung kính đứng ở một bên:

"Cô chủ, tổng giám đốc phân phó tài xế mời cô ra ngoài."


Thái Nghiên đột nhiên ngẩn ra, kêu cô đi ra ngoài? Vừa nghĩ, cô đã hiểu, chuyện tối hôm qua đề cập đến được sắp đặt nhanh như vậy sao?


Hai tay xoắn lại, hít một hơi thật sâu, Thái Nghiên biết mình trốn không thoát, đứng dậy:

"Làm phiền ông chờ tôi một chút."


Phong thư tối qua, cô còn để trong phòng khách.


Thái Nghiên đi theo quản gia ra cửa, xe đưa cô đi mãi cho đến khách sạn cao cấp nhất thành phố A, quản lý tự mình đưa Thái Nghiên tới một gian phòng dành cho tổng thống.


"Phu nhân, tổng giám đốc sẽ đến ngay." 

Quản lý cung kính nói, khách sạn này là của tập đoàn Biện thị, chẳng qua là anh không hiểu, nơi này rõ ràng có một phòng thuộc về tổng giám đốc, sao không đưa Tổng giám đốc phu nhân an bài đến nơi đó, mà là một gian 'phòng cho tổng thống'.


Anh mặc dù có nghi ngờ, nhưng là chuyện của tổng giám đốc, cũng không tới phiên anh thắc mắc!


Giao phó xong tất cả, quản lý liền rời đi.


Thái Nghiên nhìn không gian khoáng đãng của căn phòng, trang trí hoa lệ, trong lòng cảm thấy châm chọc, Biện Bạch Hiền lần này thật là tận tâm!


Thái Nghiên đứng ở cửa sổ sát đất, từ góc độ này nhìn ra ngoài, có thể nhìn thấy trọn cảnh đêm của thành phố A, nhưng một đêm đẹp như vậy, cô lại bị bắt làm đồ vật cho một cuộc giao dịch tàn khốc.


Tất cả thê lương trong lòng dâng trào, nơi này cao như vậy, nếu cô nhảy xuống, như vậy... Cô liệu có được giải thoát không?


Không, sẽ không! Thái Nghiên khóe miệng nâng lên chút ý cười châm chọc, nếu cô làm ra chuyện quá khích, lấy hiểu biết của cô về Biện Bạch Hiền, cả Tập đoàn Kim thị đều sẽ bị chôn theo cùng cô!


"Nghiên Nghiên..."

Thái Nghiên đang mải suy nghĩ, một thanh âm quen thuộc truyền đến từ sau lưng, có chút giật mình, Thái Nghiên ngẩn ra, tới rồi sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com