Chương 86: Đánh
Bữa tiệc đính hôn kết thúc, tất cả khách mời đã về hết, Biện Bạch Hiền lái xe về biệt thự, vừa dừng xe, ánh mắt bị hút vào chiếc limousine dừng trước mặt, trong lòng hoài nghi, lông mày nhíu chặt.
Kim Tuấn Miên? Không ngờ anh ta lại nhanh như vậy!
Giờ này, anh ta lại ở đây, vì chuyện gì, anh không cần suy nghĩ cũng biết, nhìn người phụ nữ đang ngồi bên cạnh, trong mắt bắn ra ánh sáng, Thái Nghiên, anh vĩnh viễn sẽ không buông tay!
"Bạch Hiền, sao vậy?"
Thái Yên cảm thấy có điều không bình thường, liền hỏi.
"Không sao, em ở yên đây chờ anh, anh ra ngoài có chút việc!"
Ánh mắt Biện Bạch Hiền lóe lên, mở cửa xuống xe, lúc này, Kim Tuấn Miên cũng từ trên xe bước xuống, hai người đàn ông anh tuấn, một khí phách, một tao nhã lịch sự, từ từ đi tới gần nhau.
"Anh nên thực hiện cam kết của mình rồi!"
Kim Tuấn Miên ánh mắt lướt qua Biện Bạch Hiền, rồi nhìn vào xe thấy người phụ nữ ấy, hôm nay là ngày anh đính hôn, đồng thời cũng là ngày anh từ biệt quá khứ. Từ hôm nay trở đi, anh chỉ có thể là một người bạn, đứng xa xa nhìn Thái Nghiên, chỉ cần cô vui vẻ, anh hi sinh mọi thứ thì cũng xứng đáng lắm!
"Cam kết? Cam kết gì?"
Biện Bạch Hiền nhíu mày, khóe miệng nâng lên ý cười, ánh mắt nhìn thẳng gương mặt đang biến sắc của Kim Tuấn Miên, trong mắt ẩn chứa châm chọc.
"Anh... Biện Bạch Hiền, anh đã đồng ý rồi, tôi cùng Tiểu Du đính hôn, anh sẽ buông tha cho Nghiên Nghiên, chẳng lẽ anh đã quên sao? Vậy là từ đầu chắc chắn anh đã toan tính không muốn cho cô ấy tự do!"
Bình thường tính tình Kim Tuấn Miên rất ôn hòa, trên mặt giờ đã nổi gân xanh, hung hăng nhìn nụ cười của Biện Bạch Hiền, trong mắt lửa giận bùng nổ.
Biện Bạch Hiền thấy phản ứng của anh ta, nụ cười châm chọc nơi khóe miệng càng nồng đậm:
"Bác sĩ Kim rốt cuộc đã hiểu rồi sao? Tự do? Làm sao cậu biết cô ấy không tự do? Cô ấy là vợ của tôi, cậu có tình cảm với người phụ nữ của tôi là đã phạm vào quy tắc trò chơi, tôi cho cậu biết, Thái Nghiên cả đời này là người phụ nữ của tôi, cho dù cô ấy có chết đi, cũng phải cùng tôi chôn chung một chỗ! Tự do? Buồn cười, ở bên cạnh tôi, cô ấy không cần tự do!"
Nói xong, nụ cười trên mặt Biện Bạch Hiền cũng từ từ biến mất, thay vào đó là gương mặt nghiêm túc, vừa nói xong, anh cảm thấy một cú đấm như trời giáng đánh thẳng vào mặt mình, trong miệng mùi máu tươi lan tràn.
"Biện Bạch Hiền, đồ khốn kiếp!"
Kim Tuấn Miên không chút lưu tình, giờ đây anh hận không thể giết chết anh ta cho hả giận!
Biện Bạch Hiền khẽ cau mày, trong mắt ánh lên không vui, khốn kiếp? Cho dù là khốn kiếp thì thế nào? Anh chỉ muốn Nghiên Nghiên ở bên cạnh mình, anh mặc kệ người ngoài nhìn anh thế nào! Dù người đời coi anh như ác ma anh cũng không quan tâm!
"Xả hết tức giận chưa? Nếu như hết tức giận rồi, xin mời đi cho, tôi muốn dẫn vợ mình về nhà!"
Biện Bạch Hiền hừ lạnh một tiếng, lấy tay lau đi vết máu nơi khóe miệng.
Kim Tuấn Miên nhìn anh ta, tại sao có thể như vậy? Anh dùng hôn nhân của mình, mục đích là đổi sự tự do và niềm vui cho Nghiên Nghiên, nhưng, nhưng bây giờ anh biết, tất cả những gì anh hi sinh đều là vô ích, điều này khiến anh không thể chấp nhận được!
Trong lòng tức giận trước nay chưa từng có dâng trào, tay càng nắm càng chặt, anh đã từng tự nói với mình, đôi tay này có hai tác dụng, một là cùng với Nghiên Nghiên đánh đàn, hai là dùng y học để cứu giúp bệnh nhân, nhưng giờ đây anh chỉ muốn dùng đôi tay này để trút giận!
Lại một đấm đánh vào mặt Biện Bạch Hiền, lần này sắc mặt anh ta cực kỳ khó coi, trong mắt thoáng qua ánh sáng, một nắm đấm hướng về phía Kim Tuấn Miên, cú đấm quá mạnh khiến anh lảo đảo.
"Vừa rồi không ra tay, là vì tôi muốn giữ thể diện cho chồng chưa cưới của em mình thôi, cậu đừng có được voi đòi tiên!"
Muốn đánh nhau vậy sao? Anh cho tới bây giờ chưa từng sợ ai, người khiến anh sợ cũng chỉ có Thái Nghiên mà thôi!
Trừ sợ cô bỏ rơi mình, không thương mình, anh cái gì cũng không sợ!
"Được voi đòi tiên? Người được voi đòi tiên là anh chứ không phải tôi! Anh không nhìn thấy nỗi khổ của cô ấy sao? Anh không nhìn thấy sự bi thương trong mắt cô ấy sao? Kể từ khi cô ấy gả cho anh, cô ấy có được ngày nào vui vẻ không, anh là người rõ nhất! Anh muốn giữ cô ấy bên mình, tại sao không đối xử tốt với cô ấy, quý trọng cô ấy? Chẳng lẽ anh muốn cô ấy bị hành hạ đến chết, anh mới vừa lòng sao? Biện Bạch Hiền, anh là một con quỷ!"
Kim Tuấn Miên chỉ vào người phụ nữ trên xe, mỗi một câu chỉ trích đều như đâm một nhát dao vào lòng Biện Bạch Hiền.
Anh giật mình, anh thấy sự đau khổ của cô, cũng hối hận về những hành động mình đã làm nên anh đã quyết định từ nay về sau sẽ đền bù cho cô, yêu cô.
"Ác ma? Dù là ác ma cũng có thứ muốn bảo vệ!"
Ánh mắt Biện Bạch Hiền hơi trầm xuống, trước kia anh muốn thay anh cả báo thù, thay Tiểu Du xả giận, nhưng bây giờ, người anh muốn bảo vệ chỉ có Thái Nghiên mà thôi! Bỏ qua thù hận, anh sẽ dùng tình yêu để đền bù cho cô tất cả đau đớn mà anh đã gây ra, chỉ cần cô ở bên cạnh, chỉ cần cô từ từ yêu anh!
Ác ma thì thế nào? Anh không để tâm tới đánh giá của người ngoài!
Kim Tuấn Miên bị ánh mắt đau thương của Biện Bạch Hiền làm cho ngây người, nhưng chỉ trong chốc lát, anh lại khôi phục sự tức giận, anh ta sao có thể đau đớn chứ? Anh ta chỉ đem lại đau khổ cho người khác mà thôi!
Ánh mắt nhìn về người phụ nữ trên xe, Kim Tuấn Miên trong mắt thoáng qua ánh sáng, sải bước đi tới, mở cửa xe, kéo cổ tay của cô ấy.
"Anh làm gì vậy?"
Lông mày Thái Yên nhíu chặt, nhìn người đàn ông trước mặt, vừa rồi cô nhìn hai người bọn họ đánh nhau, trực giác nói cho cô biết, có thể là vì quan hệ với Thái Nghiên, cô ta cũng không dám xuống xe, sợ lộ ra sơ hở.
"Đi theo tôi!"
Kim Tuấn Miên trong mắt thoáng qua sự ôn hòa, với Nghiên Nghiên, trong mắt anh chỉ có sự dịu dàng.
Thái Yên bị anh kéo đến trước mặt Biện Bạch Hiền, Kim Tuấn Miên dùng ánh mắt chân thành, khích lệ nhìn cô ta:
"Nghiên Nghiên, em nói cho anh ta biết đi, em phải được tự do, em phải rời xa anh ta, em phải chính miệng nói cho anh ta biết! Đừng sợ gì cả, anh sẽ không để cho anh ta làm tổn thương em!"
Cho dù là đánh cược cả mạng sống, anh cũng muốn cô được bình an!
Đây là mong ước của anh, đáng nhẽ hôm nay phải nói lời tạm biệt quá khứ, nhưng không nhìn thấy cô hạnh phúc, anh không bỏ rơi cô được!
Chính anh cũng biết tình cảm của mình đối với cô càng lúc càng sâu đậm!
Nhưng anh nhận ra, nhìn Nghiên Nghiên không vui, tim của anh, rất đau!
Thái Yên "tiêu hóa" lời của anh ta, bọn họ quả nhiên vì Thái Nghiên mà đánh nhau, trong lòng ghen tỵ, Thái Nghiên ơi Thái Nghiên, cô rốt cuộc có gì hấp dẫn, mà bao người đàn ông đều điên cuồng vì cô?
Cô không quên, người đàn ông đang giữ chặt vai cô lúc này mới vừa rồi cùng em gái của Biện Bạch Hiền đính hôn!
"Nghiên Nghiên, đừng sợ, nói ra điều em muốn đi, nói cho anh ta biết, em phải được tự do!"
Không khí trong nháy mắt nghiêm trọng, Kim Tuấn Miên nhìn thẳng hai mắt của cô, cố gắng cho cô sự khích lệ, một bên Biện Bạch Hiền nắm chặt đôi tay, như đang sợ điều gì...
Thái Yên nhìn hai người đàn ông này, trong lòng đối với Thái Nghiên ghen tỵ sâu đậm hơn, chỉ là so với ghen tỵ, cô giờ đây ngoài ghen tỵ còn có đắc ý, tất cả tất cả đều là của cô rồi, không phải sao?
Tự do? Bỏ đi? Không! Những điều này cô không muốn, cô trăm phương ngàn kế bày mưu cho Thái Nghiên bỏ đi, chính là vì muốn ngồi ở vị trí vợ của Tổng giám đốc Biện, chờ cô sau này là thân phận cao quý cùng cuộc sống an nhàn, cô không ngu ngốc giống Thái Nghiên, sẽ không mơ tới cái gì tự do, không phiền muộn?
"Nghiên Nghiên..."
Đợi hồi lâu không nghe được câu trả lời của cô, hai người đàn ông cực kỳ sốt ruột, họ nhìn cô không chớp mắt, cô làm người ta chờ đợi tới phát điên!
"Không cần nói, tôi yêu Bạch Hiền, tôi sẽ không rời xa anh ấy đâu!"
Thái Yên chậm rãi mở miệng, chống lại ánh mắt Biện Bạch Hiền, trong một giây, cô thấy trong mắt anh dãn ra, thay vào đó là niềm vui.
"Cậu nghe rõ chứ? Cô ấy yêu tôi, sẽ không rời xa tôi, cho nên, bác sĩ Kim, giờ cậu là chồng chưa cưới của em tôi, chuyện cậu nên làm là ở bên cạnh Tiểu Du, che chở cho em ấy, chứ không phải là đi phá hoại hạnh phúc gia đình của người khác!"
Biện Bạch Hiền cũng không thể tin những gì mình vừa nghe được, Nghiên Nghiên nói yêu anh! Giờ đây, cho dù cô nói dối, anh cũng tin!
Sức lực Kim Tuấn Miên như bị rút cạn, không thể tin nổi người phụ nữ đang đứng trước mặt mình lúc này:
"Không, không phải vậy, rõ ràng em không vui vẻ, em không thấy hạnh phúc, tại sao không rời xa anh ta?"
"Anh không phải là tôi, sao biết tôi không vui vẻ chứ? Điều hạnh phúc nhất của con người chính là được ở bên người mình yêu, tôi nghĩ điều này anh cũng biết!"
Thái Yên khóe miệng nâng lên nụ cười chua xót, suy nghĩ lại ba năm về trước, cô ở bên người đàn ông mình yêu thương, cuộc sống giống như thiên đường, cô thương anh, dùng cả tính mạng thương anh, nhưng tất cả chỉ là bi kịch!
Mấy năm sau, cô vẫn đau khổ, cho đến khi cô phát hiện ra người đàn ông mình yêu còn có một người em trai, sau đó, cô vẫn quan tâm tới từng cử động của anh ta!
Giờ thì tốt rồi, cô rốt cuộc đã hoàn thành được tâm nguyện, tất cả sao mà tốt đẹp.
"Tôi không hiểu"
Ánh mắt Kim Tuấn Miên đờ đẫn, không hiểu. Anh đem hôn nhân đại sự ra đánh cuộc, với mong muốn cô gái mình yêu được tự do, nhưng cô ấy lại coi thường sự giúp đỡ của mình, tại sao?
Vậy những điều anh hi sinh còn ý nghĩa gì đây?
"Cô không phải là Nghiên Nghiên mà tôi biết!"
Kim Tuấn Miên nhìn thẳng vào người phụ nữ, thất vọng lắc đầu, anh biết Nghiên Nghiên sẽ không đối xử với anh như vậy!
Kim Tuấn Miên vô thức nói những câu đó, khiến Thái Yên thân thể đột nhiên cứng đờ, trong nháy mắt sắc mặt trở nên mất tự nhiên:
"Anh nói gì cơ? Tôi không phải là ai?"
Từ nay về sau, cô ta là Thái Nghiên! Vợ của Cố Thịnh!
"A... Ha ha..."
Kim Tuấn Miên cười khẽ, bắt đầu từ bây giờ, anh muốn buông bỏ đoạn tình duyên với cô rồi! Trong lòng của cô, có lẽ cho tới bây giờ cũng chưa từng thích anh! Thậm chí còn không biết anh chính là Tiểu Bối, nhưng tất cả đều không còn quan trọng nữa!
Im lặng xoay người, sức lực cạn kiệt, từng bước từng bước đi về phía xe, anh không quay đầu lại phất tay một cái, như muốn nói tạm biệt lại quá khứ sau lưng!
Thái Yên nhìn Kim Tuấn Miên rời đi, hơi có chút ngơ ngẩn, đột nhiên cảm thấy cơ thể đang bị một cánh tay rắn chắc, ôm vào lồng ngực ấm áp.
"Nghiên Nghiên..."
Biện Bạch Hiền nhỏ giọng nỉ non.
"Bạch Hiền, em yêu anh!"
Thái Yên cảm nhận được nhu tình của anh, không bỏ qua cơ hội thổ lộ, xoay người lại, nhìn anh, người đàn ông này có phẩm chất cao quý, muôn người mới tìm thấy một.
"..."
Nghe được cô tỏ tình, tim Biện Bạch Hiền khẽ lỡ một nhịp, không biết vì sao, ôm người phụ nữ trong lòng, anh luôn cảm thấy là lạ, cô hình như không phải là Thái Nghiên, ánh mắt nhìn cô chăm chú, bề ngoài vẫn vậy, sao không phải cô được đây?
Nhưng, cái cảm giác trong lòng kia... Trống rỗng, vô cảm là vì sao?
Cô nói cô yêu anh! Anh nên vui sướng điên cuồng, hơn nữa nói cho cô biết, mình cũng yêu cô.
Nhưng, trầm mặc một hồi lâu, trong miệng anh lại chậm rãi thốt ra mấy chữ:
"Chúng ta vào nhà!"
Trong lòng Thái Yên không vui, đây là phản ứng của anh ta ư?
Nhưng suy nghĩ một chút, sự không hài lòng liền bay biến, anh cùng Thái Nghiên quan hệ còn chưa rõ ràng mà.
Khóe miệng nâng lên ý cười, chỉ cần cô ở đây, quan hệ của hai người sẽ dần trở nên khăng khít thôi.
Hai người mới vừa vào, đã thấy Bạch Thiên Thiên chờ trong đại sảnh, nhìn thấy bọn họ về, cô ta tươi cười đi ra thay Biện Bạch Hiền cởi áo khoác, nhưng ngoài mặt giả bộ vui vẻ, lại không che giấu được sự ghen tỵ trong lòng.
"Nghiên Nghiên, hôm nay vất vả cho em rồi! Em nhất định là rất mệt, tối nay tôi sẽ chăm sóc thật tốt cho Bạch Hiền!"
Bạch Thiên Thiên trong lòng ghen tỵ không cách nào phát tiết, chỉ có thể mượn lời nói công kích thỏa nỗi bực dọc trong lòng, cô ta cho rằng lại thấy được vẻ an phận của Thái Nghiên, nhưng, lần này lại ngoài dự liệu của cô ta!
"Anh ấy là chồng của tôi, mệt mỏi tôi cũng phải đích thân chăm sóc, không cần người ngoài xen vào!"
Thái Yên nhàn nhạt cười, trong lòng hừ lạnh, Bạch Thiên Thiên ngu ngốc, biết rõ Biện Bạch Hiền đối với cô ta không có hứng thú, còn làm chuyện vô vị như vậy, chỉ có Thái Nghiên là nhịn nhục, chịu sự khi dễ của cô ta thôi!
Cô là Thái Yên, sẽ không cho Bạch Thiên Thiên động đến mình đâu!
"Cô..."
Bạch Thiên Thiên nghiến răng nghiến lợi, phẫn hận nhìn người phụ nữ trước mặt, đang muốn phát tiết lửa giận, lại bị câu nói của Biện Bạch Hiền dập tắt.
"Cô ngày mai có thể rời đi rồi, Nghiên Nghiên, chúng ta về phòng!"
Biện Bạch Hiền nhàn nhạt liếc Bạch Thiên Thiên một cái, cô ta đã không còn giá trị lợi dụng, nhưng, vừa rồi nghe được Thái Nghiên cứng rắn như vậy tuyên thệ quyền sở hữu, anh vốn nên vui vẻ mới phải!
Nhưng, cái cảm giác trống rỗng cùng bất an, tại sao cô đang ở bên cạnh mình, thế nhưng anh lại cảm giác cô đã cách xa?
Không cao hứng cũng chẳng vui mừng, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?
Nghe được lời của Biện Bạch Hiền, sắc mặt Bạch Thiên Thiên tái nhợt, ý của anh là từ nay về sau không cần cô đóng kịch nữa?
Cái cảm giác này là thế nào vậy? Anh và Thái Nghiên hòa hợp, lại làm cô tổn thương?
"Đúng đó, chị họ, tôi muốn cùng Bạch Hiền trở về phòng!"
Thái Yên khóe miệng nâng lên đắc ý, có vài phần khoe khoang, từ nay về sau, anh là của cô ta Kim Thái Yên!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com