🍒 Chương 19.5 🍒
🍒 Edit: Miahem
Tằng Ngữ vốn là muốn tìm bạn đồng hành cùng nhau phàn nàn, kết quả là không tìm được người cùng mình phàn nàn, nhưng thật ra lại làm cô ấy sinh ra một chút ý niệm muốn kiểm tra lại tư tưởng nghề nghiệp của chính mình trong tương lai.
Ngày tháng ở trường học thật sự là bay quá nhanh.
Hôm nay là thứ sáu, Trịnh Tây Tây đã hoàn thành môn học cuối cùng và kết thúc kỳ thi giữa kỳ đầu tiên kể từ lúc vào đại học.
Vẫn còn sớm, cô ra khỏi phòng thi, trực tiếp đến thư viện.
Mới vừa tìm được chỗ ngồi xuống, Cố Duẫn gọi điện thoại đến: "Em gái, ở đâu vậy?"
Cố Duẫn biết hôm nay cô phải thi, và cũng biết rằng hiện tại đã thi xong rồi. Vừa lúc hôm nay tan tầm sớm, thuận đường đến đón cô.
"Ở thư viện."
"Chính là tòa nhà cao một đống đó hả?" Cố Duẫn cười một cái, "Nói cho anh biết tầng mấy, anh trai sẽ đến đó thị sát thị sát nha."
Trịnh Tây Tây: "Được thôi, thưa ngài."
Thư viên đại học Văn chứa một số lượng đầu sách rất lớn, thường xuyên sẽ có người ở gần khu vực này lại đây đọc sách, chỉ cần đăng ký số ID là có thể lấy thẻ độc giả để đi vào, nhưng không được phép mang sách đi ra ngoài.
Trịnh Tây Tây đã chiếm nhiều hơn một chỗ ngồi, đi xuống dưới lầu chờ Cố Duẫn.
Với danh hiệu hoa khôi của ban, Trịnh Tây Tây ở đại học Văn có một mức độ nổi tiếng nhất định. Cô đứng ở lối vào thư viện một lúc, người đi ngang qua đều nhìn cô, nếu là một nhóm người, thì sẽ thấp giọng bàn tán.
Nếu là ngày thường Trịnh Tây Tây hiển nhiên sẽ không cảm thấy gì, cô cùng Tằng Ngữ ghé sát vào cùng nhau bàn tán về soái ca mỹ nữ khắp nơi. Tuy rằng chủ yếu là Tằng Ngữ nói thôi, nhưng Trịnh Tây Tây cũng không phản cảm với chủ đề này, cũng không cảm thấy mình đặc biệt khác người, cũng mặc ngoài tai những lời người khác nói về cô.
Nhưng khi nghĩ đến Cố Duẫn sắp tới đây, cô cảm thấy chân mình có chút không thể nhấc lên được, trong lòng vô cớ sinh ra một cổ xấu hổ thẹn thùng, nghe ngẫu nhiên phiêu tiến lỗ tai một hai câu nghị luận, không được tự nhiên cực kỳ.
Trịnh Tây Tây xoay người hướng vào trong, mới xoay được nửa vòng đã nghe thấy giọng của Cố Duẫn: "Em gái."
Cố Duẫn đi đến trước mặt cô, thở dài, "Nhanh như vậy đã trở mặt không quen biết anh trai sao?"
Trịnh Tây Tây: "Không phải, em chỉ là quay đầu lại hoài nghi một chút về nhân sinh, trên thế giới sao lại có một người đẹp trai khí chất hoàn mỹ đến vậy, còn xuất hiện ở trước mắt của em, em liền cảm giác không chân thật lắm."
Cố Duẫn bị cô chọc cười: "Tha thứ cho em đó, đi thôi."
Cố Duẫn ở cửa đăng ký thông tin, đi theo Trịnh Tây Tây cùng nhau lên lầu 3.
Nghe nói trước đây đại học Văn chi một khoảng tiền lớn trùng tu lại thư viên, môi trường bên trong đặc biệt tốt, có khu học tập, khu nghỉ ngơi, khu thảo luận, còn có rất nhiều cây xanh.
Trịnh Tây Tây đi đến chỗ ngồi mà cô đã giành trước, cầm cặp sách và sách vở lên: "Chúng ta ngồi đây được không?"
Là một cái bàn dựa vào cửa sổ, bên cạnh là một bộ sưu tập sách cùng kệ sách, vị trí này cũng không nhiều người lắm, cả một bàn lớn chỉ có Trịnh Tây Tây cùng Cố Duẫn hai người bọn họ.
Cố Duẫn thản nhiên đi đến kệ sách chọn một quyển sách, Trịnh Tây Tây ở bên cạnh đang làm bài tập.
Cô mang theo nước khoáng, quay đầu hỏi Cố Duẫn có muốn uống nước không, nhưng lại phát hiện anh nằm trên bàn ngay bên cạnh, đã ngủ say.
Khoảng thời gian trước Cố Duẫn rất bận rộn, hầu như đêm nào cũng làm việc đến tận sáng sớm, nhưng hiện tại đã qua khoảng thời gian bận rộn nhất, mọi việc cũng dần đi vào quỹ đạo, Cố Duẫn cũng có thể thư giãn một chút.
Dưới mắt anh hiện lên một quầng thâm màu xanh đen rất nông, vẫn chưa mờ đi. Ngũ quan của anh rất tuấn lãng*, tuấn lãng đến mức không thể nhận ra bất kỳ khuyết điểm nào ngoại trừ quầng thâm màu xanh đen hiện giờ.
(*tuấn lãng: khôi ngô, tuấn tú, sáng sủa)
Cố Duẫn ngồi ở vị trí bên cửa sổ, anh ghé vào trên bàn, hai tay đặt ở phía dưới lót mặt, nửa mặt đặt trên khuỷu tay, nửa mặt còn lại hướng về phía Trịnh Tây Tây.
Tuổi của anh kỳ thật cũng không lớn lắm, chỉ mới hai mươi bốn thôi. Nhiều nghiên cứu sinh ở đại học còn lớn tuổi hơn anh. Lúc nằm trên bàn, đôi mắt phượng rất mạnh ấy khẽ nhắm lại, lông mi rũ xuống, cả người co rút lại như củ ấu, tựa hồ chỉ là một người bạn cùng lớp vô tình ngủ gật bên cạnh Trịnh Tây Tây đang làm bài tập.
Chà, bạn học này cũng thuộc cấp độ siêu cấp đẹp trai rồi.
(*bản cv là giáo thảo: là từ học sinh đài loan dùng để chỉ những nam sinh đẹp trai, còn chỉ nữ sinh thì có nghĩa là hoa khôi)
Hô hấp của Trịnh Tây Tây liền trở nên nông hơn, chỉ sợ quấy nhiễu đến người đẹp đang ngủ bên cạnh cô.
Một lát sau, Phạm Tri Tri gửi một tin nhắn cho cô: Ở đâu.
Sau khi thi xong hai người họ hẹn nhau đi thư viện, Phạm Tri Tri đến hiệu sách cũ bên ngoài trường học mua sách, muộn chút nữa sẽ đến.
Trịnh Tây Tây nhìn thoáng qua bên cạnh một hồi, quyết định vứt bỏ bạn cùng phòng: Mình có việc phải làm, lần sau lại hẹn cậu tự học chung nhé.
Phạm Tri Tri đọc xong tin nhắn cũng không có trả lời lại.
Phạm Tri Tri theo thói quen đến thư viên tìm một chỗ ở tầng 3, bởi vì cô ấy ngại hai tầng đầu tiên nhiều người lui tới, không đủ yên tĩnh.
Kết quả vừa đến lầu 3 liền bắt gặp Trịnh Tây Tây, thuận tiện cũng nhìn thấy nam sinh đang nằm bò ở bên cạnh cô.
Phạm Tri Tri đã từng gặp qua Cố Duẫn, nhưng là hiện tại anh đang nằm sấp, làm cô ấy không nhận ra được, dùng khẩu hình miệng nói: "Tình huống gì vậy trời?"
Trịnh Tây Tây vừa thấy liền biết cô hiểu sai, dùng khẩu hình miệng trả lời lại: "Là anh Cố Duẫn nhà mình."
Hai người ở đây diễn kịnh câm, Cố Duẫn giật giật, mở mắt ra.
Phải mất một lúc anh mới quen với ánh sáng trước mặt, đôi mắt khẽ nheo lại, liền nhìn thấy Phạm Tri Tri đang đứng ngây ngốc ngẩn người ở đằng kia.
Là bạn cùng phòng của Trịnh Tây Tây, anh có quen biết.
Nơi này là thư viện, bọn họ cũng không dư thừa chào hỏi nhau làm gì.
Cố Duẫn hạ mắt vào vị trí đối diện: "Không có người, có thể ngồi."
Phạm Tri Tri vốn không có ý định ở lại, nhưng bên kia đã nói vậy, quay đầu liền đi thì có vẻ không tốt lắm. Bàn trong thư viện rất lớn, chiếc bàn lớn này có thể ngồi tám người, hiện tại chỉ ngồi ba người đương nhiên rất rộng rãi.
Phạm Tri Tri cũng không ngượng ngùng mà ngồi xuống.
Trịnh Tây Tây thấy anh đã tỉnh, quan tâm nói: "Anh trai, nếu không hay là trở về đi, anh ngủ thật ngon một giấc."
Cố Duẫn nhìn đồng hồ đeo tay: "Ở lại đến năm giờ, đưa em đi một chỗ ăn cơm, sau khi ăn cơm xong liền trở về."
Anh ngồi dậy, nhặt cuốn sách trước đó lên rồi bắt đầu lật, đưa những ngón tay mảnh khảnh lên đầu trang sách, dáng điệu hơi luộm thuộm, nhưng tổng thể bức tranh vẫn rất đẹp mắt.
Chung quanh đều yên tĩnh chỉ có âm thanh của tiếng lật sách, Trịnh Tây Tây cũng không nói gì nữa.
Mười phút sau, Phạm Tri Tri gửi một tin nhắn cho Trịnh Tây Tây: Tây Tây, về sau đừng mang anh trai Cố tới thư viện nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com