55
Trí Mân nằm trong bồn tắm sửng sốt hồi lâu, anh vốn chỉ muốn nghe thấy Thái Hanh thừa nhận hắn đang ghen với Hạ Tuyên, nhưng không ngờ lại nghe được lời này.
Anh im lặng hồi lâu, đột nhiên chìm vào trong bồn tắm, nửa khuôn mặt vùi dưới nước.
Thái Hanh nâng mắt liếc anh một cái, phát hiện ánh mắt của anh vẫn kinh ngạc, giống như là sắp điên.
Thái Hanh nghiêng người, thò tay xuống nước, sờ soạng từ cổ đến sau gáy của anh.
Trí Mân giật mình, phục hồi tinh thần, quay đầu nhìn Thái Hanh.
Trí Mân ngẩng đầu lên khỏi mặt nước, tóc hai bên thái dương ướt đẫm.
"Cổ lại đỏ rồi sao?" Thái Hanh đưa tay sờ gáy anh.
Chóp mũi của Trí Mân còn đọng nước, khi nói chuyện giọt nước ở khóe môi còn nhẹ nhàng rung động: "Nguyên nhân dị nguyên ở đây, có thể không đỏ sao?"
Thái Hanh mỉm cười, thu tay lại.
Bởi vì câu "thích" của hắn mà Trí Mân hơi choáng váng, anh lại giật mình, đột nhiên ngồi bật dậy khỏi bồn tắm, vừa rồi đã thẳng thắn với Thái Hanh, quan hệ giữa hai người đã tiến thêm một bước dài, trước mặt Thái Hanh, Trí Mân lại càng thêm tùy ý.
Trí Mân bước ra khỏi bồn tắm, nước trên thân thể vẫn chảy ròng ròng, Thái Hanh sửng sốt, vội vàng đứng lên đỡ anh: "Em làm sao vậy?"
Mặc dù phòng tắm tràn ngập khí nóng, nhiệt độ còn cao hơn bên ngoài, nhưng không mặc quần áo vẫn sẽ lạnh, chưa kể trên người Trí Mân còn dính nước.
"Em hơi chóng mặt." Trí Mân có chút đáng thương nhìn Thái Hanh, muốn dựa vào trong lồng ngực hắn.
Thật là một đêm tuyệt vời, Trí Mân cảm thấy đời này mình sẽ không bao giờ quên.
Thái Hanh chỉ mặc một chiếc áo thun lót mỏng, quần cũng là quần ở nhà, quần áo ướt đẫm mồ hôi, quần cũng bẩn, thân thể của Trí Mân lại trắng nõn, sạch sẽ, Thái Hanh lo lắng quần áo trên người mình sẽ lại làm bẩn Trí Mân, nhưng lại sợ anh bị cảm lạnh, cuối cùng hắn vẫn ôm anh vào trong lòng.
"Không thấy trên người tôi rất bẩn sao?" Thái Hanh trầm giọng hỏi.
Cái cằm ẩm ướt của Trí Mân xoa xoa bả vai của Thái Hanh, nói: "Lát nữa lại tắm."
Quần áo của Thái Hanh đều ướt sũng, Trí Mân như một đứa trẻ đổ thừa cho hắn.
Thật hiếm khi Trí Mân làm nũng, đối với chuyện này Thái Hanh cũng không thể làm gì được.
Thái Hanh nói: "Một lát nữa trời sẽ sáng."
"Vậy để tiết kiệm thời gian, anh có thể tắm cùng em."
Thái Hanh không khỏi cười khẽ, "Sao uống rượu vào em lại không cần thể diện như vậy, lúc đầu mới gặp nhau còn rất hướng nội cơ mà?"
Trí Mân trả lời: "Lần đầu tiên gặp mặt anh cũng không có không đứng đắn như vậy."
Thái Hanh sờ soạng bắp đùi của Trí Mân, thân thể Trí Mân liền run lên.
Vừa rồi khi Trí Mân bước ra khỏi bồn tắm, Thái Hanh đã nhìn thấy hình xăm ở đùi trong của anh, thật ra lúc nãy ở trong phòng hắn cũng đã thấy, chẳng qua là hai người tình nồng đến nơi, Thái Hanh không còn chút tinh lực nào để quan tâm đến hình xăm đó.
Hình xăm ở đùi của Trí Mân là một con mắt còn thiếu đuôi mắt, kỹ thuật trúc trắc, đường nét trông không được mượt mà.
"Có phải hoa văn con mắt kia là của em không?"
"Anh nhìn ra rồi?"
Thái Hanh ừ một tiếng, hỏi: "Tại sao lại xăm ở chỗ này?"
"Bởi vì chỉ có em mới có thể nhìn thấy nó." Trí Mân không thích xăm hình lên những bộ phận dễ thấy trên cơ thể.
Lúc đó anh tương đối trung nhị (*), anh đã tự tay vẽ một bản nháp đôi mắt của chính mình, và con mắt này chính là hình xăm đầu tiên trong đời của anh.
(*) Trung nhị: Chūnibyō (中二病) là một từ lóng xuất phát từ Nhật Bản, chỉ chứng tâm lý thường xảy ra với các thiếu niên đang trong tuổi dậy thì ở khoảng năm 2 của trung học Nhật Bản (tương đương lớp 8 ở Việt Nam).
Tại Việt Nam, chūnibyō đôi khi còn được gọi là "hội chứng tuổi dậy thì", "hội chứng tuổi teen" hay "hoang tưởng tuổi dậy thì".
Bộ dáng của Thái Hanh trông không giống như đang say, dù có say thì tác dụng của rượu bây giờ cũng đã tiêu tan, nhưng hiện tại trông hắn như thể đã say quá mức, đột nhiên nói với Trí Mân một lời rất thô tục: "Lẳng lơ."
Trí Mân tưởng mình nghe lầm, anh sửng sốt, ngẩng đầu nhìn Thái Hanh.
Lời thô tục của người nhăn văn nghe rất hăng hái, đặc biệt còn là từ miệng của Thái Hanh.
"Xin lỗi." Thái Hanh ra vẻ đạo mạo mà xin lỗi.
Trí Mân vẫn rất hứng thú, không những không cảm thấy bị xúc phạm mà trong nội tâm còn đang suy nghĩ lung tung.
Anh không biết hai từ "lẳng lơ" mà Thái Hanh nói là hình xăm của anh hay chính bản thân anh.
"Anh nói em hay là nói hình xăm?"
Thái Hanh không muốn nói dối: "...Em và hình xăm."
Trí Mân khẽ cắn một cái trên mặt của hắn, trên mặt của Thái Hanh không có thịt, anh lại dùng đầu lưỡi liếm liếm, "Không phải em chỉ muốn tự cho mình xem sao? Sao lại lẳng lơ?"
Thái Hanh ôm eo anh, nghiêng đầu hôn lên môi anh, "Xăm ở chỗ này mà không lẳng lơ sao? Hiện tại tôi cũng nhìn thấy rồi."
Thái Hanh ôm eo Trí Mân, trực tiếp ôm anh vào trong bồn tắm, "Đứng một lúc nữa sẽ cảm lạnh đấy. Em tắm lại đi, tôi ra ngoài."
Thái Hanh mở cửa đi ra ngoài, để lại cho Trí Mân một bóng lưng.
.
Ngày thứ hai, một ngày trước khi Thái Hanh và Trí Mân rời đi, họ đến thị trấn để mua một số đặc sản của địa phương, Giang Châu thực ra không có đặc sản gì, vì vậy đi dạo nửa ngày họ chỉ mua một số đồ lưu niệm tương đối thực dụng.
Tuy nhiên, dì của Trí Mân lại làm rất nhiều điểm tâm của địa phương, để mấy ngày cũng sẽ không bị hư, trước khi đi, dì gói cho họ rất nhiều, kêu họ mang về để hiếu kính cho ông bà thông gia.
Khi rời đi, Triệu Thanh Ngữ đưa cho một họ một đôi gấu bông bằng nỉ len do cô tự tay đan, một con là cừu nhỏ và con còn lại là sư tử nhỏ, đồ thủ công rất tinh xảo và vô cùng dễ thương.
Học kỳ sau Triệu Thanh Ngữ sẽ thi tốt nghiệp, Trí Mân không biết khi nào mình sẽ lại về đây, cho nên trước khi đi, anh nói với Triệu Thanh Ngữ: "Chúc em thuận lợi thi đậu Đại học."
Triệu Thanh Ngữ mím môi cười: "Vâng, em dự định thi vào trường đại học ở Bắc Thành, sau này có lẽ sẽ gặp lại anh ở Bắc Thành."
Trí Mân ừm một tiếng: "Em cứ việc học thi, đến lúc đó ăn ngủ anh đều bao hết."
Vẫn là Triệu Tĩnh đưa bọn họ tới sân bay, ngày bọn họ đến trời nắng đẹp, ngày bọn họ rời đi bầu không khí cũng rất tốt.
Trí Mân vẫn nhớ như in ngày anh rời Giang Châu nhiều năm trước, khi ấy trời có mưa phùn, đó là đặc trưng của mùa đông ở phương nam.
Trước khi lên máy bay, Trí Mân gửi tin nhắn cho Hạ Tuyên.
[Tôi đi đây, Tuyên ca.]
[Được, lên đường bình an.]
Trí Mân tắt điện thoại, bỏ vào túi, quay đầu nhìn Thái Hanh, Thái Hanh nghiêng đầu dựa vào trên ghế ngồi, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Hai ngày nay hắn đều ngủ không ngon, vành mắt hiện ra quầng thâm nhàn nhạt.
Trí Mân đến gần, nhỏ giọng hỏi: "Anh có muốn đeo bịt mắt không?"
Thái Hanh mở mí mắt, khàn giọng ừ một tiếng.
Thái Hanh không giống Trí Mân, hắn làm việc và nghỉ ngơi rất quy luật, ngày nào cũng đảm bảo ngủ đủ giấc, đôi khi đi ngủ muộn một chút thì sẽ không đủ tinh thần.
Trí Mân đeo dây thun của bịt mắt lên tai của Thái Hanh, kề sát vào tai hắn thì thầm: "Anh nhìn quầng thâm của anh này, người không biết còn tưởng mấy ngày nay anh và em làm chuyện gì nữa, không chịu nhận mình già là không được đâu giáo sư Kim."
Thái Hanh mở mắt ra trước khi Trí Mân đeo bịt mắt cho hắn, "Sau khi về nhà em có thể thử xem, thử xem tôi có già không."
Nói xong, Thái Hanh nhắm mắt lại, biểu tình như kiểu "ai cũng không yêu".
Những lời này thực sự tràn đầy mị lực nam tính, Trí Mân rất thích.
Anh giúp Thái Hanh đeo bịt mắt, cúi người hôn lên môi hắn giống như hắn đã làm với anh khi hai người trên máy bay đến đây vậy.
...
Đến Bắc Thành đã là buổi trưa, hai người liền gọi về nhà.
Tủ đồ của nhà họ ở tầng dưới của chung cư chất đống đồ chuyển phát nhanh, khi hai người bước vào, bảo an của tiểu khu đã cố ý nhắc nhở Trí Mân, bảo anh nhanh chóng nhận chuyển phát nhanh.
Trí Mân ở Giang Châu xa xôi cũng không quên mua đồ trên mạng, khi ở Giang Châu, anh đã chuyển mười nghìn tệ tiền mừng tuổi của Thái Hanh cho mình vào thẻ ngân hàng.
Thái Hanh bật cười: "Tiền mừng tuổi tôi đưa em có phải hết rồi không? "
"Em nào có hoang đàng như vậy." Trí Mân phủ nhận ngay lập tức, "Vẫn còn nguyên đấy."
Thái Hanh bấm nút thang máy, "Năm mới mà chuyển phát nhanh vẫn làm việc sao?"
"Còn phải xem là công ty chuyển phát nhanh nào nữa." Trí Mân đẩy vali vào thang máy.
Thái Hanh hiếm khi mua hàng trực tuyến, những chiếc tủ đồ dưới đại sảnh chung cư trước đây về cơ bản đều bỏ không.
Sau khi kết hôn với Trí Mân, công suất sử dụng của những chiếc tủ này đã tăng lên một cách tuyến tính.
Đã mấy ngày không về nhà, trong nhà có một mùi vị khác lạ, Trí Mân rất nhạy cảm với mùi hương, vừa bước vào nhà anh đã ngửi thấy, vội vàng ra ban công mở cửa sổ cho thông gió.
"Em xuống lầu lấy chuyển phát nhanh." Trí Mân nói rồi bước ra ngoài.
Thái Hanh kéo tay anh, nói: "Để tôi đi cho."
Sau khi Thái Hanh rời đi, Trí Mân thu dọn nhà cửa một chút, vứt hoa héo ở trong bình, mở vali, lấy quần áo bẩn bỏ vào máy giặt.
Một lúc sau, chuông cửa vang lên.
Trí Mân bước đến cửa nhìn qua mắt mèo, ngoài cửa là ba của Thái Hanh, trên tay ông còn cầm một bó hoa nhỏ.
Trí Mân mở cửa, gọi một tiếng, "Ba."
Cha Kim ừ một tiếng, thay dép lê bước vào nhà, đưa hoa cho Trí Mân.
Trí Mân nhận lấy, có chút nghi hoặc: "Sao đột nhiên ba lại mua hoa?"
"Quà ra mắt, không phải mua, mà là hái ở sân trước nhà. Nghe mẹ con nói con thích hoa, ba liền hái cho con một ít cắm vào bình."
"Cảm ơn ba."
"Sao hôm nay ba lại đến đây ạ?"
Nếu Trí Mân nhớ không nhầm thì đây phải là lần đầu tiên Cha Kim đến nhà của bọn họ.
"Mẹ con nói hôm nay hai đứa về, hôm nay cũng vừa vặn là cuối tuần, bệnh viện không có chuyện gì, ba đến xem một lúc." Cha Kim đi tới phòng khách, hỏi Trí Mân: "Thái Hanh đâu?"
"Anh ấy xuống lầu lấy chuyển phát nhanh ạ."
Trí Mân cầm hoa đi vào bếp, tìm một chiếc kéo để cắt tỉa hoa.
Đúng lúc này, giọng nói của cha Kim từ trong phòng khách truyền đến: "Trí Mân."
Trí Mân "Vâng" một tiếng, đặt hoa sang một bên và đi đến phòng khách.
Anh nhìn thấy cha Kim đang đứng trong phòng khách, nghiêm nghị nhìn những bức ảnh treo trên tường nền TV.
Trí Mân không nghĩ chuyện này lại xảy ra, nhìn thấy khuôn mặt nghiêm nghị và không vui của cha Kim, anh đột nhiên cảm thấy hơi chột dạ.
"Đây là ảnh cưới của con à?" Cha Kim hỏi.
Trí Mân dạ một tiếng.
"Chụp ảnh cưới mà Thái Hanh còn học được hút thuốc à?" Cha Kim quay đầu lại nhìn Trí Mân.
Trí Mân vội vàng giải thích: "Không phải, ba, tụi con chỉ đang tạo dáng thôi."
Bất quá Thái Hanh không cần phải học hút thuốc gì cả, hắn rất có thiên phú, lần đầu tiên hút thuốc hắn đã thành thạo như vậy rồi, nhưng những lời này không thể nói với cha Kim.
"Sao anh ấy có thể hút thuốc được?" Trí Mân cười khan một tiếng.
Cha Kim cau mày: "Chụp ảnh cưới còn có kiểu này sao?"
"Là con đề xuất, ừm...con thấy rất đẹp."
"Bây giờ người trẻ tuổi đều lưu hành phong cách chụp ảnh cưới này sao?"
Trí Mân bật cười: "Chúng con không tính là trẻ nữa."
"Mới ba mươi mấy, đang chính trực tráng niên, vẫn còn trẻ."
Trí Mân mỉm cười: "Vâng, tâm lý tương đối trẻ, cho nên con mới thích phong cách này."
Cha Kim trầm ngâm gật đầu, phản ứng của ông bình thản hơn Trí Mân dự đoán rất nhiều, Trí Mân hỏi: "Ba không tức giận chứ?"
Cha Kim thắc mắc: "Tức giận chuyện gì?"
"Ba không tức giận là được." Trí Mân thở phào nhẹ nhõm nói: "Ba còn chưa ăn cơm đúng không, ba ở lại ăn nhé, con đi làm cơm ngay."
Cha Kim xua tay: "Không cần, lát nữa ba về nhà ăn cơm, mẹ con làm cơm rồi, ba không quen ăn cơm người khác nấu."
"Vâng."
Trí Mân bước vào phòng bếp cầm hoa tiếp tục cắt tỉa, cha Kim đi vòng vòng nhìn xung quanh, đi tới phòng bếp, hỏi Trí Mân: "Lúc thường ở nhà có phải đều là con làm cơm không?"
"Giáo sư cũng sẽ làm."
Cha Kim cau mày: "Kết hôn bao lâu rồi, sao con vẫn còn gọi nó như vậy."
Trí Mân không thể nói rằng "Con thích như vậy", vì thế anh nói: "Con quen rồi."
"Lúc thường nó cũng nấu ăn?" Cha Kim cười cười, "Ba vẫn biết nó nấu ăn ở trình độ nào, con đừng dát vàng lên mặt nó."
Trí Mân nói thật: "Anh ấy rửa bát nhiều hơn."
Cha Kim hiếm khi cười ra tiếng, thuận miệng hỏi một câu: "Gần đây tình cảm của con và Thái Hanh như thế nào?"
Tình cảm gần đây?
Trí Mân sửng sốt, gật gật đầu: "Tốt lắm..."
Câu trả lời của anh nghe có vẻ hơi chiếu lệ, vì vậy cha Kim lại cau mày.
Tiếng phím bấm mật khẩu vang lên từ cửa, Thái Hanh dường như đã trở lại, một lúc sau, cánh cửa mở ra, Thái Hanh đẩy xe mua sắm vào, trên xe đầy chuyển phát nhanh.
Thái Hanh đổi dép lê, ngẩng đầu lên, "Ba? Sao ba lại ở đây."
Trí Mân đi tới, ngạc nhiên hỏi: "Chiếc xe đẩy nhỏ này từ đâu đến?"
"Bảo an dưới lầu cho tôi mượn, lát nữa phải trả lại cho hắn."
"Hắn còn chuẩn bị cái này à?"
"Hắn đặc biệt chuẩn bị cho những chủ nhà thích mua đồ." Thái Hanh nói, ánh mắt chăm chú nhìn Trí Mân.
Cha Kim rảnh rỗi đứng trong phòng khách, khuôn mặt giống với Thái Hanh đến 70%, cau mày nói: "Sao con lại mua nhiều đồ vậy?"
Trí Mân chưa kịp mở miệng thì cha Kim đã chỉ vào tấm ảnh cưới treo trên tường, bắt đầu kể tội: "Chụp ảnh cưới thôi mà học được hút thuốc rồi." Sau đó, ông chỉ vào chiếc xe mua sắm chất đầy hàng chuyển phát nhanh, "Phô trương lãng phí. Con là một giáo sư đại học----"
"Ba," Trí Mân ngắt lời ông, chậm rãi giơ tay lên, "Đây là chuyển phát nhanh của con."
Cha Kim nghẹn lại, giọng nói có chút trầm xuống: "Con mua nhiều đồ như vậy?"
Trí Mân cười gượng: "Không phô trương, không lãng phí, đều là nhu yếu phẩm trong cuộc sống."
"Ba không có ý đó, ba cũng không phải nói con..."
Cha Kim liếc nhìn Thái Hanh, sự kiêu ngạo của ông lắng xuống phân nửa, thực ra trước đây ông chưa bao giờ căng thẳng với Thái Hanh như thế này, nhưng kể từ trước khi đi du học Thái Hanh come out với người trong nhà, đã chọc ông giận đến mức thiếu chút nữa nhập viện, thì hình thức ở chung của ông và Thái Hanh liền biến thành như bây giờ.
Thật sự năm đó không thể tiếp thu, bây giờ thật vất vả để tiếp thu, thậm chí bây giờ Thái Hanh cũng đã kết hôn với một người đàn ông, nhưng quan hệ của ông với Thái Hanh vẫn không thể trở lại như xưa.
Đã nhiều năm như vậy, ông đã quen cái hình thức ở chung này với Thái Hanh, khó có thể thay đổi.
"Bây giờ con có hút thuốc không?" Cha Kim hỏi Thái Hanh.
"Không có."
Cha Kim gật đầu, liếc mắt Trí Mân: "Sau này con cũng nên ít hút thuốc đi."
Trí Mân mím miệng, không dám hé răng.
"Trước khi kết hôn với Thái Hanh, con không có quan hệ gì với nhà họ Kim, ba không có tư cách để quản con. Bây giờ con đã kết hôn với Thái Hanh, con gọi ba một tiếng ba thì con chính là con trai của ba, ba yêu cầu ở Thái Hanh như thế nào thì cũng sẽ yêu cầu con như vậy."
Trí Mân gật đầu liên tục: "Ba cứ việc yêu cầu."
Cha Kim nghiêm túc: "Ba nên cho con xem mấy tiêu bản phổi bị hư do hút thuốc ở trong bệnh viện."
Khi còn bé, Thái Hanh đã từng nhìn thấy những mẫu vật đó, cười nói: "Không có chuyện gì mà ba dọa người làm gì?"
Thái Hanh đẩy xe hàng vào phòng khách, Trí Mân lấy hàng chuyển phát nhanh ra.
Cha Kim cũng là người không mua sắm trực tuyến, biết Thái Hanh không có thói quen mua đồ qua mạng, cho nên vừa rồi nhìn thấy hắn đẩy một đống chuyển phát nhanh cũng hơi kinh ngạc.
"Ba đến đây bằng gì?" Thái Hanh hỏi cha Kim, "Ba có muốn ở lại dùng cơm không?"
"Ba ngồi tàu điện ngầm đến, phải đi rồi." Cha Kim nói, "Buổi tối về nhà ăn cơm, Tết nhất mà không ăn nổi một bữa cơm ở nhà."
"Con biết rồi. Con đưa ba về."
"Không cần, nhà cách đây không xa, lái xe còn không nhanh bằng tàu điện ngầm."
"Vậy ba đi đường cẩn thận."
...
Sau khi cha Kim rời đi, Trí Mân đã cắm hoa vào trong những chiếc bình sạch sẽ xong xuôi, Thái Hanh liếc nhìn những bông hoa, hỏi: "Ba tôi mang chúng đến đây?"
"Phải, ba của anh khá lãng mạn đấy."
Thái Hanh cười cười: "Hoa hái ở vườn nhà, đúng không?"
Trí Mân cũng cười: "Trước đây ba cũng hái rồi sao?"
"Đúng vậy, lúc tôi và Lý Tư Tri tốt nghiệp." Thái Hanh nhớ lại chuyện cũ, "Còn có kỉ niệm ngày cưới với mẹ tôi nữa."
"Hoa này là do tự ông ấy trồng, rất quý giá."
"Vậy thì em có chút vinh hạnh." Trí Mân cười nói.
"Anh và ba vẫn luôn như thế này đúng không?" Trí Mân chọn ra một kiện hàng to nhất từ trong đống đồ chuyển phát nhanh, "Em cảm giác hai người vừa gặp đã căng thẳng."
"Tôi quen rồi." Thái Hanh nói, "Ông ấy cũng quen rồi, tôi cũng phụng bồi thói quen của ông ấy."
Trí Mân ngẩng đầu lên nhìn hắn.
Thái Hanh cũng nhìn Trí Mân, "Mười năm trước, tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ kết hôn với một người đàn ông."
"Cũng chưa bao giờ nghĩ sẽ kết hôn với em."
Trí Mân hỏi: "Có phải năm đó ba không chấp nhận anh thích đàn ông đúng không?"
Thái Hanh ừm một tiếng: "Phản ứng rất dữ dội. Tôi come out khiến ông ấy tức giận đến sinh bệnh. Sau đó tôi đi du học, cả năm trời ông ấy cũng không liên lạc với tôi."
"Đã nhiều năm như vậy, ba cũng đã cố gắng thay đổi." Trí Mân nói, "Hiện tại không phải anh đã kết hôn với em rồi sao?"
"Tôi biết, nên đôi khi tôi rất hối hận, hối hận vì mình đã không chọn cách khác nhẹ nhàng hơn".
Ba của Thái Hanh đã hòa giải mọi thứ, nhưng ông vẫn chưa hòa giải với chính hắn.
Trí Mân cầm lấy tay của Thái Hanh, gãi gãi lòng bàn tay hắn, không nói lời nào.
Trí Mân tìm một con dao, mở bưu phẩm chuyển phát nhanh, nói: "Em có mua máy mát xa cho ba mẹ, buổi tối về nhà ăn cơm chúng ta mang qua cho họ. Còn có mấy món ăn dì làm, cũng mang qua luôn."
"A Mân—"
"Hả?"
"Máy mát xa bao nhiêu tiền?"
Trí Mân cúi đầu nghịch máy mát xa, sau đó xem qua sách hướng dẫn, "Em quên rồi, hình như là hơn hai mươi nghìn?"
Thái Hanh nâng cằm của anh lên, nghiêm túc hỏi anh: "Sao em lại xa xỉ như vậy?"
Trí Mân bật cười: "Không nuôi em nổi sao?"
"Phải, ai bảo tôi là quỷ nghèo."
"Không sao, em nuôi anh.".
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com