Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 4: Thái Tử truyền gọi

Lý Đức Trang sụp đổ thu lại một hớp khí lạnh.

Nguyên chủ thật là big gan.

Không chỉ có muốn làm nữ nhân của hoàng đế! Còn phải làm con trai của hoàng đế!

Để cho anh xuyên thành người như vậy thật không phải là đang chọc giận anh sao? !

"Hồi bẩm Thái tử điện hạ, nô tài lần trước là vô tình."

Vừa dứt lời, trên đỉnh đầu thì có người nhẹ "xuy", hiển nhiên không tin. Thái tử là trai hiền sắc, là bên ngoài đang lúc lưu truyền ra, là thật hay giả không thể biết. Nhưng trong cung có không ít người đã chuẩn bị động thủ.

Lúc này nếu là đổi lại là người ngoài, anh đã sớm bị sợ hồn bất phụ thể.

Lý Đức Trang không, anh ổn nhất.

Anh tương đối hiểu làm sao nịnh hót.

"Thái tử điện hạ nhân trung long phượng, bên ngoài xuất chúng, anh tư hiên ngang, bất luận trai gái tất cả đối với điện hạ tâm duyệt thần phục, nô tài cũng không ngoại lệ. Lần trước thấy điện hạ, chốc lát bị khí thế điện hạ chấn nhiếp, rối loạn phương tấc, mới có thể đụng điện hạ, vạn mong điện hạ tha thứ."

Lời vừa nói ra, những người bên cạnh hắn không nói.

Ai có gan ngay trước mặt Thái tử nói Thái tử không tốt?

Người ngoài mất hứng, Thái tử dĩ nhiên là cao hứng.

"Đứng lên đi."

"Tạ điện hạ."

Lý Đức Trang đứng lên, hắn như vậy quỳ một cái cùng nhau, chỗ hông cất sách nhỏ liền rớt xuống. Gió thổi một cái liền lật ra trang thứ nhất, phía trên bất ngờ là một con chó sói. Le que mấy bút nhưng trông rất sống động.

Thái tử khom người nhặt lên, tới lật một cái.

Trừ chó sói còn có một tiểu cô nương đội một cái mũ, chẳng qua là quần áo có chút kỳ dị, chưa từng thấy qua.

"Đây là ngươi vẽ?"

Lý Đức Trang trả lời: " Vâng."

Thái tử một trang bay qua trang, lật hai trang cười một tiếng.

Những người bên cạnh liền đều nhìn lại.

Một người trong đó hỏi: "Tranh này phải không tệ, chẳng qua là giá bút pháp hiếm thấy, học ở nơi nào?"

Lý đức tráng đáp: "Chính nô tài đã qua loa vẽ."

Thái tử đem sách tranh đưa lại.

"Câu chuyện ngược lại rất thú vị."

Một chút cũng không thú vị.

Tiểu hồng mạo cùng đại hôi lang. [Cô bé quàng khăn đỏ và con sói lớn xấu xa]

Cho đứa nhóc trong lãnh cung kia dùng, kích thích tính trẻ con, để cho hắn chớ đi trên con đường hắc đạo một đi không trở lại.

Thái tử nói xong liền cùng những người khác rời đi. Lý Đức Trang thở phào nhẹ nhõm, đem sách tranh lần nữa cất đi. Chờ trực đêm kết thúc, cửa cung có một tiểu thái giám ngăn cản anh, tiến lên một bước, ghé vào bên tai anh.

"Lý thị vệ, Thái tử điện hạ xin mời."

Căn cứ đáng tin vào tài liệu trong nguyên sách.

Thái tử hắn chính là một cơ lão(gay:>), trong phủ có mười bảy mười tám tiểu quan.

Thái tử một khi chơi, vậy coi như là trào lưu. Cao môn đại hộ trong cũng muốn nếm thử một chút đàn ông này là cái tư vị gì, cũng gián tiếp đưa đến Mục Giản bị người khi dễ.

Chi tiết nguyên sách Lý Đức Trang biết không nhiều, nhưng anh biết, cái này Thái tử, chúng hoàng tử coi như cái đinh trong mắt, không bao lâu liền ăn cơm hộp.

Dưới mắt,

Thái tử này sẽ không vừa ý mình đi! ! !

Lý Đức Trang nói: "Ta đau bụng."

Thái giám nói: "Bọn ta đợi Lý thị vệ."

Lý Đức Trang nói: "Hôm nay người khó chịu."

Thái giám nói: "Đông cung có thái y."

Lý Đức Trang không giả vờ nữa, Lý Đức Trang ngửa bài ra*.

*Ngửa bài ra: Ý nói ngửa lên át chủ bài á=))

"Có thể không đi sao?"

Tiểu thái giám cho hắn một cái ánh mắt, để cho chính hắn lãnh hội.

Lý Đức Trang: "..."

Hai người một đường đi tới đông cung, từ cửa hông vào, đi trên đường nhỏ rất hiếm vết người, đến thư phòng, đứng ở trước cửa. Lý Đức Trang chưa bao giờ có một khắc khẩn trương như vậy, hoa cúc cũng co chặt.

Tiểu thái giám cung kính nói: "Thái tử điện hạ, người đã mang tới."

Bên trong truyền tới thanh âm dịu dàng ấm áp của Thái tử, "Vào đi."

Tiểu thái giám liền đẩy cửa ra, nhường qua một bên, để cho Lý Đức Trang đi vào, sau đó đóng cửa lại.

Lý Đức Trang chân chân thiết thiết cảm thấy, cái gì gọi là dê vào miệng cọp!

Thái tử ngồi ở án thư trước, thả sách lên tay ôn hòa ánh mắt nhìn về phía Lý Đức Trang. Người thiếu niên dáng người cao ngất, thái giám thị vệ rụt rè e sợ một chút cũng không vậy, giống như một cây tiểu Bạch dương.

Lý Đức Trang trong tâm thình thịch.

Quả thực tránh không thoát, anh liền nói chính anh có bệnh! Loại đó sẽ làm thối rữa cuộc đời của anh! Nhìn vậy thái tử còn có thể làm gì mình!

Thái tử lần nữa cầm sách lên, hòa nhã nói.

"Trên bàn có giấy bút, vì cô hội bức giống như đi."

"..."

Ha?

Không nhìn ra, ngài còn thật tự luyến...

Lý Đức Trang vẽ tranh xong, giao cho Thái tử. Thái tử tương đối hài lòng, cho tiền thưởng, để cho người dọn dẹp một gian buồng rồi đi ra, để Lý Đức Trang ở nơi này qua một đêm, ngày mai về lại cung.

Lý Đức Trang thở phào nhẹ nhõm.

Hoa cúc giữ được rồi...

Hôm sau Lý Đức Trang trở lại cung, theo lệ dò xét, trực đêm. Khi các loại công việc kết thúc, Lý Đức Trang mới có thời gian đi đến nơi của Mục Giản. Lãnh cung như thường lệ trong trẻo lạnh lẽo vắng lặng, không có một chút năm vị*.

*Năm vị: Thú vị của năm mới.

Mục Giản ngồi ở trên bậc thang, trong tay cầm nhánh cây trên đất vẽ lung tung, nghe được tiếng cửa mở thì ngẩng đầu lên, thấy là Lý Đức Trang trên mặt lập tức lộ ra mừng rỡ, nhưng rất nhanh trên mặt lại đầy mất mát, lần nữa cầm lấy cành cây vào trong tay.

Lý Đức Trang tiến lên, từ trong túi móc ra kẹo đường buổi sáng mua.

"Điện hạ nếm thử một chút?"

Mục Giản không để ý tới.

Lý Đức Trang ngồi bên cạnh người hắn.

Mục Giản ủy ủy khuất khuất, "Ngươi nói xong đêm qua tới tìm ta, ngươi gạt người."

"Đêm qua bận bịu, có chuyện trì hoãn."

Mục Giản từ trong ngực mình móc ra một miếng bánh chất lượng không tốt lắm, hơn nữa đã đông cứng.

"Ta giữ lại bánh cho ngươi, nhưng bây giờ thật giống như không thể ăn..."

Đồ ăn nơi này không thể so với những địa điểm khác, thậm chí kém hơn cơm nước của Mục Giản, cũng chỉ giống như tối qua. Có thể hắn để lại cho Lý Đức Trang một miếng.

Lý Đức Trang nhất thời sinh lòng áy náy, cầm lấy miếng bánh kia, đem kẹo đường kín đáo đưa cho Mục Giản.

"Cảm tạ điện hạ nhớ tới nô tài."

Anh cắn một cái bánh.

Bánh kia thật một chút cũng không dễ ăn, lại thô lại cứng. So với đêm qua anh ở đông cung ăn, thật khác nhau một trời một vực.

Nhưng Lý Đức Trang nhìn thấy một đôi mắt sáng ngời của Mục Giản, cũng không nỡ làm bị thương lòng của hài tử, anh hướng hắn mỉm cười.

"Ăn ngon."

Mục Giản nhất thời liền cười, mi mắt cong cong. Nhìn mi mắt thanh tú của Lý Đức Trang, nhìn đôi môi đỏ thắm của anh, đẹp giống như hoa đào ngày xuân vậy. Lỗ tai bất giác liền đốt cháy.

Lý Đức Trang đem cho Mục Giản tranh tiểu hồng mạo cùng đại hôi lang đưa cho hắn, lại nhét cho hắn  hai quyển sách. Dặn dò hắn đợi ở lãnh cung bên trong không nên đi lung tung, phòng ngừa gặp phải người xấu. Mục Giản đều nhất nhất đáp ứng, biểu hiện hết sức khôn khéo. Lý Đức Trang lúc này mới yên tâm đi.

Chờ Lý Đức Trang đi ngay cả bóng lưng cũng không nhìn thấy, Mục Giản mới giật giật xoay người đi vào cung, mặt đối mặt nhưng thấy cách mấy bước, lão ma ma tựa như là mới vừa tỉnh ngủ, ánh mắt có chút mê mang nghi ngờ, nhìn hắn, lại chuyển mâu nhìn về phía đóng chặt cửa cung.

Mục Giản hướng bà ta đi tới.

"Ma ma thức dậy làm gì?"

Lão ma ma lớn tuổi, ban đêm ngủ sớm.

Nhưng là hôm nay khi thức dậy vào nửa đêm mơ hồ nghe được chút động tĩnh, cho là trộm vào. Đi vòng quanh đây, trong thoáng chốc thấy một chéo áo biến mất ở cửa cung.

Bà ta thầm nghĩ cái lãnh cung đổ nát này chẳng có gì đáng người trộm, cũng không thèm để ý, ngược lại trợn mắt nhìn vị hoàng tửđã sớm bị mọi người quên mất này, ra lệnh cho hắn một cách ngạo mạn.

"Điện hạ nửa đêm canh ba không ngủ ở nơi này làm gì? !"

Mục Giản không đáp, cười khanh khách hỏi bà ta.

"Ma ma nhìn thấy gì?"

"Ta nhìn thấy gì? Điện hạ mỗi ngày đều không ngủ ở chỗ này trông nom, chẳng lẽ là làm chuyện gì áy náy, sợ lão bà ta thấy đi!"

Mục Giản vẫn cười, lặp lại một lần.

"Ma ma nhìn thấy gì?

-----------------------------------------------------------------

Chương này nhiều người đọc mình sẽ tiến hành chương sau nha <3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com