Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 79 + 80

Chương 79. Kiếm tốt!

Edit + beta: Iris

Chiết Liễu đang giả chết bị Quý Từ xách lên mắng một trận.

Bé Chiết Liễu oan ức muốn chết, động tác đứng thẳng của thanh kiếm cũng trở nên cực kỳ uể oải.

Quý Từ hiếm khi không an ủi nó.

Còn có thể an ủi được gì nữa hả? Tiểu sư đệ nhà anh biến mất rồi đây này!

Quý Từ vô cùng lo lắng kiểm tra toàn bộ ngôi nhà, cuối cùng không phát hiện được gì cả.

Anh không dám lãng phí một giây phút nào, trực tiếp xách kiếm bước ra khỏi ngôi nhà hoang này.

Bây giờ có lẽ đã là nửa đêm, mặt trăng đã xuất hiện, tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ, miễn cưỡng có thể thấy rõ con đường phía trước.

Quý Từ ánh mắt tinh tường, phát hiện ra vài dấu móng vuốt trên nền đất bùn bên ngoài ngôi nhà.

Trông giống như bàn chân của một loại động vật có vú nhỏ để lại.

Quý Từ nhìn trái nhìn phải, phát hiện dấu chân hơi giống dấu chân của một con chồn.

Nhưng… Anh cẩn thận suy nghĩ, nếu nói là con chồn kéo Tần Giác và người đánh xe đi thì có vẻ không thực tế lắm.

Trừ khi là chồn thành tinh.

Nghĩ vậy, Quý Từ cảm thấy mình dường như đã nghĩ ra điều gì đó.

Anh mở thần thức, cẩn thận tìm kiếm xung quanh.

Cảnh vật trong đêm tối không được rõ, nhưng điều chắc chắn là Chiết Liễu Kiếm trong tay Quý Từ đang rất không an phận.

Dường như nó cũng biết mình phạm sai lầm, vì vậy nóng lòng muốn thể hiện bản thân, bắt đầu cố gắng thoát khỏi tay Quý Từ, muốn chia binh làm hai đường tìm Tần Giác và người đánh xe đang mất tích.

Quý Từ đưa tay túm nó trở về, nghiêm trang nói:

“Hay là thôi đi, kêu ngươi đi gác đêm mà cũng ngủ cho được, nếu ngươi rời khỏi ta, nói không chừng ngươi cũng sẽ mất tích thì sao.”

Chiết Liễu Kiếm ngẩn ra một lúc, sau đó tủi thân phát ra tiếng ong ong.

Quý Từ không để ý tới nó, linh kiếm nhỏ này quá có nhân tính, còn có linh tính hơn cả Tần Giác.

Không biết có thể hóa hình hay không.

Anh đè nén suy nghĩ muốn hỏi Chiết Liễu là bé trai hay bé gái, không được, chuyện quan trọng hiện giờ là tìm được tiểu sư đệ.

Mặc dù tiểu sư đệ cũng rất mạnh, chưa chắc đã xảy ra chuyện, nhưng Quý Từ vẫn rất lo cho y.

Anh liệt loại cảm giác này vào tình yêu của phụ thân dành cho nhi tử.

Thần thức của tu sĩ Hóa Thần rất mạnh mẽ, chỉ cần Quý Từ muốn, thần thức của anh có thể bao phủ trong phạm vi bán kính hàng trăm, thậm chí là hàng ngàn dặm, tiến hành tìm kiếm trải dài nhưng không hề khoa trương.

Anh cảm thấy mình như một máy dò hình người, ngầu không giới hạn.

Rất nhanh, Quý Từ đã tìm được hơi thở của người sống ở khe núi phía xa.

Thông qua thần thức, Quý Từ thấy rất rõ.

Người đánh xe và Tần Giác đang bị trói bằng dây mây nằm dưới đất, dường như đang ngất xỉu.

Mắt Quý Từ lóe lên, dẫm lên Chiết Liễu Kiếm, nhanh chóng bay về phía mục tiêu.

……

Khi cách khe núi một khoảng, Quý Từ ngừng lại.

Nơi này là một hang động, nhưng khu vực xung quanh hang động được dọn dẹp rất sạch sẽ.

Cỏ dại và rêu xanh được nhổ bỏ một cách nhân tạo, ngay cả một số viên đá có hình thù kỳ quái cũng được mài nhẵn, khắp nơi gọn gàng đến lạ lùng.

Trong đầu Quý Từ dần dần hiện ra một dấu chấm hỏi.

Bên trong khe núi này, chẳng lẽ có người ở?

Có người ở thì không sao, nhưng dường như còn là một người mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế.

Quý Từ không dám nghĩ thêm gì khác, sau khi quan sát một lúc, anh lập tức đi thẳng vào hang động.

Không chỉ bên ngoài hang động, ngay cả bên trong hang động cũng được quét dọn rất sạch sẽ.

Ít nhất theo Quý Từ thấy, nơi này không hề có bụi bẩn quá nhiều.

Anh đi lên vài bước, vươn tay vỗ nhẹ lên mặt Tần Giác:

“Tiểu sư đệ, tiểu sư đệ? Đệ mau tỉnh lại đi.”

Nhưng Tần Giác ngủ rất sâu, mặc cho Quý Từ có gọi thế nào cũng không tỉnh lại.

Anh hơi sốt ruột, cuối cùng đặt ngón tay lên cổ tay Tần Giác một lúc, phát hiện dường như y trúng thuốc mê.

Được rồi, bảo sao gọi mãi không tỉnh.

Quý Từ chạy đến kiểm tra người đánh xe, quả nhiên đối phương cũng vậy.

Quý Từ thở dài, rút Chiết Liễu Kiếm ra, cắt hết dây mây trói trên người bọn họ.

Vị tiểu gia nào đó bất công quá trời, sau khi không có dây mây cố định, thấy Tần Giác và người đánh xe một người ngã sang bên trái một người ngã sang bên phải.

Anh vội vươn tay ôm Tần Giác vào lòng, sau khi xác nhận tiểu tâm can của mình không bị thương gì mới thở phào nhẹ nhõm.

Ngay sau đó, bên cạnh truyền đến tiếng cơ thể ngã xuống đất rất nặng, hình như còn bị cắm đầu.

Quý Từ: “…”

Hết cách rồi, anh không có thuật phân thân.

Sau khi sắp xếp cho Tần Giác xong, anh mới hơi chột dạ đỡ người đánh xe lên.

Thật là tội lỗi, tội lỗi quá.

Thuốc mê này có vẻ như rất mạnh, trong một chốc một lát hai người sẽ không tỉnh lại.

Quý Từ cũng không định dẫn bọn họ rời đi.

So với cái này, anh càng muốn đích thân bắt cái tên đã trói tiểu sư đệ hơn.

Anh muốn xem thử, rốt cuộc là người hay yêu tinh đang quấy phá.

Thời gian trôi qua từng phút từng giây, chân trời đã bắt đầu tờ mờ sáng, một vệt bụng cá trắng dần hiện ra.

Quý Từ nhạy bén nghe thấy tiếng bước chân nhỏ xíu bên ngoài hang động.

Anh lập tức căng cứng người, bắt đầu đề phòng.

Nghe âm thanh, hình như chỉ có một người.

Nhưng người này dường như bước đi chưa vững, tiếng bước chân rất kỳ quái, như thể suốt đường đi toàn dùng mũi chân để đi.

Làm gì có con người bình thường nào đi như vậy?

Trong đầu Quý Từ hiện lên các truyền thuyết kỳ lạ, cuối cùng nhớ tới những yêu ma quỷ quái đó.

Những yêu ma quỷ quái đó dường như toàn nhón chân để đi.

Trời hôm nay chợt trở lạnh.

Quý Từ quay đầu nhìn Tần Giác một cái, tay nắm chặt Chiết Liễu Kiếm, mắt nhìn chằm chằm cửa hang động, bày sẵn trận địa đón quân địch.

Ngay sau đó, một đôi chân xuất hiện trong tầm mắt Quý Từ, anh lập tức ném Chiết Liễu Kiếm ra!

Tiếng xé gió bén nhọn vang lên, chủ nhân của đôi chân kia phát ra tiếng kêu thảm thiết, sau đó là tiếng chậu gỗ rơi xuống đất.

“Móa! Thằng chó nào ám sát ông đây!”

Nghe giọng nói, Quý Từ nhíu mày.

Anh bước lên hai ba bước thì thấy người nằm dưới đất là một thiếu niên khoảng 15-16 tuổi, trên đầu có đôi tai màu vàng, bề ngoài trông khá thanh tú.

Quý Từ nhận ra đôi tai kia, vì vậy anh nói một cách chắc chắn: “Quả nhiên là chồn tinh.”

Ai ngờ anh vừa dứt lời, chồn tinh kia đã nổi giận gào lên:

“Chồn cái gì mà chồn! Ông đây là hồ ly! Hồ yêu! Hàng chính tông, là hồ yêu biết mê hoặc con người!”

Hồ yêu?

Vẻ mặt Quý Từ trở nên kỳ lạ.

Anh cẩn thận nhìn lỗ tai trên đỉnh đầu thiếu niên, đang định nói không thể nào thì kịp thời kìm lại, sau đó tức giận nói:

“Ta không quan tâm ngươi là chồn hay hồ ly, ta chỉ hỏi ngươi, vì sao ngươi lại bắt tiểu sư đệ của ta?”

Con chồn tự xưng là hồ yêu kia cử động cái chân: “Bắt tiểu sư đệ của ngươi cái gì? Ta đang cứu mạng các ngươi đó!”

Nghe vậy, Quý Từ dừng lại.

Anh vặn khuôn mặt thiếu niên qua, phát hiện ngoại hình con chồn nhỏ này không có gì nổi bật, mặc dù không đẹp trai bằng anh, nhưng cũng coi như là xinh đẹp, có chút nam sinh nữ tướng.

Quý Từ híp mắt: “Ngươi nói cứu mạng chúng ta là sao?”

Thiếu niên kia ngửa cổ:

“Ngôi nhà đó, không, toàn bộ thôn làng đó là thôn quỷ! Nếu ta không đưa các ngươi ra ngoài, các ngươi chết khi nào cũng không biết!”

Thì ra là thế… Không đúng.

Sắc mặt Quý Từ kỳ quái: “Vậy là ngươi cứu tiểu sư đệ nhà ta và người đánh xe kia, nhưng lại không cứu ta?”

Tại sao lại như vậy…

Thấy vậy, thiếu niên nổi giận mắng: “Ta không cứu ngươi hả? Ta vừa chạm vào ngươi, linh kiếm bảo bối của ngươi đã kề vào cổ ta, không cho ta động đậy, ta đương nhiên chỉ có thể kéo hai người khác đi rồi!”

Quý Từ:???

Anh cúi đầu nhìn xuống, quả nhiên Chiết Liễu đã đâm cả thân kiếm xuống bùn đất vì chột dạ.

Quý Từ cười lạnh một tiếng.

—— Mọe nó, đúng là kiếm tốt của ta!

🌞🌞🌞🌞🌞

Chương 80. Chồn thành tinh

Edit + beta:Iris

Đến cuối cùng, mọi chuyện lại thành ra thế này!

Quý Từ rút Chiết Liễu Kiếm đang chôn dưới đất lên, anh muốn mắng, nhưng cảm thấy mắng tới mắng lui một thanh linh kiếm quá kỳ quặc, đành phải từ bỏ.

“Thôi.” Anh thở dài, sau đó nhìn về phía thiếu niên, vẫn hơi nghi ngờ, “Ngươi thật sự không có ý xấu?”

Thiếu niên trừng to mắt: “Ta! Không! Có!”

“Ta không phải loại yêu đó!”

Nghe vậy, Quý Từ nửa tin nửa ngờ thu Chiết Liễu Kiếm vào vỏ, sau đó kéo thiếu niên đứng lên.

Thiếu niên phủi bụi đất trên người, chậc một tiếng, nói:

“Đúng là Lã Động Tân cắn chó, không nhận ra tấm lòng của người tốt.”

Quý Từ im lặng một lúc: “Hình như là chó cắn Lã Động Tân* mà.”

*Mọi người có thể search câu chuyện “chó cắn Lã Động Tân” để đọc, mình không bê lên đây được, truyện ngắn à, chưa được một trang nữa, nhưng hay lắm, mình mới đọc rồi :>>>

Thiếu niên nghẹn họng, hét lên: “Ta nói là Lã Động Tân cắn chó, thì là Lã Động Tân cắn chó!”

“Được được được, Lã Động Tân cắn chó.” Quý Từ bất đắc dĩ.

Thiếu niên nhặt chậu gỗ dưới đất lên, buồn bực nói: “Ta hứng nước cả đêm, giờ lại không còn chút gì.”

Quý Từ nhìn chậu gỗ trong tay hắn, kinh ngạc hỏi: “Là nước gì mà phải hứng cả đêm?”

“Sương sớm.” Thiếu niên đau lòng nhìn chậu gỗ chỉ còn lại một chút ở đáy, “Vốn là để bọn họ uống.”

Bọn họ?

Quý Từ nhìn theo hướng ngón tay hắn chỉ, sau đó thì thấy tiểu sư đệ nhà mình hôn mê bất tỉnh.

… Con chồn nhỏ này hình như không có ý xấu thật.

Quý Từ ngoan ngoãn xin lỗi: “Thành thật xin lỗi, trước đó hiểu lầm ngươi.”

Thiếu niên quay đầu nhìn anh: “Ta không cần ngươi xin lỗi.”

Hắn dùng tay gõ gõ vào linh kiếm bên hông Quý Từ, vẻ mặt tức giận:

“Ngươi không làm gì sai, nhưng linh kiếm của ngươi thì khác, ta muốn nó xin lỗi!”

Chiết Liễu nghe thấy, lập tức phát ra tiếng ong ong phẫn uất bất bình.

Quý Từ lòng nói ngươi phạm sai lầm mà còn nói mình có lý?

Lập tức rút Chiết Liễu ra, buộc nó nhận sai.

Dưới dâm uy của Quý Từ, Chiết Liễu không thể không khom lưng cong thân kiếm 90 độ, phát ra tiếng ong ong dồn dập.

Lúc này thiếu niên mới hài lòng: “Hãy bình thân.”

Chiết Liễu ủ rũ cụp đuôi trở về vỏ kiếm, trong lòng cảm thấy mình cực kỳ tủi thân.

Quý Từ cảm thấy là mình ngày thường chiều hư nó, nên mới khiến Chiết Liễu toàn thói hư tật xấu.

Anh trịnh trọng hứa hẹn với thiếu niên: “Ngươi yên tâm, sau này ta nhất định sẽ quản giáo nó thật tốt, không cho nó đi ra hại người.”

Chiết Liễu:…

Thiếu niên miễn cưỡng hài lòng gật đầu.

Trong lúc nói chuyện, bọn họ đã đi đến trước mặt tiểu sư đệ và người đánh xe.

Một chén sương sớm được thiếu niên đút vào miệng tiểu sư đệ và người đánh xe.

Quý Từ không biết bị cái gì, kêu thiếu niên đổi hướng miệng chén để môi của người đánh xe và tiểu sư đệ không chạm vào cùng một nơi.

Nếu không thì chẳng phải là đang hôn gián tiếp sao?

Không được, sự trong sạch của tiểu sư đệ nhà anh quả nhiên vẫn cần sư huynh là anh bảo vệ!

Nhưng thiếu niên không biết điều này, hắn vừa đút nước, vừa mắng Quý Từ ra vẻ, nhiều chuyện.

Quý Từ làm như không nghe thấy.

Qua khoảng mấy giây sau, cuối cùng Quý Từ cũng nhớ tới chuyện muốn hỏi:

“Ngươi… Vì sao lại nói thôn kia là thôn quỷ?”

Thiếu niên nghe xong, lộ ra vẻ mặt hơi cô đơn:

“Trước kia, nơi đó từng xảy ra một án đồ thôn, chứ một cái thôn lớn vậy, nói biến mất là biến mất được sao?”

Án đồ thôn?

Nghe thấy những lời này, Quý Từ sửng sốt: “Nhưng đây là địa bàn Đạo Tông, một cái thôn lớn như vậy bị đồ sát, nhưng lại không có đệ tử Đạo Tông đến đây xử lý sao?”

Thiếu niên nhíu mày: “Đạo Tông là cái gì?”

Hắn sống trong khe núi quanh năm, không hề biết đến thế lực bên ngoài.

“… Là một môn phái tu tiên.” Quý Từ giải thích, “Nói chung, nếu trong Kinh Sở xảy ra trường hợp yêu ma quấy phá, thường sẽ có đệ tử Đạo Tông đến xử lý.”

“Ồ,” Thiếu niên nghe vậy thì ồ một tiếng, chợt nói thêm, “Không phải yêu ma quấy phá.”

Quý Từ nghe vậy thì rất tò mò: “Không phải yêu ma quấy phá, vậy là cái gì?”

“Là người của quan phủ làm.” Giọng thiếu niên rầu rĩ.

Quan phủ? Quý Từ sửng sốt.

Tại sao người của quan phủ lại muốn tàn sát thôn này, bọn họ làm vậy có được lợi ích gì sao?

Như biết được suy nghĩ sâu trong lòng anh, thiếu niên kia tiếp tục nói:

“Người quan phủ cầm sắc lệnh, nói rằng có một thư sinh trong thôn đỗ kỳ thi phạm tội tham ô, ấn theo luật phải trảm chín tộc, vì vậy đã giết cả thôn, thi thể được đặt trong ngọn núi này.”

Nghe xong, Quý Từ nhạy bén phát hiện được điều không đúng:

“Không thể nào, mặc dù luật pháp ở Đại Lương rất khắt khe, nhưng tội tham ô không nghiêm trọng đến mức này, huống chi thôn trang nhỏ này cách kinh thành không xa, cho dù Lương Hoàng nhất quyết muốn gây khó dễ, cùng lắm chỉ sung quân lưu đày thôn dân đến Tháp Ninh Cổ.”

“Loại hành vi đồ sát thôn rồi vứt xác ra sau núi, thực sự quá tàn nhẫn.”

Thiếu niên kia rõ ràng không hiểu gì về thế giới bên ngoài, nghe xong như lọt vào sương mù: “Vậy ý ngươi là, vụ đồ sát thôn không phải do quan phủ làm?”

“Ừm.” Quý Từ gật đầu một cách chắc chắn.

Thiếu niên lập tức mở to mắt: “Vậy phải làm sao bây giờ, ta đã mắng hoàng đế Đại Lương suốt 5 năm rồi!”

Quý Từ:…

Trọng điểm là cái này sao?

Khoan đã, 5 năm trước?

Quý Từ: “Thôn trang này bị đồ sát vào 5 năm trước?”

Thiếu niên: “Đúng vậy.”

Không biết Quý Từ nghĩ tới cái gì, hơi cau mày.

“Ngươi tên là gì?”

Thiếu niên cao giọng trả lời: “A Hồ.”

A Hồ, hồ ly.

Quý Từ không khỏi bật cười.

Không biết vì sao một con chồn lại cố chấp cho rằng mình là hồ ly.

Ngay khi Quý Từ định nói chuyện, bên cạnh vang lên tiếng sột soạt.

—— là của tiểu sư đệ.

Tức khắc, anh không còn quan tâm đến mọi thứ xung quanh nữa, tiến lại gần tiểu sư đệ, đỡ lấy vai y, nhẹ giọng hỏi:

“Thế nào, tỉnh chưa?”

Lông mi Tần Giác khẽ run, sau đó chậm rãi mở mắt.

Giọng thiếu niên khàn khàn, khuôn mặt tuấn mỹ phản chiếu trong đôi mắt đen của Quý Từ.

Sắc mặt y tái nhợt, vươn bàn tay run rẩy ra, muốn chạm vào khuôn mặt Quý Từ nhưng lại không có sức, yếu ớt hô lên:

“Sư… Sư huynh.”

Quý Từ nhanh tay lẹ mắt bụm miệng y lại:

“Sư huynh ở đây, đệ chỉ ngất xỉu thôi. Còn nữa, sau này lúc đệ tỉnh lại thì đừng làm ra dáng vẻ sắp sinh ly tử biệt như vậy, rất xui xẻo.”

Tần Giác:…

Y nhắm mắt, ánh mắt dần khôi phục sự trong trẻo.

Y được Quý Từ đỡ ngồi dậy, sau khi nhìn xung quanh, ánh mắt dán chặt vào thiếu niên mảnh khảnh có khuôn mặt tuấn mỹ cách đó không xa.

Chuông báo động của Tần Giác lập tức vang lên, y gần như ngay lập tức nắm lấy tay Quý Từ, quát:

“Hắn là ai?!”

Quý Từ không biết y kích động như vậy làm gì, giống như đi bắt gian vậy, nên chỉ thuận miệng trả lời:

“Ân nhân cứu mạng đệ, vừa rồi còn đút nước cho đệ uống.”

Nghe vậy, Tần Giác khựng lại.

Y nghiêng đầu, sau đó nhìn thấy ánh mắt nghiêm khắc của Quý Từ.

Tần Giác mím môi, cuối cùng không tình nguyện nói xin lỗi thiếu niên kia:

“Xin lỗi.”

°°°°°°°°°°

Đăng: 31/3/2024

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com