Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

81. Cá chậu chim lồng

"Mị Nhi!"

Trong dinh thự Tiêu gia trống trải, một âm thanh mang theo sự hốt hoảng bỗng nhiên vang lên làm kinh động cả đàn chim đang đậu trên cành cây khiến chúng vỗ cánh bay tán loạn.

Hồn Cẩn với tốc độ chớp nhoáng vội vàng kéo lấy cánh tay Tiêu Mị, thần sắc cô ấy căng thẳng đến mức đôi vai run rẩy. Đôi mắt Hồn Cẩn mở to, lộ rõ vẻ lo âu tột cùng như sợ rằng chỉ một khắc lơ là Tiêu Mị sẽ tan biến vào hư không.

"Mị Nhi, nàng nghe ta giải thích! Xin nàng hãy nghe ta! Tuy ta là người của Hồn tộc nhưng ta cùng Hồn Điện không có bất cứ quan hệ nào cả, ta thề! Tuy nói Hồn Điện cũng là tổ chức nội bộ của Hồn tộc, nhưng mà..."

Bờ môi Hồn Cẩn hơi trắng bệch, không còn chút huyết sắc cô ấy sợ mình nói không lựa lời càng nói càng rối rắm, những lời lẽ cứ thế vấp vào nhau. Đến phần sau cô ấy đều không biết rõ mình đang nói cái gì chỉ cảm thấy một sự bối rối, tuyệt vọng bao trùm như có ngàn sợi tơ vô hình đang thắt chặt lấy cổ họng.

Tiêu Mị khẽ cúi thấp đầu, mái tóc thẳng dài rủ xuống buông lơi che đi khuôn mặt khiến Hồn Cẩn không thể nhìn thấy nét mặt nàng lúc này, không thể đoán được cảm xúc đang ẩn sâu trong đôi mắt ấy. Nàng đứng đó, lặng thinh như một pho tượng đá vô hồn.

Hồn Cẩn hai tay nắm thật chặt bả vai Tiêu Mị, lực đạo dường như muốn giữ nàng lại bằng mọi giá tựa như sợ rằng chỉ cần mình sơ ý nới lỏng một chút lực, cô gái trước mặt liền sẽ không chút do dự quay người rời đi biến mất khỏi tầm mắt mình mãi mãi.

"Ta cùng Hồn Điện không có một chút quan hệ, ta cũng không biết bọn hắn sẽ làm ra chuyện tày đình như vậy... Mị Nhi, nàng tin ta đi mà!"

Lời nói tha thiết, đầy sự van nài của Hồn Cẩn còn chưa dứt liền bị Tiêu Mị cắt ngang. Nàng khẽ ngẩng đầu đôi mắt đỏ hoe, một nụ cười rất miễn cưỡng đầy gượng gạo nở trên môi, cảm giác ấy tựa như nàng sắp bật khóc đến nơi, một nụ cười chất chứa bao nỗi đau khổ, bao sự giằng xé nội tâm.

Tiêu Mị nói, giọng nàng khẽ run rẩy đầy sự mệt mỏi và cả một chút khẩn cầu: "Ta biết... Học tỷ, để ta một mình yên tĩnh một chút... Có thể chứ?" Nàng cần không gian, cần thời gian để đối diện với nỗi đau quá lớn này.

Tiêu Mị không phải một vị Thánh Nhân vĩ đại mà chỉ là một cô gái bình thường, hơi có chút thiên phú cũng có những cảm xúc rất đỗi con người, những tổn thương rất thật. Khi biết người mình thích lại cùng đồng tộc với kẻ đã sát hại phụ thân và ông nội mình, nàng quả thật không cách nào làm đến không có nửa điểm phản ứng lạnh nhạt cũng không thể dùng tâm bình tĩnh đối mặt với Hồn Cẩn ngay lúc này. Nỗi đau ấy quá lớn, quá đột ngột nó như xé toạc trái tim nàng ra làm đôi. Nàng cần thật tốt yên tĩnh một chút, cần không gian riêng để sắp xếp lại những cảm xúc hỗn loạn trong lòng để đối diện với sự thật phũ phàng để cố gắng chấp nhận hoặc từ chối.

Hồn Cẩn cực kỳ lo lắng cho Tiêu Mị, đôi mắt cô ấy không rời khỏi nàng một khắc. Nhưng Hồn Cẩn cũng biết, chính mình với thân phận Hồn tộc lại là một trong những nguyên nhân khiến tâm trạng Tiêu Mị cực xấu lúc này. Nếu cứ quấn quýt chặt lấy, không chịu buông tay sẽ chỉ khiến tâm trạng Tiêu Mị càng tồi tệ hơn mà thôi, đẩy nàng vào vực sâu tuyệt vọng hơn.

Mấp máy bờ môi trắng bệch, Hồn Cẩn lòng không tình không nguyện từ từ buông lỏng tay ra khỏi Tiêu Mị. Cô ấy đứng sững tại chỗ, bất động như một pho tượng gỗ trơ mắt nhìn Tiêu Mị bước vào nhà rồi đóng sập cửa lại, âm thanh khô khốc vang lên như một tiếng nấc nghẹn hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt mình. Bóng lưng Tiêu Mị dù chỉ thoáng qua vẫn mang theo bao nỗi đau, một hình ảnh ám ảnh trong tâm trí Hồn Cẩn.

Tại ngoài phòng Tiêu Mị, Hồn Cẩn đứng đó ước chừng có nửa canh giờ thời gian trôi qua nặng nề như chì. Cuối cùng Hồn Cẩn mới khẽ thở dài một tiếng đầy bất lực và nỗi buồn sâu sắc. Cô ấy nhìn thật sâu một chút vào gian nhà của Tiêu Mị, ánh mắt chất chứa bao niềm day dứt rồi quay người rời đi, lòng nặng trĩu như mang một tảng đá trong lồng ngực. Rời khỏi viện tử của Tiêu Mị, Hồn Cẩn trực tiếp trở về đại sảnh, bước chân nặng nề tâm trí vẫn còn vương vấn hình bóng Tiêu Mị. Sau đó, cô ấy nhờ một đệ tử Tiêu gia may mắn còn sống sót dẫn đường tìm được Tiêu Hàm.

Lúc này Tiêu Hàm vừa mới trở lại sân của mình không lâu, đang lật xem kho đồ vật trong không gian hệ thống của mình. Cô cảm thấy hiện nay người Tiêu gia thật sự quá yếu, tùy tiện một thế lực nào đó cũng có thể dễ dàng đạp họ dưới chân. Cô quyết định lấy ra một chút công pháp đấu kỹ cao cấp hơn từ bộ sưu tập của mình, để lại cho người Tiêu gia giúp họ có sức mạnh tự bảo vệ. Cô không phải đau lòng trước thảm trạng hiện tại của Tiêu gia chỉ là đơn thuần không hy vọng sau này, đại ca, nhị ca và mấy người biểu tỷ, biểu muội có quan hệ không tệ với cô phải đau lòng khổ sở thêm nữa mà thôi.

"Huyền giai cao cấp công pháp, 《 Diễm Mạch Quyết 》, 《 Phong Thanh Quyết 》, 《 Vạn Lôi Quyết 》, 《 Lâm Mộc Thông Linh Quyết 》, 《 Khốn Thủy Tù Thiên Quyết 》..."

Trong không gian hệ thống có quá nhiều đồ vật nhưng công pháp đấu kỹ thích hợp với người Tiêu gia lại không nhiều. Tiêu Hàm dứt khoát để hệ thống hỗ trợ lục soát tìm kiếm công pháp và đấu kỹ từ Hoàng giai trở lên đến Địa giai. Bất quá ánh mắt Tiêu Hàm cao, những công pháp đấu kỹ Huyền giai chất lượng tốt lại càng ít. Tìm nửa ngày cuối cùng cô cũng tập hợp được tất cả các thuộc tính cần thiết.

Lại chọn lựa thêm một chút vũ khí hoặc pháp khí phòng ngự có chất lượng rất tốt, Tiêu Hàm lúc này mới thở phào nhẹ nhõm một gánh nặng như được trút bỏ. Suy nghĩ một chút cô lại đem những viên đan dược luyện chế mà đối với cô không có chút tác dụng nào ra. Số lượng đan dược này rất đáng kể. Những viên đan dược này tuy đối với Tiêu Hàm không có bất kỳ tác dụng nào chỉ là nằm trong hệ thống "hít bụi" nhưng đối với người Tiêu gia mà nói mỗi một hạt đều là trân phẩm khó gặp, vô cùng quý giá.

Nghĩ đến một lát nữa sẽ tìm thời gian đem những vật này giao cho tam trưởng lão cùng mấy người Tiêu gia có tính cách công chính, Tiêu Hàm vừa mới đem những vật này thu vào một chiếc nạp giới không gian liền nghe sau lưng truyền đến một trận tiếng bước chân dồn dập. Không cần quay người chỉ dựa vào hơi thở này, Tiêu Hàm liền biết người tới là ai.

"Có chuyện gì không?" Tiêu Hàm lại kiểm tra lại một lần đồ vật trong nạp giới cũng không quay người, chỉ là nhàn nhạt hỏi một câu giọng cô không chút cảm xúc.

Nhìn thấy thái độ này của Tiêu Hàm ánh mắt Hồn Cẩn hơi ảm đạm đi hai phần. Kỳ thực Tiêu Hàm đối với tất cả mọi người, trừ Cổ Huân Nhi ra đều có thái độ này. Hồn Cẩn cũng đã quen rồi chỉ là hiện tại xảy ra chuyện như vậy trong lòng Hồn Cẩn vốn đã khó chịu lại nghe giọng Tiêu Hàm lãnh đạm như vậy, khó tránh khỏi sẽ không suy nghĩ nhiều sẽ cảm thấy tủi thân. Tuy nhiên, tất cả đều là ảo giác mà thôi.

Hồn Cẩn hít sâu một hơi, trên mặt hiện ra một chút ý cười tự giễu: "Cô cũng cảm thấy chuyện Hồn Điện có liên quan đến ta ư?"

Tiêu Hàm liếc nhìn cô ấy một cái, nhìn ra được suy nghĩ trong lòng Hồn Cẩn không khỏi lắc đầu, thần sắc vẫn như cũ không chút thay đổi: "Ta biết không có quan hệ gì với cô."

Hồn Cẩn hơi sững sờ, thần sắc cô ấy liền hòa hoãn không ít, một nỗi lo lắng được gỡ bỏ.

Tiêu Hàm nhạt nhẽo lặp lại một lần: "Có chuyện gì không?"

Trải qua lời nhắc nhở của Tiêu Hàm, Hồn Cẩn mới nhớ ra mình đến tìm cô ấy là có chuyện. Cô ấy lấy lại bình tĩnh trầm mặc một chút, rồi nói: "Tuy nói chuyện Tiêu gia ta một chút cũng không biết nhưng bất kể nói thế nào Hồn Điện đều là tổ chức nội bộ của Hồn tộc mà ta thân là tộc nhân Hồn tộc cũng có trách nhiệm."

Tiêu Hàm nhìn cô ấy một cái, cô không tin rằng Hồn Cẩn tìm đến mình chỉ là để nói lời xin lỗi. Có điều gì đó sâu xa hơn.

"Ta muốn về Hồn tộc nhìn một chút." Thần sắc Hồn Cẩn hơi ngưng trọng, giọng cô ấy đầy vẻ quyết tâm. "

Trở về nhìn một chút vì sao người Hồn Điện lại ra tay với Tiêu gia các cô, chí ít ta cần cho Mị Nhi một câu trả lời, một lời giải thích rõ ràng."

Tiêu Hàm cũng khẽ cau mày, liếc nhìn cô ấy một cái: "Cô ở trong tộc có địa vị cực cao sao?"

Hồn Cẩn không biết vì sao Tiêu Hàm lại hỏi như vậy, nhưng vẫn thành thật trả lời: "Không tính là cực cao, ta chỉ là cháu gái của một trưởng lão Hồn tộc. Gia gia ta là Tứ trưởng lão Hồn tộc, nắm giữ Đấu Kỹ Các của Hồn tộc. Địa vị không tính cực cao nhưng cũng còn có thể."

Tiêu Hàm lại hỏi: "Vậy còn Hồn Điện thì sao?"

Hồn Cẩn nhíu mày: "Hồn Điện... Hồn Điện là do tộc trưởng chủ quản xem như thế lực trực hệ của tộc trưởng. Những người khác không có quyền nhúng tay vào quyết định và hành động của Hồn Điện."

"Vậy cô muốn làm sao biết rõ chân tướng sự thật?" Tiêu Hàm nhạt nhẽo hỏi, giọng cô ẩn chứa sự hoài nghi. "E rằng dùng quyền lợi của gia gia cô cũng không cách nào chất vấn Hồn Điện đâu."

Nghe vậy Hồn Cẩn nghẹn lời, cô ấy cảm thấy Tiêu Hàm nói rất có lý, một sự thật phũ phàng.

Sau một lúc lâu, Hồn Cẩn mới rầu rĩ không vui nói: "Nhưng ta vẫn muốn trở về một chuyến hỏi cho rõ ràng. Ta tổng cảm thấy trong tộc dường như đã xảy ra chuyện gì đó."

Tiêu Hàm nhìn cô ấy một cái, suy tư chốc lát rồi gật đầu. Cô vốn không có quyền lợi ngăn cản Hồn Cẩn về nhà. Hồn Cẩn muốn trở về thì cứ trở về. Bất quá...

"Cô cùng ta nói cái này làm gì?" Tiêu Hàm cảm thấy có chút kỳ quái. Muốn trở về thì cứ trở về, mình cũng không phải ai của cô ấy, vì sao còn muốn đặc biệt tới nói với mình?

Hồn Cẩn trả lời: "Tốt xấu cô cũng là Môn chủ Vãng Sinh Môn, ta thân là một thành viên của Vãng Sinh Môn tự nhiên là muốn cùng cô nói một chút, để cô biết rõ."

Người quản lý đã lâu không ra vẻ uy quyền như Tiêu Hàm trừng mắt nhìn, trong lúc nhất thời không biết nên nói gì. Dường như có chút đạo lý.

Tiêu Hàm suy nghĩ một chút vẫn là nhắc nhở một câu: "Cô tốt nhất vẫn là cẩn thận một chút thì hơn."

Hồn Cẩn cũng bật cười lắc đầu, nói: "Ta về nhà mình, cần gì phải cẩn thận từng li từng tí như vậy chứ?"

Vậy cũng không nhất định. Tiêu Hàm thu lại đôi lông mày đang cau chặt. Chẳng biết tại sao, cô luôn có một loại cảm giác xấu tựa như là từ nơi sâu xa có cái gì đó siêu thoát khỏi sự khống chế của cô, khiến cô có chút bất an một nỗi lo lắng mơ hồ. Nhưng cảm giác này nổi lên có chút không hiểu thấu, Tiêu Hàm cũng không biết nên làm gì để nói với Hồn Cẩn. Cuối cùng chính như Hồn Cẩn nói, Hồn tộc là nhà của cô ấy chứ không phải cái gì địa phương nguy hiểm.

Suy tư chốc lát, Tiêu Hàm ngước mắt nhìn Hồn Cẩn một chút theo không gian hệ thống lật ra một bình đan dược đưa cho Hồn Cẩn. Hồn Cẩn nhận lấy hơi nghi hoặc nhìn về phía Tiêu Hàm, không hiểu cô ấy đây là ý gì.

"Đây là Nhuận Hồn Đan." Tiêu Hàm nói.

"Cô thân là dòng chính Hồn tộc, tu luyện hẳn là công pháp có liên quan đến linh hồn. Viên Nhuận Hồn Đan này có khả năng ở một mức độ rất lớn bảo vệ linh hồn cô, không bị thương tổn."

Đối với dòng chính Hồn tộc những người lấy linh hồn làm cơ sở tu luyện, linh hồn là cực kỳ trọng yếu. Một khi linh hồn bị tổn thương đối với họ mà nói chính là đả kích trí mạng, không thể hồi phục.

Tay cầm lấy viên Nhuận Hồn Đan này, Hồn Cẩn bỗng nhiên cảm thấy có chút phỏng tay. Lực lượng linh hồn quỷ quyệt coi như là Hồn tộc, những người đặc biệt tu luyện linh hồn đối với lực lượng linh hồn cũng chỉ là kiến thức nửa vời chưa thể nắm bắt hoàn toàn. Cho nên loại đan dược trực tiếp tác dụng lên linh hồn như thế này có thể nói là có tiền mà không mua được. Ngược lại, Hồn Cẩn từ khi sinh ra đến giờ chưa từng nghe nói qua loại đan dược tương tự. Cô ấy tuyệt đối không ngờ rằng, Tiêu Hàm lại có thể lấy ra đan dược ôn nhuận bảo vệ linh hồn quý giá như vậy.

Nhuận Hồn Đan là đan dược đặc hữu của Tu Chân Giới cũng là loại đan dược hiếm có thể chữa trị và bảo vệ linh hồn. Loại đan dược này phẩm giai đại khái ở thất phẩm bất quá bởi vì tài liệu khó tìm do đó trên tay Tiêu Hàm cũng không nhiều.

Thở phào một cái, Hồn Cẩn đem đan dược thận trọng thu vào trong nạp giới của mình sau đó hướng về phía Tiêu Hàm cảm kích gật đầu một cái, nói tiếng cám ơn chân thành.

"Cô dự định khi nào thì đi?" Tiêu Hàm lên tiếng hỏi.

Hồn Cẩn nhìn sắc trời một chút, suy tư chốc lát rồi nói: "Sáng sớm ngày mai."

"Muốn cùng Tiêu Mị nói một tiếng không?"

Hồn Cẩn gật đầu tuy nói hiện nay Tiêu Mị khả năng không quá muốn gặp mình nhưng cô ấy vẫn cần cùng Tiêu Mị nói một tiếng. Nếu không, nếu rời đi quá lâu Mị Nhi lo lắng làm thế nào? Thở dài, Hồn Cẩn lại cùng Tiêu Hàm hàn huyên vài câu cùng cô ấy bàn giao một chút những gì có liên quan đến Hồn Điện rồi liền cáo từ rời đi. Đưa mắt nhìn Hồn Cẩn rời khỏi, Tiêu Hàm mới thong thả thu hồi tầm mắt. Cô nhìn trước mặt những chai lọ ngổn ngang bỗng nhiên cảm thấy có chút mệt mỏi không khỏi đưa tay vuốt vuốt thái dương.

【 Ký chủ, người sao vậy? 】 Lập tức nhận thấy Tiêu Hàm hình như không quá dễ chịu, hệ thống lo âu hỏi thăm một câu. Một bên hỏi, nó còn một bên quan tâm quét xuống cơ thể Tiêu Hàm kiểm tra đo lường một thoáng số liệu cơ thể của đối phương. Sau đó cho ra kết quả là ký chủ đại nhân không có bất cứ vấn đề gì, đặc biệt khỏe mạnh.

Tiêu Hàm nhắm mắt lại. Cái cảm giác mệt mỏi đột nhiên xuất hiện trong cơ thể cô giống như thủy triều dâng lên nhưng lại với tốc độ vô cùng nhanh chóng rút đi: "Ta không sao."

Hệ thống vẫn như cũ lo lắng, cuối cùng Tiêu Hàm vừa mới biểu hiện cũng không giống như là không có việc gì. Hệ thống một chút cũng không quy kết sự bất thường vừa rồi của Tiêu Hàm là do mệt mỏi. Cuối cùng, trong ấn tượng của nó Tiêu Hàm không nghi ngờ gì là cường đại tột cùng, mệt mỏi gì đó không thể nào xuất hiện trên người ký chủ của nó.

Bất quá đã ký chủ đều nói như vậy, hệ thống cũng không tiện hỏi thăm thêm nữa. Gặp hệ thống không hỏi thêm nữa Tiêu Hàm khẽ thở phào nhẹ nhõm. Cái cảm giác mệt mỏi đột nhiên xuất hiện kia tuy là lùi rất nhanh nhưng vẫn khiến cô cảm thấy có chút khó chịu, một sự khó chịu mơ hồ.

Kỳ quái... Tiêu Hàm kiềm chế bất an trong lòng, thở hắt ra cảm thấy khả năng là bởi vì chuyện đại ca và nhị ca đã chiếm quá nhiều tâm thần của cô cho nên mới có cảm giác mệt mỏi như vậy. Cô nhìn sắc trời một chút, lắc đầu cảm thấy mình vẫn nên nghỉ ngơi một chút thì hơn. Không ai thấy, một đạo sương mù màu đen nhàn nhạt từ từ xuất hiện trong đan điền của Tiêu Hàm. Làn sương mù này đặc biệt mỏng manh hoàn toàn không có bất kỳ cảm giác tồn tại nào như một ảo ảnh.

Ngay tại khoảnh khắc sương mù xuất hiện, Kiếp Lôi khẽ run rẩy một thoáng tựa hồ là đã phát hiện sự tồn tại của làn sương mù. Nhưng ngay giây sau đó làn sương mù liền biến mất không thấy như chưa từng xuất hiện. Kiếp Lôi trong đan điền bồi hồi một vòng tựa hồ có chút mờ mịt như đang tìm kiếm điều gì đó. Sau khi xác định trong đan điền không có bất kỳ vật nào khác nó mới chậm rãi trầm xuống lại lần nữa im lặng chiếm cứ trong đan điền trở về trạng thái tĩnh lặng ban đầu. Đan điền lại khôi phục sự yên tĩnh vốn có.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com