Chương 27
Nhất Kiếm Phiêu Hồng từ hủ rượu ngẩng đầu lên, nhìn về phía tên nam tử nho nhã tuấn tú kia. Buồn bực nhíu đôi mày rậm, hắn gần như gầm nhẹ hỏi: "Có gì phải làm sao, phò mã gia?"
Thanh niên được xưng là phò mã, áo bào, cẩm y đều một màu trắng đứng lặng giữa mưa phùn gió nhẹ ở lương đình. Hắn cũng là hơi nhíu mày, cũng là vẻ mặt không kiên nhẫn, bày ra vẻ nghiêm túc không ăn khớp với vẻ u tĩnh mờ ảo của núi rừng vào buổi chiều. "Vẫn còn đang mơ mơ màng màng? Ngươi cũng biết kiếm của ngươi đã muốn khóc."
"Lần này lại muốn ta cứu ai?" Vô tri vô giác nói: "Thê tử của chính mình, chính mình đi cứu!"
"Nếu ta cứu được, còn cần phó thác cho ngươi kẻ không giống nam nhân gì đó sao?"
Âm điệu thấp lãnh băng hàn hỗn loạn hiếm thấy nói lên câu sĩ nhục, Nhất Kiếm Phiêu Hồng tức giận mà rút kiếm, mũi nhọn nhắm thẳng cổ họng nam tử. Không ngờ đối phương lại mỉm cười, đôi môi hình cung duyên dáng phun ra khinh thường. "Thanh kiếm của ngươi còn có thể chém người sao? Sợ là đều bị rượu tẩy đến rỉ sắt ."
"Nói xong lời muốn nói liền cút, phò mã gia."
Nam tử phát ra thật dài thở dài, đôi mắt khôi phục khiêm tốn nhu thiện ngày xưa. "Ta thật không hiểu được đàn ông các ngươi suy nghĩ cái gì? Ngươi so với ai khác cũng biết ta không có khả năng cho nàng hạnh phúc. Ngươi còn mặc kệ như thế. Đây không phải yêu nàng, là hại nàng a."
"Không cho phép ngươi nói cho nàng chân tướng." Cánh tay nắm chặt chuôi kiếm hiện lên gân xanh. "Ngươi cả đời cũng phải làm phò mã nàng thích, đây là ngươi nợ ta, ngươi không được nói ra chân tướng."
"Như vậy ngươi nói cho nàng thì sao? Ngươi nói cho nàng, an ủi nàng, lại bắt lấy được tâm của nàng, thế nào?"
Nam tử đùa cợt mỉm cười xinh đẹp lay động lòng người, Nhất Kiếm Phiêu Hồng thất thần trong khoảnh khắc, nghĩ rằng vì sao lại có người thấy khuôn mặt này lại nhìn không ra, hắn phi hắn? Lúc hiểu ra ý nghĩa trong lời nói đối phương, hai mắt lâu không ngủ sưng đỏ liền tràn ngập tức giận muốn giết người.
"Ích kỷ!" hắn chửi nhỏ, mũi kiếm không chút lưu tình nào đâm vào bả vai nam tử áo bào trắng.
Nháy mắt đau nhức cùng cường đại lực đạo, khiến cho người từ trước đến nay biểu hiện ra vân đạm phong khinh phải cắn chặt răng, cước bộ bị đẩy lui về cột trụ trong lương đình.
"Hèn hạ!"Nhất Kiếm Phiêu Hồng lại mắng, cổ tay làm chuyển động chuôi kiếm, lại đâm sâu thêm vào bả vai nam tử.
Cơ hồ có thể cảm giác được mũi kiếm xuyên thấu thân hình, chạm đến độ cứng cột trụ phía sau, nhưng cẩm y nam tử lại như trước giơ lên một chút cười, thân thể đau đớn cũng không thể khiến hắn tháo xuống mặt nạ che dấu nhiều năm. "Ta là nữ tử, không muốn làm Phùng Thiệu Dân của nàng có gì không được? Ta có nam tử ngưỡng mộ trong lòng, không muốn vĩnh viễn làm cái này phò mã có gì không đúng?"
Chính là giờ phút này Phùng Tố Trinh không có tao nhã ổn trọng như ngày xưa, đôi môi cong lên giễu cợt khiến cho tú lệ dung nhan tăng thêm phần xinh đẹp tà mị. "Cùng người từ biệt bất quá mấy tháng, thật có tiến bộ , dường như miệng mồm lanh lợi giống một người. Người này là ai, không cần ta nhiều lời chứ."
"Phò mã, ngươi tội gì ép người thái quá." Nhất Kiếm Phiêu Hồng nhăn mày thật sâu.
"── Ta chính là bức ngươi!" Phùng Tố Trinh tức thì nóng giận không để ý hàn kiếm trên vai, giơ chân đá Nhất Kiếm Phiêu Hồng. Xoay người một cái rút ra nhuyễn kiếm bên hông, áo bào trắng thân ảnh lưu loát đánh tới trước mắt, kiếm tập ánh đao, lập loè.
"Nhất Kiếm Phiêu Hồng, ngươi có phải là nam nhân hay không!"
"......"
"Ta trăm phương ngàn kế giúp ngươi cùng Thiên Hương rời đi Diệu Châu, ngươi cho là ta quá thiện tâm không cầu báo đáp sao?"
Lại là nhất trảm. Ánh bạc của kiếm cắt qua bóng đêm, chiếu ra đôi mắt thịnh nộ lạnh thấu xương.
"Ta muốn ngươi mang Thiên Hương rời đi, ta muốn ngươi cho nàng hạnh phúc, ta muốn ngươi khiến nàng vĩnh viễn khoái hoạt ── ngay cả điểm ấy cũng không làm được, còn nói yêu nàng cái gì?!"
"Ta không làm được." Bả vai Nhất Kiếm Phiêu Hồng bị xẹt qua một đao, chỉ là thương ngoài da. "Bởi vì ta không phải trượng phu của nàng."
Thoáng chốc kiếm công kích ngừng lại. Trên nóc nhà, chỉ thấy một đen một trắng, là hai nam tử phiêu dật vĩ ngạn nhìn đối phương, trầm mặc không nói. Cuối cùng, cẩm y nam tử phát ra một tiếng thở ra thật dài. Như là đã rồi tựa như xuất thần, cúi đầu nhìn trong tay thân kiếm nhiễm máu.
"-- Nếu không phải nàng yêu ngươi như thế, ta thật muốn lúc này liền một kiếm giết ngươi!"
"Yên tâm đi, ngươi luôn có cơ hội ." Khuôn mặt trắng bệch đầy mồ hôi, máu tươi thẩm thấu ra áo bào trắng, róc rách nhè nhẹ dọc theo thân kiếm chảy xuống. "Ta sẽ khiến nàng biết hết thảy, khiến nàng hiểu được hai nữ nhân không có khả năng kết hợp với nhau, trong lòng của nàng cũng sẽ không còn có loại tình cảm yêu ta trước đây. Cho đến lúc đó, ngươi phải ở bên cạnh nàng, đem nàng mang đi. Ta sẽ nhận lấy toàn bộ nỗi hận của nàng, một lần nữa ngươi liền đem đến toàn bộ tình yêu cho nàng. Cho nên đừng uống rượu nữa, ngươi phải làm một nam nhân tỉnh táo. Ta cần ngươi bảo trì thanh tỉnh, nhìn ta một đường đi đến cuối cùng..."
Ánh mắt mờ mịt ưu buồn, xuyên thấu vạn vật thế gian, chính là nhìn ra phương xa không thể thấy tương lai.
"Là ta xúc động , thỉnh thứ lỗi." Thanh âm nhược nhược chậm rãi , có chút lười nhác. Phùng Tố Trinh nhìn phương xa, hắn vốn là người Thiên Hương yêu sâu đậm, ta không nên đả thương hắn. Nhưng không thèm để ý chút nào chính mình nửa người bạch y đã bị nhiễm hồng.
"Phò mã tâm phiền ý loạn, tiểu nhân sẽ cố gắng hết sức để giải hết ưu phiền."
"Mới nói ngươi có tiến bộ, nhưng lần này lại chứng nào tật nấy ." Nàng cười khổ, con ngươi trong trẻo lạnh lùng mà ưu sầu. "Ngươi nhẫn nhục chịu đựng như vậy, tương lai làm sao trị được Thiên Hương?"
"Chúng ta... Nàng bảo ta không cần đi tìm nàng. Nàng đã là có phu chi phụ(phụ nữ có chồng), không muốn chúng ta gặp lại."
"Hảo một câu có phu chi phụ!" Phùng Tố Trinh trong lòng đau khổ, nhưng thái độ khác thường cao giọng cười to.
"Nhất Kiếm Phiêu Hồng, ngươi đây không phải là cố ý làm khó ta sao? Ngươi xem bộ dáng Thiên Hương có thế nào điểm giống phụ nữ có chồng? Ngươi xem ta cùng với nàng ở chung, có thế nào điểm giống quan hệ vợ chồng bình thường? Ngươi xem xem ta cái dạng này, làm sao có tư cách làm trượng phu của nàng?! Hại chết ta không quan trọng, khổ Thiên Hương mới là vấn đề."
"Phò mã." So với nàng kích động, Nhất Kiếm Phiêu Hồng chính là bình thản nói: "Văn Xú là người dùng hai tay của chính mình để nắm lấy hạnh phúc. Nàng trở về là vì nàng muốn trở về, mặc dù ta có thể lưu lại người của nàng, nhưng cũng không mang đi được tâm của nàng, ta đã không còn tư cách khiến nàng hạnh phúc."
Phùng Tố Trinh đột nhiên bật cười, một tay che mặt giống như kiềm lại ý cười, lại giống như muốn ngăn lại ham muốn bật khóc. "Đều là của ta sai, từ trước kia đến bây giờ, không có biện pháp làm cho người quan trọng được khoái hoạt, ta vĩnh viễn gây cho bọn họ bi thương cùng tiếc nuối......"
Nàng xoay người, cước bộ lảo đảo, dường như không cẩn thận một chút là sẽ té ngã trên đất.
"Thôi, đày ta xuống địa ngục đi, để cho ta hoàn trả tất cả tội lỗi."
Nhất Kiếm Phiêu Hồng nhìn đôi mắt nam tử kia, ẩn chứa hoàn toàn tuyệt vọng cùng bi thương kinh sợ không thể nói thành lời.
Ngạc nhiên cứng đờ chăm chú nhìn vào vết máu nơi thân kiếm, dường như đã qua thật lâu,nhưng lại như chỉ mới trong chớp mắt, hắn mở miệng nói: "Ta giết người như ngóe, ngươi tâm hồn nhân hậu, nàng lựa chọn ngươi là đương nhiên , mà ngươi... Ngươi lại không chút nào không cảm động?"
"Ta cũng không phải người nàng thích, có gì cảm động?" Nam tử đột nhiên bật cười, cay đắng ẩn chứa nơi tiếng cười phiêu đãng trong lương đình, ngay cả giọt mưa cũng trở nên lạnh như băng. "Ta không phải là Phùng Thiệu Dân trong lòng nàng, làm sao có tư cách cảm động? Ta đã không có cách nào cứu nàng ...... Việc duy nhất ta có thể làm chỉ là lấy mạng đền bù thôi. Đừng để cho ta nhiều lời lần nữa, phải nhớ kỹ bản đồ phủ công chúa cùng hoàng cung, đây là cơ hội cuối cùng."
Thân ảnh áo bào trắng u mị như quỷ, nhẹ nhàng đi vào đêm tối. Nhất Kiếm Phiêu Hồng tuy rằng cùng Phùng Tố Trinh quen biết không sâu, nhưng là hiểu được tính tình nàng vốn đạm bạc, tức giận lớn như vậy nhất định có chuyện xảy ra ── hoặc là, sắp sửa làm ra chuyện kinh thiên động địa.
Văn Xú, ta đã không còn cách nào giúp ngươi. Nhớ tới vẻ mặtThiên Hương trong lúc ngủ say khẽ gọi "Thiệu Dân", tay hắn đè lại miệng vết thương trên bả vai không khỏi càng dùng thêm lực, mong muốn dùng đau đớn trên cơ thể dời đi nỗi đau trong lòng. Ngươi nhất định phải cố gắng tiếp tục, phò mã của ngươi Phùng Thiệu Dân chắc chắn giúp ngươi.
Ban đêm gió thu thổi lá rụng xào xạc không ngừng, vi vi vu vu làm cho người ta cảm thấy tịch mịch.
------------------------------------
Thiên Hương từng tự hỏi lúc bước vào phòng Phùng Thiệu Dân sẽ lại thấy cái gì── sách, kiếm, cầm,thơ── mà bốn loại này đều có đủ, một cái cũng không thiếu, được sắp xếp chỉnh tề mà thu hút tầm mắt. Nàng đi đến cạnh giường, cúi đầu nhìn nam tử trên giường vẫn như cũ lâm vào mộng đẹp.
"... Ngủ một giấc cũng có thể giống như bức họa, thật không công bằng." Thiên Hương liếc mắt, thân là nữ nhân thê tử lại ghen tị mỹ mạo của trượng phu, nghĩ như thế nào cũng không bình thường. "Phò mã, thức dậy ."
Nam tử không có chút động tĩnh. Trên khuôn mặt trắng nõn tuấn tú, chỉ có đôi mày đột nhiên gắt gao nhăn lại phản ứng với tiếng ồn, đối với võ công cao cường như hắn mà nói việc này hiển nhiên không bình thường. Thiên Hương một nữa là tò mò một nữa là quan tâm ngồi xuống, cẩn thận xem kỹ dung nhan ngủ của nam tử, như là có thể từ khuôn mặt tái nhợt chảy mồ hôi nhìn ra chút manh mối.
── chờ một chút, ngủ mà chảy ra đầy mồ hôi? Không đúng lắm.
"Phò mã?" nàng lấy tay vỗ vỗ hai má, mềm mềm lành lạnh , giống như bông tuyết. "Uy, trời đã sáng, nên tỉnh rồi."
Phùng Thiệu Dân cầm chặt chăn bông, sắc mặt ngưng trọng nghiêng người sang. Vài giọt mồ hôi theo tư thế này trợt xuống trán, Thiên Hương nhịn không được dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng lau đi.
" Thật là..." Nàng ghé vào bên ta hắn hô to: "Phò mã gia! bị muộn lâm triều rồi ──"
Giống như bị điện giật, trong nháy mắt Phùng Thiệu Dân trợn mắt bật dậy, cái trán cũng vừa vặn đụng vào môiThiên Hương.
"Nguy rồi, lâm triều ──"
Thiên Hương che đôi môi đau đớn, do đau nhức mà khóe mắt hiện lên lệ quang, nhưng nàng vẫn một tay giữ chặtPhùng Thiệu Dân hốt ha hốt hoảng đang muốn xuống giường, toàn bộ thanh âm buồn bực ở trong lòng bàn tay. "Lâm cái đầu ngươi! Hôm nay là tuần hưu, không cần vào triều ."
"Tuần hưu?" Ngơ ngác nhìn nàng, cuối cùng, thả lỏng thở ra "A, phải... Thật tốt quá ──"
Vừa rồi còn có chút thần trí mơ hồ, hiện tại hiểu được trạng huống, liền làm cho Phùng Thiệu Dân ánh mắt kinh ngạc, đôi mắt mở thật lớn. "── Công chúa, ngươi như thế nào ở trong phòng ta?!"
"Còn không phải bởi vì ngươi! Trời cũng sáng hết rồi, điểm tâm cũng không thấy người, không có chủ gia đình ngươi lại không thể ăn cơm, hại ta đã đói bụng muốn chết." Thiên Hương buông tay, môi vẫn có chút đỏ tươi. "Huống hồ, làm gì không thể ở trong phòng ngươi a? chẳng lẽ ngươi dấu nữ nhân trong này?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com