Chương 35
Trong lúc Thiên Hương nửa mê nửa tỉnh, mặt lộ vẻ thống khổ xoay người, vừa vặn đè đến bả vai bị thương. Nàng khẽ kêu đau, một giọt nước mắt rơi ra từ khóe mắt, người cũng liền tỉnh dậy.
"Thương tổn đến bả vai sao? Công chúa, để cho ta nhìn xem."
Đang lúc mông lung, nghe thấy yêu cầu thân thuộc. Thiên Hương cảm giác được đầu ngón tay hơi lạnh xẹt qua da thịt ở cổ, lực đạo hai tay nhẹ nhàng chậm rãi cởi ra cổ áo của mình.
"... Phò mã?"
Nhớ tới tiếng nói vừa rồi khiến người an tâm, khiến cho tầm mắt của Thiên Hương thật vất vả tập trung ở bóng người bên giường, nhờ vào ánh nến chiếu rọi nhận ra, đó là cặp con ngươi long lanh đen láy.
Sau đó là đôi mi xinh đẹp, cánh mũi nhã nhặn tinh xảo, đôi môi mĩ lệ.
Thiên Hương ngơ ngác nhìn, không chút nào cảm giác đối phương đã cởi áo của nàng, đang chuyên chú coi thương thế trên vai.
"Trước kia như thế nào lại chưa từng phát hiện đây?" vươn tay, tán thưởng mà vuốt ve khuôn mặt trượng phu. "Hóa ra ngươi trưởng thành cũng không tệ a."
Phùng Thiệu Dân nở nụ cười, tiếng cười thanh nhã bao dung. "Ngươi vừa tỉnh còn mơ hồ, công chúa."
Ánh lửa đỏ sậm nhỏ bé chiếu rọi ra ái muội hơi thở.
Khuôn mặt quen thuộc tươi cười lại cũng giống như là mặt nạ, ngăn cách lẫn nhau.
Thiên Hương đang muốn phản bác, tay Phùng Thiệu Dân đã đặt ở vai của nàng, lòng bàn tay mềm mại cùng đầu ngón tay thon dài, mang đến xúc cảm xa lạ so với khi nắm tay thường ngày là hoàn toàn bất đồng. Mềm nhẹ lại làm người ta không thể trốn thoát, ôn hòa nhưng đồng thời mãnh liệt làm cơ thể nóng.
Thiên Hương theo bản năng phát ra tiếng kêu nhỏ. Trong cơ thể có một cổ nguồn nhiệt dâng lên, toàn bộ suy nghĩ biến mất.
Phùng Tố Trinh tưởng mình làm nàng đau, giọng điệu xin lỗi nói: "Thực xin lỗi, ta dùng sức quá mạnh sao?"
"Ngô... A!" Thiên Hương cuối cùng phát hiện chính mình bất tri bất giác bị cởi y phục, hoàn toàn thanh tỉnh. Nam nhân này, cởi y phục nữ nhân sao lại thần tốc như vậy? Thân thể của nàng theo bản năng lùi lại, hai bàn tay ôm lấy hai cánh tay. "Ngươi ở đây, ngươi đang làm cái gì?!"
"Công chúa, bình tĩnh một chút, đừng làm bị thương chính mình." Phùng Tố Trinh một tay đặt ở sau gáy của nàng, một tay vẫn như cũ đặt ở vai Thiên Hương, khéo léo kéo ra băng quấn quanh vết thương. "Thời điểm ngươi ngủ đè lên miệng vết thương, ta muốn kiểm tra một chút..., không nên cử động."
"Nhưng là ──" Mặt đỏ nhìn trượng phu của mình, thanh âm phản đối mỏng manh lại vô lực. "Không thể, không thể gọi người khác đến xem sao?"
"Ngươi cho rằng những đại phu khác lại so với ta hữu dụng hơn sao?" Bàn tay sau gáy nhẹ nhàng mát xa, một chút trấn an khẩn trương cùng e lệ của Thiên Hương. Phùng Tố Trinh dùng một loại ôn nhu ngữ khí khiến người khác không thể cự tuyệt nói:" ngoan, đừng làm cho ta lo lắng."
Giống như là hống tiểu hài tử. Cắn môi dưới, thì thào oán giận như thế.
Nhìn đến Thiên Hương cúi đầu, chỉ lộ ra hai lỗ tai đỏ ửng, Phùng Tố Trinh cũng không kiêng nể gì cởi bỏ mảnh vải băng trên vai. Thương thế nhanh chóng hiện ra ở trước mắt, da thịt trắng nõn non nớt đột ngột xuất hiện một khối sưng đỏ lớn, bởi vì vừa rồi bị đè ép nên máu tràn ra đầy miệng vết thương.
Phùng Tố Trinh đau lòng thở dài, đem áo đơn giản choàng lên người Thiên Hương liền đứng lên. "Ta đi lấy thuốc. Công chúa, có đói bụng không?"
"Giống như có một chút..." Nàng ở trên giường biểu tình tràn đầy nghi vấn. "Ta nhớ rõ chỉ là ngủ trưa, như thế nào khi tỉnh lại trời đã tối rồi?"
"Ngươi mỏi mệt quá. Ba ngày qua chỉ lo chăm sóc ta, không từng ngủ một giấc thật tốt, thân thể tự nhiên cũng chống đỡ không được. Bữa tối không thấy ngươi xuất hiện, ta đã nghĩ đại khái là có chuyện như vậy, liền kêu hạ nhân làm vài món ăn khuya, đợi lát nữa ngươi tỉnh liền đưa tới."
"Vậy ngươi... Vào đây từ lúc nào ?"
"Được một lúc rồi, nhìn ngươi ngủ rất ngon, không muốn đánh thức ngươi." Phùng Tố Trinh vừa đáp vừa đi ra cửa phòng, mở ra liền quay đầu hướng Thiên Hương mỉm cười. "Nước miếng, chảy ra a."
Nghe vậy, nhanh chóng chùi miệng, lại phát hiện cái gì cũng không có.
Thiên Hương bĩu môi, có chút tức giận. "Ngươi gạt người!"
Đối phương chính là nhẹ giọng cười, lập tức rời đi đóng lại cửa phòng.
Không lâu, người hầu đưa lên canh nóng cùng một ít món ăn thanh đạm. Thiên Hương ngồi ở trên giường nghe mùi, bắt đầu cảm thấy bụng đói kêu vang. Lúc này phò mã cầm băng gạc mới cùng thuốc trị thương đi vào, ngồi ở bên giường nói: "Trước bôi thuốc cho ngươi sau lại ăn cơm, được không?"
Thiên Hương gật gật đầu, chớp chớp mắt làm cho người khác cảm thấy như đứa trẻ nhỏ nhận lỗi. Phùng Tố Trinh chú ý tới điều này, trong lòng mềm mại dâng lên, xóa bỏ hết u sầu phiền muộn nhiều ngày qua.
"Ngươi chạy ra chạy vào như vậy, động đến vết thương làm sao bây giờ?" Thiên Hương tín nhiệm mà đem mình giao cho hắn săn sóc, cũng đem quan tâm hoàn toàn đặt ở thương thế trên người kia so với nàng nghiêm trọng hơn nhiều.
"Tốt hơn rất nhiều, vốn cũng chỉ là bị thương da thịt thôi. Chúng ta là người tập võ, từ nhỏ đến lớn cũng quen với những tiểu thương tiểu đau này."
Thiên Hương không đáp lại, chỉ là im lặng chăm chú nhìn vẻ mặt chăm chú kia. Phùng Thiệu Dân khoác một kiện trường bào màu lam nhạt, bên trong là trung y để mặc đi ngủ, ăn mặc phong phanh, làm cho thân hình kia vốn là cùng một giống như nam nhân nay có vẻ gầy đi, lúc này xem ra hết sức văn nhược (nho nhã yếu đuối).
"Đợi lát nữa ngươi cũng phải cùng nhau ăn khuya với ta."
"Ta đã ăn xong bữa tối, công chúa, những thứ này đều là chuẩn bị cho ngươi."
"Ta mặc kệ." Thiên Hương nhăn lại đôi mày kiên định. "Ngươi không ăn ta sẽ không ăn."
Phùng Tố Trinh bất đắc dĩ nở nụ cười yếu ớt. "Không sợ đem phò mã uy thành phò heo?"
"Phò heo cũng được, ta muốn phò mã của ta thân thể cường tráng."
"Ta vẫn chính là dáng người này, bất luận ăn như thế nào cũng giống nhau." Phùng Tố Trinh bôi xong thuốc, nhẹ dàng lưu loát quấn lại băng, một bên bình thản đáp lời: "Vô luận như thế nào, ta vĩnh sẽ không thay đổi bộ dáng thành giống như Nhất Kiếm Phiêu Hồng hoặc Trương Thiệu Dân cao lớn uy vũ như vậy."
Thiên Hương chép chép miệng, ngữ khí hơi giận. "Ai muốn ngươi biến thành bọn họ? Ngươi cứ tiếp tục làm thanh tú phò mã so nữ nhi còn hơn liền hảo."
Lòng dạ hẹp hòi. Nàng nhỏ giọng chê bai.
Phùng Tố Trinh nghe được, không khỏi nhíu chặt mày, trong lòng cảm thấy một chút chua xót. Đơn giản không phải là nam nhân chân chính, không như nam nhân cường tráng như vậy, cho nên bất luận nàng vì xã tắc, vì dân chúng, thậm chí là vì nữ tử trước mắt trả giá hết thảy, đến cuối cùng cũng sẽ không có được một sự đối đãi công bằng tương ứng nào.
"Có thể dùng bữa , công chúa." Không muốn lại phiền lòng về đạo lý vốn từ xưa đến nay không hề thay đổi này, nàng đem bình dược đặt lên trên bàn, thuận tay đem mâm đầy thức ăn bưng đến giường lớn. Đưa cho Thiên Hương một chén canh nóng còn nghi ngút khói, Phùng Tố Trinh nhẹ nhàng nói: "Ngươi ăn trước đi."
"Chúng ta cùng nhau ăn, dù sao ta cũng không phải rất đói bụng." Này đương nhiên là nói dối, nhưng Thiên Hương nói được cực kỳ tự nhiên, không có bị phát hiện. Tiếp nhận bát và thìa, nàng uống một ngụm, sau đó lại múc một ngụm, đưa đến bên môi Phùng Thiệu Dân. "Hé miệng ra, a ──."
Còn a nữa chứ. Phùng Tố Trinh không khỏi mỉm cười. "Ta đi kêu hạ nhân mang thêm bát đũa đến."
"Chỉ là ăn một chút, làm gì phiền toái như vậy? Bằng không bát đũa cho ngươi dùng, ta lấy tay ăn là được."
"Cũng đừng lấy tay, bộ dáng lần trước ngươi bắt gà nướng còn khiến cho lòng ta sợ hãi đây." Phùng Tố Trinh nói xong, đùi nhận được một cái đánh đầy bất mãn từ đối phương. "Gia quy mới, hai bên mang thương cấm sử dụng vũ lực."
"Gia quy này xuất hiện khi nào?" Thiên Hương không khách khí liếc mắt, trực tiếp thách thức quyền uy đứng đầu một nhà.
"Thì từ nay về sau bắt đầu. Được rồi, ta ăn, ngươi đừng động tay động chân lại kéo vết thương ra."
Vì thế, hai người ngồi ở trên một cái giường, cùng dùng chung một đôi đũa một cái muỗng, cùng nhau ăn một phần đồ ăn. Vốn là chỉ chuẩn bị phần cho một người, nên hai người chia nhau rất nhanh liền còn lại một mâm trống trơn. Sau khi ăn no lại buồn ngủ, bất chấp ngủ cả buổi chiều, thật sự vừa mới thức dậy, Thiên Hương rất trung thành với bản năng đánh một cái ngáp hoàn mỹ.
"Công chúa." Khi Phùng Thiệu Dân mở miệng, Thiên Hương cho là hắn lại muốn kiếm cớ rời đi, nhưng lần này lại gây bất ngờ. "Đêm nay, ta có thể cùng ngủ với ngươi không?"
"A?"Thiên Hương kinh ngạc làm không ra biểu tình thích hợp, chỉ có thể mở to hai mắt nhìn hắn. "Ngươi muốn ngủ cùng với ta? Sao lại thế này, ngươi phát sốt sao? hay là ăn trúng đồ xấu này nọ ?"
"... Yêu cầu này, rất kỳ quái sao?" Phùng Tố Trinh hơi hơi cười khổ, kinh ngạc cho chính mình da mặt dầy còn dám giả bộ vô tội đặt câu hỏi. Dựa theo thường ngày, yêu cầu này quả thật hết sức lạ lùng.
Thiên Hương cúi đầu, không biết nghĩ đến cái gì, chờ đến khi nàng mở miệng, ngữ khí nhưng là tràn ngập thất vọng cùng thương tâm. "Bởi vì sự kiện miệng quạ đen buổi chiều kia, ngươi mới chịu cùng ta ngủ qua đêm sao?"
Phùng Tố Trinh nhất thời không phản ứng lại. Bắt đầu từ thời khắc bước vào phòng này, nhìn thấyThiên Hương ngủ, luôn nghĩ về bộ dáng tiểu cô nương trước mắt nay đang lộ vẻ cực kỳ sợ đau lại ở trong rừng cây vì mình mà dũng cảm, liều mạng, tràn đầy yêu thương kiên định ôm chính mình thủ hộ chính mình. Nếu không phải Thiên Hương nhắc tới, chính mình cũng đã quên buổi chiều cùng Lý Triệu Đình hành động không hợp lễ nghi.
"Không phải." Cầm lấy tay Thiên Hương, cảm giác được rất nhỏ run rẩy. Phùng Tố Trinh dùng sức nắm chặt hơn, "Thời điểm nhắm mắt lại, ta sẽ nhớ tới lời ngươi nói ngày ấy trong rừng. Ngươi nói có ngươi ở đây, cho nên sẽ không cho bất luận kẻ nào nhìn thấy ta chật vật không chịu nổi."
Thiên Hương nắm lấy bàn tay vốn đang cầm tay mình, khi ngẩng đầu, đôi mắt linh hoạt trong suốt thành khẩn chân thành. "Phò mã, ta hứa với ngươi, bất luận vào lúc nào ở chỗ nào phát sinh bất cứ chuyện gì ta cũng sẽ bảo hộ ngươi."
Phùng Tố Trinh cứng lại, trong lòng tràn ngập áy náy, không khỏi cảm khái nói: "Ngươi là đế vương chi nữ, mà ta vốn thường dân, có thể như vậy đều là nhờ vào ân trạch của ngươi." Ta phải như thế nào mới có thể báo đáp ngươi, Thiên Hương.
"Ta cái gì cũng chưa làm a? Hết thảy gia huân phong tước vinh hoa phú quý đều là thành tích của chính ngươi lấy được."
"Ta không phải chỉ cái này." Phùng Tố Trinh đầu tiên là phủ nhận, sau lại hiểu rõ mà nở nụ cười. "Công chúa, ngươi cho ta , chính là linh hồn còn hơn cả vinh hoa phú quý." Vô luận phát sinh chuyện gì, ta Phùng Tố Trinh nhất định phải để ngươi hạnh phúc! Âm thầm hứa hẹn này là lời thề chính nàng đối với chính bản thân phát ra.
Thiên Hương còn chưa đáp lại, Phùng Thiệu Dân đã vươn cánh tay ôm lấy nàng. Mặt thuận thế tựa vào bờ vai hắn, có thể loáng thoáng ngửi được mùi thuốc nhàn nhạt. Nàng nằm trong lồng ngực ấm áp, đầu hàng nhắm lại hai mắt, dù cho trước đó có nghi ngờ, bất mãn, ghen tị hoặc phẫn nộ như thế nào, thì lúc này được hắn ôm ấp tất cả theo mỗi nhịp tim Phùng Thiệu Dân đập mà dần dần biến mất.
Chính là cái này, ai cũng không thể đoạt đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com