Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 42

Mà Thiên Hương nói vậy, làm trong lòng Phùng Tố Trinh nổi lên gợn sóng, như là bị một tảng đá thật lớn ném vào, mặt hồ đã không có khả năng yên ả.

Phùng Thiệu Dân, ngươi còn muốn gạt ta? Không biết khi nào, Thiên Hương sẽ lại phẫn hận nhìn nàng, trong miệng thốt ra những lời như thế này đây?

Hai người hai loại tâm tư bất đồng, lúc này chỉ có thời gian trôi qua. Không bao lâu, Thiên Hương một lần nữa băng bó tốt vết thương, nàng nhìn cánh tay gầy gò bị băng gạc quấn quanh kia, thì thào nói: "Đây là lần thứ mấy ngươi bị thương đây? Từ lúc ngươi làm phò mã, phụ hoàng không ngừng giao nhiệm vụ cho ngươi, từ lúc đó bắt đầu ngươi luôn bị thương... Ngươi luôn, vì chúng ta mới luôn bị thương."

"Ta thân là thần tử, thấy giang sơn xã tắc nguy cấp, lại biết tiểu nhân tặc tử có ý nổi loạn, tất nhiên phải giúp Hoàng Thượng gánh vác một phần tâm tư. Công chúa, ngươi chớ có bận tâm."

"Thực xin lỗi..."Thiên Hương tầm mắt dời đến mặtPhùng Thiệu Dân, phò mã của nàng, người mệnh khổ bị phụ thân của chính mình loạn điểm uyên ương. "Đều là phụ hoàng ta hồ đồ, là chúng ta con cái của hắn rất vô dụng, cho nên ngươi mới phải mệtnhư vậy, cho nên ngươi mới có thể bị thương."

"Không phải như thế, Thiên Hương." Phùng Tố Trinh cầm tay nàng, kiên định nói: "Ta cam tâm tình nguyện."

Đúng vậy, cam tâm tình nguyện. Lúc ban đầu có lẽ là đánh bậy đánh bạ, có lẽ ngay từ đầu thật sự là cực không muốn bị "không trâu bắt chó đi cày", nhưng hiện tại là cam tâm tình nguyện vì giang sơn này, vì hoàng thất này nguyện trung thành bán mạng. Bởi vì, nếu lúc này nàng Phùng Tố Trinh thất bại, sự an toàn của Thiên Hương nhất định khó giữ được.

"Nói ngươi ngốc mà, ngươi thật đúng là ngốc đến không có thuốc nào cứu được." Thiên Hương sát lại, không muốn rời xa ôm lấy nàng. Gò má Phùng Tố Trinh gối lên bộ ngực của công chúa, không tránh khỏi lại nóng lên. "Nhưng hết lần này đến lần khác ta chính là thích ngươi như thế... Phùng Thiệu Dân, ta nên làm cái gì bây giờ mới tốt?"

Phùng Tố Trinh không lời chống đỡ. Chỉ là vươn cánh tay chưa bị thương, nhẹ nhàng , mà vững chắc ôm lấy eo củaThiên Hương. Đối với tình yêu, chưa từng có người nào biết nên làm cái gì mới tốt. Thời điểm nó phát sinh nên làm cái gì bây giờ? thời điểm nó thay đổi nên làm cái gì? Khi nó lựu lại dành cho người mà nó không nên lưu lại, có thể làm sao bây giờ?

Nỗi khổ của nữ tử này khiến nàng cảm động lây, nhưng nàng thân cũng là nữ tử, đối với phần nhân tình đã định trước vô năng hồi báo.

***

Phò mã phủ, đang ngồi ở tiểu bàn tròn trong hoa viên ── bởi vì Thiên Hương cảm thấy nàng cả ngày ngồi trong thư phòng, đối với một bệnh nhân có thương tích mà nói thật sự rất không tốt , mới sáng sớm dám kéo nàng ra phơi nắng ── mặt trời phía đông chiếu ra ánh nắng ấm áp, Phùng Tố Trinh vừa ngẩng đầu lên liền thấy, được chiếu rọi bởi ánh mặt trời càng khiến cho nữ tử mặc tơ lụa màu anh đào kia thêm phần thùy mị.

Thiên Hương thì khá nhàn nhã, còn Phùng Tố Trinh vẫn là một tay một bút một nghiên mực cùng một đống tấu chương. Trong các công việc của Thừa tướng điều khiến cho Phùng Tố Trinh cảm thấy mệt mỏi chính là cái này ── trước khi đưa vào ngự thư phòng, phải duyệt qua tất cả tấu thư của văn võ triều đình.

Vừa nghĩ Hoàng Thượng thấy bản trần thuật của Vương đại nhân có phải sẽ khiến mặt rồng giận dữ hay không, một bên nhớ tới Trần đại nhân hôm nay như thế nào lại đưa ra đề nghị nhàm chán như vậy, Phùng Tố Trinh nhất tâm nhị dụng mà tiếp tục nói chuyện cùng Thiên Hương: "Công chúa, ngươi cũng thấy, ta hôm nay thật sự là bề bộn nhiều việc. Chuyện đi ra ngoài cung chơi, vẫn là hôm khác đi."

"Như thế nào mỗi lần muốn ngươi đi cùng ta một chút đều nói như vậy?" Ngồi ở bên người nàng Thiên Hương, hôm đó mặc y phục màu anh dào thanh nhã, hai má bởi vì bất mãn tức giận mà đỏ ửng, vô cùng khả ái. "Có phải nếu muốn mời ngươi còn phải đi tìm hòa thượng giúp ta chọn ngày hoàng đạo, ngày tốt giờ lành hay không?"

Phùng Tố Trinh mỉm cười, đang đọc tới câu [ dân chúng đối với việc Hoàng Thượng xây Tiếp Tiên đài oán giận đã không còn trấn áp được nữa ] ngẩng đầu lên, hiền lành nhìn người này tinh thần sáng láng công chúa làm cho người ta líu lưỡi.

Nàng sửng sốt một chút, giọng điệu mang theo kinh ngạc khiến người tức giận. "── ai, công chúa, ngươi hôm nay sao lại xuyên thành như vậy?"

"Không được sao?" Thiên Hương trừng mắt nhìn lại, con ngươi đen sáng lạn rực rỡ.

Phùng Tố Trinh nhận lỗi cười nói: "Đương nhiên có thể, chỉ là của ta nghĩ đến ngươi sẽ xuyên y phục Văn Xú đại hiệp, ngươi không phải chuẩn bị ra khỏi cung đi chơi sao? xuyên như vậy quả thật tương đối thuận tiện."

"... Đồ ngốc." Có người thê tử nào cùng trượng phu đi chơi lại muốnmặc nam trang a? Thiên Hương thầm dậm chân.

"Ân? Ngươi nói cái gì, công chúa?"

Phùng Tố Trinh lại đem tầm mắt nhìn trở lại tấu thư, chính là bởi vì không nghe rõ mà hỏi bình thường, lại không ngờ tới vì bộ dạng không tập trung đối với việc thê tử dày công chuẩn bị trang phục đã nhanh chóng châm lên trong lòngThiên Hương ngọn lửa tên là "sát phu ".

"Ta nói ngươi là đồ ngốc a, đại ngu ngốc!" Thiên Hương đột nhiên đoạt lấy tấu chương, nổi giận đùng đùng đứng lên. "Mặc kệ , hôm nay ngươi nhất định phải bồi ta đi chơi! Bằng không ta liền, ta liền ── ây ya, nam tử hán đại trượng phu liền nói một câu, ngươi đi hay là không đi?!"

Phùng Tố Trinh bất đắc dĩ nhìn nàng. "Công chúa, trước hết để cho ta xem hết tấu thư của Ngô Tri phủ, đang đến đoạn quan trọng đây ── cũng còn chưa nhìn đến Liễu cô nương cỡ nào dung mạo như tiên, duyên dáng nhiều vẻ, tiêu hồn thực cốt (đẹp đến mất hồn làm tan nát hết xương cốt)......"

"Cái gì Liễu cô nương?"

Trong miệng Trượng phu xuất hiện lời khen ngợi nữ tử khác, khiến Thiên Hương bản năng trào lên mà lớn tiếng hỏi lại. Hai tay vừa vội vừa tức mà mở tấu thư, cúi đầu kiểm tra Ngô lão đầu câu nào nhắc tới nữ nhân này. Thật to gan, lại có thể dám dụ dỗ đàng hoàng phò mã! Nhưng nàng mới nhìn đến chữ thứ ba, tấu thư trong tay liền bị rút trở về. Kia tốc độ cực nhanh, bất luận cái gì võ lâm cao thủ cũng chớp mắt không kịp.

"A, ngươi ──!" Một thân áo lam Phùng Thiệu Dân dương dương tự đắc hướng về phía nàng cười, khiếnThiên Hương biết hóa ra chính mình bị lừa. "Hèn hạ tiểu nhân! Nào có viết cái gì Liễu cô nương, ngươi gạt người!"

"Đương nhiên sẽ không viết Liễu cô nương. Đây chính là tấu thư a, công chúa, nếu có ghi Liễu cô nương gì đó thì cũng là ở loại công văn khác chứ." Phùng Tố Trinh cười đến cực kỳ vô lại. Thiên Hương nghe xong lời này lại muốn tức giận, nhưng trải qua một lần giờ cũng đã có kinh nghiệm, nhìn chằm chằm khuôn mặt trêu chọc tươi cười kia, cũng không tin hắn không tiết lộ đáp án.

"Kia Ngô đại nhân chớ không phải là muốn thay ta làm tẫn thê tử chi trách, thay ta vì phò mã tuyển cái mạo mỹ nữ tử làm tiểu thiếp? Lần sau nhìn thấy hắn, ta chắc chắn hảo hảo cảm tạ."

Nghe người kia nghiến răng nghiến lợi nói ra, làm cho Phùng Tố Trinh cười đến càng khó đè nén. Ngô Tri phủ quả thật từng giới thiệu cho nàng danh môn tài nữ, thanh lâu danh kỹ, nàng còn đang buồn bực ý đồ của đối phương, lần này liền nhường cho công chúa nói đi.

"Đừng, đừng. Ta thân mình yếu ớt, lại cưới vợ sẽ lấy mất mạng nhỏ của ta."

"Ý là nếu ngươi thân thể cường thể tráng sẽ nạp tiểu thiếp la?!"

"Ta làm sao dám? Có công chúa là chính thê ta cũng đã đủ ──" Phùng Tố Trinh ho khan một chút, đem lời thật thiếu chút nữa đã thốt ra nuốt trở lại. "Đủ, hạnh phúc . Thế nào còn cần nạp cái gì tiểu thiếp?"

"Miệng lưỡi trơn tru phi gian tức đạo (không phải kẻ gian trá thì cũng là kẻ trộm cướp), ta mới không tin, đem tấu thư cho ta xem!"

Thiên Hương đưa tay muốn cướp, Phùng Tố Trinh đành phải lui từng bước.

Lại đi tới, nàng lại lui.

Cuối cùng Thiên Hương không nhẫn nại được nữa thế là đem mục tiêu tập trung ở bàn chân -- ta cho ngươi chạy nữa a –một bên nhớ kỹ như vậy, một bên mạnh chân đạp lên, liều mạng hướng mũi chân mà đạp. Phùng Tố Trinh nhớ tới ngày đó bị giẫm một cước sau ước chừng đến ba ngày cũng chưa tan cục sưng, lần này lại càng cảnh giác mà thập phần cố gắng lẩn tránh. Trong hoa viên, chỉ thấy các nàng hai cái đại nhân giống như tiểu hài tử chơi đùa, chạy vòng quanh bàn tròn ngươi truy ta chạy.

"Phùng Thiệu Dân, ngươi trốn cái gì mà trốn! Là nam nhân liền mặt đối mặt với ta quyết định thắng bại!"

Phùng Tố Trinh vừa trốn vừa thở dài. Nàng không phải nam nhân, lẩn tránh lại càng có danh tiếng . "Công chúa, ngươi không phải nói sau này cũng sẽ không đánh ta nữa sao?"

"Ta không đánh ngươi a, chỉ là muốn đạp ngươi mấy đạp mà thôi. Yên tâm đi, rất nhanh liền kết thúc !"

"Ngươi giẫm ta bị thương, ta làm thế nào cùng ngươi ra ngoài cung ngoạn tốt được?"

Thiên Hương động tác chần chờ. Nhưng trong nháy mắt, nàng vừa tức tiếp tục đạp chân phò mã, lần này thậm chí so phía trước còn mạnh hơn. "Hừ, dù sao ngươi nói không bồi ta đi!" Dứt khoát đạp hỏng chân người kia, lại vừa trừng to đôi mắt!

"Công chúa, ngươi quá độc ác. Thà làm ngọc vỡ a?"

Phùng Tố Trinh sử dụng khinh công, bất ngờt hoát khỏi hai người đang dây dưa khó giải. Phía sau, một tiểu tỳ nữ trẻ tuổi, không nghĩ tới đang đi đến nữa sân trên trời lại đột nhiên bay xuống một con chim lớn, không kịp dừng lại cái mũi đụng vào lưng Phùng Tố Trinh.

"Ách, là ta thất lễ , ngươi không sao chứ?"

Tỳ nữ đỏ mặt, cũng không biết là vì hiếm được tiếp xúc tuấn mỹ phò mã gia, hay là đơn thuần bởi vì mặt vừa bị đụng mạnh vào. "May mắn đường phèn tổ yến không có đổ ra, may mắn may mắn!"

"Đó là đưa cho công chúa ?" Thấy nàng gật đầu xác nhận, Phùng Tố Trinh lập tức tiếp nhận khay. "Giao cho ta là tốt rồi, ngươi đi xuống đi."

Cầm đường phèn tổ yến trở lại bàn nhỏ ở hoa viên, Thiên Hương đang ngồi trên ghế đá hai tay khoanh trước ngực trừng mắt nhìn nàng đến gần.

"Công chúa, ăn một chút đồ ngọt, tiêu trừ tức giận."

"Không ăn!" Thiên Hương hất đầu. "Bị ngươi xú nam nhân khí đều khí no rồi, còn ăn cái gì?"

"Phải không...... vậy ta ăn, ta đang rất khát."

"Ai, ngươi --"

Thiên Hương nhìn chằm chằm phùng thiệu ngồi vào chỗ cũ như không có chuyện gì, sau đó bộ dáng bắt đầu từng ngụm từng ngụm uống đường phèn tổ yến, tức giận đến không biết nên có phản ứng gì mới tốt.

"Công chúa mới đến đây ở vài ngày, đầu bếp cũng biết được khẩu vị của ngươi rồi." Phùng Tố Trinh hơi nhướn mày. "Hảo ngọt."

"Ngươi đây chính là chiếm được tiện nghi còn khoe mẽ, đều ăn luôn đường phèn tổ yến của ta, còn chê bai cái gì!"

"Công chúa nếu không ăn, ta chỉ đành hy sinh chính mình , dù sao lãng phí đồ ăn là không tốt."

"---------"

Lần này rốt cuộc cũng không cãi lại được, gần như lần nào cũng vậy nhìn nam tử trước mắt thái sơn băng vu vẫn bảo trì mỉm cười như cũ. Thiên Hương lại lần nữa phát hiện, thật sự là không chút nào hiểu được hắn. Tuy rằng ban đầu Phùng Thiệu Dân luôn là để tùy nàng phát giận, nhưng đến giờ phút quan trọng sẽ luôn làm chủ được tình hình.

Chính mình căn bản là không thoát khỏi Ngũ chỉ sơn của hắn.

"Nào, công chúa." Phùng Tố Trinh múc một thìa, tự nhiên đưa đến trước miệng nàng. "Đừng tức giận, ăn xong bát này, ta cùng ngươi ra ngoài cung đi chơi một chút."

Thiên Hương đầu tiên là bĩu môi không thuận theo, nhưng vừa thấy đối phương trương lên khuôn mặt tươi cười đầu hàng thoái nhượng, mềm lòng như nàng, làm sao có thể tiếp tục cự tuyệt? Cho dù không bồi nàng đi chơi cũng được, bởi vì vốn cũng chỉ là muốn thấy được vẻ mặt sủng nịch của Phùng Thiệu Dân thôi. Nàng nghe lời mà ăn một ngụm.

"Hảo ngọt...." Thiên Hương vừa ăn tổ yến, vừa nhỏ giọng nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com