Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 47

Có lẽ nàng Phùng Tố Trinh, từ lúc quyết định giả chết đào hôn cũng là đã đi vào địa ngục, rốt cuộc không trở về được.

"... Phò mã..."

Sau khi đôi môi tách ra, Thiên Hương gối lên trên vai của nàng, nhẹ giọng thở gấp. Ngực nàng truyền đến hai tầng rung động, một cái là thuộc về Thiên Hương , cái còn lại là tình cảm của chính mình rốt cuộc phân không rõ đến tột cùng tâm thuộc về người nào. Phùng Tố Trinh đôi môi nóng lên, da thịt trở dễ bị kích thích, năm giác quan trong cơ thể cũng như cũng đã lên tên vận sức chờ phát động.

Làm được. Nếu là cái dạng này, nếu là đến hôm nay, là có thể làm được.

"Thiên Hương, ta nghĩ đến cả ngày phải bồi ngươi như thế nào." Nàng mỉm cười, nhu mị sâu kín. Cũng không chờ Thiên Hương nghi hoặc hỏi lại, tay liền di chuyển đến cổ của nàng, tinh tế vuốt ve làn da mềm mại non nớt trơn bóng.

"... Ngươi muốn, theo bồi ta như thế nào...?" Thiên Hương bị đầu ngón tay kia trêu chọc đến tâm viên ý mã, tuy rằng thoáng hiểu được loại hành vi này kế tiếp sẽ dẫn tới loại kết cục nào, nhưng lại không phải rõ ràng chi tiết, hơn nữa rất sợ chính mình không rành sự khiến xảy ra cái gì sai lầm, đáy lòng cũng dâng lên một cỗ bất an.

Ngoài ra, hiện tại cử chỉ Phùng Thiệu Dân đột nhiên phong lưu ân cần, nói không cảm thấy kỳ quái là gạt người , chính là trong lòng ẩn ẩn có thanh âm gì đó nói với nàng, liền theo ý phò mã đi, nếu lần này không thuận theo, có lẽ liền không có lần sau .

"... Đang suy nghĩ gì?"

Tiếng nói của Phò mã ôn nhu mĩ lệ gần sát bên tai, cùng với vành tai cảm nhận được nhiệt độ hô hấp, đầu Thiên Hương bắt đầu nặng nề cảm thấy hoa mắt chóng mặt. Như thế nào lại ở loại thời điểm này -- Thiên Hương cảm thấy thân thể như nhũn ra, nhắm mắt liền hôn mê bất tỉnh.

"Thiên, Thiên Hương?!"

Phùng Tố Trinh ngây ngẩn cả người, nhanh chóng ôm lấy công chúa ở trong lòng. Đang êm đẹp nói như thế nào ngất liền ngất? Nàng thở dài, làm cho đầu Thiên Hươngnằm lên gối đầu, chính mình ngồi ở bên giường im lặng nhìn nàng. Như thế nàybây giờ nên làm cái gì mới tốt? Phùng Tố Trinh lại thán. Ngươi thích ta như vậy, bây giờ ta nên làm gì mới tốt? Ta không có biện pháp cho ngươi hạnh phúc, ngươi bây giờ nên làm cái gì mới tốt?

Không ai có thể trả lời vấn đề của nàng. Chỉ có câu nói của Nhất Kiếm Phiêu Hồng đêm đó quanh quẩn ở trong đầu. Tâm là không thể mang đi. Phùng Tố Trinh thấp giọng, không thể mang đi, lại không lưu lại được –những là ở lại bên ai kia ?

***

Tự sau sự kiện té xỉu không dễ chịu khia, Phùng Thiệu Dân đã liên tục năm ngày không có tới phủ công chúa. Mấy ngày này Thiên Hương nhìn thấy người hầu phò mã phái tới hỏi trạng huống của công chúa, so với nhìn thấy trượng phu của mình còn muốn nhiều hơn vài lần. Nhưng lần này, cho dù kiều man như Thiên Hương, cũng không dám phái người đi thỉnh phò mã tới qua đêm.

Vừa nghĩ tới chính mình không tốt như thế, tại loại thời điểm kia lại có thể hôn mê bất tỉnh, Thiên Hương luôn tự trách không thôi, xấu hổ vô cùng. Đúng rồi, Phùng Thiệu Dân nhất định là vô cùng tức giận , cho nên hiện tại tuyệt không muốn gặp nàng . Nhất định là như vậy, hắn nhất định là chán ghét nàng .

Thiên Hương cuốn lui ở trên giường, nhìn bên kia giường ngủ vắng vẻ, nước mắt không khống chế đượcliền ào ạt chảy xuống. Gần đây nàng trở nên rất hay khóc, lo được lo mất đa sầu đa cảm, quả thực giống như thiếu nữ đang yêu trong chuyện xưa -- nàng cắn cắn môi. Vì cái gì phải vì một người nam nhân như vậy tan nát cõi lòng tổn hại tinh thần, nàng đường đường là công chúa, muốn người nào mà không có? Nàng là Văn Xú đại hiệp, muốn cái gì mà không chiếm được?

Còn không phải chính là trái tim kia sao? Thiên Hương thở dài, đem gối đầu bên kia ôm chặt vào lòng.

Đó là gối đầu Phùng Thiệu Dântừng dùng qua, hắn thực thích, nói là có hương vị cỏ xanh, sovới nồng đậm hương khí bình thường nữ tử hay có là bất đồng. Những lời này từng khiến cho Thiên Hương thở phì phì hỏi: "Cái gì bình thường nữ tử? Chẳng lẽ ngươi đã ngủ qua rất nhiều gối đầu của nữ nhân sao?"

Phùng Thiệu Dân thoạt đầu cười nhưng không nói, chọc cho đến khi nàng hổn hển ở trên giường đã muốn đánh người. Thấy Thiên Hương để ý đáp án như vậy, phò mã mới dùng giọng điệu lười biếng kia mỗi khi đều khiến người khác nóng ruột muốn chết, không nhanh không chậm trả lời: "Mặt mày bôi son trát phấn có gì đáng nói đến (dung chi tục phấn hà túc đạo tai)? Dù là Diệu Châu tài nữ cũng không bằng một tia phân lượng của ngươi trong lòng ta. Mặc dù thế nhân chỉ trọng diện mạo nữ tử, chỉ cần nữ tử ôn nhu thành thạo, nhưng ngươi có ưu điểm của ngươi -- coi như là nghe vi phu một lời, Thiên Hương, bất luận tương lai người bên ngoài có nói gì, ngươi cũng không được tự xem nhẹ mình. Bất luận tương lai ta nói cái gì, trong lòng ta ngươi luôn lànữ hài tử tốt nhất."

"Thiệu Dân..." Nhớ đến điểm này, Thiên Hương lại ôm chặt gối đầu, nước mắt từ từ thấm ướt một mảnh. "Không cần chán ghét ta, phò mã..."

Nàng cũng không lập tức quay về phòng ngủ của chính mình, mà ngược lại là đi tới sương phòng bên kia. Nếu nói không nhớ Thiên Hương là giả, nhất là trước vẫn là lấy phương thức loại này chia ra, Phùng Tố Trinh mặc dù thâm nhập vào bên trong Tiếp Tiên đài nhưng tâm thần vẫn là không yên, vì thế đành phải trở về trở về sớm một điểm so với kế hoạch.

Nhìn đến trong phòng vẫn còn ánh nến mỏng manh, Phùng Tố Trinh thờ dài một tiếng. "Công chúa, ta có thể đi vào chứ?"

Không có trả lời. Tiếp tục chờ một hồi lâu, vẫn là không có trả lời. Phùng Tố Trinh đành phải chủ động đẩy cửa đi vào, lúc này mới phát hiện, cây nến trên bàn chỉ còn bằng độ dài ngón út, Thiên Hương thì an tĩnh nằm nghiêng trên giường, lâm vào ngủ say.

Sau khi đến gần nàng liền ngồi xổm bên giường, chú ý tới nước mắt trên gương mặtThiên Hương, trong lòng đau thương luyến tiếc, liền lấy ngón tay nhẹ lau dấu vết trong suốt. Tay Thiên Hương đột nhiên vô cùng nhanh chóng nắm lấy tay nàng, hai ánh mắt đối lập nhau, còn chưa mở miệng liền tiết lộ ra tâm tư lẫn nhau.

"Đăng Đồ Tử từ chỗ nào tới, dám đùa giỡn bản công chúa?" Thanh âm Thiên Hương nhu hòa ngàn vạn, vươn tay phải kéo tay Phùng Tố Trinh lại gần hơn, không muốn xa rời đặt ở bên môi chính mình. "Không sợ phò mã nhà ta giết ngươi?"

"Chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu." Phùng Tố Trinh sao lại không rõ chính mình lại một lần nữa được công chúa tha thứ ? Nàng rõ ràng một mình khóc lâu như vậy, lại vẫn tha thứ cho nàng. Ngươi thật là làm cho người ta đau lòng mà , Thiên Hương. "Phò mã nhà ngươi là người phương nào, sao lại để cho thê tử như hoa như ngọc độc thủ không khuê? Thật là đáng chết."

"Không cho phép nguyền rủa phò mã." Thiên Hương trừng mắt liếc nàng một cái. "Phò mã tuy rằng chậm hiểu, nói chuyện lại thường khiến cho người khác tức giận, nhưng tội không đáng chết, nhiều lắm phạt hắn đội cam giá nhày vòng lửa."

"Công chúa." Phùng Tố Trinh vươn tay kia, ôn nhu vén lên tóc mái của nàng. "Thực xin lỗi, ngươi trừng phạt ta đi, nếu như vậy có thể làm cho ngươi dễ chịu hơn như trong lời nói."

"... Ta muốn ngươi lưu lại đêm nay"

Tầm mắt Thiên Hương nóng cháy, nhìn chằm chằm khiến Phùng Tố Trinh không có đường trốn. Nhưng thanh âm nói ra lại thập phần yếu ớt, như là cũng đã chuẩn bị sẵn sàng bị cự tuyệt. Ngực nặng nề không có lời nào để nói, Phùng Tố Trinh gật đầu, đứng dậy đem nến trên bàn thổi tắt.

"-- Có bị thương sao?"

Phùng Tố Trinh lắc đầu, ngồi ở bên giường vừa cởi giày, vừa nói: "Bên trong Tiếp Tiên đài ta đã tìm tòi thấu triệt, kế tiếp chỉ cần chờ thiết kế đồ của Trương đại nhân, có thể tiến hành kế hoạch sau."

"Các ngươi thật sự phải làm sao?" Thiên Hương nhìn nam tử mà nói bóng lưng thật sự gầy yếu.

"Không chỉ là vì thiên hạ, cũng vì Hoàng Thượng, chúng ta không thể không làm. Trong trò chơi này, dù cho thế nào mỗi bên đều khó có khả năng rời khỏi ."

"Có đôi khi, ta thật hy vọng phò mã của ta có thể bình thường chút."

Phùng Tố Trinh nằm ở bên người Thiên Hương, đạm cười nói: "Lưu Thừa tướng khi còn sống từng nói, chỉ muốn con ta ngu lẫn ngốc, an toàn mà hưởng lộc công khanh -- ta cũng nghĩ, nếu chính mình cái gì cũng đều không hiểu, phải chăng hiện tại sẽ vui vẻ hơn chút?"

"Nhất định sẽ, bao ngươi vui đến quên cả trời đất." Thiên Hương chuyển nhanh ánh mắt. "Nhưng nếu ngươi thật là người bình thường, hiện tại chúng ta sẽ không thể nhận thức nhau, ngươi cũng sẽ không phải phò mã của ta."

"Có lẽ... Đối với ngươi mà nói, đó mới là kết quả tốt nhất." Phùng Tố Trinh thấp giọng: "Có lẽ không có sự xuất hiện của ta, ngươi đã cùng Nhất Kiếm Phiêu Hồng đến địa phương nào đó ta chưa bao giờ đi qua, hạnh phúc sinh hoạt cùng nhau."

"... Ai nói ta hiện tại không hạnh phúc?"

Phùng Tố Trinh quay đầu lại, nhìn đến Thiên Hương vốn vẫn đang nhìn mình từ lúc trước.

***

"Ngươi biết không, thời điểmtrước đây lúc ta biết nhất định phải gả cho ngươi, ta có nghĩ tới trước hết giết ngươi sau đó tự sát."

Thiên Hương kia không biết là nghiêm túc hay còn nói giỡn, ngữ khí lại hết sức thành thực, làm cho Phùng Tố Trinh dở khóc dở cười. "Ta đây chẳng phải là tránh được một kiếp? Đa tạ công chúa thủ hạ lưu nhân."

"Đúng vậy, xem ngươi có bao nhiêu may mắn!"

Thiên Hương nở nụ cười, tay phải tự nhiên cầm lấy tay áo phò mã, thân mình hơi hơi tới gần, giống như tiểu hài tử cuộn người thu nhỏ lại, chỉ khiến cho chóp mũi có thể áp sát vào cánh tay đối phương. Ngửi được thanh nhã hương khí trên người Phùng Thiệu Dân, khiến nàng cảm thấy tâm tình bình tĩnh, giống như thời điểm lúc nhỏ cùng mẫu thân đi chùa miếu thăm viếng, từng được rót qua thánh thủy trong tay quan âm nương nương.

"Không có giết chết ngươi thật sự là quá tốt, bằng không sẽ có người luyến tiếc ."

"Ai?"Phùng Tố Trinh theo lời của nàng, bốn bề yên tĩnh hỏi.

"Phụ hoàng ta a, hắn thích ngươi như vậy! Còn có miệng quạ đen a, hai người các ngươi tốt như vậy."

Ổn định lại tâm thần, lại vẫn biết là trong lòng bàn tay mình toát ra mồ hôi. "Công chúa, ta cùng Lý huynh chỉ là... Chơi thân mà thôi."

"Ta biết, hắn nhất định là đem ngươi nghĩ thành Phùng Tố Trinh ."

Thanh âm Thiên Hương lẩm bẩm dò ra một chút bất mãn, nàng đành phải nói giỡn thuyết: "Đừng ăn bậy dấm chua, vi phu cũng không có long dương chi hảo."

"Ai sẽ vì ngươi ghen a! Ngươi nếu thích miệng quạ đen, cảm tình hảo, ngày nào đó ta làm người làm chứng cho ngươi và Lưu Sảnh quyết đấu, các ngươi ai thắng có thể phân được miệng quạ đen một chân một tay!" Thiên Hương càng nói càng khí, nhéo cánh tay phò mã một chút. "Tại trước đó nhất định phải hưu ngươi!"

"Đau, đau, đau -- công chúa ngươi đừng loạn nhéo, nhéo đến miệng vết thương của ta thì làm thế nào? Ngươi sẽ không luyến tiếc, nhưng phụ hoàng cùng Lý huynh sẽ luyến tiếc a!" Phùng Tố Trinh khoa trương oa oa kêu, chỉ kém khóe mắt không mang lệ.

" Ngươi còn nói!" Thiên Hương cố khởi miệng, bắt đầu xoa bóp địa phương vừa bị nhéo trên cách tay người kia. "Ta cũng sẽ luyến tiếc a, ngu ngốc! Ngươi không cần luôn đem chính mình lộng bị thương, bình thường nhìn ngươi võ công tốt như vậy, kết quả chỉ toàn khi dễ người nhỏ yếu sao? Đối đầu với đại tướng liền bị thương!"

"Ta lại khi dễ ai ?" Phùng Tố Trinh vô tội cười khổ.

"Còn có ai! Ngươi mỗi ngày đều khi dễ ta!"

"Này so với Đậu Nga còn oan ... Trên người của ta thường xuyên có vết bầm ứ huyết , còn không phải nhận được cam giá công chúa ban thưởng?"

Lời này là thật. Nàng Phùng Tố Trinh quá khứ nhưng cũng là thiên kim chi nữ, hiện tại làm người ta tướng công, thê tử không đối với nàng ôn nhu săn sóc còn chưa tính, lại còn có thể luôn động thủ động cước , thật sự là hổ lạc đồng bằng, xưa đâu bằng nay.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com