Chương 60
Đột nhiên, Thiên Hương nắm chặt tay nàng.
"Phò mã, chúng ta đi nơi khác." Giọng điệu lo lắng, lực đạo vội vàng.
Phùng Tố Trinh nghi hoặc nàng trong vẻ giống như là đang trốn tránh ai đó. "Ngươi không phải nói muốn đi bờ hồ phóng thiên đăng sao? Chỉ có con đường này mà thôi --"
"Vậy không cần thả! Chúng ta không cần thả, nhanh rời nơi này đi!"
"Công chúa, ngươi làm sao vậy?"
Không cần Thiên Hương mở miệng, một đạo thanh âm nam tính quen thuộc liền trả lời thay thế."-- Phùng huynh!"
Phùng Tố Trinh nhìn về phía thanh âm truyền đến, sau đó nhẹ nhàng mà thở dài. Tiếng thở dài nhỏnày cũng không hề bị Thiên Hương xem nhẹ, chỉ thấy thần sắc của nàng theo nam tử kia cùng với thê tử dần lại gần bộc phát ngưng trọng. Thiên Hương nắm chặt tay phải Phùng Tố Trinh, nháy mắt da thịt đầu ngón tay cảm nhận được rét lạnh đau triệt tâm phế. (Đau đến tận tim phổi)
Phùng Tố Trinh nghi hoặc nhìn nàng, nhưng cũng không có thời gian hỏi đối phương sao lại đột nhiên xuất hiện ưu tư ngưng trọng, vợ chồng Lí Triệu Đình liền đã hào hứng đi đến trước mặt các nàng. Một đêm này, sợ là không thể kết thúc hoàn toàn vui vẻ không sầu lo –bất kể là đối với bản thân nàng hay là công chúa mà nói, đều là lý do giống nhau.
"Công --"
"Cung cái gì cung? Hiện tại nói chúc mừng tân niên cũng quá trễ. "
(Công (公) – Cung(恭) : hai từ này tuy cách viết khác nhau nhưng đều phát âm là "gōng")
Lí Triệu Đình liền lại nói:"Thiên --"
"Thiên cái gì thiên? Thiên hạ thái bình cũng không liên quan tới ngươi."
Lí Triệu Đình không biết làm thế nào cho phải, cùng Phùng Tố Trinh đầu óc đang mơ hồ liếc mắt một cái. Lưu Thiến im lặng đứng ở bên người trượng phu, ánh mắt chỉ là lộ ra nhè nhẹ thấu hiểu.
"Thiên Hương!" Phùng Tố Trinh nhăn lại mầy, trầm giọng khẽ trách: "Vì sao đột nhiên đối Lí huynh vô lễ như thế?"
"Vô lễ làm sao? Ta bình thường chính là có loại phương thức nói chuyện này." Thiên Hương vẫn là liều mạng trừng mắt nhìn thanh y nam tử trán đang đổ mồ hôi."Không chịu được liền đi đi a, chưa từng nghe qua hảo cẩu không cản đường sao?"
Thanh y: trang phục màu xanh đen
"Thiên Hương, đủ! Càng nói càng thái quá, còn tưởng rằng ngươi trưởng thành không ít, nào biết ngươi vẫn không hiểu chuyệnnhư vậy!"
"Phùng thiệu dân, ngươi trước mặt người khác giáo huấn ta rất đắc ý sao?" Thiên Hương lạnh lùng nói: "Hảo, coi như ngươi gan dạ! Vĩ đại "tướng công" , đợi lát nữa ngươi cũng không cần bày ra bộ mặt thối đau thương thở dài! Xem ta liệu có thèm để ý ngươi, cái thứ không biết tấm lòng của người tốt!"
Bỏ xuống câu uy hiếp phẫn nộ mà ý nghĩa không rõ này, Thiên Hương ngay cả quay đầu cũng không có, liền đi thẳng đếnđám đông chen chúc trên phố đi nhanh rảo bước tiến đến. Phùng Tố Trinh bị bỏ lại biểu tình so với Lí Triệu Đình càng ngạc nhiên hơn, như thế nào lúc trước còn khiến người khác vui vẻ như vậy, khi cùng nàng nói chuyện thì vẫnlộ vẻ nữ tử dịu dàngvui vẻ, trong chớp mắt liền trở nên rất không phân rõ phải trái, còn đối với người vô tội không rõ vì saođại phát tính tình (phát cáu giận)?
"Công chúa này..." phát ra thở dài thật sâu, nàng hướng Lí Triệu Đình ôm quyền tạ lỗi. "Ta hướng nhị vị xin lỗi. Lí huynh, đại tẩu, tính tình công chúa tựa như sấm mùa xuân nổ một tiếng nơi đồng bằng, ta thỉnh thoảng cũng không biết rõ là nàng đangkhí cái gì... "
"Không sao, không sao, nói thật ra, ta cũng quen tính cách ngay thẳng củacông chúa." Lí Triệu Đình không chút nào lưu tâm cười cười. "Có lẽ là tức giận chúng ta cắt ngangthế giới hai người của nàng cùng Phùng huynh đây. "
Phùng Tố Trinh cũng mỉm cười, nhưng các cơ trên mặt lại cứng ngắc như sương bao phủ. Lúc này, Lưu Thiến mở miệng : "Phò mã, ngươi không đuổi theo công chúa sao?"
Nàng suy nghĩ một chút, bất đắc dĩ trả lời: "Ta đại khái biết nàng sẽ đi nơi nào, người nhiều như vậy, không đến mức phát sinh nguy hiểm. Còn nữa, công chúa đang nổi nóng, tìm nàng nhất định không tốt mà ăn trái cây. Đại tẩu không biết, công phu chân của công chúa có thể so với cam giá lợi hại hơn."
Lưu Thiến vẫn duy trì mỉm cười, làm Phùng Tố Trinh cảm thấy một chút bất an, người này nữ tử thường xuyên dùng loại ánh mắt kỳ lạ này nhìn nàng, giống như muốn xem thấu mặt nạ "Phùng Thiệu Dân", xuyên đến chỗ sâu đích thực mà không người nào biết được. Có thể là do chuyện lúc trước Lí Triệu Đình uống say dẫn tới, khiến cho Lưu Thiến cho là mình thân là thê tử địa vị đã bị dao động cùng đả kích nghiêm trọng đi?
Triệu Đình a Triệu Đình, như thế nào ngươi ngay cả uống rượu cũng phải cho ta thêm phiền toái?
-- Phùng Tố Trinh trong lòng sửng sốt. Sao lại thế này?
Đây vẫn là lần đầu tiên, lần đầu tiên đối với chuyện của Lí Triệu Đình cảm thấy phiền toái khó nhịn. Không đúng, có chỗ nào bất đồng, ý nghĩa của Lí Triệu Đình trong lòng nàngso với trước đây đã không còn giống. Tha thứkhông cần có lý do, viễn viễn luôn tha thứ, nàng vốn nghĩ đến, dù cho bao nhiêu năm sau, chính mình cũng nhất định vì nam tử trước mắt bảo trì phần tâm ýnày. Dù sao lưỡng tình nếu trong lâu dài, lại làm thế nào có thểnhớ nhung chồng chất sớm sớm tối tối?
Nhưng mà, tình yêu không chỉ là như thế mà thôi.
Trước đó nàng còn không biết, sớm sớm tối tối khó có thể ngăn cản thay thế được lưỡng tình tương duyệtngày xưa. Mỗi một ngày làm bạn tại bên người, người cùng mình sung sướng cùng đau khổ gần nhau, hóa ramới có được ma lực thật lớn –hóa ra "người kia" sớm dễ dàng phá đilời thề nàng từng lập.
Phùng Tố Trinh đột nhiên muốn đi tìm nàng .
"Phùng huynh, tuy rằng thật cao hứng có thể ở này ngẫu nhiên gặp, nhưng xin thứ lỗi chúng ta thất lễ." Lí Triệu Đình hiếm có một lần phát ra lời nói làm cho người ta thở phào. "Ta cùng Thiến nhi đang muốn hồi phủ, cáo từ trước. "
"Sớm như vậy liền hồi phủ?" Mặc dù trong lòng phấp phỏng, Phùng Tố Trinh ở ngoài mặt vẫn bất động thanh sắc(ung dung thản nhiên).
"Đúng vậy, thân thể Thiến nhi không thoải mái... "
"Thì ra là thế." Quả thật, sắc mặt Lưu Thiến tái nhợt, môi hơi khô nứt, nàng là người tập võ thậm chí hơi thở có chút loạn. "Đại tẩu, có nguyện ýđể tại hạ bắt mạch cho ngươi?"
"Vậy làm phiền phùng huynh !" Lưu Thiến một bộ dáng muốn từ chối khéo, nhưng Lí Triệu Đình lại sớm mở miệng trước nàng. Không còn cách nào, Lưu Thiến cũng xả mạt cười, nhẹ giọng nói "Làm phiền phò mã ".
Phùng Tố Trinh bình tĩnh xem xét mạch đập của nàng, không lâu, dấu vết suy tư vùng giữa chân mày giãn ra, đạm cười trả lời: "Bà chị đang có thai, thể chất lại hư hàn(yếu ớt nhiễm lạnh), trở về uống điểm canh gà bổ huyết liền được."
Lí Triệu Đình nghe được câu nói đầu tiên của nàng thì miệng mở lớn, lộ ra vẻ mặt nghe không hiểu đang có mang là cái gì ý tứ. Mà Lưu Thiến đồng dạng là một bộ phản ứng không thể tin, thì thào nói: "... Ta, mang thai...?"
"Hai vị, làm sao vậy?" Đối với thần thái quái dị của vợ chồng này khiến nàng quên nên trấn an chua xót trong lòng, chính là lo lắng hỏi: "Đại tẩu,cảm thấy có điểm khó chịu là tại hạ chưa chẩn đoán ra sao ?"
"Không phải, không phải." Lưu Thiến là người khôi phục tâm trạng bình thường nhanh nhất trong hai người. "Phò mã, cám ơn ngươi. Triệu Đình, chúng ta mau trở về thôi. "
Nói xong, lôi kéo Lí Triệu Đình còn đang ởtrạng thái mất hồn, bộ dáng Lưu Thiến hoàn toàn không giống phụ nữ có thai không thoải mái, vẻ mặtphấn khởi cùng trượng phu rời đi. Phùng Tố Trinh đứng ở tại chỗ, hồ nghi nhìn bóng dáng bọn họ bị đám đông che lấpđi mất. Không phải sớm đã nghe nói Lưu Thiến mang thai, làm thế nào hai người lại như là lần đầu tiên biết tin tức này?
Nhưng mà, quả nhiên là như vậy.
Nàng nắm chặt tay phải, muốn tiêu trừ cảm xúc nơi đầu ngón tay phát hiện tình trạng mang thai. Sau khi Lí Triệu Đình ở thư phòng nói xong những lời đó, nàng liền có chuẩn bị tâm lý như vậy... Không, phải nói là, từ lúc thánh chỉ ban ra hắn cùng Lưu Thiến thành thân, Phùng Tố Trinh cũng đã chuẩn bị buông tha cho đoạn tưởng niệm này. Nhưng biết là một việc, chính mồm nói ra, tự tay cảm giác được tình yêu làm người ta hoài niệm nhanh nhẹn biến mất, lại là một chuyện khác.
"Đợi lát nữa ngươi cũng không cần bày ra bộ mặt thối đau thương thở dài!"
Lời nói do tức giận mà Thiên Hương bị bỏ lại quanh quẩn ở trong đầu, đập cho nàng đầu óc choáng váng thiếu chút nữa không cảm nhận được tim đập.
Vì cái gì công chúa lại nói như vậy?
Nếu vào lúc này suy nghĩ sâu xa nghi ngờ trong lòng nhất định có thể phát hiện chỗ không thích hợp, nhưng nàng cũng là cố sức lắc đầu, cố ý bỏ qua hoài nghi trong đầu.
Chỉ còn lại có đêm nay mà thôi, quan hệ vợ chồng củanàng cùng Thiên Hương chỉ sẽ duy trì đến đêm nay mà thôi, cho nên... Cho nên....
Cho nên, để nàng nhớ thật kỹ niềm khoái hoạt ít có này, mà không phải áy náy thường ngày đã chiếm cứ trong lòng từ lâu, lẽ nào không thể được sao? Chẳng lẽ sẽ, quá mức tham lam sao?
***
Một bên, vài sạp hàng rong chào hàng đèn Khổng Minh, ánh sách rực rỡ có tác dụng thực hiện tâm nguyện. Phùng Tố Trinh tựa như đứng lặng hồi lâu trên con phố, đối với mỗi một bước nên đi tiếp theo đều mờ mịt hoang mang.
Thời điểm tìm được Thiên Hương, người nữ tử kia đang nhàm chán đủ kiểu ném đá về mặt hồ. Hòn đá nhỏ vẽ ra một vòng cung, sau đótừng viênthỏa mãnchìm xuống, biến mất dưới ánh sáng của mấy chiếc thiên đăng chiếu rọi trong hồ.
"Công chúa..." Phùng Tố Trinh mang theo một chiếc đèn Khổng Minh đi đến bên cạnh nàng, lại lập tức bị đối phương lấy đá công kích như mưa. "Ai -- công chúa --"
Tuy rằng né tránh rất dễ dàng, nhưng né tránh chỉ lại chọc Thiên Hương thêm sinh khí, điểm ấy nàng vẫn biết. Dù sao bị mấy hòn đá nhỏ ném vào cũng sẽ không đau đớn, không, phải nói là, căn bản Thiên Hương không muốn thêm lực đạo vàohòn đá, nếu không dựa vào nội lực của nàng, cho dù là hòn đá cũng có thể giết người.
"Công chúa, trước đừng nóng giận... "
"Ngươi còn tới làm gì? Biến đi a, ta không muốn gặp lại ngươi xú gia hỏa không lương tâm!"
Lại là một cơn mưa đá rơi xuống áo báo trắng tinh của Phùng Tố Trinh, áo báo dính một chút vết bẩn mà hơi nhếch nhác.
"Công chúa, ta là tới chịu tội với ngươi. Đều là lỗi của ta, đừng tức giận . "
"Hừ, ngươi không phải ban nãy còn rất có nam tử khí khái trước mặt người ngoài giáo huấn thê tử sao? vừa thấy hiện tại bốn bề vắng lặng liền ăn nói khép nép ?"
Thiên Hương đã ném hết đá trong tay, vì thế hai taykhoanh trước ngực, giận dỗi quay đầu chỗ khác không thèm liếc nàng lấy một cái, Phùng Tố Trinh đành phải vừa đi tới, vừa tiếp tục cười nói: "Là là, công chúa dạy phải, ta thật sự là kẻ miệng cọp gan thỏ, xú nam nhân sĩ diện lại chỉ biết làm bộ làm tịch, đều là lỗi của ta."
Mím chặt môi là bởi vì vẫn phẫn nộ, hay là đang đè nén ý muốn nhếch lên khóe miệng đây? Phùng Tố Trinh thừa thắng truy kích, đi đếntrước mặt Thiên Hương, một tay thử nắm lấy vai nàng... Không bị đẩy ra, đâyđều luôn là hiện tượng tốt.
"Công chúa, ngươi khí ta như vậy, không bằng ở trên đèn Khổng Minh này viết nguyện vọng "Đem Phùng Thiệu Dân ngũ mã phanh thây, để hắn chết không được tử tế" đi?"
"Bậy bạ...!" Thiên Hương cuối cùng cũng nhìn thẳng nàng. "Ngươi vì sao cứ động một chút là nói muốn sống muốn chết? Ta không thích nghe, đừng nói như vậy nữa. "
"Là, sẽ không nói nữa." Phùng Tố Trinh cười khổ nghĩ, Thiên Hương đối với nàng khoan dung tha thứ, không phải chính là tâm ý hai năm trước chính mình nghĩ đến sẽ đối với Lí Triệu Đình vĩnh viễn bảo trì sao? Thiên Hương thật sự là, vô cùng yêu Phùng Thiệu Dân. "Công chúa, ngươi và Lí huynh gần đây từng có việc khó chịu sao?"
"...... Không phải. Ta cùng miệng quạ đen một chút cũng không có khó chịu cãi nhau." Thiên Hương cúi đầu, mặt hơi cảm thấy áy náy nói: "Ta... Ta biết là ta không đúng, biết rõ hắn với ngươi là bằng hữu, còn đối với hắn quá như vậy đáng. Nhưng là... Nhưng là, mỗi lần ngươi cùng miệng quạ đen nói chuyện xong đều sẽ trở nên thực ưu sầu, ta không muốn để ngươi không vui --"
Ngẩng đầu, ánh mắt Thiên Hương thật sự chân thành hiện lên ánh sáng lung linh như dòng nước.
"-- Phò mã, ta không muốn lại thấy ngươi không vui vẻ , cho nên ta muốn bảo hộ ngươi. Chỉ cần một ngày ta ở bên cạnh ngươi, ta sẽ để cho ngươi hạnh phúc khoái hoạt, tuyệt đối không cho phép người khác làm cho ngươi khổ sở. "
Đây là, lời hứa ngay cả Lí Triệu Đình cũng chưa từng nói với nàng.
Tay Phùng Tố Trinh buông Thiên Hương ra, đổi thành che mặt mình. Nàng cắn chặt môi, biết rằng nếu lúc này rơi lệ thì hết thảy liền kết thúc. Nhưng mà, nàng là một nữ nhân, chỉ cần là nữ nhân, nghe được loại bày tỏ này làm sao có thể không rơi lệ? Đối mặt với tâm ý không có chút nào che đậy như vậy, nàng làm sao có thể không cảm động?
Không, không thể tiếp tục lừa gạt Thiên Hương , nàng phải nói cho nàng biết, nàng hiện tại sẽ --
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com