Chương 80
" Hương nhi."
"Phụ hoàng, ngài tỉnh?" Sau khi đỡ lão nhân nằm trên giường muốn ngồi dậy , nàng lập tức rót chén trà đưa cho phụ thân. "Có chỗ nào không thoải mái sao?"
"Đêm nay, khó được thư thái như vậy."
Lão nhân uống ngụm trà, nói ra lời nói khiến Thiên Hương thiếu chút nữa kìm nén không nổi nước mắt. Mặc dù là lần đầu tiên thấy, nhưng nàng cũng nghe người ta nói qua, đây là hiện tượng hồi quang phản chiếu, để thân thể chịu đủ đau đớn dây dưa có thể ở trước lúc cách rời nhân thế có được thoải mái bình tĩnh.
"Thiên Hương, tối nay sợ là cuối cùng. Liền ở lại bên người phụ thân, không cần rời đi."
Lời nói dặn dò của Phùng Tố Trinh trước khi đi còn còn văng vẳng bên tai, khiến nàng trầm trọng cúi đầu, hai tay nắm chặt đặt trên đùi.
"Phụ hoàng, ngài muốn ta đi thỉnh hoàng huynh lại đây sao?"
"... Không, trước tiên có chút muốn nói cùng Hương nhi."
"Phụ hoàng, ta đáp ứng rồi. Ta đáp ứng gả cho Phan đại nhân, cho nên ngài không cần lại lo lắng cho ta ."
"Hương nhi, lúc này đây, lúc này đây là tuyệt đối , ngươi chắc chắn sẽ có được hạnh phúc lớn nhất thế giới."
Thiếu niên ── Thiên Hương, thay hoa lệ quần áo tương xứng cùng thân phận, hướng lão nhân trên giường mỉm cười, trong mắt mang lệ, thủy yên mêng mang, đã không nghờ lại bị hạnh phúc hung hăng bỏ lại phía sau.
Người nọ cũng là thông minh tuyệt đỉnh, như vậy liền cứ đi theo con đường nàng đã an đi thôi, tiếp đó chính mình, cuối đường nhất định sẽ xuất hiện đáp án mà nàng cũng biết, tiếp đó chính mình, cũng có thể đạt được hạnh phúc đúng đắn đi. Mặc dù đã biết, cả đời đều không thể biết được rốt cuộc hạnh phúc là tư vị gì.
***
Phùng Tố Trinh chưa bao giờ nghĩ tới kiếp này lại còn có thể bước vào hoàng cung, còn có cơ hội nhìn thấy lão hoàng đế trên giường hơi thở yếu ớt. hai chân Của nàng nhịn không được run rẩy, không phải bởi vì sợ hãi hay tức giận, chỉ là vì không ngừng nghỉ lặn lội đường xa mà sinh ra đau mỏi tất có.
Mỗi khi đến ngày mưa thì luôn đau triệt tâm can, cố tình, đó lại là thời khắc nàng yêu quý nhất trong tất cả các loại thời tiết. Vốn chỉ cần uống thuốc liền có thể ngủ, lấy cách này giảm bớt đau đớn đến xương tủy, nhưng nàng lại thích mưa như thế, tình nguyện chịu đựng đau đớn cũng không nguyện đi vào giấc ngủ qua loa chấm dứt một ngày tối tăm này. Lão khất bà vì thế truyền thụ cho nàng một loại kỹ xảo mát xa đặc biệt, tiếp đó chính mình có thể dùng vũ khí này cùng những thống khổ chiến đấu hăng hái.
"Thiên Hương ở nơi nào?" Tiếng nói trong trẻo lạnh lùng u nhiên, tuyệt tình không chút gợn sóng. Phùng Tố Trinh đem tất cả tình cảm lo lắng kìm nén thấp nhất, hết thảy thân thiết đều giấu ở đáy mắt kia lấy nữ tử mà nói quá mức uy nghiêm trong trẻo.
Lão hoàng đế mở to mắt, như là gặp được Quỷ Hồn tiến đến lấy mạng, phát ra lời thì thầm rõ ràng sợ hãi yếu ớt. '"Kông được thương tổn nàng, ngươi muốn báo thù, muốn bồi thường, tất cả đều tìm ta, tìm ta là tốt rồi! Không được thương tổn hài tử kia!"
lão nhân này... Phùng Tố Trinh thở dài. Lấy một người mà nói hắn có rất nhiều khuyết điểm, lấy tiêu chuẩn hoàng đế mà nói hắn cũng có quá nhiều tư tâm, nhưng đối đãi với Thiên Hương, hắn thủy chung luôn là hảo phụ thân. Cho nên Thiên Hương mới có lời thề như vậy -- vĩnh viễn bồi ở bên người phụ thân, không hề rời khỏi hoàng cung.
Nhưng là, lần này Phùng Tố Trinh vô luận như thế nào cũng muốn bức Thiên Hương đánh vỡ lời thề của chính nàng.
"Mặc dù ta không muốn thương tổn nàng, ta cũng không chấm dứt thương tổn nàng, cũng giống như ngươi a." Phùng Tố Trinh thong thả ngồi xuống, vươn tay kiểm tra mạch đập lão nhân, chân mày ngay cả nhăn cũng không nhăn một cái, miệng bình tĩnh nói: "Thái Thượng Hoàng, ngài sợ là chỉ có thể duy trì đến hoàng hôn ngày mai mà thôi. Có việc gì đặc biệt muốn làm không? ta sẽ đạt thành cho ngài, dù sao... Ta cũng từng kêu ngài một tiếng phụ hoàng."
Lão nhân khả nghi qua ánh nến hơi tối trừng mắt nhìn nàng. "Phùng Tố Trinh, chẳng lẽ ngươi không hận ta sao?"
"Ta không hận bất luận kẻ nào."
"Sao có thể... Ta đối với ngươi, đối với thân thể ngươi làm ra chuyện đó a...!"
"Sinh mệnh này vốn nên thuộc về hoàng thất các ngươi, cho dù ngài như thế nào đối đãi với thân thể này cũng là chuyện đương nhiên." Phùng Tố Trinh cố hết sức chống mộc trượng, như một đứa bé vụng về đứng lên. khi Nàng đứng thẳng lưng hiên ngang bất khuất, dáng người tiêm gầy cũng là anh khí bức người. "Thái Thượng Hoàng, ngài muốn đi , cũng là lúc để Thiên Hương rời đi. Nếu ngài vẫn hồ đồ trói buộc tự do của nàng, ta vào giờ này khắc này liền sẽ giết ngài."
"-- là ai muốn giết ai còn chưa chắc chắn đâu, Phùng Tố Trinh."
Đạo thanh âm này, cho dù không quay lại cũng biết là ai. Giống như từ nơi sâu nhất đáy lòng phát khởi, mỗi lần dễ dàng quấy rầy nàng suy tính kế hoạch tốt. Thỉnh thoảng Phùng Tố Trinh cũng đã nghĩ, người này nhất định là có thêm huyết thống của Miêu Cương vu nữ mê hoặc nhân tâm, bằng không như thế nào khiến cho chính mình tưởng niệm nàng như thế không bỏ xuống được, chém cũng không đứt?
"Công chúa, ta thật cao hứng ngươi rốt cục không trốn đi ."
Lưng bị lợi hại trường kiếm dí vào, Phùng Tố Trinh mới vừa có động tác quay đầu, mũi kiếm liền không chút lưu tình hướng da thịt tăng thêm lực đạo, im lặng mệnh lệnh nàng tốt nhất đừng lộn xộn thuận theo phục tùng. Có lẽ là trùng hợp, từ sau lưng truyền đến nỗi đau xuyên qua trái tim, tựa như nỗi đau của người cầm kiếm xuyên thấu qua mũi kiếm lạnh giá, lẫn vào máu Phùng Tố Trinh, bi thương chạy thẳng tới tim của nàng.
"Ít nói những lời vô nghĩa! Ngươi đuổi theo ta tới đây là muốn làm gì? Dám đả thương một cọng lông tơ của phụ thân ta, ta lập tức đem ngươi băm thành vạn khúc!"
A a, quả nhiên là thanh âm của nàng.
Phùng Tố Trinh cảm giác tầm mắt bị nước mắt che lấp thành một mảnh mơ hồ.
Đã bao nhiêu lâu? Đã bao nhiêu lâu không nghe đến thanh âm của nàng ? Đây quả thực như là ký ức từ kiếp trước a.
"Công chúa, ngươi hiểu lầm, ta không có ý hại Thái Thượng Hoàng --"
Lại muốn quay đầu, nhưng lại bị đâm vào lưng với lực đạo mạnh hơn." không cho phép nhúc nhích! Ta không muốn nhìn đến mặt của ngươi, đừng xoay lại đây!"
"Ngươi không muốn nhìn có thể đừng nhìn." Phùng Tố Trinh mỉm cười, tiếp tục động tác xoay người, mũi kiếm vì thế đâm vào lưng hai cm. "Dù sao, ta cũng không phải người công chúa thích."
Mũi kiếm sắc bén tỏa ánh lam lạnh lẽo bị tia máu tươi bao phủ, có vẻ dị thường hoa mỹ mà yêu diễm, vết máu như rắn đỏ quấn quanh cây gỗ trắng, thè ra cái lưỡi có độc, dần dần bò đến tay người cầm chuôi kiếm -- độc kia là không thể giải, độc kia lan vào xương tủy, độc kia là mộng đẹp khiến cho người thống khổ nhất thế gian.
Thiên Hương, cuối cùng không đành lòng mà phẫn hận thả kiếm trong tay ra.
"Ngươi đồ thối vô lại...!!"
Phùng Tố Trinh chỉ là vươn tay, đem nàng vững vàng ôm chặt vào lồng ngực. tiếng Mộc trượng ngã xuống trong pha lẫn tiếng Thiên Hương khẽ kêu lên, lão nhân trên giường trầm mặc nhìn, khóe mắt hiện lên một giọt nước mắt hối hận cuối cùng trong đời người.
Vận mệnh không ai có thể ngăn trở. Hắn , nữ nhi của hắn, cùng với người từng ngạo mạn ở kim loan điện nữ phò mã này, sợi dây rối rắm của ba người từ cái chết của hắn từng cái được cởi ra. Không cam lòng a, lão nhân nhắm mắt lại, không cam lòng chính mình lại không thể nhìn thấy nữ nhi đạt được hạnh phúc.
Phùng Tố Trinh chưa bao giờ nghĩ tới, chỉ là trong nháy mắt đem Thiên Hương ôm vào trong lòng, nàng liền cái gì cũng không nghĩ nổi . Chính mình là vì chuyện gì mới bôn ba lặn lội, mạo hiểm ngụy trang thành tiểu trợ thủ của lão khất bà trà trộn vào Hoàng Thành? Chính mình là vì cái gì tại rừng rậm kia tưởng niệm một người không cách nào nói ra? Lại là vì cái gì, ở lúc ban đầu lại cho rằng hai người chỉ có chia lìa mới có thể giúp nàng đạt được hạnh phúc chính xác nhất?
Mỗi khi có nàng nằm trong ngực đều ấm áp như vậy, chính mình vì sao có thể buông tay?
"-- Buông ra, buông! Ngươi không được chạm vào ta! Không cho phép ngươi chạm ta!"
Thiên Hương giãy dụa. Phùng Tố Trinh im lặng nhìn khuôn mặt phẫn nộ của nàng đỏ lên, trong đầu từng hiện lên nghi hoặc trong phút chốc, bởi vì cảm giác hoàn mỹ như thế kì thực như là chưa từng bị phản kháng.Nhưng mà, nếu là suy xét những bất lương trong quá khứ chính mình làm ra, cùng với trạng huống hiện tại này, nhận được đối phương cự tuyệt cũng là đương nhiên.
"Công chúa, nếu ngươi thật không muốn cho ta chạm ngươi, đại khả đẩy ta ra a." Phùng Tố Trinh mỉm cười, hai tay vỗ về lưng Thiên Hương, lại cảm thấy một cỗ gầy yếu không tầm thường. tươi cười Của nàng rất nhanh liền biến mất , mấy ngày này nha đầu ngốc này là trải qua như thế nào?
Thiên Hương như là tiểu cẩu bị giẫm lên đuôi, phản xạ dùng sức đẩy ra bố y nam tử vẫn ôm chặt chính mình -- Phùng Tố Trinh mặc bố y đơn giản thâm nâu, quần dài màu đen, một đôi giày cùng màu, thoạt nhìn giống như người đang muốn nhặt rau để đi bán, giống như trượng phu trong một gia đình bình thường -- trượng phu? Thiên Hương lại tăng thêm tức giận, cũng không quản vừa rồi đẩy người kia vừa vặn khiến nàng té lên trên giường phụ thân, mở miệng liền mắng một trận:" ngươi cư nhiên còn có mặt mũi xuất hiện ở trước mặt ta? Ngươi so với mộc điểu cũng càng không có tim, ngươi là tên đại phiến tử, thối vô lại, thối phò -- phò, phò --"
Mặt lại đỏ, lần này cũng không phải vì sinh khí. (chữ 驸 trong驸马(phò mã)và chữ 负 trong 负心 (phụ tình)đều phát âm là "fù")
"Phụ tình nam tử? Tuy rằng ta là muốn giúp ngươi nói như vậy, nhưng là..." Phùng Tố Trinh lấy một loại tư thế có chút bất nhã, hai khửu tay chống vào giường nâng lên nửa thân thể của chính mình, cũng hướng lão hoàng đế rất không may bị đè nặng ha ha cười." thất lễ thất lễ , dân nữ hành động không tiện, công chúa khí lực lại lớn, đè lên long thể Thái Thượng Hoàng thật sự là có lỗi."
Nói là nói như vậy, nhưng nàng tựa hồ không nghĩ tới muốn đứng dậy. Chỉ thấy lão hoàng đế bị ép tới khó thở, chỉ có thể tức giận đe doạ: "Ngươi, đứng lên!"
"Phụ thân!" Thiên Hương lúc này mới phát hiện dưới Phùng Tố Trinh còn có người, lo lắng lôi kéo Phùng Tố Trinh người càng nhìn càng thấy là nàng thật sự đang ngồi rất thư thái. '"Đứng lên! Ngươi đứng lên cho ta! Còn cười cái gì, ngươi người này, mau đứng lên!"
Bị lôi kéo như vậy, Phùng Tố Trinh cũng thuận thế hướng ngực nàng mà ngã vào. Thiên Hương không dự đoán được nàng lại sẽ giống một kẻ không xương như cành liễu nhẹ nhàng lôi kéo liền ngã trái ngã phải, vì thế chân không đứng vững liền lùi về sau ngã một cái chổng vó. Phùng Tố Trinh đè ở trên người nàng, khuôn mặt thậm chí toàn bộ chôn vào ngực của nàng. Nàng bởi vì loại cảm giác kỳ diệu mà không hề quen thuộc này nên gấp đến độ đánh vào mặt đối phương, một bộ giống như muốn đem ruồi muỗi đánh bay.
"Công chúa, công chúa! Đừng đánh !" Lấy tư thế của Phùng Tố Trinh cùng trạng huống thân thể căn bản là tránh không được, mấy chưởng vù vù đánh tới đã đánh cho nàng choáng váng. "Ngươi đừng đánh nữa -- đem ta đánh hôn mê, ta bắt ngươi phụ trách a!"
Thiên Hương hoàn toàn không nghe người kia nói nói, chỉ là liên tiếp mạnh mẽ đánh vào mặt nàng. "Điêu dân lớn mật, nếu không đứng lên ta liền một gậy gõ chết ngươi!"
Vừa nghe đến cam giá của công chúa muốn ra tay, Phùng Tố Trinh lập tức gắng gượng dùng toàn bộ sức lực, nhưng dù sao hai chân phục hồi vẫn hữu hạn, mặc dù sử dụng khí lực toàn thân, cũng chỉ có thể giống như tiểu hài tử vừa học đi lắc lắc lắc lắc run rẩy đứng lên. Sau khi Đứng vững, nàng không khỏi vì sinh mệnh chính mình được an toàn mà nhẹ nhàng thở ra, mà Thiên Hương nhìn đến người này ngày xưa võ công cao cường, nhất cử nhất động đều tiêu sái lỗi lạc, nay lại chỉ có thể dùng phương thức đáng thương như vậy chầm chậm đứng lên, trong lòng thật là rung động vô cùng, thầm nghĩ cả đời mình cũng muốn vươn tay giúp đỡ nàng -- không đúng, không thể lại nghĩ như vậy ! Thiên Hương kịch liệt lắc đầu đầu, đứng lên nhanh chóng dị thường
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com