Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 81


" Làm sao vậy, đầu bị thương sao?" Thấy nàng giương ra vẻ mặt thống khổ mãnh liệt lắc đầu, Phùng Tố Trinh vươn tay muốn xem cái ót của Thiên Hương, không nói hai lời liền bị đối phương hất đi. "Công chúa, đừng nổi nóng , trước hết để ta xem đầu ngươi có bị thương hay không..."

" Phùng Tố Trinh, ngươi dựa vào cái gì còn xuất hiện tại nơi này?" Thiên Hương lạnh lùng nhìn nàng, giọng điệu trách mắng lạnh lẽo như đông. "Cho dù tâm bản công chúa tốt thế nào đi nữa, cũng không thể nào mặc cho ngươi đi lại trong nội viện hoàng như vào chốn không người. Hóa ra nữ phò mã chúng ta hoài niệm tư vị Thiên Lao, vội vã muốn lại bị ném vào?"

Phùng Tố Trinh không khỏi giơ lên cười khổ. Đúng vậy, ngã tới ngã lui , nàng cũng quên lúc ban đầu là vì sao mà đến. "Công chúa, ta là đến mang ngươi đi ."

" Phùng Tố Trinh!"

Người rống giận là lão hoàng đế đang từ trên giường ngồi dậy, hắn mặt đỏ tai hồng không giống như là lão nhân mắc bệnh nguy kịch, Phùng Tố Trinh biết đây tất là hồi quang phản chiếu. hai mắt Lão hoàng đế xuất hiện trong trẻo chưa bao giờ có, tĩnh mạch nơi nơi mu bàn tay cùng cổ tay cũng hiện ra màu tím đen, dưới ánh nến mập mờ người ngoài cũng không phát hiện, nhưng là vẫn không có tránh được quan sát của nàng.

"Ngươi thật to gan, thật to gan a! Không chỉ có trở lại kinh thành, xông vào hoàng cung, bây giờ còn định bắt đi công chúa sao?! Bay đâu a, bay đâu --"

"Phụ thân, xin đừng sinh khí!" Thiên Hương quỳ gối trước giường lão nhân lo trấn an, cũng ngăn lại đạo thanh âm chuẩn bị triệu vệ binh đến. "Ta lập tức đem nàng đuổi đi, lập tức đuổi nàng đi, cho nên, cho nên......" Lời nói nhỏ nhẹ giống như ẩn nhẫn tiếng khóc, Phùng Tố Trinh thương tiếc đặt tay lên vai Thiên Hương, đây là phương thức quá khức nàng thường xuyên an ủi nàng. "Thái Thượng Hoàng, ta mang đến một đề nghị mà ngươi chắc chắn có hứng thú, xin cho ta cùng ngươi nói chuyện một mình đi.".

***

Cái loại phương thức vững vàng lí trí nói chuyện này, tự tin tuấn vĩ ngang nhiên khí thế như vậy, mang theo một tia mỉm cười khó nén kiêu ngạo... Lão hoàng đế nhíu mày, biết đây tất cả đều là khí độ của thân phận Thừa tướng Phùng Thiệu Dân từng có. Đầu óc cùng tài năng của Người này là không nghi ngờ gì, nhưng sai là một nữ tử, sai là lừa gạt hắn cùng nữ nhi của hắn, trải qua mấy ngày này hắn cũng từng nghĩ tới, nếu không phải bởi vì Phùng Tố Trinh lừa gạt vua của một nước, hắn nhất định sẽ không đãi nàng vô tình như thế.

Khi lão hoàng đế trầm mặc suy tư, Thiên Hương cũng nhịn không được khẽ nói ra: "Ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì? Đùa người khác như vậy rất vui vẻ sao? Ngươi đến tột cùng muốn đem hết thảy chúng ta phá thành vụn nát như thế nào mới cam nguyện? Thừa dịp vệ binh còn chưa tới đi mau, đi mau a...!"

"Công chúa, lần này không có ngươi, ta tuyệt đối sẽ không đi."

Thiên Hương kinh ngạc nhìn vẻ mặt nghiêm túc kia, rốt cuộc nói không nên lời.

"Hương nhi, ngươi tới ngoại thính trước đi." Lão hoàng đế ổn trọng mở miệng : "Ta cũng muốn biết phùng Thừa tướng mang đến cho ta đề nghị tốt gì."

"Phụ thân..."

"Yên tâm đi, không có việc gì." Phùng Tố Trinh hướng nàng cười yếu ớt. Còn tưởng rằng chính mình không thường nở nụ cười, nhưng vừa đến trước mặt Thiên Hương, vô luận như thế nào đều muốn mỉm cười để nàng an tâm.

Lão hoàng đế yêu thương sờ sờ mặt Thiên Hương, sau đó nói: "Đi đi, bất luận nàng muốn nói cái gì, cũng chỉ là chuyện trong chốc lát." Vô luận nàng muốn nói cái gì, ta cũng chỉ có thể chống đỡ trong chốc lát . Lão nhân cũng là mỉm cười, không muốn làm cho nữ nhi thêm lo lắng nữa.

"-- Ngươi nếu dám thương tổn cha ta, cho dù đi đến địa ngục ta cũng tuyệt không buông tha ngươi."

Bỏ xuống câu đe dọa này, Thiên Hương liền bước những bước tâm bất cam tình bất nguyện rời khỏi tẩm thất. Phùng Tố Trinh nhìn bóng lưng nàng rời đi, nghĩ đến kế tiếp phải chuẩn bị cái dạng đồ ăn gì mới có thể điều dưỡng tốt thân mình gầy yếu kia. Lão hoàng đế lúc này nói: "Bắt đầu đi, vô luận ngươi hay ta, thời gian chúng ta còn dư lại không bao nhiêu ."

Phùng Tố Trinh quỳ hai đầu gối xuống đất, cung kính hướng hắn chắp tay, tựa như ngày xưa trong đại điện quan viên hướng Hoàng thượng hành lễ. "Thái Thượng Hoàng, để công chúa gả cho Phan đại nhân, chỉ sợ lại cách hy vọng của ngài càng xa thôi."

"... Giải thích thế nào?"

" Thái Thượng Hoàng, đáng giết liền giết, có thể lợi dụng liền lợi dùng, ngài hẳn là thực hiểu được đạo lý này. Một khi đã như vậy, vì sao phải chọn một người không cách nào chịu bị ngài lợi dụng? Phan đại nhân là một hảo quan vĩ đại chính trực, trong lòng cũng có một thanh thước nguyên tắc, người như vậy một khi phát hiện chính mình bị lợi dụng chắc chắn phản kháng, ngài cần gì phải khổ cực tìm một con ngựa chưa qua thuần phục?"

"Ngụ ý Trong lòng ngươi có người khác để chọn"Phò mã"?" Lão hoàng đế nhẹ giọng lời nói nhỏ nhẹ mà phóng ra châm chọc, khiến độ ấm lận tức rơi xuống điểm đóng băng, hàn ý bức người.

"Đương nhiên. Người này không chỉ có có thể vĩnh chịu bị ngài cùng hoàng thất lợi dụng, hơn nữa, công chúa ngày nào đó chán ghét , ghét bỏ người này , còn có thể một cước đá văng ra tuyệt đối sẽ không rước lấy phiền toái gì. Bởi vì, công chúa nắm được nhược điểm cùng bí mật của người này." Phùng Tố Trinh mặt giấu ở sau tư thế chắp tay, không thấy rõ biểu tình.

" Phùng Tố Trinh." Lão hoàng đế mệt mỏi thở dài. "Đừng quanh co lòng vòng nữa , ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì?"

"Để ta mang công chúa đi, Thái Thượng Hoàng, đã là thời điểm trả lại tự do cho nàng. nữ nhi Ngài chưa bao giờ muốn ở trong cung, ngài không phải so với ai khác đều hiểu rõ nhất sao?"

"Dựa vào cái bộ dạng hiện tại của ngươi có thể bảo hộ được Hương nhi sao? Dựa vào ngươi một nữ tử có thể tận tâm tận lực làm bạn với nàng cả đời sao? Dựa vào ngươi?" Lão nhân cười lạnh. "Ngươi lại là dựa vào cái gì?"

Phùng Tố Trinh ngẩng đầu, một đôi mắt đen trong trẻo lạnh lùng tỏa sáng."Thái Thượng Hoàng, có nhiều vấn đề như vậy ngài có thể hỏi, vì sao phải tò mò một cái đáp án ngài sẽ không tin tưởng?"

"Bởi vì, ta muốn biết... Ngươi có thể vì nữ nhi của ta làm được đến mức nào."

Nàng nhắm mắt lại, phát ra bất đắc dĩ thở dài. "Trên tay công chúa nắm nhược điểm của ta, chỉ cần ta sống một ngày, sẽ vĩnh viễn chịu bị nàng lợi dụng. Khi nàng chán , không bao giờ muốn để ý ta nữa, ta vì nhược điểm đó cả đời cũng sẽ không thể phản bội nàng -- tuy rằng lời ta muốn nói không phải là những lời tốt đẹp, nhưng câu trả lời này mới càng có thể khiến ngài hiểu được đi?"

"Vì sao ngươi không là nam tử?" Lão hoàng đế nằm lại trên gối, tựa hồ là vừa lòng, cũng như là rốt cục buông xuôi . "Phùng Thiệu Dân, ngươi đáng lẽ là một hiền tài trụ cột quốc gia a...!"

"Nhưng chỉ có Phùng Tố Trinh mới có thể toàn tâm toàn ý trông coi công chúa, đây không phải là chủ ý khi ngài kén phò mã trước đây sao?"

"Thôi." lão nhân thì thào nói: "Thôi."

***

"Công chúa, đêm đã khuya, ngài còn đang bồi Thái Thượng Hoàng sao?"

Thiên Hương ngồi trên ghế ở đại sảnh, nghe được trước cửa truyền đến tiếng nói nam tính, miễn cưỡng đem suy nghĩ của mình từ chỗ đang ngẩn người kéo về. Định thần vừa thấy, nam tử mặc quan bào xanh đậm, tuy rằng mặt lộ vẻ lo lắng, lại vẫn câu nệ lễ độ đứng ở cửa, không có dự định tiến vào.

"Phan đại nhân." Thiên Hương ngây cả người, nghĩ đến mình nên tiến ra đón, vì thế bước bộ pháp hơi nặng nề đi ra tới cửa. Nàng cùng tương lai phò mã của nàng, ở giữa cách nhau một thanh gỗ dưới sàn là bậc cửa đại môn. "Buổi tối hảo."

"Buổi tối hảo, công chúa." Thiên Hương tiều tụy tựa hồ làm cho nam tử có chút đau lòng, hắn thành khẩn nói: "Không bằng để ta đến chăm nom Thái Thượng Hoàng, ngài đi về trước tạm nghỉ đi?"

"Không sao, không cần. Lúc nãy lão bà bà cho phụ thân một bài thuốc, ta nghĩ hẳn là có thể......" Chống đỡ quá đêm nay đi. Thiên Hương cúi đầu trả lời, đầu lưỡi chua xót.

"Một khi đã như vậy, ngài càng nên đi nghỉ tạm, Thái Thượng Hoàng cũng không hy vọng nhìn thấy bộ dáng công chúa mỏi mệt như thế."

"Phụ thân sẽ không muốn nhìn thấy ta sao...?"

Thiên Hương tự nhủ hỏi, nhớ tới ngay vừa rồi, phụ thân quả thật vì cùng Phùng Tố Trinh nói chuyện mà kêu nàng rời đi. Rốt cuộc là vì cái gì? Nàng nhất thời cảm thấy tự dưng ủy khuất, bất luận ở trong lòng phụ thân hay là trong lòng người kia, phân lượng của mình vẫn ít hơn chuyện quan trọng của bọn họ. Kết quả, trong lòng hai người trọng yếu nhất thế giới đối với mình, mình cuối cùng vĩnh viễn là thứ hai, vĩnh viễn đều là sự lựa chọn thứ hai.

Hốc mắt không khỏi nổi lên gợn nước, Thiên Hương cắn môi dưới, cố gắng không cho nước mặt rơi xuống. bộ dáng Nàng khổ sở hoang mang, khiến cho nam tử cảm thấy đặc biệt ngã kiến do liên (thấy được càng thêm thương xót), trong lòng dám nhảy lên một cỗ ý muốn bảo hộ mà nam nhân mới có, thúc đẩy hắn cầm chặt tay Thiên Hương đích.

"Công chúa, xin không cần thương tâm, hạ quan... Không, ta sẽ bồi ở bên cạnh ngươi, cho nên..." Tự "Ngày đó" Tới nay liền ngày tư đêm mộng có thể tự mình cảm nhận được độ ấm cùng mềm mại, nay cuối cùng danh chính ngôn thuận đạt được, nam tử thật sự khó có thể kìm nén được vui sướng trong lồng ngực.

Lúc này, trong phòng ngủ đi ra một thân ảnh màu đen. Công chúa giống như lòng có cảm giác, rất nhanh liền quay đầu nhìn người tới. Hắn thì nheo mắt nhìn chăm chú, chờ đợi dung nhan đối phương xuất hiện tại nơi sáng hơn.

Một đạo ánh mắt thâm thẩm bình tĩnh, cười yếu ớt nhu hòa mà nhã dật, khuôn mặt xinh đẹp bóng loáng hoàn hảo -- hắn sẽ không nhận lầm. Chỉ cần gặp qua một lần, liền tuyệt không có khả năng nhận lầm tuấn mỹ nam tử người khiến nữ nhân trên thế gian không còn chút nhan sắc nào.

"-- Thừa tướng đại nhân?! Không, không đúng, phò mã, không... Ách..." Tìm không thấy xưng hô thích hợp, nam tử họ Phan hiếm thấy phát âm không rõ ràng nói: "Ngươi, ngươi như thế nào ở chỗ này?"

"Phan đại nhân, đã lâu không gặp." Phùng Tố Trinh từ vừa rồi liền đang đợi hắn tìm được xưng hô thích hợp. Kỳ thật chính mình trước tiên có thể mở miệng miễn cho hắn khó xử, nhưng thật sự không muốn làm như vậy.

"Phùng huynh." Cuối cùng vẫn là trở về xưng hô không có sai nhất, khuôn mặt nam tử ngưng trọng nói: "Tự tiện xâm vào cấm cung, ngươi lại là người bị trục xuất ra kinh, đây thật sự không ổn, thật sự không ổn a! Thân là Hình bộ thượng thư, ta hẳn là lập tức bắt ngươi trị tội!"

" Phan đại nhân! Chờ một chút --" Thiên Hương không chút suy nghĩ mà nói: "Nàng là, nàng được hoàng huynh và phụ thân cho phép!"

Phùng Tố Trinh rất hứng thú nghiêng đầu tựa tiếu phi tiếu nhìn nàng. Thiên Hương đối với bản thân mình mềm lòng tức giận, đối với kẻ có vẻ mặt mọi thứ đều được lập kế hoạch hiểu rõ nắm chắc trong lòng bàn tay kia lại càng phẫn nộ, lại không thể ở trong này phát giận, đành phải đôi mắt mang lửa trừng nàng.

"Sự tình chính là như vậy." Giọng điệu Phùng Tố Trinh bình thản nhàn nhã, như là con mèo cuộn mình trong trong bóng râm mát mẻ, thần thái lười biếng mà mang theo ngạo mạn vô lễ. "Ai, ngược lại là ngươi, Phan đại nhân, đã trễ thế này còn tìm công chúa hẹn hò?"

"Ngươi nói cái gì --" Thiên Hương lúc này hoàn toàn không phát hiện chính mình đang bị nam tử nắm chặt tay, đương nhiên là trực tiếp liền muốn mắng lại.

Phan đại nhân thì nhanh chóng rút tay mình lại. "Cái này, đây là, không, ngươi hiểu lầm , ta chỉ là thấy công chúa khổ sở cho nên mới..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com