Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

6

🌹

Trong ba năm này, Vương Nhất Bác chỉ về nhà đúng một lần duy nhất, quay về cũng chỉ ở lại hai tháng.

Cái người lúc đó kêu gào phải chặt chết cậu không biết lại phạm thêm tội gì, bị tống vào tù rồi. Cô gái kia có đến tìm Vương Nhất bác một lần, nói cô hối hận, lúc đó thật sự bị mù, Vương Nhất Bác đẹp trai hơn thằng kia nhiều, người ở quê cũng khen cậu càng lớn càng xinh zai.

"Tôi có đối tượng rồi, người đó đang ở Trùng Khánh đợi tôi".

Lúc cậu sắp trở về Trùng Khánh, bố mẹ cậu không để cậu đi, cậu cũng không biết vì sao bản thân nhất định phải đi, ở Trùng Khánh không có ai đợi cậu, nếu phải nói chắc cũng chỉ có ông chủ đợi cậu về coi tiệm.

Vẫn chuyến tàu ban đêm trạm cuối là Trùng Khánh đó, cậu nằm trên tàu, mãi vẫn không ngủ được. Nửa đêm có một cô gái lên tàu, bước đến giường đối diện cậu, trên người còn có mùi hương nước hoa nhàn nhạt, Vương Nhất Bác quay người đối diện với giường trên.

Cậu thật hi vọng thời gian cô gái này xuất hiện có thể đổi chỗ với Tiêu Chiến, tàu chạy rồi cậu lại nghĩ, nếu như năm đó người cậu gặp được là một cô gái, chỉ sợ người ta nhìn dáng vẻ cậu như vậy cũng không thèm để ý đến cậu.

Càng đừng nói đến chuyện lén lút nhét cho cậu năm trăm.

Ông chủ kiếm được tiền, mở thêm một chi nhánh mới, nói muốn để Vương Nhất Bác quản lý. Vương Nhất Bác không chịu đi, bảo là có cảm tình với tiệm cũ, ông chủ nghe được liền trêu cái cảm tình đó của cậu chắc chắn là với mấy cô gái ở đây, nói rồi vẫn để cậu ở lại, tự mình chạy đến tiệm mới ở nội thành, chỗ đó cũng náo nhiệt hơn nhiều.

Vương Nhất Bác đúng là có cảm tình với nơi này, căn phòng của cậu, những con hẻm vừa nhỏ hẹp vừa ẩm ướt. Lúc cậu lái mô tô quen được thêm vài bạn mới, trong đó cũng có vài cô gái.

Có một ngày cậu đột nhiên thấy thích mô tô, dùng toàn bộ tiền để dành mua một chiếc, may là cậu hiểu biết nhiều về xe, vì vậy những chuyện râu ria khác cũng không cần tốn quá nhiều tiền.

Mỗi lần cậu lái xe ra ngoài đều sẽ đi qua con đường có ga tàu trước đây gặp được Tiêu Chiến, hoa nhài mùa đông đều đã được đào lên trồng vào những khóm cây bụi, đi thêm một đoạn chính là nơi Tiêu Chiến làm việc trước đây. Nửa năm trước, cậu nghe tin anh đã được điều đi, hình như là thăng chức. Cậu không hiểu những cấp bậc trong nghề cảnh sát đó lắm, chỉ là bạn cậu nói hai mươi tám tuổi mà có thể đạt được vị trí đó đã là cực kỳ giỏi rồi, cậu mới biết Tiêu Chiến sống rất tốt.

Cũng không biết anh đã kết hôn hay chưa.

Thành phố Trùng Khánh này rất an nhàn, những chuyện xấu xí một khi nổ ra rồi thì cả thành phố đều biết.

Đối với những tranh chấp xã hội này, Vương Nhất Bác không có hứng thú, cũng không chú ý đến, lần này biết được cũng là vì Tiêu Chiến.

Đứa con trai nhỏ bị bắt, tội cũng chưa được phán định người mẹ đã ầm ĩ tự sát. Gia đình họ trước đây làm ăn phát đạt, vừa có tiền vừa có thế, sau này bị phá sản rồi vẫn quen được cung phụng, cảm thấy rằng bản thân chỉ cần khóc lóc om sòm cả thiên hạ đều sẽ nghe theo, kết quả chỉ vì không kiểm soát đúng liều lượng, một người cứ thế bị đưa đi cấp cứu mấy ngày cũng không sống lại được. Đứa con trai lớn muốn trả thù xã hội liền tìm một băng nhóm vây đánh những người xử lý vụ án.

Cậu xem video trên tivi, lúc người đó bị ấn trên đất còn hét lên hắn không muốn sống nữa, có chết cùng phải chết cùng nhau. Bên cạnh video là những cảnh sát nằm sõng soài, trước khi bị bao vây lại, có người trên bụng còn lòi ra cán dao, đồng phục xanh nhạt cũng đã bị nhuốm thành màu đỏ sẫm.

Vương Nhất Bác tắt tivi, ngồi trên giường nhìn những chiếc lá đang "xào xạc" rơi ngoài cửa sổ. Trong video xuất hiện mười hai khuôn mặt, cậu đều nhớ rõ, Tiêu Chiến chắc là đau lắm, đầu mày đều nhíu chặt lại.


Khi toàn bộ lá đều đã rụng hết cũng là lúc Vương Nhất Bác nghe được tin Tiêu Chiến xuất viện. Anh nghỉ ngơi đã được một thời gian, trong cục cho anh một kì nghỉ dài, để anh yên tâm dưỡng thương, thật ra cũng vì không muốn để anh phải đảm nhiệm vụ này nữa. Vụ việc tra quét xã hội đen lần này liên lụy quá nhiều phía, ai cũng ngầm hiểu không nên khăng khăng làm đến cùng, cần kết thúc thì phải kết thúc thôi.

Thằng điên đâm Tiêu Chiến mấy ngày trước cũng được thả ra rồi, nói là có vấn đề về thần kinh, thế là bị đưa vào bệnh viện tâm thần, chưa bao lâu đã được đón về. Ngày hôm đó, Vương Nhất Bác đóng cửa tiệm rồi lái mô tô rời đi, lúc đi ngang qua nhà bán lẩu thấy tên đó đang ngồi ở bên trong ăn lẩu, dầu ớt sủi lên trong nồi, nước bọt cũng văng tung tóe khắp nơi.

"Hắn thật sự bị bệnh thần kinh sao?". Vương Nhất Bác ngồi trên xe hỏi người bên cạnh cậu.

Con hẻm này đến buổi tối sẽ cực kỳ náo nhiệt, chính là không chút sáng sủa, chuyện nào cũng có đủ. Cậu trà trộn vào đây nửa tháng, người muốn làm quen cũng quen gần hết rồi. 

"Này thì đúng là thật. Hắn từ nhỏ đã bị bệnh, mẹ hắn mới sinh thêm đứa em trai. Có điều bệnh cũng không nghiêm trọng, nhiều năm như vậy ước chừng cũng chữa gần khỏi rồi", người đàn ông cả người núc ních thịt lại há miệng cắn thêm một miếng chân giò, "Chủ yếu là em trai hắn trong giới có quen biết vài người, nếu không bọn tao cũng không dám cùng hắn tấn công cảnh sát như vậy. Nói là vụ lần trước một mình hắn gánh hết, mấy anh em mới cảm thấy có lỗi, thêm cả mẹ hắn vừa qua đời cũng khá đáng thương. Lần trước nói cho bọn tao tiền, bây giờ đến cả miếng da cũng không thấy".

"Cho bao nhiêu tiền?".

"Mỗi người một vạn, nếu làm thêm lại cho một vạn nữa. Tao không đi, có chút tiền này còn dám muốn bọn tao đem mạng ra đùa. Mày muốn đi thì tao giới thiệu cho mày".

"Được đó em đi, cảm ơn anh, em mời anh ăn cơm".

Cậu bước xuống xe, khoác vai người đàn ông béo ú đó đi vào một con hẻm, sau đó hắn cũng không bước ra nữa, có người uống say đến đó đi tiểu mới thấy được một đống thịt mặt đầy máu đang nằm rên "hừ hừ" trên đất.

Vương Nhất Bác lái xe mô tô rẽ qua quán lẩu, vừa đúng lúc thấy tên đàn ông đó từ trong bước ra, đang nửa ôm nửa kéo một cô gái xiêu xiêu vẹo vẹo lên xe.

Chiếc xe hơi cũ từ mấy năm trước, trên thân còn dán vô số miếng dán màu mè sặc sỡ, trông y như đồ đần*.

*Bản gốc: 二百五: 250, một từ dùng để chửi trong tiếng Trung, ý chỉ người ngu dốt, không hiểu chuyện còn ngang ngược, bướng bỉnh.

Cậu bám theo chiếc xe đó, tiễn mấy người rồi hắn vẫn chưa xuống xe, càng đi càng hẻo lánh, sau cùng dừng lại ở một bên đường bắt đầu rung lắc. Vương Nhất Bác cười lạnh một tiếng, cởi mũ bảo hiểm ra cầm trên tay bước lại gần, sau đó dùng một tay đập vỡ kính chắn gió.

Người trong xe hét toáng lên xông cửa chạy ra ngoài, cậu không thèm để ý đến cô gái kia, chỉ chuyên tâm lôi người đàn ông ra khỏi xe vứt xuống đất, chỗ đó* của hắn còn đang để trần, mềm oặt xìu xuống, Vương Nhất Bác nhấc chân đá cho hắn một cú.

*Bản gốc: 老二: lão nhị: con ciu á.

Cô gái cùng rung xe với hắn vừa chạy khỏi đã báo cảnh sát, cậu nghe thấy tiếng xe cảnh sát liền thu tay lại, tựa người lên cửa xe, không đánh nữa, cũng không chạy. Cảnh sát vừa đến nơi đã ấn người cậu xuống, lúc mặt bị ép dán lên lớp kính thủy tinh cậu chợt nghĩ, xong rồi, cậu không mắc bệnh thần kinh, cậu còn thấy tên đàn ông đó khóc như sinh em bé, bỏ đi, cậu vẫn là bình thường hơn một chút.

Cậu yên tĩnh ngồi trong xe cảnh sát, tay bị còng không nói một lời, lại nhớ lại bốn năm về trước lúc vừa mới tới Trùng Khánh, cậu cùng Tiêu Chiến xuống tàu, trước khi đi anh nói với cậu, nếu ngày nào đó bị bắt cũng đừng nói có quen biết anh.

Người cảnh sát bên cạnh không hiểu tại sao người này đột nhiên gật đầu, gật xong rồi cũng không cử động gì nữa.

Em nhớ kĩ rồi, Vương Nhất Bác thầm nghĩ.

#MộtconảnhVươngNhấtBáccầmquahồng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com