Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

7

🌹

Tiêu Chiến xuất viện rồi liền nằm lì ở nhà, cũng không vội đi làm lại, trong cục nhất quyết cho anh nghỉ, anh cũng biết đợi đợt sóng này qua đi rồi bản thân mới có thể quay về. Những quy tắc bên trong anh đều hiểu, anh bắt phải người không nên bắt, còn làm sự tình náo động đến mức ai ai cũng biết, có lúc Tiêu Chiến nghĩ đến cũng cảm thấy chán ghét, nhưng để sống tiếp anh cũng không còn cách nào.

Nếu có một ngày anh biến thành người mắc bệnh thần kinh, vậy thì anh sẽ cùng những người này đồng quy vu tận*.

*Bản gốc: 同归于尽: cùng chết chung.

"Tiểu Chiến". Mẹ anh mang sữa vào phòng.

Anh khẳng định không thể, anh phải sống thật tốt.

"Con xem cái này, đúng là đáng đời".

Mẹ anh cho anh xem tin tức, tên đàn ông trước đó đâm Tiêu Chiến bị đánh cho nhập viện, rụng mất hai cái răng, xương khắp nơi đều gãy, như thế này vẫn còn đỡ, cơ quan sinh dục thậm chí còn bị tổn thương nghiêm trọng, cả đời này căn bản cũng không thể đụng đến đàn bà được nữa.

"Ác nhân gặp ác báo", mẹ anh nói.

Trên mặt anh một chút biểu tình cũng không có, lại nhìn thấy một góc trên tờ báo giấy có in chữ Vương xx, sữa trong tay anh cũng không nuốt nổi nữa.

Anh thay quần áo chạy đến cục cảnh sát, đồng nghiệp nhìn thấy anh đều rất kinh ngạc, đến một câu chào hỏi cần có anh cũng không nói, chuyện không có lễ mạo như vậy từ khi anh bắt đầu đi làm đến giờ chưa từng xảy ra. Tiêu Chiến cầm mấy tờ văn kiện nhăn nhúm ngồi trong phòng tài liệu, nhìn thấy cái tên ở trên đó, bức ảnh ở trên đó, còn có cả chữ ký ở trên đó, lại đưa giấy lên phủ kín mặt.

Cả đời này chuyện anh hối hận nhất chính là dính đến Vương Nhất Bác.


Ngày Vương Nhất Bác được thả ra, ông chủ đến đón cậu. Cậu cũng không ở trong đó bao nhiêu ngày, ông chủ nói hiện tại việc truy quét xã hội đen rất nghiêm trọng, hai cha con đó cũng không dám náo loạn nữa, tìm quan hệ rồi đền tiền là coi như xong. Vương Nhất Bác khẽ cảm ơn, nói sẽ trả lại tiền, ông chủ chỉ xua xua tay bảo không gấp.

Thật ra cậu không nghĩ đến vẫn có người quan tâm đến cậu, cậu ngồi trong xe, cửa sổ mở toang, gió thổi vào khiến mắt có chút đau. Cậu gác khuỷu tay lên cửa sổ, mặt chống lên tay, sau đó khẽ quẹt quẹt mắt.

Vốn dĩ cậu đã nghĩ kĩ rồi, ở đây thêm mấy năm, sau đó trở về Lạc Dương, đi rồi cũng không bao giờ quay lại nữa.

Ông chủ dặn cậu sau này có chuyện gì cũng đừng kích động, hận thù lớn đến mức nào mà muốn đánh chết người ta như vậy.

Vương Nhất Bác chỉ im lặng, cậu vừa nhìn thấy máu trên người Tiêu Chiến đã muốn giết người.


Chịu đựng từ mùa thu đến mùa đông, thêm một năm nữa cũng sắp qua đi. Tiêu Chiến đến tìm Vương Nhất Bác vào ngày cuối cùng của năm, anh vẫn còn nhớ lần đó cũng gần qua năm mới, hai người họ cãi nhau không vui vẻ gì.

Vương Nhất Bác đang ngồi xổm lau chùi xe mô tô, thằng nhóc bên cạnh đứng dậy chào hỏi vị khách vừa mới bước vào tiệm. Cậu không động đậy gì, bước chân của người đó cũng rất nhẹ, cũng có thể do cậu căn bản không hề để ý, cho đến khi ngửi thấy mùi hương quen thuộc, quay lại nhìn cậu mới biết người đứng sau lưng thật sự là Tiêu Chiến.

"Sao anh đến đây?". Cậu hỏi một câu rồi vứt giẻ lau vào chậu nước, sau đó bước đến bồn rửa rửa sạch tay.

Tiêu Chiến nhìn cậu, thấy được sự vui sướng lóe lên trong mắt cậu, vẫn giống như đứa trẻ vừa thành niên ba năm về trước.

"Sao anh có thể không đến đây, vậy chẳng khác nào anh chẳng có lương tâm".

Động tác của Vương Nhất Bác dừng lại một chút, sau đó cậu vặn vòi nước, với lấy chiếc khăn treo ở một bên lau tay sạch sẽ. Tay của Tiêu Chiến vẫn luôn giấu ở trong túi áo, cậu vừa nhìn liền mở miệng hỏi một câu lạnh không. Tiêu Chiến không đáp, thằng nhóc làm thuê bên cạnh vẫn nhìn chằm chằm hai người.

Cậu đưa Tiêu Chiến ra ngoài, đến chỗ ngã tư mua hai trái bắp luộc, bắp nóng hầm hập tỏa khói trắng nghi ngút. Tiêu Chiến dùng hai cái răng cửa cúi đầu gặm.

"Em cắt tóc từ lúc nào vậy?".

"Sau khi được thả thì đi cạo".

Tiêu Chiến nhìn kiểu tóc kỳ quái của cậu, hai bên cạo rất ngắn, ở giữa thì dài hơn một chút kéo đến sau gáy: "Thế này nhìn dữ hơn sao? Lần sau đánh nhau có thể dọa người?".

*Chắc tông đơ á mn =))))))))))))))))))))))))))))))))))

"Anh có thể nói gì có ích hơn được không?".

"Cái gì là có ích?".

"Anh kết hôn chưa?".

"Chưa".

"Có bạn gái chưa?".

"Chưa".

"Muốn làm với em không?".

Tiêu Chiến bọc cẩn thận nửa trái bắp chưa ăn hết rồi ném vào thùng rác "Anh chỉ có chút tác dụng đó thôi đúng không?".

Vương Nhất Bác lắc lắc đầu, cậu chưa ăn mấy miếng nhưng cũng đưa tay vứt đi, con chó lang thang bên đường nhìn mà rỏ dãi.

"Anh muốn đến tìm em thì đến đi, chúng ta lại như trước. Anh không muốn cũng không sao, em không quấn anh".


Trời tối muộn, Vương Nhất Bác kéo chăn một chút, quấn Tiêu Chiến kín mít lại, sau đó mở miệng hỏi: "Anh không về nhà?".

Tiêu Chiến rút cánh tay ra ngoài, thật ra anh rất nóng, hai người dính lại thành một ổ như vậy càng nóng.

Anh nhìn rèm cửa bị gió luồn qua khe hở làm cho bay lên hạ xuống, cũng thuận theo tần suất đó mà lắc đầu: "Không muốn động".

"Ừm".

Hai người họ nằm trên giường xem đêm hội cuối năm, lúc sắp sửa 12 giờ Vương Nhất Bác ôm lấy Tiêu Chiến hôn anh, làm anh cứng sau đó thúc người vào. Cậu nghe thấy tiếng đếm ngược trên tivi, liền sáp lại gần ở bên tai Tiêu Chiến thở gấp nói: "Chúng ta làm được một năm rồi".

Trán Tiêu Chiến tựa lên vai cậu, miệng cười trào phúng.

Làm xong rồi đêm hội cũng đã kết thúc từ sớm, trên tivi bắt đầu chương trình truyền hình giáo dục luân lý gia đình, hai người nằm trên giường đói bụng không chịu nổi mới nhớ ra buổi tối vẫn chưa ăn gì.

Tiêu Chiến trần truồng xuống giường bước đến mở tủ lạnh nhà cậu, vẫn trống không trước sau như một. Trong bếp một hạt gạo cũng không tìm thấy, anh lại quay về nằm lên giường, Vương Nhất Bác đưa tay xoa người anh liền bị anh đánh trả.

"Cút đi Vương Nhất Bác. Anh sắp đói chết rồi em còn tới".

"Vậy em cho anh ăn".

"Cút!".

Tiêu Chiến quấn chăn quay lưng về phía cậu, hai người yên tĩnh xem tivi, mắt thấy nam nữ chính hôn nhau đến mịt mù, đồ cũng sắp cởi ra rồi Vương Nhất Bác liền đưa tay bấm tắt.

"Em tắt làm gì?". Tiêu Chiến hỏi cậu.

"Anh cũng không cho em làm, xem cái này làm gì". Cậu cởi áo bông đang mặc trên người ra, ném lên đầu giường sau đó vén chăn chui vào.

Cậu nằm ngửa, Tiêu Chiến nằm nghiêng, giữa chăn hở ra một khoảng trống lớn, cậu liền đưa tay kéo kéo, nhìn thấy phần vai để lộ ra ngoài của anh, lại đắp lên cẩn thận.

"Em không tìm người khác sao?".

Cậu tắt đèn, mơ mơ màng màng sắp ngủ rồi liền nghe thấy Tiêu Chiến hỏi một câu như vậy.

Trong phút chốc liền tỉnh táo.

"Sau này về nhà rồi tìm".


Chỗ Tiêu Chiến đang làm việc hiện tại cách nhà cậu rất xa, Vương Nhất Bác từng hỏi qua anh có muốn cậu đến đón không, anh nói không cần, tự mình bắt xe đến đó là được, Vương Nhất Bác cũng không hỏi thêm lần nào nữa.

Có một ngày họ gặp nhau ở trên phố, anh cùng đồng nghiệp ra ngoài ăn cơm, Vương Nhất Bác thì đang cười nói với mấy người bạn, cả hai đều đi lướt qua nhau, giống như không hề quen biết, sau đó về đến căn phòng nhỏ đó của Vương Nhất Bác rồi thì lại trần truồng ôm lấy nhau. Cả căn phòng đều tràn đầy nhục dục.

Anh cảm thấy như vậy rất tốt, không khác gì trước đây, có điều Vương Nhất Bác lại không giống, Vương Nhất Bác trưởng thành rồi.

Tiêu Chiến cắn cọng mì hút cả nửa ngày, không dễ dàng gì mới hút được nguyên vẹn ngẩng đầu lên liền nhìn thấy khuôn mặt tràn đầy nghi hoặc của Vương Nhất Bác. Cậu hỏi anh tại sao không cắn đứt, Tiêu Chiến cười cười, làm gì có chuyện tại sao, chỉ là anh nhất thời nổi hứng vậy thôi.

Những thứ bị đứt đoạn rồi căn bản không thể tiếp nhận được nữa, Tiêu Chiến cảm thấy bản thân thật sự quá tham lam rồi.

Anh mới là một tên cặn bã tiêu chuẩn.


#xzwithrose

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com