4
Tiêu Chiến phiền muộn nhìn xấp bài trước mặt, đáng lý không nên tổ chức kiểm tra trước đại hội thể thao, ai có lòng dạ thảnh thơi mà nghiêm túc chấm bài chứ. Anh lại hạ bút viết số "30" lần thứ ba, sau đó kéo kính xuống ấn ấn khóe mắt.
"Đề đơn giản như vậy còn có thể sai, cũng quá ngốc rồi".
Tiêu Chiến nhìn ra ngoài cửa sổ, Vương Nhất Bác hôm nay không mặc đồ bóng rổ, một thân đồng phục xanh trắng sạch sẽ, nằm bò trên bậu cửa sổ.
"Lúc anh lớp 10 cũng làm không đúng". Tiêu Chiến thu hồi tầm mắt, lại tiếp tục đánh một dấu X to đùng lên bài kiểm tra.
"Sao em biết?".
"Tưởng tượng được".
"Xì".
Vương Nhất Bác vịn tay lên bậu cửa sổ, lấy đà từ bên ngoài trèo vào trong, chân đá trúng chai nhựa đặt ở trên thành, bên trong có trồng một khóm hoa nho nhỏ.
Cậu cúi người nhặt cái chai ấy lên, phủi phủi lớp cát dính bên ngoài rồi dùng chân gạt cát đến bên thùng rác, sau đó cũng không để ý đến nó nữa. Đặt hoa về lại chỗ cũ xong rồi, cậu lại cầm lấy một đóa hoa ngắm nhìn chăm chú, năm cánh hoa vàng nhạt bé xinh.
Vương Nhất Bác nhảy lên ngồi trên bục giảng, mông đè lên mấy bài kiểm tra Tiêu Chiến vừa chấm xong. Cậu cẩn thận rón rén cài đóa hoa ấy lên tai Tiêu Chiến, viền mắt kính giữ lấy phần cành, vững vàng dán sát vào tai anh, chiếu rõ vành tai đang phơn phớt hồng.
Vương Nhất Bác ngồi trên bục giảng rung chân, Tiêu Chiến nghe thấy tiếng cậu cầm phấn viết "lạch cạch" lên tấm bảng đen ở sau lưng, hai người ở bên nhau cũng xem như yên tĩnh.
Ánh tịch dương ngoài cửa sổ đã dần buông xuống, Tiêu Chiến đóng nắp cây bút nước màu đỏ, sau đó lấy tay đánh lên mông Vương Nhất Bác, lôi mấy bài kiểm tra bị cậu ngồi đến mức dính sát vào mông ra, hợp lại với những bài anh vừa chấm xong rồi xếp thành một chồng ngay ngắn từng tờ từng tờ san sát nhau.
"Sao em chưa về nhà?". Tiêu Chiến hỏi cậu.
"Em đợi đưa thầy Tiêu về đó".
Tiêu Chiến quay người, hàng chữ xiêu xiêu vẹo vẹo trên bảng anh cũng không còn lạ gì, vừa xấu vừa hạ lưu, so với mấy chữ viết nghuệch ngoạc trừu tượng vòng xung quanh còn tạo cho anh cảm giác hình ảnh hơn.
Sáu năm này chỉ có một lần, khi anh một mình thủ dâm nhớ đến những câu này, trong đầu đột nhiên xuất hiện khuôn mặt của Vương Nhất Bác năm mười hai tuổi, cũng cùng lúc đó anh bị dọa đến mức bắn ngay ra.
Sau đó anh vẫn luôn không tưởng tượng được, dáng vẻ Vương Nhất Bác lúc trưởng thành rồi sẽ trông như thế nào.
Tiêu Chiến cau mày, Vương Nhất Bác đưa tay chỉ hai con người nhỏ xíu phía trên: "Hôn môi với thầy Tiêu, anh thấy em vẽ có đẹp không?".
Tiêu Chiến cầm khăn lau bảng xóa sạch mấy thứ đó, sau đó ném khăn lên bục giảng làm bụi phấn trắng xóa bay lên. Vương Nhất Bác nheo mắt nhìn Tiêu Chiến đang đưa tay quạt quạt bụi trước mặt.
Cậu cúi người muốn hôn Tiêu Chiến, kết quả hít vào một miệng toàn bụi phấn.
Tiêu Chiến đem xấp bài kiểm tra đến văn phòng, Vương Nhất Bác ngồi xổm dưới lầu chơi với một chú mèo hoang nhỏ không biết đến từ đâu, mèo nhỏ không lớn bao nhiêu, cứ quấn lấy Vương Nhất Bác làm nũng.
"Anh muốn nuôi nó không?". Vương Nhất Bác ngẩng đầu hỏi Tiêu Chiến.
"Tôi có mèo rồi, em nuôi đi".
Vương Nhất Bác đứng lên lắc lắc đầu: "Em cũng có mèo rồi, còn không thích quấn em, không cho ôm không cho hôn, đúng là khó chiều".
"Chưa biết chừng nó không thích em?".
Tiêu Chiến nâng chân đi về phía cổng trường, Vương Nhất Bác còn phải đến nhà xe dắt xe đạp ra.
"Chắc không đâu", cậu cùng Tiêu Chiến tách nhau mà đi, còn hướng về phía anh hét một câu, "Thầy Tiêu, em đưa thầy về".
Tiêu Chiến nâng tay, không kéo lấy tay của Vương Nhất Bác, chỉ nắm lấy một phần vạt áo dưới của cậu.
"Em đến thẳng nhà tôi đi". Anh nói.
Vương Nhất Bác đạp xe một lúc rồi liền đuổi theo sau Tiêu Chiến đang chầm chậm đi bộ trên đường, cứ như vậy đi bên cạnh anh, tay lái rung rung.
"Em chở anh".
"Để tất cả mọi người đều thấy thầy giáo Tiêu ngồi sau xe học trò?".
"Còn cài hoa".
Tiêu Chiến gỡ đóa hoa đang cài trên tai xuống, sau đó bỏ vào túi áo.
Mèo nhà Tiêu Chiến rất nghe lời nằm trước cửa nhà đợi anh tan làm trở về, nhìn thấy người mở cửa đi vào là Vương Nhất Bác cũng không nhận ra, chậm rề rề bước qua tùy ý để Vương Nhất Bác bế lên, mặt vùi vào đám lông của nó cọ qua cọ lại cả nửa ngày.
"Ngoan", Vương Nhất Bác ôm mèo tò tò theo Tiêu Chiến vào phòng, "Chủ nhân nhà em như thế nào cũng chăm không được".
Tiêu Chiến quay người, Vương Nhất Bác va vào người anh, cậu nhìn Tiêu Chiến nhấc ngón tay chạm vào khóe miệng mình, sau đó lấy ra một sợi lông mèo trắng xóa.
Ngón tay vừa thả ra, sợi lông mèo đó liền không biết bay đi chỗ nào rồi. Tay Tiêu Chiến vẫn chưa hạ xuống, anh vòng quanh cổ Vương Nhất Bác, ấn vào gáy cậu trao cho cậu một nụ hôn thật dài.
Mèo sớm không biết đã bị ném đi đâu rồi, cái cậu ôm trong tay giờ đây biến thành Tiêu Chiến.
"Là vấn đề của bản thân em".
Tiêu Chiến di chuyển cánh môi bị mút đến đỏ hồng, sau đó cởi quần áo mặc cả ngày hôm nay cho vào máy giặt, đổ xà phòng xong xuôi hết rồi liền quay đầu hỏi Vương Nhất Bác.
"Muốn giặt chung không?".
*Chữ "giặt" với chữ "tắm" giống nhau á mn.
Ông trời biết lời mời gọi này có sức kích thích như thế nào đối với một cậu nhóc 18 tuổi, Vương Nhất Bác cũng không thèm để tâm bản thân hiện tại đang đứng trước cửa nhà vệ sinh của anh nữa. Cậu cởi đồng phục ra nhét vào máy giặt, sau đó đóng nắp rồi ấn nút khởi động, động tác liền mạch lưu loát.
"Không thì chúng ta thuận tiện tắm chung?".
Cậu chỉ mặc một cái quần đùi, ngẩng cổ nhìn vòi hoa sen ở trên đỉnh đầu, lại nhìn nhìn cái quần đùi vừa rộng vừa xấu như ông già của Tiêu Chiến, thật muốn lột nó ra ngay lập tức.
Tiêu Chiến đưa tay mở vòi hoa sen, nước vẫn khá lạnh. Anh tránh qua một bên, Vương Nhất Bác liền bị xối cho ướt nhẹp, anh dựa vào tường cười cực kỳ vui vẻ. Vương Nhất Bác ôm lấy anh không buông, chiếc áo tay lỡ màu trắng cùng quần lót của anh bị nước thấm ướt, nặng trĩu dán vào cơ thể, lúc Vương Nhất Bác kéo xuống cũng tốn không ít sức lực.
Nước dần ấm hơn, áo của Tiêu Chiến ôm sát người anh, làm lộ ra cơ thể gầy gò, còn có hai điểm đã dựng đứng trước ngực. Vương Nhất Bác dùng tay ấn lên rồi vê vê nặn nặn, Tiêu Chiến ngửa cổ phơi bày ra trước mặt cậu, cậu liền đưa lưỡi liếm lên cần cổ xinh đẹp đó, còn có hai bên quai hàm mượt mà sắc nét.
Nhưng Tiêu Chiến lại không tiếp nhận nụ hôn của cậu.
"Anh đi lấy đồ qua". Tiêu Chiến ôm vai cậu, miệng kề sát vào tai cậu mà nói.
"Chúng ta làm ở phòng tắm sao?". Cậu cảm thấy bên tai có chút ngứa, nhưng cũng không bằng cảm giác ngứa ngáy trong tim cậu.
"Ừ".
"Thầy Tiêu thật thú vị".
Cậu trần truồng đi về phía phòng Tiêu Chiến, để lại một hàng dài dấu chân thấm nước. Cậu lấy keo bôi trơn và bao cao su từ trong ngăn kéo, sau đó cúi người nhặt lên đóa hoa vừa nãy lúc Tiêu Chiến cởi đồ thì làm rơi mất.
Cậu để Tiêu Chiến nằm sấp trên bồn rửa tay, ở phía sau ấn lên tấm eo mỏng manh của anh, cũng không mảy may để ý đến khuôn mặt trong gương khóe mắt đã hồng rực trông cực kỳ đáng thương kia, cũng có thể để bản thân dùng lực độ thoải mái mà tiến vào.
"Thầy Tiêu em thích thầy".
Môi cậu dán lên lưng Tiêu Chiến tỉ mỉ mà hôn, những giọt nước trên người anh mang theo mùi hương của sữa tắm, nhưng lấn át hơn hẳn vẫn là mùi hương bạc hà của dầu gội đầu.
Mỗi lần cậu dùng lực độ này thúc vào vị trí đó bên trong Tiêu Chiến, anh đều sướng đến mức nhả ra vài thanh âm rên rỉ, nhưng trừ cái đó ra cũng không còn gì khác. Không phải thứ cậu muốn, hay là nói, không hoàn toàn là thứ cậu muốn.
"Em thích anh". Cậu lại nói.
"Ừm...".
Anh chỉ đơn giản đáp một tiếng, khó khăn chống cùi chỏ lên bồn rửa tay, miệng Vương Nhất Bác ịn xuống vài dấu răng lên phần xương hồ điệp* nhô lên trên lưng anh.
*Xương hồ điệp: hai phần xương đối xứng sau bả vai.
Vương Nhất Bác đưa ngón tay lên miệng anh, sau đó anh liền cảm thấy đôi môi cố gắng khép chặt để ngăn tiếng rên rỉ của mình bị tách mở ra, giữa hai cánh môi có thêm đóa hoa Vương Nhất Bác cài lên tai anh lúc chiều.
Cả người Vương Nhất Bác kề sát lưng anh, cậu giữ chặt eo ôm anh vào lòng, lại dán vào tai anh khe khẽ nói.
"Nó thay em hôn anh".
Tiêu Chiến nhìn khuôn mặt đang vùi vào cổ mình của Vương Nhất Bác trong gương, anh đưa lưỡi ra để hoa tiến vào miệng, sau đó nuốt xuống.
Trong phòng bật điều hòa, Vương Nhất Bác ôm lấy Tiêu Chiến đang co người dưới hơi máy lạnh. Tiêu Chiến bị cậu ôm đến mức cảm thấy nóng nực, muốn rút tay đẩy ra, cũng không bất ngờ gì mà thất bại.
Mèo nhảy lên giường, Tiêu Chiến đẩy nó xuống, mèo không hiểu tại sao, tủi thân kêu một tiếng, Tiêu Chiến là sợ nó liếm trúng thứ gì đó kì quái. Hai người làm từ nhà tắm đến tận phòng ngủ, trên giường lộn xộn bừa bãi, anh cũng không còn sức lực để xuống giường mở đồ hộp an ủi nó nữa.
Bên ngoài không biết mưa từ lúc nào, có lẽ là cơn mưa rào vào thu, mưa cùng gió nện lên cửa sổ vang lên âm thanh rất lớn, một chốc thì dừng.
Đầu mũi Vương Nhất Bác cọ trên vai anh, Tiêu Chiến đưa tay vò vò mái tóc của cậu, mở miệng nói: "Đồ giặt xong rồi".
"Ò... Em đi phơi". Lúc cậu ngồi dậy dùng lực kéo theo eo Tiêu Chiến một cái.
Đợi đến khi cậu quay lại, mèo đã nằm ở trong lòng Tiêu Chiến, không còn chỗ cho cậu nữa. Tiêu Chiến ôm mèo gãi gãi lên gáy nó, lại nhìn Vương Nhất Bác cười, ngọt ngào muốn xỉu.
"Em đem áo sơ mi của anh đi giặt được hong?".
"Ở đâu?".
Tiêu Chiến hất hất cằm về phía tủ đồ, Vương Nhất Bác mở cửa ra, từng bộ quần áo của Tiêu Chiến đều được treo một cách ngay ngắn chỉnh tề, còn có một cái áo lông cực to, mùa đông để anh mặc vào sau đó cậu ôm anh vào lòng, nhất định cực kỳ thoải mái ấm áp.
Cậu rút ra một chiếc áo sơ mi trông không ăn nhập nhất được treo ở ngoài cùng, xách cổ tay đã bị dính bẩn của nó lên mà cất giọng: "Bẩn như thế này rồi anh còn không biết đường giặt".
Tiêu Chiến nhún nhún vai: "Này là em làm đó".
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com